Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1346: Chư thiên Thần Vương

Lung Điệt phát lực của chín đuôi, giống như chín con mãng xà quấn chặt Chung Nhạc, gần như muốn quấn nát tim phổi của hắn. Chung Nhạc chịu không được, rút đao chém xuống. Còn chưa chém tới thì chín đầu Lung Điệt cùng gầm lớn, khiến hắn choáng đầu hoa mắt, hai cánh vô lực, cả hai cùng rơi xuống.

Lần này rơi xuống miệng bình trơn trượt của Nhược Thủy Bình. Lung Điệt rơi xuống trước, đột nhiên thét lên một tiếng, tứ chi vô lực quờ ngang dọc. Miệng chiếc bình này trơn không thể tưởng tượng nổi. Dù nàng ta là Đế Quân đỉnh phong nhưng tứ chi cũng không thể tóm được bất cứ thứ gì, cứ thế trôi xuống.

Chung Nhạc bị chín đuôi của nàng ta quấn chặt, cũng bị kéo đi, hắn vội vung Tiên Thiên Thần Đao cắm xuống.

Tiên Thiên Thần Đao được biến thành từ Tiên Thiên Dịch Đạo, được Tiên Thiên đạo khí của Phục Thương nuôi dưỡng, giờ đã là Đế Quân chi bảo, nhưng chỉ cắm được xuống miệng bình được hai tấc.

Lung Điệt thu ngắn chín đuôi lại, thân hình gần lại phía Chung Nhạc. Chung Nhạc vỗ mạnh cánh chém xuống, Lung Điệt không chống đỡ được, bị chém mặt mày đầy máu, vội thu ngắn chín đuôi quấn chặt lấy Chung Nhạc khiến hắn thổ huyết.

- Ngươi cứ quấn lấy ta, cả hai sẽ rơi xuống đấy!

Chung Nhạc quát lên:

- Ta không chém ngươi, ngươi lên đây rồi nói!

Lung Đạt nhìn miệng bình, thấy trong miệng bình là Tiên Thiên Khảm Thủy luyện thành từ Khảm Hoang đại đạo đang sóng sánh, phản chiếu vô số nhật nguyệt tinh tú trên thành bình, vô cùng tú lệ.

Nhưng càng tú lệ thì càng nguy hiểm, nếu rơi xuống Tiên Thiên Khảm Thủy tại nơi đạo pháp không tồn tại này thì chắc chắn lành ít dữ nhiều!

- Được!

Lung Điệt sợ hãi, thu ánh mắt về, rút ngắn đuôi, nói lớn:

- Chỉ cần ngươi không ám toán ta thì mọi việc đều dễ nói…

Đột nhiên Chung Nhạc rút đao ra khỏi miệng bình, một đao chém xuống chín cái đuôi đang quấn lấy mình.

Đao quang lóe lên, chín đuôi đứt lìa, Lung Điệt thét lên, cùng hắn trượt về phía Tiên Thiên Khảm Thủy. Chung Nhạc dùng lực chém mạnh vào cổ bình, thần đao chém xuống được hai tấc, hắn treo lơ lửng tại đó không rơi xuống nữa.

Còn Lung Điệt thì huơ tay múa chân, đột nhiên tứ chi thò móng vuốt tóm chặt cổ bình, tiếng ma sát chói tai vọng tới, móng vuốt bật ra, căn bản không giữ được vào cổ bình, thân thể không ngừng trượt xuống.

Nhược Thủy Bình thật sự quá trơn, khiến nàng không làm gì được!

- Nhãi con, ngươi dám ám toán ta!

Lung Điệt thi triển thần thông, đột nhiên hự một tiếng, khóe miệng trào máu, pháp lực trong cơ thể đại loạn, đồ đằng đại đạo gần như tan tành, thân bất do kỷ rơi xuống dưới.

Nữ tử này cũng giỏi, chỉ bị đại đạo hỗn loạn làm rối trong tích tắc rồi ngay lập tức tỉnh táo lại. Biết không thể dùng tới bất cứ đại đạo nào, thấy mình sắp rơi xuống Tiên Thiên Khảm Thủy, nàng ném ra một con thuyền, thuyền rơi xuống nước, nàng ta rơi xuống thuyền, thở hồng hộc.

Con thuyền này phát ra tiếng rắc rắc, không ngừng nghiêng đi, Lung Điệt nổi da gà, con thuyền này là Đế Quân chi bảo mà nàng luyện chế, nguyên liệu sử dụng đều là thần kim, bảo vật thượng đẳng, tắm đẫm đại đạo của nàng, nhưng giờ lại bị Tiên Thiên Khảm Thủy làm cho tan chảy.

Không chỉ thần kim bị tan chảy, mà ngay cả đại đạo nàng luyện vào thuyền cũng đang phân giải!

Rất nhanh con thuyền này đã bị tan đi hơn nửa thuyền, Khảm Thủy sắp lan tràn khắp sàn thuyền. Lung Điệt sợ hãi, vội bò lên cột buồm, thấy thân thuyền bị nhấn chìm, cột buồm trơ trọi trong nước, đang tiếp tục chìm xuống.

Nàng ngẩng lên thì thấy Chung Nhạc vỗ cánh, rút thần đao ra, cố gắng bay ra ngoài thì trong lòng sinh đại hận.


Cột buồm bị tan chảy hoàn toàn, Lung Điệt nghiến răng, chín cái đuôi sau lưng mọc dài, đột nhiên một cái đuôi dựng thẳng đứng cắm xuống Tiên Thiên Khảm Thủy.

Chiếc đuôi này của nàng ta nhanh chóng tan chảy, cơn đau mãnh liệt truyền tới, Lung Điệt đau tới mặt biến dạng. Không lâu sau chiếc đôi bị xâm thực chỉ còn lại một điểm, Lung Điệt lại cắm chiếc đuôi thứ sai xuống, đễ giữ thân thể tách khỏi mặt nước. Cơn đau ác liệt hơn truyền tới, khiến nàng không kìm được chửi bới.

- Tên họ Dịch kia, đừng có để ta bắt được ngươi! Lão nương đây mà bắt được ngươi sẽ băm ngươi thành nghìn mảnh!

Chung Nhạc bay ra khỏi miệng bình, đột nhiên mây đen bao trùm, gió độc thổi tới, nữ Đế Quân mặt người vân báo nhảy lên lao về phía hắn.

Chung Nhạc lướt người tránh được, nữ Đế Quân mặt người vân báo rơi về phía miệng bình. Đột nhiên đuôi báo thò ra, hơi cong lại móc trên miệng bình. Nữ Đế Quân này bật lên khỏi miệng bình, đuôi báo móc chặt tại đó giữ cho nàng ta không rơi.

Chiếc đuôi báo này thẳng đứng nâng nàng ta lên, nàng dùng cả chân và tay tấn công Chung Nhạc.

Nàng ta cười khanh khách:

- Tam tỷ, tỷ cứ đợi chút đã rồi tính. Ta giết hắn rồi, dành được thánh dược rồi sẽ qua cứu tỷ!

Lung Điệt đại nộ:

- Không phải nói tình cảm đạo hữu trước sao?

Nữ Đế Quân mặt người vân báo tên Nữ Phòng điên cuồng tấn công Chung Nhạc, đuôi báo lúc dài lúc ngắn, thân hình cũng lúc gần lúc xa, công thế ác liệt tới cực điểm, cười:

- Đạo hữu chết, ta không chết là được!

Trong Nhược Thủy Bình, Lung Điệt chửi bới không ngớt.

Chung Nhạc cố gắng chống cự, nhưng tốc độ tấn công của Nữ Phòng lại quá kinh người. Tuy không thể dùng tới thần thông nhưng tốc độ của nữ Đế Quân này lại nhanh hơn hắn rất nhiều.

Rõ ràng Nữ Phòng đã nhận ra điểm yếu của hắn, hắn dựa vào một nghìn sáu trăm vạn thần ma và Bát Trận Đồ, đẩy tu vi của bản thân miễn cưỡng lên cảnh giới Tạo Vật Chủ, nhưng điều động năng lượng cần tới Bát Trận Đồ, một nghìn sáu trăm vạn thần ma cùng điều khiển trận đố, tốc độ điều động năng lượng chậm hơn nàng ta rất nhiều.

Nhãn lực của nàng ta sắc bén, bắt được nhược điểm này của Chung Nhạc và điên cuồng tấn công khiến Chung Nhạc không kịp bay đi, cũng không kịp chống đỡ!

Binh binh binh!

Chung Nhạc trúng liền mấy trăm đòn, bị nàng ta đánh rơi xuống một chiếc xương ngón tay. Công kích của Nữ Phòng tuy nhanh nhưng sức mạnh thì không bằng thần nhân mặt người thân chim, cũng không bằng Lung Điệt, nhưng nhiều đòn nặng như vậy đánh xuống cũng khiến nhục thân nguyên thần của Chung Nhạc bị trọng thương.

Nữ Phòng nhún người nhảy xuống Nhược Thủy Bình, điên cuồng đánh tới, cười nói:

- Dịch quân, bản lĩnh của ngươi đúng là không tồi, chẳng trách được gọi là tiên sinh! Nhưng ngươi không thức thời, phạm thượng to gan muốn nuốt riêng thánh dược. Hôm nay có lẽ ngươi sẽ phải thân bại danh liệt, chết tại đây thôi!

Chung Nhạc nhảy lên, lại trúng không ít đòn, bị đánh thổ huyết liên tục. Hắn bỗng lấy Lục Đạo Giới Châu ra, nhét đầu vào trong đó, trên cổ là viên ngọc nhỏ xíu.

Nữ Phòng khựng người không hiểu ý đồ của hắn, tấn công lập tức mang tính thăm dò.

Đúng lúc này, đầu Chung Nhạc xuất hiện trong Lục Đạo Giới Châu, mặt mày be bét máu, quát lớn:

- Hoàng thái tử, ta bị đánh rồi!


Phục Thương ngẩng lên chậm rãi nói:

- Vậy thì sao? Ta sẽ không ra khỏi đây đâu…

- Không cần ngươi giúp, ngươi ném ra hai mảnh không gian ra đây!

Chung Nhạc rút đầu ra, Nữ Phòng nhìn ra manh mối, dùng mấy quyền đánh bay hắn, Chung Nhạc rơi xuống, từ bàn tay của Bát Hoang Thần Vương rơi xuống xương phía dưới đánh rầm một tiếng.

Bên kia, “nhị huynh” vừa leo lên xương cánh tay thì thấy Chung Nhạc rơi xuống, Nữ Phòng cũng nhún người nhảy xuống, hai tay tung chưởng nhằm vào Chung Nhạc.

Khi song chưởng sắp đánh lên người Chung Nhạc thì đột nhiên một mảnh vỡ không gian sơn thủy tú lệ xuất hiện phía trước Chung Nhạc. Nữ Phòng hét lên, không kịp thu tay về, hai tay chui vào trong mảnh không gian.

Nàng ta phản ứng cực nhanh, đuôi báo sau lưng quấn lấy xương ngón tay phía trên của Bát Hoang Thần Vương, giữ chặt thân hình. Đầu nàng ta đã có một nửa chui vào mảnh không gian.

Đuôi báo thu ngắn lại, treo nàng ta lên.

Hai tay của Nữ Phòng đã biến mất, phần đầu từ miệng trở lên cũng không cánh mà bay, nhưng không chết. Mảnh vỡ không gian chỉ đưa một nửa cái đầu và hai cánh tay của nàng ta tới một không gian khác, thật ra vẫn nối liền với cơ thể nàng, chỉ là không cùng một không gian thời gian mà thôi.

Nữ Phòng không nhìn thấy bất cứ thứ gì, đột nhiên Chung Nhạc nhảy lên, một đao nhằm Nữ Phòng đang treo lơ lửng chém tới. Vị nữ Đế Quân này tuy không nhìn thấy nhưng cảm ứng được nguy hiểm, đuôi báo vội thu lại, thân hình rơi xuống, tránh được một đao.

Chung Nhạc tung liền ba cước từ ba chiếc chân trúng ngực nàng ta. Ngực Nữ Phòng lún xuống, gãy mấy cái xương sườn, rơi xuống dưới.

Nữ tử này lập tức chặt đứt tay mình, máu thịt mọc lại, rồi lại chặt đầu của mình, mọc cái đầu khác, máu tươi ồng ộc đổ ra rồi lao lên bộ xương Bát Hoang Thần Vương, hận ý ngập trời!

Lúc này, thần nhân mặt người thân chim đã mọc lại cánh, vỗ cánh bay lên xương cánh tay, đáp xuống sau lưng Chung Nhạc.

Phía trước Chung Nhạc, bên dưới Nhược Thủy Bình, “nhị huynh” Thái Phùng đứng tại đó.

- Cứu ta, nhị huynh cứu ta!

Trong bình vọng ra tiếng của Lung Điệt.

Thái Phùng toàn thân tỏa thần quang, đột nhiên thần quang bay vào trong miệng bình, khẽ cuốn lấy Lung Điệt kéo lên, sau đó đứng tại đó, không hỏi han gì Nhược Thủy Bình cũng không định lấy đi, cũng coi như không thấy Chung Nhạc, chỉ sững người nhìn về phía xa.

- Nhị huynh, cùng giết hắn đi!

Lung Điệt hằm hè nói.

Chung Nhạc căng thẳng, phía sau Nữ Phòng đang leo lên như chớp, rất nhanh đã tới xương ngón tay này, cùng thần nhân mặt người thân chim một trước một sau, khí thế hừng hực.

- Nhị huynh?

Nữ Phòng hét lên:

- Huynh đang làm gì đấy? Liên thủ giết hắn đi!

Thái Phùng vẫn không nói không rằng, đờ đẫn nhìn phía xa, mấy người họ khó hiểu, nhìn theo hướng mắt hắn thì sững lại. Chung Nhạc cũng nhìn theo, thân người run lên.

Hắn thấy một cái tế đàn khổng lồ, xung quanh tế đan ngoài Đạo Cốt của vị Bát Hoang Thần Vương này còn có các cỗ Đạo Cốt khổng lồ khác, mỗi cái một vẻ, hùng vĩ vô cùng.

Đó là Đạo Cốt của những vị Thần Vương thời đại Hắc Ám, có Tiên Thiên Thần Vương nắm giữ không gian, có Thần Vương thời gian, có người nắm giữ Ngũ Hành, có người nắm giữ Tốn Phong, Hắc Ám, U Minh…

Những Thần Vương này đều cầm vũ khí được luyện từ đại đạo của bản thân, nhưng đều chết ở đây!

Chính giữa tế đàn, một bộ xương cốt khổng lồ đỉnh thiên lập địa nữa quỳ nửa ngồi, một chân hắn quỳ, hai tay giơ lên cao như đang trèo lên.

Hắn thật sự quá lớn, Đế Quân đã là cường giả hiếm thấy, nhưng trước mặt hắn thì cảm giác nhỏ bé vô cùng.

Hắn đang muốn mở ra vũ trụ mới, dùng sức mạnh lớn lao mở ra thế giới mới, kết quả thất bại, bị trời đất trấn áp, đại đạo phản phệ, cuối cùng chết tại đây.

Trấn Thiên Phủ chính là nơi khai thiên, cũng là nơi hủy diệt, chúa tể mạnh nhất thời đại Hắc Ám khai thiên ở nơi này, cũng chết tại nơi đây!

Nhưng cảnh tượng trước mặt thì thế nào cũng không thấy giống như họ tử vong một cách bình thường!