Nhà Có Chính Thê

Chương 180: Một nhà năm người

Rời khỏi chỗ Trương Thị, Quách Tĩnh Tĩnh liền đi tìm Vương Giang Dân. Nếu như lời cậu là vô dụng vậy lời của bác sĩ chắc sẽ có tác dụng chứ?  Đáng tiếc chỗ khám bệnh của Vương Giang Dân còn chưa mở cửa, Quách Tĩnh Tĩnh lại đi tới nhà anh. Mới vừa tới cửa đã thấy trong sân đậu một chiếc xe, nhìn thật khí phái, Quách Tĩnh Tĩnh biết nhãn hiệu này nhưng lại không biết giá cả cụ thể, nhưng khẳng định không rẻ chút nào.


Quách Tĩnh Tĩnh gõ cửa, mở cửa là một người phụ nữ chưa từng gặp bao giờ, chừng ba mươi tuổi, thướt tha thùy mị, nhìn như mới vừa tỉnh ngủ không lâu. Người đó nhìn Quách Tĩnh Tĩnh hỏi: "Cậu tìm ai?"
"Tôi tìm bác sĩ Vương."


Người phụ nữ trên dưới nhìn Quách Tĩnh Tĩnh một phen, một bộ tư thái của nữ chủ nhân nói: "Mời vào."
Quách Tĩnh Tĩnh vào phòng, Vương Giang Dân đang ở trong phòng bếp làm điểm tâm, nghe tiếng động liền lộ ra nửa cái đầu nhìn: "Ai thế?"


Kết quả phát hiện là Quách Tĩnh Tĩnh, trên mặt Vương Giang Dân tỏ ra có chút mất tự nhiên.
"Chú, quấy rầy rồi."
"Sao... Làm sao có thể chứ." Vương Giang Dân cười một tiếng, người phụ nữ tự nhiên nhận lấy công việc trong tay anh.
"Để tôi đi, hai người cứ trò chuyện đi."
"Ừ "


Vương Giang Dân không từ chối, cởi tạp dề ra. Người phụ nữ tự nhiên dang hai tay ra, Vương Giang Dân do dự một chút rồi vẫn giúp cô buộc vào, rửa sạch tay dưới ao nước rồi mới tới phòng khách.


"Uống trà không?" Vương Giang Dân hỏi Quách Tĩnh Tĩnh, Quách Tĩnh Tĩnh lắc đầu một cái, Vương Giang Dân rót cho cậu ly nước sôi, kéo ghế ra ngồi xuống bên người Quách Tĩnh Tĩnh. Anh bứt rứt một chút rồi mở miệng nói: "Tĩnh Tĩnh, cô ấy là bạn học của chú, sau khi tốt nghiệp thì chúng tôi là cộng sự của nhau, cái này ba cháu có biết, sau đó..."


Quách Tĩnh Tĩnh không hiểu Vương Giang Dân tại sao phải giải thích những thứ này với cậu, nhưng mà cậu nhìn ra Vương Giang Dân có chút khó mà mở miệng, cậy cũng không có ham thích chê cười người khác, lúc này liền cắt đứt lời Vương Giang Dân, nói: "Chú, cháu tới là vì chuyện của bà nội."


Vương Giang Dân ngừng một lát, ngẩng đầu nhìn Quách Tĩnh Tĩnh. Quách Tĩnh Tĩnh chỉ cảm thấy biểu tình của anh có chút cổ quái, giống như là khổ sở, hoặc như là mất mát, nhưng lại mang chút may mắn, tóm lại là quá mức phức tạp.


"À, bà cháu thế nào rồi? Đi bệnh viện kiểm tra chưa?" Vương Giang Dân nâng chung trà lên uống một hớp, thần sắc khôi phục lại bình thường.


"Còn chưa có ạ, " Quách Tĩnh Tĩnh lắc đầu một cái, "Chú, có thể phiền chú bớt thời gian tới nhà bà cháu một chút được không, để nói cho ông nội về tình hình của bà ấy ạ? Để cho họ mau sớm dẫn bà đi bệnh viện kiểm tra một chút."


"Sao thế?" Vương Giang Dân thấy vẻ mặt này của Quách Tĩnh Tĩnh, cau mày hỏi: "Tĩnh Tĩnh, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Quách Tĩnh Tĩnh mím môi: "Chú, chuyện này cháu không muốn nói."


"Ồ." Vương Giang Dân cười một tiếng, cũng không truy hỏi, nói: "Được, vậy chú biết rồi, một hồi nữ chú cơm nước xong sẽ đi ngay. Cháu còn chưa ăn điểm tâm đúng không? Nếu không ở chỗ này ăn chung đi, ăn xong chú lái xe thuận đường đưa cháu trở về."


"Không cần đâu ạ." Quách Tĩnh Tĩnh đứng lên, "Chuyện này liền nhờ chú nhé, chú, vậy cháu đi về trước đây."
"Phải đi rồi sao?" Nữ chủ nhân từ trong phòng bếp đi ra, Vương Giang Dân há miệng một cái, muốn giữ lại nhưng lại không thể nói ra khỏi miệng.


"Tôi đi trước đây, thật xin lỗi, sớm như vậy đã quấy rầy  rồi." Quách Tĩnh Tĩnh nói với ngời phụ nữ.


Người phụ nữ cười một tiếng bày tỏ không ngại, Quách Tĩnh Tĩnh nói tạm biệt xong liền đi. Quách Tĩnh Tĩnh vừa đi, người phụ nữ liền đưa tay ôm lấy vai Vương Giang Dân hỏi: "Cậu ấy chính là Quách Tĩnh Tĩnh sao? Người mà gần đây trong thôn các anh nói tới, người yêu đàn ông ấy, chính là cậu ấy sao?"


Vương Giang Dân không nói mà gật đầu một cái.
Người phụ nữ nhìn Vương Giang Dân, nói: "Nhìn cũng thật bình thường mà, nhưng mà nghe nói cậu ta leo lên người có tiền có đúng không? Cho nên nói, trẻ tuổi thật tốt..."


"Tĩnh Tĩnh không phải loại người như vậy!" Giọng Vương Giang Dân có chút lạnh lẽo, kéo tay của người phụ nữ ra, cau mày nhìn cô.
Người phụ nữ nháy mắt mấy cái: "Em cũng không nói gì mà, anh kích động như vậy làm gì chứ."


"Không có gì, " Vương Giang Dân bóp mi tâm."Anh chẳng qua là không hiểu, người đồng tính luyến ái tại sao lại không thể được tiếp nhận chứ? Trên thế giới đã có rất nhiều quốc gia ủng hộ hôn nhân cùng giới, đây cũng không phải là một loại bệnh hoạn, hai người ở bên nhau là tình cảm của lịm hồn này với linh hồn khác mà không phải là lấy sinh sản làm mục đích, lấy thành kiến làm nguyên tắc!"


Người phụ nữ nhìn Vương Giang Dân. Sự thất thố của Vương Giang Dân lọt vào trong mắt cô, anh không giống như một người đứng xem mà giống như một người trong cuộc vậy, kịch liệt mà điên cuồng. Vương Giang Dân cũng chú ý tới bản thân thái độ hơi quá, anh hít một hơi thật sâu, nói với người phụ nữ: "Thật xin lỗi, anh không có ý tứ gì khác đâu."


Người phụ nữ lắc đầu, đưa tay ôm lấy Vương Giang Dân, ánh mắt đoạn tuyệt mà cương quyết.


"Có lẽ anh nói đúng, nhưng mà phải làm gì đây? Thế giới này chính là như vậy, cho rằng dốt nát chính là thuần khiết, ngu muội được cho là chuẩn mực của phẩm chất đạo đức, đây chính là cuộc sống của chúng ta, ai cũng không thay đổi được. Hai người yêu nhau không có sai, nhưng mà hai người đàn ông đã định trước là không thể được mọi người tiếp nhận, giống như đứa bé kia, bây giờ ngay cả người nhà của cậu ấy cũng vứt bỏ cậu ấy đó thôi? Cậu ấy tiếp theo phải đối diện với bao nhiêu bi thảm đều có thể tưởng tượng được, nhưng là chúng ta không thể ra sức, bởi vì cậu ấy đã chọn con đường này, chính là một con đường không có lối quay về. Không phải tất cả mọi người đều có thể làm lại cuộc đời, một lần lựa chọn sai lầm thậm chí có thể bị cả thế giới vứt bỏ. Giang Dân, anh có nghĩ tới không? Anh có thể tưởng tượng được cuộc sống như vậy không? Thật sự rất đáng sợ..." Cho nên anh không thể sống cuộc sống như vậy, em cũng không cho phép anh trải qua cuộc sống như thế, em đang cứu anh đấy, Giang Dân!


Vương Giang Dân không có đẩy người phụ nữ mềm mại đang ôm trong ngực ra, anh thậm chí còn chấp nhận nhắm hai mắt lại, không nhìn, không nghe, không thèm nghĩ nữa. Kiên trì lâu như vậy rồi nhưng anh vẫn một mực không có dũng khí để đối mặt, cho nên anh định trước sẽ bỏ lỡ Trương Thanh, nhưng cái này không trách người khác được, bởi vì đây đều là lựa chọn của anh.


Quách Tĩnh Tĩnh đi từ nhà Vương Giang Dân ra rồi lại quay đầu nhìn một cái. Thật ra thì cậu vẫn cảm thấy Vương Giang Dân thích ba cậu. Cậu có lúc nhìn trông chậm chạp, không nói nhiều, nhưng mà có rất nhiều chuyện cậu còn thấu đáo hơn cả người khác, chẳng qua là cậu chọn việc giấu ở trong lòng, không muốn nói ra mà thôi. Bây giờ nhìn lại, Vương Giang Dân cuối cùng vẫn là lựa chọn phụ nữ.


Như vậy cũng rất tốt, ba cậu có Quách Dực, Vương Giang Dân cũng có người vợ xinh đẹp, cùng hôn nhân tốt đẹp được người ta chúc phúc.
"Hạ Phạm Hành..."


Quách Tĩnh Tĩnh từ trước tới nay cũng chưa từng quá nhớ nhung một người giống như bây giờ, muốn ở bên cạnh hắn, muốn thời thời khắc khắc quan tâm chăm sóc hắn, mỗi khi đầu óc rảnh rỗi liền sẽ nghĩ tới hắn, không lúc nào là không nóng ruột nóng gan, thật giống như mọi hỉ nộ ái ố của mình cũng theo sự vui đùa tức giận của người đó trong trí nhớ mà thay đổi.


Ra khỏi nhà Vương Giang Dân, Quách Tĩnh Tĩnh không lại đi tới nhà Trương Thị nữa, Yamada Edako chĩa mũi nhọn vào cậu, nếu như không phải là vì Trương Thị thì cậu cũng sẽ không uổng công đưa tới cửa để cho người ta nói này nói nọ.


Trở về ngôi nhà gạch đỏ, Quách Tĩnh Tĩnh bắt đầu quét dọn nhà, lấy giày dính bùn ra cọ rửa phơi nắng, trời hôm nay hiếm thấy rất tốt,  sắp hết năm rồi, phải lau cửa sổ nhà thôi. Ăn tết mà, dĩ nhiên phải đón một năm mới sạch sẽ chứ.


Quách Tĩnh Tĩnh đang đứng ở trên băng ghế lau cửa sổ thì Quách Tử Chương trở lại. Xe taxi còn chưa dừng hẳn, Quách Tử Chương đã nhìn thấy động tác nguy hiểm này của Quách Tĩnh Tĩnh, hoảng sợ vội vàng mở cửa xuống xe, đen mặt bước nhanh tới chỗ cậu.


"Anh Chương?" Quách Tĩnh Tĩnh nhìn thấy Quách Tử Chương, vội vàng ngừng lau, "Hạ Phạm Hành thế nào rồi? Anh ấy có khỏe không? Vết thương có nặng hay không? Em lúc nào mới có thể đi thăm anh ấy?"
Quách Tử Chương không trả lời, cứng rắn nói hai chữ "Xuống!"


Quách Tĩnh Tĩnh thấy sắc mặt anh không tốt, cho là có liên quan tới Hạ Phạm Hành, lúc xuống khỏi ghế, sắc mặt đều thay đổi.
"Thế nào rồi? Có phải Hạ Phạm Hành anh ấy..."
"Hạ Phạm Hành, Hạ Phạm Hành! Sao em không nghĩ tới chính em đi!" Quách Tử Chương nổi giận, Quách Tĩnh Tĩnh còn chưa bao giờ thấy anh như vậy.


"Anh Chương..."
"Em còn biết anh là anh em sao! Trong điện thoại đã nói với em như thế nào rồi? Bảo em chăm sóc bản thân thật tốt, em chăm sóc như thế này đây à? Em bây giờ như thế nào em còn không biết sao? Vạn nhất nếu ngã xuống thì em bảo bọn anh phải làm sao?"


Quách Tử Chương nghiêm nghị mắng cậu một trận, Quách Tĩnh Tĩnh theo tay Quách Tử Chương  nhìn cái ghế kia, giẻ lau trong tay còn chưa buông ra đâu.


Quách Tĩnh Tĩnh cúi đầu xuống, táy máy giẻ lau thấp giọng nói: "Bởi vì... Em không biết mình nên làm gì cả, em chỉ biết là em không thể để bản thân dừng lại được, em đã đáp ứng Hạ Phạm Hành, sau này sẽ không kích động nữa, không thể để cho mình gặp nguy hiểm, phải tin tưởng anh ấy, chờ anh ấy, em nếu như đã đáp ứng rồi thì phải làm được, cho nên em phải khiến mình bận rộn, bận rộn thì em mới có thể giữ mình tỉnh táo."


Quách Tĩnh Tĩnh nói rất bình tĩnh, nhưng nghe vào trong tai Quách Tử Chương lại tràn đầy đau lòng. Anh rất vui mừng vì mình đã tới, không để Quách Tĩnh Tĩnh một mình lại nơi này.


"Tĩnh Tĩnh, em nghe anh nói, mặc dù anh vẫn không biết Hạ Phạm Hành bây giờ như thế nào nhưng ở kinh đô anh đã tìm người giúp anh quan sát rồi. Hạ gia rất bình tĩnh, nói rõ Hạ Phạm Hành tạm thời không có chuyện gì, anh biết em muốn gặp Hạ Phạm Hành nhưng anh không thể tùy tiện đưa em tới đó được, bên kia đối với em  mà nói rất không an toàn."


Quách Tử Chương không rõ lắm tình huống của Hạ gia, nhưng cái này cũng không bày tỏ đầu anh bị úng nước. Hạ Phạm Hành đột nhiên bị đưa đi, khẳng định Hạ lão gia tử tám chín phần đã biết chuyện của hắn cùng Tĩnh Tĩnh, Quách Tĩnh Tĩnh bây giờ tùy tiện đi kinh đô chính là dê vào miệng cọp.


Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu nhìn Quách Tử Chương: "Anh Chương, em nhớ anh ấy, muốn gặp anh ấy."


"Anh biết, " Quách Tử Chương ôn nhu cười một tiếng, "Để cho cậu ta khẩn trương cũng tốt, ai bảo cậu ta không chiếu cố bản thân cho tốt, để cho mình bị thương, chúng ta phải cho cậu ta chút dạy dỗ, đàn ông không thể cưng chiều được."


Quách Tử Chương cố ý muốn chọc cười Quách Tĩnh Tĩnh, Quách Tĩnh Tĩnh biết, nhếch mép một cái, cũng không nhịn được cười một chút.


Quách Tử Chương thấy cậu cười, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, anh nói: "Tĩnh Tĩnh, trước tiên cùng anh đi Thượng Hải, ba rất nhớ em, chú gần đây cũng kết thúc chữa trị rồi, mặc dù vẫn không thể nói chuyện nhưng tinh thần nhìn tốt hơn nhiều lắm, ý thức cũng rất thanh tỉnh. Bác sĩ nói chữa trị rất khả quan, nhưng mà năm nay ông ấy đừng mong ăn được đồ ngon, đoán chừng đến năm sau mới có thể ăn một ít cháo trắng lỏng. Chú ấy từ trước tới giờ khẩu vị nặng, để cho ông ấy ăn cháo trắng thật không dễ dàng, nhưng mà có ba ở đó, dỗ dành không sợ ông ấy không ăn."


"Chú Dực không bị sao là tốt rồi." Quách Tĩnh Tĩnh thành tâm nói.


"Ừ, " Quách Tử Chương gật đầu một cái, đưa tay khoác lên vai Quách Tĩnh Tĩnh."Trên đời này không có chuyện gì có thể so với việc người một nhà đoàn tụ với nhau. Tĩnh Tĩnh, mùa xuân năm nay, anh hi vọng chúng ta một nhà năm người, à không, còn có tên tiểu tử trong bụng em nữa, chúng ta một nhà năm người có thể cùng nhau đón tết đoàn viên. Còn Hạ Phạm Hành, cậu ta còn chưa có qua cửa nữa, tạm thời không tính, có được hay không?"


Không thể không nói, cụm từ "một nhà năm người" này thật sự quá có sức hấp dẫn. Quách Tĩnh Tĩnh căn bản không có cách nào cự tuyệt, dưới ánh mắt khao khát của Quách Tử Chương cậu chỉ có thể hành động áp đảo lý trí, gật đầu một cái.
□ tác giả lời ong tiếng ve: