Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1193: Ghi nhớ gương mặt này

- Phong Thường Dương, ngươi hà tất phải động tới cả điền địa hiện nay?

Một đại thần thông giả chuyển thế tới Phục Hy thần tộc thấy hắn, cười nói:

- Ngươi nên biết rằng bây giờ chính là kết cục tốt nhất. Ngươi đại diện cho thế lực cũ của Phục Hy thị, bọn ta đại diện cho thế lực hủy diệt Phục Hy, đại cục giờ đã định, hai bên đều không thể giằng co thêm, tất cả đều đã mệt rồi. Lần này ngươi để bọn ta và các ngươi có thể cùng sống trên một mảnh đất, cùng một thiên hạ, như vậy nghĩa là hai nhà thỏa hiệp, không cần phải tranh đấu tiếp nữa.

Tộc trưởng trầm mặc, ngửa cổ uống rượu, ý chí tụt giảm.

- Kết cục tốt nhất…

Hắn cười lớn, cười như một kẻ điên.

- Đây là kết cục tốt nhất.

Vị đại thần thông giả kia nhìn hắn với vẻ thương hại, mỉm cười:

- Phong Thường Dương, vị Thiên Đế cuối cùng của Phục Hy thị các ngươi, Phục Mân Đạo Tôn đúng là tài hoa tuyệt thế, khiến kẻ kia trọng thương, buộc hắn phải tiềm phục nghìn năm, giành cho Phục Hy thị các ngươi nghìn năm. Trong một nghìn năm này, ngươi được sinh ra.

Hắn cảm khái nói:

- Khí vận Phục Hy thị đã tạo nên ngươi, tài hoa của ngươi cũng kinh thiên động địa, khốc quỷ thần. Chỉ đáng tiếc rằng thời gian Phục Mân giành được cho ngươi quá ngắn, nghìn năm thì làm được gì chứ?

Chung Nhạc chấn động, vị tộc trưởng Phục Hy này lại là người cứu vãn cục thế mà vị Phục Mân Đạo Tôn đó nói!

Phục Mân Đạo Tôn khiến kẻ tà ác kia trọng thương, gửi gắm hy vọng vào hậu bối kiệt xuất được sinh ra trong một nghìn năm sau, mong hậu bối đó có thể cứu vãn thế cục của Phục Hy thị.

Nhưng Phục Mân Đạo Tôn cũng biết, chỉ để lại cho hậu bối nghìn năm thì thực sự quá ngắn.

- Ngươi muốn cứu vãn cục thế, nhưng ngươi chỉ là chống lại ý trời, chắc chắn là thất bại. Ngươi ra đời quá muộn, nếu ngươi ra đời được vạn năm hoặc có thể thành đế sớm vạn năm thì sẽ không có sự việc sau này rồi. Thế lực của vị kia phục hồi, nguyền rủa Phục Hy thị, như vậy là đã sắp sẵn tương lai cho Phục Hy thị các ngươi rồi.

Vị đại thần thông giả đó nói:

- Những năm qua ngươi cũng không dễ dàng gì, có thể thống lĩnh chủng tộc kiên trì tới bây giờ. Ngươi và ta cũng tranh đấu lâu như vậy, ta cũng khâm phục và kính sợ ngươi. Giờ đã là kết cục tốt nhất rồi, ngươi không cần phải chống cự nữa, vô ích thôi, ngươi cũng chẳng có bất cứ cơ hội thắng nào. Chúng ta đúng là có thù, có huyết hải thâm thù, nhưng giờ là lúc nên từ bỏ thù hận, yên bình mà sống nốt nửa đời còn lại.

- Từ bỏ thù hận?

Tộc trưởng lãnh đạm nói.

- Tính thử thì chắc ngươi còn có tám vạn năm thọ nguyên, hãy sống cho tốt.

Vị đại thần thông giả kia rời đi.

Qua một lúc không lâu, một vị đại thần thông Phục Hy thần tộc khác tới gặp hắn:

- Phong Thường Dương, chúng ta đã là đối thủ lâu rồi, ta đối với ngươi cũng rất khâm phục. Ngươi có thể tìm được một cơ hội sống cuối cùng cho Phục Hy thị trong tình thế hỗn loạn này đồng thời để lại nòi giống cuối cùng cho Phục Hy thị. Điều đó đã hơn hẳn vô số anh hùng hào kiệt. Tuy ta và ngươi kiến giải khác nhau nhưng chúng ta đều để lại nòi giống cho Phục Hy.

- Phản đồ!

Tộc trưởng lạnh băng nhìn hắn.

- Phản đồ? Ngươi không phải sao?

Vị đại thần thông kia lắc đầu:

- Thật ra chúng ta đều không phải phản đồ, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt. Ta đã nhận ra Phục Hy thần tộc chắc chắn sẽ bị hủy diệt nên mới chuẩn bị sẵn cho mình, đi theo họ. Ta vì tính mạng của bản thân lẽ nào không đúng sao?

Hắn cười khảy:

- Ta làm vậy cũng là giữ lại hậu thế cho Phục Hy thần tộc, như vậy cho dù những kẻ ngoan cố các ngươi chết sạch thì Phục Hy cũng không tuyệt diệt. Giờ các ngươi thất bại, bọn ta thắng rồi, cho dù các ngươi có chết sạch thì Phục Hy cũng sẽ không biến mất hoàn toàn. Đây không phải công lao của bọn ta hay sao?

Tộc trưởng lạnh lùng nói:

- Ngươi quỳ rồi thì không còn là Phục Hy.

Vị đại thần thông giả cười ha ha:


- Không phải ngươi cũng quỳ rồi sao? Ngươi tới chỗ bọn họ, quỳ xuống xin họ cho các ngươi một đường sống, quỳ còn nhiều hơn ta ấy chứ!

Tộc trưởng ảo não, vị đại thần thông kia cười:

- Ngươi cũng quỳ như bọn ta thôi. Bọn ta đã giết không biết bao nhiêu tộc nhân, nhưng đó là vì các ngươi quá ngoan cố. Nếu ngươi quỳ sớm một chút thì tộc nhân của chúng ta đâu phải chết nhiều như vậy? Nếu có thể sống quỳ thì sao phải khổ mà chết đứng?

- Tám vạn năm trước các ngươi tới Tổ Tinh, là ta đã cáo mật, là ta phục kích, vậy thì sao? Các ngươi quá ngoan cố, không biết thiên mệnh, không biết thời vận. Các ngươi chết cũng không oan uổng. Nhưng cũng may có ta, là ta đã cứu vạn cục thế, là ta đã giết họ lập đại công cho Phục Hy thị, vì thế mới có ngày hôm nay, vì thế Phục Hy thần tộc chúng ta mới không bị tuyệt diệt!

Tộc trưởng gầm lớn, tóm lấy cổ họng hắn. Vị đại thần thông kia không hề sợ hãi, thản nhiên nói:

- Mảnh thế ngoại chi địa này, có một nửa công lao cho ngươi, cũng có một nửa công lao của những phản đồ bọn ta. Ngươi muốn giết bọn ta sao? Giết bọn ta rồi ngươi tưởng ngươi vẫn sống được à? Chắc chắn họ sẽ tiêu diệt các ngươi.

Tộc trưởng buông tay, vị đại thần thông Phục Hy thị kia xoa xoa cổ mình, bay về phía xa, nhàn nhã nói:

- Đừng nghĩ mình quá cao thượng, ngươi quỳ rồi, ngươi cũng là phản đồ như bọn ta thôi.

Tộc trưởng càng thêm sầu khổ, trước mặt người khác hắn lại càng ít nói hơn, chỉ khi không có ai hắn vẫn nói chuyện với Chung Nhạc và Âm Phiền Huyên. Người ngoài nhìn thì hắn đã điên rồi.

- Các ngươi vẫn chưa đi sao?

Hắn nói nhỏ:

- Tại sao vẫn ở lại? Là nhìn ta cứ thế suy sụp sao? Các ngươi nên trở về đi, đây không phải thời đại của các ngươi…

Cứ vậy qua vài năm, thê tử của hắn chết vì trầm cảm trong tiếng chửi bới của tộc nhân, chỉ còn lại hắn và con trai. Hắn hoàn toàn già đi trước mộ của thê tử.

- Các ngươi vẫn chưa đi sao quỷ hồn đến từ tương lai?

Hắn nói với Chung Nhạc và Âm Phiền Huyên:

- Có lẽ ta chỉ còn lại hai bằng hữu là các ngươi mà thôi…

Con trai hắn dần trưởng thành, chỉ là đứa trẻ này rất buồn rầu, không chơi đùa với các Phục Hy khác.

- Cha, họ nói con là phản đồ.

Con trai hắn bị đánh sưng vù mặt mày, khóc nói.

- Con không phải, thật sự không phải.

Hắn nói với con trai:

- Ta giành được cho con thân phận Phục Hy thì cũng để con làm một Phục Hy đường đường chính chính! Cho ta một chút thời gian, cho ta thêm chút thời gian…

Chung Nhạc và Âm Phiền Huyên thấy hắn lại lên tinh thần, vùi đầu nghiên cứu đạo pháp thần thông thâu đêm suốt sáng, muốn tìm ra cách giải trừ phong ấn huyết mạch.

Việc này đã chủ định là khó khăn.

Hắn vẫn không tìm được.

Con trai hắn lại bị đánh sưng mặt, hắn quyết định không tìm nữa.

Lần này nhị đệ của hắn trở về, không tìm được Tân Hỏa.

- Truyền thừa chi hỏa biến mất rồi.

Nhị đệ hắn lắc đầu.

- Ta định làm một việc này, cần đệ giúp đỡ.

Hắn cùng nhị đệ bàn bạc bí mật với nhau, ngay Chung Nhạc và Âm Phiền Huyên cũng không được biết, không biết họ bàn những gì.

- Những quỷ hồn từ tương lai theo ta tới đây, ta phải đi làm một việc không thể không làm. Sau này chúng ta không thể nói chuyện nữa rồi, phải nói là các ngươi không phải nghe ta lải nhải nữa rồi. Ta già rồi, không, phải nói là giờ ta đang ở thời kỳ đỉnh cao nhất, ta vẫn có thể chiến đấu.


Hắn nói với Chung Nhạc và Âm Phiền Huyên:

- Ta không biết các ngươi là bạn hay thù, ta cũng không biết ta làm thế này là đúng hay sai. Có lẽ ta truyền hết những gì ta học được, lĩnh ngộ được cho các ngươi là sai lầm, nhưng cũng có thể là đúng đắn. Không thể nào tồi tệ được hơn nữa rồi, không phải sao?

Hắn thi triển hết những điều học được, lĩnh ngộ được trong cả cuộc đời mình và cả toàn bộ công pháp, thần thông hắn sáng tạo ra trước Chung Nhạc và Âm Phiền Huyên. Mọi thứ đều rõ ràng, sinh động, giúp Chung Nhạc và Âm Phiền Huyên nhìn rõ ràng, cảm nhận được mọi bí mật của thần thông đạo pháp.

Hắn nhìn không khí giải thích, giải thích những chỗ khó hiểu trong đạo pháp thần thông của mình.

Chung Nhạc có thể nhận ra, đạo pháp thần thông của hắn rất nhiều cái đều là của tiền bối tiên hiền Phục Hy thị khai sáng, chỉ là có những cái đã thất truyền, có những cái trở thành tàn phiến, hắn không có được truyền thừa hoàn chỉnh, nhưng hắn dựa vào trí tuệ của bản thân bổ sung cho những công pháp đó.

Một hồi lâu sai, cuối cùng hắn cũng truyền thụ hết cho hai người mà hắn không nhìn thấy, chần chừ một chút hắn nói:

- Có lẽ ta nên cho các ngươi biết một môn công pháp ta chưa hoàn thiện để các ngươi giúp ta hoàn thành.

Hắn thi triển Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh, nhiều hơn một số thứ so với cái Tân Hỏa truyền cho Chung Nhạc, có thêm rất nhiều điều kỳ diệu.

Hắn giảng giải tỉ mỉ, hết lần này tới lần khác, chỉ sợ hai người kia không lĩnh ngộ được.

- Đây có lẽ là cách duy nhất để trở lại không gian thời gian độc lập có kẻ tà ác kia để trừ bỏ hắn, ta không thể thắng hắn, cũng không thể hoàn thiện môn công pháp này, có lẽ Phục Hy thế hệ sau có thể.

Hắn truyền thụ hết cảm ngộ của mình, gọi con trai tới, khẽ xoa đầu nó, cười:

- Từ nay về sau, con có thể ưỡn cao ngực làm một Phục Hy đường đường chính chính.

Hắn cười lớn, ngẩng cao đầu ra khỏi cửa. Mái tóc bạc của hắn rụng đi, tóc đen mọc dài, dường như trở lại thời kỳ đỉnh phong của hắn, dường như trở thành một vị Chiến Thần!

- Giết!

Hắn ngửa lên trời gầm lớn, khí tức bùng phát, Thiên Đế của Phục Hy thị lấy lại oai phong, kiếm chỉ các đại thần thông giả sống tại mảnh thế ngoại chi địa kia.

- Phong Thường Dương điên rồi!

Đại thần thông ở thế ngoại chi địa vừa kinh vừa nộ, đây là một trận hỗn loạn, những đại thần thông giả ở đây đều là Phục Hy, có người là cường giả chuyển thế tới Phục Hy thị, có người là Phục Hy phản bội chủng tộc, thực lực cực kỳ cường đại, thậm chí còn có hai vị bước vào Đế Cảnh.

Vị Thiên Đế cuối cùng của Phục Hy thị đại khai sát giới, vô số đầu rơi xuống, nguyên thần bị chém, hồn bay phách tán, hắn chìm trong máu me, những đại thần thông giả kia không chống lại được, bỏ chạy khỏi thế ngoại chi địa, lập tức thông báo cho các lão quái vật của Tử Vi chư thiên.

Hắn giết ra khỏi thế ngoại chi địa, ngẩng lên, những thân ảnh đáng sợ xuất hiện, áp lực khiến Thiên Hà không nổi một gợn sóng.

Đó là Đế của thời đại này, có Thiên Nguyên Thiên Đế, cũng có những vị cổ xưa hơn, các vị cấp Thiên Đế trấn áp Thiên Hà, bao vây hắn ở giữa.

- Giết!

Hắn gầm lên phẫn nộ, cầm kiếm lao tới chiến đấu. Đó là trận chiến Đế Cấp, Chung Nhạc chưa từng thấy điều gì ác liệt hơn thế. Các vị cấp Thiên Đế hợp lực nhưng cũng bị thương nhiều, đế huyết nhuộm đỏ Thiên Hà.

Hắn dốc toàn bộ sức lực chém đối thủ, nhấc đầu của một vị Thiên Đế lên thổi ra khỏi Thiên Hà, tiêu diệt thần hồn của vị đó.

Nhưng đối thủ của hắn quá nhiều, thương thế của hắn càng ngày càng nặng.

- Ra đi, ra đây chiến đấu với ta một trận!

Hắn như điên như dại, đẩy lùi mấy người Thiên Nguyên Thiên Đế, gầm lớn, mấy người Thiên Nguyên Thiên Đế tản ra bốn phía lạnh lùng nhìn hắn. Hắn đã là cây đèn cạn dầu, không thể kiên trì được lâu nữa.

Đúng lúc này, một thân ảnh từ trong thế ngoại chi địa bay lại chỗ hắn, hắn quay lại cười ha ha giang hay tay đón người đó.

- Nhị đệ, cùng ta giết sạch bọn chúng!

Một đạo kiếm quang xuyên qua ngực cắm hắn trong Thiên Hà.

Nhị đệ của hắn sắc mặt thản nhiên, dùng lực rút kiếm, hắn ngã xuống.

- Nhị đệ, đệ phải chịu thiệt rồi…

Nhị đệ hắn ánh mắt trống rỗng, trước ánh nhìn của các vị kia, vung kiếm chém đầu hắn.

- Không!!!!

Chung Nhạc lao tới, đưa tay định tóm đao quang, Âm Phiền Huyên vội vàng đuổi theo, ôm chặt lấy hắn:

- Đừng có qua đó, nếu ngươi định thay đổi quá khứ thì chúng ta sẽ bị đào thải khỏi đây…

- Không….

Khi tay Chung Nhạc sắp chạm vào đao quang thì thời quang chi lực tràn tới, đưa hắn và Âm Phiền Huyên trở về thời đại của mình.

Đúng lúc đó, hắn nhìn về phía Chung Nhạc, cuối cùng cũng thấy được gương mặt Chung Nhạc, không kìm được mỉm cười.

Người ngoài thì thấy hắn đưa bàn tay đập vào không trung, nhưng Chung Nhạc nhìn thì thấy hắn đập về phía mình, đẩy Chung Nhạc và Âm Phiền Huyên đi để không bị thời quang chi lực làm tổn thương.

- Nhị đệ, hãy ghi nhớ gương mặt đó, sau này hắn sẽ tới tìm ngươi!

Đầu hắn bay lên, bàn tay đập mạnh vào ngực nhị đệ hắn.

- Con trai ta, có thể đường đường chính chính làm một Phục Hy rồi…

Thi thể của hắn rơi vào Thiên Hà, bị Thiên Hà nuốt chửng.