Ngưu Nam

Chương 74: Lại đi Đồng thành

Edit: Hạ Chi
Beta: Mèo
Đậu của nhà La Mông hot rồi, tiệm online của La Hưng Hữu lúc mới khai trương bán đều là gói đậu tám đồng miễn phí giao hàng thử xài, chờ nhóm hàng đầu tiên gửi đi không bao lâu, khách hàng quen lập tức ồ ạt kéo đến.


Những người này mua ít thì ba năm cân, nhiều thì mấy chục cân, thậm chí có người một lần mua mấy trăm cân, mua nhiều quá chuyển phát nhanh không dễ, theo nhu cầu của hộ khách hoặc là chuyển phát chậm hoặc là gửi hậu cần.


Nếu gửi hậu cần thì phải đưa hàng đến bên Vĩnh Thanh, Trấn Thủy Ngưu không có công ty hậu cần, La Mông bảo La Hưng Hữu đưa hàng cho người của công ty Tiếu Thụ Lâm, chỉ cần viết rõ địa chỉ ở trên giấy, lại viết thêm ở trên gói hàng rồi để cho bọn họ chở đến công ty hậu cần ở Vĩnh Thanh là được.


Vì La Hưng Hữu coi như là là hộ khách trường kỳ nên người của công ty Tiếu Thụ Lâm thu phí khá rẻ. Thêm nữa bọn họ cũng đều rất thân quen với những người bên công ty hậu cần, lúc giao hàng người ta không thu phí vận chuyển cũng sẽ không xằng bậy.


Một phương diện khác là cũng tăng thêm một khoản thu nhập cho công ty vận chuyển của Tiếu Thụ Lâm, chung quy giao hàng này không giống đón khách.


Buổi sáng lúc nào đó bốc hàng lên trên xe rồi chạy cả ngày khắp nơi cũng không sao, chờ khi nào có thời gian hoặc là tiện đường thì qua công ty hậu cần gửi hàng hóa, không lỡ việc đón khách khác.


Bán đậu nào cũng được nhưng đậu tương thì La Mông liền không nỡ bán lắm. Chủ yếu là bên bọn họ còn cần làm đậu hũ, tiệm bên La Hồng Phượng mỗi sáng còn phải xay sữa đậu nành bán, cũng may hồi trước anh trồng nhiều.


La Mông tính một chút, ước chừng đại khái số lượng mình cần dùng, sau đó để riêng chỗ đậu đó riêng ở trong một cái nhà kho, còn lại, mỗi chiều La Hưng Hữu đến đây đóng gói chở hàng, bán hết liền thôi.


Ngày hai anh em La Hán Vinh và La Hán Lương trở về, La Mông và Tiếu Thụ Lâm vừa vặn đi thành phố. Lần này hai người bọn họ không chở dưa hấu mà là chở hai cây cẩu kỉ đi nhà Trần Phúc Hán thầy của đầu bếp mập Hầu Tuấn.


Lần trước vì để Bàn tử dạy La Hồng Phượng làm nước sốt trộn đậu hủ kia, La Mông cũng đã gửi một ít mật hoa cho Trần Phúc Hán. Hiện giờ món đậu hũ trộn nước sốt này ở Đại Thủy Ngưu nhũ phẩm bán rất đắt hàng, gần đây trên Ngưu Vương trang không có bao nhiêu việc, cả sân người già đều làm đậu hũ hết.


Dù không phải chỉ vì bí quyết rang hạt dưa thì La Mông cũng cũng muốn tự mình đi qua một chuyến, bày tỏ một chút lòng biết ơn.


La Mông và Tiếu Thụ Lâm đi ra ngoài sớm, lúc hai người bọn họ đến nhà Trần Phúc Hán thời gian còn không đến chín giờ, Bàn tử đã gọi điện thoại cho thầy gã trước, cho nên lúc này Trần Phúc Hán cũng không đi ra ngoài.


Trần Phúc Hán người cũng như tên, bộ dạng vừa cao lại mập, hói đầu rất nghiêm trọng nên dứt khoát cạo trọc luôn, tiệm ăn nhà bọn họ gọi là “Tiệm cơm lão Trần gia”, mở ở khu nhà cổ trong thành phố.


Nghe nói tổ tiên nhà bọn họ đầu tiên là bán mì lập nghiệp, lúc đầu chỉ là bày cái sạp, sau đó mở quán mì, sau rồi lại mở tửu lâu. Khi đó Trần gia nhà bọn họ gia đại nghiệp đại (1), cũng được tính là danh gia vọng tộc (2) của bản địa.


(1) gia đại nghiệp đại: nhà bự, sản nghiệp lớn = có tài sản có của cải
(2) danh môn vọng tộc: gia đình giàu có, danh tiếng


Thế sự rung chuyển, trải qua một loạt gột rửa của chiến loạn và cải cách chính trị, Trần gia lớn như thế đến nay cũng chỉ có tòa nhà cổ này. Đây còn là vì ông của ông ấy tự mình bỏ tiền mua về, đoạn thời gian  rất lâu trước nó là thuộc về nhà người ta.


Tiếu Thụ Lâm đậu xe ở trước cổng nhà, La Mông liền xuống xe trước. Tòa nhà cổ này tọa lạc ở mảnh đất nhà cao tầng san sát của nội thành, nhiều ít có vẻ có chút lạc lõng. Thế nhưng tại bên trong một mảnh sắp thép xi măng này nó lại có vẻ trân quý hiếm có.


“A Hán a, khách tới rồi!”. La Mông còn chưa kịp ấn chuông cửa, bên trong cửa sắt đã có một bà lão bảy tám mươi tuổi la lên.
“Đến liền đến thôi, mẹ trước mở cửa kêu bọn họ vào trong đi”. Trong nhà người đàn ông lớn tiếng trả lời.


“Mau vào! Mau vào!”. Bà  lão mở cửa sắt, vui vẻ ngoắc La Mông và Tiếu Thụ Lâm.
“Dạ”. La Mông và Tiếu Thụ Lâm đều có chút không thích ứng, đây cũng nhiệt tình quá.


“A Hán a, con đang làm cái gì đấy? Còn không nhanh ra đây”. Bà tiếp đón La Mông và Tiếu Thụ Lâm ngồi ở dưới bóng cây trong sân trước, quay đầu lại hô một câu về phía trong nhà.


“Mẹ ơi, đừng giục, đây không là đến ngay sao?”. Lúc nói chuyện, Trần Phúc Hán liền từ trong nhà đi ra, trong tay còn cầm một cái khăn lau đang lau lau. Ông thấy trong viện ngồi hai cậu thanh niên liền hỏi: “Hai cậu ai là La Mông vậy?”.
“Là cháu”. La Mông cười cười nói: “Cậu ấy là Tiếu Thụ Lâm.”


” Ài, tôi còn tưởng hai cậu ít nhất cũng phải giữa trưa mới tới, lúc này mới mấy giờ”.


“Mùa hè nắng lớn, bọn cháu lại quen dậy sớm nên rất sớm liền đi”. Bình thường trường hợp này Tiếu Thụ Lâm đều không thích nói chuyện lắm, lúc này La Mông liền sẽ tự động tự giác chịu trách nhiệm chào hỏi cùng người khác.


“Thằng nhóc Hầu Tuấn ở chỗ cậu làm ăn ra sao?”. Làm thầy đến cùng vẫn là quan tâm đệ tử.
“Cháu thấy cậu ấy thích ứng rất tốt”.
“Làm được việc không?”.
“Rất tốt ạ, tất cả mọi người đều rất thích đồ ăn cậu ấy làm”.


“Hắc, làm tốt là được rồi”. Trần Phúc Hán cười cười liền kéo đề tài đến chủ đề chính: “Nghe nói bây giờ cậu muốn bí quyết rang hạt dưa?”.
“Đầu tiên cháu còn phải cảm ơm chú lần trước dạy bọn cháu làm cái nước sốt kia, dùng rất tốt”. La Mông nói


“Biết tốt là được”. Nếu không phải xem ở phân thượng La Mông là chủ thuê của Hầu Tuấn, đại khái trước đó Trần Phúc Hán cũng sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy, thằng đệ tử kia của ông lười nhác, muốn kiếm được một công việc trường kì thì còn thật rất không dễ dàng.


“Cháu biết chuyện lần trước là cháu được lợi, lần này thì khác, lần này cháu nghe Bàn tử nói chú thích tự mình trồng rau cây ăn trái, cháu liền thuận đường mang chút đồ tới đây, cũng không phải đồ quý giá gì, chính là một chút tấm lòng”.


“Cái gì vậy?”. Lòng tò mò của Trần Phúc Hán cũng nổi lên, lần trước Bàn tử gửi về mấy chai mật ong kia, ông liền rất là hài lòng.
“Đều để ở trên xe ạ, hay là chúng ta chuyển nó xuống trước?”. La Mông chỉ chỉ chiếc xe của Tiếu Thụ Lâm ở ngoài sân, nói.


“Đi a, đi xem đi xem một chút”. Trần Phúc Hán cũng không ngại ngùng, lập tức dẫn đầu đi ra sân.
“Ôi, đây là cây cẩu kỷ mà? Bộ dạng thật không tệ”. Chờ đến bên ngoài, vừa nhìn vào hai cây cẩu kỷ ở thùng xe, Trần Phúc Hán quả nhiên thích.


“Hạt cẩu kỷ là ăn không ít, nhưng cây cẩu kỷ thì thật đúng là lần đầu tiên thấy”. Bà lão nhà bọn họ ngưỡng cổ nhìn cả buổi cũng cảm thấy mới mẻ.
“Hay là chuyển vào trong sân trước đi?”.
” Đúng đúng, chuyển vào trong sân trước, nắng lớn đừng để bị phơi héo”.


“Các cậu sao lại đem đến nhiều thứ như vậy chứ, ôi trời, trái dưa hấu lớn vầy, lớn vậy làm thế nào ăn được hết chứ?”.
“Ha ha, đều là nhà mình trồng ở trên núi, không phải đồ hiếm gì ạ”.


Lần này La Mông đến nhà Trần Phúc Hán không chỉ mang theo hai cây cẩu kỷ mà còn mang theo không ít trái cây rau dưa trên đỉnh núi nhà mình, giống loại dưa hấu và bí đỏ này kích cỡ bự, mới mấy trái đã xếp thành một đống cho nên trông có vẻ đồ sộ.


“Hầu Tuấn nói với tôi bí đỏ nhà các cậu cũng không tệ”. Chuyển mấy thứ này vào trong sân, Trần Phúc Hán liền nói.
“Cũng tạm ạ”. La Mông cười cười đứng ở phía sau ông nói.


“Lúc trước tôi cũng có nghe nói thằng nhóc Mã Từ Quân tới làng Đại Loan các cậu thu mua rau, nhưng mà hiện giờ nó cơ bản đều là thu mua rau của làng các cậu, rau nhà các cậu giống như là không bán ra ngoài nữa?”.
“Dạ, chỗ cháu chủ yếu vẫn là nuôi trâu”.


“Nghe Hầu Tuấn nói cậu định đem bí đỏ này cho trâu ăn?”. Trần Phúc Hán nói, liền lấy ra con dao nhỏ gọt một miếng da bí đỏ, tiếp theo lại  một dao lại gọt miếng thịt bí đỏ tiếp theo, bỏ vào miệng nhai nhai, đầu tiên là nhướn mày, sau đó lại nhíu lại rất sâu: “Cậu lấy cái này cho trâu ăn?”.


“Còn chưa cho ăn ạ, chưa ạ, bí đỏ mới vừa chín, vẫn chưa nghĩ ra phải xử lý như thế nào”. La Mông vội vàng liền nói.
“Ừm, bí này không tệ, đừng cho trâu ăn, phí phạm”. Liền Đồng thành bọn họ, cũng không bao nhiêu người có thể ăn bí đỏ ngon như vậy.


“Hì hì, cháu sẽ suy nghĩ lại”. Việc này La Mông quả thật là cần cân nhắc thêm.


“Lần này cậu không phải muốn bí quyết rang hạt dưa sao? Điều kiện của tôi cũng rất đơn giản, sau này mùa nào cậu có trái cây rau dưa nào số lượng nhiều một ít thì cung cấp cho tiệm nhà tôi một đám hàng. Tôi chỉ cần một đơn hàng thôi, không cần thường xuyên đổi, giống bí đỏ ấy, bắt đầu từ mùa này có thể hái tới tháng mười tháng mười một, trong khoảng thời gian nà mỗi ngày cậu  liền cung cấp cho tiệm nhà tôi mấy chục trái bí đỏ là được, cậu thấy sao?”. Trần Phúc Hán đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp đưa ra điều kiện của mình.


“Giá  cả ạ?”. Làm ăn là làm ăn, La Mông cũng đâu ra đó.


“Khách bên tôi không giống Cực Vị Lâu xa hoa như vậy, giá cao quá cũng không được. Sau này nếu đổi rau khác, chúng ta tới lúc đó nói sau, trước mắt đám bí đỏ này thì hai đồng một cân thấy sao?”. Bí đỏ thứ này lúc mắc  nhất cũng chỉ là giá này.


“Được ạ, nhưng mà mỗi ngày số lượn trung bình của hàng hóa phải căn cứ vào tình huống hai bên chúng ta cộng đồng điều chỉnh”. La Mông rất sảng khoái đáp ứng.


Hai đồng một cân cũng không tính quá rẻ, vả lại số lượng ông ta muốn cũng không phải đặc biệt nhiều, La Mông cho rằng không cần thiết phải mặc cả, huống chi nói không chừng sau này một ngày nào đó mình còn có chuyện lại cần ông ấy giúp.


Trần Phúc Hán này là thầy của cả Mã Từ Quân, Quách Đại Oa và Hầu Tuấn, ông ta muốn nhập hàng từ chỗ anh, La Mông không có đạo lý từ chối. Hơn nữa người này mấy đời đều làm nghề này, nếu bàn về nhân mạch ở Đồng thành, chắc gì Mã Từ Quân đã rộng bằng, người ta chẳng qua là bất hiển sơn bất lộ thủy* mà thôi.


*bất hiển sơn bất lậu thủy: sống không phô trương, thoạt nhìn rất bình thường.
“Vậy thì không thành vấn đề, ha ha ha, mấy thứ hạt dưa hạt hướng dương của cậu kia muốn làm thế nào thì đến lúc đó kêu Hầu Tuấn chỉ cho là được”.


Mấy thứ hạt dưa, tương sốt, chung quy không phải là món chính, đối Trần Phúc Hán mà nói cũng không phải vô cùng quan trọng, cho ra ngoài  liền cho ra ngoài, ông cũng không cảm thấy rất tiếc. Mà dù ông không cho thì La Mông cũng có thể đi hỏi người khác, tuy rằng làm ra mùi vị không giống hoàn toàn, nhưng có thể làm ra xấp xỉ 9/10, hạt dưa mà thôi, ăn cho vui, có mấy ai lại tỉ mỉ phân loại chứ?


Hơn hai giờ chiều, La Mông và Tiếu Thụ Lâm ăn uống no đủ từ nhà Trần Phúc Hán ra về, Trần Phúc Hán này tay nghề quả nhiên cao siêu, ông ta tùy tay dùng mấy nguyên liệu hôm nay bọn La Mông mang tới làm vài món ăn, mùi vị kia liền rất đặc biệt.


Nhất là dùng bí đỏ nấu nồi canh kia, La Mông và Tiếu Thụ Lâm mỗi người ăn hai chén còn thấy thèm.
Sau khi lên xe sau La Mông nhìn nhìn Tiếu Thụ Lâm, thấy trên mặt cậu ấy không có biểu cảm gì bèn nhịn không được hỏi một câu: “Hôm nay muốn về luôn sao?”


“Không về”.  Nói xong, Tiếu Thụ Lâm liền khởi động xe.
“Vẫn đi cái khách sạn chúng ta lần đầu tiên đi à”. La Mông nói.
“Ừ”. Tiếu Thụ Lâm khóe miệng tươi cười, đánh tay lái liền đi hướng phía La Mông nói.


“Lần này cậu đều nghe tớ?”. Trên giường, Tiếu Thụ Lâm nằm ở trên người La Mông, lại xác nhận một lần cuối cùng.
“Đều nghe lời cậu”.  La Mông hơi hơi híp mắt, đưa tay sờ sờ khuôn mặt Tiếu Thụ Lâm.


“Còn dám chiêu trò cậu liền xong đời”. Tiếu Thụ Lâm túm tay La Mông không nhẹ không nặng cắn một cái.
“Tớ không chiêu trò, lần đó là khó kìm lòng nổi”.  La Mông thanh minh thay chính mình.


“Khó kìm lòng nổi?”. Tiếu Thụ Lâm dùng khàn khàn tiếng nói cười cười, sau đó gã buông tay La Mông ra, ngậm lấy hầu kết của la Mông, hai tay thô bạo xoa nắn thân thể La Mông, giống một con dã thú táo bạo, cường hãn mà nguy hiểm.


La Mông mở ra hai chân nhiệt tình mời gọi Tiếu Thụ Lâm nhanh chóng chiếm lấy anh. Anh gấp gáp muốn cùng người kia kết làm một thể, nhìn bộ dáng cậu ấy ở trên người mình rong ruổi động tình, ở  trên hay dưới lại có vấn đề gì, anh thầm mong nhìn thấy người mình thích điên cuồng say mê vì chính mình…….


“Sướng sao?”. Xong hiệp một, Tiếu Thụ Lâm ngậm môi La Mông, cùng La Mông trao đổi một nụ hôn dài ướt át.
“Ừ”.
“Hiệp mới nhé?”.
“Hơi đau”.  La Mông hơi hơi đỏ lỗ tai, ấp úng nói.


“Tớ xem xem”. Mặc dù cách thỏa mãn còn rất xa nhưng mà Tiếu Thụ Lâm vẫn là từ trong cơ thể La Mông lui ra, lật người La Mông để La Mông nằm sấp trên giường, tách mở chỗ đó ra kiểm tra xem xét một chút, vừa nhìn bên dưới thì gã cũng có chút giật mình: ” Chảy máu rồi”.


“Nhiều không?”. La Mông hơi thẹn thùng úp mặt vào drap giường.
“Có ít tơ máu”.
“Vậy không sao, hiện tượng bình thường”.
“Cậu cũng thật vô dụng”. Tiếu Thụ Lâm nói xong liền lật người La Mông lại, lại dán lên ôm hôn dây dưa, hai thân thể trẻ tuổi rất nhanh lại lần nữa bùng cháy lên.


 “Ư…….”. La Mông nắm chặt tóc của Tiếu Thụ Lâm, dung túng cậu ta đốt lửa khắp nơi trên người mình.
“Một hiệp nữa nhé?”. Tiếu Thụ Lâm ngậm môi lưỡi của La Mông.


“Ừ”. La Mông kịch liệt đáp lại nụ hôn này, bọn họ lâu rồi không quấn quít như vậy, một lần làm sao đủ? Hơn nữa đằng sau hình như……cũng không phải rất đau.


“Thật không sống nổi nữa”. Tiếu Thụ Lâm khẽ cắn La Mông một cái, ngẩng đầu kết thúc nụ hôn này, lại từ bên cạnh lấy cái khăn mặt qua: “Cậu nói là hôm nay đều nghe tớ”.
“Ừ”. La Mông run run, xem ra hôm nay chơi quá trớn rồi.
“Nhấc tay lên”. Tiếu Thụ Lâm nâng nâng cằm.


“Ừm”.  La Mông ngoan ngoãn giơ hai cánh tay lên đến đỉnh đầu, bị Tiếu Thụ Lâm lấy khăn mặt trói vào cây cột ở đầu giường, khẽ cắn môi, mặc kệ nó.


“Ha ha.” Tiếu Thụ Lâm chống người quỳ ở trên người La Mông, từ trên cao nhìn xuống người đàn ông hai tay bị cao cao trói lại, khóe miệng tràn ra một tia cười xấu xa khiến La Mông thiếu chút nữa lại mất lý trí.


“A!”. La Mông mạnh nuốt xuống một ngụm nước miếng, anh mở to hai mắt nhìn Tiếu Thụ Lâm từng chút từng chút một ngồi xuống dục vọng của mình. Ánh mắt Tiếu Thụ Lâm cũng nhìn chằm chằm vào La Mông, bên trong trêu tức cất giấu tình yêu.
“Không... Không được!”.
“A... a a!”.
“Muốn! Muốn chết rồi!”.


La Mông như một con cá giãy dụa sắp chết, hai tay của anh bị trói gắt gao ở đầu giường, chỉ có thể khó nhịn vặn vẹo cơ thể mình, dồn dập thở dốc, phát ra từng đợt than nhẹ như khóc nức nở... Thế nhưng Tiếu Thụ Lâm cũng sẽ không vì thế mà bỏ qua anh, gã mãnh liệt hạ eo xuống, lại từ từ chậm rãi nhấc lên, mỗi một lần phun ra nuốt vào đều có thể khiến La Mông sướng đến cơ hồ muốn tắt thở...


Sáng sớm hôm sau La Mông cả người bủn rủn từ trên giường đứng dậy, muốn đi nhà vệ sinh súc miệng tắm rửa, kết quả hai chân mới chạm đến mặt đất cả người liền nghiêng sang một bên.
“Không sao chứ?”. Tiếu Thụ Lâm tóm lấy cánh tay của La Mông, mang theo ý cười hỏi.


“Không sao”. La Mông cúi đầu đỏ lỗ tai, nếu cả tối qua anh vẫn ở phía dưới thì giờ đau thắt lưng yếu chân cũng là bình thường, nhưng mà, tối qua…….anh xem như…….bị Tiếu Thụ Lâm vắt khô……sao…….


La Mông cảm thấy tôn nghiêm của nam giới bị tổn thương, đặc biệt anh còn có một cái linh tuyền mà, tại sao sẽ như vầy?


“Lát nữa lên xe lại ngủ một lúc nữa đi”. Tiếu Thụ Lâm đỡ La Mông đến giường nằm, ý cười nơi khóe miệng lại như thế nào cũng giấu không được, một vòng một vòng kéo theo biểu cảm trên mặt sau đó không tự giác được liền cười.


La Mông thằng cha này thật yếu a, Tiếu Thụ Lâm nghĩ thầm, nhưng mà La Mông yêu yếu ấy, gã cố tình lại cũng rất thích chọc cậu ta. Nhớ tới hôm qua bộ dạng cậu ta ở dưới người mình khóc rên rỉ, Tiếu Thụ Lâm nhịn không được ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ miệng, dưa hấu trên núi dạo gần đây chín không ít, hai ngày nữa lại chở một chuyến đi