Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1009: Nhìn thấu Quỷ Hoàng (1)

Hắn vừa dứt lời thì nghe tiếng nói quỷ dị của nữ tử đó:

- Hiện thân? Ta vẫn luôn đứng bên cạnh ngươi, đi cùng ngươi, lẽ nào ngươi không thấy ta sao?

- Đi cùng ta?

Chung Nhạc có cảm giác lạnh gáy, nhìn xuống chân thì lại thấy hình ảnh Quân Tư Tà, Xích Tuyết và Khâu Cấm Nhi bị giam cầm. Rồi ba người họ dần mơ hồ rồi biến mất, chỉ còn lại một cái bóng khổng lồ.

Từ sau gáy hắn vọng lại tiếng hà hơi, một luồng khí lạnh toát thổi qua cổ hắn.

Toàn thân Chung Nhạc cứng đờ, nữ tử quỷ dị đó đang đứng sau lưng hắn thổi khí lạnh!

- Giờ ngươi biết rồi chứ?

Tiếng nói quỷ dị đó lại vang lên, cười khúc khích:

- Ta vẫn đứng sau lưng ngươi, ngươi đi ta cũng đi, ngươi dừng ta cũng dừng. Tiếng bước chân ngươi nghe thấy chính là tiếng bước chân của ta, cảnh tượng ngươi nhìn thấy là bóng của ta. Những gì ngươi vừa thấy là thần thông ẩn trong bóng của ta, phản ảnh bí mật trong nội tâm ngươi.

Tiếng Chung Nhạc khàn khàn, trầm giọng nói:

- Tại sao ngươi không trực tiếp hạ sát thủ giết ta?

Tiếng cười hi hi nói:

- Sao ta lại nỡ giết ngươi chứ con của ta? Ngươi là tiểu bảo bối mà ta cưng nhất, ta yêu thương ngươi còn không kịp ấy chứ!

Chung Nhạc đột nhiên bay về phía trước, chỉ chớp mắt đã vượt đi mấy dặm, bỗng quay người thì thấy một cái bóng đen khổng lồ ập tới, chân tay quơ loạn, rất cổ quái, hắn không khỏi khựng ngươi, thất thanh kêu lên:

- Bách Tử Quỷ Mẫu?


Cự nhân khổng lồ đang lao tới hắn là một nữ tử bụng to. Mọc rất nhiều tay giống như nhền nhện, bụng to tròn căng, giống như một nữ tử mang thai, gương mặt hung dữ xấu xí.

Bụng nàng ta có vô số gương mặt, vô cùng sinh động, vẫn còn đang thở, chớp mắt, ngáp, đủ mọi loại thần thái. Có thiếu niên, thiếu nữ, còn cả lão ông tóc bạc, đại hán râu ria, vô cùng cổ quái.

Bách Tử Quỷ Mẫu!

Chung Nhạc từng thấy thần thông của Bách Tử Quỷ Mẫu, là thần thông của Quỷ thần tộc. Không ngờ cuối cùng hôm nay lại thấy nguyên hình của thần thông!

Thần thông của Bách Tử Quỷ Mẫu Quỷ thần tộc chính là quan tưởng dựa vào hình tượng của nàng ta!

Đây là một vị Bách Tử Quỷ Mẫu, tu vi đạt tới cấp Quỷ Hoàng, đại thần trong Quỷ thần tộc!

Bách Tử Quỷ Mẫu thấy Chung Nhạc quay lại thì vội dừng bước che mặt lại, cười khanh khách:

- Con chê mẹ xấu, con chê mẹ xấu! Mẹ xấu như vậy, ngươi nhất định không muốn nhận ta. Con đừng sợ. Ngoan ngoãn tới chỗ mẹ đây, mẹ sẽ cho con vào trong bụng, vậy là sẽ không thấy mặt ta nữa!

Chung Nhạc sắc mặt tối lại, cười ha hả:

- Bách Tử Quỷ Mẫu, đừng hòng giả thần giả quỷ, những gương mặt trong bụng người là những cường giả bị ngươi ăn đúng không?

- Ta là quỷ, cũng là thần, sao lại giả thần giả quỷ?

Bách Tử Quỷ Mẫu vẫn che mặt, để hở nửa gương mặt đáng sợ phía sau ống tay áo, nhưng hành động rất dịu dàng, rất nữ tính, nhẹ nhàng nói:

- Còn chúng, chúng vốn là con của ta, thấy ta xấu không nhận, vì thế ta nhét lại vào trong bụng. Như vậy là chúng sẽ không rời khỏi ta nữa. Con ngoan, ngươi cũng ngoan ngoãn vào bụng ta đi, mẹ con ta sẽ mãi mãi không rời xa.

Giọng nói của nàng ta giống như tiếng gọi của từ mẫu, bất giác khiến ta có cảm giác như mẹ của mình đang gọi về nhà, thần không biết quỷ không hay mà trúng tà.

Chung Nhạc đầu óc choáng váng, dường như nhìn thấy mẹ già đã mất của hắn đang gọi, đang định tiến lại thì tim giật thót, vội quan tưởng Toại Hoàng, quét sạch quỷ khí, đầu óc lập tức tỉnh táo.


Hắn mở mắt nhìn thì thấy đó đâu phải mẹ của hắn mà là một cái mồm khổng lồ đầy máu.

Không biết từ lúc nào mà Bách Tử Quỷ Mẫu đã xuất hiện trước mặt hắn. Trên bụng mọc ra một cái mồm lớn đầy móc ngược, dồn những gương mặt trên da bụng kia sang một bên đợi hắn đi vào!

Chung Nhạc nhanh chóng lùi về sau, cúi người lạy một cái, vạn thần vạn ma lập tức xuất hiện, đứng sừng sững trên Thần Ma Thái Cực Tế Đàn, cũng cúi người bái lạy!

Vạn Thần Triều Bái!

Uỳnh uỳnh!

Quỷ Mẫu bị đáng bật bay ra sau rơi vào trong bóng tối, thét lên:

- Ngươi đánh ta đau ngươi đánh ca ca tỷ tỷ ngươi đau rồi! Tên bất hiếu, ta phải ăn ngươi, ăn thịt ngươi!

Tiếng của nàng ta vang vọng trong bóng tối, không phân biệt được phương vị.

Chung Nhạc sắc mặt trầm xuống, lắc đầu mọt cái, mọc ra mấy cái đầu nhìn bốn phương tám hướng, dưới sườn cũng mọc ra thêm mấy cánh tay sẵn sàng nghênh chiến.

- Thực lực Quỷ Mẫu không phải tầm thường, hứng một chiêucủa ta mà vẫn còn khỏe vây, chắc không bị thương mấy. Nếu thật sự đánh thì ta chưa chắc là đối thủ.

Chung Nhạc di chuyển tiến vào sâu trong Trấn Ngục, ánh mắt lay động, nghĩ:

- Thần thông của ả ta quỷ dị khó lường, rất khó phòng bị, hơn nữa tới không hình, đi không bóng, không dễ đối phó…

Hắn không có bất cứ điều gì chắc chắn có thể thắng được Bách Tử Quỷ Mẫu!

- Ha ha ha, con trai ta, ngươi có muốn thấy người ngươi yêu không?

Tiếng cười của Quỷ Mẫu lại vọng tới, lần này lại đồng thời truyền tới tai Chung Nhạc từ tám hướng. Trong Trấn Ngục vốn dĩ đến âm thanh cũng bị trấn áp nhưng Quỷ Mẫu vẫn có thể phát ra âm thanh từ tám hứng, thần thông này thực sự vượt qua ngoài dự liệu của Chung Nhạc.

- Ta có thể cho ngươi thấy chúng!

Tiếng của Quỷ Mẫu lại từ nhiều hướng hơn vọng tới, lần này là từ tận hơn năm mươi hướng!

Chung Nhạc nhìn xung quanh, chỉ thấy bóng tối vô tận, cây cầu ánh sáng đơn độc trải trong bóng tối, rốt cuộc Quỷ Mẫu đang ở nơi nào hắn căn bản không thể thấy được.

Rồi tiếng của Qury Mẫu lại từ một trăm hướng khác vọng tới, cười: