Nhà Có Chính Thê

Chương 19

Thật ra thì kinh nghiệm của Hạ Phạm Hành không sai, Quách Tĩnh Tĩnh bây giờ quả thật rất khó chịu. Từ sau khi rời khỏi hội sở, cậu vốn là muốn đi tố cáo nhưng thân thể rất khó chịu. Cậu vì tiết kiệm tiền lại ngồi xe buýt trở về thôn, khập khễnh đi một dặm đường trở về nhà. Căn nhà gạch đỏ không còn giống như trước kia nữa, một bức tường được xây lên thật cao sau nhà, dùng một tấm lưới hợp với tường hai bên vây lại rừng thông, bên kia vừa lúc lại là một cái sườn núi cao, không có mương nên không cần lo lắng gà bay vào mà chết chìm. Trương Thanh dùng căn phòng đơn sơ ở phía đông dựng thành một cái chuồng gà. Trương Thanh chỉ biết lúc gà còn nhỏ thì cho ăn thức ăn của gia súc, lớn lên thì cho ăn hạt bắp, cây mạ các loại. Trên sườn núi còn có cỏ dại và sâu dùng làm thức ăn tự nhiên, cho nên gà nhà bọn họ đều là gà vườn chân chính, lúc gà đẻ trứng, lòng vàng màu sắc rất đẹp mắt, vàng rực như mặt trời nhỏ. Trứng gà hương vị cũng ngon lắm, lòng trắng cùng lòng đỏ giống như cua mẹ và cua ba vào tháng mười, cái thì có nhiều gạch, cái thì có cao nhầy. Thịt gà cũng vậy, ăn vào giống như mộc tu, không dai, cắn một cái liền đứt, có một số loại thịt ăn vào vô cùng dai. Người nào răng to rất dễ bị mắc thịt vào kẽ răng. Nếu dùng gà mái nhỏ hầm với nấm, mùi thơm lan tỏa khắp bảy dặm đó.


Lúc Quách Tĩnh Tĩnh trở lại, Trương Thanh yên lặng ở hậu viện đem gà ở trong lồng thả ra, gà vỗ cánh vừa bay, có thể bay cao mấy thước, cũng may Trương Thanh kéo lưới cũng cao, gà muốn bay ra ngoài cũng không dễ dàng, từng con ra khỏi lồng, như bay xông ra ngoài. Trên sườn núi rất nhiều dấu vết móng gà để lại. Mùa thu, lá cây khô ẩn sâu phía dưới nhiều lắm, Trương Thanh hái cải xanh trong vườn vứt ra ngoài, những con gà tranh giành lẫn nhau, từng con ý chí chiến đấu sục sôi.


Quách Tĩnh Tĩnh đứng ở bên ngoài chuồng gà, nhìn Trương Thanh ở trong lưới, mấy lần muốn mở miệng, đều không thể lên tiếng. Trương Thanh cho cho gà ăn uống nước trong dụng cụ đựng nước, vừa quay đầu đã nhìn thấy Quách Tĩnh Tĩnh đứng bên ngoài, sắc mặt không tốt cho lắm.


Đã nhiều năm như vậy, Trương Thanh thay đổi cũng không nhiều, hoặc là bộ dáng kia vẫn như cũ, nhìn không giống như người nuôi gà, mà giống như một người bốn mươi tuổi làm nghề dạy học, khóe mắt có thêm nếp nhăn làm cho y càng thêm ôn hòa. Năm đó y đi theo Trương Quốc Phú bán trân châu, sau đó nhà nhà điều kiện tốt, không ai muốn mua trân châu nữa, chuyển sang mua vòng tay dây chuyền bằng vàng.Trương Thanh đổi sang nghề nuôi gà, đầu năm lỗ không ít, nhưng may mắn cũng kiên trì theo được, những năm gần đây càng ngày càng tốt. Thôn Mã Tỉnh có nhiều đất đồi núi, y vòng nửa đỉnh núi trồng cây nuôi gà, cũng tính là gia đình bậc trung.


"A Tĩnh?" Trương Thanh đem cái nắp gỗ đậy kín chậu nước, đi tới rào bên này, cởi dây đi vào sân, thanh âm sảng khoái hỏi: "Con tối ngày hôm qua đi đâu vậy? Điện thoại cũng không có ai nghe, ba rất lo lắng cho con."


Quách Tĩnh Tĩnh mím môi không lên tiếng, nghĩ mình dù sao cũng là đàn ông trưởng thành, còn nói phải chăm sóc ba, làm sao có thể khóc? Cậu dụi mắt một cái đem nước mắt nén trở về, lắc đầu kéo tay Trương Thanh đi vào trong phòng, vừa đi vừa hỏi: "Ba ăn cơm chưa?"


Trương Thanh ngoan ngoãn bị con trai dắt đi, con trai hỏi một chút, y lập tức cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói một câu: "Còn... Còn chưa ăn..."


Quách Tĩnh Tĩnh không vui cau mày: "Tại sao lại không ăn bữa sáng? Ba dạ dày không tốt, bữa sáng nhất định phải ăn. Đã nói với ba bao nhiêu lần rồi, làm sao ba không nhớ được? Lần sau con không ở nhà phải gọi điện cho bà nội, phải để cho bà nhìn chằm chằm ba."


"Đừng, A Tĩnh." Trương Thanh kéo kéo ống tay áo con trai, lấy lòng nói, "Con nhìn bà nội con lớn tuổi như vậy, làm sao có thể để cho bà chạy tới đây? Có đúng hay không? Ba bây giờ mỗi lần đều ngoan ngoãn ăn cơm, sẽ dùng nồi cơm điện con mua cho ba. Ba bây giờ cũng biết nấu cháo rồi, thật đấy! Ba đã sớm nấu xong nồi cháo, chờ con trở về hai cha con chúng ta ăn chung."


"Phải không?"


Quách Tĩnh Tĩnh lần này rất hoài nghi, Trương Thanh nổi danh nấu ăn tệ hại, không cần biết nguyên liệu nấu ăn dù có tốt đến mấy mà lọt vào tay y, nấu ra một nồi đen cháy không rõ là cái gì. Năm đó Trương Thị để cho Trương Thanh chuyển tới ở cùng bà, y không muốn, hơn nữa hồi đó Trương Quốc Phú cũng không đồng ý cho lắm, cho nên đã nhiều năm như vậy, Trương Thanh cùng Quách Tĩnh Tĩnh ở lại căn nhà gạch đỏ, Trương Thị thường mang đồ ăn tới cho bọn họ. Hơn nữa Trương Thanh từ đó đã không muốn ăn cơm, y bắt đầu giúp người khác gánh nước đốn củi, làm ít chuyện vặt, mới đầu không lấy tiền, Quách Tĩnh Tĩnh theo Đông gia ăn một bữa, Tây gia ăn một bữa. Quách Tĩnh Tĩnh bảy tuổi liền bắt đầu tập nấu cơm, đứng trên băng ghế nhỏ nấu cơm xào thức ăn. Cậu coi như có chút thiên phú, tự học, xào như vậy mấy lần, bất luận mặn nhạt thế nào, ít nhất vẫn chín, có thể ăn được, sau đó lại càng làm càng tốt.Về sau Quách Tĩnh Tĩnh đi học trong thành phố, lúc gần đi cố ý đánh ý với Trương Thị một câu, Trương thị "ép buộc" Trương Thanh mỗi ngày ba bữa ăn phải đến đúng giờ, không đến bà liền tự mình đưa tới, cuối cùng Trương Thanh cũng không có bị chết đói.


Trương Thanh dạ dày không tốt, y trước kia ngu đần, sau này thần chí khôi phục, có người hỏi lai lịch của y, chính y nhớ lại nói,y từ trong núi đá phía trước chui ra, y bị bỏ đói rất lâu, đi đường rất xa, cuối cùng đi tới thôn Mã Sơn, gặp được một hộ gia đình, có lẽ chính là khi đó bụng đói lắm rồi, hắn nói thần hồ kỳ thần, người khác không tin, nhưng lúc đó Quách Tĩnh Tĩnh, mỗi lần đều nghe đặc biệt nghiêm túc.


Quách Tĩnh Tĩnh dắt Trương Thanh vào phòng bếp, mở nắp nồi cơm điện, nước ra nước, gạo ra gạo, cậu không còn lời gì để nói.


Trương Thanh cũng không nghĩ tới sẽ như vậy, bị tình huống trước mặt làm cho nghẹn, quay đầu dè đặt nhìn con trai, sắc mặt con trai trắng bệch ừ, so với lúc bình thường còn trắng hơn.


Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, quay đầu hỏi Trương Thanh: "Đây là cháo?"


Trương Thanh gãi gãi cằm, mặt đầy vô tội: "Ba... Có thể... Đại khái... Quên nhấn nút, nếu không bây giờ ba ấn nút nha?"


Quách Tĩnh Tĩnh ghét bỏ đẩy y ra: "Đi ra bên ngoài ngồi yên!"


"Được!"


Trương Thanh như một làn khói chạy ra bên ngoài, cầm hai cái băng ghế nhỏ, ngồi ở thềm cửa phơi nắng, cười híp mắt. Y đời này trải qua quá nhiều đau khổ, thậm chí một lần vì vậy thần chí không rõ, có thể may mắn lớn nhất của y chính là thời điểm nhặt được Quách Tĩnh Tĩnh khi đó còn là một đứa nhỏ. Quách Tĩnh Tĩnh mọi mặt đều tốt, giặt quần áo nấu cơm, quét nhà, sửa chữa điện nước, làm ruộng cày cấy, ai cưới... Không, ai gả cho con trai y, vậy thì thật là phúc phận tu tám đời mới có!


Qua đại khái hai mươi phút, Quách Tĩnh Tĩnh bưng một tô mì đi ra, cầm chén đưa cho Trương Thanh nói: "Ăn đi."


Trương Thanh ngẩng đầu trừng mắt nhìn, không có nhận, chỉ chỉ băng ghế trống ở một bên. Quách Tĩnh Tĩnh nói: "Con không ăn, con hơi mệt, phải đi ngủ một lát, ba ăn đi, chờ con tỉnh ngủ làm cơm trưa cho ba."


Trương Thanh nhận lấy chén, nhìn trong chén có hai quả trứng luộc, lại nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, hết nửa ngày, y rốt cuộc phát hiện con trai mình không phải là giận tới mặt trắng bệch, mà là sắc mặt tái xanh.


"A Tĩnh, con có phải không thoải mái hay không? Ba mang con tới phòng khám của bác sĩ Vương khám đi?"


Quách Tĩnh Tĩnh lắc đầu: "Không cần, con tối hôm qua ngủ không ngon, hơi mệt, con ngủ một giấc là tốt rồi. Ba ăn xong đừng quên rửa chén."


Trương Thanh thấy dáng vẻ Quách Tĩnh Tĩnh thật mệt mỏi, bưng chén gật đầu một cái: "Tốt, vậy con mau đi ngủ đi, chúng ta không nấu cơm trưa, chờ con tỉnh lại, ba mang con đi ăn tiệm."


Quách Tĩnh Tĩnh qua loa gật đầu, cảm giác đầu hơi choáng váng, cậu xoay người trở về phòng, đắp chăn, mơ mơ màng màng cảm thấy trên người một hồi lạnh một hồi nóng, khó chịu không chịu được.