Nhà Có Chính Thê

Chương 173: Không đầu không đuôi cầu hôn

Bởi vì trở về hơi trễ nên Quách Tĩnh Tĩnh cũng không vội tới nhà Trương Thị. Xuống xe, Quách Tĩnh Tĩnh muốn giúp lấy quần áo ở chỗ ngồi phía sau xe xuống, Hạ Phạm Hành ngăn không để cho cậu làm.
"Em đi mở cửa đi, đồ để anh cầm cho."
"Vâng"


Quần áo mùa đông trọng lượng không nặng lắm, chỉ là áo bông quá lớn, cầm ở trong tay khó nhìn đường dưới chân, Hạ Phạm Hành không để cho Quách Tĩnh Tĩnh cầm. Quách Tĩnh Tĩnh xoay người mở cửa nhà ra, mấy ngày không về nhà nguyên tưởng rằng trong phòng khẳng định sẽ đầy bụi bặm, ai ngờ vào cửa tới cạnh bàn lớn nhìn mới thấy rất sạch sẽ, như là vừa mới được lau qua vậy.


Quách Tĩnh Tĩnh buông chìa khóa cùng điện thoại di động xuống, lại tới bên bàn uống trà nhỏ nhìn một chút, đều rất sạch sẽ. Trong lòng cậu biết, nhất định là Trương Thị, trừ Trương Thị ra thì ai sẽ giúp cậu lau bàn ghế quét dọn nhà chứ.


Hạ Phạm Hành cầm đồ bước vào cửa, Quách Tĩnh Tĩnh cầm bình nước lên, nói: "Trước tiên em đi đun nước đã, buổi tối anh muốn ăn cái gì? Bây giờ em đi làm luôn."


Hạ Phạm Hành cười một tiếng: "Em đun nước là được rồi, cơm tối tự anh làm cho, mì sợi có được không? Hay là muốn ăn món khác?"
"Mì sợi đi, mấy ngày nay ăn ăn uống uống nhiều quá có hơi ngấy."


Hạ Phạm Hành mang đồ vào trong phòng ngủ rồi đi ra, trong nụ cười mang chút sủng ái nói: "Em muốn ăn cái khác anh cũng không làm được, không bột đố gột nên hồ."


Quách Tĩnh Tĩnh bị hắn chọc cười, những ngày qua không trở lại, trong phòng bếp thật sự không có gì cả, trừ bỏ khoai tay Trương Thị đào từ trong đất ra thì rau cải ở vườn rau vào mùa đông cũng ít, chẳng còn cái gì khác nữa.


Quách Tĩnh Tĩnh đổ đầy nước vào bình, cắm điện vào, hai người ở nhà cũng không cần mở bếp, thời gian chảo nóng thì sợi mì cũng chín luôn rồi, trực tiếp dùng khí than là được. Quách Tĩnh Tĩnh cầm hai quả trứng gà ra, để cho Hạ Phạm Hành một hồi nữa làm thêm hai quả trứng chần nước sôi. Chỉ ăn mỗi mì sợi thôi thì khẳng định không ngon, hai người dứt khoát cầm giỏ thức ăn đi tới vườn rau hái chút rau xanh về.


Loại cải xanh mới mọc sát mặt đất, không có rêu, chỉ có lá, nhiều đóa giống như đóa hoa vậy, có tuyết rơi ở trên thì ăn càng ngon hơn. Hạ Phạm Hành không để cho Quách Tĩnh Tĩnh động tay, đây là việc phải khom người, tự hắn xắn tay áo mà làm, cũng may trước khi ra cửa Quách Tĩnh Tĩnh đã cầm theo cây kéo cho hắn, dọc theo gốc rau cắm ở trong đất, cắt một cái, cải xanh cắm sâu ở trong đất thu được không bị hư hại chút nào.


Hái được cải xanh rồi thì thuận tiện hái thêm rau cải trắng về, rau cải này có thể để lâu, chỉ cần không lột ra thì để mười ngày nửa tháng hoàn toàn không thành vấn đề.


Trở về nhà, Quách Tĩnh Tĩnh đứng ở bên cạnh cái ao nhìn Hạ Phạm Hành rửa cải xanh, cảm giác nước lạnh như băng xối ở trên tay cũng không tốt lắm, chỉ mấy giây thôi mà tay Hạ Phạm Hành đã đỏ hết cả rồi.


"Anh phải vạch lá cải ra để rửa, nếu không thì gần chỗ gốc đều là đất bùn đó, anh nhìn đi, chính là những thứ kia."


Quách Tĩnh Tĩnh chỉ vào phần gốc của lá rau hình nửa vòng tròn cho Hạ Phạm Hành nhìn, thật sự đều là đất bùn, đất dính đầy móng tay, rửa trôi bằng nước không được, còn phải lấy tay rửa mới sạch được.


"Trước kia anh không phát hiện ra, " Hạ Phạm Hành phát hiện ra được một cái thì những cái khác cũng đều sẽ lột ra rửa sạch thật cẩn thận.


Quách Tĩnh Tĩnh liền nói: "Những thứ trước kia anh ăn ở trong hàng quán đều là trồng từ nhà kính (*) mà ra, từng thứ được xào lên rồi bày ra mâm thật đẹp mắt. Không giống như những loại được trồng ở trong nhà, cả ngày phơi mưa phơi nắng, chỉ cần mưa to chút là bùn sẽ văng hết vào trong rau, nhưng mà rau ăn như thế mới chính thống, mấy thứ được trồng ở trong nhà kính lại thiếu đi một chút tươi ngon."


(*) nhà kính: 
ban đầu tác giả viết sai từ 大棚 [péng] thành 大鹏 [péng], chuyển ra là "đại bàng", search gg thì lại ra tên một người nào đấy. Mình mới hết hồn chẳng lẽ đại bàng rồi ông kia trồng rau giỏi lắm à =)))


"Thật sao?" Hạ Phạm Hành cười quay đầu lại nhìn cậu, "Khó trách trước đây mỗi lần tới ăn đồ của em thì mùi vị không giống lắm."
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn hắn, nói: "Những thứ mà anh ăn đó là ba em ra phố mua, cũng là trồng từ trong nhà kính, thức ăn mùa đông làm gì có nhiều loại đến thế."


Hạ Phạm Hành bị vạch trần cũng không xấu hổ, đưa tay nhéo mũi Quách Tĩnh Tĩnh, cưng chiều nói: "Bị em vạch trần rồi."
Quách Tĩnh Tĩnh bị nước ở trên tay hắn làm cho lạnh, co rúc lại về sau, Hạ Phạm Hành chú ý tới.
"Em lạnh sao? Đứng xa một chút đi, đừng để cho nước bắn lên người."


Quách Tĩnh Tĩnh lui về phía sau, động tác Hạ Phạm Hành rửa rau bởi vì không quen mà có chút chậm chạp, nhưng mà hắn rất cẩn thận, kéo từng cái lá của từng cây ra, dựa theo những gì Quách Tĩnh Tĩnh dạy mà hắn cẩn thận cọ rửa.


Quách Tĩnh Tĩnh nhìn mà cũng có chút ngây dại, cảm thấy người  đàn ông trước mặt này thật là quá đẹp trai, từ trước tới giờ cậu chưa từng thấy qua người đàn ông nào có thể mặc áo lông cừu đẹp tới mức này.


Bình đun nước sôi phát tiếng thông báo, Quách Tĩnh Tĩnh lúc này mới lấy lại tinh thần, đi tới rút đầu cắm ra, đổ nước sôi. Bình nước đã đầy rồi, cậu cầm lấy chậu rửa mặt, rót nước sôi còn thừa vào trong chậu, không thêm nước lạnh mà cứ quơ quơ như vậy.


Hạ Phạm Hành đã rửa xong rau, lại rửa thêm một lần bằng nước sạch nữa rồi để sang một bên cho ráo nước, hắn vừa muốn đi lấy nồi sắt thì một chậu nước bốc hơi nóng được đưa tới. Quách Tĩnh Tĩnh với vẻ mặt mờ mịt xuất hiện ở trước mặt, nói với hắn: "Sưởi ấm tay trước đi anh, cũng không gấp mấy phút đồng hồ đâu."


Hạ Phạm Hành không do dự đưa tay ra, Quách Tĩnh Tĩnh nhắc nhở: "Có chút nóng đấy, anh cẩn thận một chút, nhưng mà chắc giờ anh thả tay vào cũng chẳng thấy nóng đâu nhỉ."


Hạ Phạm Hành nhíu mày, từ từ bỏ tay vào vào, thật đúng là giống như Quách Tĩnh Tĩnh nói, có chút nóng, nhưng mà rất thoải mái. Hạ Phạm Hành thử thả toàn bộ tay vào, hai tay lạnh cóng lập tức được nước nóng bao lấy, gân mạch cũng đang dần tê dại. Hạ Phạm Hành thu tay về, đổi lại thành đặt mu bàn tay vào trong nước, sau khi lặp đi lặp lại mấy lần, ngón tay vốn không linh hoạt đã trở lại tự nhiên thoải mái như thường.


"Nước còn nóng không anh? Có muốn em đổ thêm nước nóng vào không?"
"Đủ rồi, đã ấm." Hạ Phạm Hành thu tay về, Quách Tĩnh Tĩnh buông xuống chậu nước rửa mặt, đưa lên khăn lông khô, Hạ Phạm Hành lau sạch trên tay dư thừa nước, "Bây giờ ngươi ngoan ngoãn đi phòng khách chờ ta, không cho phép đi vào nữa liễu."


Hạ Phạm Hành đuổi Quách Tĩnh Tĩnh  ra khỏi phòng bếp, Quách Tĩnh Tĩnh dứt khoát đi tới bên cạnh bàn bát tiên ngồi xuống, chống cằm chờ cơm tối.


Thời gian nấu mì rất nhanh, khoảng mười mấy phút là được. Hạ Phạm Hành cầm chén múc cho họ mỗi người một phần, mì sợi mềm ngon cùng với rau cải xanh biếc, thêm một quả trứng chần nước sôi, nhìn ngon hơn so với những thứ bán ở trong tiệm nhiều.


"Đói bụng lắm hả? Em mau ăn đi, trong nồi vẫn còn, không đủ thì anh múc thêm cho em"
"Được!"


Quách Tĩnh Tĩnh thật sự rất đói, đi dạo một buổi chiều lại ngồi xe lâu như vậy, không đói bụng mới là lạ chứ, huống chi mì này là do Hạ Phạm Hành làm, vậy thì càng có khẩu vị, lúc này cầm đũa lên ăn một miếng thật lớn.


Ăn cơm xong, Quách Tĩnh Tĩnh chủ động yêu cầu rửa chén, Hạ Phạm Hành không để cho cậu làm. Cậu lại không đồng ý, một người nấu cơm, một người rửa chén mới là công bằng, cũng không thể chuyện gì cũng đè ở trên vai của một người được. Hạ Phạm Hành ngăn cậu không được chỉ có thể tùy cậu đi.


Quách Tĩnh Tĩnh rửa chén đũa xong, Hạ Phạm Hành đã ăn mặc chỉnh tề, trên cánh tay đắp áo khoác của Quách Tĩnh Tĩnh chờ cậu cùng nhau đi tản bộ.


Từ lần trước Trương Thanh gọi điện thoại nói dựng phu phải thường đi tản bộ, mỗi lần ăn xong cơm tối, Hạ Phạm Hành cũng sẽ tận lực dành ra chút thời gian tới cùng Quách Tĩnh Tĩnh đi dạo bốn phía. Thời tiết mặc dù có chút lạnh nhưng đi dạo một lúc là có thể ấm lên, hơn nữa từ sau khi thêm tản bộ sau khi ăn là hoạt động tiêu thực, Quách Tĩnh Tĩnh bị táo bón cũng đã biến mất, đây cũng khiến cho Quách Tĩnh Tĩnh thật vui vẻ.


"Đi thôi, hay là dọc theo điền canh lần trước đây?"
Hạ Phạm Hành cầm quần áo đưa cho Quách Tĩnh Tĩnh mặc vào, vừa nói vừa muốn ra cửa thì điện thoại di động ở trên túi reo lên, Hạ Phạm Hành liếc một cái, không nghe mà nhét lại vào, sau đó tạm thời không nghe máy.


Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu nhìn hắn, trên thực tế, gần đây Hạ Phạm Hành thường xuyên không nghe điện thoại, Quách Tĩnh Tĩnh cũng thấy qua mấy lần rồi, từ trước cho tới bây giờ cũng chưa từng có tình huống nghiêm trọng nào.


Hạ Phạm Hành chú ý tới ánh mắt của Quách Tĩnh Tĩnh, thở dài, nói: "A Tĩnh, tại sao cho tới bây giờ em vẫn chưa từng hỏi anh những chuyện liên quan tới chuyện trong nhà của anh thế?"
Quách Tĩnh Tĩnh nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi nói: "Em cảm thấy hình như anh không nguyện ý nói cho lắm, anh không muốn nói em cũng sẽ không hỏi."


Hạ Phạm Hành nghe lời này cảm thấy rất xúc động. Hắn nắm lấy tay Quách Tĩnh Tĩnh, khó hiểu vui mừng nói: "Làm sao? Không sợ anh là một tên lừa gạt sao? Vạn nhất tình huống gia đình của anh rất phức tạp, người nhà của anh không muốn tiếp nhận quan hệ của chúng ta, đến lúc đó em làm thế nào đây?"


"Em... Em chưa từng nghĩ tới vấn đề này." Quách Tĩnh Tĩnh ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ đôi môi đã khô.
Hạ Phạm Hành ngược lại có chút bất ngờ: "Chưa từng nghĩ đến sao? Em nói xem thế nào?"
Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt chân thành hỏi: "Anh sẽ rời khỏi bọn em sao?"


Hạ Phạm Hành lắc đầu một cái: "Sẽ không đâu."


"Cho nên em sẽ cố gắng để người nhà của anh tiếp nhận em, kết quả như thế nào em cũng có thể tiếp nhận, chỉ cần anh đừng rời khỏi em là được." Hạ Phạm Hành bị lời này của cậu lấy lòng, không nhịn được mà trêu: "Muốn anh không rời đi thì phải kết hôn cùng anh, em có nguyện ý không?" Quách Tĩnh Tĩnh nhìn hắn, dưới tình huống Hạ Phạm Hành hoàn toàn không nghĩ tới thế mà Quách Tĩnh Tĩnh lại gật đầu. Trong lòng Hạ Phạm Hành dường như trở nên câm lặng, ngực giống như là bị cái gì đó hung hăng đập vào, sau một thời gian ngắn ngủi dừng lại thì lại nhảy bịch bịch bịch thật nhanh.


"Em..." Hạ Phạm Hành làm sao cũng không nghĩ tới lời cầu hôn của hắn lại là một câu nói đùa, thậm chí chỉ có như vậy mà đã lấy được câu trả lời khẳng định từ đối phương. Giờ khắc này, Hạ Phạm Hành bỗng nhiên có chút khẩn trương, "Em thật sự nguyện ý cùng anh..."


Hai chữ kết hôn còn chưa nói hết thì điện thoại di động lại vang lên, Hạ Phạm Hành cắn răng, rốt cuộc là ai lại không có mắt như thế chứ!


Mà người không có mắt đó lại chính là Dương Tuyền, nhưng mà tin tức y mang tới lại rất quan trọng. Điện thoại vừa tiếp thông, y không đợi hắn mở miệng đã trực tiếp nói: "Phạm Hành, tìm được Đường Đại Nghiệp rồi."


Sắc mặt Hạ Phạm Hành trong nháy mắt trở nên nghiêm túc, lập tức trả lời một câu: "Tôi lập tức tới ngay."


Cúp điện thoại, Hạ Phạm Hành ôm lấy eo Quách Tĩnh Tĩnh, hung hăng hôn một cái, cũng không biết là đang tức giận với ai nữa, mặt mày hù dọa, tức giận nặng nề nói: "Dương Tuyền tìm anh có chút việc gấp, chờ anh trở lại nhé, chuyện vừa rồi vẫn chưa xong đâu,đợi anh về rồi chúng ta tiếp tục."


Mặt Quách Tĩnh Tĩnh đỏ lên, gật đầu một cái nói: "Em biết rồi mà."


Hạ Phạm Hành lúc này mới xoay người lại cầm chìa khóa xe lên, lúc đi qua bên người Quách Tĩnh Tĩnh lại không nhịn được mà dừng lại, thiêng liêng cùng thành kính hôn lên trán Quách Tĩnh Tĩnh. (Mình cũng không hiểu ổng thiêng liêng thành kính làm gì..)


"Trước hết em nghĩ xem trong hôn lễ muốn mời ai thì viết danh sách ra, còn có tập tục ở chỗ em nữa, cũng dựa theo ý em mà làm, em muốn làm thế nào thì cứ làm thế đấy đi, kiểu Trung Hoa hay kiểu Tây anh đều không có ý kiến. Ngoan, những thứ này cũng phải tốn chút tâm tư, anh nghĩ thời gian chúng ta không có nhiều đâu, bởi vì anh hy vọng chuyện mình kết hôn có thể sớm đăng lên báo."


Hạ Phạm Hành nói xong những thứ này mới vội vã lên xe. Đường Đại Nghiệp một ngày không đền tội thì nguy hiểm bên người Quách Tĩnh Tĩnh lại tồn tại thêm một ngày, đây là chuyện Hạ Phạm Hành không thể dễ dàng tha thứ, cho nên hắn mới đích thân ra tay, hoặc chết hoặc là bị bắt, Hạ Phạm Hành cũng phải chính mắt mình thấy mới yên tâm.


Sau khi Hạ Phạm Hành đi, Quách Tĩnh Tĩnh ngay cả tâm tư tản bộ cũng không có, dứt khoát ở nhà đi tui đi lui loanh quanh cái bàn tròn.


Trong đầu bay lượn đều là lời Hạ Phạm Hành vừa mới nói, danh sách khách mời ăn tiệc, lên chương trình tổ chức hôn lễ lên, nhà thờ hay là khách sạn, những thứ này Quách Tĩnh Tĩnh hoàn toàn không biết.


Nhiều lần cầm ra điện thoại muốn hỏi Trương Thanh chuyện này một chút, nhưng mà hết lần này tới lần khác lại không có cách nào nhấn số được. Mặt Quách Tĩnh Tĩnh cũng sắp bốc cháy rồi, bây giờ nhớ lại thì cậu cũng không biết mình tại sao lại đáp ứng nữa, dù sao Hạ Phạm Hành vừa nói như vậy mà cậu đã há mồm đồng ý rồi, mà phản ứng của Hạ Phạm Hành cũng nằm ngoài dự liệu của cậu, hắn  rất kích động làm cho cậu muốn đổi ý cũng không nói ra khỏi miệng được.


Làm thế nào  đâu? Thật sự muốn kết hôn sao? Hai người đàn ông làm sao kết hôn được? Bỗng nhiên, Quách Tĩnh Tĩnh nhớ tới cái điện thoại mới của mình, có lẽ cậu có thể ở trên mạng tìm kiếm một chút.


Quách Tĩnh Tĩnh cứ như vậy, một bên lục soát một bên chờ Hạ Phạm Hành trở lại, nhưng cậu ngàn lần vạn lần không nghĩ tới bản thân đợi một đêm, cuối cùng chờ được lại là tin Hạ Phạm Hành bị thương.
□ tác giả lời ong tiếng ve: