Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1176: Vô song quân sư

Vô số thần ma nhấn chìm Chung Nhạc, Thần Hầu tới từ Trung Ương thị và Thiên Hà thủy sư cũng gia nhập chiến cục. Những con cự long trăm dặm trước chiến xa cũng tham gia chiến đấu. Thân hình khổng lồ lượn qua lượn lại, móng vuốt sắc nhọn xé tan bầu trời và mặt đất, tiếng long ngâm kinh người.

Tiếng chém giết xé tan tầng mây, lúc này trời đất đột nhiên tĩnh lặng, sau sự tĩnh lặng trong giây lát đó là sự bùng phát đáng sợ!

Thân thể đầy máu của vô số thần ma tan nát, số thần binh thần ma binh nhiều không đếm xuể vỡ tan tành trong uy năng vô biên. Các cỗ chiến xa tan rã dưới chùm sáng chói lòa, cự long cũng tan vụn, những cỗ chiến thuyền khổng lồ của Thiên Hà thủy sư bỗng nhiên bị một luồng năng lượng đáng sợ bí ẩn tràn qua, nháy mắt đã biến thành nhỏ như hạt cát!

Chùm sáng chói lòa đó phát ra từ đỉnh đầu Chung Nhạc, chiếu bốn phương tám hướng với tốc độ kinh ngạc, nhấn chìm hàng vạn thần ma, thôn phệ vô số chiến thuyền chiến xa, rất nhanh đã lan tỏa vạn dặm, chục vạn dặm, trăm vạn dặm!

Cảnh tượng kinh thiên động địa khiến người ta sợ hãi, tuyệt vọng!

Uy năng của Đế Phù được phát huy!

Tấm phù lục do Thiên Đế của Lật Lục thị năm xưa để lại, thần thông chứa trong đó cuối cùng đã thể hiện uy năng hủy diệt mọi thứ của nó!

Thần thông hủy thiên diệt địa này lan tỏa xung quanh, chỉ trong nháy mắt đã mở rộng tới trăm vạn dặm, xung kích đại trận của Trung Ương thị và Thiên Hà thủy sư. Trước luồng uy năng này, ngay cả Thiên Hà thủy sư cường đại như vậy hay đại quân chiến xa cao thâm khó lường của Trung Ương thị cũng trở nên mong manh như giấy!

Thiên Hà đang bốc hơi, chiến xa đang tan vỡ, thần ma trên chiến xa chiến thuyền căn bản không kịp bỏ chạy, tan vụn thành tro bụi!

Phía xa, Lục Vọng sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt, tay chân lạnh toát, thầm thấy may mắn.

Lục Băng Nga không nói gì, cứ thế nhấc hắn lao đi, giờ họ đã chạy được rất xa, cách xa khỏi chiến trường đáng sợ đó, nhưng vẫn không đủ, vẫn không đủ!

Trước uy năng của thần thông cấp Thiên Đế, chút khoảng cách này gần như là không tồn tại, chỉ trong một nhịp thở là có thể tới rồi.

- Phải chạy, phải chạy xa hơn! Nếu không chắc chắn sẽ chết!

Lục Băng Nga dốc hết sức chạy, trong bụng có phần không hiểu:

- Sao hắn lại có Đế Phù của Lật Lục thị ta? Tại sao Đế Phù lại rơi vào tay hắn? Lần này e là nguy rồi, Đế Phù của Lật Lục thị hủy diệt hàng trăm vạn thần ma của Thiên Đình thủy sư và Trung Ương thị. Đó chính là huyết hải thâm thù…

Nàng tâm trạng rối như tơ vò, vào khoảnh khắc Chung Nhạc lấy Đế Phù ra là nàng đã nhận ra đó là Đế Phù, là trọng bảo của Lật Lục thị, vì thế lập tức kéo Lục Vọng bỏ chạy. Nàng biết nếu Chung Nhạc gặp nguy hiểm chắc chắn sẽ bất chấp tất cả mà tế Đế Phù lên.

Giờ Chung Nhạc đã tế Đế Phù, Trung Ương thị và Thiên Hà thủy sư toàn quân hủy diệt, giờ phải thu dọn thế nào đây?

Nàng càng thêm rối loạn, rõ ràng là một lần tới chào hỏi rất bình thường, Văn Đạo điện hạ và Ương Trường Sinh tới gặp Lật Lục thị là rất bình thường. Đệ tử giữa các đại gia đại tộc giao lưu chẳng có gì lạ, tại sao lần này lại có nhiều chuyện như vậy? Tại sao lại dẫn tới trận chiến giữa Trung Ương thị, Đế Minh thị, Tiên Thiên Cung? Tại sao lôi cả Lật Lục thị vào?

- Chắc chắn có kẻ nào đó giở trò!

Nàng vừa nghĩ tới đây đột nhiên đế uy khủng khiếp bùng nổ, vị thủy sư phó đô độc của Thiên Hà thủy sư đột nhiên dựng cao lá cờ, ôm cờ bay lên không, phập một tiếng cắm trước Thiên Hà. Là cờ tung bay, cũng bùng phát đế uy đáng sợ, chống lại uy năng của Đế Phù!

Lá cờ này là chiến kỳ mà Thiên Đế ban cho Thiên Hà thủy sư. Chiến kỳ tung bay phần phật, cờ mở rộng che cho Thiên Hà thủy sư.

Cùng lúc ấy, trong lều ở giữa đại quân Trung Ương thị, một tấm lá chắn lớn bay lên, bề mặt lá chắn khắc hình một người bốn mặt. Bức hình người bốn mặt đó giống như hồi sinh, tấm lá chắn nặng nề rơi xuống phía trước đại quân Trung Ương thị, một bức tường ánh sáng lan rộng theo hướng hai bên, đế uy hùng hồn, cũng chặn được uy năng của Đế Phù.

Đây là trọng bảo của một vị cấp Thiên Đế của Trung Ương thị để lại, không ngờ cũng được Trung Ương thị đem theo tới đây.

- Lật Lục thị được cứu rồi!

Lục Băng Nga thấy thế thì thở phào, dừng bước thả Lục Vọng xuống, lộ hỷ sắc, bộ ngực nhô cao cứ phập phồng không thôi, vỗ vỗ ngực nói:

- Cuối cùng cũng được cứu rồi! Thiết kỵ của Thiên Hà thủy sư và Trung Ương thị không bị hủy diệt hết trong lãnh đại của Lật Lục thị, Lật Lục thị ta cũng tránh được chiến hỏa…

- Đáng tiếc, vị Dịch tiên sinh đó chết chắc rồi.

Lục Vọng lộ sự tiếc nuối.

Lục Băng Nga cười khảy:


- Tên đó có chết cũng không có gì oan uổng!

Uy năng của ba bảo vật đế cấp lao vào nhau, không gian trong trăm vạn dặm bị nghiền nát, uy năng của chiến kỳ và lá chắn không ngừng chèn ép uy năng Đế Phù.

Đột nhiên uy năng Đế Phù cạn kiệt, uy năng chiến kỳ và lá chắn cũng giảm dần, trở lại yên tĩnh, xung quanh chỉ còn lại không gian nát vụn.

Một mảng yên tĩnh.

Vô cùng yên tĩnh!

Chung Nhạc đứng giữa trung tâm hai bên đại quân thở hồng hộc, vô vàn ánh mắt thù hận nhìn hắn.

Hai nhánh đại quân đều mang bảo vật đế cấp chặn uy năng của Đế Phù, đó là việc hắn không ngờ tới.

Giờ hắn đã rơi vào tuyệt cảnh.

Tuyệt cảnh không còn bất cứ cơ hội sống nào!

Phía xa, Lục Băng Nga nhìn thân ảnh thảm hại của hắn, đột nhiên thở dài, nói nhỏ:

- Vị Dịch tiên sinh này, thật đáng tiếc…

Tại nơi xa hơn, Thiên Ti nương nương nhìn Chung Nhạc, cũng thở dài, lộ một chút không nỡ, lẩm bẩm:

- Ngươi đừng trách ta, đừng trách ta, ai cũng là vì chủ của mình thôi…

Trung tâm chiến trường, Chung Nhạc lấy lại nhịp thở, Đế Phù cháy rụi thành tro. Hai bên, những tiếng thở nặng nề vọng lại, sát ý ngày một mãnh liệt, hai bên đều có tới hàng trăm vạn thần ma, sát khí sát ý đó tụ lại làm một, sẽ đáng sợ tới mức nào?

Bất luận là Thiên Hà thủy sư hay thiết kỵ của Trung Ương thị thì đều chỉ hận không thể lập tức phanh thây hắn. Chung Nhạc đột nhiên dùng Đế Phù khiến họ gần như toàn quân hủy diệt, thù hận này đâu phải chỉ là huyết hải thâm thù?

- Dịch tiên sinh…

Trong quầng sáng sau đầu Chung Nhạc, Mục Khanh Tuyền run rẩy nói nhỏ:

- Lúc ta đi, cha đưa ta một đạo phù lục, nói khi gặp nguy hiểm có thể giữ mạng, giờ có cần lấy ra không?

Trong nguyên thần bí cảnh của hắn, Ba Đích, Đông A mấy người gần như bị sát khí sát ý từ hai bên đè tới nghẹt thở, nghe thế vội kêu lên:

- Sao công chúa không nói sớm? Vừa rồi nếu lấy ra cùng với Đế Phù thì chưa biết chừng có thể phá giải cục diện này, đẩy lùi hai bảo vật đế cấp kia rồi. Giờ Đế Phù đã cạn uy năng, lấy ra cũng muộn rồi!

Mục Khanh Tuyền sững người, sắc mặt tối lại, chỉ dựa vào Tiên Thiên phù lục của Tiên Thiên Đế Quân e là không đủ để phá giải hai món bảo vật đế cấp, lấy ra bây giờ đúng là cũng muộn rồi.

- Đế Quân đã đưa ngươi một tấm phù lục bảo mệnh?

Chung Nhạc khựng người, sắc mặt nghiêm trọng.

Mục Khanh Tuyền gật đầu, ảm đạm nói:

- Đáng tiếc khả năng quan sát của ta không cao, nếu lấy sớm hơn một chút..

- Không muộn, không muộn…

Chung Nhạc thở phào, trong Đạo Nhất Bí Cảnh, các đạo đồ đằng văn xoay chuyển, không ngừng mở rộng, nháy mắt đã xuất hiện hàng trăm tỷ đạo đồ đằng văn hiện ra, giống như những sợi tơ đan xen nhau.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi hắn đã dựng lại tấm lưới nhân quả trong kho sách của Nhân Hoàng. Các đạo Nhân Quả Tuyến không ngừng vận chuyển, không ngừng biến hóa, từ hàng nghìn sự liên hệ suy đoán ra các hướng đi.


Trong hàng trăm tỷ đạo Nhân Quả Tuyến, cái đại diện cho Tiên Thiên Đế Quân xuất hiện thay đổi dị thường, rồi tiếp đó bên cạnh là của Mục Khanh Tuyền, không ngừng lan rộng nối liền với Nhân Quả Tuyến của Chung Nhạc, sau đó nối với Lật Lục thị, Trung Ương thị, Đế Minh thị của Thiên Đế, các loại nhân quả hiện lên.

Nhưng đúng lúc này, một đạo Nhân Quả Tuyến gần cái của Tiên Thiên Đế Quân đột nhiên lao tới, ngang với Nhân Quả Tuyến của Chung Nhạc, Mục Khanh Tuyền mấy người họ nhưng không chạm tới.

Đạo Nhân Quả Tuyến này chứa đầy biến số và trí tuệ, không chạm tới mấy người Chung Nhạc, cũng không chạm Trung Ương thị, Lật Lục thị, Đế Minh thị.

Đạo Nhân Quả Tuyến này có hướng đi rất đặc biệt, giống như một người quan sát, quan sát động tĩnh của mấy người Chung Nhạc và Trung Ương thị, Lật Lục thị, Đế Minh thị!

Một lúc sau, Chung Nhạc cười khẽ:

- Ta hiểu rồi, hiểu rồi… Tử Quang Quân Vương, còn không tới cứu giá?

Tiếng nói của hắn rất vang, chấn động bầu trời, bay lên tận tầng mây.

Mục Khanh Tuyền, Ba Đích mấy người họ sững người rồi vội nhìn lên trời, kêu lên:

- Tử Quang sư thúc (sư tôn) cũng tới rồi?

Đông A và Hy Hòa trong lòng bất an, nghĩ bụng:

- Lẽ nào sư tôn tới thật? Dịch tiên sinh gọi ngài ra, như vậy không phải muốn hại sư tôn ta sao?

Lần này thế lực của Thiên Đế và Trung Ương thị, mỗi bên đều có tới hàng trăm vạn thần ma, trong đó cũng nhiều Tạo Vật Chủ, Tử Quang Quân Vương là một vị Tạo Vật Chủ, đối mặt với cảnh tượng này mà ra mặt thì đúng là chui đầu vào chỗ chết.

- Tử Quang Quân Vương, ra cứu giá đi!

Chung Nhạc cười khảy, nói lớn:

- Ngươi xem tới tận giờ cũng coi như nhận ra lai lịch của ta và lòng trung thành của ta với Đế Quân rồi chứ? Lẽ nào ngươi muốn nhìn tiểu công chúa chết tại đây hay sao?

Phía trên lặng như tờ.

Giữa đại quân Trung Ương thị, một vị thần nhân chầm chậm đứng dậy, giơ chiến kỳ chỉ Chung Nhạc, giọng nói trầm thấp:

- Bắt lấy hắn!

Cùng lúc đó, phó đô đốc Thiên Hà thủy sư hạ lệnh, đại quân thủy sư xuất động, lao về phía Chung Nhạc.

Chung Nhạc nhìn lên bầu trời, bầu trời lúc này vỡ tan tành nhưng không hề có động tĩnh gì.

Nhưng đúng lúc này, Thiên Ti nương nương đang quan sát từ xa bỗng căng thẳng, vội tế lên vô số Nhân Quả Tuyến, không ngừng bay lượn biến hóa, suy đoán hướng đi.

- Nguy rồi!

Sắc mặt nương nương tái đi, vung tay áo thu hết Nhân Quả Tuyến về, rồi biến mất. Nương nương vừa biến mất, một đạo kiếm quang từ trên hư không chém tới nhưng hụt.

- Đi nhanh thật, đúng là đối thủ không tồi.

Một bàn tay thon dài cầm lấy thanh thần kiếm, thu về trong ống tay áo. Tử Quang Quân Vương ống tay bay phấp phới, một bước bước ra, tới phía trên chiến trường, tay cầm hai tấm gương, cười ha ha:

- Trận thế thật không tồi, ngu đệ nhìn mà thấy giật mình thon thót, cũng may ngu đệ tới không muộn. Cái chết của Trường Sinh và Văn Đạo điện hạ, ta đã ghi lại trong tấm gương này, mời chư vị đương gia hãy xem.

Nói rồi một tấm gương bay về phía chiếc lều lớn ở giữa Trung Ương thị, một tấm bay về phía chủ thuyền của Thiên Hà thủy sư.

Vị Tạo Vật Chủ của Trung Ương thị đưa tay bắt lấy tấm gương, phất tay một cái, hình ảnh trong gương là Văn Đạo điện hạ ngụy trang thành Chung Nhạc, Mục Khanh Tuyền ám sát Ương Trường Sinh!

Còn tấm gương trong tay pho đô đốc Thiên Hà thủy sư thì hiện ra Sơn Thần dưới trướng Lật Lục thị mà Thiên Ti nương nương biến thành ám sát Văn Đạo điện hạ.

- Điện hạ, Lục Vọng sư huynh bảo ta hỏi thăm ngài.

Trong gương, vị Sơn Thần đó ghé sát tai Văn Đạo điện hạ nói.

- Lật Lục thị…

Bàn tay Phó đô đốc Thiên Hà thủy sư run rẩy.

Tử Quang Quân Vương nhìn Chung Nhạc, nhíu mày, rồi cười:

- Dịch tiên sinh, công chúa vẫn bình an vô sự chứ?

Chung Nhạc bay lên, đáp xuống bên cạnh hắn, mặt không chút biểu cảm:

- Thủ đoạn cao thật! Không hổ là quân sư của Đế Quân, Dịch mỗ khâm phục!