Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1351: Thiên đạo

Đạo Giới bị hủy diệt hoàn toàn, trong sự hủy diệt đó, Lôi Trạch cổ thần và Hoa Tư cổ thần xông vào cứu đi mấy vị Thần Vương Hậu Thổ nương nương. Thủy Long dung nhập vào con thuyền, chở lạc ấn của những vị Thần Vương đó lao ra khỏi Trấn Thiên Phủ, vào Tử Vi, biến mất tung tích.

Con thuyền này ẩn mình đợi thời cơ, đợi khi có người phát hiện ra nó, đọc đạo ngữ cổ xưa, đánh thức vị chúa tể, tái hiện ân oán bị chôn vùi trong Trấn Thiên Phủ, đào lên thù hận đã bị vùi lấp.

Còn “hắn”, cùng những vị lão Thần Vương trung thành bị chôn vùi tại nơi đây, đợi con thuyền kia tới.

Trước khi chết, trong lòng “hắn” nảy sinh sự phẫn nộ vô bờ bến, vị Đại Tư Mệnh hồi đó dùng thủ đoạn ác độc trấn áp hỗn loạn đã trở lại!

“Hắn” muốn hồi sinh, muốn đem hết thù hận cho dù dùng bao nhiêu năm tháng cũng không rửa sạch, trở lại tính sổ cho hết!

Hắn muốn trở lại làm chúa tể trời đất này, phải phát tiết hết sự phẫn nộ của mình, phải khiến những kẻ phản bội hắn biết cái giá của sự phản bội là thế nào!

Đạo hữu của hắn, thuộc hạ của hắn, những cổ thần đã vì hắn mà bỏ mạng, sẽ không chết oan, hắn còn phải hồi sinh họ, bất luận phải trả giá thế nào!

Chung Nhạc cảm giác trong lồng ngực “hắn” chất đầy nộ hỏa, nộ hỏa muốn thiêu đốt cả vũ trụ, tẩy sạch mọi tội ác trên thế gian này!

“Hắn” có thể trở thành chúa tể của vũ trụ này không phải dựa vào việc “hắn” đủ cổ xưa, không phải vì “hắn” có tầm nhìn xa, không phải vì trí tuệ của “hắn”, mà là dựa vào thủ đoạn mạnh và độc của “hắn”!

Đột nhiên, cảnh tượng trước mắt hắn tách ra, không còn là góc nhìn của Đại Tư Mệnh nữa, không phải vũ trụ hồng hoang cổ xưa nữa. Hắn vẫn đứng trong thế giới bị hủy diệt, trời đất sụp đổ vẫn là trời đất đó, tế đàn vẫn là tế đàn đó, trước mắt hắn vẫn là Lục Đạo Giới Châu.

Hắn vẫn là hắn, là thiếu niên nhân tộc đi ra từ một thôn làng nhỏ, là bán huyết Phục Hy, không phải Đại Tư Mệnh.

Xương cốt Đại Tư Mệnh vẫn đứng trong trung tâm tế đàn.

Biến cố vừa rồi đã dẫn tới sự hồi lưu của thời gian và không gian, phát sinh một số sự việc kỳ quái, khiến hắn nhìn lại quá khứ của thời đại Hắc Ám bằng con mắt của Đại Tư Mệnh.

Chuyện xưa khiến người ta chấn kinh, nhưng dù sao đó cũng là chuyện xưa của Đại Tư Mệnh, không liên quan gì tới hắn.

Thi cốt các cổ thần vẫn ở xung quanh tòa tế đàn xổ, vẫn đứng bảo vệ Đại Tư Mệnh.

Công kích hủy thiên diệt địa vừa rồi từ vũ khí của họ đập vào chiếc trống khổng lồ, uy năng khủng khiếp tạo ra sự hồi lưu thời gian không gian, dường như vượt qua không gian và thời gian vô tận trở về thời tiền sử, thay đổi quá khứ đã định ở thời đó.

Nhưng lịch sử dù sao cũng không thể thay đổi được, năng lượng khủng khiếp từ công kích của họ cuối cùng cũng bị thời gian không gian dập tắt, không thể thay đổi bất cứ việc gì trong quá khứ, chỉ là khiến Chung Nhạc nhìn lại quá khứ bằng con mắt của Đại Tư Mệnh mà thôi.

Lúc này uy năng của công kích từ các cổ thần đã biến mất, cuối cùng cũng trở lại hiện thực.

Hắn mơ màng đứng dưới chân Bát Hoang Thần Vương, hắn nhìn Long Điệt, Thái Phùng mấy người đó, thấy bốn vị Đế Quân rơi rầm rầm từ trên không xuống, cũng mơ hồ đứng đó.

- Thái Phùng bọn họ liệu có phải cũng như ta, đã trải qua cảnh tượng thời đại Hắc Ám đó không?

Chung Nhạc nghĩ.

Cảnh tượng đó quá chân thực, hắn dường như đã biến thành Đại Tư Mệnh, trải qua trận chiến quan trọng nhất khi thời đại Hắc Ám từ hưng thịnh đi tới suy vong.

Trận chiến đó đã không được ghi lại trong thời gian, hắn không thấy cảnh tượng đó trong dòng chảy thời gian.


Sau trận chiến này, còn có trận chiến giữa Đại Toại thống lĩnh sinh linh Hậu Thiên với phái ngoan cố và phái tân tiến của Tiên Thiên Thần Ma. Trận chiến thảm liệt này mới thực sự quyết định sinh linh Hậu Thiên chiếm cứ trời đất này, Đại Toại trở thành Thiên Hoàng Thiên Đế!

- Rốt cuộc kẻ nào đã phản bội Đại Tư Mệnh, phá hỏng quá trình hắn mở Đạo Giới?

Chung Nhạc rất muốn hỏi bọn Thái Phùng xem có thấy mặt của Thần Vương đã phản bội không?

Đột nhiên chính giữa tế đàn phát ra tiếng răng rắc. Chiếc trống khổng lồ xuất hiện vết rạn, rồi lại rắc rắc vài tiếng, lần này không phải chiếc trống mà là những món Tiên Thiên thần binh trong tay các cỗ Thần Vương Đạo Cốt.

Các món Tiên Thiên thần binh không ngừng phát ra tiếng rạn vỡ, hơn nữa tiếng động ngày một dày đặc!

Những món thần binh các vị Thần Vương dùng đại đạo tự thân luyện nên thời gian cũng không thể xâm thực, nhưng giờ lại phủ đầy vết thương!

Đột nhiên, một món thần binh trong tay Bát Hoang Thần Vương vỡ tan trước mắt Chung Nhạc như một món sành sứ, những mảnh vỡ nhanh chóng tan thành tro bụi!

Bùm bùm bùm!

Các món Tiên Thiên thần binh khác đều nổ tung thành tro bụi!

- Không!!!!

Mấy Đế Quân Thái Phùng, Lung Điệt mặt méo mó, gào lên xé gan xé phổi!

Nhưng toàn bộ Tiên Thiên thần binh vẫn vỡ vụn, rồi những bộ Thần Vương Đạo Cốt này cũng răng rắc sụp đổ, vỡ tan.

Bọn Thái Phùng lao tới, sắc mặt tuyệt vọng, muốn cứu một hai bộ Đạo Cốt trước khi tất cả vỡ vụn. Nhưng họ còn chưa tới nơi thì toàn bộ Đạo Cốt đã sập xuống tế đàn, vỡ tan, biến thành tro bụi.

Xung quanh tế đàn tung bụi mù mịt như sương. Thái Phùng, Lung Điệt mấy người họ thất hồn lạc phách đứng trong đó.

Hủy rồi, tất cả hủy cả rồi!

Nhiều bảo vật như vậy lại bị hủy hết tại đây, sự thất vọng này gần như hủy cả đạo tâm của họ.

Chung Nhạc bay lên, nhìn về trung tâm tế đàn. Ở đó, chiếc trống khổng lồ vẫn còn, tuy có vết nứt nhưng không bị hủy diệt hoàn toàn, ngược lại chiếc trống đó đánh tan các món Tiên Thiên thần binh, đánh tan Đạo Cốt của các vị Thần Vương, vẫn khóa Đạo Cốt của Đại Tư Mệnh ở đó.

Đại Tư Mệnh lúc này đã hồi phục được hơn nửa máu thịt, nhưng không hề động đậy, dường như đang tích tụ sức mạnh, đợi thời cơ cuối cùng bạo phát.

Bụi mù lắng xuống, không còn tiếng động gì nữa, tất cả trở nên yên tĩnh.

Sự yên tĩnh đáng sợ!

Chung Nhạc lập tức bay lùi về sau, càng yên tĩnh lại càng nguy hiểm. Sự yên tĩnh lúc này chỉ là sự bình yên trước con bão. Lúc này còn không bỏ chạy thì chắc mãi mãi không chạy được nữa!

Hắn toàn lực bay ra ngoài Trấn Thiên Phủ, tốc độ nhanh như chớp, tránh hết những nơi nguy hiểm trên đường, nhưng lúc này hắn lại nghe thấy bọn Thái Phùng, Lung Điệt đọc đạo ngữ.


- Ma khả ba khả tư ba khả! Tư trạch mệnh trạch tư ma trạch!

Mấy người Thái Phùng, Lung Điệt cứ đọc đi đọc lại đạo ngữ đó, Chung Nhạc quay lại nhìn thì thấy bốn vị Đế Quân đó người đờ đẫn đọc đạo ngữ như con rối.

- Họ bị khống chế rồi!

Chung Nhạc tăng tốc bay ra ngoài, đột nhiên nghe thấy đạo ngữ mà Đại Tư Mệnh phát ra từ trong tế đàn, hắn không khỏi sững người.

- Đạo ngữ này là...

Đạo ngữ này vô cùng thần bí, nhưng đạo ngữ vang lên, đột nhiên ba mươi tấm Thiên Đạo Đồ trong thức hải của Chung Nhạc chấn động, bị đạo ngữ của Đại Tư Mệnh kích phát!

Trong thức hải Chung Nhạc, ba mươi tấm Thiên Đạo Đồ biến đổi, thiên đạo mênh mông. Vốn dĩ hắn không thể lĩnh ngộ được bất cứ điều gì từ ba mươi tấm Thiên Đạo Đồ này, nhưng giờ trong sự chấn động của đạo ngữ, trong Thiên Đạo Đồ lại có thông tin vô cùng vô tận tràn về phía hắn.

Những phát hiện của Đại Toại về thiên đạo để lại thành ba mươi tấm Thiên Đạo Đồ, in dấu trên lưng của Hỗn Độn Thần Ngao, ba mươi tấm Thiên Đạo Đồ này Đại Tư Mệnh cũng từng thấy, từng cùng Đại Toại trao đổi về chúng!

Lúc này, rõ ràng là Đại Tư Mệnh dùng đạo ngữ để tái hiện ba mươi tấm Thiên Đạo Đồ này, kích phát uy năng thiên đạo để thoát khỏi đây!

Trước kia Đại Tư Mệnh bị chiếc trống thần bí kia trấn áp, không phát ra đạo ngữ được, lúc này sau sự va đập của Tiên Thiên thần binh của các Thần Vương vào chiếc trống, làm giảm sút uy năng của trống, cuối cùng hắn cũng có thể lên tiếng, phá giải trấn áp và phong ấn của chiếc trống!

Hắn đọc đạo ngữ, Thiên Đạo Đồ trong thức hải của Chung Nhạc được kích phát, toàn bộ sự ảo diệu, huyền cơ trong đó đều tràn ra.

Thiên Cương Đồ tổng hợp nguồn gốc đại đạo, Thiên Kỷ Đồ Thị ghi chép sự vận hành vũ trụ, Thiên Khất Đồ khi chép sự biến đổi vũ trụ, Thiên Ấn Đồ ghi lại Âm Dương nguyên bản...

Ba mươi tấm Thiên Đạo Đồ tuy rất sơ lược nhưng khái niệm chứa trong đó lại vô cùng tinh thâm, ảo diệu, khiến Chung Nhạc như đắm chìm vào đó, muốn dừng lại nhưng lại để nghe nhiều đạo âm hơn, giải đáp nhiều sự ảo diệu về ba mươi tấm Thiên Đạo Đồ hơn.

Nhưng nguy hiểm đang ở gần, Đại Tư Mệnh dùng đạo ngữ tái hiện ba mươi tấm Thiên Đạo Đồ, mượn uy lực của thiên đạo phá cấm chế, phá chiếc trống kia. Xung kích lần này chắc chắn không phải chỉ như lần trước!

Uy năng khủng khiếp của lần xung kích trước bị không gian nuốt chửng, còn lần này thì chưa chắc đã may mắn như vậy!

Nhưng đạo ngữ của Đại Tư Mệnh có thể giải thích sự ảo diệu của Thiên Đạo Đồ, cũng là một cơ duyên vạn cổ khó gặp. Nếu bỏ qua thì có thể cả đời cũng không gặp lại nữa!

Chỉ có một cơ hội này để giải mã Thiên Đạo Đồ!

- Cái của mình sẽ là của mình, không phải của mình thì mãi mãi không phải của mình! Liều chết cha nó đi!

Chung Nhạc nghiến răng, đột ngột dừng lại lắng nghe đạo ngữ của Đại Tư Mệnh, đồng thời rút Tiên Thiên thần đao ra, đao biến thành trường long bay đi, vù một tiếng bay vào Trấn Thiên Phủ.

Trường long phá không, uốn lượn bay đi, chỉ một lát đã tới cửa vào Trấn Thiên Phủ, con thuyền cổ kia vẫn dừng ở bậc thềm Trấn Thiên Phủ.

Đột nhiên trường long chui vào con thuyền, uỳnh uỳnh uỳnh, con thuyền chấn động mạnh, hàng nghìn đôi cánh giang rộng vỗ mạnh, con thuyền bay vào trong Trấn Thiên Phủ.

Lúc này, quanh Đại Tư Mệnh là thiên đạo mênh mông, thiên đạo vốn dĩ hư vô đột nhiên trở nên thực chất, biến thành đại đạo có thể thấy được, đó là thiên đạo được ngưng tụ thành từ hệ thống tu luyện đồ đằng đại đạo mà Đại Toại khai sáng!

Các đạo thiên đạo đều được hình thành từ đồ đằng văn vô cùng tinh tế, Thiên Cương, Thiên Kỷ, Thiên Khất, Thiên Ấn, Thiên Cơ, Thiên Loan, Thiên Phong, Thiên Cực, Thiên Thời, Thiên Phương, Thiên Dương, Thiên Âm, Thiên Toàn, Thiên Kỳ, Thiên Đài, Thiên Cái, Thiên Môn, Thiên Huyệt, Thiên Mạc, Thiên Tề, Thiên ĐÌnh, Thiên Đống, Thiên Duy, Thiên Bàn, Thiên Đàn, Thiên Viên, Thiên Suất, Thiên Minh, Thiên Hoàng, ba mươi thiên đạo ngưng tụ, càng ngày càng rõ rệt!

Ba mươi thiên đạo hình thành ba mươi đại đạo, ba mươi đại đạo hóa thành các dị bảo với các hình thái khác nhau!

Thiên Cương tựa ô, Thiên Kỷ tự sách, Thiên Khất tựa khí, Thiên Cơ tựa lưới...

Trong đạo ngữ của Đại Tư Mệnh, Thiên Đạo Đồ trong thức hải Chung Nhạc cũng có nhiều bí ẩn được giải đáp, biến thành tri thức của hắn, không ngừng tích lũy lại.

Chung Nhạc trán túa mồ hôi lạnh, lướt tới con thuyền cổ, hắn vô cùng căng thẳng, thần kinh căng như dây đàn, đạo ngữ của Đại Tư Mệnh đã tới khúc cuối, công kích khủng khiếp chứa thiên đạo sắp sửa bùng phát!

Cuối cùng đạo âm của Đại Tư Mệnh trầm xuống, ba mươi Thiên Đạo Đồ biến thành ba mươi món bảo vật, tung về phía chiếc trống.

Chung Nhạc không nói không rằng dốc hết sức bỏ chạy khỏi con thuyền, lao ra cửa Trấn Thiên Phủ.

Phía sau hắn, con sóng cao ngập trời cuốn phăng tất cả đang cuồn cuộn tới, sắp nhấn chìm cả con thuyền cổ!