Nhà Có Tiểu Ngốc - Gia Hữu Tiểu Ngốc

Chương 4: Phương pháp trị liệu chứng mù mặt

Từ khi trận đấu bóng rổ bắt đầu, vì luyện cầu, Tề Huy căn bản không có thời gian rảnh trêu đùa Tiểu Ngốc. Vì vậy, Tiểu Ngốc cuối cùng cũng qua được vài ngày an ổn.

Trong trường còn đang lưu truyền những tin đồn về bộ ba ‘Tiện – Ngốc – Hàng’ kia, Tề Huy càng nghe càng bực.

Không có thời gian trêu cợt Tiểu Ngốc, Tề Huy liền coi Đỗ Hàng là cái đinh trong mắt. Bình thường ỷ vào quyền hạn đội trưởng cố ý gia tăng thời gian luyện tập của Đỗ Hàng. Ví như, đội viên khác chạy 5000m, Đỗ Hàng sẽ chạy 10000m; đội viên khác tập nhảy cóc 30’, Đỗ Hàng sẽ nhảy 1h; đội viên khác tập ném 1000 lần, Đỗ Hàng tập ném 2000.

Nhìn Đỗ Hàng mệt sắp chết, hắn vẫn chưa hết giận. Mỗi ngày sau khi kết thúc huấn luyện, hắn còn sai Đỗ Hàng ở lại quét tước.

Đáng tiếc Đỗ Hàng đều không phải người ngồi không, kêu y luyện tập nhiều hơn y còn chịu được. Thế nhưng kêu y làm vệ sinh, nói dễ hơn làm.

Hôm nay, sau khi luyện tập buổi tối kết thúc, Tề Huy lại sai Đỗ Hàng ở lại lau sàn. Đỗ Hàng chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái, không nói gì liền đi thẳng.

Tề Huy đuổi theo, giương nanh múa vuốt với y, “Uy uy uy, ngươi đây là có đem đội trưởng ta để vào mắt không thế? Không phải gọi ngươi lau sàn sao, làm gì trưng cái mặt đấy ra cho ta nhìn?”

“Ta lười cùng ngươi điên.” Đỗ Hàng vẻ mặt bình tĩnh lướt qua, sải chân tiếp tục bước đi.

Tề Huy không cam lòng theo sát lên, trong miệng còn rầm rì: “Thái độ của ngươi rất có vấn đề! Huấn luyện viên không ở ta nói chính là thánh chỉ! Ngươi có còn kỷ luật không?”

Đỗ Hàng ngoáy ngoáy tai, sải bước nhanh hơn.

Tề Huy lại xù lông, rống với bóng lưng của y: “Đỗ Hàng, ta hận ngươi!” (câu này… ta dịch nghe sao …JQ đầy đất quá = – =)

Làm bạn cùng phòng gần được 4 năm với hắn, Đỗ Hàng hiểu rõ tính tình Tề Huy như lòng bàn tay. Hắn có thể nơi nơi lên cơn, lúc lúc phát điên, hoàn toàn không ai có thể chống đỡ. Hắn một ngày lên cơn có thể nói là thấy thần giết thần, gặp quỷ đập quỷ, tung hoành vô địch, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Đỗ Hàng sợ hắn lần thứ hai phun ra lời nói kinh người, nhanh xoay người, co quắp khóe miệng nói: “Ngươi bệnh thần kinh hử!”

Tề Huy lại rống: “Ta hận ngươi!!”

Đỗ Hàng vẻ mặt hắc tuyến, thật không rõ hắn ôm cái tâm tình dạng gì mới có thể như mụ đàn bà đem ba chữ ‘Ta hận ngươi’ kia nói được lẽ thẳng khí hùng.

Đỗ Hàng hít sâu một hơi, tận lực để mình tỉnh táo lại, hỏi: “Ta chọc gì tới ngươi?”

Tề Huy tựa như đánh mất năng lực ngôn ngữ, hắn trừng mắt nhìn Đỗ Hàng, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Ta hận ngươi ta hận ngươi….”

Đỗ Hàng bất đắc dĩ trợn mắt, “Ta van ngươi! Ngươi nói trọng điểm được chứ! Ta rốt cuộc đắc tội ngươi lúc nào?”


Có một số việc nếu để lâu trong lòng sẽ giống như bị nghẹn c*t. Tề Hủy hiện nhiên là nghẹn lâu lắm rồi, mặt đều biến thành ‘tiểu bao công’, hắn hô to: “Mệt ta bình thường đối tốt với ngươi như vậy, ngươi không phải bạn chí cốt! Ngươi cùng Lương Tiểu Hạ rốt cuộc có quan hệ gì? Các ngươi có phải giấu sau lưng ta hẹn hò?!”

Đỗ Hàng dùng ánh mắt thấy người điên nhìn hắn, “Ngươi quả nhiên bệnh không nhẹ! Loại lời đồn này ngươi cũng tin tưởng? Ta cùng cậu nhóc đó căn bản không quen, liền nói cũng chưa được nửa câu!”

“Vậy vì sao cậu ta cổ vũ cho ngươi?”

“Cậu nhóc đó cùng Thẩm Dịch là bạn thân, Thẩm Dịch cổ vũ cho ta, cậu ta chỉ sáp vào cho vui thôi.”

“Ngươi không lừa ta?”

“Tin không thì tùy.”

Trong nháy mắt Tề Huy cười phá lên, đi lên trước khoát tay lên vai Đỗ Hàng, cười hì hì lấy lòng y, “Hiểu lầm hiểu lầm. Đi, bạn thân. Ta mời ngươi đi ăn thịt quay.”

Đỗ Hàng búng tay hắn, một bên đi ra ngoài một bên châm chọc hắn: “Ngươi là một đại nam nhân đừng đem ‘ta hận ngươi’ bỏ ngoài miệng, nghe rất mất tự nhiên biết không! Quả thực giống mụ đàn bà!”

Đỗ Hàng vẫn cho rằng đàn ông phải có hình tượng đàn ông, những gì Tề Huy làm hôm nay đã chạm vào bãi mìn trong y. Nhưng y không nghĩ tới tương lai không lâu sau y dĩ nhiên lại bại dưới tay một tiểu nương C (ko nhớ bạn gt chưa, nhưng tiểu nương C là chỉ những người õng ẹo). Mỗi khi Tiểu Tiện nghẹn đỏ mặt quát y ‘Em hận anh chết đi được’ ngực y liền cảm thấy tê dại, cho nên y luôn thích càng thêm ‘khi dễ’ Tiểu Tiện, chỉ vì muốn một lần lại một lần cảm nhận cái cảm giác tê dại kia.

o0o

Từ nhỏ Tiểu Ngốc đã là một đứa nhỏ ngoan.

Nhưng mà theo lời mẹ cậu mà nói, chỉ một chữ: ngốc.

Từ khi học mẫu giáo, bạn học cùng lớp thấy Tiểu Ngốc đầu óc không tốt luôn rất thích trêu cậu, thẳng tới khi học cao trung hiện tượng này vẫn không thay đổi.

Lần đầu tiên chịu khi dễ, mẹ cậu chạy tới trường học bênh cậu thì cậu lại nói, quên đi.

Lúc đó mẹ cậu nghĩ cậu đúng là ngu ngốc, vốn định mắng cho một trận, nhưng nhìn thấy trên tay cậu có thêm vài đạo ứ thanh mới, ngực liền khó chịu muốn chết.

Mẹ cậu hỏi, đau không?

Cậu lắc đầu cười, không đau.

Nghe xong những lời này, Lương ma ma tính cách mạnh mẽ cũng phải rơi vài giọt lệ.

Cho nên, cha mẹ cậu vẫn đem cậu bảo hộ kín mít. Mỗi ngày đúng giờ đưa đón cậu đi học, còn thường thường chạy tới lớp giám thị xem cậu sinh hoạt như thế nào. Chỉ cần phát hiện có người khi dễ cậu, liền đúng lúc nhảy vào lấy bạo chế bạo, vì cậu diệt trừ mầm họa bên người.

Lên đại học cha mẹ cậu tuy rằng không thể canh giữ bên người bảo vệ cậu, bất quá mỗi ngày đều gọi điện cho cậu, không thấy phiền mà căn dặn cậu: đọc nhiều sách, ít làm chuyện ngu, không nên quản chuyện không nên quản, chỉ cần chiếu cố tới mình là được.

Nhưng thiện lương là thiên tính của cậu, tại chuyện gì cậu cũng có thể làm theo lời cha mẹ dặn, nhưng kêu cậu đừng quản, cậu thế nào cũng làm không được.

Mấy ngày này hình ảnh Tề Huy ôm ngực ngồi dưới đất cứ đảo đi đảo lại trong đầu cậu, thậm chí nằm mơ cũng thấy. Cậu sợ Tề Huy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, trải qua một phen giãy dụa, rốt cuộc quyết tâm đi xem đối phương. Cậu mua một hộp thuốc trị bệnh tim vội vã chạy tới sân bóng rổ.


Lúc bước vào sân, cậu mới phát hiện mình không nhớ rõ hình dạng Tề Huy, cậu chỉ nhớ, đối phương là đội trưởng.

Tùy tiện tìm một người, cậu hỏi: “Đội trưởng thân thể có tốt không?”

Người nọ kỳ quái nhìn cậu: “Cũng không tệ, ăn ngon ngủ kỹ, cũng không thấy phát điên.”

Cậu đem thuốc nhét vào tay người nọ, “Nhờ cậu đem những thứ … này cho anh ta được không?”

“Được, không thành vấn đề.”

“Thực sự cảm ơn cậu!” Nói xong, ly khai.

Người nọ nhìn hộp thuốc trong tay, kinh ngạc kêu to: “Tin nóng tin nóng!! Tề thiếu bị bệnh tim!! (⊙o⊙)”

Tề Huy nghe thấy phi qua, một cước đạp người nọ bay xa.

“Ngươi chán sống? Cư nhiên trước mặt rủa ông đây!”

Người nọ giơ hộp thuốc trong tay, “Ta có chứng cứ!”

Tề Huy trừng mắt, “Chứng cứ gì?”

Người nọ đem hộp thuốc đưa tới trước mặt hắn: “Vừa có ngươi kêu đem những cái này cho ngươi, ngươi xem, tất cả đều là thuốc trị bệnh tim.”

Tề Huy nổi trận lôi đình: “Con mẹ nó ai rửng mỡ đến vậy a? Cư nhiên đem ta ra trêu đùa? Ông đây căn bản không bị bệnh tim.”

“Vợ bé của Đỗ Hàng, là nam sinh mắt to kia.”

Lương Tiểu Hạ? Tề Huy hơi sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười, “Người đâu?”

Người nọ chỉ chỉ cửa: “Mới đi.”

Tề Huy vuốt mặt, đổi thành một bộ nghiêm túc: “Các ngươi chăm chỉ luyện tập cho ta! Không được lười biếng! Không được tự ý ly khai! Ta đi ra ngoài bàn chuyện, lập tức sẽ trở lại!”

Nói xong, hắn liền nhanh như chớp chạy ra khỏi sân bóng rổ.

Trên đường, khóe miệng của hắn không ngừng giơ lên, cho đến khi hình thành một độ cung tuyệt đẹp.

Khi hắn thấy thân ảnh Tiểu Ngốc liền lướt nhanh qua người cậu sau đó xoay người, đưa lên một cái hùng ôm thâm tình.

Vô duyên vô cớ bị người ôm, Tiểu Ngốc trực tiếp ngu người.

Qua hồi lâu, mới hỏi: “Bạn ơi, bạn đang làm gì vậy?”

Nghe câu này sau Tề Huy mới phát giác chính mình có điểm kích động hôn đầu, liền nhanh buông tay, vẽ ra nụ cười mất tự nhiên: “Hi, thực trùng hợp! Chúng ta lại thấy mặt!”


Tiểu Ngốc căn bản không nhận ra hắn là ai, nhưng rất lễ phép cùng hắn chào hỏi: “Xin chào!”

Trong khoảng thời gian ngắn, Tề Huy không biết nên làm sao biểu đạt cảm kích trong lòng. Từ nhỏ đến lớn chưa có người nào quan tâm hắn như vậy, tuy rằng Tiểu Ngốc nghĩ lầm hắn có bệnh tim, nhưng có thể để tâm đến chuyện của hắn lại còn mua thuốc cho hắn, đó cũng đã rất cảm động rồi.

Hắn chuẩn bị trước nói chuyện phiếm, sau mới chậm rãi nhập chính đề.

Hắn hỏi: “Ngươi chuẩn bị đi chỗ nào?”

Tiểu Ngốc đáp: “Quay về phòng ngủ.”

Hắn lại hỏi: “Về phòng ngủ sau chuẩn bị làm gì?”

Tiểu Ngốc lại đáp: “Tắm, ngủ.”

Hắn nghĩ chính mình đang nói lời vô ích, thẳng thắn nhập chính đề: “Đồ ngươi đưa tới ta nhận được rồi.”

Tiểu Ngốc vẻ mặt nghi hoặc: “Vật gì vậy?”

“Hửm! Ngươi giả bộ cái gì a?!” Tề Huy cảm thấy rất không được tự nhiên, hắn tới bây giờ còn chưa từng cảm ơn ai.

Tiểu Ngốc càng thêm hồ đồ: “Tôi không giả bộ a.”

Tề Huy nghĩ huyết áp của mình lại ‘thăng’ rồi: “Là mấy hộp thuốc a!”

Tiểu Ngốc bừng tỉnh đại ngộ, “A! Thuốc trị bệnh tim a? Là tôi đưa tới.”

Tề Huy cong miệng cười, hai chữ  “Cảm ơn.” dĩ nhiên đơn giản nói ra như vậy, liền chính hắn cũng cảm thấy ngạc nhiên.

Tiểu Ngốc hậu tri hậu giác kêu to, “Anh là đội trưởng đội bóng rổ!!”

Tề Huy chịu đả kích lớn: “Ngươi sẽ không phải mới biết đi?”

Tiểu Ngốc gật đầu.

Tề Huy không thể tin lắc đầu.

Hai người một gật một lắc, người qua đường đi ngang qua họ thấy một màn đó còn tưởng cả hai là ngu si.

Tề Huy suy nghĩ lại thấy tổng không có đạo lý. Bọn họ gặp qua nhiều lần như vậy, Tiểu Ngốc thế nào vẫn không biết hắn là đội trưởng?

Hắn thử hỏi: “Ngươi biết ta không? Biết tên ta gọi là gì sao?”

Tiểu Ngốc nhìn hắn nói: “Không nhận ra.”

Tề Huy hít một hơi lạnh, nỗ lực đè nén núi lửa phun trào, “Ngươi nhìn kỹ lại lần nữa, rốt cuộc có nhận ra ta hay không?”


Tiểu Ngóc đến bên người hắn, giống thợ sửa chữa kiểm tra linh kiện tỉ mỉ nhìn hắn, sau đó bĩu môi: “Tôi thật không biết anh.”

Tề Huy tức giận đến toàn thân bốc hỏa, không ngừng lấy tay quạt gió, “Ta mỗi ngày vây quanh ngươi lượn lờ mà ngươi nói không nhận ra ta? Loại này nói mà ngươi cũng nói ra miệng được!”

Đột nhiên Tiểu Ngốc như minh bạch cái gì, hai tay chắp lại một bên xin lỗi một bên giải thích, “Xin lỗi xin lỗi! Không phải tôi cố ý! Tôi có tật mù mặt, nhớ không rõ hình dáng người khác.”

Tề Huy không giải thích được: “Tật mù mặt là cái giống gì?”

Ngoại trừ Tiểu Tiện, đây là lần thứ hai Tiểu Ngốc đứng trước mặt người khác thừa nhận mình bị tật mù mặt. Vì vậy cậu có điểm xấu hổ, cho nên mặt nháy mắt đỏ bừng: “Chính là vừa gặp mặt sau tôi lập tức có thể đem hình dáng người nọ quên luôn. Lần sau mà gặp lại tôi sẽ coi người đó thành người xa lạ.”

Tề Huy cả kinh không nói ra lời, triệt để ngây ngẩn cả người.

Mù mặt? Trên đời này dĩ nhiên có bệnh kỳ quái như vậy sao?!

Tề Huy bỗng nhiên minh bạch, Tiểu Ngốc căn bản không đùa giỡn hắn.

Bởi vì nhớ không rõ hình dạng hắn, cho nên mỗi khi nhìn thấy hắn tựa như thấy người xa lạ, liền bắt chuyện cũng không.

Nghĩ tới đây, Tề Huy phát điên rồi: ông đây anh tuấn tiêu sai, ngọc thụ lâm phong, lớn lên đặc sắc khó quên như vậy! Ngươi không nhớ được hình dáng người khác không quan hệ, nhưng không thể liền ta cũng không nhớ được a! (╰_╯)# (why?)

Để cho dung mạo mình khắc sâu vào đầu trái dưa ngốc kia, tề Huy bật người lôi kéo Tiểu Ngốc ra ngoài trường chụp một đống sticker. Hắn còn dán đầy sticker trên ví tiền cũng như điện thoại của Tiểu Ngốc, còn căn dặn: “Nhàn rỗi không có việc gì làm nhìn nhiều một chút, nhất định phải ghi nhớ hình dánh của ta! Nếu lần sau gặp ngươi không nhận ra ta, ta sẽ răng rắc cái mạng nhỏ của ngươi!!”

Tiểu Ngốc gật gật đầu đáp ứng: “Tôi đã biết đã biết!”

Tề Huy tức giận: “Ngươi là máy phát a? Mỗi lần nói một câu còn tha tới hai lần, ngu ngốc!”

Tiểu Ngốc mau chóng xin lỗi: “Tôi sai rồi tôi sai rồi!!”

-_-||| Tề Huy rất là không nói gì.

Lúc Tề Huy theo Tiểu Ngốc trở lại KTX, hoàn toàn không cần trưng cầu ý kiến ai đó, liền mở máy tính, từ trong hòm thư tải xuống rất nhiều ảnh chụp, chọn tấm đẹp nhất, đem đổi làm màn hình desktop.

Tiểu Ngốc nhỏ giọng kháng nghị: “Tôi thích màn desktop ảnh hoạt hình hơn….”

Kháng nghị vô hiệu, Tề Huy hung ác nói: “Ngươi nếu đem màn desk thay đổi, ta liền thịt ngươi.”

Tiểu Ngốc khóc: người này thực bá đạo, chúng ta căn bản không quen mà … T_T

Làm xong tất cả, Tề Huy giống như đại gia ngồi trên giường của Tiểu Ngốc, ăn quà vặt của Tiểu Ngốc, không có chút ý định ly khai.

Tiểu Ngốc cẩn thận hỏi: “Anh chừng nào về a? Tôi muốn đi ngủ.”

Tề Huy lập tức lạnh mặt: “Ngươi muốn đuổi ta?”


Tiểu Ngốc liên tục xua tay: “Không không!! Anh cứ ngồi chơi một lúc nữa, tôi di tắm.”

Tiểu Ngốc đi vào phòng tắm sau, Tiểu Tiện trầm mặc đã lâu rốt cuộc nổi bão.

Cậu lung tung khua chổi, trực tiếp đuổi Tề Huy ra khỏi phòng.

Tề Huy lười cùng Tiểu Tiện so đo, nhàn nhã đi ra KTX, trong đầu nghĩ tất cả đều là cái bộ dạng ngốc ngốc của Tiểu Ngốc.

Tâm tình càng ngày càng thư sướng, bất tri bất giác hắn đã về tới phòng ngủ của mình, đá giày, ngã xuống giường tiếp túc nghĩ Tiểu Ngốc.

Mà đám đội viên đáng thương đang ở sân bóng huấn luyện âm thầm tố khổ: Tề thiếu, ngươi không phải nói sẽ lập tức quay lại sao? Thế nào vừa đi liền đi hơn 2h?! Không có lệnh của ngươi, tất cả mọi người không dám đi, ngươi rốt cuộc có cho người ta nghỉ ngơi hay không?!