Edit: Tiểu Lăng
Lớn như vậy rồi, nhưng Tiên Bối vẫn rất sợ có tiếp xúc trên cơ thể với người khác. Song, khi được người đàn ông ôm vào lòng, lồng ngực ấm áp dán trên lưng, lòng cô lại vô cùng yên ổn, nước mắt vốn đang chảy dài cũng dần dần ngừng lại, như thể nơi đây là chốn về.
Phòng khách cực yên tĩnh, có thể nghe thấy cả tiếng quả lắc đồng hồ đu đưa trên tường.
Trên đỉnh đầu tựa cằm của anh, tiếng thở của anh cũng gần gũi lạ thường, gương mặt Tiên Bối cũng hậu tri hậu giác bắt đầu ửng hồng.
Đây là tiếp nhận lời thổ lộ của cô sao?
Xấu hổ quá…
Hai cánh tay áp bên người cũng bắt đầu căng ra một cách không tự nhiên.
Trần Chước phát hiện thay đổi của cô, biết cô gái nhỏ đang khẩn trương, nhưng anh cũng không vì thế mà buông cô ra, ngược lại còn tăng thêm sức ở khuỷu tay, ôm cô chặt hơn.
Động tác đầy sức lực của người đàn ông đến nhanh chóng như thế, Tiên Bối không kịp đề phòng, không khỏi “a” một tiếng.
Trần Chước cho mình ôm đau cô, lập tức thả tay ra.
Vừa thả ra một cái, cô gái nhỏ xinh yếu ớt trong lòng đã bật dậy, chạy về phòng, đóng cạch cửa lại.
Từ đầu đến cuối, không quay đầu lại, mắt lại càng không liếc qua một tấc.
Trong phòng khách, chỉ còn mình chiếc bóng cao lớn của Trần Chước.
Trần Chước đứng nguyên đó, nhìn cánh cửa phòng đóng chặt kia, không nhịn được mà cong môi.
+++
Tiên Bối dựa vào cửa, khom người thở dốc.
Một hồi lâu sau, cô mới trượt ngồi xuống sàn nhà, nâng hai tay lên, chôn sâu mặt vào lòng bàn tay.
Mặt vốn đã rất nóng, đã thế lòng bàn tay lại còn nóng hơn, như thêm dầu vào lửa.
Không phải cô cố ý chạy trốn…
Được rồi, đúng là cô chạy trốn, thật sự không tài nào… ở lại bên người ấy thêm một giây nào nữa…
Tim đập nhanh sắp chết, bởi vì lời đáp lại và những hành động liên tiếp của anh, cho dù trong mơ cô cũng không dám nghĩ tới những điều này.
Mười năm qua, Tiên Bối luôn cho chuyện đối xử tốt với người khác, sẽ được đền đáp xứng đáng là ảo tưởng hão huyền, còn khó hơn cả lên trời.
Người mình thích cũng thích mình, còn gì có thể sung sướng hơn chuyện này nữa?
Nhất là loại người… từ trên xuống dưới, không đào nổi ra tý ưu điểm nào như cô…
Cô thật sự sợ mình bỗng lên cơn nghẽn tim ngất trước mặt anh.
Nhưng mà, thật sự rất vui… Vui ê ẩm, vui phát khóc…
Hốc mắt nong nóng lộ ra từ giữa kẽ tay, cánh cửa gỗ sau lưng bỗng nhiên bị gõ nhẹ một cái.
Tiên Bối kinh ngạc quay đầu lại, bên kia đã vang lên tiếng người, mấy chữ dịu dàng, là tên của cô. Song lần này lại khác đi chút ít, có thêm một tiền tố thân mật, đáng yêu hơn:
“Tiểu Tiên Bối.”
Trần Chước nói, anh cũng không cố che giấu vui vẻ trong giọng mình, “Ngủ ngon.”
Anh thân mật thật tự nhiên, lại khiến những đóa hoa bé xinh trong lòng cô bừng nở.
Tiên Bối cũng muốn cố gắng đáp lại một câu ngủ ngon, nhưng vừa rồi cô đã tốn quá nhiều năng lượng, mở miệng vài lần, cô phát hiện mình lại trở về trạng thái thì thào sợ sệt.
Mở miệng trò chuyện, đã trở thành nan đề thế kỷ.
Tiên Bối lúng túng, nhưng rất nhanh, cô đã nhìn thấy điện thoại trên bàn học.
Chạy vội tới, chộp lấy nó, chạy về cạnh cửa, lích tích lích tích, Tiên Bối dùng tốc độ tay cực nhanh để gõ: “Ngủ ngon” ---
Chỉ có mỗi “Ngủ ngon” thôi sao?
Có quá tẻ ngắt không nhỉ?
Cắn cắn ngón tay, Tiên Bối thêm một biểu cảm: “Ngủ ngon >▽<”
Em cũng đang cười giống anh, hy vọng anh biết.
Ngoài cửa có tiếng nhắc tin nhắn.
Tiên Bối nghĩ thầm, ra anh vẫn còn ở đó!
Cô lặng lẽ dán lỗ tai vào cánh cửa nghe bên kia, song có lẽ là hiệu quả cách âm quá tốt, dù nín lặng thế nào cô cũng không nghe thấy tý động tĩnh gì.
Được một lúc, điện thoại cô lại reo.
Tiên Bối vội vàng mở ra xem: “Đi ngủ sớm đi.”
Cô làm sao ngủ được, Tiên Bối gãi gãi đầu, chột dạ lai nghe lời đáp ứng anh, “Vâng.”
Tiếng chuông điện thoại đó vẫn ở bên ngoài, anh vẫn còn chưa đi.
Ngay cả Tiên Bối cũng cảm thấy mình quá đáng, thổ lộ xong lại để người ta một mình bên ngoài là thế nào, nhưng… chí ít là đêm nay, cô thật sự không cách nào đối mặt với anh được.
Vừa nghĩ tới chuyện thổ lộ, Tiên Bối bỗng nhiên ý thức được, hình như… cô vẫn chưa nói hết câu “Em thích anh” kia…
Mà anh lại làm nhiều như vậy, rất không công bằng.
Tiên Bối lại mở khung nhắn tin ra, từng chữ thổi qua đầu cô, dù không thể dùng miệng nói, nhưng những thật lòng chảy xuôi trong từng con chữ lại nóng hổi như dòng nham thạch, có thể đốt cháy cô.
Sợ người đàn ông đứng ngoài cửa đợi quá lâu, Tiên Bối gõ chữ xong, cũng không kiểm tra lại mà nhấn gửi luôn.
+++
Thật ra Trần Chước đã bắt đầu đi về phòng mình, nhưng ngay khi điện thoại rung, anh đã dừng bước lại, mở ra xem.
“Em thích anh… vừa rồi chưa nói xong, thật xin lỗi thật xin lỗi [dập đầu].”
Đọc xong tin nhắn, trong mũi người đàn ông lập tức bật ra tiếng cười nhẹ, rồi lại thở dài một hơi, ngón tay hơi nhúc nhích như đang hồi tưởng lại dư vị nào đó.
Vừa rồi anh buông tay quá sớm, đáng lẽ phải ôm lâu hơn nữa, mới không phụ chỉ số đáng yêu của cô bé này.
+++
Sáng sớm hôm sau, Trần Chước ra ngoài mua bữa sáng. Không phải hôm nào anh cũng nấu cơm, thỉnh thoảng anh cũng lên cơn lười, ví dụ như sau một đêm không ngủ.
Vừa bày café đen, rồi bánh mì, v.v… lên bàn ăn xong, liếc qua đã thấy cô bé ăn mặc chỉnh tề, rụt rè chui ra khỏi phòng.
Bé lười ba trăm năm chưa từng rời giường lúc này, hôm nay lại dậy sớm vậy.
Trần Chước hơi kinh ngạc: “Chào buổi sáng.”
Tiên Bối gật đầu, tỏ vẻ nghe thấy và chào lại.
Cả đêm cô không ngủ được, đứng ngồi không yên suốt trong phòng. Gần bảy giờ, Tiên Bối dán tai vào cửa nghe lén, cô biết rõ Trần Chước vẫn luôn dậy đúng bảy giờ, lúc đó bên ngoài sẽ có tiếng anh đi rửa mặt, rồi vào phòng bếp… Ồ, hôm nay không có, hình như anh ra khỏi nhà.
Nửa tiếng tiếp đó, như cún con đang chờ chủ về, Tiên Bối vốn đang ngồi xếp bằng dựa cửa gà gật, vừa nghe thấy tiếng mở cửa đã bừng tỉnh.
Vươn tay, lại rụt về, tập Thái Cực với nắm đấm cửa cố định không dưới mười lần, cuối cùng Tiên Bối cắn răng, mở cửa.
Cô muốn gặp anh.
Cô nghĩ đến anh – người đàn ông cũng thích cô một cách không tưởng nổi – cả một đêm. Nhưng cô không dám thể hiện phần vui vẻ này quá rõ ràng, sợ người ta sinh ghét.
Đến lúc thực sự ra rồi, lại cảm nhận rõ được cái kinh ngạc không thể bỏ qua trong giọng người đàn ông, Tiên Bối hối hận không thôi. Xong đời rồi, nhất định anh sẽ khó xử, vì sao cô gái mỗi ngày đều ngủ đến trưa này hôm nay lại dậy sớm như thế, thật kỳ quái, thật khó hiểu, tuyệt đối quấy rầy đến tiết tấu sinh hoạt thường ngày của anh… Ngày đầu tiên được người ta thích, mình đã mắc lỗi rồi, cảm thấy buồn lòng quá…
_(:з" ∠)_
Cô vẫn còn đang nghĩ đủ thứ trong lòng thì Trần Chước đã nói: “Còn đứng đó làm gì, mau qua đây ăn sáng.”
Tiên Bối sửng sốt, những cảm xúc xoắn xuýt tự trách biến mất không sót lại chút nào, nhanh chân hơn, ngồi xuống đối diện anh.
Nhưng vẫn… không dám ngẩng đầu đối mặt với anh.
Trong tầm mắt, một bàn tay khớp xương rõ ràng, đẩy một ly trà sữa nóng hôi hổi, một đĩa bày một cái sandwich kẹp pho mát và jăm-bông qua.
“Anh vừa xuống tầng pha.” Anh không nhanh không chậm thêm vào: “Nguyên vị ngọt ba phần.”
Danh từ này từ lâu đã thành điểm mẫn cảm của Tiên Bối, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tai cũng hơi hơi nóng lên.
Tiên Bối ngoan ngoãn vươn tay, định cầm cái ly trước mặt lên.
Người đối diện lại kêu cô: “Em chờ chút.”
Tay Tiên Bối dừng lại, nghe thấy anh nói: “Đưa tay cho anh.”
Giọng rất nghiêm trang.
Dù khó hiểu, nhưng Tiên Bối vẫn nghe lời đưa tay phải qua, song đầu vẫn cứ cúi gục xuống, như thể đối diện là bác sĩ khoa kiểm nghiệm, đang định đâm kim rút máu cô ra.
Cô chỉ dám thấp thỏm liếc trộm.
Người đàn ông đối diện cũng không có hành động gì quá đáng, không kéo cũng không túm, chỉ mặt không thay đổi cúi đầu, xắn hai đoạn ống tay áo dài ngoằng của cô lên.
Ống tay áo trở lại cổ tay – chiều dài thích hợp nhất, anh vừa vuốt lại vừa nhàn nhạt nói: “Tay áo dài như thế, lát em cầm bánh mì thế nào.”
Câu nói vừa như chất vấn lại như quan tâm này, khiến cả gương mặt Tiên Bối đều đỏ hết lên.
“Tay kia nào.” Anh nói.
Tiên Bối ngoan ngoãn đưa tay trái qua.
Anh tiếp tục xắn tay áo cho cô, như một… anh trai lớn chu đáo.
Thấy anh làm xong rồi, Tiên Bối định rút tay về, ai ngờ Trần Chước không cho tay cô đi, giữ nó ở nguyên chỗ.
Một bàn tay nhỏ bé trắng trẻo như thế, dễ dàng bị anh nằm vào lòng bàn tay, chỉ hơi dùng sức một tý thôi, đã không thể trốn thoát được.
Tiên Bối sợ bạt cả hồn, không dám nhúc nhích.
Có lẽ đã nhận ra cô bé cứng đờ lại, ngón tay người đàn ông bỗng thay đổi vị trí, từ vây bọc không tiếng động, thành mạnh mẽ xen vào giữa các ngón tay của cô.
Mười ngón đan nhau.
Kiểu đụng chạm không kẽ hở này, kích thích đến mức xương sống của Tiên Bối run lên từng cơn, tê tê dại dại như bị điện giật.
“Em đã từng nắm tay đàn ông chưa?” Người đối diện bỗng cười hỏi.
Hỏi trắng trợn như thế… Mặt Tiên Bối cháy phừng phừng, cô cắn chặt răng hàm sau, dùng sức lắc đầu.
“Vậy phải nắm nhiều hơn cho biết.” Tiếng cười kia càng đậm hơn, có lẽ đây mới là mục đích thực sự của anh khi xắn tay áo cho cô, ai biết được.
Thất Bảo Tô