SANTIAGO ĐẾN NGÔI NHÀ THỜ NHỎ NHẮN, BỎ HOANG KHI TRỜI VỪA SỤP TỐI.
Cây sung dâu vẫn ở đấy nơi bệ thờ thánh thể, và những vì sao vẫn có thể được nhìn thấy qua nữa mái nhà thờ đổ nát. Cậu ta nhớ lại lần cậu đã ở nơi ấy với đàn cừu của mình; nó quả là một đêm yên bình... ngoại trừ giấc mơ.
Bây giờ cậu ở đây nhưng không có đàn cừu, mà với một cái xuổng.
Santiago ngồi xuống nhìn bầu trời một hồi lâu. Rồi cậu lấy từ trong túi xách ra một chai rượu vang, và uống một ít. Cậu nhớ lại một đêm trong sa mạc khi cậu ngồi với ông cụ giả kim, khi họ nhìn những vì sao và uống rượu với nhau. Cậu nghĩ về những con đường mình đã đi qua, và về cách lạ lùng mà đấng Tạo Hóa đã chọn để chỉ cho cậu kho tàng của mình. Nếu cậu không tin vào ý nghĩa những giấc mơ cứ lập lại, cậu đã không gặp bà lão Gypsy, vị vua, tên lừa đảo, hay..."Ồ, cả một hàng dài lê thê. Nhưng con đường được viết trên những điềm chỉ dẫn, và không có cách nào mình có thể đi sai," Santiago nói với chính mình.
Cậu ngũ thiếp đi, và khi thức dậy mặt trời đã lên cao. Cậu ta bắt đầu đào dưới chân gốc cây sung dâu.
"Lão phù thủy già," cậu ta hét lớn lên bầu trời. "Lão biết toàn bộ câu chuyện. Lão ngay cả đã để lại một ít vàng ở tu viện Coptic để ta có thể trở lại ngôi nhà thờ này. Vị tu sĩ đã cười to khi ông thấy ta trở lại trong áo quần rách rưới. Lão không để dành cho ta đấy chứ?"
"Không", cậu ta nghe một giọng trong gió nói. "Nếu ta nói với cậu, cậu sẽ không thấy những Kim Tự Tháp. Chúng xinh đẹp đấy chứ, có phải không?"
Santiago mĩm cười, và tiếp tục đào xới. Nữa giờ sau, cây xuổng của cậu chạm vật gì chắc rắn. Một giờ sau, cậu có trước mặt cậu một rương những đồng tiền vàng Tây Ban Nha. Cũng có những viên đá quý giá, những mặt nạ bằng vàng trang trí với những lông vũ trắng và đỏ, những bức tượng bằng đá được gắn đá quý. Chiến lợi phẩm của một cuộc chinh phục mà đất nước đã quên từ lâu lắm rồi, và kẻ chinh phục nào đấy đã quên nói lại với con cháu của họ về nó.
Santiago lấy ra Urim và Thummim từ trong túi cậu. Cậu chỉ dùng hai viên đá này một lần vào buổi sáng ở khu chợ. Cuộc đời cậu và con đường của cậu luôn luôn cung ứng cho cậu đầy đủ những điềm chỉ dẫn.
Cậu đặt Urim và Thummim và trong rương. Chúng cũng là một phần của kho tàng mới của cậu, bởi vì chúng là một sự nhắc nhở về vị vua già, người mà cậu sẽ không bao giờ gặp lại.
Đúng như thế; cuộc sống rộng lượng đối với những ai đấy theo đuổi Huyền Thoại Cá Nhân của họ, cậu nghĩ thế. Rồi thì cậu ta nghĩ rằng cậu phải đến Tarifa để cậu có thể cho một phần mười kho tàng cho bà lão Gypsy, như cậu đã hứa. Những người Gypsy ấy thật là thông minh. Có thể bởi vì họ di chuyển nơi này, nơi kia quá nhiều.
Gió bắt đầu lại thổi lên. Nó là ngọn gió đông của Địa Trung Hải, gió levanter, làn gió từ Phi Châu. Nó không mang theo nó mùi vị của sa mạc, nó cũng không đe dọa bởi sự xâm lược của người Ma-rốc. Thay vì thế, nó mang hương thơm mà câu quá quen thuộc, một cái chạm của nụ hôn - một nụ hôn đến từ một nơi rất xa, một cách chậm rải, một cách từ từ, cho đến khi nó nằm trọn trên môi cậu.
Santiago mĩm cười. Đấy là lần đầu tiên nàng đã làm như thế.
"Tôi đang đến đây, Fatima," cậu ta nói.
HẾT
TRONG TRUYỆN ĐỀ CẬP ĐẾN "TÂM LINH THẾ GIỚI", ĐIỀU NÀY THẬT SỰ LÀ GÌ? NÓ LIÊN HỆ ĐẾN TÔN GIÁO HAY TÂM LINH?
ĐÁP:- Hãy phân biệt tôn giáo và tâm linh. Đối với một người có tín ngưỡng, tôn giáo là một phương pháp rèn luyện, nguyện cầu, và thở phụng cùng với những người chung một niềm tin.
Nhưng cuối cùng tất cả mọi tôn giáo hướng đến một tuệ giác chung giống nhau. Giữa tuệ giác và chúng ta, đôi khi có quá nhiều luật lệ, nguyên tắc, và quy ước. Tuệ giác là ở đây và không có luật lệ nào để hướng đến tuệ giác này.
Đấng Tạo Hóa, Thượng Đế, Thánh Allah,...được định nghĩa nhiều cách nhưng có chung như là đấng tạo ra tất cả, và cũng có điểm chung như là vốn không sinh, vốn không diệt và vì thế không cấn phải nói đến vĩnh cữu, trường cữu, hay trường tồn. Trong khi ấy Pháp Thân cũng thế, hay Chân Tâm cũng thế vốn không sinh, vốn không diệt và vốn là nguồn gốc của muôn loài. - "Tâm sinh nhất thiết pháp sinh"!
"Santiago tiến xuyên qua "Tâm Linh Thế Giới", và thấy rằng nó là một phần của "Tâm Linh Tạo Hóa". Và cậu ta thấy rằng "Tâm Linh Tạo Hóa" chính là tâm linh của cậu."
TRONG TRUYỆN ĐỀ CẬP RẰNG: "MỌI THỨ CÓ MỘT TÂM LINH" KỂ CẢ NHỮNG THỨ TƯỞNG NHƯ VÔ TRI VÔ GIÁC NHƯ CỎ, CÂY, ĐẤT ĐÁ,... VIỆC NÀY LÀ THẾ NÀO?
ĐÁP: Tùy người có thể nghĩ là trong một hạt cát, hay trong một bông hoa là biểu hiện của Tạo hóa, hay một phần của tạo hóa. Năng lực này ở mọi nơi, bao trùm khắp cả.
Như đã nói ở trên, nhưng ta có thể hiểu thêm là:
- Hữu tình chúng sinh: động vật, con người, thần tiên,... có đủ tám thức tâm vương là nhãn thức, nhĩ thức, tỉ thức, thiệt thức, thân thức, ý thức, tiềm thức, và tàng thức.
- Vô tình chúng sinh: cây, cỏ, đất đá,... chỉ có tiềm thức và tàng thức, hoặc chỉ có tàng thức.
Kinh sách có câu là:
- "tình dữ vô tình đồng viên chủng trí": hữu tình, vô tình dều có thể đạt đến trí biết tất cả vạn pháp.
- hay "tình dữ vô tình tề thành Phật đạo": hữu tình, vô tình đều trọn thành đạo giác ngộ.CÓ PHẢI MỌI TÂM LINH ĐỀU GIỐNG NHAU? HAY TÂM LINH CON NGƯỜI THÌ KHÁC?
ĐÁP: Chúng tôi tin tưởng là mọi thứ đều chỉ là một thứ. Đã nói là, có những câu hỏi trong đời chúng tôi mà chúng tôi không biết... Chúng tôi đã không hỏi nữa. Ở ngay thời điểm bắt đầu sự sống, chúng tôi muốn có câu trả lời cho mọi thứ. Và bây giờ chúng tôi tôn trọng sự kiện là chúng tôi không thể có những câu trả lời cho mọi thứ.
Vì thế cho câu hỏi này chúng tôi để sự huyền bí cho nó và nói rằng chúng tôi không biết. Chúng tôi chỉ biết rằng chúng tôi đang sống và có những thứ biểu hiện trong đời sống của chúng tôi, rằng đấy là tạo hóa và một ngày nào đấy chúng tôi sẽ hiểu đời sống của mình, chắc chắn là trong ngày chúng tôi giả biệt cõi đời này, hay sau đấy. Nhưng chúng tôi cố gắng để tìm những câu hỏi thật tuyệt diệu mà không phải là những câu trả lời toàn hảo.
NÓI LÀ "SAU NÀY" CHÚNG TA CÓ THỂ BIẾT THÊM HƠN NỮA. CÓ PHẢI NGHĨA LÀ NGHĨ RẰNG CHẮC CHẮN NHỮNG THỨ CÓ THỂ XÃY RA Ở ĐỚI SỐNG KẾ TIẾP?
ĐÁP: Chúng ta không thể biết mọi thứ một cách chắc chắn. Nhưng chúng tôi cũng không tin tưởng vào thời gian. Nếu nói rằng "khi chúng ta chết", nhưng thời gian là một thứ khác của những thứ này mà chúng ta cần giúp chính chúng ta trải qua cuộc sống, nhưng nó không tồn tại. Chúng tôi đang nói chuyện, nhưng thới khắc mà chúng ta đang nói với nhau, vũ trụ đang được tạo dựng và hủy diệt, như sự sinh diệt liên tục không ngừng của dòng suối chảy (hằng chuyển như bộc lưu). Chúng tôi đang sống qua đời sống quá khứ và tương lai của chúng tôi. Những gì chúng tôi đang làm bây giờ, kể cả cuộc đối thoại này, có thể tác động đến tất cả những đời sống quá khứ và tương lai của chúng tôi.
Chúng tôi tin tưởng vào đời sống sau khi chết, nhưng chúng tôi cũng không tin tưởng rằng nó là quan trọng đến thế. Điều quan trọng là để hiểu rằng ngay bây giờ chúng ta cũng đang sống cuộc sống này sau khi chết.
VÌ THẾ CHÚNG TA PHẢI THOÁT KHỎI KHÁI NIỆM VỀ THỜI GIAN?
ĐÁP: Chúng ta phải thoát khỏi ý niệm về thời gian. Và khi chúng ta có một sự liên hệ nhiệt huyết mãnh liệt của tình yêu thương với tự nhiên hay với những người khác, như một tia chớp, rồi thì chúng ta hiểu rằng không có thời gian và rằng mọi thứ là bất diệt, bởi vì thời gian nương không gian mà có, và không gian nương thời gian mà có. Và nếu chúng ta thể nhập được tự tính bất sinh của mọi hiện tượng.
DƯỜNG NHƯ Ý TƯỞNG NÀY GIÚP CHÚNG TA VƯỢT QUA NỔI SỢ HẢI VỀ SỰ KHÔNG TỒN TẠI, ĐIỀU ĐƯỢC DIỄN TẢ TRONG LỜI GIỚI THIỆU CỦA QUYỂN SÁCH NÀY?
ĐÁP: Vâng, dĩ nhiên có sự sợ hải về cái chết. Và một ngày nào đấy trên đường hành hương về tâm linh chính mình, chúng ta thẩm thấu qua một sự quán chiếu và phải đối diện với cái chết của chính mình.
Và từ lúc ấy, chúng ta nhận ra rằng, chết không phải là sự chấm dứt của đời sống, mà nó cũng là người bạn tốt của chúng ta. Cô ta luôn luôn ngồi bên cạnh chúng mình, ngay cả khi chúng ta nói chuyện với nhau, nhìn lên những ngọn núi ở đây phủ đấy tuyết.
AI CHẾT LUÔN LUÔN NGỒI BÊN CẠNH CHÚNG TA?
ĐÁP: Bên cạnh chúng ta, đang ngồi trên ghế ngay trước mặt chúng ta. Và chúng ta sẽ thấy cái chết như là một phụ nữ xinh đẹp.
CÔ TA NÓI GÌ?
ĐÁP: Cô ta nói rằng, "Tôi sẽ hôn bạn bây giờ," và chúng ta với cô ta rằng, "Không phải bây giờ, xin cô." Nhưng cô ta nói, "OK, không phải bây giờ - nhưng phải thận trọng và cố gắng để đón nhận từng phút giây tuyệt hảo của đời sống bởi vì tôi sẽ mời bạn đi bất cứ lúc nào." Và chúng tôi nói rằng, "OK, chân thành cảm ơn đã cho chúng tôi lời khuyên bảo quan trọng nhất trong cuộc đời - để sống thật trọn vẹn từng khoảnh khắc của chúng tôi.
ĐÂU LÀ GIÁ TRỊ VÀ NHỮNG VẤN ĐỀ CỦA TỔ CHỨC TÔN GIÁO?
ĐÁP:
-Giá trị là chúng cho chúng ta những phương pháp thực hành, chúng cho chúng ta sự thở phụng cùng nhau, và chúng cho chúng ta sự khiêm hạ trước những sự huyền bí.
-Nguy hiểm là mọi tôn giáo nói rằng, "Ta là chân lý tối hậu". Thế rồi chúng ta bắt đầu ỷ lại vào những tu sĩ, mullah, rabbi,... hay bất cứ ai để chịu trách nhiệm cho những hành động của mình. Thực tế, chúng là kẻ chịu trách nhiệm duy nhất.
TRONG QUYỂN SÁCH "VERONIKA QUYẾT ĐỊNH CHẾT", VERONIKA CHÁN NẢN VỚI SỰ ĐƠN ĐIỆU, BUỒN TẺ, NGÀY NÀO CŨNG NHƯ NGÀY ẤY. LÀM THẾ NÀO ĐỂ NGƯỜI TA THOÁT KHỎI SỰ NHÀM CHÁN, TẺ NGẮT, VÀ VÔ DUYÊN NÀY?
ĐÁP: Ai đấy có một lần hỏi tôi rằng, "Paul Coelho, ông muốn gì trên bia mộ của ông?" Thế là tôi trả lời rằng, "Paul Coelho đã chết khi ông ta đang sống." Người ấy nói rằng, "Tại sao bia mộ như thế ấy? Mọi người chết khi họ đang sống." Tôi nói, "Không, điều ấy không đúng." Những việc giống nhau cứ diễn đi diễn lại mãi, bạn không còn sống nữa.
Chết trong khi sống là mang lấy một sự nguy hiểm, rủi ro, hay liều lĩnh. Để trả cái giá của bạn. Để làm những việc mà đôi khi bạn sợ hải nhưng bạn phải nên làm cho dù bạn có thể thích hay không thích.
ÔNG NÓI CŨNG NÓI RẰNG NGƯỜI TA NÊN XEM NHỮNG ĐIỀM CHỈ DẪN HAY NHỮNG DẤU HIỆU HƯỚNG ĐẠO TRONG CUỘC SỐNG. ÔNG CÓ THỂ DIỄN TẢ Ý NGHĨA NÀY LÀ GÌ?
ĐÁP: Những dấu hiệu hướng đạo hay những điềm chỉ bảo là ngôn ngữ cá nhân trong ấy Tạo Hóa, tâm nguyện hay nghiệp cảm nói với bạn. Những dấu hiệu của người này không phải là những dấu hiệu của người kia.
Chúng lạ lùng thế ấy, nhưng chính những ngôn ngữ cá nhân này hướng dẫn chúng ta đến vận mệnh, mục tiêu, hay kết quả mà chúng ta mong đợi. Chúng không có thể không hợp lý, mà chúng nói trực tiếp với con tim chúng ta.
Phương pháp duy nhất mà bạn có thể học bất cứ ngôn ngữ nào là bằng việc vấp phải những lỗi lầm. Chúng ta làm những điều sai sót của chúng ta, nhưng rồi thì chúng ta liên hệ với những dấu hiệu hướng dẫn chúng ta. Đây là ngôn ngữ im lặng của Tạo Hóa hướng dẫn chúng ta đến những nơi mà chúng ta nên đến.