Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 129: Tận cuối

Mi tâm Chung Nhạc nóng bừng. Vừa rồi đồ đằng văn Minh Vương thần nhãn đánh vào mi tâm hắn, để lại một vệt máu, giờ phút này đã kết vảy, sẹo như một tờ giấy hình lá liễu màu vàng được dán lên mi tâm, trên có một vài hoa văn phức tạp và kỳ lạ.

Đó là dấu vết mà đồ đằng văn của Minh Vương thần nhãn để lại.

Đồ đằng văn của Minh Vương thần nhãn trên cây cầu này đã không còn đủ, mà năng lượng trong đó đã bị đệ tam thần nhãn Phục Hy hấp thu hết. Lúc này Chung Nhạc có thể cảm giác được giữa mi tâm của mình có một con mắt đang nhanh chóc mọc ra, điên cuồng hấp thu năng lượng trong cơ thể để rót vào trong thần nhãn.

Tốc độ hấp thu này cực kỳ đáng sợ, nếu rút đi năng lượng trong cơ thể hắn, chỉ sợ cơ thể hắn sẽ nhanh chóng bị hút thành một bộ thây khô.

Lúc này trên không trung của thức hải, nội đan thần thú liên tục cung cấp năng lượng cho đệ tam thần nhãn, đảm bảo thần nhãn mọc ra, đồng thời bảo vệ hắn để không bị thần nhãn hút hết năng lượng.

Thần nhãn hấp thu năng lượng trong nội đan thần thú, đồng thời cũng không ngừng dùng tinh khí thần thú để chế tạo ra thêm nhiều thần huyết Phục Hy, tốc độ so với khi Chung Nhạc tự mình luyện hóa tinh khí thần thú để chiết xuất thần huyết Phục Hy còn nhanh hơn mấy lần.

– Với tốc độ này, không mất mấy ngày con mắt thứ ba này sẽ hoàn toàn được tạo ra. Độ tinh khiết của huyết mạch Phục Hy trong cơ thể ta cũng sẽ tăng lên rất nhiều, đủ để sánh với môn chủ và Phong Vô Kỵ!

Trên bình đài thứ hai, trên một bức tường của cung điện hiện lên thiên tinh thần của Yêu Thần Minh Vương Quyết. Thiên đầu là về pháp môn chiến đấu, còn thiên tinh thần này ghi lại quan tưởng tinh thần, tôi luyện tinh thần lực thành thức hải lôi trì, tinh thần hóa thần thông!

Đằng Vương đã tìm hiểu xong, bắt đầu bước lên cầu treo tiếp theo, nghiệm chứng thiên tinh thần mà mình đã lĩnh ngộ ra.

Ngộ tính của y phải nói là cao tới đáng sợ, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã hiểu ra được sự tinh diệu của thiên tinh thần. Lúc này sự biến hóa của đồ đằng văn trên cầu khác với cây cầu treo đầu tiên. Trên cây cầu treo thứ nhất chính là khảo nghiệm sự ảo diệu về mặt biến hóa đồ đằng văn bên ngoài thân thể Luyện khí sĩ, còn trên cây cầu treo thứ hai này thì là về tinh thần lực cộng minh, nghiệm chứng xem Luyện khí sĩ có thật sự lĩnh ngộ thấu triệt hay không.

Nếu tinh thần lực của Luyện khí sĩ không thể cộng minh với đồ đằng văn trên cầu, sợ rằng sẽ gặp phải chuyện vô cùng đáng sợ. Chỉ là hiện tại Đằng Vương chưa làm lỗi, nên không ai rõ nếu không thể cộng minh thì sẽ xuất hiện tình huống gì.

“Thiên tinh thần của Yêu Thần Minh Vương Quyết không có mấy tác dụng với ta, về mặt tinh diệu thì không bằng Hỏa Kỷ Cung Toại Hoàng Quan Tưởng Đồ. Hiện giờ ngay cả Hỏa Kỷ Cung Toại Hoàng Quan Tưởng Đồ ta còn chưa hoàn toàn quan tưởng ra được, không tất yếu phải học thiên tinh thần của Yêu Thần Minh Vương Quyết.”

Chung Nhạc cẩn thận đánh giá thiên tinh thần của Yêu Thần Minh Vương Quyết, chỉ thấy thiên này tuy là một công pháp không hề kém, nhưng so với Hỏa Kỷ Cung Toại Hoàng Quan Tưởng Đồ thì đúng là một trời một vực. Về lý niệm và sự phức tạp về biến hóa của đồ đằng văn đều kém xa Toại Hoàng Quan Tưởng Đồ.

Nhưng hắn lại nghĩ: “Nếu không cách nào tìm hiểu ra về thiên tinh thần, sợ rằng không cách nào tiếp tục nghiên cứu Yêu Thần Minh Vương Quyết, cũng may tìm hiểu thiên tinh thần này không khó cho lắm.”

Toại Hoàng Quan Tưởng Đồ phức tạp và thâm ảo như thế nào, nên thiên tinh thần của Yêu Thần Minh Vương Quyết với Chung Nhạc mà nói rất là thoải mái mà lĩnh ngộ.

– Thiên tinh thần của Yêu Thần Minh Vương Quyết cũng có chỗ tinh diệu, thảo nào bọn họ mất nhiều thời gian như vậy.

Không lâu sau, đám người Ngư Huyền Cơ lần lượt bước lên cầu. Chung Nhạc cũng đi lên, bước tới bình đài thứ ba. Đi được nửa đường, đột nhiên một Luyện khí sĩ đầu bốc khói, hệt như đun một nồi nước sôi giữa trời đông giá rét, cứ bốc hơi nước trắng xóa lên bầu trời,

Chung Nhạc tỏ ra sợ hãi, vội lùi ra sau hai bước, không dám đi quá gần vị Luyện khí sĩ này: “Thiên tinh thần mà hắn tìm hiểu ra vận hành sai, tinh thần lực không thể cộng minh với đồ đằng văn trên cầu, nên thức hải bị đun sôi!”

Bùm…

Đầu vị Luyện khí sĩ ấy đột ngột nổ tung, thi thể không đầu tiếp tục bước đi trên cầu. Sở dĩ xuất hiện cảnh tượng quỷ dị này là vì thức hải tuy sôi trào, nhưng tinh thần lực vẫn chưa tiêu tan, nên thân thể tuy không có đầu mà vẫn tiếp tục bước đi được. Nhưng đi chưa ra hai bước thì nửa người trên nổ tung, chỉ còn lại hai cái chân tiếp tục bước đi trên cầu. Sau đó đôi chân nổ tung, còn lại hai bàn chân lạch bạch bước đi.

Các Luyện khí sĩ Yêu tộc khác đều sởn hết tóc gáy, lại có thêm một kẻ nữa đỉnh đầu bốc sương trắng. Vị Luyện khí sĩ kia vẫn chưa nhận ra, tiếp tục bước đi, còn cười nói:

– May mà ngộ tính của ta khá cao, không tìm hiểu sai…

Bùm…


Đầu của gã nổ bung, dẫm vào vết xe đổ của Luyện khí sĩ kia, cũng chết trên cầu.

Giờ đây trên cầu ngoài Chung Nhạc, Đằng Vương, chỉ còn lại tám Luyện khí sĩ.

Trên vách tường ở bình đài thứ ba hiện lên thiên vũ khí, đồ đằng văn của tám loại vũ khí gồm kiếm, đao, chùy, song thuẫn, trường tiên, song câu. Thứ này truyền thụ cho người ta thần thông dùng tinh thần lực quan tưởng vũ khí, càng phức tạp, càng thâm ảo hơn.

“Diệu quyết quan tưởng tám loại vũ khí, lại còn là thần thông cận chiến, cực kỳ hữu dụng với ta!”

Chung Nhạc vừa mừng vừa sợ. Hắn luyện thành thần thông cận chiến của võ đạo tông sư, nhưng thiếu vũ khí, tuy có thể cầm kiếm khí để tách chiến, nhưng không hòa hợp làm một thể với công pháp, trong lúc vận chuyển không được như ý.

Còn thiên đầu tiên, thiên tinh thần và thiên vũ khí của Yêu Thần Minh Vương Quyết đều là một thể, cùng một loại công pháp, lúc sử dụng sẽ như ý hơn, biến hóa đa dạng hơn, có phòng ngự, có tấn công, có phong tỏa, có trọng kích, cũng có đánh xa, cao minh hơn pháp môn cận chiến mà hắn tự mày mò ra rất nhiều. Lại thêm năng lực cận chiến của võ đạo tông sư, nhất định sẽ cực kỳ đáng sợ.

Trên cầu, lại có thêm hai Luyện khí sĩ chết thảm, bị tám loại vũ khí do đồ đằng văn trên cầu hóa thành chém chết.

Nay số người sống sót lên được bình đài thứ tư chỉ còn Chung Nhạc, Đằng Vương, Khổng Ban, Ngư Huyền Cơ, Hồ Thất Muội và một vị Luyện khí sĩ Yêu tộc khác. Những người đến được nơi này đều có ngộ tính đứng đầu Yêu tộc. Liên tục đi qua ba bình đài mà không xuất hiện sai lầm trí mạng, tư chất và ngộ tính đều sàn sàn nhau.

Trên bình đài thứ bốn là pháp môn nguyên thần chiến đấu của Yêu Thần Minh Vương Quyết, cực kỳ hung hãn. Nguyên thần quan tưởng Minh Vương tám tay, cầm tám loại binh khí, mà thân thể cũng hiện ra tám cánh tay, quan tưởng tám loại binh khí, sức chiến đấu phải nói là khủng bố.

Luyện khí sĩ Thoát Thai cảnh đã có thể sử dụng nguyên thần để chiến đấu, nhưng chưa được gọi là nguyên thần chiến đấu, chỉ là dệt hoa trên gấm. Chỉ có nguyên thần của Luyện khí sĩ Khai Luân cảnh mới được gọi là nguyên thần chiến đấu.

Nhưng nguyên thần chiến đấu của Yêu Thần Minh Vương Quyết có thể làm cho Luyện khí sĩ ở Thoát Thai cảnh có được sức chiến đấu cực kỳ mạnh.

Trên cầu, sáu vị Luyện khí sĩ tiếp tục bước đi, thân thể đều mọc tám cánh tay, nguyên thần cũng có tám cánh tay cầm đao, kiếm, chùy, khiên, roi, móc. Đồ đằng văn phải quan tưởng lúc này đã cực kỳ phức tạp, cần Luyện khí sĩ đồng thời quan tưởng thần thông ở cơ thể, quan tưởng tinh thần, quan tưởng vũ khí và quan tưởng nguyên thần, nếu sai lầm là sẽ mất mạng.

Cửa ải này, không chết cả.

Tới tòa bình đài thứ năm, Chung Nhạc rốt cuộc gặp phải cửa khó. Đây là cửa ải về thiên trận pháp của Yêu Thần Minh Vương Quyết. Tám vũ khí tạo nên một tòa trận thế vô cùng hung mãnh, đồng thời cũng phức tạp vô cùng.

“Trận pháp là nhược điểm của ta, tới nay ta chưa đạt được thành tựu nào về trận pháp cả.” Chung Nhạc thầm nghĩ với sắc mặt khá ngưng trọng.

Thời gian tu luyện ở Kiếm Môn của hắn khá ngắn, không tu luyện bất cứ trận pháp nào, cũng không có kinh nghiệm sử dụng trận pháp. Mà thao túng trận pháp cần tinh thần lực vô cùng mạnh, và năng lực khống chế cao.

Muốn đi qua cửa này, khi thi triển trận pháp thì còn phải đồng thời hiện ra thân thể có tám cánh tay, quan tưởng tinh thần, quan tưởng vũ khí, quan tưởng nguyên thần. Có thể thấy nó khó như thế nào.

Qua thật lâu sau, năm vị Luyện khí sĩ bắt đầu di chuyển tới bình đài thứ sáu. Chung Nhạc thì vẫn đang tiếp tục tìm hiểu. Đột nhiên một tiếng hét thảm vang lên, thi thể Khổng Ban ngã khỏi cầu treo, mà Hồ Thất Muội, Ngư Huyền Cơ và một Luyện khí sĩ thì nhanh chóng lùi về, trên thân thể đầy những vết thương.

Hồ Thất Muội quát to một tiếng, tế tỳ bà lên, lại hiện tám cánh tay cầm tám loại binh khí, tạo nên trận thế. Ngư Huyền Cơ cũng đồng thời làm như vậy. Cả hai liều chết chống cự, vị Luyện khí sĩ khác liên tục quát to. Ba người dốc sức thoát khỏi cầu treo.

Ầm!

Vị Luyện khí sĩ bị trận thế đồ đằng văn đột nhiên kéo tới xoắn nát, mất mạng.

Bùm bùm!


Hồ Thất Muội và Ngư Huyền Cơ gãy xương đứt gân, mắt thấy sẽ bị đồ đằng văn trên cầu xoắn thành mảnh vụn, thì một bóng người lao ra. Chung Nhạc nhanh như tia chớp lao tới bên cạnh hai người, giơ tay nhấc cả hai lên, ném cả hai trở lại bình đài.

Mà vào lúc này, Đằng Vương rống lên. Y cũng động phải sự biến hóa của trận pháp, chỉ giây lát toàn thân đầy thương tích, lại có một tia sáng xuất hiện trên cầu, phụp một tiếng bắn thủng mi tâm y, xuyên thủng thần nhãn của y.

Đạo thần quang kia đục lỗ đầu y, bắn từ trước xuyên ra sau.

– Không ngờ ra hiểu rõ tất cả sự biến hóa của trận thế, lại thua về thần nhãn. Không có Minh Vương thần nhãn, sự biến hóa về trận pháp sẽ không hoàn chỉnh…

Đằng Vương gian nan thở, y tuy bị đạo thần quang kia bắn thủng đầu nhưng không chết, vẫn dốc sức tiếp tục bước đi:

– Nhưng tiếc rằng ta do dây leo biến thành, cho dù có cắt đứt đầu thì ta vẫn sẽ không chết ở nơi đây!

Lại thấy máu thịt trên trán y mấp máy, nhanh chóng tu bổ đầu y như cũ. Trận thế trên cầu vận chuyển, liên tục xuyên thủng đầu Đằng Vương. Y vốn đã tìm hiểu ra thiên trận pháp trên bình đài thứ năm, nhưng vì thiếu đồ đằng thần nhãn ở cửa thứ nhất, khiến trận pháp của y xuất hiện sơ hở, đó chính là thần nhãn của y.

Tuy vậy, mặc dù bị bắn thủng đầu nhiều lần, Đằng Vương vẫn không chết, tiếp tục đi tới cửa thứ sáu.

Cuối cùng, y cũng đặt chân được lên bình đài thứ sáu, hộc ra một ngụm máu tươi màu xanh biếc, rồi lập tức khoanh chân ngồi xuống, trị liệu thương hế.

– Long Nhạc huynh, nay chỉ còn hai ta!

Đằng Vương nhìn bình đài số sáu, chỉ thấy vách tường ghi lại công pháp trên bình đài này không biết đã bị cái gì đánh nát, lòng run sợ. Y quay đầu nhìn Chung Nhạc đang ở bình đài thứ năm, thản nhiên nói:

– Truyền thừa ở cửa thứ sáu này đã bị người ta xóa đi, xem ra dù có tới đây cũng chẳng có tác dụng gì. Long Nhạc huynh, ta ở bên ngoài cung điện chờ ngươi!

Chung Nhạc tiếp tục quan sát sự biến hóa của đồ đằng trận pháp, coi như không nghe thấy. Mà Ngư Huyền Cơ và Hồ Thất Muội đều bị trọng thương, hộc máu mấy lần, đều ngồi im chữa thương. Sau đó cả hai đứng dậy, Hồ Thất Muội lắc đầu nói:

– Cửa ải này, không lĩnh ngộ được Minh Vương thần nhãn thì không thể nào bước qua nổi! Xem ra chỉ có Đằng Vương mới đạt được tất cả truyền thừa của Yêu Thần Minh Vương.

Ngư Huyền Cơ chán nản:

– Ta đã tìm hiểu ra trận pháp biến hóa như nào, nhưng không có được truyền thừa thần nhãn của Minh Vương, lại không có thân thể quỷ dị như Đằng Vương, xem ra chỉ có thể từ bỏ.

– Truyền thừa trên bình đài thứ sáu đã bị phá hủy, kỳ thật cả hai người đã lấy được truyền thừa giống của Thánh thành chủ rồi.

Chung Nhạc an ủi:

– Năm đó Yêu Thần Minh Vương Quyết mà Thánh thành chủ đạt được phỏng chừng cũng chỉ có chừng này mà thôi.

Hồ Thất Muội lắc đầu nói:

– Thánh thành chủ tiến vào tòa cung điện kia, gặp được chân thân của Minh Vương, chắc chắn đã lấy được truyền thừa đầy đủ rồi.

– Chưa chắc.

Chung Nhạc chớp mắt, thấp giọng nói:

– Các ngươi nghĩ xem, thứ gì đã phá hủy đi Yêu Thần Minh Vương truyền thừa? Vật đã phá truyền thừa kia, sẽ không phá thân thể Minh Vương ư?

Ngư Huyền Cơ nghe vậy, lập tức hỏi:

– Ý của ngươi là…?

– Thân thể Minh Vương sợ rằng đã bị con quái vật bò ra khỏi lòng đất chén sạch rồi.

Chung Nhạc hừng hực chiến ý:

– Nhưng ta vẫn muốn đi tới tận cùng xem thế nào. Đằng Vương hẹn ta so đấu xem ai mới là đệ nhất cao thủ trong Thoát Thai cảnh của Yêu tộc. Mà ta cũng muốn biết ta với y ai hơn ai kém!