Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1704: Liên thủ (1)

Cặp mắt Diễn Hành Thần Vương khẽ nheo lại, liếc mắt nhìn con lão quy kia, lắc đầu nói:

- Tương Vương, đạo bất đồng bất tương vi mưu. Ta và ngươi dù sao không phải là cùng một con đường. Ta và Hắc Đế mặc dù có chút xích mích, mặc dù hắn đã trấn áp ta mười vạn năm, nhưng dầu gì cũng là trên cùng một con đường, mà ngươi lại là thuộc một con đường khác, vẫn luôn quậy đục nước. Ngươi muốn lôi kéo ta, có chút vọng tưởng rồi!

Con lão quy kia cười lạnh một tiếng, lắc đầu vẫy đuôi, viễn độn đi xa:

- Ăn đánh ăn tới nghiện rồi, trí nhớ không lâu!

Diễn Hành Thần Vương nhìn về phía Đạo cung Hắc Đế, trong mắt cũng có chút kiêng kỵ. Đột nhiên lại có một đạo thanh âm vang lên, mỉm cười nói:

- Diễn Hành đạo hữu bình tĩnh đừng nóng nảy! Hiện tại Hắc Đế vẫn đang bế sinh tử quan, nghĩ muốn tìm hiểu ra biện pháp lột đi Cấu thân. Trước mắt vẫn chưa tới lúc ngươi báo thù. Nếu ngươi miễn cưỡng xông vào, tất nhiên sẽ lại bị hắn trấn áp. Với thực lực hiện tại của hắn, trấn áp ngươi có thể nói là dễ như trở bàn tay!

- Tà Đế?

Diễn Hành Thần Vương đứng thẳng người lên, cảnh giác nói:

- Ngươi đang ở đâu? Sao không dám hiện thân?

- Ta đang ở Vũ trụ Cổ lão, xuyên qua Vũ trụ Cổ lão truyền âm với ngươi!

Thanh âm Tiên Thiên Tà Đế lại vang lên, nói:

- Ta đánh cuộc với Hắc Đế bị thua, bị hắn bức cho không thể không phát lời thề, cả đời không được đạp chân lên Tử Vi. Nhắc tới ta và ngươi đồng bệnh tương liên, có thể thấu hiểu lẫn nhau. Ta và ngươi hẳn là nên liên thủ, thừa dịp thời điểm Hắc Đế luyện ra Cấu thân, khiến cho hắn đẹp mắt, cho hắn biết lợi hại, thuận tiện báo đại thù của ta và ngươi!

Diễn Hành Thần Vương cười lạnh, nói:


- Tà Đế, liên thủ với ngươi chính là bảo hổ lột da! Nói không tốt, ta sẽ bị ngươi cả da lẫn xương nuốt chửng. Ngươi cũng không phải thứ tốt gì, nếu ngươi bị khốn bởi lời hứa, cả đời không được đạp chân lên Tử Vi, không tới được Tử Vi, ngươi có tư cách gì liên thủ với ta?

Lần này Tà Đế cũng không khỏi nổi giận, cười lạnh nói:

- Ngươi cái tên này, đáng đời bị Hắc Đế trấn áp suốt mười vạn năm! Ngã một lần khôn thêm một lần. Ngươi ăn thua thiệt mười vạn năm, cái đầu vẫn còn là gỗ mục khó điêu khắc, gỗ mục không thể điêu khắc a!

Thanh âm của hắn biến mất, Diễn Hành Thần Vương liên tục cười lạnh, đột nhiên lại có một đạo thanh âm vang lên, mỉm cười nói:

- Nếu Diễn Hành Thần Vương đã cự tuyệt Tà Đế, cũng đã cự tuyệt Tương Vương, vậy có nguyện ý liên thủ với ta không?

- Nguyên Nha!

Diễn Hành Thần Vương xoay người nhìn lại, chỉ thấy Nguyên Nha Thần Vương từ xa đi tới. Diễn Hành Thần Vương điềm nhiên nói:

- Ngươi tại thời điểm ta thoát khốn đã xuất thủ với ta, chấn thương ta, ép tới mức ta thổ huyết, ngươi còn dám tới đây gặp ta?

Nguyên Nha Thần Vương cười ha hả, nói:

- Năm xưa ngươi chưa từng đánh qua ta sao? Ta chỉ bất quá là một thù trả một thù mà thôi. Nếu ngươi còn nuốt không trôi một ngụm khẩu khí này, vậy ngươi cứ đánh ta một chưởng, ta không hoàn thủ là được!

Diễn Hành Thần Vương đánh ra một quyền. Nguyên Nha Thần Vương đứng yên bất động, mặc cho nắm đấm của hắn đánh lên lồng ngực của chính mình. Cho dù tu vi của Nguyên Nha Thần Vương vô cùng đáng sợ, cũng bị một quyền này đánh gãy mấy cây xương sườn, phun ra một ngụm Tiên Thiên Thần Huyết.

Ánh mắt Diễn Hành Thần Vương lộ ra dị sắc, thần sắc không thoải mái trên mặt biến mất, nói:


- Vẫn là Nguyên Nha sư huynh quang minh lỗi lạc! Mọi người cũng là đồng đạo, nếu đã như vậy, ta liên thủ với ngươi là được!

Nguyên Nha Thần Vương tiến lên, mỉm cười nói:

- Sư huynh, ngươi bị trấn áp suốt mười vạn năm đằng đẳng, có chỗ không biết, Đại Tư Mệnh đã phục sinh rồi!

Sắc mặt Diễn Hành Thần Vương kịch biến, vàng như đất, run giọng nói:

- Hắn đã phục sinh rồi? Không có khả năng! Năm xưa chúng ta cùng nhau tiễn hắn lên đường, sao hắn có thể phục sinh được?

Nguyên Nha Thần Vương cùng hắn song song rời đi, vừa đi vừa nói:

- Cho nên ta tới mời ngươi liên thủ với ta. Ngươi yên tâm! Ta sớm đã lưu lại thủ đoạn đối phó hắn. Đại Tư Mệnh khó thành đại họa. Chỉ là, nếu muốn diệt trừ hắn, còn cần có ngươi tương trợ. Về phần Hắc Đế, chúng ta trước không cần để ý tới, đợi tới thời điểm hắn sắp sửa lột đi Cấu thân, lại tới tính sổ với hắn. Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện. Những năm qua ngươi bị trấn áp, đã bỏ qua không ít chuyện tốt. Năm xưa, lúc Phục Mân còn sống…

o0o

Hoang vực Thiên Hỏa, Phượng Ngọc Hoàn một năm một mười nói lại với Phượng Thiên Nguyên Quân những tao ngộ của chính mình. Chính mình bắt giữ Chung Nhạc, lại bị Trác Nha bắt tới Thánh địa Tiên Thiên Đạo Sơn, Chung Nhạc đại náo Đạo sơn… Cuối cùng mới nói:

- Đệ tử trúng quỷ kế của Dịch Quân Vương, phát thệ với đạo thần thông kia của hắn. Lúc đó Đại đệ tử môn hạ của Thần Đế, Thần Hạ Các, Đại đệ tử môn hạ Tà Đế, Tà Dương cũng đã phát thệ với thần thông của hắn. Kết quả Thần Hạ Các tại thời điểm động thủ với hắn, đột nhiên từ trên trời giáng xuống thần thông, uy lực lớn không thể tin nổi, đánh chết Thần Hạ Các. Uy lực đó thật sự đáng sợ! Ta cũng không dám có chút dị động nào, chỉ có thể thật nhanh bỏ chạy. Có lời thề này, sợ rằng đệ tử không thể lại đối phó Dịch Quân Vương rồi!

Phượng Thiên Nguyên Quân có chút kinh ngạc, hỏi lại:

- Thần thông từ trên trời giáng xuống?

Phượng Ngọc Hoàn quan tưởng, tinh thần huyễn hóa ra tình hình lúc đạo thần thông kia bộc phát. Sắc mặt Phượng Thiên Nguyên Quân khẽ biến, cười lạnh nói:

- Tay của Thiên vươn ra càng lúc càng sâu càng dài rồi! Đây không phải thần thông từ trên trời giáng xuống gì cả, mà là thần thông Thiên đạo! Các ngươi không phải là phát thệ với thần thông của Dịch Quân Vương, mà là phát thệ với Thiên đạo, tương đương với phát thệ với Thiên. Các ngươi làm trái lời thề, Thiên sẽ liền giáng trừng phạt!

Phượng Ngọc Hoàn nhất thời hoa dung thất sắc. Trên mặt Phượng Thiên Nguyên Quân mang theo nụ cười, phẩy tay nói:

- Ngươi không cần lo lắng! Loại lạc ấn lời thề này có thể làm khó được Đế, lại không làm khó được ta. Ta sẽ thi pháp, luyện hóa lời thề giữa ngươi và Thiên đạo, ngươi sẽ không cần quan tâm nữa. Cái gọi là Thiên, đối với ta cũng bất quá là một tiểu hài tử mà thôi!