Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên

Quyển 1 - Chương 14: Thiên Hạ Sạn – Bình yên thoáng chốc đã xa vời (3)

edit: Thủy Thanh

beta: Ely & Phong Tuyết

“Đường xuống hoàng tuyền gặp huyền y, liền cùng tam sinh thạch vô duyên”. Song Tịnh bất giác khẽ thì thầm.

Huyền y đó chính là Nhị thiếu chủ Bán Nguyệt thành, Huyền Sinh.

Nhóm sát thủ mai phục nhìn Huyền Sinh một lần vung tay đã hạ sát mấy người, bất giác giận tím mặt, bèn nhất tề xông lên. Huyền Sinh lại nở một nụ cười, nhưng nụ cười đó ẩn chứa sát khí lạnh lẽo. Hắn lấy tốc độ cực nhanh phóng thẳng về hướng đám sát thủ, lướt qua kẻ nào liền ra chiêu như chớp tập trung vào từng phần bả vai, cánh tay, thắt lưng, bụng, đầu gối của những kẻ đó.

Âm thanh răng rắc vang lên, không ít kẻ gào thét ngã xuống đất, nhưng trong nháy mắt lại có kẻ tiến lên thay thế.

Một tên trong bọn hét to một tiếng xông lên, trên tay hắn cầm vũ khí cong hình trăng non, phần lưỡi làm thành răng cưa sắc nhọn. Hắn từ phía trước Huyền Sinh, nghiêng người sang một bên ý định muốn chém đứt cánh tay trái của đối thủ.

Không ngoài dự liệu, Huyền Sinh nghiêng người sang bên, Dạ kiếm quét ngang một đường từ trái sang phải, phần chuôi kiếm bằng gỗ đánh thẳng vào ngực kẻ nọ. Lưỡi kiếm theo đà lướt xuống lấy luôn một cánh tay của tên sát thủ.

Còn chưa xoay người, bên cạnh lại có hai người một trái một phải cùng nhau xông lên.

Người bên phải kia trong tay cầm trường kiếm, một chiêu còn chưa xuất ra, chuôi kiếm của Huyền Sinh đã đánh vào trên cánh tay hắn, kẻ nọ chỉ cảm thấy một trận đau nhức, trường kiếm trên tay thì rơi xuống đất. Thiên kiếm của Huyền Sinh quay trở lại chém thẳng xuống, quét từ mặt kẻ đó xuống tới ngực vẽ ra một đường, máu tươi bắn ra như suối, một nhát này đã đủ để lấy mạng hắn. Chỉ e nếu Huyền Sinh dùng sức một chút thì kẻ đó đã bị chém thành hai nửa.

Hiện tại xung quanh chỉ còn một vài người.

Bọn chúng thấy đồng bọn bị đánh hạ, bất giác hoảng hốt, nhưng lại e ngại dù mang thương tích trở về cũng bị phạt nặng, cũng liều mình liền hét lớn một tiếng, hai tay nâng đao xông tới chặn đầu.

Huyền Sinh cười lạnh, thu hồi Dạ kiếm, nghiêng người tránh được, chuyển tới sau lưng mấy người kia. Một tay hướng tới nắm lấy bả vai một tên sát thủ, lật thân hắn lại, một chưởng đánh cho hắn toàn thân là máu, thấy hắn còn chưa ngã xuống, lại phân theo hai bả vai, ngực, bụng xuất ra vài chưởng, kẻ nọ lúc này mới phun ra một mồm đầy máu, kêu rên trên đất.

Lại xoay người, dùng sức phi thanh kiếm về phía trước. Thiên kiếm thẳng tắp bay vọt về phía trước như một nét ngang, liên tiếp đâm xuyên qua hai người rồi cắm chặt vào thân cây. Màu đỏ tươi của máu uốn lượn chảy xuống, cùng màu xanh biếc của cỏ hòa quyện thành một sắc thái vô cùng tà mị.

Gió thổi mây bay, ánh mặt trời lần nữa chiếu rọi trên mặt đất.

Cỏ cây bốn phía thân lá ngả rạp lại lần nữa khôi phục bộ dáng thẳng đứng.

Thân ảnh của Huyền Sinh tựa như pho tượng, toàn thân toát lên vẻ trầm tĩnh, đôi vai như muốn gánh cả bầu trời.


Ánh nắng buông xuống, phủ lên bờ vai, cánh tay, trên mái tóc dài của hắn tựa như toàn thân hắn đang phát ra ánh sáng lấp lánh.

Qua một hồi lâu xem xét hắn mới chịu nhắm mắt, hô hấp thật sâu, bước lên phía trước rút thanh kiếm lên.

Đột nhiên, phía sau có thanh âm của tiếng hô hấp nặng nề vang lên.

Huyền Sinh không kịp xoay người, lại nghe thấy một tiếng leng keng véo von, như có gì đó bắn về phía hắn, là một mũi tên bị chặt gẫy.

Hắn kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy kề sát ngay trước mặt là một sát thủ đang chống đỡ hơi thở cuối cùng, hàm chứa oán niệm nhìn hắn, cung tiễn trên tay suy sụp rơi xuống.

Quay đầu nhìn lại, bốn phía yên tĩnh, cũng không có một người nào?

Là ai?

Hai chữ này còn chưa hoàn toàn nảy lên trong suy nghĩ, ngực hắn bỗng nhiên cảm thấy một trận nghẹt thở đau đớn, toàn bộ tay chân đều lạnh lẽo, như có một bàn tay bóp chặt tim, làm cho hắn vô duyên vô cớ đứng dậy khẩn trương.

Chẳng lẽ là ………… Song Tịnh?

Hắn nhìn xuống chân núi, chỉ thấy chiếc xe ngựa bị tên bắn trúng giống như một con nhím, cũng không thấy bóng dáng của Song Tịnh đâu. Trên nóc xe cũng không thấy bóng dáng Triệt Thủy đứng ở đó. Trong lòng hắn bất an, vội vàng nhảy vụt xuống, bay thẳng đến chỗ chiếc xe bị biến đổi hoàn toàn kia.

“Tiểu Tịnh! Ngươi không bị sao chứ?”. Ở bên trong xe, Triệt Thủy vẻ mặt lo lắng kêu tên Song Tịnh, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, hô hấp khó khăn, không khỏi tay chân hoảng loạn, lại không biết nói thế nào cho phải, chỉ có thể mặc cho nàng dùng sức nắm chặt lấy cổ tay mình, tay kia đặt ở sau lưng nàng truyền nội lực ổn định tâm mạch.

Mới vừa rồi hắn nhìn thấy có một mũi tên từ xe bay ra, vốn dĩ tưởng có kẻ địch xông vào bên trong xe, nhưng vừa xuống dưới đã thấy Song Tịnh toát đầy mồ hôi lạnh, cầm cung thở dốc.

So với để cho hắn nhìn thấy một xe toàn sát thủ thì cảnh này còn kinh hãi hơn.

Mũi tên kia, hơn phân nửa là bay đến trợ giúp Huyền Sinh. Nhưng xe này và chỗ hắn ở trên sườn núi thì khoảng cách ít nhất cũng phải mười trượng, tên này bắn ra, không biết đã làm hao tổn bao nhiêu tinh lực của nàng. Nghĩ đến cũng đủ thấy giật mình.

“A Triệt….”, Song Tịnh khuôn mặt tái mét, miễn cưỡng mỉm cười, đẩy tay hắn: “Cái lọ màu xanh lam…… đến lấy cho muội”. Nói xong liền hướng mắt sang đống chai chai lọ lọ đổ vỡ.

Triệt Thủy vội vàng đứng dậy, đột nhiên suy nghĩ điều gì đó bèn kêu Mai Hoa đứng bên cạnh: “Ngươi! Lại đây, giúp ta ổn định mạch tượng của Tiểu Tịnh!”.

“Hừ! Đâu có chuyện gì liên quan tới ta!”. Mai Hoa hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn tiến đến nâng Song Tịnh dậy, đưa tay ổn định đại huyệt trên lưng nàng.

“Đa tạ”. Thất Thạch Môn môn chủ nhìn nàng mỉm cười, sắc mặt tái nhợt dựa sát về phía nàng.

Mai Hoa cong miệng: “ Các người thật đúng là phiền toái, những kẻ muốn giết các ngươi cũng thật không tầm thường”. Nàng hướng sang chiếc xe ngựa đã bị cắm đầy mũi tên, lắc đầu: “Chà… xem tên này, làm tinh xảo như vậy, khẳng định là người của Phi Ưng Bảo”.

“?”. Triệt Thủy và Song Tịnh nghe thấy thế liền ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn nàng.

“Phong kính giác cung minh

Tương quân liệp vị thành

Thảo khô ưng nhãn tật

Tuyết tẫn mã đề khinh”.

( Tạm dịch:

Cung khảm sừng ngân nga trong gió

Cùng vị tướng quân săn bắn ngoài thành

Ưng nhãn rọi qua miền sơn dã

Vó ngựa đạp trên miền đất tuyết )

Chính là nói đến Phi Ưng Bảo.

Theo truyền thuyết ngày xưa, bang phái này là do một Đại tướng quân vong quốc một tay lập thành, đệ tử đều là những hảo hán hăng hái làm việc nghĩa, thời loạn thế thì giúp đỡ người nghèo thoát khỏi khốn khổ, bênh vực kẻ yếu, ở trên giang hồ có phần được mọi người tôn kính. Không ngờ, thời tiên hoàng tại vị, do điều tra ra bang phái này có ý định diệt triều phục quốc, liền âm thầm phái một lượng rất lớn người ngựa đi loại trừ thế lực này, thời điểm Song Tịnh và đám người lưu lạc trên giang hồ, Phi Ưng Bảo đã bế môn không còn chút liên quan đến chuyện thiên hạ.

“Phi Ưng Bảo?” .Triệt Thủy vừa hỏi vừa đem chén trà cho Song Tịnh, lại thật cẩn thận đỡ nàng uống thuốc, hắn nhíu mày nhìn mũi tên: “Trọng Trọng Lâu và Thất Thạch Môn xưa nay cùng Phi Ưng Bảo không thù không oán, huống hồ, chúng ta cùng Tô bảo chủ của Phi Ưng Bảo từng có giao tình, mặc dù không tính là thâm sâu nhưng cũng coi như là bằng hữu…”. Hắn nhớ đến sự phóng khoáng dũng mãnh của vị Bảo chủ kia, bất giác nhíu mi nghi hoặc.

“Ta đây cũng không biết…”. Mai Hoa nhún nhún vai, nhổ một mũi tên cầm trong tay xem đi xem lại: “Ta chỉ là đem những gì ta biết nói cho các ngươi, về phần các ngươi có ân oán gì…”, nàng cười hắc hắc: “Chẳng lẽ ta tìm hiểu được sao?”.

Triệt Thủy không nói gì, lúc này trong xe ngựa rung lên thật mạnh, hai người còn chưa kịp rút vũ khí ra, liền thấy Huyền Sinh một tay vịn xe ngựa, khẩn trương hỏi han: “Các người … không sao chứ?”. Hắn vừa thở dốc vừa quan sát hai người đang đứng, bộ dạng rõ ràng là vừa một mạch từ trên núi lao xuống, thấy Triệt Thủy không sao, lại quay đầu nhìn về hướng Song Tịnh ở một bên, sắc mặt lập tức cứng lại.

“Môn chủ?”. Huyền Sinh trong lòng căng thẳng, lại nhìn đến cây cung bên chân nàng, liền hiểu được căn nguyên sự việc.

Nhìn nàng đã mệt đến mức ngủ thiếp đi, khuôn mặt thanh tú tái nhợt không có chút huyết sắc, trong lòng Huyền Sinh chợt gợn sóng, tuy nhiên khuôn mặt hắn thản nhiên giãn ra.

Như vậy đúng là ‘dũng cảm quên thân’ mà.

Hắn nhớ rõ thời điểm bản thân từ dưới đất chuẩn bị nhảy lên nóc xe, thoáng nhìn qua thấy nàng đang che ở phía trước cửa sổ. Rõ ràng ở mặt trước đã có Mai Hoa ngăn chặn mũi tên, ở giữa cũng có Triệt Thủy chống đỡ, nhưng nàng vẫn hướng về phía trước cửa sổ, chính mình che chắn một phía.

Hắn bỗng nhiên nghĩ đến hình ảnh con thiêu thân lao đầu vào lửa, biết là chết vẫn cam tâm tình nguyện.

Nếu ở nơi khác nghe nói đến chuyện của nàng, hắn hẳn sẽ cười nàng ngu ngốc. Nhưng người kia chânchính xuất hiện trước mặt của hắn, nguyện ý vì hắn nhảy vào nơi nước sôi lửa bỏng, nguyện ý vì hắn bất chấp nguy hiểm thì không cách nào không thở dài thương tiếc.

Hắn vốn cho rằng, bản thân Song Tịnh chỉ là mượn cớ để rời khỏi Thất Thạch Môn đi khắp nơi du ngoạn. Nhưng chuyện tới bây giờ, sự dũng cảm quên mình của nàng cùng với những hành động kìm lòng không được của bản thân đều làm cho hắn không thể không tin rằng, nữ tử này và quá khứ của mình, thật sự từng có một đoạn hồi ức không thể quên.

Một nỗi chua xót không thể không nhận ra đang dần lan tràn trong lòng.

Triệt Thủy đứng một bên đang muốn nói gì, thấy Huyền Sinh nét mặt phức tạp đang nhìn hai mắt từ từ nhắm của Song Tịnh, trong lòng không khỏi thở dài. Đang định quay đi lại thấy nam tử bên cạnh im lặng ngồi xuống.

Huyền Sinh nghiêm túc chuyên chú quan sát khuôn mặt Song Tịnh.

“Huyền Sinh….. ngươi đừng nhìn ta như vậy a…..”, Song Tịnh cố gắng kéo căng mắt, nhìn thấy nét mặt chăm chú cùng dáng vẻ lo lắng của hắn, không khỏi mỉm cười yếu ớt, lại cố gắng mở miệng: “Ta hiện tại……thực xấu mà….”.

Huyền Sinh nhíu mày, không tự chủ được liền nắm lấy bàn tay đang che mặt của nàng, trong lòng nhẹ thở dài, liền đặt tay trên lưng nàng nhằm truyền khí lực cho nàng, tay kia đỡ lấy gáy của nàng đang tựa vào cửa nhẹ nhàng vỗ, âm điệu lạnh lùng lại chứa thương tiếc: “Lần sau không thể tùy tiện hành sự”.

Âm điệu dịu dàng như vậy lại mang theo thương tiếc cùng xót xa ân hận.

Song Tịnh cơ hồ là dựa đầu vào trước ngực hắn. Huyền Sinh vẫn tuân thủ lễ nghi, hai người vẫn có một khoảng cách, nhưng nàng lại cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp. Bờ vai cùng dựa vào nhau, trên mặt như có hương vị của cát bụi gió thổi dịu êm.

Nàng nở nụ cười, nhịn không được ngáp một cái, không để ý lễ nghi mà dụi đầu cọ vào ngực hắn.

Trên xiêm y còn lưu hương vị của ánh mặt trời. Nam nhân này luôn luôn như thế, vẫn luôn mỉm cười trước giông tố, vỗ vỗ nàng rồi hơi nhíu mày nói, lần sau không thể như thế.

Toàn bộ tứ chi vốn lạnh như băng chậm rãi nóng dần lên, nàng muốn nói gì đó, lại cảm thấy trong đầu nặng nề không thể phát ra, đành phải nghĩ đến những ấm áp của quá khứ đã qua, nhẹ nhàng thoải mái thở ra.

Thôi được, thôi được.


Cho dù hắn hoàn toàn không nhớ lại, cho dù hắn bỏ rơi nàng năm năm, cho dù hắn đối với nàng như người dưng…

Hiện tại thân thể hắn vẫn còn như cũ.

Bất kể vì hắn mà bệnh nặng quấn thân, bất kể vì hắn mà bôn ba giang hồ nguy hiểm, bất kể cái gì mà ân oán cừu hận…

Chỉ cần hắn có thể ở bên cạnh nàng, như thế năm tháng liền trôi qua bình lặng, bốn mùa đều như mùa xuân.

“Ta nói…”, ngay lúc bầu không khí thực màu hồng phấn, trong lòng hoa đào nở rộ, Lâm Mai Hoa ngồi vắt chân nhịn không được đảo cặp mắt trắng dã cắt đứt hai người bọn họ: “Ngươi có thể hay không chờ lát nữa lại tiếp tục buồn nôn? Hiện tại là thời khắc mấu chốt mà! Chúng ta hẳn nên đi khỏi nơi này trước? Phía sau không biết có hay không có người truy đuổi tới!”.

Lời này đích xác đã nhắc nhở cả một đám người vẫn đang chìm đắm trong suy tư. Triệt Thủy phản ứng lại, lập tức nhảy dựng lên kêu oang oang: “Này! Cái gì gọi là chúng ta nên đi khỏi nơi này? Ngươi và ta không phải là cùng một nhóm? Không phải sao?”. Hắn có thể đánh cuộc, những người đó khẳng định là theo dấu vết của nữ tử trước mắt này mới có thể đuổi giết tới tận đây.

“Ngươi đi chết đi!” Hoa Mai đá cho hắn một cước, nổi giận đùng đùng quát mắng: “Ta có ý tốt nhắc nhở các ngươi! Hơn nữa, ta không cùng các ngươi thì cùng với ai? Cùng các ngươi mới an toàn a!”.

Triệt Thủy cả đời chưa từng gặp nữ tử nào nóng nảy như vậy, lại thấy nàng nói có lý, bất giác ngẩn người tại chỗ, hoàn toàn há hốc mồm: “…….Ngươi……………Ngươi ngươi…….Ngươi thực sự cùng đi với chúng ta?”.

“Như thế nào? Khó chịu hả?”. Hoa Mai thanh âm lớn hơn hướng về phía hắn quát, nếu ngươi dám cự tuyệt thì lão nương sẽ đánh cho ngươi không còn bộ dạng con người.

“Này……”. Triệt Thủy không biết làm sao nhìn về phía Huyền Sinh, thấy vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh như cũ, chính là yên lặng thu dọn gì đó bên cạnh, nhẹ nhàng khom người ôm lấy Song Tịnh đã ngủ. Bất giác thấp giọng ngắt quãng: “A…..A Triệt? Chúng ta thật sự mang theo……” Xú bà nương? Ba chữ phía sau này hắn tự nhiên chưa nói ra được.

“Đi trước nói sau. Vị cô nương này nói rất đúng, chúng ta không thể nán lại đây, lập tức sẽ có người đuổi theo!”. Huyền Sinh lạnh nhạt nói, rút trong bọc ra một tấm thảm mỏng đem bao lấy Song Tịnh đang rất không lịch sự ngủ chảy cả nước miếng, trong lòng thì nghĩ, hay là đem trùm luôn cả mặt của nữ tử này lại, để tránh khỏi trên quần áo của mình bị dính nước miếng mà quăng nàng ra giữa không trung.

“A a a a, thật sự là…………”. Triệt Thủy thấy hắn như thế cũng không có ý kiến gì, trừng mắt liếc Hoa Mai một cái, chỉ bọc hành lý nói: “Ngươi có thể đi cùng, còn không mau…..”. Hắn bỗng nhiễn nghẹn họng, ánh mắt hai người cứng lại, thoáng nhìn nhau, lập tức nhanh chóng nhảy qua cửa sổ phóng ra bên ngoài, hướng sườn núi lao đi.

Trong gió truyền đến tiếng vó ngựa cách đó không xa, vừa nhanh chóng vừa tràn ngập nộ khí hướng về phía họ.

Song Tịnh mông lung mở mắt, nhìn cảnh vật lùi vội ở phía sau, bên tai tiếng gió gào thét, nàng lười biếng mang theo dấu hỏi chấm nhìn về phía Huyền Sinh, đã thấy nam tử kia hơi hơi buông xuống hai tròng mắt, ôn nhu nói: “Ngủ đi, tỉnh lại sẽ ở trong chăn bông ấm áp”.

“Huyền Sinh……”. Nghe vậy Song Tịnh cười yếu ớt, dựa đầu trên cằm hắn, cơ hồ nghe không được thanh âm thở dài:

“……Ta tình nguyện không mặc xiêm y tỉnh lại trong ngực ngươi”.

Cánh tay run lên, Huyền Sinh thiếu chút nữa đem nàng quăng xuống đất. Trong lòng hắn , Song Tịnh lại có cảm giác đắc ý, miễn cưỡng ngáp một cái, giống con mèo cọ cọ trong ngực hắn, nặng nề ngủ thiếp đi.

Bóng dáng ba người cấp tốc xuyên qua rừng cây bên sườn núi.

Chân trời màu vàng, cánh rừng thảo nguyên bát ngát mang màu xanh trải dài, sơn cốc cũng dần lùi lại phía sau.