Bất kể nói thế nào thì đề nghị xây nhà của Hạ Phạm Hành vẫn đáng để suy tính, có điều chuyện này chủ yếu còn phải xem ý của Trương Thanh, nếu như Trương Thanh không muốn tất nhiên cũng sẽ không miễn cưỡng.
Người một nhà ngồi ở trên ghế sa lon chật cả một phòng, bắt đầu bàn về vấn đề này.
Sau khi nói ra kế hoạch, mọi người đều chờ xem phản ứng của Trương Thanh.
Trương Thanh cúi đầu ngồi một bên không nói lời nào, Quách Tử Chương liền mở miệng nói: “Ba, nếu như ba không nỡ, không sửa sang gì ngôi nhà gạch đỏ thì cũng không sao cả.”
“Đúng thế, chú Trương, Tử Chương nếu như không có chỗ ở thì cháu sẽ mua nhà ngay trước cửa nhà chú, cháu nuôi cậu ấy.” Dương Tuyền khoát khoát tay, nói chuyện rất đương nhiên.
Quách Tử Chương cảm thấy lời này sao lại nghe có chút khó chịu nhỉ? Anh liếc y một cái: Cậu là ai? Đây là chuyện nhà chúng tôi, ở chỗ nào thì cút về chỗ đấy đi.
Dương Tuyền trừng anh: Không cút đấy! Tôi là người đàn ông của cậu cơ mà!
Quách Tử Chương nhếch mép, hừ cười một tiếng: Người đàn ông của tôi? Được lắm!
Dương Tuyền nuốt nước miếng, khó hiểu cảm thấy hoa cúc có hơi đau.
“Thật ra thì trước đây ba đã có ý này.” Trương Thanh mở miệng, quay đầu nhìn về phía Quách Tĩnh Tĩnh, “Ba dành một khoản tiền để cho A Tĩnh kết hôn, có cả phần tiền để xây nhà, nhưng mà sau đó lại không dùng tới nữa.
Ba nghĩ có cơ hội thì sẽ lập tức giao nó cho A Tĩnh.”
Trương Thanh vừa nói vừa nhìn về phía Quách Tử Chương.
Trước kia y không biết Quách Tử Chương còn sống cho nên tiền tiết kiệm dành hết cho Quách Tĩnh Tĩnh.
Ngày hôm nay Quách Tử Chương trở lại bên cạnh mình, Trương Thanh cũng không phải người hay nói dối cho nên nói thẳng trước mặt, chỉ là y cũng sợ Quách Tử Chương nghe xong trong lòng khó chịu.
Quách Tử Chương cười với y thật ấm áp, Trương Thanh cũng biết, Quách Tử Chương không ngại chuyện ấy.
Trong lòng Trương Thanh ngọt ngào như mật, y cười nói: “Cho nên nếu như A Tĩnh nguyện ý thì ba sẽ lấy khoản tiền này ra xây nhà!”
“Không, không cần động vào tiền cho A Tĩnh, tiền xây nhà để anh bỏ ra.” Quách Dực cầm tay Trương Thanh, cười một tiếng, “Em phải cho anh cơ hội để anh cho em thứ gọi là nhà.”
Quách Dực vừa nói như vậy, Trương Thanh dù có không đồng ý cũng không nói ra khỏi miệng được.
Y đỏ mắt, ngoan ngoãn gật đầu một cái: “Được.”
“Có điều anh có ý tưởng khác.
Ở nhà lầu mệt người lắm.
Xung quanh nhà anh đã xem qua rồi, sau khi bỏ chuồng gà ở sân sau đi sẽ có một mảnh đất trống rất lớn, anh định xây tứ hợp viện, có điều sẽ không giống như kiểu truyền thống, cứ như vậy nhà cũng sẽ nhiều lên, nếu như mọi người đồng ý thì chuyện xây nhà sẽ phải đăng lên báo.”
“Này được đó! Chú Dực, ” Dương Tuyền vỗ tay một cái, y thật sự không coi mình như người ngoài, “Ở nhà lầu, bị ngăn cách bởi thang lầu nên cảm giác rất xa cách nhau, tứ hợp viện thì tốt lắm, cửa hướng về phía cửa, cửa sổ hướng về phía cửa sổ, như thế gần gũi nhau biết bao nhiêu, mọi người nói có đúng hay không? Cháu chỉ thích ở nhà kiểu thế, thoải con gà mái!”
Quách Tĩnh Tĩnh cũng tỏ thái độ: “Cháu không ý kiến.”
“Con cũng cảm thấy rất tốt.” Quách Tử Chương cười nói.
“Tốt lắm, cứ làm như vậy đi.” Trương Thanh cười híp mắt, có vẻ như tâm tình rất tốt.
Quách Dực ôn nhu nói: “Đến lúc đó ta trồng một cây hòe ở trong sân, có được không?”
Trương Thanh ngẩn người, bỗng nhiên có chút hiểu được tại sao Quách Dực lại muốn xây tứ hợp viện, hóa ra không chỉ là vì muốn kéo gần khoảng cách mà còn là vì y nữa.
Trương Thanh cười thỏa mãn, lẩm bẩm đáp một tiếng: ” Được…”
Chuyện xây phòng ốc cứ như vậy được định xong.
Quách Dực liếc nhìn Hạ lão gia vẫn luôn ngồi ở một bên trêu đùa với cháu trai chưa từng mở miệng.
Thật ra thì trong lòng ông biết Hạ Phạm Hành sẽ không ở lâu dài, chỉ là nhìn Trương Thanh cao hứng như thế Quách Dực cũng không muốn phá hỏng tâm trạng của y, nhưng nếu như không nói thì lại sợ mất người Hạ Phạm Hành tạm thời quyết định, đến lúc đó Trương Thanh sẽ nhất thời không tiếp thụ nổi.
Vào lúc này Hạ lão gia tựa hồ như chú ý tới Quách Dực đang nhìn mình bèn ngẩng đầu lên nhìn Quách Dực, trên mặt không biểu lộ ra cảm xúc quá lớn.
Ăn xong cơm tối, Quách Dực tìm cái cớ hẹn Hạ Phạm Hành một mình ra ngoài.
Cách tiểu khu không xa có một công viên, vào mùa này, những luống hoa trong công viên từng khóm từng khóm hợp lại nở hoa vô cùng đẹp mắt.
Hôm nay thời gian ban ngày kéo dài, người đi ra tản bộ có không ít nên khoảng tuổi cũng lớn, trẻ con, vợ chồng son, người già đều có, dọc theo con đường lát đá cuội ven sông hai ba người thành nhóm nối tiếp nhau.
Quách Dực cùng Hạ Phạm Hành cũng xếp hàng đi theo, bởi vì do khuôn mặt mà tần suất bị người khác quay đầu lại nhìn rất cao.
“Cháu cùng Tĩnh Tĩnh tính thế nào? Xem cháu thì chắc cũng không ở đây lâu dài đâu nhỉ?”
Hạ lão gia đã đích thân tới đây đủ để chứng minh ông cụ coi trọng người cháu này.
Hạ Phạm Hành cũng có ý cạnh tranh Huyền Tể Đường, từ chuyện dò xét xưởng thuốc đầu năm cho thấy Hạ Phạm Hành chưa cần nói là cao hơn Hạ Vân Long nhưng ít nhất vẫn là ngang tài ngang sức.
Mà Quách Tĩnh Tĩnh hiển nhiên sẽ ủng hộ, như vậy chuyện Hạ Phạm Hành trở lại kinh thành chỉ là chuyện một sớm một chiều.
Hạ Phạm Hành cũng không gạt Quách Dực, trực tiếp nói quyết định của hắn cùng Quách Tĩnh Tĩnh.
Quách Dực nghe xong thì hỏi: “Vậy các cháu chuẩn bị khi nào thì đi.”
“Chúng cháu tạm thời sẽ không rời đi ngay, bọn cháu muốn ở bên ba, con cái cũng còn nhỏ, ít nhất phải chờ Bảy Bảy đủ một tuổi thì chúng cháu mới chuẩn bị dời đi.”
Vậy là ít nhất còn một năm nữa, một năm nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, nhưng ít ra đã cho Trương Thanh một khoảng thời gian để thích ứng, Quách Dực thầm nghĩ.
“Cứ như vậy thì cháu hẳn phải chịu khổ cực chút ít, chạy đi chạy lại giữa kinh thành với An Huy.”
Hạ Phạm Hành cười một tiếng: “Dù có cực khổ mấy đi chăng nữa, chỉ cần đáng giá là được rồi ạ.”
Quách Dực nghe xong thì gật đầu một cái, có lẽ là bởi vì người yêu đều là đàn ông, đều là con cưng mà đã từ lâu, có không ít quan điểm của Hạ Phạm Hành không hẹn mà hợp với Quách Dực.
“Chỉ là phải làm phiền chú cùng ba rồi, ” Hạ Phạm Hành thở dài, vẻ mặt không biết làm sao, “Nhờ hai người chăm nom Bảy Bảy thôi, chứ A Tĩnh có lẽ không trông chờ được gì rồi.”
“Ha ha ” Quách Dực nghe cũng cảm thấy buồn cười, giả bộ ghét bỏ mà nói: “Con mình sinh ra mà sợ như gì ấy.”
“Em ấy không nỡ, sợ mình không cẩn thận làm Bảy Bảy bị thương.
Có đôi khi ta càng quan tâm thì sẽ càng sợ hãi ạ.”, Hạ Phạm Hành nói như vậy, Quách Dực nghĩ nghĩ dường như đúng là như thế.
Nhớ tới mỗi lần Bảy Bảy tắm, thay tã, Quách Tĩnh Tĩnh đều sẽ đứng ở bên cạnh nhìn vô cùng thành thật.
Nói cho cùng, Bảy Bảy là cục thịt từ người cậu mà ra, làm sao cậu lại không thích cho được.
Ngày hôm sau khi quyết định xây nhà, Hạ lão gia liền trở về kinh thành, lúc sắp đi, lão gia âm thầm để lại hai trăm ngàn, tiền không nhiều, cũng không có ý tứ gì khác, chỉ là muốn cho phòng tân hôn thêm cục gạch miếng ngói mà thôi.
Trương Thanh muốn trả lại tiền nhưng Quách Dực lại nhận tiền cực kỳ thoải mái.
Ngay sau đó chính là chuyện xây phòng ốc, có tiền có thể sai khiến ma quỷ mà, dựa theo ý của Quách Dực thì cố gắng giảm thời gian thi công càng ngắn càng tốt.
Thời gian trôi nhanh như bóng câu ngoài cửa sổ, tiết trời tháng tám nóng bức tới độ không muốn ra khỏi cửa.
Buổi sáng Trương Thanh ra chợ mua đồ ăn, lúc về mồ hôi mồ kê nhễ nhại.
Bảy Bảy đã hơn hai tháng tuổi rồi, bắt đầu ʍút̼ tay mình, có lúc tâm trạng tốt, người lớn chọc cười bé bé cũng rất nể mặt mà đáp lại một nụ cười.
Trước đây vì sợ quá nhỏ không ai chăm sóc nên con chó Tiểu Hoa của ông Tần vẫn luôn không có ai nhận nuôi, bây giờ chó con dần dần lớn hơn, nếu cứ tiếp tục nuôi trong trường học sợ rằng sẽ có ý kiến.
Quách Tĩnh Tĩnh thương lượng cùng Trương Thanh một chút, quyết định chờ ngày mai thứ bảy để cho Quách Tử Chương hoặc là Hạ Phạm Hành lái xe tới chợ hoa và chim mua một ổ chó về rồi đón chó về nhà.
Chỉ là không đợi được tới ngày hôm sau, ông Tần đã gọi điện thoại tới, nói là một cậu bạn nhỏ trong trường học suýt bị chú chó Tiểu Hoa cắn, Chu Vân dùng giọng uyển chuyển nhưng thái độ lại rất kiên quyết nói với ông rằng không thể nuôi chó nữa, bảo ông lập tức vứt bỏ nó đi.
Ông Tần không có biện pháp nào khác nên mới vội vội vàng vàng gọi điện thoại cho Quách Tĩnh Tĩnh.
Quách Tĩnh Tĩnh nghe ra sự khó chịu của ông từ trong điện thoại nên đáp ứng chuyện đi đón chó nhỏ.
Vào giờ này Trương Thanh còn chưa đi mua thức ăn về, Hạ Phạm Hành đang ở công ty, Quách Tử Chương cũng bị Dương Tuyền kéo tới thôn Mã Tỉnh xem nhà, trong nhà chỉ có cậu và Quách Dực rảnh rỗi, à còn có cả một Bảy Bảy nữa.
Quách Tĩnh Tĩnh nói chuyện của ông Tần cho Quách Dực, Quách Dực nhìn thời tiết bên ngoài một chút, sau đó ôm Bảy Bảy đứng dậy liền nói: “Chú đi cùng cháu, vừa vặn mang Bảy Bảy ra đi vòng vòng, thuận đường đón ba cháu luôn.”
Quách Tĩnh Tĩnh gật đầu đồng ý, mặc dù trời đang râm nhưng Quách Dực vẫn đội nón che nắng cho Bảy Bảy.
Quách Tĩnh Tĩnh từ trong tay Quách Dực ôm Bảy Bayr qua, hai người cùng nhau ra ngoài.
Mãi cho đến cửa trường học đã nhìn thấy ông Tần dắt chó nhỏ đứng ở ngoài cửa rồi, đoán chừng là không muốn ngồi nghe mấy lời xì xào trong trường.
Hơn hai tháng không thấy, chú chó nhỏ đã lớn hơn không ít, nhưng mà chủng loại không phải loại chó lớn, đoán chừng có lớn hơn nữa cũng không lớn hơn được bao nhiêu.
“Ông ạ.”
Quách Tĩnh Tĩnh ôm Bảy Bảy đi tới, ông Tần nhìn thấy Bảy Bảy trong tay cậu, tâm tình khó chịu tích tụ bấy giờ cũng đã khá hơn nhiều.
“Ai ôi, bé ngoan Bảy Bảy lại lớn hơn rồi, còn bé mà trông càng ngày càng xinh ghê đó trời.”
Thật ra thì Bảy Bảy bây giờ cùng lắm chỉ là một cục thịt mà thôi, làm sao biết xinh hay không xinh được, nhưng mà ở trong mắt ông Tần, không ai đáng yêu được như Bảy Bảy.
Ông Tần chọc cười Bảy Bảy xong thì ngẩng đầu hàn huyên với Quách Dực.
Quách Dực nhìn con chó nhỏ kia đang thè lưỡi trông rất ngu, nào có vẻ như sẽ cắn người đâu, chắc đây chỉ là cái cớ trường học bắt ông Tần ném nó đi thôi.
Ông Tần thở dài: “Ai, tôi cũng biết sao cửa lại mở nữa, tôi đi nhà cầu, vừa trở lại A Hoa đã chạy ra khỏi phòng, mấy đứa trẻ ngày thường nghịch ngợm phá phách vây quanh A Hoa lấy đá đập nó.
Chắc là A Hoa bị đập đau nên mới nhào qua muốn cắn người.
Tôi lập tức cản nó lại ngay.
Thật ra thì chuyện này cũng không nên trách nó, bình thường A Hoa ngoan lắm, căn bản sẽ không cắn người, tôi chỉ không hiểu sao cửa lại tự mở được?”.
ngôn tình hài
Cửa được khóa từ bên ngoài, nhưng là loại khóa đã cũ rồi, bình thường ông Tần cũng không khóa cửa làm gì, một mặt là vì nhà ông nhỏ, trừ một cái ti vi cũ, một máy quạt điện thì chẳng còn thứ gì đáng tiền nữa, mặt khác là do cổng sắt của trường học đã bị khóa lại rồi, người bên ngoài không vào được, cho nên có khóa cửa này hay không cũng không quan trọng.
Có điều bây giờ đi truy cứu cửa bị mở ra như nào đã không có chút ý nghĩa nào nữa rồi, ông Tần đã bị phê bình, chó nhỏ Tiểu Hoa cũng bị đuổi ra khỏi trường học, đây chính là kết quả.
“Ông ơi, cháu xin lỗi, đáng lẽ ra cháu nên đón Tiểu Hoa đi sớm mới phải.” Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy việc ông Tần bị phê bình cậu cũng có trách nhiệm.
“Liên quan gì đến bây đâu, đừng nói thế, ai mà biết được sẽ như này chứ.
” ông Tần không để cho Quách Tĩnh Tĩnh nói xin lỗi, “Vốn dĩ đã nói xong rồi, cho ông nuôi thêm hai tháng, chờ A Hoa lớn thêm chút rồi mới giao cho nhà cháu, hiện tại như vậy sao bây giờ lại thành bây xin lỗi ông rồi.”
Quách Tĩnh Tĩnh nhấp mím môi, dù cho ông Tần có nói như vậy nhưng cậu vẫn cảm thấy áy náy.
“Được rồi, ” ông Tần biết Quách Tĩnh Tĩnh có lúc có hơi cứng đầu, ông vỗ vỗ lên bả vai cậu, “A Hoa giao cho nhà cháu nhé, sớm muộn cứ cho nó đi dạo một vòng, nó cũng không đi bậy bừa bãi đâu, ăn uống cũng không cần quan trọng hóa làm gì, nó đi theo ông vốn dĩ đã là có cơm ăn cơm, có cháo ăn cháo, không kén ăn, dễ nuôi lắm.”
Ông vừa nói vừa giao sợi dây xích chó cho Quách Dực, Quách Dực vừa mới nhận vào trong tay, bỗng dưng nghe thấy sau lưng có người gọi: “Ông ơi!” Quách Tĩnh Tĩnh vừa nghe thấy thanh âm này đã cảm thấy rất quen, quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Phó Vĩ.
Phó Vĩ là vì chuyện con chó nhỏ mà tới, y biết chuyện trường học bắt ông Tần phải vứt bỏ A Hoa.
Phó Vĩ suy đi nghĩ lại vẫn cảm thấy có chút không đành lòng nên nghĩ không bằng trước tiên y đưa A Hoa về, còn nhà mình bên kia có cho nuôi hay không thì tính sau.
Phó Vĩ mặc dù cũng nghĩ tới có thể sẽ đụng phải Quách Tĩnh Tĩnh nhưng lúc gặp mặt nhau thật vẫn thấy có chút lúng túng..