Sau khi check-in và lên phòng cất đồ, Mai chậm rãi cầm bản đồ, đeo túi rồi lang thang tìm đường Nathan. Đây là con phố sầm uất của khu Tsim Sha Tsui, cách khách sạng Shangri-La chỉ mười lăm phút bách bộ. “Để xem” – Mai đứng lại nhìn bản đồ - “Anh ấy dặn là đối diện với công viên Kowloon, đoạn qua khỏi đường Kimberley …”.
-Hello! – Daniel hiện ra như một giấc mơ – Em đến hơi sớm!
-Hello Daniel! – Mai giật mình vui vẻ - Em mới check-in trong khách sạn, đến sớm xem anh có cần giúp đỡ gì không? Em thích hội hè mà.
-Em thay đổi khá nhiều đó! – Daniel tươi cười dù có phần bối rối – Gần ba năm rồi từ ngày anh gặp em lần đầu …
-Vâng, cũng ở Hong Kong này – Mai thở sâu cố giữ vẻ tự nhiên – Anh cũng thay đổi …
Cả hai cùng cười, họ kéo nhau vào phòng chờ của nhà hàng Pháp “Princesse d’Asie” (Công chúa Á châu). Nhà hàng được trang trí theo lối vừa hiện đại vừa cổ điển, với tông màu chủ đạo là xanh da trời của miền nam Tây Âu và vàng hoàng gia của Á Đông. Phong cách đơn giản mà duyên dáng, giống một nàng công chúa phương Đông đang sống giữa nước Pháp lãng mạn. Mai bất ngờ thú vị. Cô những tưởng mình có thể tư vấn thêm cho Daniel về cách trang hoàng vì nhiều kinh nghiệm làm tổ chức sự kiện và óc thẩm mỹ đem về từ Paris. Nhưng giờ đây cô xấu hổ nhận ra anh quả thật rất chuyên nghiệp trong vai trò ông chủ. Daniel mỉm cười nhìn Mai, thừa hiểu mình làm cô choáng váng. Hẳn cô vẫn giữ trong đầu hình ảnh một anh sếp vùng đạo mạo, thạo việc báo cáo và họp hành trong một guồng máy cồng kềnh của tập đoàn mỹ phẩm L’Aurore. Mai không biết rằng trong thời gian ngắn ngủi hơn một năm qua,
anh đã nỗ lực mở chuỗi nhà hàng Princesse d’Asie và đây đã là cái thứ năm.
-Anh có đi học nghề nhà hàng ở đâu không? – Mai nghi ngờ - Anh làm chuyên nghiệp khủng khiếp!
-Dĩ nhiên phải học chứ! – Daniel bật cười – Đây là chuỗi nhà hàng bán thức ăn Pháp nhưng phục vụ cho người châu Á. Đầu bếp chính người Singapore sống lâu năm ở Paris. Ông này có cái lưỡi biết làm món “Pháp lai”! Anh chỉ quản lý thôi!
-“Pháp lai” là sao? – Mai cười ngất – Làm chủ quản lý mới khó đó.
-Món Pháp thường trang trí đẹp nhưng hơi nhạt so với gu của dân châu Á – Daniel say sưa giảng – Người châu Á mê món Pháp vì thấy nó sang trọng, nhưng không thích cách nêm nếm không mặn mòi. Thế là anh chế ra công thức “Pháp lai”. Vào nhà hàng Princesse d’Asie này, mọi người sẽ được sống trong không khí lãng mạn của Pháp, nếm những món ăn tinh tế đến từ phương Tây mà vẫn tự hào mình là người Á châu. Mô hình này được khách hàng mê lắm. Anh thành công vượt mức mong đợi. Hai nhà hàng đầu tiên mở ở Singapore cách nhau một tháng, sau đó thêm hai cái ở Malaysia và lần này ở Hong Kong.
-Chúc mừng anh! – Mai nắm tay người sếp cũ chân thành – Em mừng lắm!
Daniel để tay mình trong tay Mai. Cô thật sự thay đổi rất nhiều. Khuôn mặt trẻ con đã không còn, ánh mắt thật trong sáng ngày nào giờ lấp lánh sắc sảo. Khóe miệng khi cười ngày trước vốn cong lên ngây thơ, giờ có những nếp nhỏ, già dặn nhưng quyến rũ của một phụ nữ thành đạt. Daniel thì ngược lại, anh biết mình trẻ ra. Vẻ đứng đắn, nghiêm trang của một người sếp vùng luôn đóng bộ trong complet đen đã biến mất. Anh thoải mái và duyên dáng với chiếc quần jean xanh và áo chemise cách điệu trắng, vài hột nút được bỏ lửng. Daniel trẻ trung và hạnh phúc vì được làm công việc mình say mê.
-Anh trông như thế này hợp hơn! – Mai cười thú nhận – Em cũng sẽ noi gương anh! Cứ gì phải làm thuê trong tập đoàn lớn chứ!
-Ô là la, là cô đó hả? – Một người đàn ông tóc nâu đột ngột xuất hiện – Tôi thật vui được gặp lại cô,Mai!
-Jean-Paul! – Mai bất ngờ - Ông cũng được …
-Vâng! Tôi cũng được mời. – Jean-Paul Lafatoine nhếch môi cười khôi hài – Thật ra tôi sống và làm việc ở Hong Kong, tôi đến dự buổi khai trương ở đây cũng dễ hiểu. Còn cô tận Paris bay sang cơ đấy!
-Không xa thế đâu! – Mai vuốt tóc bối rối – Tôi đang ở Việt Nam. Tôi nghỉ làm ở L’Aurore sáu tháng nay rồi.
-Vậy hả? – Jean-Paul khá bất ngờ - Thế cũng tốt. Quyết định sáng suốt đó. Tập đoàn L’Aurore dạo này xuống lắm, cơ chế cồng kềnh quá. Cái thời những tập đoàn lớn thâu tóm những công ty nhỏ để phát triển mạnh hơn đã qua rồi. Ở châu Á này, những doanh nghiệp vừa và nhỏ mới có nhiều cơ hội hơn.
Jean-Paul Lafatoine đưa cho Mai danh thiếp. Ông là giám đốc chuỗi cửa hàng bán túi xách phụ nữ nhập từ Ý. Thương hiệu nghe lạ nhưng ông cho biết có đến hơn hai trăm cửa hàng có mặt tại Á châu. Mai cũng gởi lại sếp cũ danh thiếp, trên đó ghi rõ chức danh của cô là trưởng văn phòng đại diện, công ty mỹ phẩm Sunny của Hàn Quốc.
-Chúa ơi! Cô xem như là ngang chức với tôi thời làm tổng giám đốc ở L’Aurore Việt Nam rồi! – Jean-Paul thốt lên - Chắc lương cả chục ngàn đô? Cô xứng đáng! Xin chúc mừng!
-Cảm ơn ông – Mai cười xoà – Công ty nhỏ thôi mà, văn phòng đại diện của tôi có chưa đến mười nhân viên. Thật ra tôi cũng sẽ không ở lâu với công việc này. Tích luỹ ít kinh nghiệm và tiền bạc, có vốn rồi tôi sẽ thực hiện ước mơ của mình.
-Tương lai sự nghiệp của cô vẫn đang ở phía trước – Jean-Paul chân thành – Có lúc tôi cay đắng oán giận Tập đoàn đã quá nặng tay đuổi việc tôi, và tôi hận Pink Lady. Nhưng giờ mới thấy tôi phải nên cảm ơn cô ta. À, thế còn cuộc sống cá nhân của cô và Louis …
Không khí vụt trở nên im ắng, sượng sùng. Daniel nhấp ngụm rượu chát, thở dài nhưng bình tĩnh để mặc Jean-Paul đang lúng túng vì thấy mình hớ lời. Mai nhìn xa xăm, cô nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, những suy nghĩ dường như đông cứng lại. Đã có lúc cô căm ghét Jean-Paul với vai trò tổng giám đốc, nhưng rồi chính vị sếp cáo già đó đã thân bại danh liệt dưới bàn tay của Tuyết Hường. Ông không muốn chết một mình mà đã kéo theo sự sụp đổ của Louis khi nhất định đổ vấy trách nhiệm sang cho anh. Có ăn, có chơi thì có chịu. Dù chỉ vướng một lần vào cô nàng áo hồng nguy hiểm, sự nghiệp non trẻ của Louis cũng đành hỏng mất ở L’Aurore. Hơn một năm qua, vết thương của anh hẳn cũng đã lành. Louis vẫn thỉnh thoảng liên lạc với Mai qua email. Sáu tháng trước anh báo tin mình đã tìm được việc ở Úc. Thời điểm đó Mai cũng báo tin sắp rời L’Aurore Paris về lại Việt Nam.
Hai người đã không gặp nhau khi anh từ Ba Lan về Paris vào cuối xuân năm ngoái. Anh viết email, bảo cô đừng đến. Sau khi đã là nạn nhân của Tuyết Hường, dù chỉ là nạn nhân “bán phần”. Mai nhận ra cô không nên kiêu hãnh để khẳng định sẽ không vướng phải một kẻ nguy hiểm dơ bẩn. Louis còn trẻ, lần đầu được sống và làm việc ở Việt Nam, anh dễ dàng bị lôi vào những cạm bẫy chết người. “Em đừng đến gặp anh như mẹ anh yêu cầu! – Louis viết – Anh vẫn còn yêu em nhưng gặp lại nhau cũng không cỏn ý nghĩa gì nữa. Đừng nói em sẽ tha thứ cho anh! Anh biết mà, dẫu có tha thứ, em sẽ không bao giờ quên vết thương đó”. Mai đã đồng ý. Cô thật sự không thoải mái nếu gặp lại Louis và nối lại mối quan hệ yêu đương. Cả hai thỉnh thoàng viết email cho nhau, xem nhau như những người bạn. Những người bạn không thể quên những khoảnh khắc đẹp của một cuộc tình vỡ.
-Mai, tôi muốn nhân cơ họi này – Jean-Paul đột ngột phá tan không khí im lặng – xin cô thas lỗi cho tôi.
-Sao? – Mai bất ngờ - Không cần …
-Tôi đã góp phần làm hỏng tình yêu của cô và Louis – Jean-Paul trầm ngâm – Tôi hiểu cô là một người trong sáng và sống lý tưởng hoá. Cô không nhơ bẩn như chúng tôi.
-Ố! – Mai lúng túng - Nhiều khi sống trên đời này cũng không nên trong sáng quá! Rất dễ bị tổn thương. Chuyện qua rồi …
Khách khứa đã bắt đầu lục tục bước vào. Daniel bận rộn chuẩn bị cho giờ phút khai trương. Jean-Paul cũng bước ra hoà vào dòng người đang đông dần lên. Mai lùi vào góc phòng, cô nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế nhỏ kê bên chậu hoa lan. Mùi hương dịu dàng thoảng ra dễ chịu.
Một lần trên đường đi làm về, Mai thoáng thấy bóng Louis nấp sau góc tường chờ nhìn lén cô. Mai đã làm lơ như không thấy, dù sau đó cô cũng phân vân không chắc đó là Louis hay ai khác có vóc dáng giống anh. Cô sợ gặp lại anh, sợ chạm mặt anh, sợ sượng sùng đưa má ra cho anh hôn xã giao. Sâu thẳm trong tâm hồn, Mai thấy mình có lỗi. Sao cô không thể gần anh hơn, nâng đỡ, hỗ trợ trong lúc khó khăn nhất? Sao cô lại giữ bản tính sĩ diện, dằn dỗi trẻ con và đoạn tuyệt với cuộc tình cô đã xem là một phần đời của mình? Nhưng những gì đã qua, không thể nào trở lại được. Sau những tổn thương, tình yêu non trẻ không được bồi đắp, đã phai mờ dần theo thời gian.
-Này này! – Daniel đang đứng trước mặt Mai – Làm gì mà mơ mộng đâu đâu vậy?
-À! – Mai giật mình – Sao?
-Khách đông rồi – Daniel thở sâu, nhìn vào mắt Mai – Anh tranh thủ nói với em điều này. Bất cứ khi nào em cần đến anh, dù là chuyện gì đi chăng nữa, dù là hoàn cảnh nào cũng vậy, anh sẽ luôn hỗ trợ em. Và … gần bên em.
-Em biết! – Mai mím môi gật đầu cười, cố giấu sự xúc động – Cho phép em ôm hôn anh theo kiểu Pháp nhé …
Cô rướn người hôn nhanh lên môi anh, bờ vai anh quá rộng nên Mai lọt thỏm vào lòng Daniel khi anh ôm choàng cô thân thiện. Ẩn giấu tình cảm trong lớp vỏ tình bạn, hai người đã liên lạc email với nhau từ khi Daniel nghỉ việc ra khỏi tập đoàn L’Aurore. Rũ bỏ lớp áo một người sếp vùng xa lạ, anh nhẹ nhàng góp ý kiến cho Mai, hỗ trợ cô làm tốt công việc của mình ở Paris. Mai quyết định xin nghỉ, ra khỏi Tập đoàn L’Aurore để về Việt Nam nhận chức Trưởng văn phòng đại diện công ty mỹ phẩm Hàn Quốc, cũng được Daniel tham vấn. Anh hiểu Mai không phải là người có khả năng ngoi cao trong những tập đoàn khổng lồ, càng không thể trụ lâu ở Paris. Cô sống thiên nhiều về tình cảm và chỉ lao đầu vào làm việc mà không biết ngoại giao và những thủ tục kết bè phái. Người tài trong tập đoàn khá nhiều, nhưng người có “tố chất” làm sếp cao rất hiếm. Nếu trở về Việt Nam với cơ hội mới, Mai sẽ tích luỹ được nhiều hơn.
-Thôi anh phải ra ngoài kia tiếp khách – Daniel tách khỏi Mai. Cả hai hiểu rằng cuộc gặp lần nay sẽ giúp họ thoát ra lớp vỏ tình bạn guờ không cần thiết nữa – Ngày mai nếu rảnh chúng ta lại trò chuyện thêm trước khi em rời Hong Kong và anh về Singapore. Sợ rằng … Em sẽ bận với một người khác.
-Người nào? – Mai bật cười – Em chả quen ai ở Hong Kong ngoài anh và Jean-Paul. Mà em thì thích anh hơn …
Mai chưa kịp dứt lời, Daniel kêu lên khe khẽ: “Kìa, một người khách nữa đã tời”, rồi lách người đi vào bếp. “Anh này, lý ra phải chạy ra cửa tiếp khách chứ …”, Mai ngơ ngác và chợt nhận ra. Người khách mới đến đang lẻ loi giữa khung cảnh hỗn độn trước giờ khai trương, anh đưa mắt tìm kiếm chủ nhân của buổi tiệc với một vẻ lóng ngóng như một cậu học trò.
-Cúc cu! – Mai chen đến tiếp cận – Hình như chúng ta có quen nhau?
-Ồ đúng rồi - Người khách thở phào, khuôn mặt phúng phính tươi cười – Em ở phòng số mấy vậy? Hẳn Daniel cũng đặt phòng cho em ở khách sạn Shangri-La?
Mai không đáp, cô ôm lấy chàng trai có khuôn mặt búp bê, hai người hôn má theo xã giao phương Tây. Louis xúc động nhưng cũng rất bình tĩnh. Đã nhiều lần Mai tự hỏi cô có còn yêu Louis và tưởng tượng ra cảnh gặp lại. Giờ lòng cô thật thanh thản. Những gì đã qua, sẽ qua mãi mãi. Mai thầm cảm ơn Daniel đã tạo điều kiện cho cô có một “phép thử”. Cô nhắm mắt lại, Paris lãng đãng của những ngày đầu năm giá lạnh. Mùi hương lạ lẫm của những bông tuyết, màu trắng bao phủ cảnh vật, những hàng cây đóng băng pha lê, đồi Montmartre lộng gió.
Mai tự nhủ: “Rồi sẽ có ngày mình cùng anh ấy ngắm rạng đông ở Paris …”.
°
Email Daniel gởi bạn gái cũ
Subject: Thành công! Thành công!
Cựu bạn gái của anh ơi. Hôm nay tiệc khai trương ở Princesse d’Asie bên Hong Kong diễn ra thật thành công. Tiếc là em không đến được. Nhưng thôi, ưu tiên hàng đầu bây giờ của em là thằng nhóc mới sinh mà. Nhà hàng trong ngày đầu tiên đã bán được hơn 300 thẻ VIP dành cho khách thường xuyên. Đây là thành công lớn thứ nhất từ trước đến nay. Sắp tới, khi khai trương nhà hàng thứ sáu ở Sài Gòn, anh hi vọng bán được đến 500 thẻ VIP. Ở đó anh có một cô bạn đặc biệt hứa hỗ trợ. Này, xin em, đừng bắt anh phải thú nhận đó có phải là bạn gái mới của anh không. Anh chỉ muốn chia sẻ với em rằng anh thấy rất hạnh phúc vì con đường mình chọn đã đúng hướng. Giá như ngay từ đầu anh mạnh dạn chọn con đường này, nhưng ngày đó anh quá trẻ và không có vốn. Sau một thời gian “chiến đấu” trong mấy tập đoàn đa quốc gia, anh mới tích luỹ được. Và cũng nhờ cái vụ L’Aurore ép anh từ chức với một khoản đền bù thích đáng. Tất cả như một định mệnh, và anh luôn tin vào câu “Chúa đóng cánh cửa này thì sẽ mở ra cánh cửa khác”. Thôi khuyu rồi, chúc em và chú bé hoàng tử ngủ ngon. Gởi lời cèao đến ông chồng hoạ sĩ của em.
Daniel
P.S: Thôi được rồi, anh thú nhận: Anh đang yêu!
Email Jean-Paul gởi Quỳnh Mai
Subject: Hẹn gặp ở Paris
Mai thân mến. Sáng nay thức dậy, tôi có một ngày chủ nhật dài trước mặt. Tôi đang viết một cuốn sách về quản lý doanh nghiệp ở châu Á. Nhưng tôi muốn khởi động một ngày mới bằng cách viết cho cô. Mai thân mến, ngày trước khi chúng ta đều ở L’Aurore Việt Nam, cô và tôi không có mối quan hệ tốt giữa nhân viên và sếp tổng. Cô chê tôi lạnh lùng, ích kỷ, thủ đoạn. Tôi cười cô ngây ngô, có năng lực nhưng háo thắng. Rồi “cơn đại hồng thuỷ” ập đến. Tôi những tưởng mình phải chết đi khi một đêm thức dậy thấy tuổi mình đã sang triền dốc bên kia mà lại trắng tay, mất danh dự, sự nghiệp, gia đình. Nhưng cô thấy đó, tôi dần rồi cũng phải hồi sinh. Gời tôi sống độc thân, thời giờ rảnh tôi viết sách business, công việc mà tôi rất đam mê nhưng trước kia quá bận rộn không thực hiện được. Các con tôi hè được sang Hong Kong thăm ba. Tôi thấy mình không có gì phải oán hận cuộc đời. Và tôi cũng không còn oán hận Pink Lady. Nhắc đến cô ấy, tôi chỉ muốn nhắc rằng giờ cô và Louis cũng không còn căm thù cô ấy nữa. Pink Lady không yêu cầu tôi làm điều này. Chỉ là tôi muốn cô hiểu rằng khi tha thứ, mình sẽ được cuộc đời đền bù gấp bội. Khi còn ở L’Aurore Việt Nam, tôi nhận thấy hai cô đều giỏi nhưng do xuất thân khác nhau, nền tảng giáo dục và cả tính cách khác nhau, cả hai đã không thể là bạn tốt. Tôi đã tự đánh cuộc với mình xem ai sẽ thành công hơn. Bây giờ cũng khá sớm để kết luận. Nhưng ở tuổi này, trải qua những biến cố trong đời, giờ tôi không xem thành công là cái đích của mỗi con người. Tất cả chỉ còn lại cái tình, và hạnh phúc được sống thanh thản, đó mới là điều quan trọng nhất. Tối qua trong tiệc khai trương, tôi rất mừng khi thấy người sếp trẻ một thời Daniel Ng của mình có nụ cười rạng rỡ. Louis vẫn duyên dáng và đã trưởng thành hơn rất nhiều. Còn cô thì rõ ràng là hài lòng với những gì gặt hái được. Cho phép tôi gởi đến cô một lời khuyên: sự nghiệp không phải là tất cả. Cô có những chàng trai tuyệt vời nhất bên cạnh mình. Thân mến,
Jean-Paul Lafatoine
PS: Giá một ngày nào đó, hội “cựu chiến binh L’Aurore” chúng ta có dịp họp mặt ở Paris, nơi cô nói là hễ nhắm mắt lại là nhìn thấy. Daniel sẽ mở thêm một nhà hàng? Louis sẽ làm ông chủ một spa thư giãn? Cô theo một khoá đào tạo nghề khách sạn mà mình đang nhắm tới? Và tôi giao lưu với độc giả nhân cuốn sách đầu tiên của mình bày bán ở Paris? Tại sao không nhỉ!
Email Mai gởi maman Christine
Subject: Con đang yêu
Maman yêu quý,
Con đang ở Hong Kong, con đã gặp lại Louis. Mọi chuyện thật nhẹ nhàng, đúng là “mọi thứ sẽ tự sắp xếp”, chỉ còn đó tình bạn thôi. Con và Louis đã đến với nhau cùng những bốc đồng tuổi trẻ, có đam mê, có trải nghiệm nhưng cũng nhiều tổn thương. Giờ đây con đã xác định được người đàn ông của đời mình là ai. Có một dạng tình yêu khác, đó là khi người ta nhận được những yêu thương thầm lặng, những sẻ chia, những hỗ trợ và cảm thông sâu sắc, để thấy người mình yêu cao thượng hơn và tình yêu cũng bền vững hơn. Lần này con không do dự hỏi ý kiến maman, bởi con biết chắc: Con đang yêu!
Rồi con sẽ cùng chàng sang Paris thăm maman. Yên tâm đi, căn hộ trên đường Tolbiac không còn, nhưng tụi con sẽ thuê khách sạn, không làm phiền maman đâu. Con sẽ ăn tối với chàng ở một nhà hàng nho nhỏ nào đó, và …
Con đang rất hạnh phúc!
Quynh Mai, con gái Việt Nam của maman.
HẾT