Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 159: Sư huynh có muốn hẹn không?

Trong tầng sét trên cao, hai linh hồn tắm mình trong sấm sét, Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi tôi luyện linh hồn và tinh thần lực trong sấm sét, còn Lộc bà bà thì trong động phủ bảo vệ nhục thân cho họ. Vị lộc yêu này trung thành tuyệt đối với Khâu Cấm Nhi, như hình với bóng.

Trên tầng lôi đình, hai linh hồn nắm tay nhau tắm trong lôi quang, tiếp nhận lôi đình tẩy lễ, càng ngày càng cao, nhìn lôi đình sinh hóa, biến thành long phượng, hoa cỏ đủ mọi hình dạng. Dưới chân họ là tầng mây mỏng, là những ngọn núi cao chót vót.

Năm nay, Chung Nhạc mười sáu, Khâu Cấm Nhi mười bốn tuổi.

Họ đều đã học cách lôi đình tôi hồn, tắm trong lôi quang không có gì là không ổn mà còn cảm thấy rất thoải mái. Chung Nhạc nói về Nhật Nguyệt Bảo Chiếu mà hắn tham ngộ được cho Khâu Cấm Nhi, truyền thụ cho nàng kỹ xảo điêu khắc. Khâu Cấm Nhi thì truyền cho hắn Mộc hệ thần thông, và cả một số lôi đình đồ đằng văn của Lôi Hồ thị.

Khâu Cấm Nhi có được Nhật Nguyệt Bảo Chiếu, thân thể vốn yếu ớt dần khỏe lên. Nàng vì khí huyết không đủ mà đi lại không tiện, tu luyện Nhật Nguyệt Bảo Chiếu có thể tăng cường nhục thân.

Còn kỹ xảo điêu khắc giúp nàng tham ngộ các loại đồ đằng văn dễ dàng hơn.

Thân thể thiên sinh Mộc linh hơn hẳn các luyện khí sĩ khác về lĩnh ngộ Mộc hệ thần thông. Những gì truyền thụ cho Chung Nhạc là tuyệt học mà chỉ có mình nàng có, trong Kiếm Môn cũng chưa từng có Mộc hệ thần thông.

Lôi đình đồ đằng văn nàng truyền cho Chung Nhạc thì đến từ Lôi Hồ thị, có sự lĩnh ngộ riêng biệt về lôi đình đồ đằng.

– Mấy ngày nữa là thức hải của ta có thể trở thành lôi trì rồi.

Chung Nhạc cùng Khâu Cấm Nhi tu hành hơn nửa tháng, khá mừng rỡ. Tinh thần lực của hắn hấp thụ lôi đình, thức hải được lôi đình tôi luyện dần nhỏ lại. Mấy ngày gần đây tốc độ thu nhỏ của thức hải chậm hẳn. Đây chính là dấu hiệu thức hải sắp trở thành lôi trì.

Thức hải thành lôi trì là một thành tựu hiếm có. Ngay cả luyện khí sĩ Khai Luân Cảnh cũng chưa chắc làm được biến thức hải thành lôi trì, nhưng hắn đã luyện thành được sớm!

Hắn có thú thần nội đan, tinh khí không hề bị gián đoạn, cộng với có Nhật Nguyệt Bảo Chiếu tôi luyện cùng với linh tương của thánh linh. Nhờ thế mới tiến bộ vượt bậc được như vậy!

Hồn phách của hắn cũng được tinh thần lực nuôi dưỡng, tốc độ cường hóa cũng nhanh hơn, tốc độ tu thành cực hạn nguyên thần của Thoát Thai Cảnh tự nhiên cũng nhanh hơn!

Quan trọng nhất là Liêu Nhận cũng có thể khắc đồ đằng văn, trở thành hồn binh chân chính, có thể điều khiển!

Không chỉ như vậy, hắn thậm chí có thể khắc đồ đằng văn lên xương của chính mình, giúp nhục thân được cường hóa thêm một bước!

Tốc độ tu hành của Khâu Cấm Nhi chậm hơn một chút, nhưng cũng không còn xa nữa là có thể biến thức hải thành lôi trì. Nàng là thiên sinh linh thể, thiên sinh Mộc linh tương đương với một viên thú thần nội đan, vốn đã có ưu thế trời ban, tốc độ tu luyện nhanh hơn người khác rất nhiều.

Hơn nữa, nàng từ nhỏ đã nhiều bệnh tật, mẫu thân từ lâu đã trộm phương pháp lôi đình tôi hồn của Lôi Hồ thị cho nàng tu luyện, để tinh thần lực của nàng cường hãn hơn người thường!

Lần này cùng tu luyện với Chung Nhạc, được hắn truyền thụ Nhật Nguyệt Bảo Chiếu, tu vi càng tiến bộ thần tốc. Nhật Nguyệt Bảo Chiếu không chỉ là pháp môn luyện thể mà còn tôi luyện tinh thần lực, cộng với lôi đình tôi luyện, tu một được mười!

Không lâu sau, Khâu Cấm Nhi trở về Dương Thần Điện, rời khỏi Chung Nhạc. Hai người linh hồn vẫn gặp nhau trên tầng sét tiếp tục tu luyện.

Hôm nay, bên ngoài động phủ lại có tiếng gọi. Chung Nhạc thu hồn phách về, ra ngoài thì thấy Bồ lão đứng bên ngoài, vội đón vị lão tiên sinh này vào trong.

– Tiên sinh tới tìm ta có việc gì vậy?

Bồ lão tiên sinh quan sát động phủ hắn, cười:

– Sư đệ du ngoạn về, ta vốn tưởng đệ sẽ tranh đoạt đệ nhất Long Hổ Bảng, không ngờ lại thầm lặng ở đây hơn nửa tháng trời không động thủ. Đám người trên Long Hổ Bảng, đặc biệt là tiểu tử Ngu Chính Thư ngày nhớ đêm mong ngươi tới thách đấu. Ta đoán hắn sắp không ngồi yên, chủ động tới tìm ngươi rồi!

Chung Nhạc mời lão tiên sinh ngồi, cười:

– Long Hổ Bảng không có mấy sức hút với ta. Ngu Chính Thư sư huynh cũng sẽ không ngồi được lâu ở vị trí đệ nhất Long Hổ Bảng. Không phải đối thủ của Khâu Cấm Nhi sư muội và Thủy Thanh Nghiên, thách đấu hắn cũng chẳng có tác dụng mấy.

Bồ lão tiên sinh ồ một tiếng, thích thú nói:

– Ngươi nghĩ đệ nhất Long Hổ Bảng sẽ là ai?

– Thủy Thanh Nghiên.

Chung Nhạc khẳng định:

– Cho dù ta đấu thì cũng không chắc chắn sẽ thắng được. Nhưng nếu Thủy Thanh Nghiên muốn đại diện Kiếm Môn đấu với Hiếu Mang thần tộc thì ta phải ra tay loại bỏ nàng ta!


Bồ lão tiên sinh gật đầu:

– Nghe nói nàng ta là tiểu tình nhân của ngươi, sau này hai người cãi vã, yêu nhau lắm cắn nhau đau…

Trán Chung Nhạc đầy hắc tuyến, gân xanh nổi lên, Bồ lão tiên sinh vội nói:

– Không nói chuyện này nữa. Lão đầu tử muốn gặp ngươi, đi theo ta một chuyến!

– Lão đầu tử muốn gặp ta?

Chung Nhạc ngạc nhiên, vội đứng dậy cùng lão rời khỏi động phủ. Bồ lão tiên sinh dẫn hắn xuống núi.

Đột nhiên Chung Nhạc dừng lại, Bồ lão tiên sinh ngạc nhiên, vội nhìn theo hướng mắt hắn. Thấy có mấy chục vị luyện khí sĩ đang cười đùa, trong đó một vị nữ tử như công giữa bầy gà, dáng vẻ thướt tha thanh tú, chính là Thủy Thanh Nghiên, quanh nàng ta là các luyện khí sĩ.

– Chung sư huynh.

“Thủy Thanh Nghiên” bước ra khỏi đám đông, nhìn Chung Nhạc cười.

Chung Nhạc đáp lễ:

– Thủy sư muội.

– Trước nghe tin sư huynh trở về, tiểu muội nghĩ phải đi thăm huynh nhưng lại sợ người ta bàn tán nên chưa tới được.

“Thủy Thanh Nghiên” nhìn Chung Nhạc đầy thâm ý, khẽ cười:

– Tiểu muội rất muốn nói chuyện thật lâu với sư huynh, nói những chuyện xảy ra gần đây, ví dụ như cái chết của Hiếu Sơ Tình sư muội hay trận đối quyết với Hiếu Mang thần tộc chẳng hạn. Sư huynh có muốn không? Chi bằng hẹn một ngày nào đó?

– Sư muội đã mời đương nhiên ta nhận lời.

Khóe mắt Chung Nhạc giật giật, biết rõ nữ tử này nghi ngờ Hiếu Sơ Tình chết do hắn, muốn lấy việc này uy hiếp hắn. Hắn mỉm cười:

– Sư muội muốn hẹn ở đâu, khi nào?

“Thủy Thanh Nghiên” phì cười:

– Chi bằng hẹn luôn đêm nay, lúc trăng lên, trong động phủ của ta?

– Được thôi.

Chung Nhạc gật đầu, đang định bỏ đi thì “Thủy Thanh Nghiên” đột nhiên nói:

– Đến giờ sư huynh vẫn chưa ra tay, chắc hẳn không hứng thú với vị trí đệ nhất Long Hổ Bảng đúng không? Nếu ta muốn tham gia thì huynh sẽ thế nào?

Chung Nhạc dừng bước, cười:

– Nếu muội muốn tham gia thì ta cũng vậy. Đệ nhất Long Hổ Bảng đối với ta và muội mà nói đều dễ như lấy vật trong túi. Nhưng hai ta nên nhường cơ hội này cho người khác thì hơn, muội thấy có đúng không?

“Thủy Thanh Nghiên” ánh mắt cảnh giác, nghĩ một lúc, gật đầu cười:

– Đúng vậy. Nhường cho người khác cũng được. Còn cụ thể thì khi nào gặp mặt chúng ta nói kỹ hơn vậy.

Chung Nhạc định đi thì đột nhiên có tiếng quát lớn:

– Chung Sơn thị Chung Nhạc!

Chung Nhạc quay lại nhìn, thấy một thiếu niên luyện khí sĩ nộ phát xung quan, giận dữ nhìn mình. Chung Nhạc cười hỏi:

– Vị sư huynh đây có gì chỉ giáo?


Thiếu niên luyện khí sĩ bước ra một bước, quát lớn:

– Thủy sư muội là anh tài, nói mình đoạt đệ nhất Long Hổ Bảng dễ như lấy vật trong túi đã đành, dù sao muội ấy cũng có uy phong đã tạo dựng được! Ngươi thì có tài đức gì mà dám nói mình như lấy vật trong túi? Lời nói của ngươi chính là không coi sư huynh sư tỷ trên Long Hổ Bảng bọn ta ra gì. Muốn nói những lời đó thì hãy đem chiến tích ra đây, dùng thực lực chứng minh! Ta chính là Nam Lộc thị Nam Thiên, đứng hạng năm Long Hổ Bảng. Chung Sơn thị, hôm nay chi bằng chúng ta hãy tỉ thí, xem thực lực của ngươi xứng với khẩu khí của ngươi không!

Chung Nhạc tán thưởng:

– Không khí trong nội môn hiện giờ đã khác hẳn lúc ta rời đi. Luyện khí sĩ nội môn ta cũng đã có chí cầu tiến, ta cũng rất vui. Nhưng…

Hắn có vẻ áy náy nói:

– Các ngươi trong mắt ta chỉ như gà vịt bày bán ngoài chợ, rụt rè sợ hãi, tinh khí yếu ớt, dao chặt giơ lên là rụt cổ gào khóc, rất khó khiến ta hứng thú. Chư vị sư huynh vẫn cần phải rèn luyện sinh tử, tạo ra khí thế khí phách như đứng trên biển xác ở chiến trường, đến lúc đó mới đấu với ta được.

– Ngươi!!

Nam Thiên tiến tới, giơ tay ra, không trung xuất hiện lôi đình lôi quang và núi lớn hiện lên. Sơn thế tựa rồng nhìn xuống, giống như sơn long uốn lượn tung trảo, thanh thế kinh người!

– Bồ lão, đi thôi!

Chung Nhạc cùng Bồ lão tiên sinh rời đi. Hắn vừa bước đi thì dưới chân đột nhiên sinh ra một con long quy khổng lồ. Trên lưng long quy có đằng xà bay lượn, ngẩng đầu lên, vỗ cánh, đỡ lấy trảo của Nam Thiên, nghiền nát công thế của Nam Thiên.

– Muốn đi không dễ vậy đâu! Chỉ Huyền Vũ đồ đằng văn mà muốn ngăn ta? Ngươi quá coi thường ta rồi!

Nam Thiên hét lớn, dùng thần thông tấn công, bàn tay chấn động, vô vàn ngọn núi uỳnh uỳnh rơi xuống. Huyền Vũ long quy đằng xà bước đi khiến mặt đất rung chuyển, long quy gầm lên phẫn nộ, đằng xà bay lượn, đánh tan hết các ngọn núi vừa được quan tưởng ra.

Nam Thiên tấn công liên hồi, sau mấy chục chiêu Huyền Vũ vẫn không bị đánh tan, cuống tới mồ hôi túa ra, lại thấy Chung Nhạc và Bồ lão tiên sinh đã đi xa, biến mất trong rừng sâu.

Huyền Vũ đồ đằng quy xà biến hóa khôn lường, luôn chặn đường khiến hắn không thể truy kích Chung Nhạc. Hàng trăm chiêu đã qua nhưng Nam Thiên vẫn bị chặn ở đó, mặt mày đỏ phừng phừng!

– Nam Thiên sư huynh, lui xuống đi!

“Thủy Thanh Nghiên” vung tay áo, phụt phụt phụt kiếm quang bắn ra nghiền nát Huyền Vũ.

– Tinh thần lực của hắn đã mạnh tới mức sắp thành lôi trì rồi. Huynh không phá được thần thông của hắn đâu.

Nam Thiên đỏ mặt vì xấu hổ, hét lên một tiếng rồi bỏ đi.

“Thủy Thanh Nghiên” ngẩng lên nhìn theo hướng Chung Nhạc rời đi, nghĩ:

– Chỉ trong thời gian ngắn vậy đã tu luyện được tinh thần lực cường hãn nhường đó, hắn cũng là thần ma sao?

– Hẹn khi trăng lên, động phủ đối phương…

Bồ lão tiên sinh nhìn Chung Nhạc đầy thâm ý, cười:

– Yêu nhau lắm cắn nhau đau mà… Bọn trẻ các ngươi đúng là biết chơi đùa, lão phu năm đó thì không nhiều trò như vậy…

Chung Nhạc cười:

– Bồ lão nói đùa rồi, cắn nhau đau thì có chứ không có yêu nhau lắm đâu.

Bất tri bất giác Bồ lão đã dẫn hắn tới Kiếm Môn Kim Đỉnh, đi vào đại điện, lão cười:

– Chắc ngươi vẫn chưa biết thân phận của lão đầu tử, nói ra chắc dọa chết ngươi đấy. Lát nữa lão đầu tử sẽ đích thân cho ngươi biết, đảm bảo ngươi sẽ sợ vãi cả ra quần…

Chung Nhạc dở khóc dở cười, nghĩ bụng:

– Ta biết lâu rồi, hơn nữa Cô Hồng Tử sư huynh cũng nói lão đầu tử chính là môn chủ Kiếm Môn, đáng tiếc Bồ lão vẫn chưa biết.

Trong đại điện vọng ra tiếng thở dài:

– Ta còn muốn dọa hắn chút, nhưng đáng tiếc hắn biết thân phận của ta rồi, giờ không dọa được nữa…

Chung nhạc tới hậu viện của đại điện, thấy lão đầu tử và Phong Sấu Trúc trưởng lão đang ngồi trong đình nghỉ mát uống trà. Lão đầu tử thấy hắn và Bồ lão tới, vẫy tay bảo Bồ lão lui ra trước.

Bồ lão tiên sinh lui ra ngoài, Phong Sấu Trúc nhìn Chung Nhạc một cái, thu mắt về thở dài:

– Đại huynh, quan môn đệ tử của Sư Bất Dịch rất xuất sắc, hung mãnh như vậy, trong Kiếm Môn ta khó lòng tìm được nhân tài cỡ đó. Mà Hiếu Mang thần tộc lại có được nhân vật như vậy, có thể sánh ngang với Long Nhạc. Trận chiến với Hiếu Mang thần tộc này, Kiếm Môn chúng ta khó lòng thắng! Hôm nay ta tới tố khổ với huynh đây, chiến lực cấp cao có Tả Tương Sinh, Điền Diên Tông, Phương Kiếm Các, nhưng người tầng dưới thì không dễ chọn. Khâu Đàn thị thì chân không tiện, Thủy Đồ thị chưa chắc đã là người tốt, Uẩn Linh Cảnh thì càng không có ai xuất sắc. Đưa một đoàn quân thế này đi quyết chiến thì ta e…

– Không cần lo lắng.

Lão đầu tử nhìn Phong Sấu Trúc cười:

– Sấu Trúc, ngươi gặp chàng trai Chung Sơn thị này một chút. Hắn có một thân phận khác, là Đông Hải Long Nhạc.

Phong Sấu Trúc đang nâng chén trà uống, nghe thế lập tức nước phun ra tung tóe, kêu lên:

– Hắn là quan môn đệ tử của Sư Bất Dịch, Đông Hải Long Nhạc? Đại huynh không đùa đấy chứ?