Nguyên Tôn

Chương 105: Phong tình của kiếm

Dịch giả: Đào_muội
Biên: Oa La La

Chỗ cửa thành phía tây nam.

Cuộc giao chiến thảm thiết, mùi máu tanh tràn ngập trong không khí.

Trên tường thành, nguyên khí hùng hồn chuyển động quanh người Lâm Niên. Mỗi lần gã ta ra tay đều hàm chứa sức mạnh bá đạo, núi lở đất mòn. Còn Lục Thiết Sơn cùng mấy vị cao thủ thiên quan cảnh vẫn không ngừng bất chấp xông lên, giao đấu liên tục nhằm mục đích không để cho Lâm Niên không cách nào rảnh tay.

Có điều những cường giả Thái Sơ cảnh không dễ bị ngăn cản như vậy.

Bọn họ có khoảng bảy vị cao thủ thiên quan cảnh. Hiện giờ đã chết mất hai người, mà những người còn lại cả người đầy vết thương, máu tươi, nhìn qua cực kỳ chật vật.

Cho dù là ai thì họ cũng có thể nhìn ra, nhóm Lục Thiết Sơn chẳng mấy chốc sẽ bị đánh bại mà thôi.

Mà cảnh này cũng rơi vào trong mắt của cường giả hai bên.

- Haha, xem ra bọn ngươi không giữ nổi cửa thành phía tây nam rồi.

Vương Triều Thiên đang giao tranh kịch liệt với Chu Nguyên, liên tục cười khẩy. Gã ta nói như thế, định dùng lời nói làm loạn tâm trí Chu Nguyên.

Có điều đối với thủ đoạn này của hắn, Chu Nguyên không hề hoảng sợ. Ngược lại hắn tấn công còn ác liệt hơn. Mặc dù hắn cũng biết cửa tây nam là một nhược điểm, nhưng trước mắt bọn hắn không thể bị phân tâm. Chỉ có mau chóng giải quyết hết đối thủ thì mới có thể xoay chuyển cục diện được.

- Muốn nhanh chóng giải quyết ta? Tiểu tử ngu dốt thật ngông cuồng.

Vương Triều Thiên cũng nhận ra ý đồ của Chu Nguyên,bèn cười châm chọc một cái. Hắn ta là người gian xảo, đương nhiên gã sẽ không liều mạng với Chu Nguyên mà chỉ đánh qua loa. Rõ ràng gã ta đang định giữ chân Chu Nguyên để Lâm Niên công phá cửa tây nam. Điều này khiến cho các cường giả Đại Chu sốt ruột vô cùng.

Ánh mắt Chu Nguyên trờ nên lạnh lùng, nhưng hắn làm như không nghe không để ý mà tấn công ngày càng dữ dội.

Bùm!

Nguyên khí cuồng bạo từ trên cửa thành tây nam phát ra cuồn cuộn. Đám người Lục Thiết Sơn trực tiếp bị chấn động ngã ra, đụng vào tường thành, đều phun ra một ngụm máu tươi.

Lúc này nguyên khí quanh thân của mấy cao thủ thiên quan cảnh đều nhạt nhòa, có thể thấy bọn họ đã bị thương nặng.

Mà những tướng sĩ giữ thành khi chứng kiến cảnh này nhìn về phía Lâm Niên với vẻ sợ hãi. Ngay cả cao thủ thiên quan cảnh cũng không ngăn được hắn ta, vậy thì những binh sĩ bình thường như họ xông lên cũng chỉ có chết mà thôi.

- Chư vị, vương thượng đối xử với chúng ta không tệ. Lúc này chính là lúc chúng ta lấy thân báo quốc.

Ánh mắt Lục Thiết Sơn xẹt qua một tia quả quyết, hắn cất giọng khàn khàn nói.

Những vị cao thủ thiên quan cảnh khác nghe thấy cũng mạnh mẽ gật đầu, trong mắt đều lộ vẻ kiên quyết. Hôm nay, cho dù có phải chết ở nơi này, bọn họ cũng phải kéo theo Lâm Niên.

Vì vậy, dưới ánh mắt của vô số người có mặt tại đó, đám người Lục Thiết Sơn lại lảo đảo đứng lên tiếp tục chiến đấu.

Trong khi đó, Lâm Niên đứng chắp tay, hờ hững nhìn nhóm Lục Thiết Sơn, gã lắc đầu nói:

- Đúng là không biết sống chết. Dựa vào các ngươi mà cũng muốn cản chân ta, đúng là mơ tưởng hão huyền.

Lục Thiết Sơn lau vết máu ở khóe miệng, cười nói:

- Cho dù bọn ta tử trận thì cũng tốt hơn tên phản đồ chạy thoát lúc lâm trận năm đó.

Ánh mắt Lâm Niên run lên, phát ra sát ý nhìn chằm chằm Lục Thiết Sơn, gã gằn giọng nói:

- Xem ra xương ngươi rất cứng? Vậy thì ta phải thử xem, ta có thể bóp nát từng tấc xương trên người ngươi hay không?

Nguyên khí hùng hồn đột nhiên từ trong người hắn bạo phát ra ngoài, tựa như một trận gió bão. Gạch đá dưới chân đều bị chấn động vỡ vụn thành từng vết nứt.

Vút!

Thân ảnh hắn vừa động, hóa thành một cái bóng xông thẳng đến Lục Thiết Sơn.


- Ngăn hắn lại!

Những vị cao thủ thiên quan cảnh khác trông thấy thế thì lập tức hét lên rồi khởi động nguyên khí chuyển động, mạnh mẽ tấn công về phía Lâm Niên.

Bùm!

Nhưng mà nguyên khí quanh người Lâm Niên càn quét một cái, trực tiếp đánh bay bọn họ ra ngoài. Thân ảnh gã chợt lóe lên một cái thì đã xuất hiện trước mặt Lục Thiết Sơn. Bàn tay giống như móng vuốt chim ưng bóp chặt cổ Lục Thiết Sơn, từ từ nâng người hắn lên.

Lâm Niên hơi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Lục Thiết Sơn nói:

-Chỉ bằng năng lực cỏn con này mà giả bộ cứng rắn với ta sao?

Lục Thiết Sơn liếc gã ta với vẻ khinh miệt, trong mắt không hề có một tia sợ chết nào.

Vô số tướng sĩ Đại Chu ở xung quanh đều đỏ mắt khi nhìn thấy cảnh này, bọn họ lập tức gào thét lao đến giết Lâm Niên.

Nhưng nguyên khí bạo phát từ cơ thể Lâm Niên tựa như gió bão, đánh bay bọn họ ra ngoài.

- Ánh mắt ngươi đúng là khiến ta chán ghét. Nếu đã như vậy, ngươi hãy đi chết đi. Yên tâm, chủ tử của ngươi rất nhanh sẽ đến cùng ngươi.

Sát ý trong mắt Lâm Niên biến động, nguyên khí từ lòng bàn tay cũng thôi động ý đồ muốn bóp vỡ đầu Lục Thiết Sơn.

- Nếu như ta là ngươi, thì ta sẽ buông hắn ra ngay lập tức.

Chính vào lúc Lâm Niên định ra tay giết, chợt có một âm thanh lạnh lùng thanh thúy vang lên từ trên tường thành đầy máu tươi.

Lâm Niên hơi ngẩn ra rồi gã quay đầu nhìn sang. Sau đó hắn ta nhìn thấy chỗ tường thành không xa kia, một thiếu nữ mặc bộ y phục màu xanh trắng, đứng trên máu tươi, cặp mắt sáng dường như ẩn chứa một loại sắc bén nào đó nhìn chằm chằm hắn.

-Ngươi vừa nói chuyện sao?

Lâm Niên nhìn chằm chằm Tô Ấu Vi với vẻ hứng thú. Hắn nhìn từ trên xuống dưới đánh giá vị thiếu nữ ở trước mắt, thân thể mềm mại tinh tế. Trong ánh mắt gã lập tức xẹt qua vẻ quỷ dị, gã ta cười híp mắt nói:

- Nhan sắc tiểu nha đầu không tồi. Vừa đúng lúc ta đang thiếu một ái thiếp, xem ra cô rất thích hợp.

Lục Thiết Sơn thấy Tô Ấu Vi xuất hiện liền giãy giụa kịch liệt. Gương mặt đỏ lên khàn khàn nói:

- Tô cô nương, mau đi đi!

Tô Ấu Vi là bằng hữu của Chu Nguyên, hơn nữa quan trọng là cô mới có thực lực dưỡng khí cảnh. Ở đây căn bản không hề có tác dụng gì, cô có đến nơi này cũng chỉ là nộp mạng mà thôi.

Có điều sắc mặt Tô Ấu Vi bình tĩnh. Đôi mắt sáng của cô tĩnh lặng tựa như mặt hồ nhìn chằm chằm Lâm Niên. Cuối cùng cô bất chợt nhoẻn miệng cười.

Nụ cười kia hệt như trăm hoa nở rộ, rực rỡ động lòng người. Trong phút chốc, ngay cả máu me chém giết trên tường thành cũng phảng phất mờ nhạt đi.

Lâm Niên nhìn gương mặt tươi cười của cô, gã liền liếm môi một cái. Trong mắt tràn ngập vẻ nóng bỏng, muốn chiếm lấy cô làm của riêng.

Hắn ta rất thích mỹ nhân, nhưng mấy năm nay những tuyệt sắc mà gã ta đã từng hưởng thụ so với thiếu nữ trước mắt chớp mắt đều ảm đạm thất sắc. Đây không phải là vấn đề chênh lệch nhan sắc mà là khí chất.

- Cô, ta muốn rồi.

Lâm Niên nói chắc như đinh đóng cột.

Nhưng thiếu nữ vẫn không đáp lời. Chẳng qua cô chỉ nâng tay ngọc lên, giữa lòng bàn tay lúc này tựa như xuất hiện một luồng sáng nhàn nhạt. Dường như có một kiếm ảnh màu trắng lẫn đen từ từ xuất hiện.

Kiếm ảnh trong tay ngọc của Tô Ấu Vi vừa khẽ run thì có một tiếng kiếm ngâm vang lên.

Xùy!

Tiếng kiếm ngâm kia truyền ra, ban đầu còn yếu ớt trong phút chốc vang khắp trời đất. Lúc này kiếm khí ác liệt khó tả từ trong người Tô Ấu Vi bạo phát ra.

Lúc này con ngươi Lâm Niên chợt co rút lại, bước chân đang định tiến lên cũng dừng lại. Ánh mắt hắn ta nhìn Tô Ấu Vi trước mắt lộ ra vẻ kinh ngạc tột độ. Gã không thể tưởng tượng được tại sao cơ thể của một thiếu nữ Dưỡng Khí cảnh lại có thể bạo phát ra kiếm khí kinh người như vậy.


Loại kiếm khí đó, ngay cả gã cũng cảm thấy bị uy hiếp vô cùng.

Còn Tô Ấu Vi không để ý đến ánh nhìn của mọi người. Cô tâm thần ngưng định nắm chặt kiếm ảnh đen trắng trong tay. Sau một khắc, cô bất ngờ ra tay, kiếm ảnh hướng về Lâm Niên trước mặt, khẽ chém một cái.

Một trảm vừa chém xuống, tựa như có kiếm khí đen trắng xẹt qua không khí trên tường thành.

Kiếm khí đen trắng gào thét xông tới khiến Lâm Niên cũng dựng cả tóc gáy. Trong mắt gã ta xuất hiện vẻ kinh hãi. Hắn ta không chút do dự thúc giục toàn bộ nguyên khí trong người. Nguyên khí hùng hồn như vỏ trứng bảo vệ hắn bên trong.

Xẹt!

Ngay lúc đó, kiếm ảnh đen trắng rơi xuống, chạm vào khung nguyên khí kia. Sau đó xẹt một tiếng, biến mất một cách quỷ dị.

Kiếm ảnh đen trắng đến đã nhanh, biến mất càng nhanh hơn.

Không chỉ chưa đầy một tức mà còn biến mất giữa trời đất.

Vô số ánh mắt đều gắt gao nhìn về chỗ Lâm Niên. Xung quanh những người đứng sau đều có nguyên khí biến động như cũ, tựa như không bị tổn thương gì.

Ánh mắt Lâm Niên nhìn thoáng qua một chút, trong lòng hắn có phần kinh ngạc. Có điều khung nguyên khí của hắn không hề tan đi, lúc này gã nhìn về Tô Ấu Vi với vẻ lạnh lùng, gã ta lạnh giọng nói:

- Cô đang làm gì?

- Vốn ta không muốn làm chuyện ngắt nụ bẻ hoa, nhưng cô khiến ta có chút bất an. Cho nên ta thấy chi bằng mang thi thể cô về thì cũng có thể chơi đùa một chút!

Ngay khi hắn ta vừa dứt lời thì đã muốn ra tay.

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên hắn thấy những ánh mắt đang nhìn hắn trở nên kì quái.

Ở chỗ mi tâm, lúc này có chất lỏng chảy xuống che khuất đi tầm nhìn của gã. Hắn ta giựt bắn mình, bởi thứ bất ngờ kia chính là một dòng máu tươi nóng hổi.

- Cô, cô đã làm gì?!

Lâm Niên sợ hãi nói.

Máu tươi ào ào chảy xuống. Sau đó, mọi người chỉ thấy một đường máu từ đỉnh đầu Lâm Niên chảy xuống, cuối cùng nhỏ xuống đất.

- Xem ra cửa thành này ngươi không qua nổi rồi.

Kiếm ảnh đen trắng trong tay Tô Ấu Nhi từ từ tiêu tán. Đôi môi đỏ mọng của cô hé mở, nhẹ giọng nói.

Tầm nhìn trước mắt Lâm Niên ngày càng tối. Trong mắt hắn từ đầu đến cuối đều là vẻ khó tin. Sao hắn có thể ngờ được, thiếu nữ trước mặt lại có thể thi triển một kiếm kinh khủng như vậy.

Hơn nữa một kiếm kia, rốt cuộc làm sao phá được phòng ngự của hắn?

Nguyên khí hùng hồn biến động quanh người Lâm Niên lúc này hoàn toàn tiêu tan. Sau đó cơ thể hắn dưới vô số ánh mắt kinh hãi kia, phân ra làm hai, lúc máu tươi đang phun trào, từ từ ngã sụp xuống.

Gương mặt hắn đến tận lúc chết đều là vẻ nghi ngờ, khó hiểu.

Bầu không khí ở cửa thành này lúc này dường như yên lặng như tờ.

Trong khi đó, thân thể mềm mại của Tô Ấu Vi cũng tê liệt ngồi xuống. Lúc này cơ thể yếu ớt của cô đến mức không thể động đậy. Tay run rẩy khẽ nắm chặt lại. Đôi môi đỏ thắm khẽ nâng lên thành độ cong toát ra sự vui sướng.

- Minh Dương…cảm ơn ngươi. Sau này ta nhất định giúp ngươi khôi phục lại sức mạnh.

Trong khí phủ, kiếm ảnh đen trắng kia run lên một cái giống như đáp lại lời nói của cô, rồi trờ nên ảm đạm hơn xưa. Luồng sáng cũng tiêu tán gần như biến mất.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn về cửa thành ở phía xa nơi mà Chu Nguyên đang đứng, khẽ cười.

- Điện hạ…cửa thành này ta đã giúp ngươi giữ được rồi.

Lúc cô vừa dứt lời thì tầm nhìn trước mặt cô đột nhiên biến thành màu đen.

Biến cố xảy ra ở cửa thành tây nam bị tất cả cường giả hai bên phát hiện, lúc này tất cả bọn họ đều bất ngờ. Ai cũng không ngờ được Lâm Niên lại chết trong tay một thiếu nữ dưỡng khí cảnh.

Có điều, việc khiến cường giả phía Đại Tề thở phào nhẹ nhõm chính là sau khi thi triển một kiếm mạnh mẽ kia, thiếu nữ kia tựa hồ cũng mất sức mà hôn mê, không thể xuất ra kiếm thứ hai.

Ánh mắt Chu Nguyên cũng tràn ngập sự phức tạp nhìn sang đó, hắn thấp giọng nói:

- Ấu Vi, cảm ơn.

Nếu như Tô Ấu Vi không ra tay, thì Đại Chu bọn hắn nhất định trả giá nhiều thương vong hơn nữa.

Hắn bèn hít sâu một hơi, thu lại tất cả ưu tư. Sau đó ánh mắt hắn bắt đầu trở nên âm u tựa như giếng sâu hun hút. Hắn nhìn về phía Vương Triều Thiên ở đối diện vẫn còn đang kinh ngạc trước cảnh tượng khi nãy. Bàn tay nắm chặt, Thiên Nguyên Bút lập tức hóa lớn.

Đầu bút sắc bén hệt như mũi thương, chậm rãi chỉ về Vương Triều Thiên. Lúc này sát ý trong mắt Chu Nguyên nồng nặc như muốn tràn ra ngoài. Sau khi không cần lo đến cửa thành tây nam, cuối cùng hắn đã có thể tập trung toàn bộ tinh thần cho cuộc giao chiến trước mắt rồi.

- Ngươi thích chơi phải không?

- Vậy tiếp theo…chúng ta hãy chơi một trận ra trò đi.

- Chỉ sợ…ngươi chơi không nổi thôi!