Ngưu Nam

Chương 23: Quan hệ càng tiến thêm một bước?

Lúc này Tiếu Thụ Lâm đúng là mất mặt quá đi, từ lúc gã đi vào thế giới này, cho tới bây giờ còn chưa từng mất mặt như vậy, cho dù là trước đây thằng nhóc rách rưới bản thỉu kia, đó cũng tuyệt đối là rất khốc (= ngầu lòi) rất phóng khoáng.


Nhưng mà việc đã đến nước này, quan trọng nhất vẫn là nhanh chóng nghĩ cách cứu vớt như thế nào, bằng không lại qua mấy ngày, chuyện Tiếu Thụ Lâm gã ngồi ở trên xe ʍút̼ ngón tay liền bị lan truyền.


Hai mươi phút sau, Tiếu Thụ Lâm sửa sang lại quần áo, cầm bánh bao chay, bánh bao nhân đậu xanh, sữa trâu, còn có chai mật ong kia vào công ty, chậc, nhìn biểu cảm của đám nhóc thối đó liền biết, tên Vương Tương Dương kia tám phần đã giúp gã tuyên truyền qua một lần.


Theo thường lệ vẫn là lúc lãnh bữa sáng, người trong công ty tới thật đầy đủ, Tiếu Thụ Lâm liền đặt chai mật ong kia trên bàn, “Mật của nhà La Mông, mùi vị không tồi, tất cả mọi người nếm thử chút đi”.
“Nhà bọn họ còn nuôi ong à?”. Vương Tương Dương mất tự nhiên nói.


“Đúng vậy, mùi vị thật chính tông, đều nếm thử chút đi”. Tiếu Thụ Lâm cũng thản nhiên gật đầu.
“Ăn như thế nào đây?”. Qua một hồi lâu, thấy không ai đụng vào chai mật kia, Tiếu Thụ Lâm liền hối thúc.
“Nhưng mà, anh chủ, ăn như thế nào?”. Liền một cái chai mật, không chén không muỗng.


“Còn có thể ăn thế nào chứ, mộtđám đàn ông, như thế nào còn õng a õng ẹo như đàn bà, còn muốn ống hút hả?”. Tiếu Thụ Lâm đi lên mở nắp chai ra, ý bảo bọn họ ăn đi.


Lúc mới đầu mọi người còn có chút khó xử, dùng tay ăn ư, vậy thật mất vệ sinh. Nhưng mà mùi trong chai mật kia vừa bay ra, liền cũng không khó xử nữa, mặc kệ, trực tiếp dùng tay, có chút người ăn xong một ngụm còn muốn ăn ngụm thứ hai, nhưng mà chai mật ong kia đã trở lại trên tay Tiếu Thụ Lâm, gã chậm rì rì đậy nắp chai lại, hiển nhiên là không định cho bọn họ tiếp tục ăn.


“Anh chủ, mật ong của nhà bọn họ bán như thế nào?”. Vị mật ong này, nói sao nhỉ, nếm qua mật ong này, liền cảm thấy được chính mình từ trước ăn thứ mật ong kia căn bản má nó không xem như mật ong.
“Không có nghe nói muốn bán”. Lúc này chính Tiếu Thụ Lâm còn muốn biết mà.


“Vậy anh giúp chúng tôi hỏi một chút đi, nếu có bán, bảo anh ta bán trước cho bọn tôi nhé”.


“Được, buổi sáng ngày mai tôi hỏi cậu ta một chút”. Tiếu Thụ Lâm gật gật đầu, ra khỏi công ty, dù sao mục đích đã đạt được, lúc này trong công ty bọn họ, mỗi người đều ʍút̼ qua đầu ngón tay, ai còn có thể nói gã được chứ. Về phần chai mật ong này, gã vẫn là mang về nhà thôi, nếu để ở trong công ty, khẳng định là bị ăn sạch.


Tiếu Thụ Lâm mang chai mật ong nhỏ này về nhà, chủ yếu vẫn là muốn cho ông già nhà gã nếm thử.


Mấy năm nay đừng nói là mật ong tốt, ngay cả mật ong thật đều càng ngày càng khó mua, trong siêu thị phần lớn đều là mật ong cô đặc qua gia công rồi, không phải thiên nhiên, giá trị dinh dưỡng liền kém, bên ngoài siêu thị càng loạn, đầu năm nay ngay cả trứng gà đều có hàng giả, mua phải mật ong giả cũng là chuyện bình thường.


Mật ong tốt chân chính, đó là rất dưỡng người, nghe nói trên núi có người nuôi ong hơn chín mươi sắp một trăm tuổi, thân mình xương cốt còn vô cùng cường tráng, giống như ông cụ bà cụ trong thị trấn bọn họ, bây giờ bênh tật đầy mình, rất khổ sở.


Tiếu lão đại thấy Tiếu Thụ Lâm cầm về một chai mật ong, lấy cái muỗng nhỏ liền múc một muỗng, ngậm một ngụm vào miệng, đôi mắt lập tức liền híp lại, vừa ăn vừa nói: “Mật ngon, mật ngon”.


“Cha liền ăn như vậy hả?”. Tiếu Thụ Lâm hỏi. Theo cách ăn của cha gã, một chai mật ong nhỏ này ăn được bao lâu chứ?
“Bằng không ăn như thế nào?”. Tiếu lão đại liếc mắt nhìn con ông một cái, nghĩ thầm, hôm nay thằng nhóc này sao lại quái đản như vậy, bình thường không phải rất hào phóng hay sao?


“Người ta đều pha nước mật ong uống”. Một muỗng nhỏ có thể pha một chén lớn.
“Hừ, đó không phải cách ăn của đàn bà sao?”. Nước mật ong? Còn hút ống hút nữa chứ! Đó là chuyện đàn ông nên làm sao?


“Vậy cha ăn hết rồi thì đừng tìm con đòi nữa, dù sao liền chỉ có bấy nhiêu đó thôi”.


“A…….Vậy hôm nay liền ăn trước một chút này thôi”. Tiếu lão đại chép chép miệng, có chút bịn rịn đậy nắp chai lại, “Đây là mật hoa cẩu kỷ hả? Đối đàn ông tốt nhất, nói coi, ở đâu ra?”. (e hèm, cẩu kỷ trị liệt dương nha mấy bợn)


“Còn có thể lấy đâu ra, nhà La Mông cho”. Gần đây Tiếu Thụ Lâm cũng lấy không ít đồ từ nhà La Mông, nhiều thì mấy mớ rau xanh, ít thì một hai cọng hành, rau của nhà La Mông cũng không biết trồng như thế nào, cùng trong chợ căn bản là không phải một cái cấp bậc, sau khi ăn quen rau nhà của nhà bọn họ, liền cảm thấy bên trong chợ bán đều không phải là rau, là rơm rạ.


“Nhà bọn họ còn nuôi ong?”. Chuyện này xem ra là có ẩn ý.
“Mới vừa nuôi chưa bao lâu, đây còn giống như là lần đầu tiên lấy mật”.
“Bọn họ có bán hay không?”.
“Không có nghe nói”.


“Ngày mai con đi hỏi cậu ta đi, liền nói có thể thương lượng giá tiền”. Đây chính là mật ong ngon, nếu như bị bị mấy lão bất tử (già sống dai) kia biết, còn không tranh bể đầu sao.
“Đúng rồi, gần đây nhà bọn họ sao rồi?”. Nói tới đây, Tiếu lão đại lại đột nhiên nhớ tới một chuyện.


“Không sao cả, rất bình yên”. Nói đến việc này, Tiếu Thụ Lâm cũng có chút buồn bực, theo lý thuyết buôn bán của nhà La Mông làm lớn như vậy, nhóm nhị thế tổ* trong huyện bọn họ sớm nên kiềm chế không được, như thế nào lúc này liền yên tĩnh như vậy?


*nhị thế tổ: con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp


Nhưng mà Tiếu Thụ Lâm không biết, ngay tại mấy ngày hôm trước, trong thị trấn bọn họ lại mở một KTV mới, là cậu em vợ của một người có chức vị trong huyện mở, cậu em vợ kia nghe nói hiện tại trong huyện liền việc làm ăn của KTV nhà Trần Sung Toàn tốt nhất, liền bởi vì nhà bọn họ có bán bánh bao chay bánh bao nhân đậu xanh của “Đại Thủy Ngưu nhũ phẩm” của nhà ở trên trên, tiệm khác đều không có.


Cậu em vợ này cũng không phải người thiện lương gì, vừa nghe nói chuyện này, liền cân nhắc muốn đi bên La Mông kia làm việc một chút, mặc kệ là cưỡng bức dụ dỗ, nhất định cũng phải cung hàng cho KTV nhà bọn họ.


Kết quả cậu em vợ này còn chưa kịp nhúc nhích, đã bị người khác cản lại, người ta liền nói với gã, thằng ngốc cậu lớn gan ha, không có nghe con trai Tiếu Thụ Lâm của Tiếu lão đại gần đây mỗi ngày đều chạy tới nhà bọn họ sao, quan hệ rất thân thiết, việc này đã mấy tháng rồi, thằng nhóc Tiếu Thụ Lâm kia mỗi ngày làm ca sớm, nửa đêm liền chạy tới trấn Thủy Ngưu của bọn họ, cũng không biết lên cơn điên gì nữa.


Nghe người ta ta nói, thằng nhóc này là nhìn trúng La Hồng Phượng của “Đại Thủy Ngưu nhũ phẩm”, cũng không biết thật hay giả, dù sao không quản thật hay giả, bọn họ đều rất thân thiết, người ta trốn đều còn không kịp, cậu còn muốn nhào vào sao? Cậu cho là Tiếu Thụ Lâm dễ chọc sao?


Cậu có biết Tiếu lão đại có địa vị gì trong huyện của chúng ta không? Cậu chỉ xem ông ta chỉ là đại ca lưu manh về hưu sao? Người ta có quan hệ rất sâu cùng mấy người có vai vế, liến mấy người có địa vị trong huyện chúng ta đều còn phải nể mặt ông ta ba phần, anh rể cậu ở trước mặt ông ta cũng không dám ho he, đừng nói thằng nhóc cậu, còn chưa đáng người ta xử lý.


Cậu em vợ này vừa nghe, làm sao còn dám đánh chủ ý xấu trước đó nữa, sai người ôn ôn hòa hòa tới trong tiệm của La Hồng Phượng hỏi, có thể cung hàng cho nhà bọn họ hay không.


La Hồng Phượng nói, gần đây khẳng định là không cung ứng được, năm nay hơn nửa năm là không được rồi, sáu tháng cuối năm tới lúc đó xem lại đã. Người nọ nghe xong, người lái xe bên cạnh liền chở gã về.


“Có thể là thấy con hay chạy tới nhà bọn họ, đám người kia sẽ không dám làm loạn”. Dù sao Tiếu lão đại cũng là người từng trải lăn lộn xã hội mấy chục năm rồi, chuyện gì chưa gặp qua chứ, liền chút chuyện ấy, suy nghĩ nguyên nhân kết quả một chút, thoáng cái liền khám ra bệnh liền.


“Vậy làm sao?”. Nhị thế tổ kia không quậy thì ông già gã sẽ không có cơ hội biểu hiện, còn làm sao làm cho nhà La Mông nợ nhân tình nhà bọn họ chứ?


“Như bây giờ cũng kém không nhiều lắm, nếu như người kêu La Mông kia thông minh, khẳng định sẽ mượn sức con”. Tiếu lão đại nhưng thật ra rất bình thản.


“Thì ra là như vậy!”. Lúc này Tiếu Thụ Lâm cuối cùng là có chút rõ ràng rồi, gã nói rồi mà, lúc học cao trung quan hệ của hai người họ lại không tốt, sao hiện tại đối gã tốt như vậy chứ, không cần tiền ăn sáng của gã không nói, còn cả ngày tặng cái này cái kia, thì ra là có mưu đồ.


Lúc này gã lại đột nhiên nhớ tới một chuyện, trong tháng giêng có một ngày xe gã bị hư ở trên đường, anh em trong công ty lại đều đang rất bận, gã liền tự mình ngồi xe bánh mì đi trấn Thủy Ngưu lấy công cụ sửa xe, kết quả ở trên xe liền gặp được La Mông và chị cậu ta La Hồng Phượng, lúc ấy hai người bọn họ nói tới cái gì ——lúc ấy thật sự là nhắc tới Tiếu Thụ Lâm?


Đúng, liền là nói cái này, má nó, không ngờ chính mình đã sớm bị người lợi dụng qua mấy lần như thế, quả nhiên, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, liền La Mông tên tiểu nhân này, lại qua mười năm tám năm, cũng vẫn là không đổi được bản tính gian trá giảo hoạt.


Nghĩ thông suốt điểm này, Tiếu Thụ Lâm cũng không cảm thấy chính mình ăn không đồ nhà cậu ta, lấy đồ nhà cậu ta có cái gì áy náy, trong lòng còn nghĩ, cho dù lão tử ăn không nghèo cậu ta, thế nào cũng phải ăn tới trong lòng cậu ta chảy máu mới thôi.


Mà lúc này, người họ La năm đó gian trá giảo hoạt không thay đổi kia, đang hát hò đóng thùng nuôi ong.


Ông lão bán ong mật cho anh nói, thùng nuôi ong tốt nhất vẫn là tự mình làm, chọn cái loại không có mùi gỗ, tốt nhất là có thể rộng chút, đừng chắp ghép, bởi vì trong tổ ong sợ nhất sâu bò vào, nếu mùi không đúng ong mật cũng không thích ở.


La Mông nếm qua một hồi mật ong nhà mình, liền biết loại mật ong này rất tốt, cũng không biết Tiếu Thụ Lâm có thích loại mật ong này hay không.


Trong khoảng thời gian này, La Mông cảm thấy Tiếu Thụ Lâm người này chỗ nào cũng đều tốt, chỉ là rất khách sáo với anh, không thích lấy đồ của anh, còn muốn trả tiền cho anh, ấn như vậy tiếp tục, quan hệ của hai người bọn họ lúc nào mới có thể tiến thêm một bước chứ?


Ngay tại lúc La Mông đang buồn rầu vì chuyện này, bên Tiếu Thụ Lâm gọi điện thoại tới.
“Chuyện gì vậy?”. Lúc này cũng không phải thời gian vắt sữa, Tiếu Thụ Lâm cũng không thể tới mua sữa, bình thường Tiếu Thụ Lâm không có việc gì thì luôn luôn không đi tìm anh.


“Mật ong của nhà cậu còn hay không?”. Bên Tiếu Thụ Lâm hỏi.
“Còn có non nửa bình, làm sao, ăn rất ngon hả?”. Trong lòng La Mông rất vui, quả nhiên, mấy thùng ong mật là nuôi đúng rồi.
“Còn có thể lại chia cho tôi một chút hay không?”. Tiếu Thụ Lâm lại hỏi.


“Được chứ, cậu muốn bao nhiêu?”. Trong lòng La Mông vô cùng vui vẻ.
“Liền cho tôi một chai đi, nhà cậu cũng không còn nhiều, chờ thu mật ong rồi, lại cho tôi nhiều thêm chút”. Lúc này Tiếu Thụ Lâm chính là nửa điểm không khách sáo.


“Được, hôm nay tôi chia sẵn cho cậu, sáng sớm ngày mai cậu nhớ qua lấy”. La Mông  cúp điện thoại, cây búa nhỏ trên tay “bụp bụp bụp” đóng tới cũng có lực, còn mang theo tiết tấu nữa. Tiếu Thụ Lâm có thể chủ động tìm anh lấy đồ, đây là dấu hiệu quan hệ của hai người bọn họ tiến thêm một bước.