- Bác anh không nên trở lại! – Louis thổ lộ - Ông nên giữ cho mình những hồi ức cũ, xem phim “Người Mỹ trầm lặng” để thấy đường Catinat thơ mộng và xem “Người tình” để vào khu Chợ Lớn sầm uất.
- Đừng châm biếm nữa! – Mai đang khó chịu vì đi bộ dưới trời nắng quá gắt.
- Không! Anh nghiêm túc đó! – Louis bật cười trước vẻ cáu bẳn của Mai – Sài Gòn hấp dẫn lắm, nhưng với một người trẻ như anh thôi!
- Trong một năm anh sắp trải qua, Sài Gòn sẽ còn cho anh thấy nhiều bộ mặt khác. Nhất là cái khoản ăn chơi. Rồi anh sẽ thấy.
- Em nói với một vẻ đe doạ nhưng anh đang phấn khích! – Louis nửa đùa nửa thật – Ngay cả ông Phó chủ tịch Tập đoàn trông đạo mạo vậy mà còn mê cái khoản … khó nói “không!”, nữa là một người trẻ tuổi tràn trề sức lực như anh!
- Anh có thể “thực tập” ngay trong văn phòng công ty. Pink Lady đó!
Mai phẫn nộ hét lớn làm Louis giật mình tưởng tiếng còi xe tải mới vụt qua. Anh bật cười kéo tay cô bạn Việt Nam đi ra mé sông đã có ca-nô neo chờ sẵn. Dù mói sang Sài Gòn có vài ngày, Louis đủ nhanh nhạy tìm ra một chỗ trọ độc đáo giữa thành phố ồn ào. Từ chối ở khách sạn năm sao trong khi chờ chủ nhà cho thuê sửa lại vài kiến trúc theo ý mình, Louis đòi công ty cho trọ ở Sài Gòn Domain trong Bình Quới. Đây là khu căn hộ cao cấp cho thuê nằm bên bờ sông. Sáng có ca-nô đưa vào trung tâm thành phố làm việc, chiều đúng giờ đón về. Di chuyền bằng đường thuỷ nên không sợ kẹt xe, chỉ mười lăm phút vi vút là đến. Loại hình giao thông này khá thú vị, thơ mọng chẳng kém gì “bâteau mouche” trên sông Seine ở Paris. Giữa cái nóng thiêu đốt của một thành phố nhiệt đới, được ngày ngày đi làm trên dòng sông không mấy xanh nhưng cũng đủ trữ tình là điều thật lý tưởng. Mai tự nhận mình “thổ địa” vì sinh ra và lớn lên ở Sài Gòn nhưng thực chất là một “good girl”, ngoài lộ trình từ nhà đến trường rồi từ nhà đến công ty ra, cô chẳng biết tí ti về cuộc sống bên ngoài. Làm con ngoan trò giỏi, giờ là nhân viên mẫn cán. Mai đã không bỏ phí tuổi trẻ trong những trò vui mà cô luôn lên án là “cái khoản ăn chơi”.
- Lần đầu em đi ca-nô trong thành phố đó! – Mai thích thú kêu lên - Tiện quá!
- Em sẽ còn thích hơn khi đến Sài Gòn Domain – Louis cười lớn – Đi với anh, em sẽ luôn cảm thấy cuộc sống thú vị!
- Đôi khi thú vị với người này nhưng lại ghê tởm với người khác – Mai đanh đá. (Meo phải công nhận cô nàng này ăn nói vô duyên vô đối L)
- Thôi được! “Good girl” và “Bad boy” không nên chơi chung, nhưng nếu xã hội toàn những người ngoan như em, thử hỏi có còn đáng sống? Đó là chưa nói đến nền kinh tế sẽ bị thất thu vào những ngành giải trí như vũ trường, đua ngựa, câu lạc bộ đêm … Em ghét Hong Kong cũng phải, nhà quê mà!
Mai không trả lời có thể vì cô kiêu hãnh, im lặng mặc xác ai đó ăn nói quàng xiên. Nhưng Louis tin chắc, cô không đủ bản lãnh để trả lời tay đôi với anh. Mai thuộc típ người yêu ai thì yêu hết lòng, nhưng đã ghét ai thì đi chung cầu thang cũng thấy lợm giọng. Cô được nuôi dạy rằng muốn thành công thì phải dựa hoàn toàn vào năng lực, nên sớm sốc nặng khi chứng kiến cuộc đời này muốn ngoi lên nhiều khi phải bằng những cách xấu xa. Ít giao tiếp, ngại chốn “trần tục - bụi bẩn”, Mai thích khu trú trong “vùng an toàn” gồm gia đình, bạn bè thân thuộc, giới trí thức đàng hoàng và những cuốn sách văn học kinh điển. Chỉ cần một lần đến nhà Mai ăn cơm tối, tiếp xúc với cái “thế giới thu nhỏ” trong gia đình cô, Louis đã đánh giá được điều đó. Bề ngoài nhìn cô “cứng cựa” nhưng thực chất hoàn toàn “mỏng vỏ”. Trong vô số các cô gái đã “chết” dưới tay anh, chưa có ai trong sáng, hướng thiện và thuần khiết như Mai. Dù luôn hùng hổ muốn chống chọi lại với đời bằng vỏ bọc kiến thức, bằng cấp và năng lực làm việc. Mai cần phải được trui rèn trong cuộc sống phức tạp, phải tự mình điều chỉnh suy nghĩ và cách hành động. Hơn hết, một người bướng bỉnh như Mai phải dấn thân, trải nghiệm và tự học lấy bài học kinh nghiệm. Hãy để cô đến Paris, rồi khóc…
- Đến rồi đó em! – Louis nhanh chóng nhảy lên sàn gỗ và đưa tay đỡ lấy Mai kéo lên bờ.
- Đẹp quá! – Mai thốt lên – Anh hay thật! Em lần đầu mới biết giữa Sài Gòn có một chỗ mát mẻ, trong lành, tràn đầy một màu xanh. Lại sang trọng nữa!
Mai đi vòng quanh hồ bơi, ghé người ngồi xuống một chiếc ghế gỗ, hít căng lồng ngực cơn gió hè mát rượi thoàng qua. Louis đề nghị cùng ra cầu tàu ngay bờ sông ăn trưa. Hai người ngồi yên tĩnh trên cầu tàu, thỉnh thoảng lại chao nghiêng nhè nhẹ khi có ghe chạy ngang làm sóng đánh vào bềnh bồng. Người phục vụ đem ra món cá đút lò rồi “lặn” mất. Không gian rộng rãi, thoáng mát tràn một màu xanh bên bờ sông Sài Gòn hoàn toàn thuộc về họ. Đã một tuần trôi từ lúc Louis thình lình xuất hiện ở công ty, Mai đã kịp mời anh về nhà dùng cơm tối với gia đình, đã chở anh chạy lòng vòng tham quan thành phố. Nhưng Louis không còn thấy cô vui vẻ tán tỉnh anh như dạo bên Hong Kong. Mai cũng chẳng còn hồn nhiên nhìn anh khen “đẹp trai quá!” hay thân mật tâm sự những chuyện gây bức xúc trong công ty. Cô đã hoàn toàn dè chừng, không còn giữ tính “giản dị và chân thật” nữa.
- Em có tin anh không? – Louis lên tiếng.
- Ý anh là gì? – Mai cảnh giác.
- Em có xem anh là bạn? Có thân với anh? Có còn muốn tâm sự, chia sẻ những chuyện ly kỳ như hồi bên Hong Kong?
- Anh có quan hệ gì với ông Lafatoine? – Mai khiêu khích – Mà thôi, dẫu anh có là gián điệp của ổng thì em cũng đã được ông Phó chủ tich Christian Hans nâng đỡ cho sang Paris rồi!
- Sai lầm của em là ở chỗ đó! – Louis nghiêm giọng.
Mai mắc xương, cô bóp cổ ho khục khặc rồi cầm ly uống nước ừng ực. Louis nhìn cô, có phần buồn bã. Anh đã mong gặp lại Mai, đã muốn giải thích cho cô hiểu về lời đùa giỡn ở Hong Kong, đã muốn thân với cô, hơn cả một người bạn. Nhưng Mai đã không xem anh là bạn, dù một tuần qua cô và anh đã dùng đại từ nhân xưng « toi-moi » thân mật trong tiếng Pháp để nói chuyện.
- Em nên tìm hiểu anh là ai. Sao em có thể vô tư đến mức không thèm biết anh là người thế nào mà vẫn có thể đi chơi chung, có thể dẫn về nhà giới thiệu với gia đình!
- Này anh! – Đến lượt Mai nghiêm giọng – Máy ngày qua em chỉ xem anh là đồng nghiệp, cần thì dẫn đi quanh thành phố. Mời anh về nhà ăn tối cũng chỉ vì người Việt Nam chúng tôi hiếu khách. Nhớ lại đi! Em đâu có giới thiệu anh là « boy friend » với ba mẹ em.
- Dù là một đồng nghiệp bình thường em cũng nên biết rõ con người anh. – Louis gay gắt – Em giao thiệp với loại ngưòi nào em phải biết chứ! Một người hời hợt như em, chả trách …
- Chả trách cái gì? – Mai khó chịu.
- Chả trách em đấu không lại một người sắc sảo như Pink Lady!
Mai nhìn Louis bằng cặp mắt kỳ lạ, ánh lên tia màu xanh đầy đe doạ như của lũ mèo hoang nhưng lại có vẻ gì đó ngây thơ như những con nai vàng ngơ ngác. Rốt cuộc, Louis bối rối, thực chất cô khờ thật hay cao tay ấn đến mức « giả ngu »?
- Em nghĩ chuyến tu nghiệp sang Paris là do ông Phó chủ tịch ra lệnh? – Louis làm một phép thử - Hay ông Lafatoine o bế em bằng một suất làm việc tại Tập đoàn? Hay vì chính em có năng lực? Vì cả công ty ở Việt Nam chẳng có ai xứng đáng hơn?
- Không nghĩ gì hết! Ai cho đi cũng kệ! Miễn được đi! Thế thôi!
- Vậy em thuộc hạng hời hợt khủng khiếp! – Louis thất vọng kêu lên - Tập đoàn không nên nâng đỡ cho một người không có tầm nhìn xa như em. Anh sẽ báo cáo …
- Anh muốn phá? – Mai bật cười – Anh mới ngây thơ! Anh tưởng người ta cho em đi mà không ký bất cứ cam kết nào? Nếu sau khi quay lại Việt Nam àm không làm việc « trả nợ » cho tròn năm năm, em sẽ hoàn lại cho công ty toàn bộ phí tổn chuyến đi cùng tiền lương được trả theo mức sống ở đấy! Vừa lòng anh chưa?
Louis lờ mờ nhận ra ở thành phố năng động này, những người giỏi như Mai khá hiếm mà các công ty nước ngoài lại vào ngày càng đông. Nhân sự cấp cao chạy từ chổ này sang chỗ khác làm các doanh nghiệp đau đầu và gây xáo trộn thị trường lao động. Sài Gòn trẻ trung không như Paris già nua. Ở Pháp, người trẻ dù giỏi vẫn rất khó tìm việc làm và một khi đã vào được một Tập đoàn danh tiếng như L’Aurore là một sự trả giá. Đó là vinh dự, là tự hào, là điều không phải ai cũng có thể đạt được.
- Tại sao em phải làm rõ anh là ai? – Mai lên tiếng – Em tuy có ngây thơ nhưng giác quan thứ sáu đặc biệt thính nhạy. Đó la sự đền bù của Đấng Tạo hoá. Ngay từ đầu, em đã linh cảm anh không phải người xấu. Chuyện ở Hong Kong có thể là lời đùa giỡn. Chỉ là đùa không đúng lúc!
Mai liếc nhìn Louis, mắt cô ánh lên tia nhìn thông minh, trong sáng và gợi cảm. Cô mỉm cười vô tư lự: « Chuyến tu nghiệp sang Paris hẳn là do một ai đó đứng rea đề bạt. Em chắc chẳng phải ông Phó chủ tich Christian Hans, cũng chẳng thể là lão Lafatoine khống kiếp, càng không thể là Louis De Lechamps đỏm dáng! không quan trọng, Paris đang chờ em! ». Louis thở dài lo lắng, anh biết L’Aurore Paris không dành cho những người ngây thơ: « Cưng ơi! Rồi em sẽ khóc … ». « Hãy cứ để Paris làm cho em khóc! ». – Mai nhún vai kiêu hãnh – « Anh hãy tự lo thân mình ở Việt Nam. Một người ham chơi, mê gái, thích những giá trị phù du bằng những loại quần áo hàng hiệu: cẩn thận kẻo sa lầy nhé! ». Louis cười khẩy, định trả lời gì đó nhưng cuối cùng quyết định ngồi im. Hai người chậm rãi ăn hết suất cơm trưa rồi ngôi nhìn ra sông, thỉnh thoảng những chiếc tàu chạy ngang làm nước sóng sánh vào cầu cảng.
- Thôi mình về! – Mai đứng dây đề nghị - Chiều còn « cày » tiếp ở công ty!
- Hôm nay các sếp đi công tác vắng – Louis trì hoãn - Về trễ có sao? Em làm Marketing muốn đi đâu không được, ai quản lý em chứ? Giờ em lo bàn giao việc lại chờ ngày đi Paris thôi mà!
- Pink Lady của anh dò xét em từng phút - Mai bực bội – Nó cay cú việc em được tu nghiệp ở Paris nên tìm cách nói xấu em đủ hết. cái vụ bắt em ký cam kết trả nợ cũng do nó dùi với ông Jean-Paul Lafatoine. Nhưng em cũng không dễ ăn hiếp. Em viết email thẳng cho ông giám đóc Nhân sự ở Paris để làm rõ. Họ nói đây là đi làm, không phải đi học, chẳng có lý do gì để ép nhân viên trả nợ. Bị vạch mặt, Pink Lady và cả ông sếp tổng đều quê, lại càng ghét em hơn.
- Em không muốn lên phòng anh uống một ly cà phê? – Louis rụt rè đề nghị - Phòng anh nhìn ra sông Sài Gòn đẹp lắm!
- Dịp khác đi. Hôm nay ngày làm việc, em đã nói không muốn về công ty trễ. Pink Lady có nhiều « chiêu » kinh khủng lắm. Em không muốn nó phá trước khi đi Paris.
- Em ác cảm quá đáng với Pink Lady! – Louis thở dài, làu bàu đứng dậy – Cô ta làm gì ghê gớm thế!
- Nó nguy hiểm lắm! - Giọng Mai đột ngột nghiêm trọng – Anh hãy nghe em căn dặn, đừng dây dưa với nó, coi chừng có ngày nó hại anh thân bại danh liệt đó!
Louis cười khẩy trước lời đe nẹt. Pink Lady chỉ hù doạ được những người « yếu bóng vía » như Mai thôi, dân expatriate đầy oai quyền như anh chỉ có Tập đoàn bên Paris mới đụng đến được. Mai chưa đánh giá đựoc hết bản lãnh của anh. Nhưng quả thật, anh đang muốn thử được khám phá những trò vui đầy phiêu lưu với Pink Lady. Nguy hiểm ư? Càng thú!
°
Email Louis gởi em trai
Subject: Sex and the city
Bánh mỳ croissant yêu dấu!
Ước gì em bay vèo sang với anh. Anh em mình tha hồ tận hưởng mùi vị Á Đông quyến rũ. Nữ Hoàng Tháng Năm lạnh lùng quá. Cô nàng chỉ mê sự nghiệp mà chẳng thèm yêu. Con gái thuộc dạng ngoan ngoãn ở Việt Nam yêu muộn lắm. Gia đình đầm ấm đã quá đủ với họ. Họ nhìn con trai như những « tên yêu râu xanh », trông xấu xa và gớm ghiếc L. Sex đối với họ là cái gì đó đầy tội lỗi và đáng ghê tởm. Em có thể bật cười vì vào thế kỷ 21 mà còn những người như thế. Nhưng Việt Nam là một nước đặc biệt, ở đây người ta không « tung hô » sex một cách « out of control » như Nhật Bản hay Thái Lan. Họ cũng không cổ xuý cho chuyện sống chung trước hôn nhân, tức là quan hệ về sex trước khi cưới (giống thời bà ngoại của mình!J). Nhưng giới trẻ đô thị của Việt Nam cũng đã nếm mùi cách tân từ vài năm nay, dù họ giấu giếm hoặc lì đòn ai nói sao cũng được. Mặc dù vậy, chẳng ai khoe khoang gì chuyện này. Họ vẫn biết là « khó coi ». Nhưng thú vị nhất là vẫn có rất nhiều cô nàng sẵng sàng phá bỏ rào cản, chẳng phải vì tình, mà vì những mưu đồ đen tối, ha ha. Pink Lady mà anh đã kể đó. Một cô nàng rất khiêu khích. Anh đang « nóng » rồi đây …
Email Mai gởi đồng nghiệp Lan đang công tác ở Singapore
Subject: Muốn mà không dám
Chị đi công tác sao rồi, training (1) gì mà cả tuần lễ. Ở nhà em ăn cơm một mình buồn quá nên đành phải đi chung với Louis. He he, em nói thiệt, không phải ngụy biện đâu. Em thèm gì anh ta chứ. Đẹp trai thì cũng có, nhưng sau này em qua Paris, có cả vạn trai đẹp. Tuyết Hường ra sức cua Louis một cách trơ trẽn. Hỉnh như bị sếp Jean-Paul kêu vô nhắc nhở. Dù gì trong công ty cũng phải kìm nén một chút. Nó làm như mèo cái đang lúc động đực, cứ gào lên thống thiết. (he he Meo thích câu này quá!!) Sao em tởm nó quá. Mình gia đình có giáo dục mà phải hằng ngày nhìn những con trơ tráo chịu không được. Louis mà về tay nó chắc em tức lắm, dù sao chàng cũng thuộc về công “khám phá” của em. Chàng có vẻ trách móc em không thân mật hơn. Ai dám! (Mặc dù cũng muốn, ha ha … cái khổ của con nhà có giáo dục). Thôi em phải làm report (2) cuối tháng, kẻo bà sếp Céline gửi email chì chiết nữa thì triệt đường em sang Paris.
Emai chị hai Tuyết Hường gởi em gái
Subject: Không cho “ăn bánh” sớm!
Bé cưng
Đọc email em chị mừng là em có chí hướng để thoát khỏi cảnh gia đình nghèo túng của mình. Chị không bao giờ quên những nhục nhã vì cái nghèo, vì cha mẹ hèn kém, vì xuất thân quê mùa. Chị cũng đã làm mọi cách để đoạt suất du học bên Úc và chị đã xác định sẽ ở lại. Em thì nên ở Việt Nam, sự nghiệp vững hơn, có gì còn chạy về với ba mẹ trông coi ổng bả và mấy thằng em đực rựa một chút. Nhà chỉ có hai chị em là xông xáo, mình phải ráng nắm bắt nhiều cơ hội để vươn lên. Nhưng em cũng nên cẩn thận, giang hô hiểm ác, lòng người khó dò. Coi chửng bà sếp của em đó, chưa chắc tay vừa đâu. Chị mơ hồ thấy cuộc chiến của em còn nhiều khó khăn, đừng đắc thắng vội. Với chàng Tây trẻ em cũng cẩn thận. Đừng cho nó “ăn bánh” sớm, không control được đâu.
Thương cưng.
(1) training:khoá học, khóa tu nghiệp
(2) report: bản báo cáo