Nhà Có Chính Thê

Chương 150: Hạ Chương ước hẹn

Cơm nước xong mọi người cũng không vội vã rời đi mà ngồi trên ghế salon ở khu nghỉ ngơi nói chuyện. Trương Thanh nói chuyện mình phải đi cùng Quách Dực tới Thượng Hải chữa bệnh cho Quách Tĩnh Tĩnh, y kéo kéo tay Quách Tĩnh Tĩnh, Trương Thanh vẫn là có chút áy náy.


"Chữa trị cần thời gian rất lâu, ba có thể phải đến mùa xuân sau mới có thể trở về. A Tĩnh, ba năm nay không thể cùng con đón tết rồi."
"Làm sao lại không có, " Quách Dực mở miệng nói, " Chờ Tĩnh Tĩnh nghỉ đông thì để Tử Chương trở về đón đi, năm nay người một nhà chúng ta ăn Tết ngay tại Thượng Hải."


Quách Tĩnh Tĩnh chợt ngẩng đầu nhìn về phía Quách Dực: "Người một nhà..."


"Tất nhiên rồi, " Quách Dực cười mỉm gật đầu một cái, "Cháu là con trai A Thanh, cũng chính là con trai của chú, mặc dù giữa chúng ta còn rất xa lạ nhưng cái này cũng không làm trở ngại việc chúng ta sống chung sau này. Tĩnh Tĩnh, cháu là một đứa bé ngoan, nhiều năm như vậy rồi nhưng cháu vẫn luôn ở bên A Thanh. Thời gian hai người ở chung với nhau là lâu dài nhất, cảm tình tự nhiên cũng sâu đậm nhất, chú vẫn rất cảm kích cháu có thể tiếp nhận chú cùng Tử Chương."


Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, nói: "Nếu là người một nhà thì không cần phải cảm kích ạ."


Quách Dực lắc đầu: "Không không, cho dù là giữa người nhà thì cũng phải mang lòng cảm kích với nhau, như vậy mới có thể càng trân trọng đối phương. Ở trên thế giới này, vô luận là thân tình hay là ái tình thì đều không dễ có, chúng ta càng không thể tùy ý đối đãi, nếu như vì vậy mà làm thương tổn người mình yêu mến thì sợ là chúng ta sẽ hối hận không kịp mất."


Lời này của Quách Dực mặc dù trong lời nói có hàm ý, nhưng ông giọng điệu ôn hòa, thần sắc hiền hòa, không có nửa điểm bức bách, giống như là một một trưởng bối đang cùng vãn bối chia sẻ chút cảm xúc đời người của mình mà thôi.


Quách Tĩnh Tĩnh cúi đầu suy nghĩ một chút, rồi lại ngẩng đầu nói với Quách Dực: "Chú Dực, cháu hiểu ý của chú."
Quách Tĩnh Tĩnh nói rõ, Quách Dực cũng không nhiều lời, vui mừng vỗ một cái lên vai Quách Tĩnh Tĩnh.


"Đúng rồi, nghe nói cháu trước kia ở đại đội làm cảnh sát giao thông, sau đó gặp chút phiền toái bị buộc nghỉ việc phải không? Nếu như là bị ủy khuất gì thì cứ nói với chú Dực hiểu không? Con nhà mình bị bắt nạt thì sao chú lại để yên được chứ. " Quách Dực vừa nói, còn liếc mắt sang  Hạ Phạm Hành ở một bên, nhìn thái độ này của ông chắc ông cũng đã biết ngọn nguồn của chuyện này rồi, không vạch trần không phải là vì cố kỵ thể diện của Hạ Phạm Hành, cũng không phải là sợ Quách Tĩnh Tĩnh không vui, dẫu sao bây giờ quan hệ của ông và Hạ Phạm Hành cũng không giống bình thường.


Hạ Phạm Hành ngược lại rất khiêm tốn, hơi gật đầu với Quách Dực, thái độ nhận sai xứng đáng nhận điểm mười.


Thời gian trôi qua lâu như vậy rồi Quách Tĩnh Tĩnh cũng không muốn truy cứu nữa, cũng cảm thấy không đáng, liền trả lời Quách Dực: "Chú Dực, chuyện đã qua rồi cháu cũng không muốn lại đi truy cứu ai đúng ai sai nữa."
Quách Dực gật đầu: "Vậy cháu còn muốn quay lại chỗ trước kia làm việc không?"


Quách Tĩnh Tĩnh lắc đầu, ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ, chút khí phách này cậu vẫn phải có.
"Chú nghe A Thanh nói, cháu muốn làm cảnh sát à? Nếu như còn có ý nguyện này thì có thể để cho anh cháu giúp."


Mắt Quách Tĩnh Tĩnh sáng lên, ý tứ trong mắt  rất rõ ràng. Hạ Phạm Hành có chút bất đắc dĩ thở dài, hắn lần này sợ là phải tự tay bẻ gãy cánh của cậu rồi.


"Quách tiên sinh, A Tĩnh quả thật có chí hướng này, nhưng bây giờ em ấy không tiện lắm, huống chi, dùng loại phương thức này để làm cảnh sát cũng không phải là kết cục mà A Tĩnh mong muốn."


Quách Dực liếc hắn: "Cậu thật hiểu người đấy." Nếu biết ý nguyện của Quách Tĩnh Tĩnh rồi sao còn để cho thằng bé mang thai? Loại chuyện bẻ gãy cánh của người khác này mà cậu làm rất tốt đấy thây?
Hạ Phạm Hành cười một tiếng, chỉ coi như không có nghe thấy ẩn ý trong lời nói của Quách Dực.


Quách Tĩnh Tĩnh cũng biết, Hạ Phạm Hành nói đúng,cậu bây giờ quả thật bất tiện, hơn nữa dùng loại phương thức này nhậm chức quả thật không phải mong muốn của cậu.
"Chú Dực, hảo ý của chú cháu xin nhận, cháu cám ơn."


Quách Tĩnh Tĩnh ngoài miệng nói như vậy nhưng trên mặt vẫn là thật mất mát. Quách Dực thấy cậu ủy khuất liền muốn nói Hạ Phạm Hành mấy câu, Trương Thanh kéo tay áo của ông một cái, âm thầm chỉ chỉ vào bụng của Quách Tĩnh Tĩnh, Quách Dực liền hiểu ra vấn để, cũng không mở miệng nói gì nữa.


Ngược lại là Quách Tử Chương, anh bây giờ đã là người có em trai rồi, thấy Quách Tĩnh Tĩnh  ủy khuất như vậy anh có chút giận, trợn mắt nhìn Hạ Phạm Hành có chút tàn bạo. Mịe cái tên đầu sỏ này! Hạ Phạm Hành bưng ly trà trên bàn lên nhấp thử một miếng, làm như không thấy.


Trương Thanh phải đi, kéo Quách Tĩnh Tĩnh dĩ nhiên còn có thật nhiều thật là nhiều lời muốn nói, lải nhải đều là "ăn nhiều cơm", "đừng để bị lạnh", "chú ý thân thể cùng đứa trẻ" các loại. Quách Dực mới là cấp bậc chú mà đã tự giác gánh trách nhiệm làm cha rồi, Trương Thanh nói, ông ở bên cạnh phụ họa, nịnh bợ không chút dấu vết.


Quách Tử Chương cùng Hạ Phạm Hành tự giác dành ra không gian riêng, đi qua một bên nói chuyện của hai người.


Quách Dực đi Thượng Hải chữa bệnh, Trương Thanh một người, Quách Tử Chương nhất định phải cùng đi. Trước khi đi, anh phải giải quyết cái sự kiện bị đè nén xuống tận đáy lòng giải quyết mới được.


"Làm sao? Nhận cha mẹ lại có thêm một người em trai không vui sao? Sao tôi thấy sắc mặt cậu không tốt lắm?" Quách Tử Chương rõ ràng có tâm sự, Hạ Phạm Hành thấy anh nửa ngày không mở miệng liền trêu ghẹo hỏi một câu.
Quách Tử Chương quay đầu nhìn hắn, thần sắc nghiêm túc.


"Phạm Hành, gần đây tôi chợt nhớ tới một chuyện."
"Cái gì?"


"Ban đầu Dương Tuyền gọi điện thoại nói cho tôi, nói cậu là bởi vì bị phát hiện cậu ở bên một người đàn ông nên mới bị ông nội cậu trục xuất, hiển nhiên ông nội cậu không thể nào đồng ý cậu cùng Tĩnh Tĩnh ở chung với nhau. Nếu như bây giờ ông ấy để cậu chọn giữa Tĩnh Tĩnh và Huyền Tể Đường, cậu sẽ chọn cái nào?"


Ánh mắt Hạ Phạm Hành trở nên thâm trầm, nhìn Quách Tử Chương cười nói: "Giả thiết này của cậu không đúng. Hạ lão gia tử không đồng ý là sợ tôi vô hậu, hôm nay tôi đã sắp làm cha rồi, ông ấy dĩ nhiên không có lí do để phản đối nữa, cho nên điều này chẳng liên quan đến việc tôi có muốn Huyền Tể Đường hay không."


"Như vậy nói cậu vẫn muốn có Huyền Tể Đường" Sắc mặt Quách Tử Chương  cũng âm trầm.
"Tử Chương, cậu hẳn biết đây là điều mà ba tôi trăn trối lúc lâm chung."


" Ừ, tôi biết, " Quách Tử Chương cắn răng, "Nhưng cậu không phải là loại người sẽ để ý điều này, trừ phi chính bản thân cậu cũng muốn." Hạ Phạm Hành thu hồi  ưu tư trong mắt, thần sắc dửng dưng, hắn nghiêng đầu nhìn về phía bầu trời đêm ngoài cửa sổ, ánh trăng trong sáng, thanh âm Hạ Phạm Hành mang theo mấy phần mập mờ không thỏa đáng. Hắn nói: "Biết tôi ra đời là vì cái gì không? Là vì báo thù."


Quách Tử Chương xanh  mặt, nhìn Hạ Phạm Hành hít một hơi thật sâu rồi nói: "Vậy cậu ban đầu cũng không nên làm liên lụy tới Tĩnh Tĩnh, cậu không nên cuốn em ấy vào công cuộc báo thù của cậu. Cậu sẽ đẩy em ấy vào chốn nguy hiểm mất."


"Sẽ không, " Hạ Phạm Hành khẳng định, "Tôi sẽ không để cho A Tĩnh phải chịu bất kỳ tổn thương nào."
"Trăm mật luôn có một sơ, Hạ Phạm Hành, nếu như Tĩnh Tĩnh thật sự xảy ra chuyện, đến lúc đó cậu hối hận cũng không kịp đâu!"


"Nếu quả thật xuất hiện chuyện ngoài ý muốn thì tôi sẽ lập tức dừng lại, hoàn toàn không nhúng tay vào chuyện của Huyền Tể Đường nữa." Giọng điệu của Hạ Phạm Hành hết sức khẳng định, nhưng Quách Tử Chương vẫn không thể tiếp nhận nổi.
"Cậu đây là đang dùng Tĩnh Tĩnh để đánh cược đó!"


"Tử Chương, tôi có thể thề với cậu, nếu như không an bài hết thảy mọi chuyện thật tốt thì tôi sẽ không tuyên chiến với Đường Hồng Lan. Nếu quả thật muốn làm như vậy thì tôi đã không có khả năng xuất hiện ở nơi này rồi. Điều Đường Hồng Lan mong muốn là Huyền Tể Đường của Hạ gia, mà tôi, đầu tiên là A Tĩnh cùng đứa nhỏ, thứ yếu mới là Huyền Tể Đường, một điểm này, đối với A Tĩnh cùng đứa nhỏ mà nói ngược lại là một tấm bùa hộ mạng, ít nhất Đường Hồng Lan bên kia cũng không dám tùy tiện động vào họ. Huống chi, cậu cảm thấy, coi như tôi nói cho Đường Hồng Lan rằng tôi không có ý gì với Huyền Tể Đường thì ả sẽ tin sao? Con người đều là như vậy, có báu vật trong mắt mình thì sẽ nghĩ tất cả mọi người đều tơ tưởng tới khối thịt béo kia, nếu không từ cổ chí kim cũng sẽ không xuất hiện nhiều người vô tội phải chết như vậy rồi."


Quách Tử Chương không khỏi không thừa nhận, Hạ Phạm Hành lời nói này nói rất có lý. Đối với việc đoán lòng người thì anh cùng Dương Tuyền căn bản không cách so bì được với Hạ Phạm Hành. Đường Hồng Lan người này Quách Tử Chương chỉ gặp qua mấy lần, người đàn bà này nhìn như thân thiện nhưng trên thực tế thì lòng dạ cực sâu. Bà ta hiểu biết tình thế hơn bất cứ ai, lại có đủ kiên nhẫn. Năm đó Hạ Khải Minh mang Hạ Phạm Hành về nhà, bà ta không ngăn trở chút nào, mắt thấy Hạ Phạm Hành lớn lên, bà ta lại khóc lóc kể lể Hạ Khải Minh bất công, một mặt khóc than mình lận đận, nhẫn nhịn cùng ủy khuất, một mặt đem Hạ gia tổ huấn. Vì thể diện Hạ gia, ngăn cản Hạ Phạm Hành thân là con riêng học tập dược lí,  hiển nhiên là vì trận chiến này mà bà ta ủ mưu suốt mấy năm, kết quả sau cùng rất rõ ràng, bà ta thắng.


Có điều bà ta không nghĩ tới là, Hạ Khải Minh cuối cùng coi bà ta như một quân cờ thôi. Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở phía sau, bà ta đạt được mục đích của mình, Hạ Khải Minh cũng vì vậy mà thành công rời khỏi bổn gia, nhưng trong cuộc chiến này, người duy nhất hi sinh chỉ có Hạ Phạm Hành.


Hạ Phạm Hành chủ ý đã định, Quách Tử Chương cũng không phải người không phân rõ tình thế, loại thời điểm này, anh chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp.


"Hạ Phạm Hành, cậu  phải nhớ kỹ lời cậu đã nói hôm nay. Một khi chuyện này khiến cha con Tĩnh Tĩnh gặp nguy hiểm thì cậu phải lập tức buông tay, nếu không tôi sẽ mang Tĩnh Tĩnh cùng đứa trẻ rời đi. Cậu hẳn biết tôi có thể làm gì, nếu như tôi không muốn để cho cậu tìm được Tĩnh Tĩnh cùng đứa nhỏ thì cậu cả đời này cũng không thể gặp lại họ nữa đâu. Hơn nữa tôi có thể bảo đảm, cậu tuyệt đối sẽ không bao giờ có cơ hội như chú tôi."


Hạ Phạm Hành biết, Quách Tử Chương nói như vậy cũng không phải nói rõ anh đã đồng ý với cách làm của hắn, nhiều nhất chẳng qua là bị buộc thỏa hiệp mà thôi, nếu quả thật có một ngày như vậy, Quách Tử Chương tuyệt đối sẽ làm như thế.


Hạ Phạm Hành cười một tiếng, vỗ vỗ bả vai Quách Tử Chương.


" Được, nếu như tôi thật sự để cho cha con A Tĩnh bị thương tổn, đến lúc đó cậu cứ tới chỗ tôi mang người đi, tôi tuyệt đối sẽ không ngăn cản" Đây là trừng phạt, cũng là động lực, có ước định này, Hạ Phạm Hành biết, mình sau này làm ra bất kỳ quyết định nào đều phải càng cẩn thận một chút mới được, dẫu sao hắn cũng không có ý định rời xa người yêu và con mình.


Bất kể nói thế nào thì buổi gia yến này  coi như không tệ, Trương Thanh trước khi đi còn có một người muốn gặp, buổi tối cũng không trở về cùng Quách Tĩnh Tĩnh nữa, đây cũng tính là bữa ăn tối biệt ly.


"A Tĩnh, nếu như bà con mà hỏi thì con cứ nói thật nói cho bà, nói ba tìm được người yêu rồi, chờ qua năm trở lại ba sẽ đưa chú Dực tới trước mặt bà nói rõ hết thảy. Cuối tuần thì đến thăm bà nhiều chút ha. Con biết đấy, mỗi cuối năm ba đều sẽ mua cho ông bà nội con quần áo và đồ mới, năm nay chuyện này phải nhờ con rồi, trở về ba gửi tin nhắn kích cỡ quần áo và giày dép cho con, tránh cho con đến lúc đó quên mất. Còn nữa, nếu nhìn thấy Vu Hà bọn họ thì con tránh một chút, không cần lo lắng bà con suy nghĩ nhiều, bà có thể hiểu được. A Tĩnh, thật ra thì người ba không yên lòng nhất vẫn là con, con bây giờ không phải là một người nữa rồi, lần sau đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe ba cũng không có cách nào ở bên con được, con đừng sợ, không có việc gì, biết không?"


Bãi đậu xe ở dưới đất, đứng ở ngoài xe coi như ấm áp, Trương Thanh kéo tay Quách Tĩnh Tĩnh,  mắt đỏ ửng, dặn dò một đêm, nhưng suy nghĩ kỹ một chút lại giống như vẫn có rất nhiều lời chưa nói, rất nhiều chuyện như chưa được giao phó xong xuôi.


Quách Tĩnh Tĩnh hôm nay cũng đặc biệt có kiên nhẫn, bị dặn dò hơn một tiếng rưỡi, bây giờ Trương Thanh vẫn còn tiếp tục, vậy mà cậu vẫn như cũ gật đầu nghiêm túc đáp lại: "Con biết rồi ba."


Nhưng Quách Tĩnh Tĩnh càng đáp như thế Trương Thanh càng không xong, nếu cứ tiếp tục dung túng nữa thì sẽ lạnh chết luôn, nhưng mà ba người đàn ông này, hết lần này tới lần khác ai cũng không muốn làm người xấu cả. Sau một phen giao chiến bằng ánh mắt, hai người Quách gia phụ tử nhất trí đối ngoại, chiến thắng Hạ Phạm Hành, nhiệm vụ chia rẽ cuộc đối thoại của đôi cha con kia tất nhiên rơi vào trên người Hạ Phạm Hành.


Hạ Phạm Hành ngầm cười lạnh, thật đúng là không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa!


Thu lại nụ cười, Hạ Phạm Hành thần sắc dịu dàng nói: "Chú Trương, chú yên tâm, chuyện chú giao phó cháu sẽ cùng A Tĩnh hoàn thành, hơn nữa, cháu tuyệt đối sẽ không để A Tĩnh một mình đâu, cháu sẽ luôn ở cạnh em ấy, huống chi, không tới nửa tháng nữa, khi A Tĩnh nghỉ đông rồi, đến lúc đó cháu có thể đưa em ấy tới Thượng Hải gặp chú. A Tĩnh, chú Trương ngày mai sẽ phải đi, tối nay để cho chú về sớm một chút nghỉ ngơi cho khỏe, tình huống của em bây giờ ngủ cũng quan trọng, có đúng hay không?"


Hạ Phạm Hành vừa nói xong, Trương Thanh vội vàng nói: "Đúng vậy đúng vậy, Phạm Hành nói đúng, A Tĩnh con mau đi về nghỉ ngơi đi, ba không giữ con nữa."
" Dạ, " Quách Tĩnh Tĩnh gật đầu, "Ba, ba xử lý xong chuyện rồi cũng nghỉ ngơi sớm một chút nhé."
"Ừ, A Tĩnh."


Trương Thanh ôm lấy Quách Tĩnh Tĩnh, trong lòng rất không nỡ. Trước kia đều là Quách Tĩnh Tĩnh vì đi học mà bất đắc dĩ mới rời khỏi y, đây là lần đầu tiên y chủ động rời khỏi Quách Tĩnh Tĩnh, cảm giác khó chịu trong lòng không giống như trước kia.


Nếu không phải do lập trường bất đồng thì Quách Dực thật sự muốn giơ ngón cái like cho Hạ Phạm Hành một cái. Tiểu tử này dụ dỗ thật khéo, trước tiên giải quyết được nỗi lo về sau của  Trương Thanh đích, lại cố ý nói lời đó để cho Trương Thanh cùng Quách Tĩnh Tĩnh đang luyến tiếc nhau nói ra lời dụ đối phương, còn vai người tốt thì để một mình hắn sắm!


Bất kể nói thế nào thì lời này vẫn có tác dụng, Hạ Phạm Hành đưa Quách Tĩnh Tĩnh trở về thôn Mã Tỉnh Sơn, Trương Thanh đi theo Quách Dực lên xe Quách Tử Chương.


Người mà Trương Thanh tối nay muốn gặp chính là Quách Tử Hoa. Hôm nay hắn đồng ý phụng bồi Quách Dực đi Thượng Hải, đời này y cùng Quách Dực đã định trước sẽ không xa cách nữa, đã như vậy thì sớm muộn gì Trương Thanh cũng sẽ gặp Quách Tử Hoa. Y biết những năm này Quách Tử Hoa làm hết thảy mọi thứ, cũng biết Quách Tử Hoa  nhiều năm như thế cũng không quên đi y, Trương Thanh cũng không nỡ lòng để cô tiếp tục tự trách nữa.


"Tử Chương, Tử Hoa thật sự nói như vậy với con sao?"
" Dạ, " Quách Tử Chương đáp lại Trương Thanh ngồi phía sau, "Chị ấy nói chính chị là người nói ra thân phận của ba cho ông nội nên mới để cho ông nội biết chuyện của ba với chú, làm hại hai người phải chịu nhiều đau khổ."


"Nha đầu này, chuyện này căn bản cũng không phải là lỗi của nó mà, " Trương Thanh quay đầu nhìn Quách Dực, "Ba anh làm sao mà chỉ vì một câu nói đã biết được chuyện của chúng ta chứ, ông ấy đâu có ngu như vậy đâu."


Quách Dực nắm lấy tay Trương Thanh nói: "Con bé cũng như anh vậy, vẫn cho là em đã... Trong lòng khó chịu, tất nhiên không tránh được suy nghĩ bậy bạ, nói cho cùng vẫn là con bé đó trọng tình trọng nghĩa."


Trương Thanh ngậm lệ gật đầu, Quách Dực ôm y nói: "Một hồi thấy người em cũng không thể khóc, nha đầu kia cái khác thì không được chứ nước mắt thì nhiều như sông Hoàng Hà, đến lúc đó em mà khóc thì nó sẽ khóc theo, nếu lần này con bé đó mà khóc thì chắc khóc đến mù mắt luôn."


"Vậy..." Quách Dực vừa nói như vậy, Trương Thanh cũng thật để ý, "Vậy, em sẽ tận lực cố gắng."


Vừa nói vừa lau mắt, lau nước mũi, trợn mắt  không để cho nước mắt rơi ra. Quách Dực nhìn y như vậy, có hơi buồn cười mà vuốt trán. Xem ra câu này nói vô ích rồi, một hồi nữa nhất định không tránh được lại là một phen khóc nháo cho xem.


Quách Dực đoán không sai, từ khi Trương Thanh vào cửa nhà của Quách Tử Hoa, Quách Tử Hoa liếc mắt đã nhận ra ngay, khàn khàn kêu một tiếng "anh Thanh", chữ "anh" thậm chí còn không nói rõ được, sau đó ôm người liền bắt đầu khóc, khóc đến tê tâm liệt phế. Người không biết làm sao nhất là Trương Thanh, y còn nhớ lúc tới Quách Dực đã nói, bây giờ thấy Quách Tử Hoa khóc dữ thế y cảm thấy cô có khả năng khóc mù mắt thật luôn, vì vậy liều mạng ngẩng đầu, trừng hai mắt, hốc mắt long lanh đẫm nước, mắt đỏ hoe khiến cho người ta phải đau lòng.


Cuối cùng Quách Dực cũng nhìn không nổi nữa, vỗ bả vai y nói: "Muốn khóc thì khóc đi."
Lời vừa dứt, nước mắt Trương Thanh liền rơi xuống, sau đó cũng khóc đến không ngừng nổi.


Cũng may Quách Tiểu Niên vào lúc này đã ngủ rồi, đứa nhỏ không có ở đây, tránh cho việc nhìn thấy tình cảnh này mà bị dọa sợ. Phương Hoài Minh mặc quần áo ngủ, cũng đầy bất đắc dĩ cùng Quách Dực, Quách Tử Chương ngồi ở bên cạnh nhìn, suy nghĩ một chút, y nghĩ một chút lại sợ hai người kia mất nước, lại đi tới phòng bếp bưng mấy ly trà nước tới, nửa đường lại sợ một ly không đủ liền dứt khoát đi lấy cả bình nước.


Hai người này khóc sắp hai mươi phút rồi, cuối cùng ngừng lại, Quách Tử Hoa há miệng hỏi: "Anh Thanh, năm đó..."


Trương Thanh giúp cô lau nước mắt trên mặt, nói: "Tử Hoa, chuyện trước kia thì để cho nó qua đi, điều duy nhất bây giờ anh quan tâm chính là bệnh của chú em, ngày mai anh sẽ cùng anh ấy đi Thượng Hải tiếp nhận chữa trị, đến lúc đó, Tĩnh Tĩnh bên này,  hy vọng em có thể giúp anh chăm sóc, thêm một người anh cũng yên tâm chút."


Quách Tử Hoa nhìn Trương Thanh, mặc dù dung mạo Trương Thanh đã có chút thay đổi, nhưng là đã nhiều năm như vậy rồi nhưng nụ cười của y vẫn ôn nhu như ngày nào, y vẫn như năm đó, là anh trai lớn ở trong công viên khích lệ, phụng bồi cô, dạy cô học cách trượt băng.


Trương Thanh không muốn nói tới trước kia, Quách Tử Hoa cái gì cũng không hỏi nữa.
"Em biết rồi, anh Thanh, anh yên tâm, em sẽ chiếu cố Tĩnh Tĩnh, thằng bé có chuyện gì em sẽ nói cho anh trước tiên, anh đừng lo lắng."
" Được."


Mấy người ngồi ở phòng khách lại hàn huyên một hồi, thấy Trương Thanh mệt rã rời, Quách Tử Hoa liền thúc giục y đi nghỉ ngơi. Quách Dực bây giờ, đã trắng trợn an bài mình cùng Trương Thanh ở chung một phòng, huống chi Quách Tử Chương tối nay cũng ở lại phòng khách, nhà của Quách Tử Hoa tổng cộng cũng chỉ có mấy phòng đó thôi, muốn nhiều cũng không được.


Quách Dực tắm xong đi ra, Trương Thanh vẫn ngồi ở đầu giường ngây ngô, ông đi sang ngồi xuống hỏi: "Không phải em mệt nhọc sao? Làm sao còn chưa ngủ?" Trương Thanh nhìn Quách Dực: "Em không sao, cũng không mệt lắm, mới vừa rồi chỉ là không muốn để cho Tử Hoa hao tâm tốn sức nữa mới cố ý giả bộ rất buồn ngủ thôi. Em thấy Tử Hoa sắc mặt không tốt lắm, phía dưới mắt đều có quầng thâm rồi, em ấy gần đây chắc chắn nghỉ ngơi không tốt."


Quách Dực mím môi: "Vì em mà con bé quả thực tốn không ít tâm tư. Được rồi, không mệt thì cũng mau đi ngủ đi, đã trễ lắm rồi, em cũng biết Tử Hoa sắc mặt không tốt thì sao không biết nhìn trong gương xem bản thân mình như thế nào đi."


Quách Dực cưỡng ép người nằm xuống, nhân tiện kéo vào trong ngực, nhắm hai mắt ra lệnh: "Nhắm mắt vào."
Trương Thanh tựa vào ngực ông nhưng ban đầu mắt vẫn còn mở, lập tức ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.
□ tác giả lời ong tiếng ve: