Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 157: Sát khí xung thiên

– Trận tỉ thí Long Hổ Bảng này có lẽ là để giành đệ nhất Uẩn Linh Cảnh, Thoát Thai Cảnh, và Khai Luân Cảnh. Còn giữa các đường chủ thì là đệ nhất Linh Thể Cảnh, Đan Nguyên Cảnh, thậm chí là Pháp Thiên Cảnh chắc là giữa bốn đại cao thủ Kiếm Môn rồi.

Chung Nhạc trở về nội môn, thấy không khí trong nội môn tốt hơn rất nhiều so với khi hắn rời khỏi đây. Các nội môn đệ tử chiến ý ngất trời, đều đang chăm chỉ tu luyện, thách đấu với cao thủ trên Long Hổ Bảng thường xuyên như cơm bữa!

Trong thời gian ngắn như vậy, tu vi thực lực của luyện khí sĩ nội môn đã được nâng lên rất nhiều, có sự thay đổi lột xác so với lúc hắn rời đi.

– Áp lực mà thần tộc gây cho luyện khí sĩ Kiếm Môn đã khiến họ bắt đầu biết phấn đấu rồi.

Trên đường tới động phủ của mình Chung Nhạc đã thấy ba trận đấu giữa các luyện khí sĩ, đứng lại quan sát một lúc, nghĩ bụng:

– Chỉ là, tuy giờ họ đang rất hăng hái, thực lực cũng hơn trước rất nhiều, nhưng vẫn còn thiếu sự rèn luyện sinh tử, không tàn khốc như sự cạnh tranh ở yêu tộc, chiến ý đủ nhưng sát ý thì chưa đủ.

Hắn trải qua trận ác chiến trong Hắc Sơn bí cảnh, trận kích sát Thiên Yêu Lê Quân, huyết chiến trên phố, đột phá vòng vây, chiến đấu với Thanh Hà và trận chiến nơi ranh giới Cô Hà Thành. Nhiều trận chiến đấu như vậy khiến nhãn lực của hắn rất lão luyện, vừa nhìn là nhận ra luyện khí sĩ Kiếm Môn còn thiếu sát ý.

Giờ vị trí của hắn khác với các đệ tử nội môn ở đây. Nhìn các luyện khí sĩ này chiến đấu giống như nhìn lòng bàn tay mình vậy, nhìn ra được hết.

Trận chiến với Hiếu Mang thần tộc lần này với luyện khí sĩ Kiếm Môn mà nói là sự rèn luyện hiếm có, là cơ hội để họ mở mắt nhìn thế giới bên ngoài.

– Để các đệ tử nội môn đấu với thần tộc thì vẫn còn non nớt, nhưng đúng là họ cần một trận sóng gió.

Hắn nghĩ bụng, không hề nghĩ bản thân hắn và những luyện khí sĩ nội môn kia cùng lứa tuổi.

Hắn đã lâu không về động phủ, hoa viên không có ai dọn dẹp, cỏ dại mọc um tùm, che khuất cả hoa.

Chung Nhạc cầm dụng cụ vào hoa viên, cẩn thận nhổ cỏ, bón phân cho hoa, rồi dẫn nước tới tưới. Bận rộn nửa ngày còn chưa xong việc thì nghe bên ngoài có tiếng gọi cửa.

Chung Nhạc cầm cuốc đi ra mở cửa, cười:

– Thì ra là mấy vị sư muội, mời vào mời vào.

Đình Lam Nguyệt, Ngu Phi Yến, Đào Yến Nhi và Lê Tú Nương tò mò nhìn hắn. Đình Lam Nguyệt phì cười:

– Chung sư huynh, ta nghe mấy sư đệ nói thấy ngươi trở về. Sao ngươi không đi thách đấu Long Hổ Bảng mà lại chui trong động phủ với bộ dạng này?

Chung Nhạc giờ đã là luyện khí sĩ Thoát Thai Cảnh, mà họ vẫn là Uẩn Linh Cảnh, vì thế theo vai vế họ phải gọi Chung Nhạc một tiếng sư huynh.

Chung Nhạc mời họ vào động phủ, cười nói:

– Ta lâu ngày không về, động phủ bẩn quá nên dọn dẹp chút.

Bốn thiếu nữ vào trong, Lê Tú Nương không kìm được nói:

– Giờ Long Hổ Bảng rất náo nhiệt, Chung sư huynh lẽ nào không có ý định gì?

Chung Nhạc lắc đầu:

– Không nghĩ gì nhiều.

Ngu Phi Yến cười khảy:

– Ta không tin. Ngay mấy tỷ muội bọn ta còn tham gia, mấy tháng nay đã đấu mấy chục lần rồi. Ta không tin ngươi không có ý định!

Đình Lam Nguyệt đắc ý:

– Chung sư huynh, tỷ muội ta giờ tu vi thực lực đã đại tăng. Thủ đoạn lợi hại hơn trước nhiều rồi. Thời gian gần đây ngươi không có mặt ở đây, quá nửa là không đánh lại bọn ta rồi. Hay là tỉ thí chút đi, tỷ tỷ có thể đánh cho ngươi kêu lên sư tỷ tha mạng!

Chung Nhạc đã nhận ra thực lực của mấy nữ hài nhi này đã mạnh hơn trước rất nhiều, cũng mừng cho họ:

– Đừng đùa nữa.


Đình Lam Nguyệt tức tối, Lê Tú Nương ánh mắt lay động:

– Chung sư huynh không muốn tỉ thí chút sao? Lần trước ta thua ngươi, rất muốn tìm cơ hội đấu lại. Nếu ngươi thắng, ta sẽ quét dọn động phủ cho. Phi Yến, có muốn tỉ thí với Chung sư huynh không?

Ngu Phi Yến gật đầu, thản nhiên nói:

– Ta sợ sư huynh thời gian này lại lười nhác. Cũng được, không bằng hãy lĩnh giáo chút sự tiến bộ của Chung sư huynh trong thời gian qua. Yến Nhi, ngươi nghĩ sao?

Đào Yến Nhi phì cười:

– Chung sư huynh dù sao cũng là Thoát Thai Cảnh, chúng ta vẫn là Uẩn Linh Cảnh, bốn người đánh một mới có cơ hội thắng. Nếu Chung sư huynh thua thì phải quét dọn động phủ cho bốn người bọn ta.

Đình Lam Nguyệt hứng khởi:

– Quyết định thế nhé. Sư huynh, ngươi sẽ thành sư đệ nhanh thôi!

Chung Nhạc bất lực:

– Được rồi, bốn vị sư muội, mời!

Một lát sau thì bốn nữ tử ngoan ngoãn dọn dẹp động phủ cho Chung Nhạc, trừ cỏ, tưới nước cho hoa, quét dọn bụi bẩn.

– Một chiêu còn chưa tung ra đã thua rồi. Chung sư huynh thật quá không nể mặt chúng ta.

Đình Lam Nguyệt bực bội.

– Ta bị dọa phát khóc.

Đào Yến Nhi có chút ngượng ngùng nói:

– Vừa rồi hắn khí thế thật hung hãn, ta còn tưởng sắp ăn thịt ta nữa…

Ngu Phi Yến và Lê Tú Nương sắc mặt vẫn còn tái nhợt. Chiêu thức của họ còn chưa được tung ra thì khí thế của Chung Nhạc đã lan tỏa khiến đầu óc họ trống rỗng, đành phải ngoan ngoãn nhận thua, quét dọn động phủ cho Chung Nhạc.

– Chung sư đệ có nhà không?

Bỗng bên ngoài có người cao giọng gọi:

– Đừng có trốn trong đó nữa, ta biết ngươi về rồi!

Chung Nhạc đang khắc tượng đá, nghe tiếng thì tim khẽ rung lên, đặt tượng đá đang khắc dở xuống, ra mở cửa thì thấy Đàm Chân xồng xộc lao vào, cười hề hề:

– Quả nhiên đã về! Về thì tốt! Thời gian này ngươi không có mặt, không biết đã có chuyện lớn xảy ra. Giờ thực lực ta đã không còn như xưa nữa rồi, một mình có thể đánh hai… Ủa, sao các sư muội đều ở đây dọn nhà cho ngươi thế? Chung sư đệ quả nhiên rất cừ nha!

Đàm Chân thấy mấy người Đình Lam Nguyệt và Ngu Phi Yến đang bận rộn thì bật ngón tay cái:

– Sư đệ tuy không anh tuấn bằng ta nhưng thủ đoạn không hề thua kém. Ta có năm vị hôn thê, ngươi chỉ thiếu một người nữa là bằng ta rồi.

Mấy người Lê Tú Nương đỏ mặt vội lên tiếng:

– Đàm sư huynh đừng có nói quàng nói xiên!

Đàm Chân không để bụng, cười hề hề:

– Năm vị hôn thê chẳng một ai chào đón ta, cứ gặp là hét đòi giết, đuổi ta chạy chối chết. Chung Nhạc thì rất giỏi, các sư muội đều rất đồng lòng. Ta nói mấy ngày nay sao ngươi không lộ diện, thì ra bận rộn mấy việc này.

– Ta thích bộ dạng vô lại của tiểu tử này.

Trong thức hải của Chung Nhạc, Tân Hỏa khen.


Đàm Chân nghênh ngang ngồi xuống, cười:

– Phong đại trưởng lão đã tách Long Hổ Bảng thành ba bảng. Uẩn Linh Cảnh, Thoát Thai Cảnh và Khai Luân Cản. Giờ ta đứng thứ sáu bảng Thoát Thai Cảnh rồi, chuẩn bị thách đấu người thứ năm. Chung sư đệ, lần trước hai ta bất phân thắng bại. Hay là lần này tỉ thí đi? Ngươi nhất định cũng muốn biết mình đứng thứ mấy trên Long Hổ Bảng đúng không?

Chung Nhạc lắc đầu:

– Long Hổ Bảng không có mấy ý nghĩa với ta. Đứng nhất nhì bảng Thoát Thai Cảnh là ai?

– Thứ nhất là Ngu Chính Thư của Hữu Ngu thị. Thứ hai là Khâu Cấm Nhi của Khâu Đàn thị. Thứ ba là Thủy Thanh Nghiên của Thủy Đồ thị. Thứ tư thứ năm đều là đệ tử của thế gia đại phiệt.

Đàm Chân lắc đầu buồn bã:

– Trong ba hạng đầu lại có tới hai nữ tử, đẩy hết nam nhân chúng ta xuống. Ngu Chính Thư vào nội môn khá sớm, còn hai nữ tử kia đều khá muộn, đặc biệt là Thủy Thanh Nghiên của Thủy Đồ thị, vào nội môn chưa tới một năm đã đứng hạng ba rồi… Nhưng ta sẽ thách đấu hạ họ xuống, giành vị trí đầu tiên, thay mặt Kiếm Môn chúng ta đấu với cao thủ Hiếu Mang thần tộc! Chung sư đệ, nào chúng ta đấu một trận, để ta xem thời gian qua ngươi đã tiến bộ thế nào rồi!

Chung Nhạc lắc đầu:

– Đàm sư huynh, chúng ta không cần phải làm vậy.

Đàm Chân ngứa ngáy cứ đòi tỉ thí, nhưng lúc này bên ngoài bỗng có tiếng gọi Chung Nhạc. Chung Nhạc chán nản, ra ngoài thì thấy hơn chục vị luyện khí sĩ chiến ý hừng hực đứng đó. Chính là những luyện khí sĩ đã từng bị hắn đánh.

– Chư vị có gì chỉ giáo?

Chung Nhạc cung tay hỏi.

– Chung Sơn thị, lần trước ta thua trong tay ngươi, thấy không phục. Giờ thực lực đã tiến bộ nên tới thách đấu!

– Ra tay đi thiếu niên!

– Quang minh chính đại đại chiến một trận!



Đàm Chân nhìn họ giận dữ, quát lớn:

– Chung sư đệ từ lâu đã sánh ngang với ta, giờ ta đã đứng thứ sáu Long Hổ Bảng, các ngươi lẽ nào mạnh hơn ta? Một đám ô hợp, lui hết xuống!

Chung Nhạc giơ tay, cười:

– Đàm sư huynh không cần phải vậy. Nội môn Kiếm Môn ta trước nay đều không có mấy đấu chí, giờ đấu chí mạnh như vậy ta cũng rất mừng. Nếu chư vị sư huynh sư tỷ đã muốn chỉ giáo, lấy lại thể diện thì lẽ nào ta lại làm cụt hứng của họ?

Đàm Chân chớp mắt:

– Ngươi muốn ra tay?

Chung Nhạc lắc đầu:

– Thịnh tình khó từ chối. Chư vị sư huynh sư tỷ, mời!

Khí thế của hắn đột nhiên bùng phát, sát khí khủng bố tràn ra, nháy mắt trong vòng mấy chục dặm tĩnh lặng như tờ. Mọi người thần tình hoảng hốt như nhìn thấy dưới lòng đất chảy ra suối máu, nháy mắt biến thành biển máu, vô số xác chết nổi lềnh phềnh trên biển.

Bên tai họ dường như nghe thấy cả tiếng thần khốc quỷ sầu!

Đay là sát khí của Chung Nhạc, tạo cho họ một áp lực cực lớn lên tâm linh, khiến toàn thân ngập trong sát ý, thấy được những cảnh tượng dị thường.

Chung Nhạc thu khí thế về, sát ý biến mất, thấy mười mấy vị luyện khí sĩ trước động phủ đều ngồi phịch dưới đất, sắc mặt tái trắng, mắt trợn tròn, có người thở hổn hển hét ầm lên bỏ chạy, có người bò ra đất khóc tu tu.

Phía xa, tám vị đường chủ nội môn đều bị kinh động, bay tới xem thì vô cùng kinh ngạc. Kiếm Khí đường chủ lẩm nhẩm:

– Sát khí nặng như vậy, lẽ nào có ma đầu trà trộn vào Kiếm Môn Sơn?

– Dù sao cũng là chưa trải qua chém giết thực sự, thiếu sát ý, bị sát ý của ta công kích là chiến ý mất sạch.

Chung Nhạc lắc đầu, quay lại nói:

– Đàm sư huynh, chúng ta… Đàm sư huynh?

Đàm Chân trán túa mồ hôi lạnh, thất hồn lạc phách, lưng áo ướt đẫm, Chung Nhạc dở khóc dở cười:

– Đàm sư huynh cũng là người chưa trải qua sát phạt. Nhưng nếu trải qua vài trận ác chiến thực sự sẽ rất có thành tựu.

Sát ý của hắn thực sự quá nặng, quá mạnh, huyết hải xác nổi, không phải là những thứ mà các luyện khí sĩ này chịu đựng nổi. Cho dù trong số các luyện khí sĩ Kiếm Môn có không ít người có tư chất nổi trội, nhưng người trải qua sát phạt như Chung Nhạc thì chỉ đếm trên đầu ngón tay.

– Luyện khí sĩ nội môn Kiếm Môn chúng ta luôn thiếu sát khí tẩy lễ. Tỉ thí giữa các đệ tử cũng tốt nhưng khi gặp trận chiến sinh tử thì sẽ chịu thiệt thòi.

Chung Nhạc nghĩ bụng.

Phía xa, Phong Sấu Trúc xuất hiện bên cạnh tám vị đường chủ, có chút thất vọng nói:

– Chút sát khí này đã không chịu nổi. Đám người nội môn này chỉ thách đấu với đồng môn là chưa đủ, không thể thắng nổi đám lang sói của Hiếu Mang thần tộc đâu…