Ngưu Nam

Chương 92: Cậu nha có thể đừng ngây thơ như vậy được không…

Úy Trác Dương không áp chế được con sâu tham ăn trong miệng, từ phía Nam một đường lái xe tới Ngưu Vương trang, thời gian chính là hạ tuần tháng chín, lúc này đậu phộng trên núi của La Mông đã trồng xuống rồi, vừa muốn bắt đầu thu khoai lang, tên này tới đây, coi như là một lao động cường tráng.


Hai ngày trước lúc La Mông đi bên lò rèn, cũng nói một chút cùng mấy người Tiếu Thụ Lâm, nói anh cuối tuần liền muốn thu khoai lang, tới lúc đó Ngưu Vương trang lại sẽ trở nên cực kỳ bận. Sau đó sáng hôm nay, Tiếu Thụ Lâm bận việc của nhà gã xong, liền định tới Ngưu Vương trang hỗ trợ, thuận tiện gặp gỡ La Mông.


Kết quả gã vừa lên Ngưu Vương trang, liền nhìn tới La Mông và một tên mặt trắng kề vai sát cánh cười tới vui sướng, Tiếu Thụ Lâm hai mắt tối sầm, sau đó giẫm chân ga một cái, “Ầm” một cái trực tiếp liền đụng lên đuôi cái xe việt dã phong cách trên sườn núi.


Một tiếng vang lớn này, dọa La Mông và Úy Trác Dương bên cạnh đang ôn chuyện giật nảy, không hẹn mà cùng xoay mặt nhìn một tầng bụi đất thật dày trên con xe Wuling kia, sắc mặt kỳ quái.
“Mất phanh (thắng xe)“. Tiếu Thụ Lâm từ trên xe xuống, thản nhiên nói.


“Người này là ai vậy?”. Úy Trác Dương không khách khí hỏi han, mịa nó xe việt dã bảo bối này chính là nhập khẩu, còn chưa chạy được hai tháng nữa, liền bị tông rồi, nếu không nể mặt của La Mông, Úy Trác Dương lúc này sớm chửi bới rồi.


“Anh là ai?”. Tiếu Thụ Lâm chậm rãi đi tới, quàng cánh tay lên vai La Mông, hất hất cằm hướng đối phương.
“Cậu ấy là Úy Trác Dương, mấy năm trước bọn mình hùn vốn mở một nhà máy”. La Mông nói xong lại nhìn về phía Úy Trác Dương, chỉ chỉ Tiếu Thụ Lâm, nói: “Tiếu Thụ Lâm, bạn tui”.


Úy Trác Dương vẫn đều biết tính hướng của La Mông, lúc này “bạn” của La Mông chỉ chính là loại bạn nào, gã cũng không rõ lắm. Nếu là “bạn” của La Mông —— trên mặt Úy Trác Dương lại lần nữa treo lên tươi cười, đánh giá Tiếu Thụ Lâm từ đầu đến chân một lần, sau đó phong độ ngời ngời vươn bàn tay phải gã bảo dưỡng tới sạch sẽ gọn gàng: “Xin chào”.


Tiếu Thụ Lâm nhếch khóe miệng cười cười, không hề nghĩ ngợi liền vươn tay bắt tay cùng Úy Trác Dương một chút, cuối cùng còn cầm lắc lắc hai cái: “Xin chào”.


“!”. Chân mày của Úy Trác Dương nhịn không được nhăn nhăn, trên tay người này dính cái gì vậy, đen có xanh có, sờ lên còn có chút dính dính……


“Không phải cậu nói hôm nay muốn thu khoai lang sao?”. Sau khi chán ghét Úy Trác Dương xong, trong lòng Tiếu Thụ Lâm rốt cục thoải mái chút, quay đầu nói với La Mông.


“Bọn họ đã lên núi trước rồi, chúng ta cũng đi lên đi”. La Mông cười cười, lại nói với Úy Trác Dương bên cạnh: “Ông muốn đi cùng bọn tui hay không? Hay là muốn tới bên tứ hợp viện nghỉ ngơi trước một chút?”.


“Lên núi”. Úy trác Dương rất dứt khoát trả lời, lớn như vầy, gã vẫn là lần đầu gặp cảnh tượng thu hoạch quy mô như vầy, dù thế nào đều phải đi theo cảm nhận một chút không khí thu hoạch chứ, ru rú trong nhà để làm gì chứ?


“Được, ruộng khoai lang liền tại ngọn núi đối diện, ông chậm rãi đi qua trước đi, tui đi bên viện tử lấy mấy cái cuốc”. Hiện giờ người tới Ngưu Vương trang làm việc ăn ở đều tại tứ hợp viện, cho nên cơ bản tất cả nông cụ cũng đều để ở đó.


“Ừ”. Úy Trác Dương nhưng thật ra cũng không nói chính mình muốn đi cùng hai người bọn họ, cặp đôi này tám phần là có lời muốn nói, gã đi theo xem náo nhiệt gì chứ.


Đợi sau khi bọn họ đi được một đoạn rồi, lúc này La Mông mới nói với Tiếu Thụ Lâm: “Lần tới đừng làm như vậy, nguy hiểm”.


“Làm gì?”. Tiếu Thụ Lâm giả ngu, gã có thể thừa nhận lúc chính mình vừa mới nhìn tới La Mông và tên đó đứng cùng nhau trò chuyện với nhau vui vẻ thì ghen tuông lập tức dâng lên sao, không nhịn được, liền tông xe việt dã của tên đó sao?


Tiếu Thụ Lâm không thừa nhận, La Mông liền không nói gì, La Mông cũng có chút tức giận, không biết bản thân Tiếu Thụ Lâm thế nào, La Mông chính là vẫn còn nhớ rõ  lần tai nạn xe cộ mấy tháng trước của cậu ta, cảnh tượng người đàn ông này ánh mắt tan rả cả người là máu ngồi ở trong xe, hiện giờ nhớ tới, giống như chính là ở ngày hôm qua.


“Tên đó thích đàn ông hay phụ nữ?”. Một lát sau, Tiếu Thụ Lâm hỏi La Mông.


“Chắc phụ nữ”. Về chuyện này, La Mông cũng không phải rất xác định, trước kia anh gặp qua Úy Trác Dương và một cô gái kết đôi, cũng gặp qua tên đó dẫn một thiếu niên đi thuê phòng, tên này căn bản không kiêng chay mặn.
“Chắc?”. Tiếu Thụ Lâm lập tức liền tóm được trọng điểm.


“Tớ không có gì với cậu ta”. Đi vào nhà kho chứa nông cụ, La Mông cầm ra ba cái cuốc, thuận tiện lại dọn dẹp chút công cụ lộn xộn lại. Dù sao, La Mông cũng sẽ không phát triển phương diện quan hệ kia cùng Úy Trác Dương, hai người bọn họ còn hùn vốn mở nhà máy mà, quan hệ làm phức tạp sau này còn chung sống như thế nào.


“Cậu có biết trong lòng tên đó không nghĩ gì sao?”. Mịa nó, không nghĩ  gì có thể ngàn dặm xa xôi đuổi theo tới ngọn núi này à?


“……”. La Mông giật mình, không nói gì, anh thật đúng là không biết trong lòng Úy Trác Dương nghĩ gì, tên đó ở chung coi như không tồi, hai người hùn vốn mở nhà máy thời gian dài như vậy cũng không có khác biệt lớn lắm, nhưng mà tên này bề ngoài cà lơ phất phơ, tâm tư lại giấu thật sự sâu, trong lòng chân chính nghì gì thì không mấy ai đoán được.


“Sao lại không nói gì? Chê ông đây phiền à?”. Tiếu Thụ Lâm nổi điên.
“Không phải chê cậu phiền”. La Mông kiềm nén cơn giận, không muốn tại thời gian này mâu thuẫn trở nên gay gắt.
“Vậy cậu là cái ý gì?”. Tiếu Thụ Lâm cũng không chịu bỏ qua.


“Rầm!”. La Mông thoáng cái quăng cái sọt tới một góc trong nhà kho, đụng ngã mấy cái xẻng, khiến cho một trận loảng xoảng loảng xoảng vang loạn, khiến mọi người làm việc trong viện tử giật nảy, La Mông đi đến cạnh cửa, hướng bên ngoài nói câu không có việc gì, liền đóng cửa lại.


“Cậu nha có thể đừng ngây thơ như vậy hay không?!”. Đây vẫn là lần đầu tiên La Mông nổi giận với Tiếu Thụ Lâm.
“Ông đây làm sao ngây thơ?!”. Tiếu Thụ Lâm nổi trận lôi đình.


“Cậu còn không ngây thơ? Không ngây thơ cậu tông xe người ta làm gì? Nguy hiểm đó biết không hả? Chuyện lần trước nhanh như vậy liền quên rồi?!”. Nói tới  việc này, La Mông chính là tức  việc này.
“Không phải đã nói rồi sao,mất phanh”. Tiếu Thụ Lâm hơi có chút lo lắng giải thích không thỏa đáng.


“Phanh cái rắm xe! Coi ông đây là con nít ba tuổi hả, đó chính là trên sườn núi!”.
“Ừ, ông đây liền ngây thơ đó, ông đây đi rồi, cậu đi tìm người chín chắn chững chạc đi”.
“…….”. La Mông không lên tiếng.


“Ông đây đi thật đó”. Không giữ lại? Đây là ý gì? Hiện tại làm sao bây giờ? Đi hay là không đi?
“Đi cái gì chứ? Lại đây?”. La Mông nói.
“Để làm gì chứ?”. Liền đi qua như vậy? Rất mắt mặt rồi?
“Bảo cậu qua đây!”. La Mông lại nói.


“Qua liền qua”. Mịa nó, ai sợ ai chứ?
Tiếu Thụ Lâm mới vừa đi phía trước mấy bước, liền bị La Mông một phen đẩy tới trên vách tường, đầu bị ôm chặt, đầu tiên là môi bị chạm một chút, ngay sau đó một cái đầu lưỡi trơn ướt liền chui vào.


“A……”. Tiếu Thụ Lâm hô hấp bị kiềm hãm, rất nhanh liền phản ứng lại, trở tay ôm lấy eo La Mông, làm cho thân thể của hai người dính sát vào cùng một chỗ.


Thật lâu sau, La Mông mới rời khỏi giữa môi lưỡi của Tiếu Thụ Lâm, theo xương cằm của cậu ta, gặm tới cổ của cậu ta, hầu kết độ cong duyên dáng, xương quai xanh…
“Ưm……”. Tiếu Thụ Lâm thở hổn hển, hai tay đã sờ soạng đi vào từ  dưới vạt áo của La Mông…..


“Chờ buổi tối…….”. La Mông có chút thở hổn hển phanh lại.


“Ừ, chờ buổi tối”. Tiếu Thụ Lâm nói xong, lại một lần nữa dán lên môi của La Mông, trước đây gã căn bản không thể hiểu tại sao có ít người sẽ thích ăn nước miếng của người khác, hiện tại trái lại hiểu được, tâm tình nghĩ muốn một người, nghĩ muốn cấp bách kề cận thân cận một người.


Từ trong nhà kho đi ra, tình cảm của hai người lại hâm nóng lên nhiều, điều chỉnh nét mặt một chút, sắc mặt như thường khiêng cái cuốc ra khỏi tứ hợp viện, cùng nhau đi tới ngọn núi trồng khoai lang.


“Tớ nói cậu liền đừng ghen, tớ và Úy Trác Dương thật sự không có gì”. Đi tới chỗ xung quanh không có ai, La Mông lại nói.
“Ai nói ông đây ghen?”. Tiếu Thụ Lâm chết cũng không thừa nhận.


“Ừ, cậu không ghen, dù sao bọn tớ từ trước liền không có gì, sau này liền lại càng sẽ không có gì, cho nên cậu liền đừng suy nghĩ vớ vẩn, vừa mới gặp mặt liền tông xe người ta, rất không tốt”. Lại nói tiếp con xe đó cũng tốn không ít tiền đâu, do đó là Úy Trác Dương, nếu đổi người khác, người ta bắt bồi thường thì sao?


“Hai người trước kia thật không có gì?”. Tuy rằng khuông muốn thừa nhận, nhưng mà mới nãy lúc gã thấy hai người này đứng cùng nhau, thế nhưng cảm thấy có chút nóng máu, loại cảm giác này làm cho Tiếu Thụ Lâm rất là khó chịu.
“Này còn không phải ghen?”. La Mông cười nói.


“Hừ, tớ chính là hỏi một chút”. Tiếu Thụ Lâm hừ mũi, thứ ghen tuông đó, là loại người lớn bọn họ cần ăn hay sao?


La Mông và Tiếu Thụ Lâm một đường đi tới trên núi, rất nhanh liền nhìn tới Úy Trác Dương đang ngồi ở ven ruộng khoai lang gặm khoai lang, tên này gặm vỏ khoai lang dính bùn, phun ra một bên, sau đó liền ăn thịt khoai lang bên trong.


“Khoai lang này nhà ông ăn ngon thật”. Úy Trác Dương thấy bọn La Mông qua đây, liền giơ khoai lang lên trước mặt bọn họ.
“Vậy tới lúc ông về tui lấy nhiều cho ông chút”. Thứ khác khó mà nói, khoai lang một đống.


“Cũng không cần nhiều quá, một bao tải là được”. Tới lúc đó gã còn chứa mấy thứ khác nữa, lần này gã chay xe việt dã tới đây có thể chứa đồ, thùng xe sau không gian lớn không nói, ghế sau và ghế phó lái đều có thể để không ít đồ.


“Ừ, tới lúc đó đặc biệt lấy củ ngon cho ông”. La Mông cười cười, lại nói tiếp hai người bọn họ cũng hợp tác đã nhiều năm rồi, hiện giờ đối phương ngàn dặm xa xôi lái xe lại đây, mới nãy cậu quả thật là không tiếp đón tên này chu đáo.


“Bạn chí cốt!”. Úy Trác Dương giơ ngón tay cái lên với La Mông. “Nói coi, bạn thân ông một năm này làm thật không tệ, lúc mới đầu tui còn tưởng ông làm cái mảnh đất ba năm mẫu vừa làm vừa chơi kìa, không nghĩ tới lúc này mới chưa tới thời gian một năm, ông liền tự từ tiểu thương gia thăng cấp thành đại ịai chủ rồi. Thật giỏi!”.


“Hắc, quá khen”. La Mông vẫn là có chút không dám nhận danh hiệu đại địa chủ này, địa chủ người ta có ai không phải lương thực đầy kho chứ, liền anh nợ nần một đống như vậy còn không biết xấu hổ xưng địa chủ?


“Làm việc đi, đừng thất thần”. Tiếu Thụ Lâm nói xong liền đưa cho mỗi người một cái cuốc.
“Được, làm việc đi”. Úy Trác Dương nhét non nửa củ khoai lang còn lại vào miệng, liền từ mặt đất đứng lên, cầm lấy cái cuốc chuẩn bị làm việc một trận.


“Anh biết làm việc nông chứ?”. Tiếu Thụ Lâm hỏi Úy Trác Dương.
“Không biết có thể học mà”. Úy Trác Dương cũng là tự tin tràn đầy.


Tiếp theo, La Mông liền nhìn đến hai người kia đều tự chọn một luống khoai lang, mải miết đào khoai lang lên, Tiếu Thụ Lâm chân chính bắt đầu làm việc nông cũng chưa được mấy tháng, đào khoai lang cũng là lần đầu, Úy Trác Dương hoàn toàn là lính mới, hai người kia lúc mới bắt đầu cũng là tám lạng nửa cân, hở ra là liền đào hư một hai củ khoai lang lớn.


Dần dần, sai biệt thể lực liền lộ ra, Tiếu Thụ Lâm một năm nay ăn rất nhiều đồ ngon của Ngưu Vương trang, thân thể được dưỡng tới vô cùng khỏe mạnh, hơn nữa mấy tháng nay lại bắt đầu tập võ, còn có lúc cá nước thân mật cùng La Mông, tựa hồ cũng là bị linh tuyền tẩm bổ qua, tuy rằng chính gã cũng không biết.


Người này thể lực tốt, vung cuốc một đường từ đầu này lật tới đầu kia, lật xong một luống lại đổi một luống khác, từ đầu này lật tới đầu kia, lúc làm tới hăng say, cởi áo ra, lộ ra một thân cơ thể rắn chắc, còn khinh miệt liếc nhìn Úy Trác Dương một cái, ánh mắt đó rõ ràng chính là đang nói…….gà bệnh!


Úy Trác Dương cũng là người cường tráng, mịa nó, đây là bị người xem thường? Khi gã mấy năm nay  tập gym đều là toi công?


Úy trác Dương biết Tiếu Thụ Lâm coi gã là tình địch, lúc này là ra oai, muốn dìm hàng gã, chuyện tình địch hay không tình địch tạm thời để lại tới sau này nói sau, Úy Trác Dương gã lớn như vậy phục qua ai chứ? Muốn dìm hàng gã? Không dễ dàng như vậy?


Ngày này bọn họ lên núi muộn, những người khác đã sớm kết nhóm tốt làm việc rồi, bây giờ đào khoai lang La Mông ra giá tiền công là tám xu một cân, những nam nữ này kết thành nhóm nhỏ, La Mông mặc kệ giữa bọn họ chia tiền công như thế nào, tới lúc đó các nhóm nhỏ thu được bao nhiêu khoai lang, anh liền tính bấy nhiêu tiền công cho nhóm bọn họ.


Mấy người La Toàn Quý, Biên Đại Quân hôm nay cũng bận rộn nhiều việc, hai người bọn họ cộng trưởng làng La Toàn Thuận và La Hán Lương con của ông, đang chở dây khoai lang tới sườn núi đất nhỏ, đám dây khoai lang này sau khi thu hoạch không thể phơi nắng dưới nắng to, bằng không phơi héo quắt heo liền không thích ăn, phải để ở trong phòng râm mát, còn phải thường xuyên lấy ra hong gió, tránh thối mất.


Sài Phượng Hương và La Tiến Hỉ theo thường lệ vẫn là chăm sóc trâu và đàn gà, còn có một ít việc vặt linh ta linh tinh, Liễu Như Hoa và La Chí Phương lại phụ trách ở trong viện tử cân ký ghi sổ, người thu khoai lang đầy núi lớn, một ngày trôi qua cũng là rất khả quan.


Nhìn thấy hai người Tiếu Thụ Lâm và Úy Trác Dương đều là nhiệt tình tràn đầy, La Mông đành phải thả cái cuốc xuống bên cạnh, ngồi xỗm trên mặt đất bắt đầu nhặt khoai lang.
“Cậu”. Bên này La Mông đang nhặt khoai lang bỏ vào trong bao tải, dưới triền núi vang lên một tiếng trẻ con giòn tan non nớt.


“Sao các cháu tới đây vậy?”. La Mông xoay đầu, liền nhìn tới La Mĩ Tuệ và La Mĩ Linh chạy tới hướng bên anh, hai cô bé này sau khi tập võ cùng Bặc Nhất Quái, cả người đều có vẻ khỏe khoắn không ít, sớm liền không còn  dáng vẻ yếu ớt ngày trước lúc vừa tới làng Đại Loan nữa.


“Bà ngoại nói hôm nay chỗ cậu đào khoai lang”. La Mĩ Tuệ hai ba bước  chạy tới bên La Mông, ngồi xổm bên cạnh anh, liền đáp lời.
“Hai đứa tự tới đây?”. Chỗ này còn phải đi một đoạn đường mà.
“Mẹ mang bọn cháu tới đây, mẹ muốn đưa thịt qua đây”.


“Vậy vừa khéo, hôm nay hai đứa liền giúp cậu đào khoai lang đi”. Muồi dù nhỏ cũng là thịt á, hai sức lao động này tuy nhỏ, làm việc cũng là không tồi.
“Cậu!”. La Mĩ Tuệ nhíu mày gọi La Mông một tiếng.
“Sao?”. La Mông biết, con bé này bày ra nét mặt này liền nói lên nó mất hứng.


“Cậu nói cho bọn cháu thật nhiều dâu tây!”. La Mĩ Tuệ nói.


“À, cái này à, chờ cậu thu xong khoai tây khoai lang, liền thu óc chó hạt dẻ, tới lúc đó liền phải dựng mấy cái lều lớn trồng rau xanh dưa leo, tới lúc đó cậu đặc biệt để một cái lều lớn trồng dâu tây, được không?”. Trồng chút dâu tây thật cũng rất tốt, dù sao Tiếu Thụ Lâm cũng thích ăn, thuận tiện còn có thể bán kiếm chút tiền, qua năm mới một đoạn thời gian thì giá dâu tây cũng là khá ổn.


“Vậy cậu đừng quên đó!”. La Mĩ Tuệ vẫn là có chút không yên tâm lắm, trước đó cậu nó đáp ứng bọn nó nói sẽ trồng dâu tây, hai chị em nó liền mỗi ngày ngóng trông, kết quả mấy tháng nhoáng cái trôi qua, còn chưa thấy La Mông trồng dâu tây, hai đứa nó liền thì thầm, cậu có phải quên mất dâu tây rồi hay không?


“Yên tâm đi, không quên đâu, nếu hai đứa thật sự lo lắng, tới lúc đó nhắc cậu lại lần nữa là được mà?”. La Mông cam đoan nói.
“Vậy được rồi”. La Mĩ Tuệ nhăn mặt nhăn mũi nhếch miệng cười, trên mặt cũng là yên tâm rồi.


“Mĩ Linh à, tới, cháu và chị cùng nhau nhặt khoai loang ở chỗ này, cậu chở đám khoai lang đựng trong bao này về trước, được không?”. Tính cách của La Mĩ Linh liền không hướng ngoại như La Mĩ Tuệ, cô bé này bình thường liền một bộ bộ dáng người lớn nghiêm trang, làm cho người ta nhìn thấy cũng cảm thấy có chút tức cười, trừ bỏ nói quá ít, cái khác cũng đều rất tốt.


“Dạ”. La Mĩ Linh trịnh trọng gật đầu.
La Mông từ cách đó không xa dắt mấy con trâu qua đây, treo hai bao tải đựng khoai lang lên trên lưng trâu, sau đó liền vội vàng dắt mấy con trâu này đi hướng tứ hợp viện.


“Lão Chu à, một lần dắt nhiều trâu như vậy à?’. Chị gái đồng dạng vội vàng dắt hai con trâu trên sườn núi xuống chạm mặt La Mông, liền cười chào hỏi cùng La Mông.
“Oa, chị gái chị lại tới nữa?”. La Mông vừa thấy, đây này một gương mặt quen thuộc.


“Hài, mỗi cuối tuần tới chỗ cậu làm việc làm tới thành thói quen rồi, một tuần nếu không tới, cả người cũng khó chịu”. Tính tình của chị gái này cũng thật là ngay thẳng phóng khoáng.


“Vậy sau này chị thường xuyên tới đi”. Đừng nhìn chị gái này là nữ, làm việc chính là một người lão luyện.


“Thường xuyên tới là chắc rồi, nhưng mà lão Chu này, không phải chị nói cậu, giá tiền công này cậu định cũng quá thấp rồi, tám xu một cân, mỗi người ít nhất phải đào hơn sáu trăm cân khoai lang mới có thể kiếm được 50 đồng”.
“Sao, chị làm không nổi à?”.  Nhìn qua không giống.


“Ha ha ha, chị nhưng thật ra làm nổi, chính là một cô gái trong nhóm chị, vừa nghe nói hơn sáu trăm cân, sợ tới mức chân đều nhũn rồi”. Chị gái nói xong liền cười ha ha, nhớ năm đó lúc cô còn con gái, cũng không yếu ớt như vậy.


“Việc này cũng không thể trách em, chị xem bây giờ trên thị trường khoai lang mới bán được bao nhiêu tiền một cân? Một đồng có đôi khi đều chưa bán được ấy chứ, liền mấy xu, em trồng khoai lang vừa xới đất gieo hạt vừa bón phân làm cỏ, khó khăn lắm mới trưởng thành, hiện giờ còn phải trả tám xu thuê người thu hoạch, chị xem, nếu em có thể không lời không lỗ coi như không tồi rồi, đừng tới lúc đó lỗ vốn còn mơ mơ hồ hồ”. La Mông kêu liền kêu oan, việc giá tiền công thấp thật không thể trách anh.


“Lỗ à, lão Chu cậu nhưng đừng nghĩ gạt chị nha, chị cũng làm qua buôn bán rồi, liền khoai lang đầy núi lớn này của cậu, một cân không nói một xu, chỉ cần có thể kiếm được mấy hào, cộng lại cũng có thể kiếm không ít”.  Làm qua buôn bán chính là khác biệt, không dễ gạt được”.


“Có đâu chị, coi chị nói kìa”. La Mông lau lau mồ hôi trên trán.


“Này, cậu đừng giả vờ, giá tiền công thấp như vậy, nếu không phải xem xét chỗ cậu ăn ở đều coi như không tồi, một đám người cũng rất náo nhiệt, lúc về còn có thể nhân tiện mua chút lương thực rau dưa, ai còn tới chỗ cậu đảm đương lao động giá rẻ chứ”. Chị gái sức chiến đấu quá mạnh mẽ.


“Vậy nếu không, trưa nay lại bổ mấy trái dưa hấu để mọi người giải khát?”. La Mông chiến bại, đành phải  hy sinh mấy trái dưa hấu trong kho lạnh.
“Chị thấy được đó”. Chị gái sắc mặt bình tĩnh, xoay mặt liền gọi điện thoại cho một người trong nhóm: “Lão Chu nói trưa nay có dưa hấu”.


“Oh oh oh!”. Trên núi rất nhanh liền truyền tới một trận tiếng hoan hô to rõ.
La Mông bê khoai lang đặt ở bên cạnh mương nước, Liễu Như Hoa liền xúi La Chí Phương bảo khoai lang La Mông chở về cũng cân lên, nói là muốn xem bọn La Mông một ngày có thể thu bao nhiêu khoai lang về.


Sau khi cân để mấy ông bác bà bác bên cạnh mang ủng cao su phụ đeo bao tay cao su phụ trách cọ rửa, khoai lang thu hoạch trong ngày căn bản không để lại, tới lúc đó hoặc là phơi nắng thành khoai lang khô hoặc là nghiền qua sau đó trộn ra tinh bột, làm thành bột khoai lang linh tinh.


Sau khi La Mông dỡ khoai lang xuống liền vào tứ hợp viện, bắt chuyện cùng chị anh: “Hôm nay Mĩ Linh Mĩ Tuệ ở bên em, buổi tối liền đưa hai đứa nó về”.


“Ừ, bây giờ đều ở trên núi hả? Hai đứa này gấp tới mức đều quên cầm nón theo”. Lúc này La Hồng Phượng đang nói chuyện muối  rau cùng dì Hương, thấy La Mông nói như vậy, liền đứng lên lấy hai cái nón che nắng sau thùng xe ba bánh đưa cho La Mông.


La Mông nhìn nhìn hai cái nón che nắng của hai cô bé, một cái màu trắng một cái màu hồng nhạt, bên trên đều đính hoa ruy băng, thoạt nhìn rất đẹp, đáng tiếc chủ nhân chúng nó không thích.


“Sợ nóng, không thích đội “. La Mông cười cười nói, hiện tại anh cũng hiểu chút tính cách của hai cô cháu gái này, nón này tám phần là hai đứa nó cố ý bỏ lại. Loại ngày nắng to như vầy ở lại trên núi, nếu không đội nón, gió núi thổi cũng rất mát mẻ, cũng không cảm thấy nóng lắm, bất quá ngày này phơi nắng qua, người liền đen thùi, đội nón đỡ một chút, phơi nắng sẽ không bị khủng khϊế͙p͙ như vậy, nhưng mà mồ hôi hơi nóng đều nghẹn ở trong nón, khó chịu.


“Em nói hai đứa nó phải đội, nếu không cũng đừng phơi nắng, bảo hai đứa nó về nhà chờ”. Làm mẹ có đôi khi chính là bá đạo không nói lý như vậy.


Lúc La Mông cầm theo hai cái nón che nắng này lên núi, quả nhiên, hai chị em liếc mắt nhìn cái nón trong tay anh một cái, liền không hẹn mà cùng  quay mặt đi.
“Mẹ hai đứa nói, không độ nón liền không cho ở lại trên núi”. La Mông nhắn lại mệnh lệnh của chị anh.


“Cậu đừng nói cho mẹ là được mà?”. La Mĩ Linh liền đưa ra ý xấu.
“Cháu xem đi, trên núi nhiều người như vậy mà”. La Mông chỉ chỉ người làm việc nông đầy núi lớn, để cô bé biết việc này khẳng định là không gạt được.


“Ài…….”. La Mĩ Linh thở dài, bất đắc dĩ từ trong tay La Mông đón lấy cái nón che nắng màu hồng nhạt của chính mình, đội ở trên đầu.
“Mĩ Tuệ”. Cô bé này còn giả vờ.
“…….Dạ”. La Mĩ Tuệ thấy không trốn được, cũng chấp nhận số phận.