Nha! Có Bầu Rồi!

Chương 55: Cùng nhau trở về

Mẹ Cố đột nhiên nhớ đến cái gì, quay đầu nhìn về phía Cố Dương: “Con nói đứa bé này sắp đầy tháng…. Cũng chính là còn chưa có đầy tháng? Vậy con….”

Nói đến đây dừng một chút, mẹ Cố nhớ đến mấy ngày nay thời điểm mỗi lần mình sai con trai làm việc đều sẽ bị Lôi Nghị tìm các loại lý do thay hắn làm. Nhất là mấy việc dính nước… Tiếp đó mùng một đầu năm lúc đi ra ngoài chúc tết còn bọc cho Cố Dương chặt chặt chẽ chẽ…

“Không có gì, thân thể con khôi phục rất tốt, mẹ không cần lo lắng.” Cố Dương nói lời này cũng có chút ngượng ngùng.

Dù sao cái thể chất này của hắn cũng thật sự là hiếm thấy, tuy rằng đối mặt với cha mẹ, nhưng vẫn không tự tại bằng khi đối mặt Lôi Nghị.

Đương nhiên, có thể thẳng thắn nói chuyện của hắn cùng Lôi Nghị cùng cha mẹ, cũng coi như hạ xuống một tảng đá lớn trong lòng.

“Con đứa nhỏ này, cũng không nói sớm, nếu không đã không để con trở về rồi, mẹ cũng có thể làm món ăn ngon bồi bổ thân thể cho con. Trước kia… Con một mình một người ở thành phố D, mẹ cũng không có ở bên cạnh chăm sóc con…” Trọng điểm của mẹ Cố đã lệch đến phương diện ‘thân thể con trai không khỏe mạnh’, ‘có thể chịu ảnh hưởng gì hay không’ này rồi.

Dù sao cũng là đàn ông, loại chuyện này… Nói không chừng so với phụ nữ còn nguy hiểm hơn ….

“Xin lỗi, mẹ, chuyện của con quá đột ngột, con sợ hù dọa cha mẹ… cho nên…. ngay từ đầu không dám nói thật cho hai người biết…” Loại thời điểm này Cố Dương đương nhiên là nói đủ lời dễ nghe, tỏ ra mềm mỏng yếu đuối như vậy mới là khả thi nhất.

Cha mẹ Cố tuy rằng còn không đến mức rất vui vẻ mà tiếp nhận Lôi Nghị, thế nhưng cân nhắc đến là con trai cam tâm tình nguyện, hơn nữa còn có bé con…. Mấy ngày nay Lôi Nghị lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt bọn họ, bất kể là tướng mạo dáng dấp, hay là lời nói cử chỉ, đều coi như là con người xuất chúng. Cũng có thể thấy việc y đối tốt với Cố Dương thể hiện ra trong từng chi tiết nhỏ nhặt.

Cha mẹ Cố liếc nhau, cũng không có nói thêm gì nữa.

“Con quyết định là được rồi…” Cha Cố chân thành mà nói ra lời ít ý nhiều, “Hai đứa các con sống thật tốt, thường xuyên về thăm nhà một chút.”


“Cám ơn cha!” Cố Dương kích động nói cám ơn, Lôi Nghị cũng liên tục bảo đảm, “Cha, mẹ, hai người yên tâm, con nhất định đối đãi với Đại Dương thật thật tốt!”

“Ừ, nhớ kỹ lời con nói là được. Cố Dương con cũng nhớ kỹ, nếu quyết định sống cùng nhau, còn là sự kết hợp không giống như thế tục, phải càng thêm thông cảm bao dung quý trọng nhau, như vậy cũng không uổng phí nỗ lực của các con hôm nay.” Cha Cố càng nhắc nhở con trai của mình nhiều hơn.

Ông cùng bạn già chỉ có một đứa con trai này, đương nhiên mọi thứ chỉ cần để nó hài lòng vui vẻ là tốt rồi. Kỳ thực hai lão rất muốn thông suốt, bọn họ làm cha mẹ, không phải là đến trả nợ sao, mà nợ con cái, trả hết một đời này cũng đáng giá. Về phần con cái, đời sau gặp lại sẽ trả nợ cho con cái của chúng… Nhân sinh đã là như vậy, tuần hoàn lặp lại, luân hồi không thôi.

Người một nhà có thể trở thành người một nhà đã không dễ dàng, không biết là tu hành mấy đời phúc đức mới có thể trở thành người một nhà, cho nên mới phải càng thêm quý trọng nhau.

“Vâng, thưa cha, con đã biết.”

Cố Dương vô cùng trịnh trọng mở miệng.

Lôi Nghị ở bên cạnh thần sắc cũng ngưng trọng, vốn tưởng rằng có thể ở cùng Cố Dương một chỗ là chuyện đáng ăn mừng nhất, vốn tưởng rằng chuyện Cố Dương có thể lấy thân đàn ông sinh con nối dõi là chuyện huyền diệu đáng giá nhất, không nghĩ tới… có thể thấy được cha Cố thấu tình đạt lý như vậy, lại có những triết lý về đời người có thể đề hồ quán đỉnh nhiều người như vậy của cha vợ đại nhân mới là chuyện đáng giá quý trọng nhất! (đề hồ quán đỉnh: nghĩa là giúp người khác khai sáng tư tưởng. Nghĩa đen của nó là để những tinh chất sữa bò tưới lên đầu người, cái này xuất pháp từ một chi tiết trong tích Đức Phật tu thành chánh quả. Theo tích này khi Đức Phật tu hành gần xong thì lúc đó ông đã kiệt sức do nhịn ăn nhịn uống nhiều ngày, sau đó có một cô gái nhầm ông là thần núi nên dâng cho ông một chén cháo làm từ sữa bò và bột mì, sau khi ông uống chén cháo này thì đầu óc tỉnh táo, thông suốt, cảm thấy vô cùng khoan khoái, thoải mái, nhờ chén cháo này ông đã đươc tiếp sức để được thần linh hướng dẫn đến gốc cây bồ đề giác ngộ và thăng thành Đức Phật, đồng thời nhìn thấu, thông suốt mọi chuyện trong nhân sinh)

“Các con không vội trở về đúng không?” Mẹ Cố đem trọng tâm câu chuyện chuyển đến phương diện quan trọng nhất, “Dương Dương con có phải đã từ chức không?”

Cố Dương gật đầu: “Dạ, đúng vậy.”

“Nếu như vậy, ở nhà thêm một thời gian ngắn rồi trở về.” Mẹ Cố như chém đinh chặt sắt nói, “Vốn dĩ là chưa tròn một tháng, đương nhiên tốt nhất vẫn là nghỉ ngơi bốn mươi ngày mới đúng, con ngay cả ba mươi ngày cũng không nghỉ ngơi đủ liền chạy trở về, thân thể mới là quan trọng nhất có biết hay không a? Ở nhà một tháng rồi nói. Về phần…”

“Mẹ, con cũng không có việc gì, không vội trở về, con ở chỗ này chăm sóc em ấy đi.” Lôi Nghị vội vàng nói tiếp, “Con còn có thể giúp mẹ làm việc nhà.”

Mẹ Cố lắc đầu: “Vậy cũng không cần, nếu con có việc có thể trở về trước đi làm việc của con, chờ một tháng sau rồi lại đến đón nó.”

Lôi Nghị đương nhiên luyến tiếc, y suy nghĩ một chút, lại nói: “Kỳ thực từ đây quay lại thành phố D cũng không mất bao nhiêu thời gian, cha mẹ, nếu không chờ mấy ngày nữa, hai người theo chúng con cùng nhau trở về đi, vừa lúc cũng nhìn Quân Quân…. A, sai rồi, là Thiên Thiên…”


Cha Cố lúc này cũng kịp phản ứng, cười cười: “Các con muốn đặt cho đứa bé tên gì liền tên đó đi, cha chỉ là thuận miệng nói như vậy.”

“Không, cha lấy tên này nghe rất hay, liền kêu tên này!” Lôi Nghị đương nhiên sẽ không từ bỏ, chỗ ba mẹ y dễ nói, bên này… Dù sao đúng là y trêu chọc Cố Dương, đứa bé này lại là thịt từ trên người Cố Dương rớt xuống, để cho đứa nhỏ họ Cố, mời cha vợ đại nhân đặt tên cho, là rất bình thường nha!

Về phần tên Lôi Vạn Quân này… Chờ lúc y cùng Cố Dương có nhóc thứ hai rồi lại dùng cũng không muộn.

Tin tưởng lúc đó, cha mẹ vợ đại nhân cũng sẽ không phản đối.

“Được rồi, tùy các con. Nếu như không vội trở về, vậy ở nhà qua tết nguyên tiêu rồi cùng nhau trở về đi.” (Chú thích riết mà không nhớ chú với thích cái gì luôn, thôi nhắc đại:v Tết Nguyên tiêu là rằm tháng giêng á, ngày 15 âm lịch tháng giêng á. Ngày này thì bên mình chủ yếu là cúng kiến lễ chùa thôi, ngày rằm đầu tiên trong năm mà. Còn TQ thì người ta có phong tục tổ chức lễ hội đèn lồng với làm bánh trôi nước. Còn bạn nào thắc mắc bánh trôi bên mình là dịp lễ nào mới cúng thì là lễ Hàn Thực, chủ yếu là một số vùng miền ở miền Bắc thôi, còn lại thì mình thấy bánh trôi mẹ mình cúng quanh năm, thích thì cúng:v Còn ai thắc mắc lễ Hàn Thực thì google nha, ko ngồi mình lảm nhảm hồi tới 24 cái tiết khí của ông bà nữa cái chương này nó kéo lết thết)

“Chúng ta cũng muốn nhìn đứa nhỏ một chút.” Mẹ Cố quyết định nói.

“Dạ, vậy đầy tháng của bé con có thể làm chậm lại vài ngày.” Lôi Nghị biết trong nhà có ba mẹ mình, bọn họ chắc chắn sẽ không quên làm tiệc đầy tháng cho nhóc con kia, nếu ba mẹ vợ đại nhân cũng muốn đi, vậy hoãn lại mấy ngày rồi hẵng nói.

“Tiệc đầy tháng nào có chuyện hoãn lại a, không được không được, nếu không đừng làm tiệc đầy tháng, trực tiếp làm trăm ngày được rồi.” Mẹ Cố thương lượng. (Mình định chú thích 100 ngày đây luôn mà dài quá nên chú thích ở dưới, bạn nào hứng thú kéo xuống tìm hiểu nha, mai mốt làm cho con trai cái tiệc 100 ngày cầu con tìm được tiểu thụ, tiểu công tốt:)))))))))))))))))

“Nghe cha nói, để cho ông bà thông gia bên kia làm tiệc đầy tháng trước cũng được, chúng ta không đuổi kịp liền không đuổi kịp đi, chờ lúc đứa nhỏ trăm ngày, chúng ta cùng làm là được.” Ba Cố thì lại có ý tứ này.

Cố Dương và Lôi Nghị bất đắc dĩ đối nhìn nhau, quả nhiên a, có thằng nhóc con kia, hai người bọn họ đều không phải ruột thịt rồi….

Bất quá cũng may lúc này nói thật mọi chuyện hữu kinh vô hiểm, cha mẹ đều đồng ý rồi, cũng không có làm khó dễ bọn họ. (Hữu kinh vô hiểm: có kinh hoảng nhưng không nguy hiểm gì)

Thực sự là may mắn biết bao, có thể gặp được cha mẹ thấu tình đạt lý như vậy a!

Sau cùng, mọi người vẫn là quyết định chờ lúc trăm ngày của đứa bé lại làm tiệc, hiện tại bé quá nhỏ, lại là đầu mùa đông, vạn nhất đông lạnh hoặc là nhiều người mang đến nhiều vi-rút vân vân liền không tốt.

Lôi Nghị cùng Cố Dương liền bắt đầu triển khai hình thức vỗ béo, cứ ở trong nhà đến mười tám tháng giêng.


Dĩ nhiên, thời điểm bọn họ gọi điện thoại tới cho ba mẹ Lôi, nói rõ tình huống ở đây, cha mẹ hai nhà cũng đều nhìn thấy mặt nhau qua video call, quan trọng nhất là, ba mẹ Cố thông qua video call nhìn thấy được nhóc con ú na ú nần kia. Hơn nữa nhìn một lần lại muốn nhìn thêm một lần, sau đó vài ngày thậm chí là mỗi ngày đều phải mở video call ra nhìn.

Đây chính là cháu trai lớn nhà bọn họ, thực sự là xem trăm lần cũng không chán, thật muốn nhanh chóng đến thành phố D mà ôm ôm a!

Thích thì thích, ngược lại bọn họ không có ảnh hưởng đến cháu trai lớn nghỉ ngơi.

Cố Dương ở nhà bị mẹ nuôi mập thêm năm sáu cân, khí sắc thoạt nhìn rất là hồng nhuận khỏe mạnh. (1 cân = nửa ký)

Lôi Nghị đi theo được hưởng phúc ké, cũng mập một chút, buổi tối lúc ngủ, Lôi Nghị nói: “Sau khi trở về phải cố gắng rèn luyện.”

“Anh không có béo bao nhiêu a.” Cố Dương nhìn chằm chằm hông của Lôi Nghị một chút, “Không giống em, vóc người này phỏng chừng trong một khoảng thời gian không thể trở lại được.”

“Không béo bao nhiêu cũng không thể lười biếng, vạn nhất Đại Dương ghét bỏ anh thì làm sao bây giờ?” Hiện tại Lôi Nghị cùng Cố Dương ở chung đã là có chút hình thức vợ chồng già, nói tới nói lui mang theo trêu chọc, một chút cũng không cố kỵ.

“Nói cũng phải, anh tốt nhất luyện tập đi.” Cố Dương cũng không khách khí, tăng gấp đôi đả kích với người nào đó.

Ai bảo hắn vóc người của mình tạm thời không thể quay lại ni, thịt trên bụng đã thành một vòng rồi… Aizzz…..

“Tuân mệnh!”

“Ngày mai phải trở về, đi ngủ sớm một chút đi.”

“Ừ.”

Bởi vì lo lắng đến hai người già, cho nên bọn họ không có lựa chọn sáng sớm liền xuất phát, ngược lại là tất cả mọi người ăn uống no đủ ngủ đủ rồi, đến mười giờ sáng mới lên đường.

Hôm nay mười chín tháng giêng thời gian trở về đã không còn sớm rồi, trên đường xe không nhiều lắm, rất thuận lợi mà đi về.


Ba mẹ Lôi đã sớm bắt đầu chuẩn bị, mặc dù lần đầu tiên thông gia tới, lẽ ra nên đi khách sạn lớn mời một bữa, bất quá bởi vì trong nhà có bé con, không thể rời khỏi người cũng tốt nhất đừng ra khỏi cửa, cho nên, mẹ Lôi vẫn là để cho ba Lôi mua thật nhiều thức ăn về đến chính mình tự tay xuống bếp nấu, làm một bàn lớn đầy đồ ăn.

Nói thật, Lôi Nghị cùng Cố Dương vừa đi liền đi hai mươi ngày, bọn họ còn lo lắng.

Cũng may nhóc con kia thật sự rất ngoan, cũng rất dễ theo, nếu không, mẹ Lôi khẳng định không giúp được.

Lúc xe đậu xong ở dưới lầu, ba Lôi liền tiến lên đón, cha mẹ Cố xuống xe, liền được nhiệt tình nghênh tiếp vào hành lang.

“Anh thông gia, cái này, mẹ Lôi Nghị ở nhà chăm sóc nhóc con, không xuống cửa đón anh được, thứ lỗi a…”

“Quá khách khí rồi, nên vậy nên vậy, chăm sóc cháu trai lớn quan trọng hơn…”

Mọi người hàn huyên mấy câu, liền đi thang máy lên nhà.

Nghe được thanh âm, mẹ Lôi cũng ôm nhóc con kia đứng lên bước hai bước ra cửa nghênh đón.

Cửa mở, mẹ Cố liếc mắt liền thấy bọn họ. Vẻ mặt bà tươi cười mà đi vào cửa: “Bà thông gia, năm mới tốt lành…. Ôi, đây là tiểu Thiên Thiên, đến, bà nội ôm một cái…”

Chuyện tên của bé con, Lôi Nghị đã báo cáo qua với ba mẹ, cho nên, sau cùng tên của đứa nhỏ này liền quyết định Cố Dung Thiên.

Sau này a, Lôi Nghị cùng Cố Dương có bé con nữa, lại kêu Lôi Vạn Quân.

Mẹ Lôi đem bé con đến cho mẹ Cố bế, nhưng mà cũng theo đó cùng nhau ngồi xuống trên ghế sô pha, cha Cố cùng ba Lôi cũng tiến đến trêu đùa nhóc con kia, bốn người già vây quanh một đứa con nít, cười cười nói nói, một chút ngăn cách cũng không có, dù sao lúc trước bọn họ đều đã nhìn thấy nhau qua video call nhiều lần rồi.

Lôi Nghị lại mang theo một đống lễ vật, những lễ vật này đều là đặc sản trong nhà ba mẹ Cố Dương bảo mang theo, nào là lương thực trong nhà trồng được, đậu xanh đậu nành khoai từ gạo kê gì đó, tất cả đều là đồ tốt. So với ngoài chợ bán càng làm cho người ta yên tâm hơn.

Y ôm lấy đồ cùng Cố Dương ở phía sau từng bước tiến vào thấy cảnh tượng này, bất đắc dĩ thở dài, nhưng trên mặt càng nhiều hơn chính là bộ dáng tươi cười.


Thật tốt ni, người một nhà đoàn đoàn viên viên, hòa hòa thuận thuận, bình bình an an, chính là may mắn lớn nhất của bọn họ.

Chú thích

Cái này theo dân gian ông bà mình ý thì 100 ngày người ta gọi là ngày đầy tuổi tôi, đầy tuổi tôi tức là tính ngày mà bé tròn một tuổi từ khi bé bắt đầu hình thành. 9 tháng 10 ngày trong bụng mẹ + 3 tháng 10 ngày sau khi chào đời thì là đầy tuổi tôi. Có bạn sẽ thắc mắc là tại sao dư 20 ngày đúng hơm? Thật ra là như vầy, 12 tháng này là 12 tháng tính theo âm lịch, mà âm lịch thì 1 năm sẽ ít hơn dương lịch khoảng 12 ngày cho nên cộng thêm 12 ngày nữa thì mới tròn năm theo dương lịch. Còn 8 ngày còn lại, 8 ngày này không tính vào tuổi nhưng nó mới là thời điểm bé bắt đầu hình thành nên gộp vào luôn, tinh trùng sẽ mất khoảng 1 ngày để kết hợp với trứng, sau đó trứng được thụ tinh sẽ mất 7 ngày để đến được tử cung rồi bắt đầu hình thành nên bé con. Có thể bạn sẽ nghĩ 3 tháng kia tính 30 ngày là tính theo lịch dương mà nhưng cũng không hẳn đâu, lịch âm thì một tháng sẽ có 29 hoặc 30 ngày khác với lịch dương là 30 hoặc 31 ngày đó. Nói trắng ra thì 100 ngày cũng chưa chắc là chính xác, nào năm nhuận rồi còn sinh chậm sinh non các thứ, nhưng mà con số 100 này là con số tròn, đẹp và may mắn nên mình nghĩ 100 ngày cũng không phải là vô lý. Thật ra mình cũng không biết tập tục này xuất phát từ thời điểm nào, ko biết lúc đó có lịch dương chưa, nhưng các bạn đừng coi thường ông bà mình nha, ngày xưa chuyện mấy đứa nhỏ ông bà tính từng ngày từng giờ đó, mình nghĩ là kể cả chưa biết dương lịch thì ông bà cũng nhận ra thời điểm 100 ngày sau sinh bé đã ít khóc nháo, ăn ngủ chơi có giờ có giấc hơn rồi tức là đã bắt đầu hình thành thói quen trong cuộc sống, tờ giấy trắng bắt đầu được vẽ viết lên đó rồi. Còn cái khoảng 8 ngày kia, theo mình đi hóng được thì ngày xưa ông bà mình canh ngày động phòng rồi canh ngày bắt mạch là cũng có luôn nha, nên đừng nghĩ ông bà không biết nha:v. Thường thì người ta thích thì sẽ làm tiệc, bên mình thì bây giờ trăm ngày cũng tuỳ nhà làm nhà không, nhưng sẽ có nghi lễ nhất định, tập tục của bên mình là sẽ cúng mụ, còn bên Trung thì tuỳ vùng miền. Ngoài ra một số vùng ở TQ người ta còn quan niệm 100 ngày như vầy, làm lễ 100 ngày là muốn chúc bé sau này sẽ tròn 100 tuổi, hoặc sau 100 ngày bé đã được ra đường gặp mọi người, nghĩa là bé đã bắt đầu được công nhận, được biết đến như một thành viên trong xã hội. Bạn nào thắc mắc nữa không phải đầy tháng người ta cũng thấy rồi sao thì đầy tháng chủ yếu là ra mắt họ hàng thân thuộc, mẹ bé cũng vừa ở cữ xong thôi, không phải ai cũng thấy mẹ và bé tung tăng ngoài đường đâu, giống xóm mình nè, đẻ mấy tháng rồi mới thấy bế em bé ra ngoài cho mọi người xem mặt.