Nhà Có Chính Thê

Chương 284: Cháo Gà Ấm Lòng

Hạ Vân Tuyết thật sự rất thức thời, đối với việc Bảy Bảy là con của Hạ Phạm Hành và Quách Tĩnh Tĩnh Hạ Vân Tuyết cũng không hỏi nhiều, chỉ cười nói chúc mừng.
Bất kể cô vì lí do gì mà không hỏi thì ít nhất đối với hai người Hạ Phạm Hành mà nói, nó đã bớt đi không ít phiền toái.


Cháo gà cho bữa tối đã nguội bớt, Man— đã ăn tận ba chén rồi mà sau đó còn muốn ăn thêm nữa.
Hạ Vân Tuyết vội vàng ngăn không cho bé ăn nữa, nhưng ngay bản thân cô cũng đã ăn tận hai chén.
Nghe Hạ Phạm Hành nói đây là Quách Tĩnh Tĩnh tự mình làm, cô không giấu nổi vẻ kinh ngạc và bội phục.


Ăn xong cơm tối, Hạ Vân Tuyết muốn tranh phần rửa chén, Quách Tĩnh Tĩnh ngăn không cho cô làm, tự mình bưng tới phòng bếp, Hạ Vân Tuyết vẫn mặt dày tới giúp đỡ.
Hạ Phạm Hành thì chơi với Man và Bảy Bảy Bảy ở trong phòng khách.


Hai đứa bé nằm trên thảm thủ công rất dày ở trên đất, trong phòng lại bật lò sưởi nên sẽ không có cảm giác lạnh.
Quách Tĩnh Tĩnh rửa chén, không cho tay Hạ Vân Tuyết dính nước, Hạ Vân Tuyết liền lấy giẻ lau khô nước ở trong bát, sau đó úp bát vào trong tủ chén.


Hạ Vân Tuyết đã hiểuchút ít về tính Quách Tĩnh Tĩnh, cậu không nói nhiều, rất an tĩnh hơn nữa lại biết điều.


Giữa cậu và Hạ Phạm Hành dường như không cần phải nói ra cái gì, chỉ cần trao đổi ánh mắt là có thể biết được tâm ý của đối phương, sự ăn ý này không chỉ dựa vào thời gian mà tạo thành mà còn cần chút tâm linh tương thông nữa.
Cho nên, cô rất tò mò về Quách Tĩnh Tĩnh.


“Anh dâu…”
Hạ Vân Tuyết cảm thấy gọi như này không có vấn đề gì, nhưng Quách Tĩnh Tĩnh lại không chịu nổi, nhấp mím môi nói: “Gọi tên tôi là được rồi.”


Hạ Vân Tuyết ở nước ngoài lâu như thế cũng không phải là một người câu nệ, rất sảng khoái sửa lại cách gọi: “Tĩnh Tĩnh, gọi như này được chưa?”
Quách Tĩnh Tĩnh gật đầu, lần này đã thoải mái hơn rất nhiều, cậu quay đầu tiếp tục rửa chén.


“Ừm… Tôi có thể hỏi, cậu với anh tôi quen biết nhau như nào không? Thật ra thì tôi rất tò mò,” Hạ Vân Tuyết khẽ cười cười, “Khi còn bé tôi vẫn luôn thấy anh tôi lạnh như băng, rất khó để thân cận, có điều quan hệ của bọn tôi… Cũng quả thật khá lúng túng, chuyện này chắc cậu cũng biết nhỉ?”


” Ừ, biết.” Chuyện này Hạ Phạm Hành đã nói cho cậu hay từ lâu.


“Thật ra thì chuyện cũng không như người ngoài nói, ” Hạ Vân Tuyết hẳn là sợ Quách Tĩnh Tĩnh có chỗ hiểu lầm nên nhân cơ hội muốn giải thích thay cho Hạ Phạm Hành.”Chuyện năm đó rất khó nói rõ ai đúng ai sai, số mệnh con người quả thật là ý trời trêu người, nhưng anh cả không sai.”


Hạ Vân Tuyết muốn giải thích, nhưng Đường Hồng Lan dù sao cũng là mẹ cô, cô cũng không tiện nói gì, cứ định nói rồi lại thôi.
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn ra ý tốt của cô, giống như Hạ Phạm Hành đã nói, Hạ Vân Tuyết không giống như mẹ và anh của mình.


Không muốn cô bị làm khó, Quách Tĩnh Tĩnh cười một tiếng an ủi: “Tôi biết mà.”
Hạ Vân Tuyết có chút xuất thần nhìn Quách Tĩnh Tĩnh.
Nụ cười của cậu cũng giống như người đó, mang theo chút xấu hổ, khóe mắt hơi cong cong, thuần khiết mà chân thành.


Hạ Vân Tuyết ngơ ngác nhìn một hồi mới vội vàng thu lại ánh mắt, có chút hối hận vì bản thân không mang theo máy ảnh.
Cô cúi đầu nhìn cái chén trong tay mình, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Hình như tôi biết vì sao anh lại chọn cậu rồi…”


Cô nói quá nhỏ, Quách Tĩnh Tĩnh không có nghe rõ bèn nghiêng người hỏi: “Cô nói gì cơ?”
Hạ Vân Tuyết ngẩng đầu cười một tiếng: “Không có gì, Tĩnh Tĩnh, có thể nhờ cậu chuyện này không?”
“Chuyện gì?”
“Cháo gà nấu như thế nào vậy? Nó ngon quá, cậu dạy tôi được không?”


Quách Tĩnh Tĩnh ngẩn người, thấy Hạ Vân Tuyết có vẻ rất muốn học thì gật đầu ” Được.”
Mặc dù Hạ Phạm Hành muốn giữ Hạ Vân Tuyết ở lại nơi này qua đêm, nhưng cô vẫn từ chối.
Hôm nay cô đưa Man tới là bởi vì trước cơm tối Man đã làm rùm beng một trận với Hạ Vân Long.


Hạ Vân Long vô tình hoặc cố ý muốn Hạ Vân Tuyết rời đi, trẻ con thì nhạy cảm, có thể bé không nghe hiểu hết ý tứ trong lời nói của Hạ Vân Long nhưng ít nhất có thể cảm giác được mẹ mình đang bị ức hϊế͙p͙, cho nên đã làm loạn lên với gã.


Hạ Vân Tuyết không muốn Man bị mắng, Hạ Vân Long vẫn còn đỡ hơn chút, chủ yếu là Đường Hồng Lan, bà ta không chịu nổi nữa, thế nên sau khi nói với Hạ lão gia một tiếng cô liền mang theo Man đi ra ngoài, nói là sẽ ăn tối ở ngoài.


Sau khi Man đi ra khỏi nhà, bé nói muốn gặp Hạ Phạm Hành, Hạ Vân Tuyết đành đưa bé tới.
Lúc Hạ Vân Tuyết sắp đi, Quách Tĩnh Tĩnh đưa cho cô một cái bình giữ nhiệt, nói là đưa cho Hạ lão gia.


Hóa ra sau khi biết Hạ Vân Tuyết tới, Quách Tĩnh Tĩnh đã chuẩn bị ngay, phần cháo gà định để lại sáng mai ăn cậu múc vào trong bình giữ nhiệt, để ở một bên chờ khi Hạ Vân Tuyết về có thể mang về cho Hạ lão gia.
Hạ Vân Tuyết nhìn vật trong tay, cười cực kì ấm áp.
“Anh cả, anh thật có phúc”.


Hạ Phạm Hành không phản bác, chỉ đưa tay qua ôm lấy vai Quách Tĩnh Tĩnh rồi cười với Hạ Vân Tuyết.
“Được rồi, vậy bọn em về đây, thời gian không còn sớm nữa, hai người nghỉ ngơi sớm chút đi.”


Man vẫn có chút không nỡ, nếu không phải vì Bảy Bảy đã ngủ rồi thì chắc bé sẽ không muốn đi đâu.
“Lần sau cháu có được tới thăm Bảy Bảy không?” Man khát vọng nhìn Quách Tĩnh Tĩnh cùng Hạ Phạm Hành.


Hạ Phạm Hành cười nói: “Dĩ nhiên có thể rồi, nhưng mà, đừng quên ước định giữa chúng ta đấy”.
Man kiên định gật đầu: “Cháu biết rồi, cháu sẽ không quên đâu!”
Hạ Phạm Hành cười một tiếng rồi ngẩng đầu với Hạ Vân Tuyết: “Thật sự không cần anh tiễn à?”


Hạ Vân Tuyết nháy mắt: “Không cần, ông nội thuê xe cho em rồi, em tự lái xe về được”.
“Tài lái xe của mẹ tốt lắm!” Nói đến điểm này Man vẫn rất tự hào.
Hạ Vân Tuyết cười một tiếng: “Có khoảng thời gian em mê đua xe lắm.”


Hạ Phạm Hành gật đầu tỏ ý mình đã hiểu, hắn cũng yên tâm đôi phần.
Hạ Vân Tuyết dắt Man, vẫy tay chào hai người rồi rời đi.
Hai người đi xuống lầu, cùng nhau đi ra cửa tiểu khu.
Hạ Vân Tuyết nói với Man: “Man, lúc nãy cậu nói gì với con thế?”


Man nhìn Hạ Vân Tuyết, hơi dừng một chút rồi nói: “Cậu nói, không thể nói chuyện Bảy Bảy cho Vân Long và bà ngoại nếu không Bảy Bảy sẽ gặp nguy hiểm.”
Hạ Vân Tuyết có chút kinh ngạc, Hạ Phạm Hành lại nói một cách trực tiếp như thế, thật sự không có vấn đề gì sao?


Man dừng bước lại, Hạ Vân Tuyết hỏi bé: “Sao thế?”
Man nhìn Hạ Vân Tuyết, vẻ mặt thành thật nói: “Mẹ, bà ngoại có phải không thích Bảy Bảy không? Họ sẽ bắt nạt Bảy Bảy đúng không?”


Hạ Vân Tuyết khổ sở trong lòng không cách nào nói thành lời, nào chỉ là bắt nạt, cô thậm chí còn không dám tưởng tượng xa hơn.
Thật ra kể từ khi rời khỏi nhà Hạ Phạm Hành, cô đã suy nghĩ: Hôm nay đáng lẽ cô không nên tới đây?


Cô sợ mình sẽ đem đến phiền toái cho Quách Tĩnh Tĩnh và Bảy Bảy.
“Mẹ?” Bảy Bảy thấy sắc mặt Hạ Vân Tuyết rất khó coi liền nhét tay mình vào trong tay cô, “Mẹ yên tâm, con sẽ bảo vệ Bảy Bảy thật tốt, con nhất định sẽ không nói chuyện này cho bà ngoại đâu”.


Man nói rất kiên định, dù bé hẵng còn nhỏ nhưng thái độ lại vô cùng nghiêm túc.
Hạ Vân Tuyết nhìn Man mà chợt nhớ tới chồng mình, trong lòng cũng cảm thấy mềm mại.
Cô không nhịn được mà bật cười, nhéo nhéo má Man, cười trêu nói: “Xem ra Man của chúng ta rất thích Bảy Bảy nhỉ”.


Man hình như có chút xấu hổ, có điều da bé đen nên đỏ mặt cũng chẳng ai biết.
Bé nắm chặt lòng bàn tay trăng trắng của mình, nói: “Bảy Bảy thật là đẹp, mắt em ấy đẹp như mắt mẹ vậy”.
“Thật à?”, Hạ Vân Tuyết rất tự hào, điều này nói rõ trong lòng con trai cô cũng rất đẹp!


Lúc hai người về tới Hạ gia đã sắp mười giờ.
Khi vào cổng sân, Hạ Vân Tuyết thấy đèn trong phòng Hạ lão gia vẫn còn sáng.
“Tiểu thư, cô về rồi” người mở cửa cho bọn họ là Hạ Toàn Hữu.
“Ông nội.” Man rất thích Hạ Toàn Hữu, bởi vì Hạ Toàn Hữu luôn làm cho bé nhiều đồ ăn ngon.


Hạ Toàn Hữu hiền hòa xoa xoa tóc Man. 
Hạ Vân Tuyết ngẩng đầu nhìn thư phòng ở tầng hai, sau đó hỏi Hạ Toàn Hữu: “Chú Toàn, ông nội vẫn chưa ngủ sao?”
Hạ Toàn Hữu nhìn Hạ Vân Tuyết, không nói mà chỉ lắc đầu một cái.
Hạ Vân Tuyết sửng sốt một chút, hỏi: “Sao ạ? Xảy ra chuyện gì sao?”


Hạ Toàn Hữu cười nói: “Không có gì, chỉ là lúc ăn tối có xảy ra chuyện không vui với bà chủ thôi”.
Dù ngoài mặt Hạ Toàn Hữu đang cười nhưng trong ánh mắt lại chẳng có chút ý cười nào.


Hạ Vân Tuyết biết, tuyệt đối không chỉ là “không vui”, Hạ Vân Tuyết đứng ở đó có chút xuất thần.
Hạ Toàn Hữu thấy đồ cô cầm trên tay bèn nói: “Tiểu thư, cô đưa Man đi nghỉ ngơi sớm đi, trông Man cũng mệt rồi.
Cô đưa đồ cho tôi, nói với tôi để chỗ nào là được”.


Hạ Vân Tuyết cúi đầu nhìn cháo gà trong tay, sau đó ngẩng đầu nói với Hạ Toàn Hữu: “Chú Toàn, phiền chú chiếu cố Man một lúc, giúp Man tắm hộ cháu, cháu đi thăm ông nội”.
Nói xong, cô giơ bình giữ nhiệt lên, nhỏ giọng nói: “Tĩnh Tĩnh nấu cháo gà đấy.”


Bây giờ Hạ Toàn Hữu mới thực sự cười, ông gật đầu nói: “Cô đi đi, cứ để Man cho tôi”.
Man biết Hạ Vân Tuyết có chuyện phải làm, rất nghe lời đi theo Hạ Toàn Hữu đi tắm.


Trước tiên Hạ Vân Tuyết đi vào trong phòng bếp, sau khi đổ cháo gà vào trong chén, hơi nóng của cháo bốc lên kết hợp cùng màu sắc ngon mắt, nhìn chén cháo cô khẽ mỉm cười.
Tiếp đó, cô bưng lên thư phòng tìm Hạ lão gia.
Hạ lão gia  ngồi ở trong thư phòng, cầm trong tay cái hộp gỗ.


Cái hộp trông có vẻ đã có tuổi, có thể bởi vì thường xuyên lau chùi mà trên hộp không dính chút bụi bặm nào, hoa văn trên hộp đã không còn rõ nữa.
Hạ lão gia không mở ra mà cứ như vậy cầm ở trên tay ngẩn ngơ nhìn.
Cửa phòng bị gõ, Hạ lão gia tỉnh hồn, ngẩng đầu hỏi: “Ai?”


Hạ Vân Tuyết lên tiếng nói: “Ông nội, là cháu đây.”
Hạ lão gia dừng một chút rồi trả lời: “Vào đi.”
Hạ Vân Tuyết đẩy cửa vào thư phòng, khi thấy cái hộp ở trong tay Hạ lão gia thì trong mắt thoáng qua một vẻ kinh ngạc.
Cô nhấp mím môi, đóng chặt cửa thư phòng rồi mới đi tới.


Hạ lão gia ngửi thấy mùi thơm liền ngẩng đầu hỏi: “Cái gì đó?”
Hạ Vân Tuyết cười một tiếng: “Cháo gà ái tâm, Tĩnh Tĩnh tự mình xuống bếp làm đấy ông.”
Hạ lão gia ban đầu không hứng thú nhiều, nghe thấy Hạ Vân Tuyết nói như thế mới ngó đầu qua nhìn.


Hạ Vân Tuyết đặt cháo gà ở trước mặt ông, Hạ lão gia để cái hộp qua một bên, cầm muỗng lên nếm thử, sau đó trên mặt cũng lộ vẻ xúc động.
Ông húp thêm vài ngụm rồi nói, bộ dạng trông như một đứa trẻ to xác: “Anh cả cháu đùn đẩy trách nhiệm hay đấy!”


Hạ Vân Tuyết cười khẽ, kéo ghế ra ngồi xuống.
Trong lúc lão gia ăn cháo, cô nói ra chuyện buổi tối nay.
“Bảy Bảy trông càng ngày càng giống anh.


Thằng bé biết ngồi rồi ạ, để bé một mình nằm im thì bé không vui đâu, cứ phải lật qua lật lại đùa vui thì mới chịu, bé mọc sáu cái răng rồi, trên bốn dưới hai, răng nhỏ như răng chuột ấy.”
Ánh mắt lão gia càng thêm phần nhu hòa, ông không cắt lời Hạ Vân Tuyết, vừa ăn cháo vừa nghe cô kể chuyện..