Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1000: Ngươi đã chết rồi

Chung Nhạc bắt đầu tò mò vè Đằng Côn, Đằng Côn tứ tộc hỗn huyết, dung hợp công pháp của thần, ma, yêu, côn tứ tộc thành một, sự hiểm ác của nó còn hơn Thần Ma Thái Cực Đồ của Chung Nhạc.

Chung Nhạc dung hợp hai hệ thống thần đạo và ma đạo chủ yếu là dựa vào Phục Hy chân thân và Phục Hy nguyên thần để điều hòa thần ma, nên không bị nguy hiểm.

Nếu không thể điều hòa được thì hắn sẽ lập tức nổ tung mà chết do thần ma pháp lực xung đột!

Đằng Côn đồng thời tu luyện công pháp của tứ tộc, chủ yếu nhất là mâu thuẫn giữa thần và ma, yêu đạo có thể nói theo thần đạo, côn tộc thuộc ma đạo, nhưng thần ma thì khó có thể cùng tồn tại, chắc chắn sẽ có ẩn họa.

- Đằng Côn nếu tiếp tục tu luyện chắc chắn sẽ gặp đại kiếp đại nạn, hắn không có Phục Hy chân thân, nguyên thần để điều hòa thần ma, sơ hở chắc sẽ nhiều.

Tân Hỏa từng nhắc tới một vị thừa kế cũng tu luyện thần ma nhất thể, sau đó gặp cường địch bị đối phương phá giải, phá sự cân bằng thần ma trong cơ thể hắn khiến hắn nổ tung mà chết.

Chung Nhạc ánh mắt lay động, Đằng Côn và các luyện khí sĩ khác chiến đấu với người khác đã đành, nếu đấu với hắn thì chỉ trong mấy chiêu hắn có thể tìm được nhược điểm chí mạng của Đằng Côn và giết hắn hoặc khiến hắn nổ tung mà chết.

Đằng Côn đi về phía Vi Nhan của Vạn Tượng Giới. Vi Nhan mặc bạch y, tại khuỷu tay vắt một cây phất trần dài, nghe thế lắc đầu nói:

- Thắng sư huynh tha lỗi, ta không thể nhường cho ngươi.

Đằng Côn ánh mắt lay động, tiến lại gần nàng, cười:

- Sư tỷ, ngươi có giữ được chỗ hay không còn phải xem bản lĩnh của ngươi so với Chung Tà Thần thế nào. Nếu không bằng hắn thì chỉ e sư tỷ phải nhường, tìm cơ hội sau vậy thôi.

Đằng Côn khí thế hùng hồn, tiến lại từ từ, Vi Nhan mỉm cười, phất trần nơi khuỷu tay đột nhiên bay lên, hàng nghìn sợi tơ tung bay.

Bỗng chốc kim khí ngập trời kêu phụt phụt cắt xé hư không, kim khí sắc cực kỳ sắc bén!

Đằng Côn sắc mặt biến đổi:

- Kim Diệu Linh Thể?

Các sợi của cây phất trần trở nên vô cùng mềm mại, mềm như sợi dây cây, nhưng cũng rất nặng nề. Linh hoạt như sợi dây leo nhưng cũng nặng nề như khúc gỗ lớn.

Sắc mặt Đằng Côn biến đổi lần nữa, phất trần lại biến đổi, một mảng vàng chanh, trọng lượng tăng hơn gấp chục lần, rồi lại biến thành những sợi mảnh làm bằng thần hỏa thiêu đốt mọi thứ. Sau đó lại biến thành thủy thế, giống như hàng nghìn dòng thần hà ập tới, rồi lại biến thành các sợi phát trần, vẫn tiếp tục xoay chuyển không thôi.

- Tiên Thiên Ngũ Hành? Ngươi là Ngũ Hành Linh Thể?

Sắc mặt Đằng Côn kịch biến, Chung Nhạc cùng Thiên Giới Huyền Bân, Địa Giới Đới Nguyên Cực, Thần Giới Tuyên Tuyết sắc mặt cũng thay đổi. Ngũ hành của Vi Nhan có lẽ là Ngũ Hành Linh Thể mạnh nhất trong các loại linh thể!

- Không đúng, không đúng, một hai vạn năm nay trong Lục Đạo Giới ta chưa từng xuất hiện Ngũ Hành Linh Thể. Nếu ngươi là Ngũ Hành Linh Thể thì trong Địa Ngục Luân Hồi sẽ có ghi chép. Ngươi là nghịch chuyển Ngũ Hành!

Đằng Côn lùi về sau, cười:

- Chắc ngươi là một loại linh thể dùng pháp môn Nghịch Chuyển Tiên Thiên và Ngũ Hành tương sinh, luyện thành Ngũ Hành Tiên Thiên Chân Linh. Nhưng pháp môn ngươi có được là bản thiếu đúng không? Ta thấy ngươi chỉ thức tỉnh một loại tiên thiên chân linh, còn lâu mới thức tỉnh được hết Ngũ Hành. Nhưng ngươi đã đột phá lên Thông Thần Cảnh, có lẽ chỉ có bản thiếu, không thể thức tỉnh được tứ đại chân linh còn lại.

Vi Nhan gật đầu, cười:

- Ngươi có muốn thử không?

Mọi người đều thở phào, Vi Nhan không phải Ngũ Hành Linh Thể chân chính, chỉ là Nghịch Chuyển Tiên Thiên. Nghịch Chuyển Tiên Thiên không thể thức tỉnh được hết Ngũ Hành. Nàng ta vẫn chưa quá mức nghịch thiên!

Nhưng dù vậy Vi Nhan vẫn là tuyệt đỉnh cường giả. Ngũ Hành có thể tương sinh cũng có thể tương khắc, cộng thêm Lục Đại Luân Hồi tùy ý chuyển hóa thành Ngũ Hành chi lực, thực lực của nàng ta chắc chắn đáng sợ!

Chung Nhạc tim khẽ động, liếc nhìn Vi Nhan một cái, nghĩ:

- Nàng ta biết Nghịch Chuyển Tiên Thiên và Ngũ Hành tương khắc? Đó cũng là một môn công pháp tốt, nếu có được thì có thể cho Quân sư tỷ và Cấm Nhi thử xem. Chưa biết chừng họ cũng tu luyện được. Chỉ là, chưa chắc nàng ta chịu dạy ta..

Hắn đột nhiên cảm thấy ngưỡng mồht, nếu đổi là Phong Hiếu Trung thì chắc chắn sẽ bắt nữ tử này chặt làm tám miếng, phấn khích nghiên cứu sự ảo diệu của Nghịch Chuyển Tiên Thiên, thậm chí còn tìm kiếm hồn phách, nghiên cứu nguyên thần và ký ức của nàng ta.


Đổi là hắn, hắn không thể làm nổi nhưng việc đó.

- Không thử, không chắc chắn.

Được tiến về chỗ ngón cái, ngẩng lên nhìn Thần giới Tuyên Tuyết, cười:

- Tuyên sư tỷ, các ngươi chần chừ không hành động, chẳng qua là do không biết thực lực đối phương. Giờ ta đã thay các ngươi thăm dò rồi. Tuy sư tỷ, ngươi có thủ đoạn gì để giữ được vị trí?

Thần Giới Tuyên Tuyết cười khanh khách:

- Thủ đoạn của ta đương nhiên không bằng được Chung Tà Thần và Vi Sư tỷ, nhưng thừa sức để ngăn chặn ngươi. Ngươi không cần phải gọi ta là sư tỷ, ta là Ngũ Thế Thần Hoàng, năm kiếp trước đều là nam tử, chỉ kiếp này là nữ nhi, ngươi gọi ta sư huynh được rồi.

- Ngũ Thế Thần Hoàng!

Chung Nhạc khẽ chấn động, các luyện khí sĩ khác cũng căng thẳng cùng nhìn về phía nàng. Tuyên Tuyết mỉm cười, bình thản nói:

- Nếu ta không ra tay, chỉ dựa vào mồm nói thì chắc khó có thể chấn nhiếp được ngươi. Nhưng ta còn phải giữ mạng ngươi để xem bản lĩnh của các cường giả khác, vẫn chưa thể giết ngươi được. Cũng được, ta sẽ nói nhược điểm của ngươi.

Nàng mỉm cười:

- Sơ hở của ngươi chính là ở tứ tộc đồng tu. Nếu loạn tu vi của ngươi, không cần giết ngươi cũng có thể khiến ngươi nổ tung mà chết, thậm chí hồn phách cũng không thể tồn tại.

Đằng Côn sắc mặt kịch biến, vội dừng chân, quay đầu đi về hướng ngón út có Địa Giới Đới Vô Cực.

Chung Nhạc cũng giật mình, hắn có thể nhận ra nhược điểm của Đằng Côn là vì hắn là thần ma đồng tu. Nhưng Tuyên Tuyết cũng nhìn ra được, nàng ta đúng có thể là một vị Ngũ Thế Thần Hoàng!

- Tu vi thực lực cao nhất, đối thủ mạnh nhất của ta có thể chính là nàng ta!

Hắn thầm nghĩ.

Đới Vô Cực từ trên cao nhìn xuống, thần sắc lạnh nhạt, đột nhiên vung tay, một sợi mảnh xuất hiện, trên đó treo chín mươi chín cái chuông, tiếng chuông vang lên không ngớt.

Đằng Côn sắc mặt hơi biến, lùi về sau tiến về phía Thiên Giới Huyền Bân trên ngón giữa, cười:

- Huyền Bân sư huynh, mời huynh cũng tiết lộ chút thực lực đi.

Huyền Bân mỉm cười, khá tự phụ nói:

- Ta là Huyền Vũ thần tộc.

- Rồi sao?

Đằng Côn tươi cười, chân vẫn bước tới.

Huyền Bân nhíu mày, ho một tiếng:

- Ta là Huyền Vũ thần tộc còn chưa đủ hay sao?

- Ta biết, Huyền Vũ thần tộc là vương tộc, sánh vai cùng Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, là một trong các loại thần huyết cao quý nhất. Nhưng đây là chiến đấu, chỉ dựa vào tên thì không thể khiến ta tâm phục khẩu phục.

Đằng Côn tiếp tục tiến lại, trên mặt vẫn giữ nụ cười:

- Mong Huyền Bân sư huynh thi triển một đạo thần thông để ta biết đường lui. Nếu thần thông của ngươi có thể chấn nhiếp được ta thì ta sẽ rời khỏi đây ngay.

Huyền Bân hét lớn, tiếng tựa long ngâm, phía sau xuất hiện hư ảnh của Huyền Vũ Thắng Xà khổng lồ. Thần huyết nồng đậm, hai loại huyết mạch hòa lẫn thành một, Huyền Vũ là “thuẫn” mạnh nhất còn Thắng Xà là “mâu” mạnh nhất của hắn!

Thân thể Huyền Bân bỗng chia làm hai, một người sau lưng là mai rùa, đuôi rồng, hai chân. Một người là rắn nghìn cánh. Hai luyện khí sĩ này sau đầu đều có sáu quầng sáng, đều có Bàn Cổ Đạo Nhân, lạnh lùng nói:


- Giờ đủ chưa?

Huyền Vũ thần tộc được tôn là một trong những thần tộc mạnh nhất, huyết mạch cao đẳng nhất, chính là vì họ nhìn như một người nhưng thực ra có thể tách làm hai người. Hai người cùng tu luyện, cùng đột phá. Tu vi cũng là hai phần, hơn nữa lại có thể hợp thể làm một người. Vì thế tu vi thâm hậu hơn các luyện khí sĩ chủng tộc khác.

Một tay cầm thuẫn có thể chống đỡ mọi thần thông trong thiên hạ, một tay cầm mâu, có thể phá vỡ mọi sự phòng ngự trong thiên hạ. Đây chính là điểm riêng có của luyện khí sĩ Huyền Vũ thần tộc.

Sắc mặt Đằng Côn xám xịt, vội quay người bỏ đi, cười:

- Huyền Bân sư huynh càng mạnh hơn. Tiểu đệ khâm phục, khâm phục. Tiểu đệ không tỉ thí với chư vị nữa, vẫn nên rời khỏi đây là hơn, khỏi mất cái mạng này…

Ngay khi hắn quay người nhấc chân thì đột nhiên vô số sợi thanh đằng bắn ra từ quầng sáng phía sau hắn, biến thành một cây trường mâu khổng lồ bắn về phía Huyền Bân chưa kịp hợp thẻ.

Huyền Bân lúc này một tách làm hai, bị bất ngờ không kịp trở tay, một trong hai nhục thân của hắn vừa tế mai rùa lên thì thấy đằng mâu biến thành hàng vạn sợi quấn lấy mai rùa. Phía sau mai rùa lại biến thành cây mâu đâm xuyên qua nhục thân Thắng Xà!

Sau khi đâm xuyên nhục thân Thắng Xà, vô số sợi thanh đằng lại dài thêm, mọc đầy những chiếc móc câu sắc bén, điên cuồng mọc ra trong nhục thân Thắng Xà, nháy mắt đã hút sạch huyết nhục của Thắng Xà. Bùm một tiếng, lớp vỏ nhục thân Thắng Xà nổ tung!

Những cái móc câu kia chính là vũ khí của huyết thống Côn tộc, chỉ là khác với Côn tộc ở chỗ hắn có thể cho mọc được trên thanh đằng, biến thành vũ khí chí mạng.

Nhục thân Huyền Quy của Huyền Bân sắc mặt kịch biến, đang định nhảy xuống khỏi ngón giữa của Tư Giới Chủ thì Đằng Côn biến mất, xuất hiện ngay trước mặt hắn, cười:

- Sư huynh, muộn rồi!

Huyền Bân hét lớn, đúng lúc đó, Đằng Côn giống như một con rắn chui vào mồm hắn, cả người chui vào bụng hắn.

Huyền Bân sững sờ, nhục thân nhanh chóng khô héo, chỉ nháy mắt đã chỉ còn lại lớp da.

Đằng Côn phá rách lớp da của hắn, đứng trên ngón giữa, cười:

- Chư vị sư huynh, ta đã thắng một trận, trừ bỏ một odói thủ, giờ có phải tới lượt các vị rồi không? Các cị chi bằng hay tự chọn đối thủ, loại bỏ đối thủ, vậy là chúng ta có thể đối quyết ba bên rồi.

Chung Nhạc khẽ nhướn mày, nhìn Đới Vô Cực, Tuyên Tuyết và Vi Nhan. Ba người họ cũng nhìn sang, ánh mắt của bốn người chạm nhau.

Đới Vô Cực lạnh lùng nói:

- Nếu vậy thì mời Chung Tà Thần chỉ điểm, ta rất muốn lĩnh giáo thần đao của ngươi!

- Tuyên Tuyết muội tử, Đới Vô Cực chọn Chung Tà Thần rồi, vậy thì hai nữ tử chúng ta tranh cao thấp vậy.

Vi Nhan cười nói.

Tuyên Tuyết nhíu mày:

- Đừng có gọi ta muội ta, gọi ta sư huynh. Nhưng ngươi rất đáng yêu, ta có thể giữ lại mạng cho ngươi.

Đới Vô Cực bỗng chập hai tay lại, vào khoảnh khắc đó, một sợi dây mảnh treo chín mươi chín cái chuông từ cổ tay bay ra. Tiếng chuông vang vọng, chín mươi chín chiếc chuông biến to dần, miệng chuông hướng xuống, lơ lửng trên đỉnh đầu Chung Nhạc, chuông bay theo vong tròn, tiếng chuông hùng hồn tấn công Chung Nhạc!

Cùng lúc đó, hai vị nữ tử Tuyên Tuyết và Vi Nhan cũng hét lên lao vào nhau!

Đằng Côn mắt sáng lên, đột nhiên lao về phía Đới Vô Cực, cười:

- Sau trận chiến này chúng ta chỉ còn ba người, ba thì sao đấu được? Chung Tà Thần, chi bằng ngươi và ta liên thủ loại bỏ Đới Vô Cực!

Sau đầu Chung Nhạc hiện ra nhật nguyệt song linh, Lục Mục Tinh Thiêm gầm lớn đấu lại tiếng chuông, lắc đầu nói:

- Không cần!

- Vậy thì cùng Đới huynh liên thủ trừ bỏ ngươi!

Đằng Côn cười ha hả, đột nhiên đổi hướng về phía Chung Nhạc, cười:

- Thần đao của ngươi có thể phá giải mấy loại thần thông!

Hắn nháy mắt đã tới, đằng mâu đã tới trước mặt Chung Nhạc, Chung Nhạc thò một ngón tay khẽ điểm một cái, bị đằng mâu đánh bật lùi về sau.

Đằng mâu lập tức biến thành hàng vạn sợi, móc câu mọc ra bao trùm về phía hắn. Đằng Côn lướt tới sau lưng Chung Nhạc, trên gương mặt lộ nụ cười nhưng rồi sắc mặt đại biến.

Bùm!

Hắn đột nhiên nổ tung thành nhiều mảnh. Đừng nói nhục thân, ngay cả nguyên thần, hồn phách đều nổ tan tành, hồn bay phách tán!

- Ta đã nói không cần.

Chung Nhạc toàn thân thần quang tỏa sáng chặn lại máu xanh bắn tới, bình tĩnh nói:

- Khi ta nhận ra thực lực của ngươi thì trong mắt ta ngươi đã chết rồi.