Nhà Họ Có Ma

Chương 24

Thời gian gần đây, ông Lê Minh Hưng cảm giác mọi chuyện đều không thuận lợi. Con trai thứ chết đột ngột, công việc ứ đọng, còn gặp nhiều trở ngại. Những việc không như ý cứ dồn dập ập tới làm ông lo muốn sứt đầu vỡ trán, chán nản vô cùng. Lại như thường lệ, khi gặp chuyện khó giải quyết, ông lại đến hỏi ý bà Yến, mẹ của ông, dù cho thời gian này ông biết bà cũng vô cùng mệt mỏi, đau thương vì bệnh tật, vì cái chết của cháu nội yêu quý.

– Mẹ, nhà mình có phải gặp hạn rồi không?

Ông Hưng buột miệng hỏi, nào ngờ, bà Yến liền đùng đùng nổi giận gắt:

– Hạn là hạn thế nào!!!

– Mẹ…

– Con có mất trí cũng không được nói ra mấy lời gỡ như vậy! Có bao nhiêu may mắn cũng bị con làm tiêu hết…

Ông Hưng thấy vô lý nhưng cũng thôi, không tranh cãi với bà Yến.

– Mẹ có nhớ tập đoàn Nguyễn Thị không?

– Nguyễn Thị? Không phải chủ tịch tập đoàn đó gặp nạn nằm liệt một chỗ rồi sao?

Bà Yến mang máng có ấn tượng, dù sao Nguyễn Thị ở thành phố này cũng là công ty tầm cỡ, không thua kém Lê Gia bao nhiêu. Trước kia, còn mấy lần muốn ngán chân Lê Gia, nhưng sau mấy tai nạn liên tiếp thiệt hại về người và của, nghiêm trọng nhất là vụ gặp nạn của ông Nguyễn, kẻ đầu tàu, khiến ông ta phải nằm liệt trên giường thì Nguyễn Thị mới thu liễm lại, không hành động phô trương như trước. Lê Gia nhân cơ hội đó mà chiếm được không ít lợi ích.

Cứ ngỡ Nguyễn Thị đã lụn bại, nào ngờ lại xuất hiện thêm một kẻ kế thừa: Nguyễn Thị Thủy Tiên! Nghe nói cô ta trước kia đi du học ở nước ngoài, vừa mới về nước. Thời gian này, tại cô ta mà Lê Gia gặp sóng gió không ngừng.

– Bây giờ Nguyễn Thị do một người tên là Nguyễn Thị Thủy Tiên điều hành, cô ta là…

Ông Hưng lần lượt trình bày những khó khăn của Lê Gia đang gặp và cả những chiêu trò của Thủy Tiên. Bà Yến nghe cau chặt mày, trong đáy mắt cứ lóe lên tia sáng lạnh lẽo, thâm độc.

Bà Yến thấy ông Hưng nói mãi không điểm dừng, bà mệt mỏi ra hiệu ông đừng nói nữa. Bà bóp bóp trán, không biết đang suy nghĩ cái gì khiến ông Hưng thom thóp chờ đợi. Ông Hưng có một sự ỷ lại rất lớn vào mẹ mình, cảm giác như bà cái gì cũng làm được, cũng có thể giải quyết được.

Thực ra bà Yến không quá hài lòng với ông Hưng, tuy ông là con của bà nhưng ông lại không có tính quyết đoán như bà, làm việc còn quá cảm tính, với tính cách như vậy làm sao có thể chèo chống được cả cơ nghiệp rộng lớn của Lê Gia. Đáng tiếc, những người bà ưa thích, thích hợp kế nghiệp thì đã không còn trên đời này nữa. Nhớ đến đứa cháu đích tôn, bà càng chán nản. Nhưng thế nào đi nữa, bà cũng không thể để Lê Gia lụn bại, uổng phí công sức tranh đấu mấy mươi năm của bà. Bà phải khiến Lê Gia ngày càng hưng thịnh!

– Con đừng quá lo lắng…

Bà Yến trấn an ông Hưng.

– Nó chỉ là một đứa con gái, có thể làm được gì! Đàn bà con gái chỉ nên ở nhà thay chồng dạy con, xuất đầu lộ diện như vậy đều không phải thứ tốt lành. Nó chẳng giãy giụa được lâu đâu. Nên nhớ, nhà mình ăn ở có đức, dù có gặp trở ngại, phiền phức thì tự nó cũng sẽ tự biến mất! Bất cứ kẻ nào muốn làm hại nhà mình đều không có kết cuộc tốt!!!

Ông Hưng nuốt nước bọt, không khỏi nhớ tới cảnh ngộ của những người cạnh tranh của mình. Không tán gia bại sản, cả nhà tứ tán thì cũng nằm liệt giường, bệnh hoạn triền miên thậm chí cả mạng cũng không còn. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng ông Hưng, nhưng ông liền xua cái ý nghĩ đó ra khỏi đầu, loại bỏ lòng thương hại còn xót lại trong tim. Kết quả đó là tại bọn họ tự chọn! Ai bảo bọn họ chống đối Lê Gia làm gì!

– Mẹ nói đúng, không ai có thể thoát được…

Bâng quơ thêm mấy câu, ông Hưng để lại tập tài liệu liên quan đến Nguyễn Thị Thủy Tiên, đối thủ hiện tại của mình rồi nhanh chóng rời khỏi gian nhà thờ tổ này. Dù ông là con cháu của nhà họ Lê, cung phụng tổ tiên là chuyện hiển nhiên, nhưng ông rất không thích không khí trong gian nhà tổ này.

Chạy khỏi gian nhà tổ được một đoạn, ông Hưng mới xoay đầu nhìn lại, cái cảm giác lạnh lẽo, tà môn đang bao trùm gian nhà này. Không phải ông không từng nghĩ ngợi, nghi ngờ, chỉ là chút cắn rứt lương tâm đó liền sẽ không còn quan trọng khi đặt lên cán cân với lợi ích thực tế đạt được.

Vậy nên, ông cứ mắt nhắm mắt mở đối với hành động của bà Yến. Không đào sâu, không tìm hiểu, không biết thì có thể xem là không liên quan.

Điện thoại của Hà Anh chợt rung lên rồi hiện ra tin nhắn:

“Mọi thứ đã chuẩn bị xong!”

Tin nhắn đến từ một số lạ, nhưng Hà Anh biết rõ người nhắn tin là ai.

Quãng thời gian này, cô luôn chú ý xem tình hình hoạt động của công ty Lê Gia, biết công ty Lê Gia đang gặp nhiều trắc trở, không cần đoán cô cũng biết ai là người đứng sau những chuyện này. Dù không thích nhưng cũng phải khen Thủy Tiên quả nhiên rất có năng lực. Công ty càng rối loạn, bà Yến không thể không điều động Tiểu Quỷ đi giải quyết hậu quả, sẽ tạo ra khoảng trống để cô tranh thủ.

“Đã biết! Chờ tin!”

Hà Anh nhắn lại một dòng cụt lủn trả lời.

Khi đọc dòng tin đó, Thủy Tiên dù ngoài mặt cười cười nhưng liền quẳng cái di động đi, chứng tỏ tức không nhẹ.

Chỉ là một đứa mồ côi, không có gì hết mà cũng dám dùng thái độ láo xược như vậy đối mặt với cô? Nếu không phải Hà Anh còn chỗ lợi dụng, thì cô đã không nương tay cho Hà Anh biết lợi hại.

Thủy Tiên nhìn ra tuy thái độ của Hà Anh hời hợt, không quan tâm nhưng thật chất Hà Anh là người để tâm đến nhà họ Lê hơn ai hết, hay thậm chí vì trả thù mà dám bồi cả mạng mình! Nếu không, sao lại dám đương đầu với ác quỷ?

Cô cũng biết Hà Anh trước giờ tuy không nói dối khi cả hai hợp tác, nhưng Hà Anh cũng không nói ra toàn bộ sự thật. Rốt cuộc Hà Anh còn biết gì, sẽ dùng cách nào để quậy tưng nhà họ Lê kia, Thủy Tiên thật tò mò. Hậu phương rối loạn thì tiền tuyến càng dễ công kích. Tốt nhất là làm càng lớn càng tốt!!!

Ba Xuyến dạo gần đây được cắt cử theo dõi động tĩnh của bên nhà họ Lê, nếu có đột biến liền về thông báo. Đáng lý Tư Bình cũng muốn bám theo, nhưng Hà Anh sợ Tư Bình làm hỏng chuyện nên nhất quyết không cho đi, ép Tư Bình phải ở nhà. Ba Xuyến thoát được Tư Bình đầu óc điên khùng càng vui mừng.

Đã mấy hôm trôi qua sau cái ngày ông Hưng đến tìm bà Yến thuật lại tình hình của công ty, nhưng bà Yến mãi không có hành động. Phía công ty càng lúc càng chịu nhiều áp lực, đầu cũng bị bạc đi. Ông Hưng chịu hết xiết phải tới thúc giục bà Yến nghĩ cách nhiều lần, bà Yến đành cắn răng gật đầu hứa rất nhanh sẽ có kết quả, rồi đuổi ông Hưng về.

Chỉ còn lại một mình trong gian nhà thờ tổ, đối mặt với bài vị tổ tiên dòng họ Lê, bà Yến chẳng chút đổi sắc, nhưng khi ánh mắt chạm tới cái bàn nhỏ đặt giữa phòng, trái tim bà khẽ đập chậm một nhịp, hít vào một hơi sâu.

Bà Yến vốn phải gọi Tiểu Quỷ từ mấy ngày trước, nhưng bà ta cứ lần lữa tới bây giờ không gọi ra, nói là vì muốn xem ông Hưng có thể ứng phó với khó khăn hay không, nhưng thật chất bà ta không gọi nó ra bởi vì sợ. Sợ phải nhìn thấy hình hài kinh dị của Tiểu Quỷ, sẽ bị nó hù chết trước. Nhưng lúc này, bà không còn đường lui nữa.

Tay bà Yến run run vươn tới cái hộp gỗ, mở nó ra rồi cầm lấy sợi dây chuyền bên trong, chần chừ mãi bà mới đeo nó vào cổ mình.

Ngay tức khắc, bà liền trông thấy nó, Tiểu Quỷ!

Trái tim yếu ớt của bà ta có dấu hiệu đập loạn xạ.

Sau bao ngày không gặp, bộ dạng Tiểu Quỷ lúc này trở nên dữ dằn hơn trước. Đôi mắt là hai hố đen của nó vẫn nhìn bà chòng chọc, chỉ là không còn vẻ lưu luyến, niềm nở của khi xưa mà lạnh đi. Đáng tiếc, bà Yến không dám nhìn thẳng nó, trước nay cũng chưa từng quan sát nó kỹ càng, nên không hề phát hiện sự khác lạ.

– Mẹ… đã chịu gặp con rồi…

He he… he he he…

Nghe cái giọng cười the thé của Tiểu Quỷ, bà Yến càng chán ghét. Tiểu Quỷ như biết bà Yến không thích, càng cười lớn hơn.

– Dạo gần đây mẹ không khỏe nên đã bỏ bê con…

Bà Yến giở giọng dụ dỗ nhưng bao năm qua bà vẫn làm. Nhưng bà đâu có biết, suốt quãng thời gian qua, Tiểu Quỷ luôn bám theo bà, chứ không ngoan ngoãn chờ đợi trong căn phòng thờ tổ này. Bà có khỏe hay không, có thật không thể gặp nó hay không, nó đều biết.

Vậy nên, nó cũng biết công ty Lê Gia, công ty của “anh trai” nó đang gặp phiền phức. Cũng vì vậy mới khiến bà Yến cắn răng đến gặp nó.

Mẹ lại cần con giúp chứ gì?

Lần này, mẹ muốn giết ai?