*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
La Mông bố trí xong một nhà Úy Trác Dương lại dẫn bọn bọ tới quầy ăn uống ở đầu cầu của nhà La Cảnh Lượng ăn uống một chút, chờ anh trở lại trên Ngưu Vương trang, đã là hơn tám giờ tối rồi.
Tắm rửa xong, lại chơi một lát cùng Bé Khỉ, chờ sau khi anh đưa bé con về phòng ngủ, La Mông lại trở lại phòng khách dưới lầu, sau đó Tiếu Thụ Lâm mới nói với anh cái chuyện trái dưa hấu hôm nay.
“Liền vì một trái dưa hấu, còn khóc rồi”. Tiếu Thụ Lâm ngồi ở mép bàn, vừa điêu khắc óc chó, vừa nhếch khóe miệng cười nói, việc hôm nay gã thực không phải cố ý, chẳng qua sau khi biết ngọn nguồn gã cũng không để bụng, không phải là một trái dưa hấu thôi sao, tới nỗi giống như trời sụp xuống vậy.
“Tớ nói lấy riêng ra để một chỗ là được rồi, nó thế nào cũng phải làm cái ký hiệu lên”. La Mông cũng không phúc hậu cười rộ.
“Bên mấy người Úy Trác Dương bố trí xong rồi hả?”. Tiếu Thụ Lâm hỏi.
“Gần xong, còn lại tự bọn làm làm là được”. La Mông thật cẩn thận nhìn Tiếu Thụ Lâm một cái.
“Hừ”. Cảm giác được ánh mắt của La Mông, Tiếu Thụ Lâm khinh thường hừ một tiếng, này nói rõ là sợ gã ghen, thật coi chính mình là bánh ngon?
“Đúng rồi, hôm nay cha mẹ Úy Trác Dương còn hỏi tớ đó, nói trâu của Ngưu Vương trang bọn mình sao sức lực lớn như vậy?”. La Mông cười cười, cũng không tranh cãi cùng Tiếu Thụ Lâm, ngược lại thuận miệng nói tới việc này.
“Sao vậy?”. Tiếu Thụ Lâm không hiểu gì cả.
“Nói là lần đầu lúc Úy trác Dương lên Ngưu Vương trang bọn mình, đuôi của con xe việt dã liền không biết bị con trâu nào đạp móp một khối”. La Mông nhoài người lên mặt bàn, đối mắt lóe sáng, thẳng nhìn chằm chằm Tiếu Thụ Lâm.
Nói tới chuyện này, Tiếu Thụ Lâm nhịn không được cũng cười, trước đó gã và La Mông mơi vừa yêu đương không bao lâu, vốn còn có chút lo được lo mất, thấy cậu ta thân quen sốt sắng cùng Úy Trác Dương như vậy, nóng đầu lên, liền tông xe của Úy Trác Dương, không nghĩ tới cái tên này sau khi trở về thế nhưng còn nói là bị trâu đá cùng cha mẹ mình.
“Đừng làm nữa, về phòng đi ngủ thôi”. La Mông lại nói. Hôm nay bầu không khí tốt như vậy, tự nhiên không phải chỉ là ngủ không.
“Ừ”. Tiếu Thụ Lâm đáp một tiếng, thu dọn công cụ và óc chó điêu khắc tới một nửa, lại quét mảnh vụn trên mặt bàn vào trong thùng rác, lúc này mới đứng dậy cùng La Mông lên lầu, từ sau khi Bé Khỉ tới đây, bọn họ cơ bản liền không có thân thiết tại khu vực công cộng ở nhà.
Đóng cửa phòng, hai người tự nhiên dây dưa cùng một chỗ, môi lưỡi tương giao, thiếu mấy phần kích thích mới mẻ lúc ban đầu, rồi lại giống như rượu lâu năm càng ủ càng thuần, uống vào một ngụm, chỉ cảm thấy toàn thân thư thái.
“Ưm……”. Tiếu Thụ Lâm bị cởi hết quần áo đè lên trên mền đệm, hai gò má phiếm hồng, ánh mắt mê ly mang theo hơi nước, một bộ thân thể bị khai phá hoàn toàn sớm đã thực tủy biết vị*, bất kể sáng mai khi gã lại một lần nữa đứng ở quảng trường văn hóa dạy mọi người tập võ là trầm ổn lại tràn ngập dương cương như thế nào, bây giờ, gã chỉ muốn để người đàn ông trên người, từng đợt lại từng đợt, thẳng đẩy gã tới đỉnh dục vọng.
*thực tủy biết vị: biết được mùi vị rồi, ăn một lần là ghiền
La Mông cúi đầu nhìn người đàn ông dưới thân đã hoàn toàn đắm chìm vào biển dục, hai năm nay Tiếu Thụ Lâm giống như trở nên càng lúc càng đẹp trai, tuy rằng bên ngoài không có thay đổi quá lớn, nhưng cả người lại như là một cái óc chó bị người lão luyện xoa qua, vẫn khiến người ta xem trăm lần không chán.
Bởi vì liên quan mỗi ngày tập võ, thân thể trở nên càng lúc càng cường kiện hữu lực, trên làn da đen mịn thấm một lớp mồ hôi hơi mỏng, mỗi một cái nhìn, ánh mắt của La Mông liền phải tối đi mấy phần, muốn mỗi một tấc da thịt này đều chiếm làm của riêng mình, muốn cậu ta càng chìm sâu vào trong vực sâu dục vọng, nơi đó không có xấu hổ không có khắc chế, chỉ có khát cầu vô tận, cùng ngọt ngào vô tận…….
Đêm đã khuya, ngọn đèn của phòng nhỏ lầu hai lại thật lâu không tắt, thở dốc dồn dập và tiếng nước ɖâʍ mĩ không ngừng bên tai, đôi khi còn kèm theo rên rỉ ái muội và hô nhỏ khó nhịn……
Sáng sớm hôm sau, Tiếu Thụ Lâm đi trấn trên tập võ, lão Chu cũng tinh thần sảng khoái đi tới trong làng xếp hàng mua thịt, hôm nay là chủ nhật, buổi sáng không cần đưa Bé Khỉ đi nhà trẻ, có thể để bé ngủ thêm một lát nữa.
Lão Chu mua một miếng thịt heo lớn vẫn còn da heo từ chỗ La Hán Lương, xách về căn nhà nhỏ của mình, cắt xuống thịt nạc băm thành thịt băm, định lát nữa dùng để làm sủi cảo, thịt mỡ liền dành làm thịt kho tàu, dù sao cả buổi sáng này cũng rãnh rỗi, lát nữa kho thịt sớm, đợi tới lúc ăn cơm trưa, thịt này cũng xấp xỉ nên hầm nhừ rồi, thịt kho tàu liền nấu nhừ ăn mới ngon.
sủi cảo
thịt kho tàu
“Chị, thức dậy rồi hả? Buổi sáng bên bọn em làm sủi cảo, chị dẫn Mĩ Tuệ Mĩ Linh qua đây ăn không?”. Lão Chu vừa băm thịt vừa gọi điện thoại cho chị anh, chủ nhật hiếm có, anh cũng rãnh rỗi, người một nhà náo nhiệt vui vẻ liền rất tốt.
“Làm sủi cảo à? Được, lát nữa bọn chị và ba mẹ bọn mình cùng nhau qua”.
“Được ạ, nhanh lên nhé”. Cúp điện thoại, tiếp tục băm thịt, làm sủi cảo dùng thịt vụn người nhà bọn anh đều không thích ăn quá nhỏ, rất thô cũng không được, lớn cỡ bằng hạt gạo là được.
“Ngao ngao!”. Hoa Hoa vây quanh ở bên chân lão Chu đòi thịt ăn, hiện tại phần lớn thời gian con này đều ăn thức ăn chín, bộ phận nhỏ thời gian cũng sẽ ăn chút thịt tươi đỡ thèm, bọn lão Chu không cho, nó liền tự mình tới bên ngoài đi săn thú, thường thường sẽ trốn ở trên cây ăn trái bắt chim. Nhưng mà bởi vì một nhà bọn lão Chu luôn cho nó ăn rất no, số lần Hoa Hoa tự mình săn thú cũng rất có hạn, bằng không đám chim chóc trên Ngưu Vương trang nhưng liền phải gặp họa rồi.
“Cho nè”. Lão Chu tâm tình rất tốt liền ném một hai miếng thịt thô cho nó.
Lát sau bé Khỉ thức dậy, sau khi tự mình đánh răng rửa mặt, lão Chu lại cầm một nắm hành bảo bé lột, chưa bao lâu bọn La Hồng Phượng cũng tới rồi, La Mĩ Tuệ La Mĩ Linh, Lưu Xuân Lan, ông La đi cùng nhau, lái con xe nhà bọn Lí Mẫn Đan thế chấp.
Một nhà bọn Lí Mẫn Đan sống ở làng Hạ Oa tử cũng có một thời gian rồi, lúc ban đầu mọi người đều cho rằng một nhà ba người thành phố khẳng định không thể sống ở đây lâu được, không nghĩ tới người ta thật đúng là trụ lại được, mỗi ngày chỉ dựa vào đan rổ, cũng gần đủ chi tiêu hằng ngày, chờ qua mấy tháng nữa sau khi hai con trâu kia sinh nghé con, thu nhập liền sẽ càng nhiều một chút.
Chút ngày trước hai vợ chồng bọn họ đã đi tới nhà trẻ trong trung tâm trấn Thủy Ngưu hỏi thăm rồi, nói là học kỳ sau sẽ để con trai đi nhà trẻ tại đó, lại hỏi thăm nhà cửa cùng người làng trấn chung quanh, tốt nhất là không thuộc về trong làng, sau khi mua nhà có thể cầm được sổ đỏ, diện tích lại hơi rộng rãi một chút. Xem ra là thật định cư trú lâu dài tại vùng bọn họ.
La Mông suy nghĩ, mặc kệ bọn họ tìm được nhà hay không, chờ sau khi thu hồi hai con nghé con rồi, liền trả xe lại cho người ta, dù sao lúc ký hợp đồng cũng photocopy chứng minh nhân dân rồi, hẳn là không xảy ra sự cố gì, hơn nữa người nhà này thoạt nhìn còn rất đáng tin, La Mông liền cảm thấy không cần thiết lại thế chấp con xe này nữa.
Hiện tại chiếc xe này là La Hồng Phượng chạy, hai người La Mông và Tiếu Thụ Lâm cũng không phải thường hay đi ra ngoài, một chiếc xe bán tải liền đủ dùng rồi, vừa vặn trong khoảng thời gian này La Hồng Phượng cũng thi đậu bằng lái xe hơi, đang do dự phải mua một chiếc xe loại gì, La Mông liền đưa con xe Trường Thành này cho chị ấy chạy, nếu cảm thấy thích hợp, sau này liền mua một cái như vậy cũng được.
La Hồng Phượng chạy xe một thời gian, cảm thấy xe này tạm ổn, chẳng qua so sánh cùng con xe bán tải của bọn La Mông, vẫn là kém không ít.
Nhưng mà cô cũng biết, con xe tải của bọn La Mông nhìn qua thấy bình thường thế thôi, kỳ thật giá trị nhiều tiền đó, bây giờ bảo cô dùng tiền mua một chiếc như vậy, thật là có chút không nỡ, hai đứa con gái nhà cô sau này chính là nơi tiêu tiền đó, cô vẫn là xem xem có loại rẻ hơn một chút hay không.
La Hồng Phượng xắn tay áo hỗ trợ rửa rau củ trộn nhân, ông La và Lưu Xuân Lan liền cán vỏ sủi cảo, hai người bọn họ bình thường làm nhiều bánh quy, mấy cái vỏ sủi cảo đó vốn là dễ như trở bàn tay.
Người một nhà người nhanh tay nhanh chân gói mấy chục cái sủi sảo, Lưu Xuân Lan muốn đi phòng bếp vớt một nồi sủi cảo ra trước, một người ăn một chén sủi cảo thịt heo, ăn xong rồi lại tiếp tục gói, hôm nay La Mông mua về không ít thịt, có thể gói sủi cảo nhiều chút, bỏ vào ngăn đá trong tủ lạnh, bình thường lúc muốn ăn, luộc mấy cái cũng thuận tiện.
Người một nhà nói cười, vui vẻ hòa thuận, Lưu Xuân Lan còn đặc biệt dùng lược bí để riêng lại hơn hơn hai mươi cái sủi cảo, nói là mấy cái này không bỏ vào tủ lạnh, lát nữa Tiếu Thụ Lâm về liền hạ xuống ăn là vừa.
Lưu Xuân Lan luôn luôn rất thích Tiếu Thụ lâm, đoạn thời gian mới vừa biết chuyện giữa cậu ta và La Mông còn có chút mất tự nhiên, hiện tại mỗi ngày hai vợ chồng bọn họ tới bên căn nhà nhỏ này làm bánh quy, Tiếu Thụ Lâm có đôi khi đi ra ngoài bận việc, có đôi khi liền ngồi một chỗ điêu khắc óc chó, nếu thiếu bột mì sữa trâu linh tinh, Tiếu Thụ Lâm liền chạy việc thay bọn họ, có đôi khi còn giúp nhào bột, nếu ông La bận việc đồng áng, Lưu Xuân Lan liền gọi La Hồng Phượng hoặc là Lưu Thải vân lại đây cùng bà cùng nhau làm bánh quy.
Ông La cảm thấy con trai ông quả thực là đi vận phân chó rồi, bây giờ lòng người táo bạo, muốn tìm một người luôn kiên định sống cùng nhau cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy, tính hướng bình thường đều thật khó rồi, đừng nói là loại của thằng con ông, tỷ lệ này hẳn nhỏ biết bao nhiêu a.
Muốn nói ông trời không bất công này ông La thật đúng là không tin, liền nói La Mông con ông đi, từ nhỏ cái đầu liền là linh hoạt, ngoại trừ trước đây trong nhà khó khăn chút, thằng nhóc này có thể nói mỗi lần đều là tâm tưởng sự thành (muốn làm là được), hiện tại ai đó nhìn nó đi, ngay cả thằng này thích đàn ông, ông trời đều kết duyên cho nó một người tốt như vậy.
Tiếu Thụ Lâm là một chàng trai tốt, vừa kiên định lại cần mẫn, hiện tại lại học một thân võ công giỏi, những người tới trấn trên học võ, mỗi người đều gọi nó là thầy, bao nhiêu cô gái trẻ ánh mắt nhìn nó đều không chớp, liền một cây củ cải trắng tốt như vậy, lại là bị con trai ông bẻ cong, trước đây ông cũng không nghe ai nói qua con trai của Tiếu lão đại thích đàn ông.
Mỗi lần nghĩ tới việc này ông La liền cảm thấy đuối lý, đối với chuyện Bé Khỉ họ Tiếu không họ La, ông dần dần cũng đã nhìn thoáng rồi, nhà họ La bọn ông còn có Mĩ Linh, Mĩ Tuệ mà. Cháu gái không phải cháu sao? Những gia đình trong thành phố chỉ sinh độc con gái chẳng lẽ không sống được nữa hay sao?
Hiện tại cuộc sống cực kỳ tốt, còn dằn vặt quá làm gì? Con gái hiếu thảo, mấy đứa cháu nhỏ cũng đều là khỏe mạnh tràn đầy sức sống, ông và Lưu Xuân Lan thân thể còn rất tốt, rất là có thể lại hưởng phúc con cháu mấy năm nữa. Hiện giờ hai vợ chồng bọn họ liền lo lắng chuyện La Hồng Phượng, lo lắng nếu nó không sớm tìm một người chồng nữa, tương lai chờ hai đứa con gái đều lớn rồi, nó một mình lẻ loi hiu quạnh, cũng không có bầu bạn.
Mấy đứa con nít không ngồi yên được, ăn xong rồi liền muốn đi ra ngoài chơi, La Mông liền vớt một nồi sủi cảo ra, bảo bọn nó đưa đi chó đám chó lớn chó nhỏ nhà mình, lúc này chúng nó đều ăn sáng xong rồi, lại ăn mấy cái sủi cảo, coi như là ăn vặt.
Ba đứa con nít đầu tiên là xách sủi cảo đi chỗ bọn lão Đại, chia ba cái sủi cảo cho mỗi con chó, sau đó liền đi bên chuồng gà tìm Nha Nha, Đại Bảo, kết quả đi bên chuồng gà, phát hiện chỉ có Nha Nha hoạt động ở bên ngoài, Đại Bảo thế nhưng còn nằm sấp trong ổ chưa dậy.
“Đại Bảo, mau tới ăn sủi cảo nè”. Bé Khỉ gọi nó.
“Ô…..”. Đại Bảo quay đầu đưa mông đối mặt bọn bé.
“Không ăn đều cho Nha Nha ăn!”. La Mĩ Tuệ hù dọa nó.
“A ô a ô a ô!”. Đại Bảo lớn tiếng a ô liên tục, bày tỏ phẫn nộ và bất mãn của chính mình.
“Ba ba đã bồi thường dưa hấu cho mày rồi”. Bé Khỉ nói.
“A ô a ô a ô!”. Anh ta bồi thường trái dưa hấu đó không phải trái dưa hấu kia của nó.
“Quỷ hẹp hòi!”. La Mĩ Linh mắng nó.
“A ô a ô a ô a ô!!!”. Đừng tưởng rằng nó không biết, trái dưa hấu đó chính là bị mấy đứa này ăn, con bé này con bé đó thằng bé kia, một đám toàn bộ có phần.
“Mau ngồi dậy!”. La Mĩ Tuệ đi qua kéo kéo con chó lớn hư hỏng này.
“……”. Đại Bảo dứt khoát trở người trong ổ chó, bốn chân chổng lên trời, một bộ chết cũng không ngồi dậy.
“Mày không ngồi dậy?”. Bé Khỉ hỏi nó.
“Ô”.
“Không đi hái dưa hấu?”.
“Ô!”.
“Không hỗ trợ, ba ba không cho mày dưa hấu ăn”.
“Ô…….”
Bởi vì nhóm chó sẽ hỗ trợ tìm dưa hấu, khiến bọn họ bớt đi quá trình sờ soạng tìm kiếm dưa hấu chín rồi trong quá trình hái dưa hấu, cực kỳ nâng cao hiệu suất công tác, vì thế năm nay lão Chu đặc biệt hào phóng, mỗi lần hái dưa hấu xong, đều sẽ bổ một trái dưa hấu cho riêng bọn nó, khiến nhóm chó lớn chó nhỏ ăn tới đã ghiền biết bao.
Đương nhiên, nếu không hỗ trợ hái dưa hấu, khẳng định sẽ không có đãi ngộ tốt như vậy, vì thế Đại Bảo do dự.
“Đi, bọn mình đi hái đào, đừng dẫn nó theo”. La Mĩ Tuệ gắp ba cái sủi cảo bỏ vào thố cơm của Đại Bảo, liền xách số sủi cảo còn lai đi hướng bên ngoài chuồng gà.
“A ô!”. Từ từ! Đại Bảo xoay người một cái lủi đứng lên, chạy vài bước ra bên ngoài đột nhiên lại nhớ tới sủi cảo còn chưa có ăn, vội vàng vòng lại một ngụm ăn một cái sủi cảo trong thố cơm của chính mình, lúc này mới lại chạy đuổi theo bọn Bé Khỉ.
Nha Nha ăn xong sủi cảo của chính mình, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ miệng, chậm rì rì đuổi kịp bọn kia, nó ngược lại nửa điểm không lo lắng vì con trai mình, buổi sáng Hầu mập chạy xe ba bánh tới đây đưa bữa sáng, đều múc một thố lớn cháo sữa và mấy cái bánh bao thịt cho bọn nó, Đại Bảo chính là đều ăn xong rồi, ăn xong lại quay lại nằm.