Nhà Có Chính Thê

Chương 303: Phiên ngoại 4: Mang thai lần hai (2)

Hạ Toàn Hữu ôm Bảy Bảy vào phòng bếp liền thấy Quách Tĩnh Tĩnh đang cọ rửa chén thuốc ở bồn rửa bát, dù chén đã rửa sạch rồi nhưng cậu vẫn không động đậy. 
Bảy Bảy nhấp mím môi, quay đầu nhìn Hạ Toàn Hữu nói: “Ông Toàn, đợi lát nữa cháu mới ăn bánh bí đỏ”.


Hạ Toàn Hữu cười híp mắt nói: “Được rồi.”
Ông nói xong thì đặt Bảy Bảy xuống đất. Bảy Bảy chạy tới bên cạnh Quách Tĩnh Tĩnh, kéo kéo vạt áo của cậu.


“Ơi?” Quách Tĩnh Tĩnh tỉnh hồn, vội vàng đóng nước rồi để chén đĩa qua một bên, sau đó cúi đầu nhìn về phía Bảy Bảy.
Bảy Bảy vẫy vẫy tay với cậu, Quách Tĩnh Tĩnh liền ngồi xuống, hỏi: “Sao thế con? Con đói bụng rồi à? Đợi chút nữa là được ăn tối rồi”.


Bảy Bảy lắc đầu một cái, dừng một chút rồi mới hỏi: “Ba, con muốn làm anh rồi,  ba có muốn được làm anh giống con không?”. Quách Tĩnh Tĩnh nhăn mặt,  lúng túng nói: “Hình như…cũng phải.”
Bảy Bảy bèn đáp: “Ba không thích làm anh ạ?”


Quách Tĩnh Tĩnh gãi gãi mặt: “Cũng không phải, chỉ là ba thấy bất ngờ quá, bỗng dưng lại có một đứa em còn nhỏ hơn cả con…”
“Cho nên không phải là ba không thích, mà là vì quá ngạc nhiên vui mừng đúng không?”


“Ngạc nhiên vui mừng sao?” Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy dùng từ “ngạc nhiên” thì thích hợp hơn từ “vui mừng”.
“Vâng, ngạc nhiên vui mừng” Bảy Bảy đưa tay ôm lấy eo Quách Tĩnh Tĩnh, còn áp tai mình lên bụng cậu, “Bởi vì rất nhanh thôi là sẽ có em trai rồi, cho nên mới thấy ngạc nhiên vui mừng”.


Quách Tĩnh Tĩnh ngẩn ra, đột nhiên cảm thấy dùng từ “ngạc nhiên mừng rỡ” còn chính xác hơn từ “ngạc nhiên”.
Nếu như là “mừng rỡ” thì sẽ khiến con người ta dễ chấp nhận hơn là “ngạc nhiên”, cũng sẽ không còn lúng túng như vậy nữa.


Quách Tĩnh Tĩnh thở dài, cậu khẽ cười cười, đưa tay xoa đầu Bảy Bảy: “Con có đói không? Có muốn ăn bánh bí đỏ không?”
“Được ạ”.


Bảy Bảy vui vẻ đáp một tiếng, Hạ Toàn Hữu vẫn luôn đứng ở một bên cười híp mắt nghe vậy liền bưng hai đĩa bánh tới, trong đó có một phần cho Bảy Bảy.
“Con không được ăn nhiều đâu, lát nữa còn phải ăn cơm tối đấy.”
Bảy Bảy dè đặt gật đầu một cái: “Con biết rồi mà ba.”


Quách Tĩnh Tĩnh thấy Hạ Toàn Hữu còn bưng một đĩa bánh trên tay thì hỏi: “Chú Toàn, đây là của chú Dực ạ?”
“Đúng vậy, một lát nữa mới ăn tối kia mà, tôi mang bánh cho họ lót dạ”.
“Vậy để cháu đi cho, họ đang ở trên lầu sao chú?”


Quách Tĩnh Tĩnh đưa tay nhận lấy cái đĩa từ tay Hạ Toàn Hữu, Hạ Toàn Hữu trả lời: “Quách tiên sinh đang ở trong phòng khách, tiểu thiếu gia cũng đang ở đấy.”
“Được, cháu biết rồi. Bảy Bảy, con nhớ ăn ít thôi đấy.”
“Dạ!”


Quách Tĩnh Tĩnh lại dặn dò Bảy Bảy một tiếng, Bảy Bảy nghiêm mặt thu cánh tay đang muốn cầm miếng bánh thứ ba lại. Quách Tĩnh Tĩnh vừa ra khỏi phòng bếp, Hạ Toàn Hữu cười híp mắt nói với bé: “Cháu ăn thêm một miếng đi.”


Bảy Bảy lắc đầu nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi miếng bánh: “Không được ăn nhiều quá đâu ông”.
“Ăn miếng cuối thôi.”
“Ờm…” Bảy Bảy tựa như đang đấu tranh tâm lý, cuối cùng vẫn đưa tay ra, “Cháu chỉ ăn nốt miếng này thôi đó”.


“Ừ”, Hạ Toàn Hữu gật đầu một cái, cười tươi không thấy Tổ Quốc đâu.


Quách Tĩnh Tĩnh bưng đĩa bánh bí đỏ đi vào phòng khách liền nghe thấy Quách Dực nói không có ý định giữ lại đứa bé kia. Quách Tĩnh Tĩnh ngẩn ra, trong một khắc cậu bỗng cảm thấy trong lòng thật trống rỗng, bởi vì không còn cái cảm giác “ngạc nhiên mừng rỡ” kia nữa.
“A Tĩnh.”


Hạ Phạm Hành thấy Quách Tĩnh Tĩnh đứng ngây người ở đó hồi lâu không động đậy thì đứng dậy đi tới, nhận lấy đĩa bánh trong tay cậu rồi đặt xuống bàn uống trà, sau đó mới đỡ cậu ngồi xuống ghế salon.


Ánh mắt Quách Tĩnh Tĩnh có chút gấp gáp, nhìn Quách Dực hỏi: “Chú Dực, chú không muốn giữ lại đứa bé này ạ?”


Quách Dực thở dài: “Muốn chứ, nhưng ba cháu không giống cháu. Cháu còn chưa tới ba mươi, mà ba cháu đã gần năm mươi tuổi rồi, chú không muốn để ba cháu phải chịu bất kì sự rủi ro nguy hiểm nào”.


Quách Tĩnh Tĩnh bây giờ mới phản ứng được, quả thật đứa bé này đối với Trương Thanh là một gánh nặng rất lớn, huống chi sức khỏe của y cũng không tốt lắm.
“Nhưng mà…nhưng mà ba cháu sẽ không đồng ý đâu.” Quách Tĩnh Tĩnh lẩm bẩm nói.


Ban đầu quan hệ của cậu và Hạ Phạm Hành căng như vậy mà Trương Thanh vẫn hy vọng cậu sinh con ra, bây giờ đổi thành y, y cũng không thể nào mà nhẫn tâm bỏ đi đứa con của mình được.
Hiển nhiên Quách Dực cũng rất rõ ràng chuyện này. Ông mím môi hồi lâu mới thấp giọng nói một câu: “Là do chú sai.”


“Anh có lỗi gì,” Trương Thanh bỗng nhiên từ ngoài cửa đi vào, một tay dắt Bảy Bảy, một tay cầm miếng bánh đã cắn một miếng như trăng khuyết.
“A Thanh.” Quách Dực đứng lên, nhìn y đầy tự trách.


Trương Thanh đỏ mặt, đi tới ngồi xuống bên cạnh Quách Tĩnh Tĩnh. Bảy Bảy nhìn ra được tâm trạng Quách Dực có chút không tốt nên đã chủ động đi tới, nhào vào trong ngực ông. Quách Dực ôm lấy cơ thể bé nhỏ của Bảy Bảy, ông nhìn Trương Thanh, trong mắt tràn ngập sự áy náy.


Trương Thanh kéo tay Quách Tĩnh Tĩnh, Quách Tĩnh Tĩnh cau mày nhìn y, Trương Thanh đưa tay sờ lên bụng cậu, hỏi: “Mấy tháng rồi?”
Quách Tĩnh Tĩnh cứng ngắc trả lời một câu: “Sắp ba tháng rồi ạ.”
Mặt Trương Thanh càng đỏ hơn, y nhỏ giọng nói một câu: “Thế sớm hơn ba một tháng rồi…”


Trương Thanh vừa nói như vậy, Quách Tĩnh Tĩnh cũng không chịu được nữa, mặt mũi đỏ lừ như tôm luộc. Con mình lớn hơn em mình một tháng, loại cảm giác này… Khó trách Trương Thanh lại làm ầm ĩ đòi sống đòi chết.


“Đúng không? Rất mất mặt có đúng không?” Trương Thanh nhăn mặt, nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, bĩu môi cực kì tủi thân.
Quách Tĩnh Tĩnh đàng hoàng gật đầu một cái, vẫn có chút ngượng ngùng.


Hạ Phạm Hành nhìn Trương Thanh, bất đắc dĩ nói: “Thế là vì mang thai cùng lúc với A Tĩnh nên ba mới thấy xấu hổ chứ không phải là vì có con đúng không?”
Trương Thanh nháy mắt mấy cái: “Có con không tốt à? Thật ra ba thích trẻ con lắm…”


“Nhưng sức khỏe của em…” Quách Dực kích động ngồi thẳng người dậy. Trương Thanh thoạt nhìn thì có vẻ y muốn có đứa con này, ông cũng muốn, nhưng nếu phải chọn một trong hai thì ông càng mong Trương Thanh có thể được bình an. Ông đã hỏi qua rồi, đứa trẻ còn chưa lớn lắm, nếu có phá bây giờ thì người mẹ cũng không phải chịu khổ nhiều.


Quách Dực còn chưa dứt lời, Trương Thanh đã quay đầu nhìn ông, khẽ nở nụ cười.


“Em biết sức khỏe em chưa được tốt, nhưng mà mấy năm nay Phạm Hành mang tới nhiều đồ bổ, em dùng xong thấy khỏe lắm. Vừa rồi em còn nhờ Hạ lão gia chẩn mạch cho, ông ấy nói sẽ giúp em điều dưỡng, có lão thần y tài ba ở đây rồi thì còn gì phải lo lắng nữa!”


Trương Thanh vừa nói xong thì nở nụ cười thật rạng rỡ, nụ cười kia như muốn trấn an tất cả mọi ng: Đừng lo lắng gì cả, mọi chuyện sẽ tốt thôi.


Chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau, đứa con thứ hai của Quách Tĩnh Tĩnh và Hạ Phạm Hành được sinh ra vào tháng tám, tháng nóng bức nhất trong năm. Hai người sinh được một cô con gái cực kì xinh xắn đáng yêu, đôi mắt cực kì giống Quách Tĩnh Tĩnh, vừa sáng vừa to. Bảy Bảy vô cùng thích đứa em gái này, mỗi ngày sau khi tỉnh dậy bé sẽ nhìn sang giường em bé đầu tiên, có lúc có thể nhìn cả nửa ngày cũng không thấy chán.


“Ba, Chín Chín lúc nào mới lớn?” Chín Chín là nhũ danh Bảy Bảy đặt cho em. Bé là Bảy Bảy, chó nhỏ là Tám Nhỏ, còn em gái là Chín Chín.


Mỗi ngày Bảy Bảy sẽ hỏi một lần bao giờ em bé mới lớn, lúc này Quách Tĩnh Tĩnh sẽ nói rằng: Chờ đến ngày này năm sau là Chín Chín lớn rồi, đến lúc đó, Bảy Bảy một tay dắt em gái, một tay dắt chú nhỏ, ba người cùng nhau mang Tám Nhỏ đi trong công viên tản bộ, chơi đùa.


Trương Thanh vốn dĩ ở lại tứ hợp viện nhưng hơn hai tháng trước y và Quách Dực đã chuyển vào Hạ gia, dù sao cũng lớn tuổi rồi, mấy tháng đầu còn được, chứ tới bảy tháng tinh thần của Trương Thanh bắt đầu không được tốt, mặc dù đã uống thuốc Hạ lão gia kê cho, có điều chân vẫn bị sưng phù lên, cũng may là mùa hè nên đi giày rộng tí cũng được.


Đến một tháng cuối cùng, Quách Dực cũng trở nên “trông gà hóa cuốc”, mỗi ngày đều kè kè bên Trương Thanh nửa bước không rời, ngay cả lúc đi cầu cũng theo vào. Trương Thanh trừ việc sắc mặt không được tốt ra thì cũng mập mạp lên rất nhiều, Quách Dực thì ngược lại, càng ngày càng gầy đi.


Quách Tử Chương cùng Dương Tuyền cũng dọn vào Hạ gia, cũng may nhà Hạ gia lớn, nếu không thì không còn chỗ nào mà ở. Hạ lão gia cũng rất cẩn thận, khi kê thuốc cho Trương Thanh cũng phải suy nghĩ hơn nửa tiếng đồng hồ mới cho ra một đơn thuốc.


Năm đơn một đợt điều trị, Trương Thanh uống ba đợt, Hạ lão gia liền không cho y uống nữa, đổi sang phương pháp thực liệu.
Tháng chín nóng bức, thời tiết cực kì oi, Trương Thanh đã đủ ngày đủ tháng nhưng vẫn không có dấu hiệu động thai.


“Nếu không thì sinh mổ đi, để con bảo Dương Tuyền sắp xếp”.
Quách Tử Chương nói như vậy, Quách Dực không lên tiếng, quay đầu nhìn về phía Trương Thanh.


Trương Thanh có chút do dự, y vẫn muốn đợi đến lúc dưa chín cuống rụng. Trương Thị đã nói đứa bé được sinh đủ ngày đủ tháng thì tương lai sẽ khỏe mạnh, không bị bệnh.


Quách Dực biết ý của Trương Thanh, mặc dù ông cũng tán thành ý kiến của Quách Tử Chương nhưng vẫn không muốn bắt ép Trương Thanh. Khoảng thời gian gần đây, mỗi ngày nhìn Trương Thanh ông đều cảm thấy đau lòng muốn chết.


Trương Thanh nhìn Quách Dực, y biết Quách Dực rất lo lắng cho y. Mấy ngày nay Quách Dực ngủ không sâu, y vừa nghiêng người Quách Dực lập tức mở mắt ra, hỏi y có phải đang khó chịu chỗ nào không, đến nỗi hai con mắt ông đều thâm hết lại. Trương Thanh nhấp mím môi, nói: “Vậy thì đợi thêm hai ngày nữa đi, nếu không có động tĩnh gì thì mình sinh mổ, có được không?”


Quách Dực cười ôn nhu, cưng chiều nói: “Được, đều nghe em cả.”
Hai ngày sau, Trương Thanh vẫn là không có động tĩnh gì, Dương Tuyền sắp xếp xong xuôi cả, Quách Tử Chương lập tức lái xe mang y đi bệnh viện sinh mổ.
Quách Tĩnh Tĩnh cũng muốn đi, Trương Thanh lại không cho cậu theo.


“Bảy Bảy và Chín Chín đều ở nhà, lão gia tử ở một mình sao kham nổi ” Trương Thanh nhéo má Quách Tĩnh Tĩnh, toàn là thịt, nhéo mềm mại làm sao, “Hơn nữa, có anh Chương với chú Dực con ở đó, ba sẽ không sao đâu”.


Quách Tĩnh Tĩnh nhấp mím môi,  cậu cũng biết giờ cậu có theo cũng chẳng giúp được gì, chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu một cái.
“Được rồi, có chuyện gì nhất định phải gọi điện thoại cho con đấy.”


“Biết rồi.” Trương Thanh cười ngọt ngào một tiếng, y vẫy tay với cậu một cái, sau đó Quách Tử Chương và Quách Dực đỡ y tới bệnh viện Tể Ninh ở kinh thành, Trầm Hà đang chờ ở đó.


Lúc được đẩy tới phòng phẫu thuật, Trương Thanh đã được tiêm thuốc mê nhẹ giọng nói với Quách Dực đang tái xanh mặt mày: “Không có chuyện gì đâu, A Dực, anh chờ em nhé”.
Quách Dực lấy tay y, khàn giọng trả lời: “Em đợi anh ba mươi năm, chẳng lẽ anh không thể đợi em ba tiếng được sao?”


Trương Thanh cười vô cùng ngọt ngào, sau đó bị đẩy tới phòng giải phẫu.


Quách Dực không theo vào trong mà là Quách Tử Chương đi theo y vào. Quách Dực không có cách nào dễ dàng tha thứ việc người khác động dao lên người Trương Thanh, ông sợ bản thân nếu đi vào sẽ không khống chế được tâm tình mà làm ảnh hưởng tới quá trình mổ đẻ.


Quách Dực ngồi ở ngoài cửa một mực chờ đợi, cảm giác như đã đợi cả nửa đời người. Trong khoảng thời gian này, ông nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, từ lúc gặp Mộc Thanh đến lúc gặp lại Trương Thanh, tất cả những chuyện xảy ra trong những năm qua đều vụt qua đầu ông một lần.


Cuối cùng, hình ảnh dừng lại ở lúc hai người đứng ở dưới cây hòe, ông cùng Trương Thanh cũng già không đi đứng được nữa rồi, hai người nằm ở trên ghế xích đu, ngửa đầu nhìn bầu trời rộng lớn, Trương Thanh nói: “Quách Dực, kiếp sau em vẫn muốn ở bên anh…”
“Quách tiên sinh? Quách tiên sinh!”


Trầm Hà đưa tay vỗ một cái lên bả vai Quách Dực, Quách Dực từ trong trí nhớ tỉnh hồn, thấy Trầm Hà thì lập tức đứng bật dậy, vẻ mặt vừa hốt hoảng vừa khẩn trương.
“Như thế nào rồi?”
Trầm Hà cười một tiếng: “Cha con bình an, chúc mừng anh nhé Quách tiên sinh.”