Hà Anh cũng chỉ đứng ngoài cửa phòng nhìn vào người đàn ông già nua gầy còm nằm co quắc trên chiếc giường ọp ẹp trong góc phòng.
– Ông ấy đã bị như vậy hơn mười năm nay rồi… bị nghiệp quật!
Đi đêm có ngày gặp ma, sai khiến ma quỷ sẽ có lúc bị cắn trả, huống hồ, ông Lành lại chuyên làm toàn chuyện ác!
Ông Lành trước kia nhà nghèo, vì có duyên mới được sư phụ nhận làm đệ tử, truyền thụ năng lực trừ ma diệt quỷ, cứu độ chúng sinh. Ông có tài, học một hiểu mười, tuổi mới hơn hai mươi đã học hết bản lãnh của thầy mình. Thế nhưng, có tài sinh tật! Ông đã bị lóa mắt bởi tiền tài, giúp người làm chuyện ác!
Con đường sa ngã bắt đầu từ ngày bà Yến khi còn trẻ tới gặp ông, muốn ông giúp bà đầu độc vợ ba của chồng, không chỉ hại chết người đó mà còn muốn ông yểm bùa giam cầm linh hồn cô ta, khiến cô ta chết rồi cũng không được siêu sinh. Ông Lành biết đó là việc làm gian ác, trời đất không dung nên đã từ chối mấy lần. Thế nhưng, bà Yến biết năng lực của ông, nhiều lần tìm tới ngã giá, vàng bạc càng lúc càng nhiều, đã đánh đổ lương tri của chàng thanh niên mới lớn, đầy kiêu ngạo, muốn mình là người giỏi nhất.
Bà ba nhà họ Lê chết, linh hồn bị rút một phần ếm vào trong thi thể, mãi mãi bị giam cầm trong ngục tối.
Ông Lành trong chớp mắt trở thành người có tiền, bắt đầu cuộc sống sa đọa, rượu chè, cờ bạc, gái gú. Chẳng mấy chốc, số tiền bà Yến cho đủ cho người ta sống ba đời thì ông Lành đã dùng sạch! Thế nên, khi bà Yến tìm tới lần nữa, ông đã không còn do dự như trước kia.
Lần này, bà ta muốn hại bà tư đang có mang. Theo lời bà Yến nói: con của chồng bà chỉ có một mình bà được sinh mà thôi!
Dù không tận tay thực hiện, nhưng ông Lành đã chính mắt thấy cảnh bà Tư Bình bị người rạch bụng, bắt con! Đứa bé kia đương nhiên không sống nổi! Chưa dừng tại đó, mục đích chính của bà Yến chính là muốn ông lấy đứa bé chết non kia luyện thành quỷ giữ nhà cho họ Lê!
Đã lỡ bước lên thuyền giặc, lúc này ông Lành có muốn quay đầu cũng không được nữa. Thế là, Tiểu Quỷ ra đời!
Cũng bởi biết việc làm của bà Yến táng tận lương tâm, trời đất không dung, thế nào cũng bị quả báo thê thảm nên sau lần đó, ông Lành liền mang hết số vàng bạc bà Yến cho ông cao bay xa chạy, không dám ở lại nữa.
Một lần chạy chính là trốn cả đời. Thế nhưng, một người đã quen làm việc ác thật sự rất khó quay đầu. Dù ông không dám làm ra những hành động trời đất không dung như đối với bà Ba Xuyến, với bà Tư Bình và Tiểu Quỷ nhưng những việc ác khác thì không ít. Một đời tích tụ, đến một ngày bị quật lại trở nên thân tàn ma dại như hiện giờ.
Hai Hậu là con trai về già mới có được của ông Lành. Lúc này ông Lành đã chìm trong cái ác, không thể dứt ra nữa, biết con trai mình cũng có căn cơ thì muốn đào tạo Hai Hậu trở thành người kế nghiệp. Nhưng Hai Hậu thì lương thiện hơn cha mình, không chấp nhận được những hành động của cha nên luôn phản đối, nhất quyết không chịu học phép thuật của ông Lành.
Dằn co mấy năm, ông Lành bị cắn trả, bán thân bất toại, Hai Hậu khi đó mới mười mấy tuổi đã phải chịu trách nhiệm vừa kiếm sống vừa lo cho cha của mình. Tuy không thấy rõ, nhưng Hai Hậu vẫn cảm nhận được xung quanh giường ông Lành có những hồn ma đang bao vây, chính là linh hồn những kẻ đã bị ông Lành làm hại hiện về đòi mạng. Hai Hậu làm thế nào cũng không thể xua đuổi những linh hồn đó đi, biết đó chính là nghiệp của cha mình, chỉ có thể cầu xin bọn họ buông tha cho ông Lành bớt chịu đau khổ hơn thôi.
Hà Anh không phải thầy bùa, nhưng lại có khả năng nhìn thấy linh hồn người chết rõ ràng nên cô càng thấy rõ những hồn ma đang bao quanh giường ông Lành lúc này. Những linh hồn chết oan, đầy oán hận đang cười đùa hả hê dằn dặt kẻ đã hại chết mình.
Chẳng ngờ được, trong số những hồn ma kia, Hà Anh lại trông thấy một người quen!
Chính là bà ma trước kia đã từng giao dịch với Hà Anh!
Bà ma áo trắng cũng đã nhìn thấy Hà Anh, có chút ngạc nhiên khi thấy Hà Anh xuất hiện ở đây.
– Tại sao bà tới đây?
Hà Anh cất tiếng hỏi, bà ma có chút e dè, sợ Hà Anh đến thu phục rồi nhưng vẫn bật cười khùng khục nói:
– Tôi đã hứa không làm hại người sống… tôi vẫn chưa từng hại lão… tôi đang chờ lão ta chết…
– Bà có ân oán gì với ông ta?
Bà ma càng cười dữ dội:
– Ha ha… ân oán gì à… tôi… chính là vợ của lão!
Hà Anh ngạc nhiên trước lời nói của bà ma, bà ta lại nói:
– Chính xác mà nói… tôi bị ép làm vợ của lão, thay lão sinh con… Năm đó, lão đã hơn sáu mươi, một lão già xấu xí và hung ác, lão muốn cưới tôi nhưng tôi không chịu, thế là lão ra tay cưỡng bức tôi tới khi tôi có mang… lão biết tôi không muốn sinh nên đã hạ bùa tôi, khiến tôi tỉnh tỉnh mê mê… Nhưng lão già rồi… bùa chú của lão dần mất tác dụng… tôi tỉnh táo hơn… lão biết tôi hận lão, hận chết lão nên lão… lão đã giết tôi trước… còn yếm linh hồn tôi ở một nơi hẻo lánh…
Khi đó, thành phố này còn thưa thớt, chỗ bà ma bị yểm là một mảnh đất hoang, nhưng theo thời gian, con người đổ về một lúc một đông, bãi đất hoang kia dần biến thành bãi rác, bùa ếm của lão Lành cũng bị mai một, rồi Hà Anh đúng lúc xuất hiện giải thoát linh hồn của bà ma.
Sau khi bà ma được tự do, thoát ràng buộc ân nghĩa với Hà Anh, bà ta đã dùng hết thời gian và công sức để đi tìm lão Lành, muốn trả lại mối thù năm xưa. Nhưng đến lúc gặp được lão, tận mắt thấy tình cảnh hiện tại của lão, bà ma không còn muốn giết lão nữa, mà ở lại chứng kiến lão phải chịu đày đọa, đau khổ từng chút từng chút một, muốn chết cũng không chết được. Và rồi, khi lão chết, chính là lúc bà sẽ ra tay!
Ha ha… ha ha ha…
Hà Anh không chút đồng tình với lão Lành, đây chính là hậu quả do lão tự chọn.
– Cô thấy tình hình của cha tôi hiện tại rồi đó, trả thù cũng không có nghĩ gì nữa…
Hai Hậu lên tiếng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của Hà Anh.
Hà Anh ngẫm nghĩ một lúc rồi cất tiếng nói:
– Tôi chỉ muốn biết… linh hồn những người bị lão làm hại ở đâu! Liệu có bị lão giam cầm không.
– Cái gì?
– Tôi có thể nhìn thấy linh hồn người chết!
Hai Hậu vốn đã cảm nhận được điều đó, nhưng khi nghe Hà Anh thừa nhận vẫn không rõ cảm thấy ngạc nhiên, càng kinh hãi hơn khi nghe Hà Anh nói tiếp:
– Cha mẹ của tôi đã bị một con quỷ do lão luyện ra giết hại!
Con Tiểu Quỷ năm xưa lão đã luyện theo yêu cầu của bà Yến! Cũng là con quỷ mạnh nhất!
Hai Hậu nghe vậy không khỏi nhìn qua thân tàn ma dại của ông Lành, trong lòng nghĩ: con quỷ do ông luyện ra không ngừng hại người, thảo nào tội nghiệt trên người ông không dừng lại mà ngày càng nhiều hơn. Bởi vì ông chính là người đã tạo ra nó, là nguyên nhân gián tiếp cho những bất hạnh sau này.
Sau phút bần thần, Hai Hậu tỉnh táo lại, phản bác:
– Cô nói cha mẹ cô chết mười năm trước, nhưng cha tôi đã nằm liệt mười mấy rồi! Tôi khẳng định ông không có khả năng bắt giữ linh hồn của cha mẹ cô. Sau lần cuối giúp bà Yến năm mươi năm trước, ông biết thế nào nhà đó cũng có họa lớn nên luôn tránh né, không gặp mặt lại…
Biết đó là việc ác sẽ gặp quả báo, thế nhưng ông ta vẫn làm đấy!
Hà Anh vẫn không tin mà hỏi:
– Thật không?
Hai Hậu gấp gáp nói:
– Tôi không biết con quỷ kia có khả năng bắt linh hồn người chết không, nhưng tôi chắc chắn việc này không liên quan tới cha tôi! Ông thật sự đã liệt giường mười mấy năm rồi…
Nghe âm thanh nói chuyện bên này, bà ma chợt cười khùng khục chen ngang:
– … Lão ta còn có một hũ cốt đựng âm binh…
Hà Anh nghe bà ma nói thế không khỏi liếc mắt nhìn lên cái hũ đặt trên bàn thờ giữa nhà. Bàn thờ đó là năm xưa ông Lành chuyên thờ tà thần, nhưng từ ngày ông ta bị cắn trả nằm liệt giường còn Hai Hậu thì không có ý nối nghiệp thì luôn bị bỏ trống, không thờ phụng nữa. Bây giờ trên bàn thờ đó chỉ còn lại một bức vẽ tà thần cũ kỹ và một cái hủ bị niêm phong.
Hai Hậu nhìn theo tầm mắt của Hà Anh, chạm phải cái hủ cốt trên bàn thờ, Hai Hậu không khỏi rùng mình, anh ta hối hả giải thích:
– Cái hủ đó… cái hủ đó… đã mười mấy năm không đụng tới rồi…
Hà Anh nhìn tình trạng cái hủ cũng biết Hai Hậu không nói dối. Hai Hậu đã biết khả năng của Hà Anh, cũng không giấu giếm:
– Tôi biết cha tôi đựng âm binh trong cái hủ đó, tôi cũng biết nên giải thoát cho họ nhưng… tôi sợ! Tôi sợ mở niêm phong, không chấn giữ được, những âm binh đó sẽ hại ngược lại tôi…
Thế nên, bao năm qua Hai Hậu chọn cách không nghe, không thấy, không quan tâm bỏ qua sự hiện diện của cái hủ.
Hà Anh có chút nhẹ nhỏm khi biết linh hồn cha mẹ mình không bị người khác bắt giữ, nhưng rồi có chút trống rỗng, tự hỏi rốt cuộc bọn họ đang ở đâu?
Ở đây không tìm được đáp án Hà Anh muốn biết, tiếp tục dây dưa cũng chẳng được lợi ích gì, Hà Anh không muốn nán lại nữa.
Lúc này, Hai Hậu chợt lên tiếng hỏi:
– Tôi… tôi có thể nhờ cô giải thoát cho những oan hồn bị nhốt trong kia hay không?
Đáng lẽ đó là việc anh phải làm, nhưng anh không dám, chỉ có thể thử hỏi Hà Anh. Anh cảm thấy Hà Anh có thể làm được.
Hà Anh không trả lời, Hai Hậu lại nói:
– Dù trong đó không có cha mẹ của cô, những những oan hồn kia cũng là cha mẹ, gia đình của một ai đó. Cô có thể làm phúc giúp đỡ bọn họ được không? Họ thật sự quá đáng thương…
Đúng vậy, những oan hồn kia cũng là cha, là mẹ là người thân của một ai đó, của một gia đình nào đó trong vô số những ngôi nhà trên đời này. Thế nhưng, đối với một số người, bọn họ lại quá tầm thường, những kẻ đó không quan tâm đến cảm nhận của bọn họ, biến bọn họ trở thành công cụ, trở thành món hàng cho những mục đích xấu xa của mình. Sự sống không đáng giá…
Trong lúc Hà Anh còn bần thần thì Hai Hậu đã nhét hủ cốt vào trong tay Hà Anh, gáng trách nhiệm đó lên cô gái nhỏ.
Hà Anh khẽ liếc quanh nhìn một lần. Nơi này không chỉ có oan hồn trong hủ cốt trên tay Hà Anh, mà còn rất nhiều người khác. Nhưng bọn họ không chút để ý tới Hà Anh, so với giải thoát, bọn họ muốn hành hạ kẻ đã hại mình chết hơn, từng chút từng chút một tra tấn lão để giải mối hận trong lòng.
Đến cả bà ma kia cũng vậy, đôi khi bà sẽ liếc mắt nhìn Hai Hậu một chút, dù không phải mong muốn của bà nhưng Hai Hậu cũng là đứa con bà đã mang thai suốt mười tháng, không có tình cảm cũng không phải. Nhưng chút áy náy đó chẳng là gì so với mối hận trong lòng bà ta, quay đầu liền biến mất.
Quanh tai Hà Anh toàn là tiếng vừa khóc vừa cười, tiếng gào gú điên cuồng và những âm thanh yếu ớt đau đớn, hối hận.
Hủ cốt trên tay Hà Anh rất nhẹ nhưng lại như ép nát trái tim cô.
Hà Anh không nói gì, bước chân đi rời khỏi căn nhà oan nghiệt này.