Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1169: Vu oan (2)

Lục Băng Nga và Lục Vọng tìm tới chỗ đám người Chung Nhạc và Văn Đạo điện hạ, có chút xấu hổ nói:

- Lần này Lật Lục thị ta xem như là mất mặt rồi, lại bị nữ tử này lẫn vào trong Thánh địa. Chuyện này liên quan tới mặt mũi của Lật Lục thị ta, khẩn xin các vị hạ khẩu lưu tình!

Đám người Mục Khanh Tuyền, Văn Đạo điện hạ và Ương Trường Sinh liếc nhìn nhau một cái, nhao nhao gật đầu, nói:

- Băng Nga sư tỷ không cần lo lắng! Chúng ta tất nhiên sẽ thủ khẩu như bình!

Lục Băng Nga thở dài một tiếng, nói:

- Trải qua chuyện này, tỷ đệ chúng ta cũng không còn tâm trạng khoản đãi các vị nữa, cần phải chỉnh đốn một chút đám thủ vệ Thánh địa. Chúng ta cũng không lưu các vị nữa!

Nàng hạ lệnh tiễn khách. Đám người Mục Khanh Tuyền, Văn Đạo điện hạ và Ương Trường Sinh hội ý, cáo từ rời đi. Lục Băng Nga lập tức triệu tập cao tầng trong tộc, thương nghị biện pháp bổ sung những sơ sót, cường hóa phòng ngự của Thánh địa, tránh cho lại bị người xâm nhập.

o0o

Đám người Mục Khanh Tuyền, Chung Nhạc rời khỏi Thánh địa Lật Lục thị. Mục Khanh Tuyền đột nhiên thở dài một tiếng, ảo não nói:

- Đáng tiếc! Lần này không thể đánh ra tên họ tuổi Lật Lục thị, kinh hãi toàn bộ Đế Tinh. Xem ra, chúng ta cần phải tìm một con đường khác! Không bằng đi khiêu chiến Trung Ương thị a? Ương Trường Sinh hẳn là vẫn chưa đi xa, chúng ta đuổi theo, khiêu chiến hắn, nhất chiến thành danh!

Nàng hưng phấn nói:

- Nếu náo loạn không đủ lớn, tính mạng chúng ta đều sẽ khó bảo toàn. Dịch sư thúc, nếu ta quả thật đánh không lại hắn, ngươi liền lên a. Ngươi có thể dương danh, kinh động toàn bộ Đế Tinh, chúng ta cũng có thể bảo toàn bản thân!

Đám người Ba Đích hai mặt nhìn nhau. Vị Tiểu Công chúa Tiên Thiên Cung này quả thật chính là lo lắng thiên hạ bất loạn.

Đám người liền tăng tốc đuổi về phía trước. Đột nhiên, xa xa chợt truyền tới từng tràng kêu la thảm thiết. Sau đó mùi máu tươi xộc mũi truyền tới. Trong lòng mọi người còn đang kinh ngạc, đột nhiên chỉ thấy một chiếc lâu thuyền vô cùng hoa lệ bị đại hỏa thiêu đốt, từ trên bầu trời tà tà rơi xuống, ầm một tiếng đập vào một mảnh quần sơn phía dưới.


Đám người Chung Nhạc chạy tới, chỉ thấy tay cụt chân cụt tán lạc khắp nơi. Chiếc lâu thuyền này là tọa giá của Ương Trường Sinh. Những Thần Ma đã chết này đều là tùy tùng của Ương Trường Sinh.

Sắc mặt đám người kịch biến, vội vàng xông vào trong thuyền. Chỉ thấy Ương Trường Sinh chống thương đứng đó, uy phong lẫm lẫm đứng trên boong tàu, hai mắt trợn tròn, khí tức vô cùng nồng đậm.

Mục Khanh Tuyền vội vàng xông lên phía trước:

- Trường Sinh sư huynh, đã xảy ra chuyện gì?

Phốc!

Ương Trường Sinh đột nhiên ngã xuống, khí tức hoàn toàn không còn. Mục Khanh Tuyền hét lên một tiếng. Chung Nhạc nhất thời rợn cả tóc gáy. Ương Trường Sinh đã chết, truyền nhân của Hoàng tộc cổ lão Trung Ương thị, một trong những Thần Minh mạnh nhất Tử Vi Đế Tinh Ương Trường Sinh, cứ như vậy chết trước mặt bọn họ.

Đột nhiên, Ba Đích chợt cao giọng hét lên:

- Nơi này còn có một sư huynh còn sống!

Thân hình Chung Nhạc khẽ động, sau một khắc đã xuất hiện bên cạnh Ba Đích. Chỉ thấy một gã Thần tướng tóc tai rối bời, bộ dáng điên cuồng. Nhìn thấy Chung Nhạc chạy tới, trong mắt gã Thần tướng kia lộ ra thần sắc sợ hãi, thét lên một tiếng điên cuồng phóng chạy, không ngừng hét lớn:

- Không nên! Không nên!

Mục Khanh Tuyền vội vàng đuổi theo. Gã Thần tướng kia lại càng sợ hãi, biến thành một đạo lưu quang bỏ chạy, miệng không ngừng kêu lên:

- Công chúa Tiên Thiên Cung tha mạng! Ta cái gì cũng không nhìn thấy!

Mục Khanh Tuyền nhất thời ngẩn ngơ, lẩm bẩm:

- Hắn đang nói cái gì?


Đột nhiên, thân hình Chung Nhạc lóe lên biến thành một con Tiên Thiên Kim Ô, bão táp lao đi, chỉ vỗ cánh mấy cái đã đuổi kịp gã Thần tướng kia. Tiên Thiên Kim Ô và gã Thần tướng kia giao thoa giữa không trung, công kích lẫn nhau, lúc lên lúc xuống. Đột nhiên, một mảnh máu tươi tung bay đầy trời.

Chung Nhạc giết chết Thần tướng kia, vỗ cánh bay trở về, đáp xuống đất biến thành bộ dáng con người, trầm giọng nói:

- Chúng ta đi mau! Trở về Lật Lục thị!

Hi Hòa rung giọng hỏi:

- Sao tiên sinh lại phải giết chết gã Thần tướng này? Hắn là kẻ duy nhất chứng kiến…

Sắc mặt Chung Nhạc trầm như nước, dẫn theo đám người nhanh chóng chạy trở về Thánh địa Lật Lục thị, lạnh lùng nói:

- Cái mà hắn nhìn thấy, là chúng ta giết chết Ương Trường Sinh! Không giết hắn càng là hết đường chối cãi!

Đám người ngây người như tượng, toàn thân mồ hôi lạnh từng lớp. Mục Khanh Tuyền thất thanh nói:

- Nhưng chúng ta căn bản là không có giết hắn! Chúng ta mới vừa tiến vào, hắn đã chết rồi… Không xong!

Nàng nhất thời tỉnh ngộ:

- Là Văn Đạo điện hạ hãm hại chúng ta, giết chết Ương Trường Sinh phải không?

- Hẳn là Thiên Ti nương nương đã hạ thủ!

Chung Nhạc ngẩng đầu nhìn lên, đột nhiên chỉ thấy từng tôn từng tôn Thần Ma Lật Lục thị gào thét giữa không trung bay qua, tiến thẳng về phía địa phương chiếc lâu thuyền kia rơi xuống.

Chung Nhạc thoáng ngẩn người, trong đầu đột nhiên lóe lên một ý nghĩ. Hắn phất ống tay áo một cái, cuốn tất cả mọi người vào trong tay áo, lắc mình lóe lên, biến thành một tôn Thạch Nhân Sơn Thần Tộc, thân thể chìm vào trong đại địa.

Mục Khanh Tuyền vội vàng hỏi:

- Dịch sư thúc, chúng ta không đi Lật Lục thị sao?

Chung Nhạc thấp giọng nói:

- Đừng lên tiếng! Cường giả Lật Lục thị tới đây quá nhanh, tựa hồ sớm đã biết Ương Trường Sinh chết ở chỗ này, có chút không đúng lắm… Nếu là như thế, vậy Thiên Ti nương nương hẳn là người của Lật Lục thị… Ba Đích, các ngươi có thể liên lạc với Tiên Thiên Cung không?