Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1620: Giết lúc nào mà chả là giết?

Đạo âm đối kháng, luận đạo cao thấp, nhìn có vẻ không thương hòa khí nhưng thật ra vô cùng hung hiểm!

Nếu Mục Tiên Thiên luận đạo thắng, phá vỡ đạo tâm của Đế Minh Thiên Đế và Đế Hậu nương nương, thì vào khoảnh khắc cuối cùng chắc chắn sẽ là cục diện Đế Minh Thiên Đế và Đế Hậu nương nương phơi thây tại chỗ!

Đó sẽ là công kích kinh thiên động địa, chấn động thiên hạ!

Thần ma có mặt ở đây đều là người có đế tư, ngộ tính phi phàm, đương nhiên có thể nghe ra sự hung hiểm trong cuộc đạo âm đối kháng này, trong lòng vừa mong chờ vừa sợ hãi, dường như cũng tới chiến trường của tam đế, thấy được sự đối quyết của họ!

Cảnh tượng kinh tâm động phách, đạo âm va đập trong não họ, hiển ra các sự va đập của các loại đại đế thần thông, sắc bén, bá đạo, thần diệu vạn phần, khiến người ta say mê, nhưng cũng cực kỳ hung hiểm!

Mục Tiên Thiên dùng áp lực vô địch áp chế Đế Minh Thiên Đế và Đế Hậu nương nương, theo lý thì đã phân thắng bại từ lâu rồi nhưng vẫn thiếu một chút. Đạo âm của Đế Minh và Đế Hậu liên thủ phòng ngự, lúc ngươi mạnh ta yếu, lúc lại ta mạnh ngươi yếu, dùng sóng âm lên xuống hóa giải công kích của Tiên Thiên Đế Quân.

Phu thê họ phối hợp vô cùng hoàn hảo, hoàn hảo như một người vậy, khiến vĩ lực của Mục Tiên Thiên không thể đánh bại được hai người.

Hơn nữa trong đạo âm của họ dần dần chứa nhiều sự ảo diệu hơn, có nghĩa là lý giải và lĩnh ngộ của họ về bí cảnh thứ bảy và Thất Đạo Luân Hồi đang dần được nâng cao, thậm chí học lén Mục Tiên Thiên, sau đó dùng để chống lại công kích của Mục Tiên Thiên.

Có thể trở thành Thiên Đế thống trị vũ trụ càn khôn đương nhiên không phải loại ngu ngốc. Ngộ tính của Đế Minh Thiên Đế chắc chắn ở cấp yêu nghiệt. Chung Nhạc, Phong Hiếu Trung và Huyền Cơ mấy người có thể tham ngộ được đạo âm của Mục Tiên Thiên, họ đương nhiên cũng có thể.

- Đế Minh và Đế Hậu đã đạt tới cực hạn rồi!

Chung Nhạc tim khẽ run lên, hai vị đế cấp này vừa học từ Mục Tiên Thiên, vừa mượn áp lực của Mục Tiên Thiên để khiến bản thân tiến bộ nhanh chóng, nếu tiếp tục nữa thì hai người họ sẽ mở ra bí cảnh thứ bảy!

Ba điều kiện để mở bí cảnh thứ bảy, một là không phải loại ngu ngốc, hai là có thánh dược mở bí cảnh trong cơ thể, ba là có cường giả đế cấp hộ pháp, bảo vệ tính mạng. Với những cường giả tới đế cảnh thì không thể thiếu bất cứ điều kiện nào!

Nhưng còn có điều kiện thứ tư đó chính là phải có đủ lĩnh ngộ, nghĩa là phải có tích lũy. Nếu tích lũy đủ thì thậm chí có thể bỏ qua điều kiện thứ ba.

Với cường giả đế cảnh, trong ba điều kiện này có lẽ là điều kiện quan trọng nhất có lẽ là không ngu ngốc, tiếp đó mới là thánh dược.

Đế Minh và Đế Hậu không thiếu thánh dược, cũng không ngu ngốc, nhưng muốn tìm được người có thể hộ pháp cho họ thì không thể, không thể có được ai cường đại tới mức đó, áp chế được mọi bí cảnh chi lực trong cơ thể của một vị đế.

Đế Minh và Đế Hậu chọn đi con đường khác, điều kiện thứ tư của họ lúc này có lẽ sắp đạt được rồi.

- Bệ hạ!

Chung Nhạc đột nhiên truyền âm:

- Họ đang mượn cảm ngộ của người để mở bí cảnh thứ bảy.


Mục Tiên Thiên giật mình, đạo âm đột nhiên chậm lại, cảm ứng đạo âm của đối phương, Đế Minh và Đế Hậu quả nhiên đã tích lũy tới cực điểm, tạo thêm áp lực là họ sẽ bạo phát.

Mục Tiên Thiên cười lớn:

- Ha ha ha, xem ra không thể làm gì được bệ hạ và nương nương rồi, hôm nay coi như hòa, hai vị nghĩ sao?

Đạo âm của hắn đột nhiên dừng lại khiến Đế Minh Thiên Đế và Đế Hậu nương nương tức tí nữa thì thổ huyết!

Chỉ còn một chút nữa, chút nữa thôi là họ có thể đột phá, mở ra bí cảnh thứ bảy, nhưng giờ Mục Tiên Thiên lại dừng lại!

Sự đột phá mà họ mong đợi bấy lâu, đột nhiên lại tuột khỏi tay, khó chịu thế nào không nghĩ cũng biết.

Nhưng cũng may tích lũy sẽ không biến mất, chỉ cần họ có thêm lĩnh ngộ thì vẫn có thể đột phá, mở ra bí cảnh thứ bảy.

Một vị đế mở bí cảnh thứ bảy thì những cái thu hoạch được không đơn giản.

- Dịch tiên sinh đúng là thông minh.

Đế Hậu nương nương nhìn hắn một lúc, bật cười nói:

- Chỉ là bản cung tò mò một điều, Dịch tiên sinh thông minh như vậy tại sao vừa nãy không nhắc nhở Mục Tiên Thiên mà đợi đến khi bản cung và bệ hạ sắp đột phá mới nhắc?

Mục Tiên Thiên quay lại nhìn Chung Nhạc với vẻ nghi hoặc, Chung Nhạc sắc mặt không đổi nói:

- Thần cũng chỉ mới nhìn ra ý đồ của bệ hạ và nương nương, hai vị làm quá giống thật, đạo âm của ba vị lại tinh thâm như vậy, khiến ta chỉ có thể liều mạng dùng tài trí để lĩnh ngộ đạo âm.

Đế Hậu nương nương cười:

- Bản cung chỉ hỏi một câu, Dịch Quân Vương lại giải thích nhiều như vậy, lẽ nào là chột dạ?

Mục Tiên Thiên cười:

- Nương nương đừng nghĩ sẽ chia rẽ được quân thần bọn ta. Luận đạo không phân thắng bại thì tại sao không giao đấu phân định? Bệ hạ, nương nương nghĩ sao? Thiên Thần Tế Đàn của Dịch tiên sinh không thể dùng cho chúng ta, vì thế, chi bằng ra ngoài quyết cao thấp?

Đế Minh Thiên Đế cười:

- Tiên Thiên, lẽ nào ngươi không sợ ta dựa vào áp lực của ngươi để mở bí cảnh thứ bảy?


Mục Tiên Thiên cười ha hả:

- Ta còn tưởng bệ hạ muốn một đấu một với ta, thì ra bệ hạ tự nhận thấy không bằng ta muốn liên thủ với nương nương đấu lại ta. Bệ hạ, thật ra ý của ta là chúng ta chiến một trận công bằng. Đương nhiên nếu bệ hạ sợ thì nương nương áp trận cho bệ hạ là được. Đến khi bệ hạ thua, nếu nương nươg sợ lãnh cung cô đơn thì có thể lấy người kế nhiệm, nương nương vẫn là chính cung Đế Hậu.

Hắn nói như vậy đại nghịch bất đạo, ngông cuồng không coi Đế Minh Thiên Đế ra gì.

Ngay mấy người Lâu Chính Sư cũng không kìm được đại nộ, lớn tiếng chỉ trích.

Mục Tiên Thiên nhìn họ, khẽ cười:

- Lâu Chính Sư, các ngươi không sợ bệ hạ chết rồi sẽ bị ta xử trí sao?

Đế Minh Thiên Đế sắc mặt lạnh tanh:

- Kêu gào chửi bới như vậy ra thể thống gì? Ở đây không có chỗ cho các ngươi lên tiếng.

Lâu Chính Sư, Thần Thiên Vương bọn họ vội ngậm mồm nhưng cũng không che giấu được sự tức giận.

Đế Minh Thiên Đế cười hà hà:

- Trẫm quản giáo không nghiêm, để Tiên Thiên chê cười rồi. Thiên tử không ngồi chỗ nguy hiểm. Tiên Thiên, bản lĩnh của ngươi rất cao, ta không có chắc chắn sẽ thắng ngươi khi giao đấu, nhưng ngươi cũng quá nóng vội rồi, chừng mực đã loạn. Nếu trẫm thua ngươi nghĩ Thanh Hà, Kim Thiên, Trường Sinh, Ương Tôn bọn họ sẽ mặc cho ngươi đánh bại hết bọn họ sao?

Hắn tự hạ thấp vị trí, trong lời nói mang ý tự nhận mình không địch lại Mục Tiên Thiên, rồi nói rõ những kẻ địch khác.

Chung Nhạc ho một tiếng, nhắc nhở:

- Nếu Thiên Đế bệ hạ mở bí cảnh thư sbảy, sau này càng khó đối phó hơn. Dù sao Thiên Đế bệ hạ cũng ở đế cảnh vài vạn năm, hơn nữa, giết lúc nào chẳng là giết?

Mục Tiên Thiên chần chừ một chút.

Đế Hậu nương nương liếc Chung Nhạc, thản nhiên nói:

- Dịch Quân Vương đừng quên còn có bản cung.

Mục Tiên Thiên không chần chừ nữa, cười ha hả:

- Bệ hạ là huynh trưởng của ta, đã tự nhận yếu thì lẽ nào ta lại cưỡng ép? Dịch quân, hôm nay là đại hội chư đế tương lai của ngươi, không thể chém giết.

Chung Nhạc chau mày, nếu Mục Tiên Thiên một lòng liều mạng với Thiên Đế, thôn tính Thiên Đình, hàng phục quân lính cũ của Thiên Đình, giang sơn này tuy không chắc nhưng cũng có thể trở thành đệ nhất thế lực trong thiên hạ, chiếm giữ địa lợi, binh cường mã tráng.

Cho dù bị các đế tộc khác công kích, chỉ dựa vào địa lợi của Thiên Hà Thiên Đình cũng có thể chặn đứng.

Huống hồ còn có sự trợ giúp của Kim Ô Thần Đế, có thể từ từ loại bỏ những kẻ muốn tranh đoạt đế vị.

Nhưng giờ...

Hắn thở dài không nói, nghĩ bụng:

- Thân là mưu sĩ, ta đã làm tròn bổn phận, sau này ta chỉ cần bảo toàn thế lực của mình là được. Đến khi Tử Quang Quân Vương tới để Tử Quang đau đầu.