Chuyện Quách Tĩnh Tĩnh tới kinh thành dĩ nhiên không thể để cho Hạ Vân Long biết, trùng hợp gần đây Đường Hồng Lan mới xuất viện, bà ta đã ở viện hơn một tuần trời,Hạ Phạm Hành dứt khoát mượn cớ này mà dọn ra khỏi biệt thự Hạ gia.
Tất nhiên là hắn vẫn nói rõ ràng với Hạ lão gia.
Ông biết Quách Tĩnh Tĩnh cùng Bảy Bảy tới thì muốn gặp chắt trai lắm.
Nếu như đặt ở lúc trước thì chỉ cần tùy tiện mượn cớ sắp xếp là được, nhưng bây giờ là thời điểm đặc biệt, vì an toàn của cháu yêu mà Hạ lão gia chỉ có thể nhịn.
Đối với việc Hạ Phạm Hành muốn dọn đi, Hạ Vân Tuyết không tỏ vẻ gì mà ngược lại còn ủng hộ.
Hạ Phạm Hành ở trong phòng thu thập quần áo, Hạ Vân Tuyết đi tới nói: “Anh cả, để em giúp anh.”
Hạ Phạm Hành có chút bất ngờ, quay đầu nhìn Hạ Vân Tuyết.
Ánh cười trong mắt Hạ Vân Tuyết làm hắn sống lại kí ức khi hai người lần đầu tiên gặp mặt, Hạ Vân Tuyết núp ở phía sau mọi người nhìn hắn, thật khác so với vẻ vênh vênh tự đắc của Hạ Vân Long, hắn thấy trong mắt cô là một tia khát vọng.
Có điều lúc đó Hạ Phạm Hành không chú ý tới những thứ này, cho dù chú ý tới hắn cũng sẽ coi thường bởi vì lúc đó hạt giống oán hận của hắn đối với Đường Hồng Lan đang ươm mầm, tất cả thứ gì liên quan tới bà ta hắn chẳng muốn chung đụng.
Hôm nay lại nhìn thấy Hạ Vân Tuyết như vậy, Hạ Phạm Hành dịch sang một bên nhường chỗ rồi nói với cô một câu: “Cám ơn em.”
Một người sắp gần ba mươi giờ đây đứng trước mặt anh trai lại vẫn như cô bé ngày nào, Hạ Vân Tuyết có chút kích động lắc đầu một cái, khóe miệng không áp chế được nụ cười, bắt tay giúp Hạ Phạm Hành sửa sang lại quần áo.
Man quệt mồm đi tới bên người Hạ Phạm Hành.
Man không nói chuyện mà chỉ đứng bên chân hắn, cúi đầu gảy ngón tay mình.
Da Man rất đen nhưng lòng bàn tay lại rất trắng, sự thay đổi màu sắc đột ngột như vậy khiến người ta cảm thấy rất dễ thương, tựa như miếng đệm thịt trên chân mèo vậy.
“Cháu làm sao thế?” Hạ Phạm Hành cúi đầu hỏi.
Man ngẩng đầu nhìn Hạ Phạm Hành, hỏi: “Cậu, cháu có thể dọn đi cùng cậu không?”
“Sao thế? Ở nơi này không tốt sao?”
“Không tốt!” Man trả lời rất thẳng thắn, “Cháu không thích bà nội cũng không thích người cậu đó.
Cháu muốn dọn đi với cậu, được không ạ?”
Hạ Phạm Hành cũng khó trả lời cái vấn đề này.
Hạ Vân Tuyết không biết làm sao mà nhìn bé: “Man.”
“Được rồi, con biết là không được rồi mà.” Man nhún vai một cái, mặt như đưa đám.
Hạ Phạm Hành nghĩ ngợi chốc lát rồi chợt nói: “Nhưng mà cháu có thể tới tìm cậu chơi.”
“Có thật không?” Man trong nháy mắt khôi phục sức sống.”Bây giờ có thể không ạ?”
“Man…” Hạ Vân Tuyết bất lực.
Man không hiểu được sự bất lực của Hạ Vân Tuyết, chỉ vào Hạ Phạm Hành mà nói: “Cậu đồng ý rồi mà.”
“Nhưng không phải bây giờ, ” Hạ Vân Tuyết nói, “Cậu dọn nhà sẽ có rất nhiều chuyện phải làm, mẹ có thể đồng ý với con, chờ cậu con chuyển nhà xong mẹ sẽ đưa con tới chơi, nhưng khoảng thời gian này con phải ngoan cho mẹ.”
“Lúc nào con mà chả ngoan!” Man ưỡn ngực, “Chỉ cần bọn họ không bắt nạt mẹ thì con sẽ rất ngoan.”
Gần đây Hạ Phạm Hành bề bộn công việc nên không để ý đến Hạ Vân Tuyết nhiều, hơn nữa Hạ Vân Tuyết đã trưởng thành, hắn cũng không tiện quản quá nhiều, nhưng khi nghe Man nói như vậy, hắn bất giác nhíu mày.
“Làm sao? Hạ Vân Long bắt nạt hai mẹ con à?”
Hạ Vân Tuyết cười lắc đầu: “Anh ta là được cưng chiều mà sinh hư, cứ mãi sống trong lâu đài của mình nên cho là tất cả mọi chuyện phải làm theo ý mình, vì thế không tính là bắt nạt.
Cái miệng kia của anh ta, anh cũng biết mà, bây giờ em coi như không nghe thấy gì nữa rồi.
Trước kia còn thấy khổ sở, bây giờ…”
Bây giờ cái gì thì Hạ Vân Tuyết không nói nữa, chỉ haha cười một tiếng nhưng nét mặt lại mang vẻ buông xuôi.
“Cuộc sống là của bản thân mình nên muốn sống như nào để vui vẻ là tùy em lựa chọn.”
Nghe Hạ Phạm Hành nói như vậy, Hạ Vân Tuyết không nhịn được khẽ hắng giọng: “Anh thật tự do phóng khoáng nhỉ.”
“Ở trước mặt anh em dĩ nhiên có thể tùy ý tự do.”
Hạ Vân Tuyết hơi ngẩn ra.
Cô cúi đầu, ánh mắt có chút nóng lên, hồi lâu mới lẩm bẩm nói: “Dạ…”
Mỗi cô gái khi còn bé đều hy vọng mình có thể có một người anh luôn bao dung che chở cho mình, Hạ Vân Tuyết cũng giống vậy, cho nên lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Phạm Hành, mặc dù mẹ cô cùng Hạ Vân Long rất ghét hắn nhưng cô vẫn không kiềm được mà chờ mong.
Cô luôn cho rằng, chỉ cần có anh thì chẳng ai bắt nạt được cô nữa.
Vốn tưởng rằng mình đã sớm mất đi cơ hội, hôm nay khi có được rồi, Hạ Vân Tuyết phát hiện ra rằng, hóa ra có anh cũng giống như trong tưởng tượng của mình vậy, rất ấm áp, rất an tâm.
Cốc cốc!
Cửa phòng bị gõ, Man lập tức nói: “Con đi mở cửa!”
Vốn tưởng rằng là Hạ Toàn Hữu, không nghĩ tới người đi theo Man vào người lại là Lưu Nghiên.
Trước đây nghe Hạ Vân Long miêu tả Lưu Nghiên cũng chẳng có cảm tình gì với hai người này, còn luôn lo lắng rằng khi gả về đây sẽ bị bắt nạt.
Lần đầu tiên Lưu Nghiên thực sự thay đổi cái nhìn của mình là lúc trong buổi đấu giá, lúc ấy cô rất thích bộ Monkey Stamp kia, nhưng hôm ấy Hạ Vân Long đưa cô theo chủ yếu là vì bộ trang sức cuối cùng của đêm đó.
Cho nên khi Hạ Vân Long vì ghen tị mà cạnh tranh với Hạ Phạm Hành, Lưu Nghiên cũng có chút mất hứng.
Ngẫm lại cô mới thấy gã là người thích kiếm cớ gây sự, dù đã nhiều lần khuyên can nhưng Hạ Vân Long đều không nghe, càng về sau chính bản thân gã cũng cảm thấy không đáng giá, hơi do dự một chút, cuối cùng Monkey Stamp rơi vào trong tay Hạ Phạm Hành.
Nhưng không ai nghĩ tới cuối cùng Hạ Phạm Hành lại đưa bộ bưu phiếu đó cho Lưu Nghiên.
Lúc ấy Lưu Nghiên mừng rỡ vạn phần, nhưng vừa về tới nhà Hạ Vân Long đã đốt chúng đi, nói rằng rõ ràng Hạ Phạm Hành đang tát thẳng vào mặt gã.
Lần đó biểu hiện của Hạ Vân Long khiến cô vô cùng giật mình, cô thậm chí còn hoài nghi liệu Hạ Vân Long cô quen trước đây và bây giờ có phải cùng một người không? Từ đêm ấy, cái nhìn của Lưu Nghiên đã hoàn toàn thay đổi.
Sau khi kết hôn, Đường Hồng Lan liền nằm viện, mặc dù người ngoài đều nói rằng do Hạ Phạm Hành gây ra nhưng trong lòng Lưu Nghiên lại không quá tin.
Sau đó, thời gian Hạ Vân Long ở viện còn nhiều hơn ở nhà, sau khi kết hôn một tuần Hạ Vân Long chỉ về mỗi hai đêm.
Lưu Nghiên có lòng hỏi thăm Đường Hồng Lan, Hạ Vân Long lại nói rất qua loa, bảo cô không cần lo lắng, nghỉ ngơi cho tốt là được.
Thành thật mà nói, Hạ Vân Long vẫn quan tâm cô nhưng đó chỉ là lời nói trên đầu môi, nhưng Hạ Vân Tuyết lại luôn hỏi han cô ăn cô ở có quen không, thấy cô khẩu vị không hợp còn bảo nhà bếp làm nhiều món khai vị, thay đổi cách chế biến để cho cô ăn nhiều một chút.
Hôm nay Hạ Phạm Hành muốn dọn đi, Lưu Nghiên vốn dĩ muốn tìm Hạ Vân Tuyết, nghe người làm bảo Hạ Vân Tuyết đang ở phòng Hạ Phạm Hành, Lưu Nghiên do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn gõ cửa phòng.
Man giúp cô mở cửa, Lưu Nghiên thấy Hạ Phạm Hành như đang nói chuyện phiếm với Hạ Vân Tuyết, trên mặt Hạ Vân Tuyết mang một nụ cười yếu ớt, Hạ Phạm Hành nói chuyện cũng phá lệ ôn hòa, thật khác so với vẻ lạnh lùng không dễ thân cận ngày thường.
“Nghiên Nghiên? Sao em tới đây?” Hạ Vân Tuyết thấy Lưu Nghiên đã vào phòng hồi lâu mà không nói lời nào, biết cô là người hướng nội nên đã chủ động mở đề tài.
“Chị hai, anh cả” Lưu Nghiên đối mặt Hạ Phạm Hành vẫn có chút bứt rứt, “Em nghe anh cả muốn dọn đi nên tới đưa tiễn ạ.”
Bất kể cô nói thật hay giả thì ít nhất trông cô cũng không có ác ý gì.
Hạ Phạm Hành đáp một tiếng: “Cảm ơn.”
Lưu Nghiên cười lắc đầu một cái, đứng ở đằng kia lại không biết nói gì.
Hạ Phạm Hành thấy cô cúi đầu, cứng ngắc đứng ở đó cô đơn lẻ bóng, trông có vẻ gì đó rất đơn bạc liền hỏi một câu: “Gần đây ăn uống có ngon miệng không? Có muốn ăn cái gì thì nói với nhà bếp, để bọn họ làm cho ăn.”
Lưu Nghiên thụ sủng nhược kinh ngẩng đầu lên, há miệng hồi lâu rồi mới lẩm bẩm một câu: “Em cảm ơn anh, em ăn ngon lắm.”
Hạ Phạm Hành gật đầu: “Nếu như cảm thấy thân thể không thoải mái, không tìm được Hạ Vân Long thì tìm chị hai ấy.
Bây giờ em đang trong giai đoạn đặc biệt, mọi việc cần phải chú ý nhiều hơn.”
“Em… Em biết rồi, ông nội cũng dặn em như thế, hơn nữa cũng vẫn luôn quan tâm em.”
Hạ Vân Tuyết cười một tiếng: “Chị dĩ nhiên phải quan tâm em rồi.
Chị cũng không coi em là em dâu mà là em gái của chị.”
(hic, mình nhớ Hạ Vân Long là anh trai của Hạ Vân Tuyết mà sao lại giờ thành em rồi TT)
“Vâng, em biết chị hai tốt với em lắm.” Lưu Nghiên đáp, sau đó quay đầu nhìn về phía Hạ Phạm Hành, “Anh cả, Vân Long… Vân Long nói chuyện có ác mồm nhưng không xấu bụng đâu, chỉ do tính anh ấy đã thế, em mong anh đừng chấp nhặt.
Anh ấy có chỗ nào không đúng, em thay anh ấy xin lỗi anh.”
Khi nói ra những lời này, Lưu Nghiên cũng run sợ trong lòng.
Thật ra cô hiểu rằng giữa Hạ Phạm Hành và Hạ Vân Long là một nút chết, ai cũng không chịu mở ra, mặc dù nói chồng mình như vậy là không đúng, nhưng Lưu Nghiên cảm thấy, Hạ Vân Long tuyệt đối không phải là đối thủ của Hạ Phạm Hành.
Mẹ cô nói đúng, nếu cô gả cho Hạ Vân Long thì hai người sẽ trở thành châu chấu trên cùng một sợi dây, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.
Cô không có ước mơ gì khác, chỉ hy vọng đến lúc đó Hạ Phạm Hành có thể cho Hạ Vân Long một con đường sống.
Nhưng mà, Hạ Phạm Hành không trả lời cô, hắn chỉ quay đầu nhìn Lưu Nghiên, ánh mắt kia nhìn cô khiến cô cảm thấy mình không còn đất để dung thân nữa.
Đúng vậy, bây giờ không phải là việc Hạ Phạm Hành có bỏ qua cho Hạ Vân Long hay không nữa, mà là Hạ Vân Long có chịu bỏ qua không.
Lưu Nghiên cảm thấy rất xấu hổ, xấu hổ đến nỗi không ngóc đầu lên được.
Ba người cũng không ai nói thêm gì nữa, Hạ Vân Tuyết giúp hắn thu thập đồ đạc xong, Hạ Phạm Hành nói tạm biệt với Hạ lão gia rồi rời đi.
Lưu Nghiên như mất hồn trở về phòng, cơm trưa cũng không ăn.
Hạ Vân Long bưng cơm lên tìm cô, thấy cô ngồi trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ mà ngẩn người, sắc mặt cũng hết sức không tốt.
Gã đi tới đặt thức ăn xuống bàn uống trà rồi ôn nhu hỏi: “Em sao vậy? Khó chịu chỗ nào à?”
Lưu Nghiên quay đầu, tỉ mỉ nhìn khuôn mặt của Hạ Vân Long.
Ít nhất gã đối tốt với cô là thật lòng, đúng không?
“Nhìn anh kiểu gì thế? Có phải thấy chồng em rất đẹp trai không?” Hạ Vân Long khẽ cười, gã ngồi xuống mép giường, thuận tay bưng chén đút canh cho Lưu Nghiên.
Lưu Nghiên cảm động trong lòng, nhưng cô không biết rằng Hạ Vân Long chỉ là bất tri bất giác, mấy ngày nay ở viện chăm sóc Đường Hồng Lan đã thành quen.
Lưu Nghiên nhích lên trước, cố gắng ăn, dẫu sao cô cũng là người sinh con trai cho gã.
Lưu Nghiên uống canh, cho dù không có khẩu vị nhưng vẫn cảm thấy bát canh ấy rất ngon.
“Nghiên Nghiên, mấy ngày nay anh không có thời gian ở nhà chăm sóc em, em đừng giận nhé?”
Lưu Nghiên lắc đầu đáp: “Không đâu, anh phải chăm sóc… Mẹ, đây là điều nên làm.”
Hạ Vân Long thích nghe cô nói như vậy, trong lòng gã cảm thấy đây là lẽ hiển nhiên.
Có điều, ngoài mặt gã lại giả vờ nói: “Nhưng dù sao cũng là tân hôn của mình…”
Hạ Vân Long chưa nói xong câu Lưu Nghiên đã cắt ngang lời gã.
“Vân Long, anh đừng nói như vậy.
Nếu em đã gả cho anh thì chúng ta là người một nhà rồi, em không cho phép anh nói lời như vậy nữa.”
Lưu Nghiên dùng ngón tay ngăn trước miệng Hạ Vân Long, Hạ Vân Long nắm lấy bàn tay nhỏ xinh của cô mà hôn lên, rồi nói: “Rồi rồi rồi, anh không nói nữa, sau này anh sẽ không nói nữa.
Nghiên Nghiên của anh là ngoan nhất, thiện lương nhất nhỉ.”
Lưu Nghiên lập tức đỏ mặt, rút tay về gắt giọng: “Anh làm gì thế, ban ngày ban mặt…”
Hạ Vân Long thấy Lưu Nghiên như thế trong lòng cũng ngứa ngáy, nhưng vừa nghĩ tới lời dặn của Đường Hồng Lan Hạ Vân Long không dám làm bậy, chỉ có thể cố đè xuống lửa tình trong lòng, đàng hoàng đút cô uống canh.
Lưu Nghiên uống mấy hớp rồi giương mắt nhìn Hạ Vân Long, thấy Hạ Vân Long tựa hồ tâm tình rất tốt, lúc này mới dám nói ra chuyện của Hạ Phạm Hành.
“Đúng rồi, hôm nay em chào tạm biệt anh cả, trông sắc mặt anh ấy không tốt lắm, chắc là mấy chuyện gần đây khiến anh ấy không mấy dễ chịu nhỉ? Vân Long, chuyện mẹ bị thương không phải ông nội đã nói là do mẹ vô tình đập đầu sao? Hôm nay anh cả xảy ra chuyện, em thấy đã là người một nhà thì nên đoàn kết mới đúng.
Em thấy có người bảo anh cả hại mẹ bị thương, cái này quả thực hơi quá đáng.
Mẹ bị thương nên chắc đã quên mất, anh xem anh có thể nhắc mẹ nói rõ với mọi người … A!”
Ùm!
Muỗng canh rơi vào trong chén làm nước canh bắn một ít lên tay Lưu Nghiên, canh rất nóng khiến cho cô giật mình.
Sắc mặt Hạ Vân Long đen như đáy nồi.
Gã dường như không chú ý tới Lưu Nghiên bị canh nóng bắn phải, nặng nề đặt chén canh lên đầu giường.
“Lưu Nghiên, em đang trách mẹ anh bỏ đá xuống giếng à?!
Lưu Nghiên bị mắng mà cả kinh, liền vội vàng giải thích: “Em không phải có ý đó, Vân Long, em chỉ mong quan hệ giữa hai người tốt hơn…anh cả…em…”
“Hắn không phải anh của anh! Anh không bao giờ có một người anh nào như thế! Em muốn anh nói với em bao nhiêu lần nữa đây, Hạ Phạm Hành và anh chỉ có thù không có tình! Bình thường em gọi hắn là anh cả rồi thật sự xem hắn là anh đấy à? Anh nói cho em hay Lưu Nghiên, hắn ta gặp chuyện như ngày hôm nay là do nghiệp của hắn và mẹ hắn! Làm gì không làm lại đi làm người thứ ba?! Có một người mẹ vô liêm sỉ như vậy đáng đời hắn ta cả đời này không ngóc đầu lên được!”
Hạ Vân Long nói xong, chưa cho Lưu Nghiên có cơ hội mở miệng đã đứng dậy tiếp tục nói: “Cơm ăn không tùy em, anh đi làm.”
Nói xong, gã đi thẳng không buồn quay đầu lại.
Lưu Nghiên há miệng muốn gọi gã nhưng đáp lại chỉ là một tiếng đóng cửa thô bạo.
Lưu Nghiên cúi đầu nhìn mu bàn tay đỏ lên của mình, nước mắt cứ thế chảy xuống từng giọt.
Cô vừa khóc vừa cảm thấy bụng hơi đau nhưng cô không muốn gọi bất kì ai tới, cô không muốn để ai thấy được dáng vẻ thảm hại này của mình.
Cô cảm thấy rất mệt mỏi, thân thể mệt mỏi, lòng cũng mệt mỏi, chỉ muốn tìm chỗ trốn, không ai tìm thấy được.
*
Hạ Phạm Hành không cần biết những phân tranh của Hạ gia.
Ngày thứ hai dọn tới nhà trọ hắn nhận được cuộc điện thoại nói hắn tạm thời không cần đi làm, hỏi phòng nhân sự là chủ ý của người nào thì bọn họ nói là ý của hội đồng quản trị.
Hội đồng quản trị cái gì chứ, ý của Đường Hồng Lan thì đúng hơn.
Hạ Phạm Hành ngược lại rất thản nhiên, cho hắn nghỉ hắn cũng dứt khoát không tới công ty nữa, thậm chí còn không xuất hiện trước mặt công chúng.
Tất cả mọi người đều nghĩ hắn là con rùa rụt cổ, nhưng không ai biết rằng đây là sự yên bình cuối cùng trước khi bão táp phong ba..