Ngưu Nam

Chương 6: Nước tiểu trâu là nước thần

Lúc đám trâu này vào làng, lại đưa tới không ít dân làng vây xem, có chút người nói La Mông có tiền đồ, chính là người làm việc lớn, vô luận làm cái gì, động tĩnh liền đều lớn hơn so với người khác. Sau khi ông La nghe xong liền nhăn mũi, liền nuôi đàn trâu mà thôi, tính việc lớn cái rắm, cái này đều tính là có tiền đồ thì ông chủ nào trong xã hội cũ liền có tiền đồ hơn so với La Mông.


La Mông lại thật sự có cả đống ý tưởng với khối đất này, chẳng qua việc thuê đất khá lớn, lúc này anh cũng chỉ là cân nhắc trong đầu chính mình, còn chưa có báo cho người trong nhà biết.


Chuồng trâu nhà La Mông trải qua một phen mở rộng, đã trở nên rộng rãi sáng sủa hơn rất nhiều, hơn mười con trâu ở bên trong, cũng không có vẻ chen chúc lắm. Người trong làng chạy tới nhà anh coi náo nhiệt, trưởng làng La Toàn Thuận đứng ở bên ngoài chuồng trâu nhà anh nhìn một hồi lâu, vẻ mặt hâm mộ nói: “Về sau nhà cháu xem như khỏi phải lo phân trâu bón đất rồi”.


“Đúng vậy, mười hai con trâu, một ngày liền có thể thải ra nhiều hơn”. La Mông cũng đứng ngoài chuồng trâu nhà anh xem, mười hai con trâu đều ở trong chuồng trâu, hoặc nằm hoặc đứng, tình cảnh thật là có một chút đồ sộ.


Trong chuồng trâu có một cái máng nước thật dài, La Mông đổ đầy nước linh tuyền vào bên trong, đám trâu này đều uống, anh phát hiện có đôi khi súc vật có phải còn có linh tính hơn con người một chút hay không, gần đây một nhà La Mông đều uống nước linh tuyền, cũng không ai nói nước này uống đặc biệt ngon.


Bên La Hồng Phượng rất nhanh cũng liền thuê cửa tiệm kia xong, cô thuê cái tiệm kia vốn là tiệm sách, đối diện cửa trường tiểu học trung tâm của trấn trên, xem như đoạn đường trung tâm của trấn Thủy Ngưu. Ngày trước đi học La Mông còn mua sách ở đây, nhưng mà mấy năm nay từ khi sản phẩm điện tử phổ biến thì việc làm ăn của tiệm sách càng ngày càng ế ẩm, hiện giờ rốt cục đóng cửa.


Về tên của cửa tiệm, người một nhà bọn họ bàn bạc một chút, cũng không đặt cái tên gì lạ lùng lắm, tên là “Đại Thủy Ngưu nhũ phẩm (sản phẩm từ sữa)“. Trong tiệm ngoại trừ bỏ bán sữa tươi, sữa chua, mỗi buổi sáng còn làm một ít bánh bao sữa chay, bánh bao sữa nhân đậu xanh tiện thể bán bữa sáng.


La Mông không đi trong tiệm giúp đỡ, anh ngay tại trong nhà chăm sóc đàn trâu, trong tiệm có hai người La Hồng Phượng và Lưu Xuân Lan như vậy là đủ rồi.


Trong nhà ngoại trừ mười con trâu này, còn có hai đứa bé gái, hai chị em Mĩ Tuệ, Mĩ Linh hiện tại ông La chăm, đừng nhìn ông La bình thường vẫn xụ mặt nói chuyện với La Mông, nhưng với hai bé gái kia thì hoàn toàn khác, căn bản chính là chỉ đâu đánh đó, muốn gì thì cho đó.


Việc chăn trâu không cực nhọc, tuy rằng khổ người trâu lớn, nhưng tính nết đều cực ngoan ngoãn, hơn nữa mỗi ngày La Mông cho bọn nó uống nước linh tuyền, chưa tới mấy ngày liền cho quen tay, đàn trâu này rất ít khi bướng bỉnh cùng anh.


Mỗi ngày La Mông thả đàn trâu tới trên núi, tìm chỗ nhiều cỏ dại cột dây buộc trâu lại, anh có thể đào ngũ, tìm bãi cỏ khô ráo mềm mại ngủ trưa một giấc, hoặc là đi dạo chung quanh và vân vân. Anh muốn ở phụ cận làng tìm một mảnh đất, hoặc là một cái núi nhỏ cũng được, tới lúc đó thu thu dọn dọn, chỉnh thành địa bàn nhỏ của chính mình, mấy chục năm sau là có thể an cư lạc nghiệp.


Hôm nay La Mông lại đi ra ngoài đi dạo một vòng, không có thu hoạch gì, liền nằm trên bãi cỏ chụp mũ rơm lên trên mặt, chuẩn bị ngủ, chưa đợi anh ngủ thì chợt nghe tới một trận tiếng vang loẹt xa loẹt xoẹt, giống như có con trâu đang kéo cây nhỏ buộc trâu lung lay.


La Mông xoay mặt liền thấy, con nghé con kêu Nhị Lang mà anh mua về trước nhất đang cắn dây thừng trên cây kéo đi. Anh nhớ rõ ngày hôm trước lúc anh trở về từ nơi khác, dây buộc Nhị Lang cũng tuột ra, nhưng mà anh thấy nó không đi xa, cũng không để bụng lắm, còn tưởng mình không buộc chặt dây thừng, thì ra là nó tự mình tháo ra.


Dù sao cũng rảnh rỗi, La Mông dứt khoát liền không lên tiếng, nhìn xem lát nữa nó định làm gì. Qua khoảng hơn mười phút, nút buộc dây thừng trên cây nhỏ bị càng kéo càng lỏng, cuối cùng rốt cục bị bung ra.


La Mông thấy Nhị Lang vẫy đuôi chậm rì rì xuống núi, qua dòng suối nhỏ, xuyên qua mấy mảnh ruộng lúa còn chưa xới đất, đi vào một mảnh vườn bên cạnh dựng nhà màng* nhựa mỏng cao nửa người, trên màng nhựa dính rất nhiều hơi nước, lờ mờ có thể nhìn thấy trái cây màu xanh bên trong, số lượng còn thật nhiều.


Nhị Lang giẫm giẫm móng trước, đá đi mấy cục đất, lại dùng miệng nhấc một góc tấm màng mỏng lên, duỗi đầu vào………
“Bốp!”. Cành trúc trong tay của La Mông đánh một chút trên mông trâu cao cao vểnh vểnh của Nhị Lang.


“?”. Nhị Lang có chút không hiểu rõ tình hình lắm, nó lui hai bước, rụt đầu từ trong màng ra, lại xoay đầu lại đây nhìn nhìn phía sau chính mình, miệng còn nhai cà chua xanh.
“Mày ở đây làm gì hả?”. La Mông xoa xoa cằm.


“Ọ!”. Con trâu con nhấc bốn chân bỏ chạy, giống như một con chó to, chạy trốn thật nhanh nhẹn, vài giây liền tới trên mảnh ruộng bậc thang.
“Mày xuống dưới đây cho ông mày!”. La Mông quát.
“Ọ!”. Nhị Lang đứng ở trên ruộng bậc thang nhìn La Mông, không nhúc nhích.
“Mày không xuống hả?”.
“Ọ!”.


“Mày có gan đừng đi xuống, buổi tối cũng đừng trở về, tới lúc đó bị người khác mang về nhà, nuôi mấy năm liền bán mày cho lò mổ”. La Mông cũng không đuổi theo, anh đặt mông ngồi ở trên bờ ruộng, lảm bẩm cùng con nghé con kia.


“Ọ…….”. Nhị Lang lắp bắp kêu một tiếng, nhảy xuống một khối ruộng bậc thang.
“Mày có biết chính mày làm sai cái gì hay không, còn nhỏ đã dám học người ta trộm đồ, mấy đời họ La nhà tao cũng chưa có ai làm chuyện mất mặt như vậy”. La Mông tiếp tục phê bình giáo dục nó.


“Ọ………”. Nhị Lang lại kêu một tiếng, cúi đầu nhìn khối ruộng bậc thang phía dưới, đang do dự nên nhảy xuống hay không.
“Đây không phải La Mông sao, làm gì trong vườn nhà chú vậy?”. Lúc này bên kia có một ông lão lại đây.


“Chú Trường Thiết, cà chua này là chú trồng à?”. Ông lão thoạt nhìn khoảng bảy tám mươi tuổi, nhưng mà ông ta cùng họ với nhà La Mông, cùng một vai vế với ông La, cho nên La Mông liền gọi ông ta là chú.


“Ừ, nghe người ta nói, cái màng nhựa mỏng này thì đại mùa đông cũng có thể trồng cà chua, chú cũng chỉ trồng thử thôi”.
“Vậy sao chú còn chưa hái nữa?”. La Mông vừa nãy cũng nhìn thấy, cà chua trong nhà màng ra trái không tồi, bộ dạng cũng đều rất tốt, quả nào quả nấy căng tròn.


“Chưa hái, bọn nó còn chưa có chín mà?”. La Trường Thiết khó hiểu trả lời.


“Hài, chú còn chờ nó chín à, thời tiết không đủ ấm, chín không được,trên thành phố bán đều là thúc chín thôi”. La Mông xốc tấm màng nhựa lên, từ trên cây hái một quả cà chua rồi cắn một miếng, thịt quả rất giòn, nước quả chua chua ngọt ngọt, mùi vị cũng không tệ lắm: “Như thế này đều có thể hái được rồi”.


“Hái về rồi làm gì?”. Cà chua chưa chín hái về nhà, theo lý cho dù không làm gì nó thì qua mấy ngày nó tự cũng sẽ chín, chỉ là thời gian lâu quá thì cà chua sẽ không tươi, ăn không ngon.


“Chú hái về nhà trải nó ra, phun chút Lão Bạch Kiền** lên, mặt trên phủ chút rơm rạ vải vụn và vân vân, một hai ngày đều chín”.
“Như vậy có thể  thành?”. Ông lão nửa tin nửa ngờ.


“Nếu chú lo lắng thì hái mấy quả làm thử trước”. La Mông cười hì hì nói: “Đám cà chua chú trồng không tồi, một cân (=0.5kg) định bán mấy tệ ạ?”.


“Trong chợ bán hai tệ rưỡi tới ba tệ, chú liền bán hai tệ”. La Trường Thiết cúi người, thật cẩn thận vén tấm màng nhựa lên, từ trên cây hái mấy quả cà chua xuống, nhẹ nhàng đặt ở trong rãnh ruộng, xem ra ông định thử một chút phương pháp mà La Mông nói với ông.


“Giá này thật rẻ, vậy chú hái trước cho cháu hai mươi cân”. La Mông liếc mắt nhìn con trâu con kia một cái, nó vẫn đứng ở chỗ cũ, nghểnh cổ nhìn anh nói chuyện với La Trường Thiết.
“Cháu mua nhiều vậy để làm gì?”.


“Mấy con trâu mẹ nhà cháu đều đang cho sữa, mua cải thiện thức ăn cho chúng nó”.
Mọi người trong làng đều biết chuyện nhà La Mông mở cửa tiệm bán sữa trâu, nhưng mà cũng không xem trọng lắm, nơi này của bọn họ cũng rất nhiều người từng nuôi trâu, đều biết trâu cho rất ít sữa.


“Hơn nữa lúc nãy con trâu con kia cũng gặm một ít, tới lúc đó bao nhiêu tiền thì cháu bù cho chú”. La Mông lại nói bổ sung.
“Cháu liền vì việc này mà mắng nó?”. La Trường Thiết cũng đứng thẳng người lên, nhìn nhìn con nghé con trên  bờ ruộng.


“Dạ, hôm nay đúng lúc bị cháu bắt quả tang, cũng không biết tới đây mấy lần rồi”. Nó đều quen đường quen lối như vậy, khẳng định không phải lần đầu tiên, La Mông cũng không muốn chiếm lợi của ông lão này, cho nên liền nói thật.


La Trường Thiết khoát khoát tay, nói: “Con nghé con này ăn cũng rất tốt, cho dù ăn mấy quả, chỉ cần không đạp nát là được”.
“Như vậy thì  được ở chỗ nào chứ?”.


“Bộ dạng con nghé con này ốm nhom, khẳng định là sữa trâu mẹ không đủ, con nghé con này giống như con nhà chú, hồi nhỏ thiếu dinh dưỡng, liền cực kì thèm ăn, mấy quả cà chua thôi, ăn liền ăn, đứa nhỏ mười mấy tháng, có thể hiểu được chuyện gì?”.


“Ài, dạ”. La Mông thấy ông lão nói như vậy thì sẽ không lại kiên trì, nếu nói nữa liền có vẻ anh không đối xử tốt với súc vật,  phần lớn người già đều mềm lòng, không thích như vậy.


La Mông từ nhỏ lớn lên ở trong làng, tự nhiên là biết tính tình ông lão này không tồi, đối ai đều cực ôn hòa, nghe nói mấy đứa con trong nhà đều mua nhà ở trấn trên, trong làng còn lại hai ông bà.


Ngẫm lại ông ấy lớn tuổi rồi, trồng vườn cà chua này cũng không dễ dàng, ngày thường thật cẩn thận chăm sóc, cố tình lại bởi vì không biết cách thúc chín, toi công bỏ lỡ mấy ngày kiếm tiền tốt nhất của cuối năm, hiện giờ còn bị Nhị Lang gặm không ít, trong lòng La Mông vẫn có chút băn khoăn.


La Mông thấy La Trường Thiết một mực chuyên tâm hái cà chua, liền thừa dịp lúc ông ấy không chú ý, tưới chút nước linh tuyền cho khối đất này. Lúc này vẫn là tháng giêng, giá cả rau dưa còn được, mảnh vườn này của La Trường Thiết nếu có thể có chín nhiều cà chua hơn thì mỗi ngày ông ấy hái đi bán ở trấn trên, mười ngày nửa tháng tiếp theo, ít nhiều cũng có chút tiền thu nhập.


Chập tối hôm nay, tất cả trâu nhà La Mông đều được chia mấy quả cà chua tươi giòn ngon miệng, ngoại trừ Nhị Lang. Nữ giới trong nhà đều rất đồng cảm với con nghé con này, ông La liền đứng ở bên cạnh La Mông, cảm thấy thói xấu ăn vụng này không thể nuông chiều được.


“Chờ thêm một thời gian thì đeo khoen mũi cho nó, nó liền ngoan ngoãn”. Ông La từng nuôi trâu, cũng có kinh nghiệm.
“Chờ thêm một chút nữa, nó vẫn còn nhỏ lắm”.


Kỳ thật cũng không tính nhỏ, phần lớn trâu trong làng đều là khoảng một tuổi thì đeo khoen mũi, bằng không chờ nó lớn thì vài người đều không làm gì được nó, sớm đeo khoen mũi, kiểm soát tính tình, lại lớn lên một chút là có thể làm việc.


Nhưng mà hiện tại La Mông cũng không muốn đeo khoen cho Nhị Lang, làm một con trâu, cũng chỉ có hai năm thơ ấu này là vui vẻ, dứt khoát để nó hoang dã một hồi cũng không sao.
Nhưng mà đợi một thời gian nữa thì địa vị của Nhị Lang ở trong làng đã khác rồi.


Trước đó La Mông kể chuyện xưa Nhị Lang cứu mẹ ở trong thôn, người làng còn có chút nửa tin nửa ngờ, cảm thấy việc này nói không chừng chính là mèo mù vớ cá rán, trùng hợp mà thôi.


Lúc này La Trường Thiết kể chuyện ở trong làng, Nhị Lang nhà La Mông ăn mấy quả cà chua ở nhà ông, lại tè mấy bãi nước tiểu trâu, nước tiểu trâu kia chính là nước thần, vẩy tại trong vườn cà chua nhà ông thì cà chua nhà ông liền đột nhiên to lên, kết quả quả cà chua làm oằn cả cây, ông trồng trọt nhiều năm như vậy nhưng chưa từng gặp qua loại sự tình này.


*nhà màng