Lúc gặp được Trương Thanh và Quách Dực, Quách Tĩnh Tĩnh mới hiểu được “sắp xếp” mà Hạ Phạm Hành nói là gì.
Hai người họ cũng rất mau lẹ, buổi sáng Hạ Phạm Hành mới gọi điện thoại mà chạng vạng tối hai người họ đã đến nơi.
Trương Thanh vừa tới đã la hét đòi ôm Bảy Bảy.
Y vừa chạy vào phòng khách đã thấy ở trên ghế salon, có một đứa bé trai đen xì xì đang cho Bảy Bảy ßú❤ sữa, nói chính xác hơn thì là Bảy Bảy tự mình ôm bình tu sữa, còn đứa bé kia ngồi ở một bên “si mê” nhìn ngắm.
Trương Thanh xúc động nói một câu: “Miếng sô cô la to thật!”
Quách Dực cạn lời nhìn y.
Sao chỉ là miếng sô cô la to thôi được? Kia rõ ràng còn là một miếng sô cô la biết đi đó!
Quách Tĩnh Tĩnh biết đầu óc hai người này có vấn đề nên cũng lười sửa lại, trực tiếp giới thiệu: “Ba, chú Dực, đây là con trai của em gái Phạm Hành, tên là Man.”
Man cũng rất thông minh, nghe thấy Quách Tĩnh Tĩnh gọi hai người là ba thì nghĩ nghĩ một chút, sau đó bé cười thật rạng rỡ, để lộ ra hàm răng trắng bóc: “Cháu chào ông ạ!”
“Ui chao, răng trắng quá đi!” Trương Thanh than thở, đi tới xoa xoa đầu Man, “Tóc mềm thật đấy, y như cục bông, đáng yêu chết mất thôi!”
Quách Tĩnh Tĩnh không thèm để ý đến y, cậu quay sang hỏi Quách Dực: “Chú Dực, hai người đã ăn cơm tối chưa? Chú với ba đến đây lúc nào thế? Anh Chương không tới ạ?”
Quách Dực thu hồi tầm mắt khỏi người Trương Thanh, lúc này mới nhớ tới chính sự, liền nghiêm túc nói: “Cơm tối từ từ rồi tính.
Cháu đi thu xếp đi, chúng ta lập tức rời khỏi chỗ này, Tử Chương đang chờ ở dưới lầu”.
Quách Tĩnh Tĩnh sửng sốt một chút, hỏi: “Sao thế ạ?”
Trương Thanh nhảy qua, kéo tay Quách Tĩnh Tĩnh và nói: “Phạm Hành nói chỗ này không an toàn, bảo ba mau đến đưa con với Bảy Bảy đi ngay.
Đồ của Bảy Bảy không được để sót thứ gì cả, phải mang đi hết, còn nữa, còn cái hộp gì gì đó, Phạm Hành nói con biết, bảo con mang theo cùng luôn”.
Quách Tĩnh Tĩnh vừa nghe liền hiểu, chắc chắn chuyện có liên quan tới cái hộp kia, mặc dù cậu không rõ lắm nhưng Hạ Phạm Hành đã nói như vậy thì chắc chắn phải có lí do.
Cậu vội vàng nói: “Chú Dực trông bọn trẻ hộ cháu nhé.
Ba đi dọn đồ với con, đồ của Bảy Bảy nhiều lắm”.
“Hay để chú giúp cháu dọn đồ, để ba cháu trông bọn trẻ đi”.
Trương Thanh nghe Quách Dực nói như vậy thì bĩu môi không vui.
“Có phải anh nghĩ rằng em là đồ bỏ đi không?”
Chẳng lẽ không phải chắc! Bây giờ thử nghĩ mà xem, nếu như không có Tĩnh Tĩnh thì một mình Trương Thanh sẽ sống như thế nào! Điển hình như khi xây xong nhà mới, Quách Dực cùng Trương Thanh đi mua các kiểu chậu nồi xoong chảo dầu muối, bảo y tới giúp một tay, ai ngờ y làm rơi vỡ nát bét cả.
Có điều Quách Dực sẽ không nói ra những lời đó, ông chỉ đưa tay, cười gãi gãi cằm Trương Thanh: “Anh không có ý đó mà.
Không phải em suốt ngày nói nhớ cháu trai sao, anh đang thương em, để em có thời gian gần gũi với cháu còn gì?”
Trương Thanh nghe vậy thì thoải mái hơn nhiều.
Y cười hì hì chạy đi chơi với cháu trai và cậu bé sô cô la… À, không phải, là Man.
Quách Dực giúp cậu sắp xếp lại bình sữa, tã bỉm của Bảy Bảy.
Quách Tĩnh Tĩnh cũng thận trọng, dọn hết cả quần áo trẻ em đang phơi ở ngoài ban công, sau đó lấy ra cái hộp gỗ ở đáy rương.
Quách Dực nhìn một cái liền nhíu mày, hỏi: “Toa thuốc đấy à?”
Quách Tĩnh Tĩnh mím môi gật đầu một cái, Quách Dực cười một tiếng: “Xem ra Hạ lão gia vẫn giữ lại một tay, khó trách Hạ Phạm Hành lại bảo chú dẫn cháu đi vội vàng như vậy”.
Quách Tĩnh Tĩnh nghi hoặc: “Chú Dực biết có chuyện gì sao?”
Quách Dực nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, không biết có nên nói cho cậu không, dẫu sao thế giới của Quách Tĩnh Tĩnh vẫn rất sạch sẽ tinh khiết, mà thế giới này không phải cứ biết nhiều là tốt, có lúc, có một số việc mắt không thấy tai không nghe thì sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Ông suy nghĩ một chút rồi mới nói một câu: “Chó cùng rứt giậu, khi bị dồn đến bước đường cùng con người có thể làm những gì chúng ta không thể đoán trước được”.
Quách Tĩnh Tĩnh nghe xong, hồi lâu không lên tiếng.
Quách Dực biết cậu đã hiểu nhưng không hỏi thêm gì nữa, quả là một người thông minh.
Thu dọn đồ đạc xong, Quách Tĩnh Tĩnh mang Bảy Bảy cùng Man đi theo Quách Dực lên xe của Quách Tử Chương, rời khỏi nhà trọ.
Bọn họ vừa đi không bao lâu thì tòa nhà bỗng nhiên bị cúp điện, cúp hơn nửa tiếng đồng hồ.
Những người ở đó chạy tới chỗ quản lý than phiền, trời lạnh như thế này mà lại cúp điện, muốn người ta chết rét sao?
Dĩ nhiên Quách Tĩnh Tĩnh không hề biết những chuyện này.
Ban đêm gió lớn làm chuyện gì cũng dễ dàng, Đường Hồng Lan thông minh, tất nhiên sẽ đoán được ý trong lời nói của Hạ Toàn Hữu.
Bà ta tính toán trăm đường ai ngờ bị hụt, không biết sau này khi biết được liệu bà ta có tức đến phát điên không.
*
Trước kia nhà của Quách Dực là do nhà nước phân cho, nhưng ông lại chẳng lo thiếu tiền.
Công việc thời trẻ mà ông làm độ nguy hiểm tỉ lệ thuận với số tiền kiếm được, hơn nữa Quách Dực chỉ có một mình, dùng cũng chẳng bao nhiêu, lại có thêm một chút tiền trợ cấp nên qua bao nhiêu năm, số tiền đó vẫn luôn ở trong ngân hàng.
Tiền trong tài khoản của ông không hề ít, đã thế còn có thêm cổ phiếu và quỹ do trưởng bối trong nhà khi qua đời đã để lại, tất cả số tiền đó ăn chơi đến đời sau cũng không hết.
Tứ hợp viện là nơi mà trước khi chết, bà ngoại đã âm thầm trao lại cho ông.
Nhiều năm trôi qua nhưng Quách Dực đều không tới đó, có điều vẫn có người dọn dẹp quét tước bởi dù sao cũng là di vật của cố nhân, có như thế nào đi nữa thì cũng không thể để nó trở nên hoang tàn được.
Khi còn sống, bà ngoại của Quách Dực bị lãng tai, đầu óc cũng không minh mẫn, nhưng lúc cần thanh tỉnh thì lại rất rõ ràng.
Tứ hợp viện này rất đáng giá, lúc ấy không ít người muốn mua lại nhưng bà cụ không cho ai khác mà chỉ cho Quách Dực.
Quách Dực không muốn, bà cụ bèn kéo tay cháu mình, nói: Một ngày nào đó cháu sẽ cần tới nó.
Hôm nay lời của bà cụ đã ứng nghiệm, căn nhà đó đã đến lúc phải phát huy tác dụng.
Ngôi nhà trước đây của Quách Dực là nhà của chính phủ, sau khi ông từ chức thì phải trả lại cho nhà nước, thế nên ông đưa cả nhà Quách Tĩnh Tĩnh tới ở tứ hợp viện.
Thật ra thì Quách Dực giữ lại tứ hợp viện cũng có tính toán của riêng mình.
Hồi đó ông không dám tới là bởi sợ rằng thấy cảnh xưa sẽ đau lòng, nhưng ông vẫn hi vọng khi mình già rồi có thể ở đây dưỡng lão.
Từ khi mới bắt đầu ông đã không có ý định lăn lội trong giới chính trị cả đời, đó không phải là con đường mà ông muốn đi, đó chỉ là con đường Quách gia muốn ông đi mà thôi, nhưng bây giờ, ngoại trừ cái họ ra, ông không còn bất kì liên hệ gì với Quách gia nữa.
Hôm qua tới nơi thì đã khuya, cả một đường chạy mệt mỏi, mọi người chỉ tắm rửa sạch sẽ, chăm sóc bọn trẻ con rồi đi ngủ từ sớm.
Sau khi ăn sáng xong, Quách Dực đưa Trương Thanh đi tham quan khắp tứ hợp viện.
Cách ba mươi năm mới trở lại tứ hợp viện, cảm xúc của ông và Trương Thanh đều rất sâu sắc.
Hai người mặc áo khoác dày đứng ở dưới cây hòe trong sân.
Cây hòe này trong trí nhớ của Trương Thanh rất to lớn, bây giờ, ở giữa thân cây khô quắt nứt ra một cái rãnh sâu, tựa như vết sẹo do bị thương để lại vậy.
“Năm sau liệu nó còn nở hoa không?” Trương Thanh che khăn quàng, ồm ồm hỏi Quách Dực.
Quách Dực ngửa đầu nhìn cành cây trơ trụi, khẳng định nói: “Nở, chắc chắn sẽ nở.
Chờ sang năm cây hòe nở hoa, chúng ta sẽ trở về đây, đến lúc đó chắc Bảy Bảy biết đi rồi, sau bữa tối chúng ta có thể dắt cháu đi dạo trong công viên, xem trẻ con trượt patin”.
Trương Thanh kinh ngạc nói: “Bây giờ còn ai trượt patin sao?”
Quách Dực gật đầu: “Đương nhiên là có rồi, trời mùa đông rất lạnh nên không có ai, đợi đến mùa hè, ở công viên sẽ có rất nhiều người ra đó trượt patin, có chị em, cũng có cha con…”
Trương Thanh hình như nhớ ra cái gì đó, trong mắt như có kỷ niệm ùa về.
Y cười nói: “Được, sang năm chúng ta lại về đây, mang theo cả Bảy Bảy…”
Quách Tĩnh Tĩnh đứng ở dưới mái hiên một lúc lâu, cậu suy nghĩ một lúc, cuối cùng vén rèm đi vào phòng.
Quách Tử Chương đang ngồi ở đầu giường chơi với hai đứa nhỏ, thấy Quách Tĩnh Tĩnh nói muốn ra ngoài đã quay trở lại liền hỏi: “Không phải em nói muốn đến xem Phạm Hành như nào à? Sao lại quay lại rồi?”
Quách Tĩnh Tĩnh không nói thêm cái gì, chỉ trả lời một câu: “Đợi hồi nữa em đi.”
Bảy Bảy thấy Quách Tĩnh Tĩnh, i i a a muốn cậu ôm.
Thế mới thấy máu mủ tình thân thật kỳ diệu, Bảy Bảy còn nhỏ như vậy mà hình như cũng biết ai là người thân nhất của bé.
Quách Tĩnh Tĩnh không có ở đây thì ai bế cũng được, nhưng có Quách Tĩnh Tĩnh, Bảy Bảy vừa nhìn thấy cậu sẽ bi ba bi bô đòi ôm.
Quách Tĩnh Tĩnh mà không ôm bé, bé sẽ khóc òa lên, khóc đến bao giờ được bế mới thôi.
Quách Tĩnh Tĩnh đưa tay, ôm lấy bé vào trong ngực mình rồi hỏi Quách Tử Chương: “Đúng rồi, Tiểu Niên đang nghỉ đông đúng không anh? Lúc nào thì về kinh thành?”
Quách Tử Chương cười nói: “Thằng bé nghỉ rồi, nhưng mà chị Hoa không đi được, anh Hoài Minh muốn ở cạnh chị ấy nên chắc hai ngày nữa là về thôi”.
Man không biết Tiểu Niên, ngước mặt hỏi Quách Tĩnh Tĩnh: “Tiểu Niên cũng là em gái ạ?”
Quách Tĩnh Tĩnh không buồn chỉnh lại chữ “cũng” nữa, có điều vẫn khẳng định lại giới tính cho Man.
“Không phải, là em trai, không nhỏ hơn cháu nhiều lắm đâu.”
Man suy nghĩ một chút: “Thế ạ, vậy cháu vẫn thích Bảy Bảy nhất, Bảy Bảy là công chúa nhỏ!”
“Phì!” Quách Tử Chương không nhịn được phì cười, anh khoát tay với Quách Tĩnh Tĩnh: “Đừng để Phạm Hành nghe thấy câu này”.
Quách Tĩnh Tĩnh cũng thật ảo não, đáp một câu: “Em biết mà!”
Một lát sau, Trương Thanh cùng Quách Dực tay trong tay vào phòng, Trương Thanh vừa giậm chân vừa hô: “Lạnh chết ba rồi, tê hết cả chân, đứng trong sân mụ hết cả người, chẳng biết tuyết rơi lúc nào luôn”.
“Tuyết rơi sao?” Quách Tĩnh Tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, thì ra tuyết đã rơi rồi.
Quách Tử Chương nhìn hai người cha của mình cũng hiểu được tại sao Quách Tĩnh Tĩnh lại quay lại, chắc là do hai ông ba cứ anh anh em em cản đường đây mà.
Quách Tĩnh Tĩnh muốn ra ngoài chắc chắn phải đi ngang qua hai người kia,cậu không muốn quấy rầy họ cho nên mới vòng trở lại.
Quách Tĩnh Tĩnh thấy tuyết không lớn liền nói: “Ba, chú Dực, con muốn tới viện xem một chút”.
Trước đó cậu đã muốn đi rồi, nhưng cậu lo không ai chăm sóc Bảy Bảy, sau đó lại có thêm cả Man nữa.
Bây giờ thì khác, có nhiều người như vậy, cậu có đi một lúc cũng không sao.
Quách Dực đã biết chuyện của Hạ gia, Hạ lão gia nằm viện nên cũng cần đi thăm một chuyến.
Ông gật đầu, nói: “Chú đi cùng cháu, lỡ như gặp phải Đường Hồng Lan thì cũng không bị bà ta nghi ngờ”.
Quách Tĩnh Tĩnh đã không còn ngăn cách với Quách Dực nữa, cậu biết ông quan tâm mình nên gật đầu ngay.
Cậu đưa Bảy Bảy cho Trương Thanh, sau đó liền mang bao tay, đội nón vào.
Trương Thanh dặn dò: “Vậy hai người cẩn thận một chút, tuyết rơi mặt đường đóng băng sẽ trơn lắm đấy.
Nhớ mặc nhiều áo vào không lạnh”.
“Con biết rồi, ba.”
“Em yên tâm đi.”
Quách Tĩnh Tĩnh mặc quần áo xong, Man cũng muốn đi cùng nên Quách Tĩnh Tĩnh đưa bé đi theo.
Kết quả đến bệnh viện, Quách Tĩnh Tĩnh không gặp được Hạ Phạm Hành.
Hạ lão gia đột nhiên ngã xuống nên công ty cần có người chống đỡ, người này tất nhiên không thể là Hạ Vân Long cho nên ăn sáng xong, Hạ Phạm Hành liền chạy tới công ty.
Bây giờ Hạ lão gia thậm chí không thể ăn được gì nữa, bác sĩ nói nhất định phải qua bốn mươi tám giờ sau mới được.
Hạ lão gia bị trúng gió mức độ nhẹ nên không thể nói chuyện, tay chân cũng không được linh hoạt, có điều từ ánh mắt Quách Tĩnh Tĩnh vẫn có thể nhận ra rằng ông rất vui khi cậu tới đây.
Quách Tĩnh Tĩnh nghĩ tới Hạ lão gia hồi còn khỏe mạnh, hiện tại chỉ có thể nằm trên giường không động đậy được, trong lòng cũng thật sự không nói nên lời.
Cậu thầm mắng Hạ Vân Long quá vô liêm sỉ, không phải là con người.
Quách Dực cũng ân cần hỏi chuyện.
Khi Hạ Vân Tuyết thấy Quách Dực cũng rất giật mình, cô vẫn chưa biết gia cảnh của Quách Tĩnh Tĩnh, đột nhiên thấy một nhân vật lớn như vậy ở đây thì kinh ngạc lắm.
Quách Dực hỏi thăm tình hình của Hạ lão gia, Hạ Vân Tuyết cũng không gạt, cô kéo tay Man, không chút giấu diếm giải thích hết mọi chuyện cho ông.
Quách Tĩnh Tĩnh đi đến bên cạnh Hạ lão gia.
Đầu giường có để khăn lông cùng nước nóng, hẳn là Hạ Vân Tuyết chuẩn bị lau mặt cho ông.
Quách Tĩnh Tĩnh chăm sóc người khác rất thuần thục, tất cả kinh nghiệm bao nhiêu năm đều là do cậu tự học lấy.
Vì vậy cậu vén tay áo lên, vắt khăn lông khô lau cho Hạ lão gia.
Hạ lão gia kinh ngạc nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, động tác của Quách Tĩnh Tĩnh rất nhẹ nhàng, thành thật mà nói, so với Hạ Phạm Hành cùng Hạ Vân Tuyết còn cẩn thận hơn nhiều.
Quách Tĩnh Tĩnh vừa lau vừa trò chuyện với Hạ lão gia.
“Ông nội cố gắng mở lòng, chuyện đã qua rồi, Phạm Hành sẽ xử lý hết, ông cứ an tâm dưỡng bệnh là được.
Bây giờ không còn gì quan trọng hơn sức khỏe của mình ông ạ.”
“Chờ hôm nào cháu đưa Bảy Bảy tới thăm ông, để ông xem thằng bé có lớn hơn chút nào không nhé.
Cháu thấy chỉ có răng dài ra thôi chứ không thấy lớn thêm được chút nào cả.”
“Chờ ông khỏe rồi, ông muốn ăn cái gì thì nói với cháu, cháu làm xong sẽ mang tới…”
Mỗi lần nói câu gì Quách Tĩnh Tĩnh sẽ dừng lại một chút, xem ra cũng làm khó cậu, bình thường cậu ít nói, bây giờ vì muốn an ủi động viên ông mà cố gắng nghĩ ra chuyện để nói, quả thật rất có lòng..