Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên

Quyển 1 - Chương 55: Đường sinh tử. Hồn lạc trong mơ không lối thoát (3)

Nhưng lúc này, một giọng nói quen thuộc trầm ấm đã phá vỡ đêm
tối, xé tan tĩnh mịch. Lời của Huyền Sinh lạnh nhạt nhưng kiên định vang vọng trong khoảng không gian trống vắng: “Lên trời xanh xuống hoàng
tuyền ta đều nguyện ý, Song Tịnh. Chỉ cần có nàng ở bên”.

Nàng mỉm cười cứng ngắc trong bóng đêm.

Con ngươi co rút nhanh, toàn thân chấn động, Song Tịnh mở to hai mắt.

Nàng cố gắng nhìn về một cái gì đó ở nơi không có ánh sáng cũng không có màu sắc này, nhưng ngoại trừ bóng đêm thì không thấy gì khác.

Hơi thở dồn dập.

Trong cổ họng phát ra thanh âm run rẩy, nhưng lại không thể nói ra câu nào.

Hai tay hoảng loạn điên cuồng vươn ra muốn túm lấy gì đó, nhưng lại khó có thể khống chế động tác.

Đây không phải là thật, đây không phải là thật, đây không phải là thật, đây không phải là thật!

Không thể nào…

Bỗng nhiên, hai bàn tay to cẩn thận dùng lực nắm lấy nàng.

Thân thể bất chợt bị kéo đến phía trước, Huyền Sinh khẽ khàng vùi mặt vào cổ của nàng.

Hắn muốn nói điều gì đó, nhưng lại cảm thấy không có cách nào biểu đạt được sự đau xót, ân hận, áy náy, thương tiếc trong lòng và toàn bộ tình cảm
đang muốn bùng phát của mình. Hắn mở miệng, cho dù trước mắt đen nhánh
mịt mờ nhưng hắn nhìn thấy rất rõ hình ảnh của mấy tháng vừa qua.

Dáng vẻ của Song Tịnh khi nhào vào trong ngực hắn khóc thảm thiết vào lần đầu gặp mặt.

Sự kinh hoảng và bất lực lúc ở Ngưng Sương Môn trong một thoáng tưởng rằng hắn bị thương.

Nụ cười kiên cường ẩn giấu sự tủi thân và chua xót khi rơi vào trong sơn cốc.

Cuối cùng là dáng vẻ nàng chạy điên cuồng trong cơn gió, những lọn tóc đen
như thác nước xõa ra tung bay trong không trung, lộ ra vẻ mặt bi thương
như con dao sắc bén đâm vào tim hắn. Dù kiên quyết không quay đầu lại,
nhưng hắn rõ ràng cảm thấy có cái gì đó đang ầm ầm vỡ toang trong lòng

mình.

Bản thân vẫn luôn là người không giỏi xã giao.

Từ nhỏ, hắn đã quen đứng trên đồng ruộng ở Bán Nguyệt thành và ngắm hoàng
hôn phía chân trời xa một mình, quen nhìn những núi rừng trùng trùng
điệp điệp nhuốm đỏ cả một vùng một mình, quen ngồi thiền ở núi sâu lắng
nghe tiếng mưa, quen tự dựa vào song kiếm của chính mình mà đi khắp chân trời, phiêu bạt giang hồ.

Hắn cho rằng mình sẽ cô độc cả trăm năm.

Hắn cho rằng bản thân không cần người khác. Cho dù bức tường đóng xung
quanh nội tâm hắn càng ngày càng kiên cố, lời nói càng ngày càng ít,
càng ngày càng lãnh đạm, nhưng hắn cũng có thể trôi qua một đời bình
tĩnh lặng lẽ như vậy.

Hắn vẫn cho rằng, bản thân luôn đi trên con đường cô đơn lạnh lẽo, nhưng bỗng nhiên quay đầu lại, thấy
có một người đang mỉm cười, lẳng lặng đi phía sau mình, không quản phong trần, bất kể gian nan, nàng đều vui vẻ ở phía sau hắn.

Đột nhiên cảm thấy trái tim như bị người khác bóp chặt.

Huyền Sinh gắng hít thở, sau đó khẽ nhắm mắt lại, vùi nước mắt trên vai nàng.

“Thật xin lỗi, là ta sai rồi”.

Song Tịnh mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn về nơi vô định. Khi dòng nước mắt
nóng hổi rơi trên bả vai nàng, nàng cũng cảm thấy có cái gì chảy qua gò
má của mình.

“Nàng đã nói, nàng chỉ cần một câu nói
của ta…”. Một lúc lâu sau, Huyền Sinh vuốt ve gương mặt của nàng, cho dù không nhìn thấy, hắn cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của nàng: “Bây
giờ ta sẽ nói”.

Đặt tay nàng trên tim mình, hắn cúi đầu chạm vào trán nàng, nghiêm túc và kiên định nói:

“Song Tịnh. Ta nguyện ý”.

Ta nguyện ý bất luận sinh tử đều ở bên cạnh nàng, che chở nàng.

Ta nguyện ý bất luận sóng to gió lớn đều nắm tay nàng cùng vượt qua.

Ta nguyện ý cùng nàng trèo đèo lội suối, mãi cho đến khi cùng trời cuối đất, biển cạn đá mòn.

Ta nguyện ý lên trời cao xuống hoàng tuyền, dạo hết trường giang vượt hết
biển xanh, bất luận là ngắm hoa nở hoa tàn hay lá phong tuyết trắng, bất luận là gào thét giang hồ hay là đảo lộn võ lâm, ta đều nguyện ý.

Dù cho là vạn sông đóng băng núi cao đầy tuyết, dù cho đường dài hay trải đầy gai.

Chỉ cần có nàng.

Song Tịnh không nói. Nàng chầm chậm vươn tay ra, run rẩy chạm vào gương mặt của hắn.

Đầu ngón tay đảo qua cằm, gò má, sống mũi, hai mắt.

Huyền Sinh từ từ nhắm mắt lại, mặc cho nàng vẽ ra diện mạo của chính mình.
Khi ngón tay của nàng lại dừng lại trên môi hắn, hắn cảm thấy như đang
chạm vào đôi môi như đóa hoa của nàng chứ không phải là ngón tay dài
mang theo hơi lạnh.

Không chút do dự, Huyền Sinh cúi người đáp lại nàng.

Khi ôm chặt nàng, hắn cảm thấy thân thể kia gầy nhỏ mềm yếu như liễu, trên
người Song Tịnh luôn tỏa ra mùi hương của cỏ tươi và hoa ly mát lạnh,
hắn hít thật sâu hơi thở của nàng, thỏa thích ngửi mùi hương nhàn nhạt
kia.

Là nụ hôn mang theo đau đớn. Bởi vì quá hạnh
phúc và vui sướng nên mang theo đau đớn, toàn thân đều như bị cảm giác
chua xót kia đè ép.

Hai người đều cảm giác được nước mắt của đối phương rơi trên da mình, nóng bỏng, lòng nhói đau, vì thế càng muốn kề sát hơn.

Chỉ mong trong một đêm đều bạc đầu, không cần huy hoàng phong hoa, không
cần danh dự địa vị, khi đi tới cuối đường, ta chỉ cần người ở bên cạnh.

Bốn phía tối tăm, nhưng Huyền Sinh chợt nhìn thấy cảnh sắc ở trong bóng đêm kia mấy tháng trước.

Vừa ngẩng đầu, lại là sơn cốc “nguyệt mãn không sơn hoa mãn thiên*”.

*Nguyệt mãn không sơn hoa mãn thiên: trăng soi khắp núi hoa đầy trời.

Hoa lê tuyết trắng giống như lông vũ uyển chuyển bay dập dờn, quẩn quanh
trong không trung. Bầu trời đầy sao được tô điểm bởi vầng trăng tròn
sáng bạc, ánh trăng lấp lánh giống như mâm ngọc, rắc những ánh hào quang bàng bạc xuống tòan bộ sơn cốc. Có tiếng sáo véo von từ đằng xa vọng
tới, biến ảo khôn lường, vang mãi trong cốc vạn núi nghìn rừng.

Kim tịch hà tịch, kiến thử lương nhân*.

*Đây là câu thơ thứ ba trong bài “Thù mâu 1” trong tập Kinh thi của Trung Quốc.

Tạm dịch: Đêm này đêm nào, mà gặp phu quân.

Đại ý là thể hiện sự xúc động không ngờ tới của Song Tịnh khi gặp được Huyền Sinh ở nơi cận kề cái chết.

Không mong cùng sống, chỉ cầu cùng chết.

Hắn kìm không được lần theo đôi môi mà nhè nhẹ hôn xuống, mơn trớn sống
mũi, gò má nàng, lông mi mỏng như cánh bướm của nàng vì vậy mà trở nên
run rẩy. Hắn cúi đầu khẽ hít thở ở bên vành tai nàng, liền nghe được
nàng phát ra tiếng kêu giống như con mèo nhỏ, bất giác hơi mỉm cười, hôn lên tai nàng, lại từ từ lưỡng lự ở cần cổ.

Khi đó,
bốn phía chỉ là bóng tối và vực sâu không thấy đáy. Mặt đất gồ ghề tỏa
ra hàn khí lạnh lẽo, Huyền Sinh đưa tay giữ lưng nàng, sau khi cảm nhận
được nhịp tim và nội khí của nàng thì bất giác rùng mình, nhất thời khôi phục lại toàn bộ lý trí. Hắn khó khăn kéo dài khoảng cách hai bên, trán đụng vào trán của nàng, nhưng nghe thấy nàng tỏ ra oán trách bất mãn,
càng gắng ôm lấy hắn, còn muốn tiếp tục.

Hắn bất giác nở nụ cười: “Phu nhân, ta biết nàng muốn bù lại đêm động phòng năm năm trước, nhưng giờ thực sự không phải là lúc”.

Song Tịnh sửng sốt, lập tức lùi về sau: “Chàng nghĩ gì vậy?”.

Huyền Sinh thở dài, chán nản nói: “… Thật xin lỗi. Ta… Ta sẽ cố gắng”.

Cảm giác được sự mất mát và che chở cẩn thận của hắn, Song Tịnh lắc đầu,
lại ý thức được hắn không nhìn thấy, liền vội vàng nói: “Không sao đâu.
Như vậy đã tốt lắm rồi”. Nàng ra sức lắc đầu trả lời. Trong lòng bỗng
dưng đau đớn. Như vậy đã tốt lắm rồi. Ta không nghĩ còn có thể gặp chàng ở nơi này, đặc biệt là, khi ta có thể chết đi bất cứ lúc nào. Nàng
không nói đến câu cuối, chỉ nhè nhẹ dựa trên vai hắn, mỉm cười mãn

nguyện.

“Đừng nghĩ lung tung”. Biết nàng đang nghĩ
đến điều gì, Huyền Sinh lập tức cau mày, trong lòng dấy lên sự sợ hãi và đau khổ mơ hồ, nói: “Chúng ta lập tức ra ngoài. Bây giờ, nàng nhắm mắt
lại, không gian đen kịt thế này, chúng ta không thể nhìn thấy cái gì, mở mắt ra sẽ càng thêm đau đầu. Ta đi tìm cửa ra là ổn thôi”.

“Ừm”. Ngoan ngoãn gật đầu nghe lời, Song Tịnh lập tức đứng vững, nhắm hai mắt lại, rồi cảm thấy mình được hắn cõng lên, bắt đầu dò tìm bên trong
phòng.

“Lắng nghe dòng khí lưu chuyển và tiếng vọng
của bước chân ở đây thì có lẽ trần nhà cách chúng ta rất xa”, Huyền Sinh vừa đi chầm chậm vừa nói.

Song Tịnh vểnh tai lên
nghe, thính giác và cảm giác của nàng vẫn còn, hơn nữa lúc này thị giác
không hoạt động, những giác quan khác lại càng thêm nhạy cảm, do đó nàng rất dễ dàng nghe được tiếng bước chân vững chắc vang lên trên sàn nhà
của Huyền Sinh.

“Huyền Sinh, chàng ngồi xổm xuống đi, ta muốn sờ sàn nhà”, nàng nhỏ giọng nói. Huyền Sinh làm theo lời, nàng
vươn tay ra, chạm phải một lớp bụi mỏng, bất giác cau mày: “Là đá lục
ngọc đào. Lầu các này bị phong tỏa lâu như vậy, bên trong lại chỉ có rất ít bụi bặm, xem ra xung quanh không có nhiều chỗ thông khí”, nàng đột
nhiên lặng thinh.

Như vậy, như vậy, rất nhanh thôi,
không khí nơi này sẽ loãng đi, nếu bọn họ không nhanh chóng rời khỏi… sợ rằng sẽ ngạt thở mà chết.

Bản thân mình thì thôi, nhưng Huyền Sinh…

“Chúng ta sẽ ra được, Song Tịnh”, nàng cảm giác thấy bàn tay kiên định của hắn nắm chặt tay nàng.

“Tịnh”, nàng chợt thốt lên.

“Cái gì?”.

“Trước kia chàng gọi ta như vậy”.

“Ừ”, Huyền Sinh mỉm cười, “Tịnh”.

“Ta biết, chúng ta sẽ thoát được khỏi nơi này!”, Song Tịnh cũng cười, giọng lanh lảnh: “Cho nên, chàng không cần phải lo lắng cho ta, đi tìm…”,
nàng chợt im lặng, khẽ rùng mình: “Chàng có nghe thấy không…?!”.

“Nghe thấy”. Huyền Sinh yên lặng chốc lát rồi đáp, giọng nói nghiêm túc lộ ra chút căng thẳng.

Dưới chân họ có dòng nước đang cuồn cuộn chảy.