Nhắm mắt thấy Paris

Chương 19

Sophie nhìn thấy Mai vô cùng mệt mỏi sau chuyến đi công tác Milan, hất hàm tỏ ra vẻ thông cảm: “Mệt lắm hả? Hôm nay sếp đi họp bên Luân Đôn lận, về nghỉ đi! Nhớ tắt điện thoại di động. Bả có hỏi tôi nói bồ đi field bên ngoài”. Mai gật đầu mỉm cười, chợt thấy cô bạn đồng nghiệp dễ thương quá. Nhưng cuộc đời mà, nếu ngày mai Sophie được thăng chức, rất có thể cô nàng sẽ đổi tánh, trở nên “thượng đội hạ đạp” như những bà sếp khác. Mà thực ra bản tánh con người xấu hay tốt sinh ra đã có sẵn, chỉ vì khi còn ở chức thấp chưa có điều kiện để “phát huy”. Mai bật cười thầm “Ngay cả mình cũng vậy, bây giờ làm lính không có ai để đì, nhưng nếu được làm sếp biết đâu mình cũng cà chớn!?”.

-Trưa nay đi ăn với tôi nhe! – Mai thân mật – Đáng lý đi Milan về phải có quà cho bồ, nhưng bận quá!

-Thôi, khách sáo làm gì! Đi công tác mệt thấy mồ! – Sophie xua tay – Mình đi uống cà phê đi! Không có sếp, tranh thủ!

-Cũng được! – Mai phấn chấn – Đi “Les Deux Magots” nhe!

-OK! – Sophie đứng dậy khoác áo liền – Uống cà phê xong bồ về trước đi. Tôi quay lại công ty check mấy cái mail rồi cũng chuồn.

-Thôi, tôi đi lang thang shopping, không về nhà đâu!

Sophie không để ý vẻ mặt căng thẳng của Mai khi nhắc đến chuyện về nhà. Giờ này trong căn hộ của cô trên đường Tolbiac vẫn còn một con sư tử cái màu hồng đang ngái ngủ. Sau khi đeo bám Mai suốt cả tuần bên Milan, Pink Lady vẫn nhất quyết không tha đối phương. Cô nàng đang đe dọa sẽ ăn dầm nằm dề trong căn hộ của Mai không biết đến chừng nào mới lên đường.

Quán “Les Deux Magots” đang trong giờ hành chánh nên không quá đông. Sophie vén váy ngồi xuống, rút thuốc lá ra hút. Đi với Sophie hay với bất kỳ cô nàng nào trong L’Aurore Paris, thường Mai cũng phải vào khu hút thuốc. Hình như phụ nữ Paris rất stress, họ rít thuốc còn nhiều hơn đàn ông. Áp lực cuộc sống ở phương Tây tưởng rằng nhẹ nhàng hơn cho phụ nữ nhưng thực chất cũng khó khăn vô vàn. Có sang Paris, Mai mới thấu hiểu và thông cảm cho “các mợ” Parisiennes. Cuộc sống đắt đỏ bắt họ phải tiết kiệm từng đồng, cặp bồ hay sống chung với “các cậu” họ đều phải chia tiền nhà song phẳng. Nhiều khi sống chung hoài cả chục năm mà đối tác nhất quyết không chịu làm đám cưới, như Sophie phải “trấn lột” thằng bồ mới có được đứa con. Họ làm đám cưới để hợp thức hóa các loại giấy tờ nhưng cuối cùng hôn nhân không giữ được. Chồng đi đường chồng, vợ đi đường vợ. Thằng con khi ở với mẹ, lúc ở với cha.

-Chồng cũ tôi có người phụ nữ khác rồi! Sophie thông báo, mặt làm ra vẻ hờ hững – Tôi muốn tìm cho mình ai đó! Nhưng lòng trống rỗng! Chán!

-Tôi thấy trong công ty mấy ông mê bồ lắm mà! – Mai muốn làm Sophie vui – Tại bồ kén quá mà thôi!

-Mê gì! Mấy thằng chả thích “kiếm chác” chút sex thôi mà – Sophie thở dài- Tình dục thì tôi cũng cần, nhưng tình yêu thì cần hơn… Thôi nói chuyện của bồ đi! Kín đáo quá!

-Kín gì đâu, chưa chi đã bị người ta giựt mất – Mai cũng có làm ra vẻ hờ hững – Mà tại sao phụ nữ phải cần đàn ông chứ! Tôi không cần!

Sophie quay lại nhìn Mai chăm chú một cách nghiêm túc. Cô nàng trong quá buồn. Sophie thở dài, nói đừng bao giờ chê đàn ông. Đàn ông cần thiết lắm chứ! Nhưng phải là loại đàng hoàng.

-Anh chàng Châu Á từng ghé vô văn phòng hỏi thăm bồ sao rồi?

-Chàng nào? – Mai chột dạ.

-Anh chàng người Singapore mà sau này tôi tìm hiểu ra là sếp vùng Châu Á đó!

-Lạy Chúa! – Mai thảng thốt- Anh ta là sếp. Không phải “chàng”!

-Thôi đừng xạo! –Sophie thản nhiên – Hôm đó nhìn vẻ cả thẹn của chàng, tôi thấy ngay trong ánh mắt mênh mang đó toàn hình ảnh của bồ!

-Chúa ơi! – Mai xua tay, tim đập loạn – Bồ quá tưởng tượng? Tôi nói thiệt là tôi cũng mê chàng, nhưng bí mật tìm hiểu rồi, chàng đã có bạn gái!

-Chưa cập nhật thông tin! – Sophie phà một hơi thuốc vào mặt Mai – Bỏ lâu rồi!

-Sao bồ biết! – Mai nhảy nhổm lên.

-Thư ký mà. Chúng tôi có một hệ thống những thư ký khắp tập đoàn. Những lúc rỗi việc, chúng tôi nói chuyện gẫu với nhau, qua email, qua chat, qua điện thoại đường dài. Tôi chỉ cần hỏi thư ký của chàng là ra thôi.

-Chuyện riêng tư của sếp – Mai hồi hộp – Làm sao thư ký biết?

-Thư ký là người phải biết hôm nay sếp… mặc quần lót màu gì!

Mai im lặng, miệng ậm ừ không thốt nổi nên lời. Cô nhìn Sophie đang quan sát mình rồi thầm ước giá mình cũng biết hút thuốc. Mai với tay lấy hộp thuốc lá của Sophie đặt trên bàn, chậm rãi đặt một điếu vào môi. Sophie nhanh chóng bật quẹt mồi vào thuốc. Mai bập hơi đầu tiên, phà khói thành thạo.

-Thật khó tin! – Mai ngạc nhiên – Trong phim tôi hay thấy người nào lần đầu hút cũng ho sặc sụa! Hút thuốc dễ quá!

-Bỏ thuốc mới khó cưng à! – Sophie nghiêm giọng- Thật ra tôi biết bồ có mối quan hệ tình ái với một gã trai tên Louis De Lechamps. Dạo cuối năm gã này từ Việt Nam sang Paris với bồ. Tôi còn biết hiện L’Aurore Việt Nam đang rối tung vì tổng giám đốc dính scandal với gái trong công ty. Giám đốc tài chính phải tạm quản lý chờ bổ nhiệm tổng giám đốc mới. Tôi còn biết…

-Louis giờ ở đâu bồ biết không? – Mai lạc giọng.

-Chàng bị trục xuất khỏi Việt Nam vì cũng dính vào vụ án này –Sophie thản nhiên – Chàng về Paris trình diện trong phòng Nhân sự vào thời điểm bồ đi công tác ở Milan. Chàng có ghé qua văn phòng của mình tìm bồ…

-Sao? –Mai thảng thốt – Sao bồ không nói với tôi?

-Thì đang nói nè! –Sophie liếc mắt sắc lẻm – Chàng có vẻ rất đau! Không đau mới lạ! Còn quá trẻ lại đang được ưu ái nên Tập đoàn mới cho sang Việt Nam. Vụ này xảy ra coi như con đường sự nghiệp của chàng đã gãy…

-Vậy Louis bị nghỉ việc, ra khỏi Tập đoàn luôn? –Mai thẫn thờ – Thất nghiệp thời buổi khủng hoảng này…

Sophie lại quan sát Mai một cách nghiêm trọng. Cô châm thêm một điếu thuốc cho mình, và cho cả Mai. Hai người im lặng hút hết điều thuốc. Mai đứng dậy đòi về, mặt buồn và ngơ ngác. Sophie đứng dậy theo, mặt cũng buồn như chính cuộc tình của mình có vấn đề. Sophie hứa sẽ tiếp tục “làm thám tử” tìm thêm thông tin về Louis và cả “chàng sếp Singapore”.

-Nhưng rốt cuộc bồ yêu ai? –Sophie tò mò – Louis hay chàng kia?

-Tôi từng yêu Louis – Mai thì thầm qua kẽ răng – Thậm chí tôi còn phá bỏ hết những lề thói của văn hóa phương Đông để… ngủ với chàng. Đời tôi coi như xong rồi! Tôi không còn cửa để có một người Việt Nam đàng hoàng nữa.

-Còn anh Singapore? – Sophie tấn công tiếp.

-Anh ta chỉ là sếp, xa cách và có phần lãnh đạm dù đã hỗ trợ và nâng đỡ cho tôi một cách kín đáo –Mai thở dài – Còn sau lưng tôi anh ta có thích hay không thì Trời mới biết!

-Trời không biết! Thư ký biết! – Sophie gật đầu hứa hẹn- Để tôi điều tra cho…

-Làm ơn đừng! –Mai thốt lên giận dữ – Nếu anh ta biết được thì chết! Tôi không tin các mợ thư ký nhà bồ biết được trong lòng Daniel nghĩ gì về tôi.

-Không thể yêu cầu dừng cuộc điều tra –Sophie thú nhận – Vì tôi đã điều tra rồi! Tôi sẽ cập nhật thông tin tiếp cho bồ…

-Sophie! Làm ơn…

Điện thoại di động của Mai đổ chuông hối hả. Cô rút ra xem, số của maman Christine hiện trên màn hình. Nhân cơ hội này, Sophie quay lưng trốn mất: “Tôi quay về công ty nhe, bye bye!”.

-Mai! –Giọng maman Christine lạnh tanh – Có con nhỏ nào đang trong căn hộ của con vậy? Maman ghé qua định thay hoa cho con, vừa vô nhà liền bị nó nhào ra xô maman ngã chỏng gọng!

-Trời ơi! –Mai mệt mỏi – Maman có sao không?

-Không biết! Maman sẽ đi chụp hình xem có rạn nứt cái xương nào không. Nó nói tưởng ăn trộm. Nó có xin lỗi maman rối rít, thái độ ra vẻ thành tâm nhưng con mắt thì láo liêng. Nhìn nó gian manh ghê lắm! Lẽ ra con phải nhớ là giao cho maman chìa khóa để ghé qua tưới cây cho con trong tuần con ở Milan, khi có người trong nhà con phải báo. Nó không xô maman ngã thì chắc maman cũng đập nó chết tươi…

-Maman đang ở đâu? –Mai kiệt sức.

-Ở nhà con chứ đâu, Nó đang ngồi trước mặt nè!

-Trời ơi maman nói nó nghe hết rồi sao? – Mai giật mình – Nó dữ lắm đó! Con sợ lắm!

-Làm gì sợ dữ vậy? –Bà Christine đanh giọng- Nó đâu có biết tiếng Pháp. Con về nhà ngay đi!

Lúc Mai mở cửa căn hộ bước vào, một cảnh tượng vô cùng thanh bình hiện ra. Bình hoa cúc vàng rực rỡ trên bàn, nhạc nhẹ du dương trong máy, mùi trà bạc hà thôm lừng bay ra từ hai chiếc ly. Mỗi người đang cầm trong tay ly trà nóng. Tuyết Hường mặc đồ đầm hồng phấn hiệu Versace ngồi khoanh chân trên ghế bành, maman Christine mặc áo thun trắng kẻ sọc xanh lính thủy đứng ở cửa sổ. Hai người phụ nữ đó thấy Mai liền sà đến, thái độ tươi cười như thể giữa họ đang có một câu chuyện êm đẹp nào đó liên quan đến cô.

-Mai! Maman được biết đây là người bạn rất thân với con! –Bà Christine đon đả nói bằng thứ tiếng Anh của người Pháp – Bạn sang Paris sao không báo để maman nấu ăn và dắt đi chơi?

-Mai! Đây là mẹ nuôi của bà mà sao không nghe giới thiệu? –Tuyết Hường đáp lễ – Để tôi thất lễ xô bà ấy ngã đau quá! Tôi thật áy náy, thật buồn bực!

-Bạn Pink của con thật dễ thương! –Bà Christine ngoắc tay – Con vào phòng maman muốn nói chuyện riêng.

Mai thấy ớn lạnh với những giọng điệu õng ẹo khách sáo, cô giật tay bà Christine gắt khi cả hai đã vào phòng trong: “Maman cũng bị nó dụ rồi hả? Làm gì khen nó dữ vậy?”. Bà Christine nháy mắt lém lỉnh: “Maman biết nó ghê gớm chứ! Già quá rồi mà qua mặt maman sao được. Tại con nói nó dữ nên maman cũng sợ nó… cắn!”.

Mai nói nhanh, tóm tắt vì sao Tuyết Hường đang ở trong căn hộ của mình. Khi cô thêm thông tin đó chính là người xen vào giữa cô và Louis, bà Christine nhảy dựng lên: “Con khùng thật rồi! Sao con không đuổi nó đi! Tránh xa loại đó ra!”. Mai ngồi phịch xuống giường, kiệt sức: “Nó trơ trẽn quá! Con đã nói rồi mà nó cứ bám theo, Nó than vì cô đơn quá!”.

Bà Christine cau mày suy nghĩ. Trong cuộc đời dài của mình bà đã từng ghi dấu nhiều loại người thiếu tự trọng. Tình sử của bà cũng từng ghi dấu một người thứ ba. Hơn ai hết, bà Christine biết rằng với loại người không còn biết xấu hổ này, phải dứt khoát và có những quyết định mạnh tay.

-Maman không muốn xen vào việc riêng của con –Bà Christine gằn giọng- Nhưng càng dây dưa với nó, con càng tự làm mình tổn thương.

-Con biết! –Mai khổ sở lắc đầu- Nhưng con không đủ sức đuổi nó đi! Không lẽ con phải gọi cảnh sát?

-Chính xác! –Bà Christine gật đầu khuyến khích- Hãy cho nó thời hạn, trễ nhất là đến mười hai giờ sáng mai. Nếu nó không chịu ra khỏi căn hộ này, con sẽ báo cảnh sát. Đơn giản thế thôi!

-Maman! Con không thể nói thế! –Mai nhăn mặt- Làm gì cũng nghĩ đến hậu quả chứ! Rủi nó cô đơn quá, lại bị đẩy ra đường. Nó tự tử thì sao?

-Tự tử? – Bà Christine bật cười – Đừng nói quá chứ!

-Thật đó, lúc ở Milan con đã nói hãy tránh xa con ra, nó chỉ tay xuống đường tuyên bố: “Bà bức tui quá, tui nhảy ra khỏi lan can này. Rồi bà sẽ bị ám ảnh bởi cái chết của tui suốt đời. Bà sẽ bị nhưng cơn ác mộng không thể dứt ra hành hạ như tôi đang chịu đựng!”.

Bà Christine thở dài, khó xử. Hai người đang suy tư thì cửa phòng ngủ bật mở. Pink Lady thò đầu vô, giọng đẫm nước:

“Tui đã thu xếp hành lý rồi. Tạm biệt Mai. Tui đi!”. Mặc dù vậy, Christine lẫn ai đều nhận ra cô nàng không hề có ý định bỏ đi.

*

Email Mai gởi Lan

Subject: Em quá đớn hèn

Chị Lan ơi Em viết tiếp cho chị vì biết chị không hiểu vì sao Tuyết Hường lại ở chung với em bên Milan. Chuyện dài lắm, nhưng em túm lại là nó sang Paris để thương lượng vụ bị lạm dụng và không đạt được thỏa thuận tối ưu, Nó khổ quá, khóc lóc, van xin theo em sang Milan và cũng theo em quay lại Paris. Cả hai đều ghét nhau, đều là những đối thủ từ bấy lâu nay. Vậy mà nó cứ đeo theo em như là hai người bạn thân thiết lắm. Lý do là nó quá cô đơn. Và còn một lý do nữa là nó quá trơ trẽn. Nhưng cái lý do chính là em quá đớn hèn, không đủ dũng khí để cương quyết bảo nó hãy tránh xa em ra. Maman Christine cũng đã gặp nó rồi. Con mắt tinh đời như bà nhìn ran gay nó là một con nhỏ hay làm ra vẻ mặt ngây thơ, trong sáng, tử tế, nhưng giấu đằng sau mặt nạ đó là một người ghê gớm dám làm những chuyện động trời.

Maman khuyên em phải cương quyết, phải biết nói “không!” và phải dám nói thẳng vào mặt nó những điều cần nói. Nhưng đã bao nhiêu lần em định nói rồi lại không đủ sức. Em không thể gào lên: “Bà cướp bồ tui, bà làm hai chúng tôi chia rẽ. Bà là loại người độc ác, bà phá hoại cuộc sống êm ấm của biết bao người!”. Em có ý nghĩ nó sẽ cười vào mặt em mà phán: “Chính mối quan hệ của bà và Lousi không vững chắc mới làm Louis đến với tui. OK, dù là chỉ đến vì sex! Và chính lão Jean-Paul Lafatoine không yêu vợ và mê gái nên mới dính vào cuộc tình tội lỗi với tui. Các người không nên trách tui, hãy trách chính bản thân mình!”.

Chị Lan ơi, em phải làm sao bây giờ? Hiện Tuyết Hường vẫn ăn dầm nằm dề trong nhà em. Sáng em đi làm thì nó còn ngủ, sau đó nó thức dậy đi lang thang khắp Paris. Tối về nó nằm chung giường với em, đêm nào cũng tra tấn em bằng những tiếng gào rú trong những cơn ác mộng. Thật tình, em thấy nó quá đáng thương. Nó đang bắt đầu tìm quên những cơn ác mộng bằng rượu mạnh (thuốc lá thì thấy hút điệu nghệ lắm rồi). Viết cho em ngay chị nhé.

Email Daniel gởi Mai

Subject: Tạm biệt

Mai thân mến. Chắc em rất ngạc nhiên nhận email này của tôi. Nhưng hãy để tôi giải thích. Thứ nhất, ngày hôm nay tôi tình cờ phát hiện thư ký của mình chat với Sophie, thư ký bộ phận Langôma Paris nơi em đang làm việc. Họ hỏi nhau về tình cảm tôi dành cho em và lý do vì sao tôi nâng đỡ em nhiều như vậy.Tôi không biết họ có thông tin gì đến em nhưng tôi muốn chính tôi nói rõ cho em hiểu.

Tôi quí mến em ngay từ lần đầu gặp em trong thang máy ở Hong Kong. Và khi em bị tôi gọi lên bục diễn giả cho phó chủ tịch đặt câu hỏi, tôi đánh giá em rất cao. Em là một nhà quản lý tiềm năng cần phải được hỗ trợ để thăng tiến. Đó là lý do tôi tiến cử em sang Paris và đứng ra đảm bảo về sức cống hiến của em trong tương lai. Tôi biết em vẫn còn giận tôi hồi ở Hong Kong nên hôm sang Paris dạo cuối năm, tôi muốn gặp em cùng ăn tối. Tôi muốn giữa chúng ta có một tình bạn thân mật hơn và muốn em hiểu tôi hơn, nhưng em đã không tới. Tôi biết em ngại. Vì thế, tôi còn ngại hơn.

Lý do thứ hai hôm nay tôi viết email cho em là vì tôi đã nộp đơn từ chức và sẽ ra khỏi tập đoàn L’Aurore vào ngày mai. Vụ scandale của Lafatoine làm các sếp đánh giá tôi thấp trong việc quản lý con người. Tôi vừa tự nguyện vừa bị ép buộc phải nghỉ việc gấp. Em đừng lo, họ cũng đền tôi một khoản kha khá. Một ngày nào đó đến Singapore, em hãy đến nhà hàng của tôi. Với số tiền đền bù, chắc tôi sẽ kinh doanh ẩm thực. Trong khi chờ đợi, hãy biết là tôi mong em đạt được thật nhiều thành tích và trở thành một manager giỏi của L’Aurore nhé. Thân mến.

Daniel.

PS: Giờ tôi không còn là sếp của em nữa. Hy vọng chúng ta sẽ thân với nhau hơn!