Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên

Quyển 1 - Chương 34: Phi Ưng bảo. Gió lớn nổi lên, cuốn mây tung bay (2)

edit: Thủy Thanh
beta: Ý Như

Giương cung lên trời nhắm thẳng vào sao Thiên Lang, mũi tên lao nhanh như sao băng.

Thiên hạ
không ai có thể địch nổi ba loại vũ khí, một là Dạ Thiên kiếm của Bán
Nguyệt thành nhị thiếu chủ Huyền Sinh, hai là hồn hoa Trầm Hương của Hồ
Tiên nữ hiệp ở Hoa Thường Đường, ba chính là Bảo Tiễn của Phi Ưng bảo.
Thế nhưng năm năm trước Huyền Sinh đã về thành thoái ẩn, Hoa Thường
đường cùng Hồ Tiên nữ hiệp đều đã bị đám người Song Tịnh tiêu diệt, cho
nên thứ duy nhất có thể ngang hàng với ba người còn lại lúc bấy giờ, chỉ còn có tiễn của Phi Ưng bảo.

Nhưng mấy người kia đã rất nhiều lần trốn thoát khỏi bàn tay họ.

Thủ lĩnh dẫn hơn một trăm năm mươi người của Phi Ưng bảo, ngồi trên lưng ngựa xem tình hình trước mắt.

Đó là một nữ tử ung dung xinh đẹp, lớn hơn vài tuổi so với đám người Triệt Thủy Song Tịnh, nét mặt nghiêm túc, không phải người dễ dãi, mắt tròn mũi cao,
mày đen lãnh đạm, làn da hơi tái nhợt, mái tóc dài dùng trâm ngọc búi
nhẹ lên, mà y phục trên người lại vô cùng kỳ quái, nàng ta mặc một bộ
nam trang, bên trên là chiếc cổ tròn và ống tay áo bó hẹp, quần rộng đi
giày ngựa*, kiểu dáng mặc dù là nam y, nhưng chất liệu lại là loại vải
voan mỏng mềm mại nữ tử thường dùng.

*Giày ngựa: là loại giày dùng dùng để cưỡi ngựa.

Người này chính là nhị bảo chủ Phi Ưng bảo, Tập Tuyền.

Những lời đồn đại về nàng trên giang hồ cũng không ít, người này cũng có được hào quang của truyền kì bao quanh.

Nghe nói nữ
tử này đam mê võ thuật, khi còn bé thân thể không tốt, nhưng vẫn kiên
trì luyện võ, môn chủ Ngưng Sương Môn trước đây từng bị nàng làm cảm
động, tự mình xuống núi chữa bệnh cho nàng, cuối cùng vị họ Liễu này
cũng đã trở thành nữ hiệp đứng đầu Phi Ưng bảo. Sau khi nàng thành hôn,
phu quân cũng là một đại cao thủ đồng môn, nhiều lần khuyên nàng nên làm tròn đạo làm vợ, hai người vì vậy mà cãi nhau nhiều lần, cuối cùng hai
bên ra tay đánh nhau một ngày một đêm, Tập Tuyền trong cơn giận đã đánh
đối phương đến trọng thương, nam tử ôn nhu như ngọc sau khi dưỡng thương khỏe mạnh, rốt cuộc cũng phất áo ra đi, từ đây về sau ung dung tự tại
nơi chân trời, cũng không nghe thấy tin tức của hắn nữa. Mà Liễu Tập
Tuyền bắt đầu từ ngày đó, vui vẻ mặc nam trang, toàn tâm toàn ý nghiên
cứu võ công cùng thuật bắn cung của Phi Ưng bảo, hạ quyết tâm khôi phục
lại sự huy hoàng trước kia của bang phái. Người người thấy đều nể phục,
gọi nàng là Hãn phu nhân*.

*Chữ Hãn trong nghĩa là hung hãn.

“Phu nhân,
lần này… Bọn họ trốn không thoát đâu”. Một kẻ tùy tùng sau lưng Tập
Tuyền nói, lần trước hắn chính là người dẫn đầu mọi người đuổi tới Lệ
Cốc, nhưng vẫn để cho đối phương trốn thoát.

Tập Tuyền không nói. Giữ một nụ cười lạnh, dần dần Kiếm Nhu sơn trang bị bao vây.


Từng hàng xạ thủ kéo căng cung tên tạo thành một bức tường thịt vô cùng kiên cố, chỉ thấy đuốc lửa như biển, mũi tên như rừng, đi theo đứng phía sau nàng
chính là Tứ đại hộ vệ của Phi Ưng bảo, ba nam một nữ mỗi người mang theo một đệ tử được tuyển chọn nghiêm ngặc ra ngoài, liên kết chặt chẽ như
Thiên La Địa Võng canh giữ trước cửa sơn trang, cho dù là nhị thiếu chủ
Bán Nguyệt thành Huyền Sinh tốc độ nhanh nhất cùng với Lâm Mai Hoa khinh công nhạy bén, cũng khó có thể trốn thoát khỏi bão tên ùn ùn kéo đến,
chưa nói đến chuyện bọn họ còn phải đặc biệt chú ý Diệp Song Tịnh nay
chẳng còn võ công.

“Lần này, bọn họ sẽ không trốn”. Sau một hồi lâu, nàng nhàn nhạt nói.

“?”. Tùy tùng không hiểu nhìn nàng: “Vì sao?”.

“Ngươi cho
là…. mấy kẻ như Trọng Trọng lâu, Thất Thạch môn, Thiên Hạ quán và Bán
Nguyệt thành, là những người ham sống sợ chết sao? Mấy lần trước các
ngươi thất thủ là bởi vì bọn họ năm lần bảy lượt nhân nhượng, mới không
tới trước cửa tìm chúng ta tính sổ, bằng không, ngươi đến nay còn có thể xuất hiện trước mặt ta nói nhiều lời vô ích như vậy?”. Nàng lạnh lùng
liếc mắt nhìn đối phương, hừ nhẹ một tiếng: “Chưa kể đến Diệp Song Tịnh
và Đỗ Triệt Thủy từng là đệ nhất thiên hạ, Bán Nguyệt thành bỏ mặc
chuyện giang hồ và Thiên Hạ quán không thích gây phiền toái nổi giận
lên, không phải là chuyện đùa đâu”.

Người kia nghe nói mà toàn thân đầy mồ hôi lạnh, nghe đến sau cùng bất giác sửng sốt: “… Phu nhân, chúng ta đây là…”.

“Nhổ răng hổ luôn luôn có hai kết quả…”. Tập Tuyền hất cằm vừa cười vừa nói: “Một là chọc giận nên bị hổ cắn, hai là cho con súc sinh kia ăn, để nó từ nay
về sau hễ thấy ngươi là vẫy đuôi mừng…”.

Nàng quay
đầu, trong con ngươi là tia sáng rét lạnh như băng, trong nụ cười có
thông minh lại ngạo mạn đắc ý đầy tự tin: “Theo ta thấy, kể từ sau khi
tiền môn chủ quy tiên, Thất Thạch môn đã sớm chẳng còn được như trước,
Diệp Song Tịnh từng ‘tiếu ngạo giang hồ’ cũng chỉ còn là hư danh mà
thôi, ta không tin dựa vào bảo tiễn cùng võ thuật của Phi Ưng bảo, lại
không thể khôi phục Phi Ưng bảo lừng danh như ngày nào”.

“Phải, phu nhân nói…”.

Người nọ còn chưa dứt lời, một vệt ánh sáng bạc đã xẹt qua trước mắt, chỉ nghe thấy
tiếng vút! Một mũi tên lao lên trời cao, xượt qua khuyên tai của Tập
Tuyền!

Phựt!

Mũi tên cắm
vào thân cây khô phía sau hai người, khuyên tai phỉ thúy tròn ở giữa mũi tên rớt xuống, chân bảo tức khắc vỡ thành hai nửa rơi trên mặt đất,
tỉnh táo nhìn lại, hai phiến đá vỡ tung đúng là to nhỏ bằng nhau!

Con ngươi
Tập Tuyền co rút nhanh. Người bên cạnh nàng lập tức cảm nhận được một
trận sát khí điêu tàn bao quanh nàng, đồng loạt quay đầu xem rốt cục ai
là người bắn ra tên này.

Chỉ thấy màn sương mù phủ ánh trăng bạc dày hơn mọi ngày, rừng cây thăm thẳm xanh biếc vươn tận trời.

Vầng trăng
to lớn buông xuống ở giữa không trung, trên mái một căn nhà gỗ, thiếu nữ áo xanh đang chậm rãi hạ cây cung trên tay xuống.

Gió đêm se
lạnh, làn váy dài tinh tế tung bay như ‘thương sơn ngọc bích’(*),bên
thắt lưng nàng là loan ngọc*, ngọc va vào làn váy phát ra âm thanh trong trẻo; đám mây tản mạn theo cơn gió, vầng sáng bạc chiếu xuống da thịt
trắng như tuyết của nàng, nữ tử kia lẳng lặng nhìn bọn họ, dường có một
tầng sáng rực không thể nhìn thẳng vào.

*Thương sơn ngọc bích: núi bạc ngọc xanh; loan ngọc: là miếng ngọc bội hình cong.

Bất chợt,
phía sau Tập Tuyền bật ra tiếng nứt, vài người quay đầu nhìn, thấy thân
cây khô đang từ từ nứt ra, xem bọn họ bàng hoàng. Khoảng cách giữa nữ tử kia và bọn họ từ phía phòng trong sơn trang là như nhau, công lực và độ chính xác không hề thua bất cứ cao thủ nào trong Phi Ưng bảo, không
biết là người phương nào? Xem ra người này công phu rất cao, không ngờ
tới bên trong Kiếm Nhu sơn trang lại có tiễn thủ như vậy.

“Tài bắn
cung của các hạ thật xuất sắc”. Tập Tuyền đoán không được đối phương rốt cuộc là ai, trầm tư chốc lát rồi lạnh lùng mở miệng.

“Quá khen”.
Đối phương thản nhiên ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời như ánh trăng trong
dòng nước: “Nhưng ta bắn lệch. Đáng lẽ phải bắn vào ấn đường của ngươi”.

“Hừ!” Tập Tuyền bất giác giận tái mặt: “Ngươi là ai?”.

“Các hạ không phải vừa nhắc tới ta sao?”. Nữ tử kia cười: “Kẻ có kỳ danh môn chủ Thất Thạch môn, Diệp Song Tịnh, là tại hạ”.

Lời vừa nói ra, xung quanh nhất thời phăng phắc như chết, mặt Tập Tuyền cũng đổi thành xanh đen.

Mũi tên này, thực sự đã cho Phi Ưng bảo một cái tát vang dội.

Một tay thần tiễn vang danh thiên hạ của Phi Ưng bảo, một nữ hào kiệt danh chấn tứ
phương Tập Tuyền, hôm nay lại bị Diệp Song Tịnh võ công tẫn phế bắn một
mũi tên ngay trước mặt.

Nhưng võ
công của nàng thật sự tàn phế sao? Có người không tự chủ được quay đầu
nhìn mũi tên, không thể tin được đây là môn chủ Thất Thạch môn nhiều năm không lộ diện bắn ra.

Vẫn là Tập Tuyền mở miệng trước, thanh âm càng lạnh lẽo: “Không nghĩ tới các hạ thừa lúc người khác chưa sẵn sàng đã công kích”.

Song Tịnh
không nói, lạnh nhạt phất nhẹ làn váy, đem mái tóc dài tung bay gộp lại
mới dửng dưng nói: “Chỉ là nhìn Phi Ưng bảo mà học hỏi”. Lại hơi nhíu
mày: “Các hạ đúng là Hãn phu nhân?”.

“Chính là tại hạ”.

“… À”. Song
Tịnh gật gật đầu, như có điều phải suy nghĩ: “Trước đây không rõ lắm, vì sao một trong tứ đại thủ vệ của Phi Ưng bảo – Sở Lang đại hiệp lại chao đảo trong tay các hạ, bây giờ mới hiểu rõ, hóa ra thói quen trao đổi võ thuật của các hạ vô cùng quái lạ: trên lôi đài, nếu đối phương đang tự
mình quan sát xung quanh, trò chuyện vui vẻ thì công kích, gọi là đánh
lén; mà nếu bản thân ngầm truy sát đối phương ba lần liên tiếp, mặc kệ
đối thủ là nữ nhân yếu đuối không biết võ công, cũng là quang minh chính đại”. Lại tiếp tục gật gù: “Chiêu này quả nhiên vô cùng hiệu quả, phải
chăng quy tắc giang hồ cần được thay đổi…”.

“Phụt…”. Nghe đến đó, Mai Hoa và Kinh Phiến đứng gần nàng rốt cuộc không thể nhịn cười thêm nữa.

Ngay cả Huyền Sinh phía sau Song Tịnh để ổn định tâm mạch cho nàng cũng không khỏi mỉm cười.

Đỗ Triệt
Thủy nãy giờ vẫn im lặng, giờ lại một mình cười cười ha hả một mình: “Ha ha ha ha ha ha… tiểu Tịnh muội muội nói chuyện thật độc”.

Hoa Vô Song cũng hì hì cười theo.

Lần này, đám Thâu Nhi vốn dĩ phải chạy đi chuẩn bị phòng thủ trong sơn trang cũng cười.

Đám người đó đa số là đàn ông thô lỗ, mọi người càng cười càng lớn tiếng, tiếng cười của mấy người đàn ông vạm vỡ dũng mãnh vang dội cả sơn trang, mọi người của Phi Ưng bảo mặt đỏ tía tai, bị nói xấu hổ và giận dữ vô cùng, có
vài người càng nắm chặt vũ khí trong tay, chuẩn bị bắn ra bất cứ lúc
nào, trong đó Hãn phu nhân sắc mặt khó coi nhất, nàng lạnh lùng hừ một
tiếng: “Các hạ đúng là mồm miệng lanh lợi, không biết bất kính với
trưởng bối như vậy có phải do tiền môn chủ dạy bảo các hạ không”.

“Không
phải”. Song Tịnh cười đến hồn nhiên ngây thơ: “Đây dĩ nhiên là đối đáp
với vãn bối không thể đại lượng hơn nữa, theo hành động phái sát thủ ám
sát, đánh lén của quý bang mà học tập. Huống chi…” Nàng nhẹ nhàng nhướn
mày: “Phi Ưng bảo vốn không có tư cách cùng Thất Thạch môn kêu gào, ta
cần gì phải quan tâm tới mặt mũi ngươi?”.

Ọe ọe… Triệt Thủy nhịn không được thè lưỡi.

Xem ra Song Tịnh tức giận, bằng không ngữ khí bốc lửa và đầy công kích từ đâu mà tới?

“Có nghĩ là… biết điều quá”. Hoa Vô Song bên cạnh chớp mắt cười nói.

Không chỉ có hắn, ngay cả người khác nghe xong lời nói này toàn tập thể đều im lặng.

Nhớ lại năm
năm trước Diệp Song Tịnh ở Thiên Nhai đài tỷ võ, vì bị ám chiêu của đối
thủ chọc giận, nên bị mất vũ khí, tay không hạ gúc đối thủ, khiến cho
tiền bối danh chấn giang hồ xưa nay mất hết thể diện, dứt khoát thoái ẩn thâm sơn, cũng không thấy xuất hiện dung nhan giả mạo.

Từ đó về sau, người trong thiên hạ đều biết môn chủ Thất Thạch môn hận nhất là ám khí, đánh lén.

Lần đầu nàng ra giang hồ, tuổi còn nhỏ, không hề dùng thủ đoạn ngoan độc hay tìm
cách bức người, khả năng báo thù tàn nhẫn, khiến cho tôn nghiêm nhiều
người mất sạch, vạn phần nhục nhã. Mà điều này đối với việc coi trọng
danh tiếng, uy tín trên giang hồ mà nói, chưa hẳn là đả kích khó chống
đỡ nhất.

Xem hiện tại, nhị bảo chủ Phi Ưng bảo này đã làm nàng tức giận.

“Ngươi…!”
Tập Tuyền tức không nói ra lời, muốn rút trường kiếm ở thắt lưng vọt tới phía trước, nhưng làm vậy chẳng khác nào khẳng định lời của Song Tịnh,
Phi Ưng bảo thực sự không hề độ lượng, ngay cả một vãn bối không biết võ công cũng không hề khoan nhượng, buộc lòng phải đứng im tại chỗ thở dồn dập, sắc mặt xanh đen nhìn nàng.


“Được rồi,
không thể nói nhiều lời với ngươi nữa”. Ta sắp chịu không nổi nữa rồi.
Song Tịnh đứng trên mái nhà nắm chặt song quyền thầm nghĩ.

Huyền Sinh
đứng ở bên cạnh dường như nhận ra gì đó, bất giác một tay chạm lên cổ
tay được ống tay áo che phủ của nàng, không ngờ trong lòng căng thẳng,
ngoài mặt vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ nhẹ nhàng mà hướng về phía Mai Hoa
và Triệt Thủy nháy mắt.

“Phi Ưng bảo nhắm vào bốn người chúng ta, ra tay không chút lưu tình, đối với ngọc
bội Bán Nguyệt của ta cùng Tỏa Tâm đồng kính của Triệt Thủy lại hứng thú như vậy, rốt cuộc vì cái gì?”

“Điểm này không thể trả lời”. Tập Tuyền ngạo mạn hết cằm nói với nàng.

Đối với câu
trả lời này, không chỉ có đám người Diệp Song Tịnh, ngay cả Hoa Vô Song
và Kinh Phiến một bên cũng không nhẫn nại nhíu mày.

Cái Phi Ưng bảo này, thật là không biết tốt xấu. Không biết nên nói bọn họ ngu dốt hay không biết thức thời nữa.

Dù cho môn
chủ Thất Thạch Môn không biết võ công, nhưng cũng là một trong những
bang phái không thể thiếu trên giang hồ, vũ khí nhà họ Diệp danh chấn
thiên hạ, xưa nhân vật truyền kỳ nào cũng với một thanh kiếm Thất Thạch
đánh khắp thiên hạ.

Đào Hoa
thiết phiến* của Đỗ Triệt Thủy, ngân mâu* Giáng Huyết của Hoa Vô Song,
lưỡi móc Lạc Anh của phu nhân Thiên Nga bảo, ngay cả nỏ Lưu Tinh của bảo chủ Phi Ưng bảo trước đây, đều do Thất Thạch môn làm ra.

*Thiết phiến: cái quạt sắt dùng để làm vũ khí

*Ngân mâu: cây giáo bằng bạc.

Còn nữa,
đứng phía sau Thất Thạch môn là ai? Là Trọng Trọng lâu, thời đại huy
hoàng của Phi Ưng bảo đã qua đi từ lâu, sao còn dám thách thức Trọng
Trọng lâu?

Còn nữa, đại tiểu thư Thất Thạch môn là phu nhân Ngưng Sương môn, Diệp Song Thanh
đứng đầu là do tự bênh vực mình, còn có thần y Mộ Dung Cận gian nan đến
tận Phi Ưng bảo chữa bệnh phải không?

Mọi người
quay đầu lại, thấy môn chủ Thất Thạch môn đứng trên mái nhà, biểu tình
vô cùng đặc sắc, xem ra đúng là bị đáp án này chọc điên.

“…” Song Tịnh không biết mình nên giận tím mặt hay ngửa mặt lên trời cười lớn.

Liếc sang
hai bên, thấy Triệt Thủy giống hệt dáng vẻ `Tại sao lúc đầu ta tránh né
bọn người kia mà không đem tất cả bọn chúng giết sạch?’, thiếu chút là
bật cười. Bất giác hắng giọng ho khan một cái, cảm thấy bàn tay Huyền
Sinh ở phía sau thoáng chốc cứng lên, sau đó lập tức có một dòng khí ấm
áp từ sau lưng truyền tới ngực, cảm thấy khá hơn nhiều.

“Nếu nói vậy thì lấy đi này”. Song Tịnh vừa nói vừa kéo ngọc bội ở thắt lưng, hướng
về phía Tập Tuyền đung đưa: “Nhưng mà, ngươi phải quỳ xuống cầu xin ta”.