Edit: Tiểu Lăng
Lúc đó, Tiên Bối ở trên tầng đang nhìn khắp nơi với ánh mắt kinh diễm và mới lạ.
Cô đang sống riêng bên ngoài hai năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên thuê được một nơi đẹp lòng vui mắt đến vậy…
Cả căn phòng, hệt như phòng trên bản mẫu (dùng để chào hàng), phong cách màu trắng cực giản dị.
Ví dụ như phòng của cô, chỉ có một tủ quần áo lớn bằng gỗ thuần trắng kiểu cũ, trên bày khung tranh màu nước hình ba con chim sẻ. Giường rất lớn, làm từ gỗ thô, gối và đệm chăn bông mềm như được lót bằng mây.
Cửa sổ phòng không lớn lắm, nhưng lại đầy đủ ánh sáng. Trước cửa sổ có một bàn trà nghệ thuật bằng sắt màu lam xám và hai cái ghế gấp.
Trên bày một chậu cây mọng nước* có tướng cực tốt, có thể nghỉ ở đây và phẩm trà.
(*) cây mọng nước: còn gọi là thực vật béo, là những loài thực vật có một số thành phần dày và nhiều thịt hơn bình thường, thường để giữ nước khi sinh trưởng ở nơi điều kiện đất hay khí hậu khô cằn (đây là loài thực vật thuộc nhóm cây chịu hạn). Thực vật mọng nước hay được trồng làm cây cảnh do bề ngoài nổi bật và bất thường của chúng.
Tiên Bối kéo rèm cửa xuống cho đỡ nắng, thu xếp từng thứ trong hành lý xong xuôi, đã hơn ba giờ chiều.
Tiên Bối lấy tay quạt, mở cửa phòng ra, bên ngoài không một bóng người.
Mới đến, cô cũng không dám… chạy loạn khắp nơi. Dù trước khi đi, Trần Chước đã nói cô có thể tùy ý tham quan.
Đóng cửa lại, Tiên Bối quay về trước bàn học, mở máy tính ra, chuẩn bị làm việc.
Nhưng vẫn không tài nào tĩnh nổi tâm, đành phải thôi.
Nhét tai nghe vào trong lỗ tai, Tiên Bối nằm về giường, trong tiếng nhạc nhẹ nhàng, cô từ từ nhắm mắt lại.
…
+++
Gần nhá nhem tối, Trần Chước mới lên tầng.
Trong tiệm nhiều việc, nhưng thỉnh thoảng anh vẫn không yên lòng, nghĩ xem cô gái nhỏ trên tầng đang làm gì.
Lên tầng hai, trong phòng khách chỉ có một màu đen, không hề mở đèn.
Trần Chước cũng không thấy ngoài ý muốn, đưa tay bật đèn lên, sau đó nhìn sang một hướng khác ---
Phòng ngủ sắp xếp cho Tiên Bối, cửa đóng chặt, không thấy một tý ánh sáng nào lọt ra ngoài.
Trần Chước liếc đồng hồ, sắp sáu giờ rồi.
Anh đi đến trước cửa phòng cô gái, đưa tay lên lại ngừng cách cửa mấy cm, rồi mới gõ.
Cốc cốc hai tiếng.
Không có động tĩnh gì.
Trần Chước nhíu mày, gõ mạnh hơn.
Lúc này, trong cửa mới truyền tới một tiếng phịch, kế đến là tiếng dép lê lạt xạt trên đất.
Hơi chậm chút xíu.
Trần Chước nói trong lòng, khóe môi đã cong lên một nụ cười.
Tiếng “lạt xạt” của dép lê kết thúc ở một chỗ rất gần.
Sau đó, cánh cửa được kéo ra một khe nhỏ.
Vẫn thế, tưởng như mới chỉ hôm qua, và nay tái hiện lại.
Ánh mắt của Trần Chước liếc đến, ngừng ở khe cửa: “Đói chưa, tối nay muốn ăn gì?”
Trong cửa im ắng một lát, giọng nữ nhỏ nhẹ mới vang lên: “Chưa đói…”
Dừng dừng: “Tôi tự gọi chuyển phát nhanh là được…”
“Chuyển phát nhanh có sạch sẽ không?” Trần Chước bất giác đáp, sau một giây, mới phát hiện câu này vô cùng mâu thuẫn, bèn thêm: “Vừa Ý rất sạch sẽ.”
Cô gái nhỏ không lên tiếng.
“Đang vẽ à?” Trần Chước hỏi.
Tiên Bối “vâng”, không nói gì thêm.
Trần Chước cũng không ép cô nói chuyện với mình. Anh đã sớm rõ, cô gái này có phần tự bế, và rất hướng nội.
Nhưng anh mất hai ngày để đọc xong manga của cô, chưa nói đến phong cách vẽ mạnh mẽ phóng khoáng ngoài dự đoán của anh, sức tưởng tượng lướt gió tung mây, thế giới quan giả tượng rực rỡ, và cốt truyện thoải mái lại khúc chiết của cô gái, đã khiến anh phải kinh thán khâm phục.
Rất nhiều những người sáng tác cô độc, đều bài xích việc xã giao, không biết nói chuyện như thế nào, nhưng dưới ngòi bút của họ lại có cả một vũ trụ.
Nội tâm của họ, có lẽ còn rộng lớn và hùng vĩ hơn loại người xã hội biết ăn thạo nói như anh nhiều lắm.
Vậy cho nên, người đàn ông chỉ để lại một câu “Vậy em cứ làm đi, tôi chỉ tới hỏi thôi”, rồi quay đầu rời đi.
+++
Tiên Bối đóng cửa lại, nhưng tay vẫn đặt trên nắm đấm cửa, chậm chạp không về chỗ cũ.
Sao cô lại lờ mờ đánh hơi được chút không vui trong câu nói vừa rồi của người đàn ông đây?
Tiên Bối thấy hình như mình đã đọc qua trường hợp này ở đâu rồi, dứt khoát lấy điện thoại ra, tra baidu xem “Vậy em cứ làm đi” là có thâm ý gì?
Từng dòng giải đáp nhảy ra, Tiên Bối liếc nhìn, đầu đụng nhẹ vào cửa nhiều lần.
Quả nhiên, cô khiến chủ thuê phòng mới của cô mất hứng rồi.
Tiên Bối đi đi lại lại trong phòng. Mỗi khi cô lo nghĩ, trạng thái cô biểu hiện ra hoàn toàn chứng thực một câu ---
“Kiến bò quanh trên chảo nóng”.
Tiên Bối nghĩ, có nên nhắn tin nói với anh, tôi không bận không…
Hoặc là trực tiếp ra khỏi phòng, nói một câu tôi không bận, tốt nhất là bày ra vẻ mặt tươi cười gì gì đó.
Ăn ở nhà người, cô cũng không muốn ngay ngày đầu đã khiến người ta khó chịu. Nhưng mà, khó quá, làm sao lại khó vậy chứ.
Xoắn xuýt hồi lâu, cửa lại bị gõ hai cái.
Tiên Bối cả kinh, nhìn sang.
Giọng người đàn ông cũng vang ngay sau: “Nấu cho em bát mì, để ở cửa đó.”
Anh dừng một giây: “Còn có một ly trà sữa, ngày đầu tiên em đến, tôi cũng chưa chuẩn bị gì cả, trà sữa coi như nhận lỗi.”
Sau đó, là tiếng bước chân anh dần đi xa…
TAT…
Người ta tốt bao nhiêu, mình lại không biết điều như thế.
Người nên nhận lỗi phải là cô mới đúng…
Tiên Bối bĩu môi, chậm rì rì đi ra cửa.
Chần chừ một lúc, cô lấy hết dung khí, kéo mở cửa phòng ra.
Trong phòng chỉ mở một chiếc đèn bàn nhỏ, nhưng phòng khách thì lại cực sáng.
Ánh sáng và hương thơm đồng loạt xông tới, ánh sáng là ánh sáng trong phòng khách, hương thơm là mùi hương của trà sữa, ngọt dịu thấm vào mũi. Tiên Bối hơi nheo mắt lại, cúi đầu một biên độ nhỏ, thấy khay gỗ đặt trên sàn.
Trong khay, là một ly trà sữa đậm đà, vấn vít hơi trắng sữa.
Bên cạnh là bát sứ nung thô, đũa và thìa đặt trên khăn tay.
Một bát mì sợi, sắc – hương – vị đủ cả, thức ăn kèm bày biện ngay chỉnh trên sợi mì, rau cải xanh biếc, thịt nướng non mềm đỏ au, và lòng đỏ trứng như có thể đung đưa trong quả trứng chần nước sôi long lanh. Nước dùng hẳn là canh hầm gì đó, ngửi một cái đã thấy ngon.
Tiên Bối nuốt một ngụm nước bọt, ọt ọt, bụng cô ầm ĩ gọi.
Có một loại thể nghiệm tên là “đói trong giây lát”, trước mắt mỹ thực, dạ dày luôn không chịu nổi mà đầu hàng.
Tiên Bối cắn cắn ngón tay, đứng dậy bưng cái khay đó lên.
Cô sợ hãi nhấc mắt lên, rất nhanh đã tìm được Trần Chước.
Người đàn ông đứng quay lưng trước kệ bếp trong phòng bếp kiểu mở, hẳn đang chuyên tâm nấu bát của mình, cũng không để ý bên này mấy.
Tiên Bối không bưng đồ ăn về phòng ngủ, mà đi từng bước nhỏ đến trước bàn ăn, ngồi xuống.
Thiết kế bàn ăn rất giống quầy bar.
Ghế dựa chân cao, Tiên Bối phải kiễng chân lên mãi mới ngồi được, chân nhỏ lủng lẳng giữa không trung.
Tiên Bối nhấp một ngụm trà sữa, lệ nóng lập tức cuộn dâng trong lòng.
U hu hu, đúng là cái mùi này… cái vị này…
Trơn trượt vừa đủ, đậm đà thương nhớ…
Nguyên vị ngọt ba phần của cô, tình nhân cũ, người bạn cũ của cô.
Lúc này, Trần Chước đã xoay người lại, thấy bàn ăn có thêm một người, anh hơi giật mình, lại mỉm cười.
Vật nhỏ, đi đường lặng yên không tý tiếng động nào, làm anh không phát hiện được.
Nhưng mà, xem ra cạm bẫy… cheese, không, trà sữa của anh, lần đầu thử nghiệm cũng có chút hiệu quả, ít nhất đã dụ được bé chuột thóc luôn nhút nhát rụt lại trong hang này ló được đầu ra.
Tiên Bối vừa hút từng sợi mì ngon tuyệt, vừa say đắm trong trà sữa đã lâu quá không gặp.
Thiên đường nhân gian, cũng chỉ đến vậy thôi.
Cho đến khi đối diện xuất hiện một bóng hình cao cao, Tiên Bối mới lấy lại tinh thần, bất giác nhìn lên trước.
Chạm phải mắt cười của người đàn ông, mới như bị giật điện, vội vàng thu lại, cúi đầu nhìn chằm chằm vào canh trong bát.
“Ngon không?” Người trước mặt ngồi xuống.
Chôn trong bát, gật đầu.
“Có đủ no không?” Trần Chước hỏi tiếp.
Cô gái nhỏ gật tiếp.
Trần Chước lại liếc cô một cái, rồi ăn phần của mình.
Không ảnh hưởng tới cô gái nhỏ nữa, không tập trung ăn cơm sẽ dễ bị rối loạn tiêu hóa.
Có tóc mái xõa tung trước trán che, Tiên Bối lại lặng lẽ nhấc mi mắt lên, lén nhìn người đàn ông đối diện.
Anh rũ mắt, mi rậm mà thẳng, mũi cao, đôi má gầy, đang ăn một bát mì không khác mấy của mình.
Thấy người đàn ông sắp phát hiện, Tiên Bối cúi đầu với tốc độ sét đánh, hút từng phân từng phân sợi mì trong miệng kia vào.
Nuốt đồ ăn trong miệng xuống, Tiên Bối không nhịn được cong khóe miệng lên.
Len lén cười.
Cứ mân môi mãi mà không dừng được.
Đang cười cái gì mà mình cũng chẳng biết.
Một bữa cơm, ăn xong trong im lặng.
Tiên Bối dùng khăn giấy lau miệng, đứng dậy định thu dọn.
Trần Chước liếc cô: “Để đó tôi làm.”
Hai tay Tiên Bối dừng một chút, cô hít sâu một hơi, lại hít thêm hơi nữa, cuối cùng cũng yếu ớt nói: “… Tôi không bận…”
Có trời mới biết, để nói ra một câu chỉ có ba chữ này, cô phải tốn bao nhiêu tâm sức.
Chỉ sợ anh không vui.
Không bận? Trần Chước nhíu mày, nhất thời không kịp phản ứng.
Nhưng sau một giây, anh giật mình hiểu ra, bật cười, cố ý trêu lại: “Em định giúp tôi rửa bát sao?”
Câu đáp còn nhỏ hơn muỗi kêu: “… Cũng được ạ…”
“Không cần.” Trần Chước càng buồn cười hơn, cuối cùng anh nghiêm mặt, “Em không bận bây giờ, thế lát nữa cũng không bận à?”
Lát nữa phải đuổi bản thảo, Tiên Bối vô thức gật đầu, lúc tỉnh lại, người giật giật, tóc mái run đến không thành hình.
Trần Chước bị phản ứng của cô chọc cười, chỉ nói: “Xem ra là bận, tôi có việc cần em giúp, nhưng phải xuống tầng một chuyến, em chờ tôi vài phút được không?”
Tiên Bối gật đầu, vô cùng nghe lời.
+++
Chén bát bị Trần Chước thu vào bếp.
Tiên Bối ngồi nguyên đó, ngẩn người đợi.
Vài phút, quả nhiên chỉ có vài phút.
Không bao lâu sau Trần Chước đã đi lên, đặt một vật xuống trước mặt cô.
Tiên Bối tập trung nhìn, ồ? Là một ly đồ uống?
Một ly màu vàng tươi, tỏa hương xoài ngòn ngọt, lớp sữa trắng toát vẫn dày và mềm, vô cùng khéo léo.
Người đàn ông đối diện bắt đầu giới thiệu: “Vị dâu lần trước bán rất chạy, đây là sản phẩm mới, xoài phủ sữa kem cheese, bên trong là hỗn hợp xoài tươi xay và trà xanh, vị trà rất nhạt.”
Anh nhấc ly lên: “Uống thử xem thế nào đi?”
Lại muốn cô nhận xét à…
Tiên Bối không khỏi lo sợ vì được sủng ái, cảm thấy áp lực lớn như núi. Vừa mới ăn cơm của người ta, nhất định phải làm cho tốt.
Được giao trọng trách, Tiên Bối cúi đầu, vô thức tìm ống hút, chỉ thấy trước mặt có mỗi một ly đồ uống không, cũng không có dụng cụ gì dùng để uống.
Trần Chước chú ý động tác của cô, hỏi: “Tìm gì vậy?”
Tiên Bối duỗi hai ngón trỏ ra, ra dấu trong không khí thành một thứ thật dài.
“Ống hút?”
Tiên Bối xác nhận.
Trần Chước dựa về thành ghế, nghiêng đầu, hơi khó hiểu: “Em vẫn luôn dùng ống hút để uống những đồ phủ sữa* à?”
(*) đồ phủ sữa: là những đồ biến tấu từ trà phủ sữa đã giới thiệu ở chương 3
Không phải vậy ư? Tiên Bối chớp chớp mắt.
Người đàn ông nghiêng người ra trước, hai tay đặt lên bàn, tùy ý cầm thân ly lên, xé nắp giấy ra một phần nhỏ: “Cách uống đồ phủ sữa tốt nhất là trực tiếp uống.”
Cổ tay anh hơi vặn: “Như thế này, nghiêng ly, vào miệng là phần sữa trơn trượt, sau đó là thịt quả, cuối cùng là hương trà ngập tràn.”
Trần Chước để ly xuống lần nữa: “Ống hút khó có thể hút được lớp sữa ngay từ đầu, không thể đạt được hương vị tốt nhất.”
Như sấm đánh bên tai.
Thì ra cô vẫn luôn uống sai cách? Đây mới cách uống đúng?
Vậy ly dâu tây phủ sữa lần trước… Nhận xét của cô chắc chắn là có sai lầm lớn…
Có cảm giác xấu hổ như kiểu bị phê bình, mặt Tiên Bối thoáng cái đã đỏ bừng, cô vội vàng nói: “Thật… thật xin lỗi…”
“Xin lỗi gì?” Trần Chước đại khái cũng hiểu ý của cô: “Bình thường em uống trà sữa nhiều, không biết uống đồ phủ sữa như thế nào cũng là đương nhiên.”
Trần Chước cười khẽ: “Trên đời này không có gì là tuyệt đối, em thích uống thế nào thì cứ uống thế đó.”
Tiên Bối vẫn sợ sệt, không dám tùy tiện cầm ly xoài phủ sữa đó lên.
Trần Chước nhìn cô chăm chú, lát sau hỏi: “Cần tôi làm mẫu không?”
Bị nhiễm một đống “hứa hẹn”, Tiên Bối phản ứng hơi chậm, làm mẫu? Làm mẫu gì cơ?
Chưa kịp đáp, đã thấy Trần Chước cầm cái ly trước mặt cô lên lần nữa: “Tôi uống trước một ngụm? Sau đó đến lượt em nhé?”
Lại là cái giọng mang ý cười cợt nhả này.
Mặt Tiên Bối rất dễ bị loại giọng kiểu này giội phỏng. Không chỉ mặt, mà cả tai, đầu đều nóng hầm hập:
… Không phải ý là… muốn uống cùng một ly với cô? Như vậy… có quá thân mật không…
Mấy giây sau, cô nghe thấy người đàn ông cười nhẹ một tiếng, cũng thấy anh để đồ uống xuống lần nữa. Cô cảm giác được anh đứng lên, như định rời bàn.
Nhưng một giây sau, lưng Tiên Bối thẳng băng ra, không dám cựa quậy.
Bởi vì tóc trên đầu cô, bị một bàn tay xoa xoa hai cái, không nhẹ cũng chẳng nặng.
Chủ nhân bàn tay đang cười, hơi thở trầm ấm: “Trêu em đó.”
Thất Bảo Tô