Nhà Có Chính Thê

Chương 64: Uống hớp cháo gà

Quách Tĩnh Tĩnh hôm nay cả ngày quan sát tình huống trong lớp học. Quách Tiểu NIên không được hoan nghênh như vậy, ai cũng không chơi cùng nhóc,  nhóc chỉ có thể ngồi chơi một bên. Trong giờ học lúc giải lao, bé một mình cầm bút nằm ở nơi đó viết viết vẽ vẽ, cũng không biết đang vẽ cái gì.


Cô Triệu cả ngày hôm nay chưa cho cậu một sắc mặt tốt, mỗi lần thấy cậu cũng phải trên dưới lườm cậu một cái mới cao hứng, cũng may Quách Tĩnh Tĩnh từ trước đến giờ thần kinh thô, nhìn thấy cùng không nhìn thấy cũng chẳng khác nhau, ngược lại là các giáo viên khác trong phòng làm việc, nhất là  thầy giáo cùng lớp với cậu bắt đầu chủ động chào hỏi.


"Thầy Quách, tối nay tan học có chuyện gì hay không?"


Phó Vĩ là người có tuổi tác tương cận nhất với Quách Tĩnh Tĩnh, y cũng là hơn nửa năm trước mới thi vào trường này, bình thường chính là một người thích lập bang kết phái,người đề xuất ra các phương thức giải trí. Vào lúc này còn chưa tan việc, y cười híp mắt đi tới trước mặt Quách Tĩnh Tĩnh, chủ động hẹn cậu.


Quách Tĩnh Tĩnh thật là có chút kinh ngạc, nhìn đối phương ngây ngẩn lắc đầu nói: "Tôi không có chuyện gì."
Phó Vĩ vỗ tay một cái: "Vậy thì tốt quá, buổi tối chúng tôi hẹn tan làm xong sẽ đi ăn cơm, thầy Quách có thời gian cùng đi không?"


Quách Tĩnh Tĩnh mặc dù hiền lành chất phác nhưng cậu cũng không phải là một người không thích việc kết giao bạn bè, chẳng qua là bình thời mọi người thấy cậu không hay cười, cho là cậu không dễ ở chung, vào lúc này Phó Vĩ chủ động hẹn cậu, Quách Tĩnh Tĩnh lại nghĩ tới lời hiệu trưởng nói, muốn cùng đồng nghiệp trao đổi nhiều hơn, trong lòng có chút kích động, trên mặt vẫn là một bộ đứng đắn, gật đầu nói: "Có thể."


Phó Vĩ vỗ vai cậu cười nói: "Cứ quyết định như vậy đi, tan học đi chung đi. Thầy Tiền có xe, chúng ta ngồi xe anh ấy đi. Vậy tôi đi dạy trước."
Quách Tĩnh Tĩnh gật đầu, Phó Vĩ cầm sách giáo khoa lập tức rời đi.


Đến giờ tan việc, Quách Tĩnh Tĩnh mới phát hiện, trừ cậu ra còn có chừng mười người, nam nam nữ đều có, đều là những người sau thập niên tám mươi, tuổi lớn chút. Mọi người thấy Quách Tĩnh Tĩnh cũng thật ôn hòa, Quách Tĩnh Tĩnh ngồi trên con Santana của thầy Tiền, ngồi cạnh Phó Vĩ. Phó Vĩ là người thích náo nhiệt, biết cậu không thích nói chuyện, liền chủ động tìm cậu nói chuyện phiếm.


"Thầy Quách hôm nay thật đúng là thật lợi hại, dám đoạt sách trong tay cô Triệu nha! Trường chúng ta trước sau chả có ai dám làm vậy! Cậu cái này gọi là... gọi là đã không biết thì thôi, bỗng nhiên nổi tiếng a!"


"Còn không phải sao!" Nói một lời này xong, trong xe lập tức có người phụ họa, "Cô Triệu trong ngày thường bộ dáng kia như muốn dọa người ấy! Tôi ban đầu mới tới trường học này cũng không dám lớn tiếng cùng cô ta nói chuyện."
"Cậu bây giờ cũng chẳng phải không dám sao?"
"Anh dám thì anh đi đi."


Thầy giáo kia trả lời một câu, nói y không dám vị kia lập tức không nói. Phó Vĩ ha ha cười nói: "Các người cũng đừng nói nữa, ở trước mặt thầy Quách nói cái này cũng thật mất mặt."


Thầy Tiền lái xe trả lời một câu: "Thầy Phó, cậu không biết xấu hổ sao? Trong đám người này sợ nhất cô Triệu chính là cậu, cô ta trước kia là chủ nhiệm lớp cậu, cậu bị đòn không ít chứ?"
Quách Tĩnh Tĩnh có chút giật mình nhìn Phó Vĩ, không nghĩ tới y lại là học sinh của cô Triệu.


Phó Vĩ bị Quách Tĩnh Tĩnh nhìn thẳng thì gãi đầu, liền nói: "Ừ, tôi thời tiểu học là học sinh của cô ta. Hồi đó còn không có khối sáu đâu, tôi ở dưới tay cô ấy đợi năm năm, suốt năm năm, lòng bàn tay tôi đều bị gậy trúc của cô ta đánh sưng, đặc biệt là ở trong lớp cô ấy có lúc liền trực tiếp cầm sách đập vào đầu chúng tôi. Hôm nay như vậy, mọi người đã thấy qua, chúng ta hồi đó mặc dù còn nhỏ, bất quá nhỏ cũng có lòng tự ái, bị cô ta ngay trước mặt cả lớp đánh như vậy, hổ thẹn cũng quen rồi."


Phó Vĩ nói xong, quay đầu giải thích với Quách Tĩnh Tĩnh: "Tôi cũng không nói cô Triệu không tốt. Thầy Quách cậu đừng hiểu lầm, chẳng qua là... Bỗng nhiên nhắc tới cái đề tài này, cảm khái một chút thôi, trong lòng tôi vẫn rất tôn trọng cô Triệu. Không nói không nói nữa, chúng ta đổi đề tài, buổi tối ăn cái gì a? Đi đâu ăn? Ăn xong rồi có muốn hoạt động một chút hay không? Tôi gần đây đặc biệt thích đánh bóng bàn, nếu không chúng ta ăn xong thì đi tới cung thể thao, còn có thể tiêu cơm một chút..."


Một nhóm người cứ như vậy thảo luận, xe lái đi tới một quán ăn địa phương, người đông đúc ăn ăn uống uống, chính là Quách Tĩnh Tĩnh không uống rượu bị bọn họ làm cho sặc.


Quách Tĩnh Tĩnh vốn là còn muốn thừa dịp cơm tối học hỏi kinh nghiệm, kết quả cả bàn người chưa kết hôn không có nhiều, vừa mở miệng thì đề tài đã chuyển về huân đoạn tử (*). Sự thật chứng minh, cuộc sống này, đừng để ý học gì làm gì nghề gì, trên bàn cơm cụng rượu, nói về một vài đề tài ngắn, kia đã trở thành một loại tập tục!


Quách Tĩnh Tĩnh không có được kinh nghiệm, cuối cùng lúc mỗi người đón xe về nhà mới phát hiện cậu cùng nhà Phó Vĩ  cư nhiên ở cùng một phương hướng.


Ngồi vào trong xe taxi, Phó Vĩ cảm thán nói: "Thầy Quách, cậu thật đúng là đàn ông tốt của thế kỉ mới, không hút thuốc lá không uống rượu... Cậu đánh bài à?"
Quách Tĩnh Tĩnh lắc đầu: "Không biết."
"Chơi game?"
"Không."


Phó Vĩ mặt đầy thán phục: "Đủ cả, không uống rượu không hút thuốc lá không đánh bài không chơi trò chơi. Đúng là nam nhân tốt, tuyệt đối là nam nhân tốt, đáng tiếc em gái tôi còn quá nhỏ, nếu không tôi khẳng định phải giới thiệu cho cậu."


Quách Tĩnh Tĩnh nói: "Tôi biết uống rượu, chẳng qua là uống không được nhiều, gần đây... Vừa vặn không thoải mái, cho nên không dám uống."
"Uống một chút sao gọi là biết uống, vậy không tính."
Phó Vĩ khoát khoát tay, mặt đầy chê bai.


Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy đây là một cơ hội tốt, suy nghĩ một chút liền hỏi: "Thầy Phó, tôi có thể hỏi anh một chuyện không?"
"Vấn đề gì, cậu nói đi."
"Như thế nào... Mới có thể để học sinh lớp một ở chung hòa thuận, để cho giữa bọn nhỏ cũng có thể đoàn kết thân thiết với nhau?"


Phó Vĩ ngẩn người, nháy mắt mấy cái nói: "Tôi... Tôi không biết."
"Không biết?"


"Đúng vậy, thật ra thì tôi còn không có cơ hội dạy năm thứ nhất đâu. Tôi mới vừa bị phân phối tới trường học này, vừa vặn có một trường hợp như cậu vậy, mang thai xin nghỉ, lúc ấy nàng đang dạy lớp năm, tôi liền nhận dạy lớp năm. Còn nữa, năm nay tiếp tục dạy lớp sáu. Làm sao? Học sinh lớp một tiểu học rất khó dạy sao? Tôi nghe nói... Cậu bị phụ huynh khiếu nại? Có phải là thật hay không?"


Quách Tĩnh Tĩnh không giấu giếm, đàng hoàng gật đầu: " Ừ, phải, cho nên tôi cũng đã tự mình kiểm điểm, hy vọng tôi có thể làm một thầy giáo tốt."


"Thật ra thì cậu không cần sợ, cậu không phải là thân thích với hiệu trưởng sao? Làm không tốt cũng sẽ không bị sa thải." Phó Vĩ nhanh miệng, vừa nói xong bản thân cũng có chút hối hận. Y làm sao lại nói ra những lời này chứ?


"Cái đó, thầy Quách, tôi không có ý tứ gì khác, chính là... Chính là cảm thấy cậu cũng thật cực khổ, dẫu sao lần đầu tiên làm thầy giáo, phạm sai lầm cũng là khó tránh khỏi mà. Nhưng tôi sang nửa năm sau cũng phải dạy lớp một, nghĩ tình huống của cậu thì tôi thật sự có chút sợ. Xem ra thật đúng là đứa trẻ càng nhỏ càng khó dẫn dắt."


Quách Tĩnh Tĩnh thật mất mác, không nghĩ tới cuối cùng vẫn là cái gì kinh nghiệm đều không học được.


Phó Vĩ thấy Quách Tĩnh Tĩnh ngồi ở đằng kia cúi đầu, bộ dáng nhìn thật sự cho người khác không đành lòng, suy nghĩ một chút lại nói: "Cậu hỏi tôi không phải là muốn lấy kinh nghiệm đấy chứ? Vậy thật xin lỗi, cái này tôi không giúp được cậu. Thật ra thì tôi mỗi lần thấy đều rất buồn bực, đều nói tuổi tác bất đồng đều sẽ có sự khác biệt, nhưng vì cái gì ông cụ giữ cửa kia tôi cảm thấy ông ấy đối với đứa nhỏ nào cũng có thể làm thân được, không để ý đến việc ông ấy lớn tuổi, lão gia tử cũng có thể dụ người khác đến vui vẻ, đây chính là mấu chốt."


Quách Tĩnh Tĩnh bừng tỉnh, đúng vậy, thật ra thì đâu cần phải dùng tới thầy, nhìn ông cụ giữ cửa kia chẳng phải đã là thầy rồi sao?


Quách Tĩnh Tĩnh cuối cùng lúc về đến nhà tâm tình rõ ràng đã khá hơn nhiều. Lúc đó Trương Thanh đang xem ti vi, thấy con trai trở lại lập tức cười hỏi: "A Tĩnh, con đã về rồi à? Có đói bụng hay không? Bà nội hôm nay cố ý nấu cháo gà cho con, ba sợ con  đói, một mực để lại cho con trong nồi giữ ấm, muốn ăn thì ba múc cho con."


Quách Tĩnh Tĩnh có chút kỳ quái, hỏi Trương Thanh: "Cháo gà? Ba hôm nay tại sao lại nấu cháo gà? Không phải ba luôn ngại ăn gà rất phiền toái sao?"
Trương Thanh cười có chút lấy lòng, nói: "Không có, ba chính là muốn bồi bổ cho con mà thôi. Con nhìn con gần đây gầy như vậy, cũng sắp thành da bọc xương rồi rồi."


Trương Thanh nói như vậy, vừa vặn Quách Tĩnh Tĩnh cũng quả thật có chút đói bụng. Hôm nay cùng đồng nghiệp ăn chung, cậu thật sự cảm thấy ăn chưa no đâu, liền nói: "Ba, vậy tự con đi lấy, ba trước tiên ngồi nghỉ ngơi một hồi đi."


Quách Tĩnh Tĩnh dứt lời liền tự đi tới phòng bếp, múc chén cháo gà, ngồi ở bên cạnh bàn uống.


Trương Thanh ngồi ở bên cạnh, hiển nhiên là có lời muốn nói. Quách Tĩnh Tĩnh đang uống cháo gà, y đem điện thoại di động trong túi lấy ra đưa cho Quách Tĩnh Tĩnh nói: "Điện thoại di động ba giúp con sửa xong rồi, còn có thể dùng được. Nếu con không thích thì ba đổi cái mới cho con. Ba thấy bây giờ rất nhiều người dùng điện thoại di động lớn, màn hình cũng lớn, con có muốn hay không?"


Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu cười nói: "Không cần đâu ba, con dùng cái này là được rồi."
Trương Thanh thấy Quách Tĩnh Tĩnh nhìn điện thoại di động, sau đó liền nói một câu: "Tĩnh Tĩnh con xem có cuộc gọi nhỡ nào không, một ngày không mang theo điện thoại di động, vạn nhất có người tìm con thì sao?"


Quách Tĩnh Tĩnh không suy nghĩ nhiều, đảo mắt nhìn một chút, không có ai gọi điện thoại cho cậu cả.
Trương Thanh thấy cậu đem điện thoại di động cất vào trong túi, Trương Thanh nhìn cũng sốt ruột, suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nói: "A Tĩnh, Hạ tiên sinh... Hôm nay có tìm con hay không? Các con thương lượng như thế nào?"


Quách Tĩnh Tĩnh không nghĩ tới ba cậu bỗng nhiên hỏi cái này, tay cầm muỗng sửng sốt một chút.
Trương Thanh tiếp tục thận trọng hỏi: "Hắn tìm con sao? Các con đã nói gì?"
"Không có, ba, hắn không tìm con."


"Nga..." Trương Thanh ngây ngẩn trả lời một câu, thấy Quách Tĩnh Tĩnh cúi đầu không quá muốn nói nữa, cũng không tiếp tục nói cái gì thêm.
(*) huân đoạn tử: đề cập tới nội dung khiêu ɖâʍ và ngôn ngữ trí tuệ (báo, truyện cười...) với mức độ khiêu ɖâʍ nhất định.
————


Lời của editor: hôm nay mình cực kì đau đầu nên edit hơi ẩu, mong mọi người bỏ qua