Nhà Có Chính Thê

Chương 294: Tuyết Địa Kinh Hồn

Trương Thanh mặc dù có chút không nỡ bởi dẫu sao hơn hai mươi năm qua, đêm ba mươi hằng năm đều là y và Quách Tĩnh Tĩnh cùng nhau đón giao thừa, chưa từng rời khỏi nhau lần nào, nhưng y cũng hiểu được lý do Quách Tĩnh Tĩnh làm như vậy, huống chi bây giờ con trai cũng có người yêu và con trai rồi, vả lại y cùng Quách Dực lại vẫn có thể gặp nhau, còn có thể tìm được Quách Tử Chương, nghĩ như vậy, thật ra thì cũng không thấy khó chịu cho lắm.


Hôm nay sau khi ăn tối xong, Hạ Vân Tuyết cùng xem tin tức với Hạ lão gia.
Đang xem tin tức tốt bỗng dưng sắc mặt Hạ Vân Tuyết thay đổi.


Man chỉ vào màn hình, há miệng kêu “ô ô” khi tivi chiếu tin tức liên quan tới quốc vương của một quốc gia nhỏ sẽ có chuyến thăm tới Trung Quốc vào năm sau, hai con mắt mở to như sắp rơi ra ngoài, thế nhưng bé lại không dám lên tiếng, trông dáng vẻ phải kìm nén cực kì khó khăn.


Quách Tĩnh Tĩnh vội vàng đưa ly nước tới, Man uống ực ực mấy hớp rồi đuổi theo mẹ mình.
Quách Tĩnh Tĩnh không hiểu có chuyện gì xảy ra liền quay đầu nhìn Hạ Phạm Hành ở một bên, Hạ Phạm Hành đáp lại cậu bằng một ánh mắt: Về phòng rồi anh nói cho em.


Lão gia ôm Bảy Bảy giương mắt nhìn Hạ Toàn Hữu: Hai người này thật đúng là càng ngày càng ăn ý.
Hạ Toàn Hữu gật đầu một cái: Đương nhiên là thế rồi.


Quách Tĩnh Tĩnh trong lòng có nghi vấn nên xem tivi không còn an phận, mấu chốt là sau khi Hạ Vân Tuyết rời đi thì không quay lại nữa, ngay cả Man cũng thế, đây là một điều cực kì hiếm lạ bởi Bảy Bảy vẫn đang còn ở đây mà.
Quách Tĩnh Tĩnh như ngồi trên chảo nóng, nhích tới nhích lui, vặn tới vặn đi.


“Khụ khụ!” Hạ lão gia  không nhìn nổi nữa, cũng may bây giờ ông hoạt động không tiện, nếu không thấy Quách Tĩnh Tĩnh như vậy chính bản thân ông cũng sẽ thấy khó chịu như trên người có rận mất, vì thế ông dứt khoát tằng hắng một cái, khoát khoát tay để cho bọn họ đi ngủ sớm một chút.


Hạ Phạm Hành ngậm cười nói: “Vậy chúng cháu về phòng nghỉ ngơi trước, ông nội cũng sớm nghỉ ngơi một chút nhé”.
Hạ lão gia nghiêm mặt gật đầu một cái, Hạ Phạm Hành đi tới ôm lấy Bảy Bảy ở trong ngực ông rồi kéo tay Quách Tĩnh Tĩnh lên lầu.


Hạ lão gia  nhìn theo bóng lưng Hạ Phạm Hành, nói giọng khàn khàn: “Phạm Hành…”
Hạ Toàn Hữu cảm thán gật đầu: “Đúng vậy, tôi thấy gần đây cậu ấy còn cười nhiều hơn ba mươi năm qua nữa, quả nhiên kết hôn xong rồi có con, trông cậu ấy thành thục hơn rất nhiều”.


Hạ lão gia  gật đầu một cái, mặt đầy vui vẻ yên tâm.
Hạ Phạm Hành dắt Quách Tĩnh Tĩnh trở về phòng, hắn nhướng mày nhìn cậu: “Bảy Bảy mệt rồi, em muốn tắm cho con trước hay nghe chuyện của Vân Tuyết trước?”


Quách Tĩnh Tĩnh nghiêm mặt suy nghĩ một chút, rốt cuộc không học theo được dáng vẻ không đáng tin của Trương Thanh, nâng mí mắt nói: “Vừa tắm vừa nói.”
Hạ Phạm Hành cười một tiếng: “Em đi mở nước đi, anh đi lấy quần áo.”


Hắn vừa nói vừa đưa Bảy Bảy cho Quách Tĩnh Tĩnh, sau đó đi lấy quần áo cho Bảy Bảy.
Quách Tĩnh Tĩnh  phi như bay vào phòng tắm, một tay kẹp Bảy Bảy, một tay mở nước nóng lên.


Mười phút sau, khó khăn lắm cậu mới ổn định được Bảy Bảy, bé được đội cho một cái phao bơi ở cổ, thư thái bơi lội trong bồn tắm, phiêu đến nỗi buồn ngủ mơ mơ màng màng.
Quách Tĩnh Tĩnh trợn mắt kinh ngạc nhìn Hạ Phạm Hành.


“Cái người được gọi là quốc vương đó thật ra là chồng của Vân Tuyết sao?”
Hạ Phạm Hành gật đầu: “Phải, trước đây anh có nghe thấy Đường Hồng Lan than phiền chồng con bé tuổi tác hơi lớn”.


Quách Tĩnh Tĩnh cố gắng suy nghĩ lại về tin tức vừa rồi, cái người đàn ông toàn thân đeo vàng, không nhìn ra tuổi tác, đen thùi lùi chỉ thấy hai con mắt trắng đen rõ ràng kia hóa ra là quốc vương sao!


“Quốc gia đó rất nhỏ, là một ốc đảo sa mạc, nhưng được gọi là quốc gia của vàng thì em tưởng tượng nó giàu có thế nào rồi đấy, mặc dù trên tin tức nói là vì hai nước muốn thành lập quan hệ hữu nghị tốt, phát triển du lịch, xúc tiến trao đổi văn hóa nên mới đến thăm, nhưng mà anh thấy, người đàn ông đó hẳn là tới đây vì Vân Tuyết”.


“Vân Tuyết á?”, Quách Tĩnh Tĩnh không quá rõ, “Có ý gì cơ?”
Hạ Phạm Hành dùng vẻ mặt phức tạp nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, hắn lắc đầu một cái: ” Được rồi, em không hiểu thì tốt hơn.”


“Dựa vào cái gì chứ!” Quách Tĩnh Tĩnh không phục, dùng cái tay ướt nhẹp kéo lấy cổ áo Hạ Phạm Hành, “Anh mà không nói rõ là đêm em không ngủ được đâu.”
Hạ Phạm Hành nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, ánh mắt thâm thúy khiến con người ta say mê.


Quách Tĩnh Tĩnh theo bản năng cảm giác được nguy hiểm liền buông tay ra, cậu liếc mắt một cái rồi xoay người chọc chọc gương mặt bầu bĩnh của Bảy Bảy: “Con đừng ngủ, mau tỉnh đi nào”.


Đáp lại cậu chính là tiếng ngáy nho nhỏ của Bảy Bảy, sau lưng là tiếng Hạ Phạm Hành truyền tới: “Hình như Bảy Bảy mệt quá rồi, em bế con vào giường đi, sau đó chúng ta cùng tắm, có được không?”
“…” Quách Tĩnh Tĩnh đỏ mặt, không muốn nói chuyện nữa.
*


Chuyện của Hạ Vân Long ầm ĩ cả một thời gian, sau khi Đường Hồng Lan hỏi ý kiến  luật sư thì biết tội không lớn nhưng gã nhất định phải ngồi tù, bà ta dĩ nhiên không muốn để con trai cưng vào nhà đá nên bây giờ chỉ có hai con đường, một là Lưu gia chủ động rút đơn kiện, hai là ép Lưu gia không thể không rút đơn kiện.


Con đường thứ nhất Đường Hồng Lan đã thử qua, căn bản không thể được, con đường thứ hai bà ta cũng đã thử nhưng hết lần này tới lần khác có người gây khó dễ từ bên trong, Đường Hồng Lan không biết là ai, chỉ âm thầm hỏi thăm được ở bên trên có người không vừa mắt chuyện này, chỉ cần nói một chút đến Hạ Vân Long thì ai cũng sẽ rối rít né tránh, tóm lại một câu: Không giúp được.


Đường Hồng Lan đã hai ngày hai đêm không ngủ, bà ta ngồi ở trên ghế sa lon, mở ti vi, ánh mắt cực kì âm trầm, bỗng nhiên, tin tức chiếu trên tivi khiến bà ta nheo mắt lại.
Bà ta khác Hạ Phạm Hành.


Dù trong lòng Hạ Phạm Hành rất chắc chắn nhưng sẽ không dám khẳng định ngoài miệng, nhưng Đường Hồng Lan đã từng nhìn thấy tấm hình ở trong ví của Hạ Vân Tuyết, cho nên bà ta có thể khẳng định, người ở trên tivi chính là chồng của Hạ Vân Tuyết!


Đường Hồng Lan trong nháy mắt khôi phục lại sức sống, nếu như để Hạ Vân Tuyết ra mặt thì Hạ Vân Long sẽ không có việc gì, có lẽ ngay cả án kiện của bà ta cũng sẽ được giải quyết.
Hạ Phạm Hành cũng là sấm rền gió cuốn, hắn sẽ không ngồi yên một thời gian lâu như vậy.


Hắn đã tìm được bác sĩ tư nhân ngày xưa phá thai cho Diêu Mạn, cả viện trưởng viện tâm thần nơi Diêu Mạn bị giam cũng bị nghi ngờ nhận hối lộ nên đã bị bắt giữ, dù luật sư của Đường Hồng Lan lợi hại hơn nữa thì bà ta cũng không dễ yên ổn.


Nghĩ tới đây, Đường Hồng Lan lập tức gọi điện cho Hạ Vân Tuyết, chỉ tiếc là đường dây bận, bà ta chờ nửa tiếng sau gọi lại vẫn không ai bắt máy.


“Giở trò quỷ gì đây? Dù gì tao cũng là người sinh ra mày mà bây giờ mày còn dám không nghe điện thoại tao? Hừ, giỏi, Hạ Vân Tuyết, mày giỏi lắm!”
Đường Hồng Lan tức giận đập luôn cả điện thoại.


Mọi năm tổng vệ sinh nhà cửa sẽ vào hai tư tháng chạp, nhưng gần đây có nhiều chuyện xảy ra nên bị trì hoãn, cho nên đổi thành hai mươi chín tẩy trần, có điều người giúp việc đã nghỉ hết, Hạ Toàn Hữu tuổi cũng cao, trong ngoài chỉ còn lại một nữ đầu bếp.


Phòng ốc rộng quá, không thể nào để một mình nữ đầu bếp kia dọn dẹp hết được, huống chi bà ấy còn phải phụ trách việc bếp núc, vì vậy Quách Tĩnh Tĩnh liền kéo Hạ Phạm Hành tới hỗ trợ.


Hạ Vân Tuyết cầm chổi lông gà muốn phủi bụi, Quách Tĩnh Tĩnh nghiêm mặt đứng ở trước mặt cô, “Để tôi làm, cô cứ đi nghỉ đi”.


Cũng không biết có phải do đã biết thân phận của Hạ Vân Tuyết hay không mà Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy, bây giờ mỗi lần mặt đối với cô đều có cảm xúc không nói nên lời, dẫu sao nếu như chồng của cô là quốc vương thật thì người đang đứng trước mặt cậu là hoàng hậu đó!


Hạ Vân Tuyết mù mịt không hiểu chuyện gì, cô tròn mắt nhìn chổi lông gà bị cướp đi, nghỉ ngơi sao? Nghỉ ngơi không phải là chuyện của “hội người già” kia sao?
Hạ Phạm Hành xích gần tới bên cạnh Quách Tĩnh Tĩnh, nhỏ giọng nói một câu: “Thu liễm một chút đi.”


Quách Tĩnh Tĩnh hiếm thấy có biểu tình lớn như vậy, mặt nhăn như cái bánh bao nói: “Em thấy em cần có thời gian để thích ứng với chuyện này.”
Hạ Phạm Hành bất lực thở dài, thương hại vỗ vỗ lên đầu cậu.
Trùng hợp hôm nay trời nắng, có xuất hiện mặt trời, thế nên Man đòi đi chơi tuyết.


Trẻ con đều là như vậy, ham chơi không biết lạnh là gì, nhất là Man, lớn như vậy rồi nhưng mỗi năm thấy tuyết đều chơi trăm lần không chán.
Hạ Phạm Hành nhân cơ hội bảo Hạ Vân Tuyết đưa Man đi, thuận tiện đem Bảy Bảy theo, luôn phải có một người lớn trông coi bọn trẻ con.


Hạ Vân Tuyết cảm thấy nói cũng đúng liền đặt Bảy Bảy vào trong xe đẩy, đắp cho bé cái chăn nhỏ thật dày rồi một tay đẩy bé, một tay dắt Man bọc kín như quả bóng ra ngoài chơi tuyết.


Tuyết ở trong sân đã sớm bị dọn dẹp, vì vậy Hạ Vân Tuyết đưa bọn nhỏ tới quảng trường, quả nhiên, trời lạnh như thế này mà còn ra chơi tuyết chỉ có Man nhà cô thôi, Hạ Vân Tuyết bó tay thở dài.
“Mẹ, chúng ta ném tuyết đi, để Bảy Bảy làm trọng tài xem ai giỏi hơn có được không?”


Trông dáng vẻ đầy mong đợi của con trai, Hạ Vân Tuyết cũng không tiện kêu khổ,  chỉ đành cười rạng rỡ gật đầu nói: “Được chứ! Nhưng mà con không được làm em bị đau đâu nhé!”
“Dạ, con nhất định sẽ không làm Bảy Bảy đau đâu!”


Hạ Vân Tuyết đẩy Bảy Bảy tới chỗ khóm hoa, thế sẽ không lo lắng có xe đi qua đi lại.
Cô vén mui xe lên, sau đó đi ném bóng tuyết với Man.
Bảy Bảy ngồi ở đó nhìn bọn họ chơi cũng thích lắm, cười khanh khách thành tiếng.
Man vừa ném tuyết vừa kêu: “Bảy Bảy, anh nhất định sẽ thắng mẹ! Anh giỏi nhất!”


Hai người chơi chưa được bao lâu thì có hai chiếc xe lái về phía họ, ban đầu Hạ Vân Tuyết cũng không quá chú ý, cho đến khi xe kia dừng lại cách họ không xa.
Cửa xe bị mở ra, Đường Hồng Lan ăn mặc gọn gàng như cũ đang đứng ở đó chăm chăm nhìn cô.


Nụ cười trên mặt Hạ Vân Tuyết bỗng chốc vụt tắt, Man cũng rất tức giận, nắm bóng tuyết chạy tới trước mặt mẹ mình, căm tức nhìn Đường Hồng Lan nói: “Không cho phép bà bắt nạt mẹ!”
Đường Hồng Lan cau mày, trên mặt  tỏ ra không vui nhưng không nói Man không có gia giáo như trước nữa.


Hạ Vân Tuyết không lo cho mình mà lo rằng Đường Hồng Lan sẽ thấy Bảy Bảy.
Hạ Vân Tuyết ngồi xổm xuống, nhỏ giọng nói với Man: “Con đi xem Bảy Bảy đi, đừng để bọn họ làm hại Bảy Bảy”.


Man cũng thông minh, mặc dù không rõ Hạ Vân Tuyết tại sao lại nói như vậy nhưng vẫn kiên định gật đầu một cái, sau đó phóng nhanh tới chỗ Bảy Bảy, kéo mui xe đẩy xuống, còn bản thân thì chắn ở trước mặt Bảy Bảy, quay mông về phía Đường Hồng Lan.


“Bảy Bảy đừng sợ, anh bảo vệ em.” Man vừa nói vừa gọi điện cho Hạ Phạm Hành, đồng hồ đeo tay thông minh trên tay bé là quà của hắn tặng cho. 


Đường Hồng Lan cũng không biết tới sự tồn tại của Bảy Bảy, hơn nữa mục đích bà ta tới là vì tìm Hạ Vân Tuyết cho nên chỉ liếc mắt nhìn Man một cái chứ không suy nghĩ nhiều.
Hạ Vân Tuyết không muốn bà ta đến gần Bảy Bảy nên chủ động đi tới.
“Có chuyện gì không?”


Đường Hồng Lan nghe ra sự không khách khí trong giọng điệu của cô, vì thế cau mày nói: “Mày dùng thái độ này để nói chuyện với mẹ mình à?”
Hạ Vân Tuyết lạnh mặt nói: “Mẹ yên tâm, lúc mẹ vào tù tôi nhất định sẽ có mặt”.


“Mày!”, Đường Hồng Lan tức giận đỏ bừng mặt, “Xem ra mày không muốn giúp đúng không?!”
Hạ Vân Tuyết không muốn kéo dài thời gian liền nói thẳng: “Bất kể là liên quan tới mẹ hay liên quan tới Hạ Vân Long tôi cũng sẽ không giúp, và cũng không giúp được.”


“Hạ Vân Tuyết, con nhất định phải đuổi cùng giết tận như thế sao?” Đường Hồng Lan đỏ mắt nói, “Với thân phận của con thì cứu mẹ và Vân Long quá dễ mà, có đúng không?”


Hạ Vân Tuyết dùng ánh mắt quái dị nhìn Đường Hồng Lan, hỏi: “Đến bây giờ mà mẹ vẫn nghĩ đây là vấn đề tôi có giúp hay không sao? Chẳng lẽ trong lòng mẹ không thấy áy náy sao?”
Hai con mắt của Hạ Vân Tuyết cũng bắt đầu đỏ lên, cô lau sạch đi nước mắt, mặt đầy kiên cường.


“Bác sĩ phá thai cho Diêu Mạn cũng là người năm xưa mẹ tìm để phá thai cho tôi đúng không? Lúc ấy mẹ biết rất rõ ràng nếu như bỏ đứa bé ấy thì sẽ ảnh hưởng lớn tới cơ thể tôi như thế nào, nhưng mẹ vẫn làm thế, thậm chí còn không hỏi ý kiến của tôi…”


“Ai nói cho mày?” Đường Hồng Lan tức giận không buồn giả vờ nữa, gương mặt vặn vẹo đến đáng sợ, “Có phải Hạ Phạm Hành không? Nó hận tao như thế nào mày cũng biết mà? Nó cố tình để chúng ta chém giết lẫn nhau mày không hiểu sao!”


Hạ Vân Tuyết cũng đỏ mặt thét lên: “Anh cả bảo tôi đừng hỏi, nhưng tôi vẫn hỏi đấy! Tôi biết nếu hỏi rồi tôi sẽ đau lòng lắm, nhưng tôi vẫn không từ bỏ ý định, tôi chỉ hỏi, mẹ dám nói bà không biết chuyện này đi? Chẳng lẽ tên bác sĩ kia không nói cho mẹ à!” Hai mẹ con trợn mắt nghiến răng nhìn đối phương, cả hai đều đỏ mắt, trán nổi đầy gân xanh.


Hạ Vân Tuyết muốn có một câu trả lời, một câu trả lời do chính miệng Đường Hồng Lan nói ra, Đường Hồng Lan cũng không chịu thua, Hạ Vân Tuyết muốn câu trả lời thì bà ta sẽ cho cô toại nguyện!


“Ừ, tao biết, lúc đấy tao biết rồi, nhưng tao không muốn cho mày giữ lại đứa bé kia, tao thà rằng để cho mày cả đời không có con cũng không cho mày giữ lại đứa nhỏ đó!”
Hạ Vân Tuyết nghe xong, đột nhiên cảm thấy trong lòng vô cùng nhẹ nhõm.


Cô thả lỏng cơ thể, cúi đầu cười một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn Đường Hồng Lan, trong mắt không còn vẻ tức giận, thay vào đó là sự hờ hững.
“Mẹ đi đi, tôi sẽ không giúp mẹ đâu, đây là nghiệp các người phải gánh lấy.”


Hạ Vân Tuyết nói xong thì xoay người đi tới chỗ Bảy Bảy.
Sau lưng, Đường Hồng Lan âm lãnh nói: “Chuyện này mày không giúp cũng phải giúp!”
Hạ Vân Tuyết còn chưa nghe rõ có ý gì thì hai cánh tay đã bị ai đó chế trụ.
Cô trơ mắt nhìn hai người đàn ông đi ngang qua cô, thẳng tới chỗ Bảy Bảy.


“Các người muốn làm gì, buông tôi ra! Man, mau dẫn Bảy Bảy đi đi! Đi mau lên!”
Man xoay người đẩy Bảy Bảy muốn chạy đi, nhưng dẫu sau bé còn quá nhỏ, chưa chạy được mấy bước đã bị túm lấy cổ áo xách lên không trung.
“Buông tôi ra, khốn kiếp, phụ vương tôi sẽ giết các người, buông tôi ra!”


Tính Man rất ngang bướng, bé hết đá lại đạp, cả hai tên đàn ông kia đều trúng chiêu, nhưng bé còn nhỏ nên không thể nào là đối thủ của hai người lớn được.
“Các người muốn làm gì? Các người muốn làm gì!” Hạ Vân Tuyết cũng sắp điên rồi, cô quay sang gào thét với Đường Hồng Lan.


Đường Hồng Lan khẽ hất cằm, mắt nhìn về phía Man, lạnh lùng nói: “Tao sẽ không làm gì đâu, bà ngoại chỉ muốn đón cháu mình về nhà ăn tết thôi mà, chỉ thế thôi”.
“Bà!!!”


Hạ Vân Tuyết tức giận không nói nên lời, ở bên kia Man đã bị bắt, Bảy Bảy ở trong xe cũng bị dọa sợ nên khóc òa lên rất tội.
Một gã đàn ông có lẽ thấy tiếng khóc phiền quá nên đưa tay đẩy xe đẩy một cái, chiếc xe bị đổ xuống, Bảy Bảy lăn từ trong xe ra, trở mình, ngã úp mặt vào trong tuyết.


“Bảy Bảy!”
Hạ Vân Tuyết quát to một tiếng, liều mạng muốn chạy tới bên đó, nhưng căn bản không nhúc nhích được.
Man sợ hãi mặt mũi trắng bệch, lần đầu tiên trong đời bé sợ hãi đến thế, không thể nói được một chữ nào.


Bảy Bảy chống tay, cố gắng nâng người lên, khuôn mặt nhỏ bị vùi ở trong tuyết lộ ra, hai bên má phúng phính trắng trẻo đỏ bừng cả lên.
Bé “oa” một tiếng khóc gào lên, chắc hẳn bé hoảng sợ lắm, vừa khóc vừa gọi “ba”.


Bình thường Bảy Bảy không hay nói, ai chọc cười bé bé sẽ cười, nhưng bất kể ai bảo bé gọi ba bé cũng nhất quyết không mở miệng, lần này xem ra bé đã hoảng sợ tột độ rồi.
“Bảy Bảy!”
Hạ Phạm Hành cùng Quách Tĩnh Tĩnh nhận được điện thoại của Man liền lập tức ra ngoài.


Biệt thự cách quảng trường hơi xa, tuyết lại dày nên muốn chạy cũng không chạy được, hai người cố gắng nhanh chóng đuổi tới bên này, cuối cùng khi tới quảng trường liền nghe thấy tiếng khóc thê lương của Bảy Bảy, từng tiếng “ba” gọi Hạ Phạm Hành cùng Quách Tĩnh Tĩnh như muốn xé nát tim của hai người.


Quách Tĩnh Tĩnh cùng Hạ Phạm Hành không để ý nhiều, lảo đảo chạy tới chỗ Bảy Bảy.
Hai người họ đều có thân thủ, sau khi Phạm Hành chạy tới lập tức bế Bảy Bảy lên rồi đưa cho Quách Tĩnh Tĩnh.


Quách Tĩnh Tĩnh ôm bé thật chặt vào trong ngực rồi hôn lên trán, lên mũi, lên mắt bé, vừa hôn vừa ứa nước mắt, trái tim trong lồng ngực điên cuồng đập loạn.


Thân thủ Hạ Phạm Hành so với Quách Tử Chương một chín một mười, bình thường đùa giỡn với nhau cũng dọa cho Dương Tuyền sợ gần chết, bây giờ hắn thật sự động tay, lại có thêm lửa giận ngùn ngụt nên phát quyền cũng nặng tay hơn, nện vào người mấy gã đàn ông kia khiến bọn họ máu mũi giàn giụa, ngã trên mặt tuyết gào khóc, căn bản không bò dậy nổi.


Hạ Vân Tuyết cũng nhân cơ hội thoát ra, nhào qua ôm thật chặt Man đã được Hạ Phạm Hành cứu, sắc mặt tái xanh.
Chưa tới mấy phút cả bốn người đều bị đánh gục, từng tên nằm gục ở trên tuyết đau đớn gào khóc.


Hạ Phạm Hành giận dữ đỏ lừ hai mắt, hắn trợn mắt nhìn Đường Hồng Lan, trong mắt đều là sát ý.


Đường Hồng Lan bị Hạ Phạm Hành dọa cho sợ lui về phía sau một bước, tiếp đó như thể nhớ ra được cái gì nên đột nhiên nhìn về phía Bảy Bảy rồi lại nhìn Hạ Phạm Hành, ánh mắt chuyển qua chuyển lại hai người mấy lần, sau đó sắc mặt bỗng dưng thay đổi.


“Không thể nào… Cái này không thể nào, không thể nào… Mày rõ ràng thích đàn ông cơ mà, làm sao có thể có con được, không thể nào… Không thể nào…”
Hạ Phạm Hành âm trầm cười một tiếng: “Làm sao lại không thể nào? Đây chính là con trai của tôi.”


Đường Hồng Lan nhìn gương mặt Bảy Bảy, bỗng nhiên như gặp quỷ, bà ta kêu to một tiếng rồi xoay người chui vào trong xe, ngay cả côn đồ mình đem tới cũng không thèm quan tâm, thúc giục tài xế lái xe để chạy thoát thân.


Hạ Vân Tuyết nhìn Đường Hồng Lan chạy mất dạng, sau đó quay đầu đầy áy náy nhìn Hạ Phạm Hành nói: “Anh cả, em xin lỗi.”
Hạ Phạm Hành lắc đầu: “Không phải lỗi của em, không sao là tốt rồi.”
Quách Tĩnh Tĩnh đi tới bên cạnh Hạ Phạm Hành, đưa Bảy Bảy cho hắn.


Hạ Phạm Hành run run nhận lấy đứa trẻ, nhắm chặt hai mắt ôm lấy Bảy Bảy.
“Bảy Bảy ngoan, đừng sợ con nhé…”

Vụ án của Hạ Vân Long bị kết tội vào năm sau, bị xử tù hai năm.


Đường Hồng Lan thì phức tạp hơn, ngoài những tội trong quá khứ bà ta còn phạm phải tội danh nghiêm trọng nhất —— đó là bắt cóc trẻ em, nhưng kết quả lại không bị xử tội, bởi vì bà ta điên rồi, không ai biết làm sao bà ta điên, chỉ biết qua một đêm, bà ta thành người điên rồi.


Lúc bị cảnh sát giải tới viện tâm thần, có không ít ký giả đi theo săn tin, Đường Hồng Lan hướng về phía ống kính cười giống như một kẻ ngu, miệng không ngừng nói: “Tới đòi mạng rồi, bọn họ tới đòi mạng rồi.


Đứa bé kia, đó là con của Mai Nguyệt, bọn họ muốn tới giết tôi, muốn tới giết tôi…”.