Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1813: Cướp sạch Phong Vô Kỵ (2)

Phong Vô Kỵ tinh tế cảm ứng. Hiện tại, phân thân của hắn đã chết một cỗ, một cỗ khác thì bị Trí Tuệ Thiên Vương bắt giữ, nghĩ muốn luyện ra một cỗ phân thân mới, trong thời gian ngắn căn bản khó có thể làm được. Cho dù có luyện ra, thì thực lực của phân thân cũng sẽ không mạnh mẽ tới đâu.

- Lẽ nào Thiên thật sự không lưu lại bất cứ hậu thủ gì sao? Vô duyên vô cớ để cho đám gia hỏa này khi dễ ta? Hay là nói, Thiên thật sự sợ cái tên Táng Thiên này, sợ hãi cái tên này sẽ ứng nghiệm sao?

Trong lòng hắn cực kỳ tức giận bất bình. Vừa rồi, mấy cây Thiên dược còn lại mà hắn sưu tầm được cũng đều không chút ngoại lệ, không phải là bị Hồn Đôn Vũ trốn trong Ngân bàn cướp đi, thì cũng là bị con Cự thú trong huyết hải kia cướp đi. Hai tên khốn kiếp này vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn, khiến cho hắn hận tới hàm răng ngứa ngáy.

Phiến Táng Thiên này mặc dù rộng lớn, nhưng số lượng Thiên dược trong mười vạn năm này sinh ra cũng chỉ có bấy nhiêu. Đầu tiên là bị Táng Linh Thần Vương tìm được mấy cây, sau đó đã bị Chung Nhạc và Cự thú cướp đi hơn mười cây, một cây duy nhất mà bản thân Phong Vô Kỵ đạt được hiện tại vẫn còn nằm trong sự chưởng khống của Trí Tuệ Thiên Vương.

- Tựa hồ vẫn còn vài cây Thiên dược…

Trong lòng Phong Vô Kỵ đột nhiên khẽ động, cảm ứng được khí tức của mấy cây Thiên dược còn lại, trong lòng phanh phanh nhảy loạn.

Mấy cây Thiên dược này đều tụ tập cùng một chỗ, tuyệt đối là đại cơ duyên mà Thiên lưu lại cho hắn, ngàn vạn lần không thể bị người khác đoạt đi.

- Bất quá, mấy cây Thiên dược này tựa hồ không quá dễ đắc thủ!

Hắn dõi mắt nhìn về phía trước, ánh mắt lướt qua từng đạo từng đạo Tinh hà, rơi xuống trên đạo Tinh hà vờn quanh trong Cấm khu kia. Mấy cây Thiên dược kia diễn sinh tại địa phương phần rễ của gốc Linh căn thứ chín vờn quanh. Hắn mặc dù có thể cảm ứng được, nhưng lại không cách nào nhìn thấy.

- Mấy cây Thiên dược này tựa hồ ẩn giấu bên trong đạo Tinh hà kia!

Trong lòng Phong Vô Kỵ khẽ động. Mặc dù hắn không biết từng đạo từng đạo Tinh hà hình thái sợi rễ kia là phần rễ của gốc Linh căn thứ chín, nhưng mấy cây Thiên dược này đều ẩn giấu ở nơi đó, nhất định là bố trí hoặc là hậu thủ của Thiên.

- Thiên ẩn giấu Thiên dược do máu tươi của chính mình ngưng tụ ra ở nơi đó, tất nhiên là có chỗ hữu dụng! Nói không chừng sẽ là một đòn sát thủ! Hắn đã có hậu thủ này, nhất định là còn có những hậu thủ khác!

Trái tim Phong Vô Kỵ phanh phanh nhảy loạn, thấp giọng nói:


- Lão thiên gia ở trên, xin nghe đệ tử cầu bái! Nếu Lão thiên gia quả thật có bố trí, còn xin giáng xuống ý chỉ. Tu vi đệ tử nông cạn, bản lĩnh thấp kém, còn xin Lão thiên gia công khai!

Hắn cầu bái một phen, bốn phía cũng không có chút động tĩnh nào.

Phong Vô Kỵ không cam lòng, đang muốn một lần nữa cầu chúc một phen, đột nhiên huyết hải chợt xao động, trong huyết hải ba đào cuồn cuộn. Năng lượng trong Thiên huyết đang không ngừng hội tụ lại, phóng vọt về phía hắn.

Phong Vô Kỵ nhất thời cảm giác được một cỗ năng lượng kinh khủng điên cuồng phóng vọt về phía trong cơ thể chính mình, trong lòng không khỏi vừa mừng vừa sợ.

Đám huyết dịch kia giống như là sống lại vậy, không ngừng chui vào trong lỗ chân lông hắn, khiến cho tu vi thực lực của hắn điên cuồng đề thăng lên. Chỉ trong mấy cái nháy mắt, tu vi của hắn đã từ Thần Hầu phóng vọt một cái trở thành Thần Hoàng.

Phong Vô Kỵ lớn tiếng rống giận, trong tiếng thét lại tràn ngập mừng rỡ.

Lực lượng từ trong đại dương Thiên huyết phóng vọt tới thật sự quá cường đại, quá kinh khủng rồi, khiến cho tu vi cảnh giới của hắn vẫn đang không ngừng tăng lên. Cảnh giới Thần Hoàng rất nhanh đã đạt tới viên mãn, trong Bí cảnh Lục Đạo tràn ngập năng lượng vô biên, dần dần khiến cho Lục Đạo của hắn viên mãn, biến thành sáu tòa Động thiên.

Sáu tòa Động thiên vừa thành, hắn liền một đường từ Thần Hoàng nhảy một cái trở thành Tạo Vật Chủ.

Bất quá, sau khi trở thành Tạo Vật Chủ, Phong Vô Kỵ liền cảm giác được tốc độ tu vi của chính mình tăng lên dần dần chậm lại, toàn thân không khỏi toát mồ hôi lạnh, kêu lên:

- Lão thiên gia, tiếp tục giúp ta đề thăng a! Còn chưa đủ! Vẫn còn chưa đủ a!

Quỷ dị chính là, bất luận bao nhiêu năng lượng tiến nhập vào trong cơ thể hắn, tu vi cảnh giới của hắn cũng đều không có bao nhiêu đề thăng. Bất luận bao nhiêu năng lượng tiến nhập vào, thì nhục thân và Nguyên thần hắn cũng không thể hấp thu thêm được nữa.

Đây cũng là vì nhãn giới và kiến thức của hắn chưa tới, lĩnh ngộ đối với đại đạo chưa hoàn thiện, không thể thừa nhận được những năng lượng này, cho dù có đổ vào nhiều hơn nữa cũng không thể nào biến thành tu vi cảnh giới của chính mình.


Không có tâm cảnh Đế Quân, nghĩ muốn đề thăng tu vi của chính mình lên tới tiêu chuẩn Đế Quân, là sự tình tuyệt đối không có khả năng làm được. Nhục thân và Nguyên thần của Thần Ma tương đương với một cái chén, tâm cảnh chính là tương đương với kích thước của cái chén kia. Tâm cảnh càng cao, cái chén càng lớn, dung nạp tu vi cũng càng nhiều.

Tâm cảnh của Phong Vô Kỵ chỉ vẻn vẹn đạt tới Tạo Vật Chủ, lĩnh ngộ đối với Đạo cũng chỉ là tiêu chuẩn của Tạo Vật Chủ. Cái chén của hắn chỉ lớn như vậy, bất luận năng lượng đổ vào có khủng bố tới thế nào, thì hắn cũng chỉ có thể thừa nhận bấy nhiêu năng lượng mà thôi, năng lượng dư thừa sẽ liền tràn ra.

Bất quá, năng lượng dư thừa từ trong cơ thể hắn vừa mới tràn ra, liền ngưng tụ lại ở trước mặt hắn thành một cây trụ đá máu chảy đầm đìa. Cây trụ đá này đang điên cuồng hấp thu Thiên uy trong huyết hải, rất nhanh đã thành hình, Thiên uy phát ra càng lúc càng mạnh.

Đám người Táng Đế đang lúc giao chiến với nhau đột nhiên có một loại cảm giác hãi hùng khiếp vía, vội vàng dừng tay lại, nhao nhao tách ra, nhìn về phía bên này, trong lòng kinh nghi bất định.

Trong trụ đá tản mát ra một cỗ Thiên uy đáng sợ, thậm chí khiến cho ngay cả bọn họ cũng cảm giác được hồi hộp. Hơn nữa, cỗ năng lượng này vẫn còn đang không ngừng đề thăng, khiến cho bọn họ sản sinh ra một loại cảm giác uy hiếp cường liệt.

Đại dương Thiên huyết mênh mông bát ngát. Hết thảy Thiên uy trong Thiên huyết đều phóng vọt về phía Phong Vô Kỵ, lại từ trong cơ thể Phong Vô Kỵ tiến nhập vào trong cây trụ đá này. Uy năng cây trụ đá đẫm máu càng lúc càng mạnh, hơn nữa còn có một loại cảm giác huyết nhục tương liên với hắn.

Trong lòng Phong Vô Kỵ vui mừng quá đỗi. Hậu thủ của Thiên đã bắt đầu khởi động, mặc dù có chậm một chút, nhưng bởi vì Thiên uy trong Thiên huyết là từ trong cơ thể hắn tràn ra, biến thành trụ đá, cho nên cây trụ đá này quả thật giống như là đích thân hắn chế tạo vậy, biến hóa tùy tâm, tiến hành thôi động cũng dễ dàng gấp bội, có thể nói là bảo bối vì hắn lượng thân chế tạo.

- Ta cũng có ngày hôm nay a!

- Phụ thân ta nói, ta tay cầm bát vàng đi ăn xin! Hắn nào đâu biết rằng, hiện tại ta đã cường đại tới mức nào? Ta thậm chí còn cường đại hơn hắn nữa!

Phong Vô Kỵ cười ha hả, không ngừng hét lớn. Rốt cuộc, cơ hồ toàn bộ năng lượng huyết hải trong Táng Thiên đều hội tụ lại trong cây trụ đá này, mà huyết hải cũng bởi vì vậy khô kiệt, khắp nơi đều là mặt đất khô cạn, chỉ để lại vô số phiến sơn xuyên đại địa ám hồng sắc.

Năng lượng trong cây trụ đá này khiến cho người ta cực kỳ rung động. Đó là lực lượng khiến cho thiên địa cũng phải vì nó mà run rẩy.

Phong Vô Kỵ vươn tay cầm trụ đá lên, phóng người nhảy lên cao, tế khởi trụ đá quét thẳng về phía Trí Tuệ Thiên Vương.

Trí Tuệ Thiên Vương nhất thời kinh hãi, trong mi tâm chợt bay ra vô số quyển trận đồ. Từng quyển từng quyển trận đồ mở ra, biến thành từng tòa từng tòa sát trận mỹ lệ nghênh đón trụ đá.

Nháy mắt sau đó, từng tòa từng tòa sát trận nhao nhao nổ tung. Cây trụ đá kia một đường bẻ gãy nghiền nát, mạnh mẽ đánh thẳng lên trên người nàng, đánh cho nàng thổ huyết, lăn lông lốc, đập vào trong quần sơn, cũng khiến cho quần sơn chấn động không dứt.

- Quả nhiên là bảo bối tốt!

Phong Vô Kỵ nở nụ cười ngạo nghễ, thu hồi trụ đá, lạnh lùng nói:

- Các vị, hiện tại ta đã có tư cách ba chân cùng đứng với các ngươi hay chưa?