Ngưu Nam

Chương 224

Mặc kệ nói như thế nào, mang Hoa Hoa đi nhà trẻ quả thật không thích hợp, nếu giáo viên nhà trẻ nói không thể mang, La Mông liền không để Bé Khỉ mang theo, bảo bé yên tâm đi nhà trẻ, Hoa Hoa tự anh sẽ trông thay bé, cam đoan chờ bé tan học về, Hoa Hoa vẫn là khỏe mạnh.


Vì trở thành một ba ba tốt nói được thì làm được, lão Chu đương nhiên trông chừng tốt Hoa Hoa, hàng này chính là hoang dại, ngộ nhỡ một ngày nào đó chạy rồi, anh lấy cái gì ăn nói cùng con trai, vì thế anh đành phải giống như Bé Khỉ, mỗi ngày dể Hoa Hoa cuộn tròn ngủ trong lòng anh.


Lúc mới bắt đầu Hoa Hoa còn không thích, gào khóc kháng nghị, bị Tiếu Thụ Lâm nhìn chằm chằm nhìn mấy giây, rốt cục chấp nhận số phận, hàng này sợ nhất Tiếu Thụ Lâm, bóng ma bị cắt móng vuốt tới giờ còn bao phủ nó.


Bên làng Thượng Thủy có Trần Cương phụ trách, lão Chu cũng không cần lo lắng vì chuyện trồng nấm lắm, Trần Cương người này cũng là quyết đoán, chân trước mới vừa bàn bạc quyết định cùng La Mông, chân sau liền xử lý cái cửa tiệm của gã ở Đồng thành, đóng gói một chút trở về trấn Thủy Ngưu, chuyên tâm quản lý chuyện bên làng Thượng Thủy.


Xây dựng bên làng Thượng Thủy, cần một ít tài liệu gì đó, Trần Cương sẽ trực tiếp chuyển đơn hàng qua, quản sự Trần sắp xếp người chở qua cho gã, quan trọng nhất chính là tiền mặt phải bắt kịp, xây lán nấm cần mua không ít vật liệu xây dựng, tuy rằng đều không phải đồ vật đặc biệt đắt đỏ gì, nhưng mà bởi vì quy mô lớn, tăng thêm cũng phải không ít tiền.


Vì không để túi tiền lớn của nhà mình tiếp tục xẹp xuống, lão Chu lại tới bên tứ hợp viện xem xét một lần các kho hàng.
“Sao còn nhiều hạt bắp như vậy?”. Lão Chu hỏi bọn quản sự của nhà anh.


“Hạt bắp khô khó bán, xay thành bắp xay, nghiền thành bột bắp cũng đều không bán được, ép dầu còn được, chính là có hơi lãng phí, cặn dầu có thể làm thức ăn gia súc, nhưng mà hiện tại trên Ngưu Vương trang chúng ta cũng không thiếu thức ăn gia súc”.


Ở dưới tình huống thức ăn gia súc dư dật, Trần Kiến Hoa bình thường sẽ không bố trí người trực tiếp dùng hạt bắp cho súc vật ăn, trước đó ép lấy dầu, cộng thêm  thức ăn gia súc khô tích lại từ mùa hè và thu, hơn nữa gần đây mỗi ngày các loại thức ăn gia súc hoa màu xanh thu dọn lại từ bên lán lớn, cũng đủ trâu trên Ngưu Vương trang tiêu hao.


Bên chuồng gà, bởi vì trước đó phía trước lão Chu bố trí người thả đàn gà tới các cánh rừng trên núi ăn cỏ, cũng chỉ cần ở sáng sớm và chạng vạng mỗi ngày cho ăn một chút, tiêu hao cũng không lớn. Nguyên liệu dùng làm bánh trung thu làm bánh quy, một năm nay trên Ngưu Vương trang cây bắp trong sinh sản quy mô, cũng vốn là chín trâu mất sợi lông.


“Bàn tử, bánh bao chay bột bắp làm thế nào mới ăn ngon hả?”. Vì chuyện này, lão Chu đành phải lại đi tìm đầu bếp của nhà anh.
“Ông chủ, khi nào chúng ta giết heo?”. Gần đây Hầu mập lại thèm thịt rồi, thịt heo của nhà lão Chu.


“Sắp rồi, năm nay người trên núi chúng ta nhiều, tới khi đó tết ông Táo giết một con, tất niên giết một con”. Bình thường cũng liền quên đi, lúc ăn tết, món béo bở này khẳng định phải đủ.
“Tôi muốn một bộ dạ dày heo”. Bàn tử nước miếng ào ào.


“Vậy phải xem cậu làm bánh bao chay này ngon hay không ngon”. Trên đời này làm sao sẽ có bữa cơm miễn phí, nhất là ở nhà lão Chu.


“Việc này anh yên tâm, không phải là bánh bao chay bột bắp thôi sao, lão quán cơm Trần gia liền có làm rồi, bánh bao chay này, phải làm như thế nào mới có thể xốp mềm không khô, vừa mềm lại dai, chậc chậc, không phải tôi nói khoác, chỗ tôi có bí quyết gia truyền, ngay cả thầy tôi cũng không biết”. Bàn tử  liền nói khoác rồi.


“Còn lợi hại hơn so với thầy cậu”. Lão Chu không tin.


“Khụ khụ, cũng không phải là nói lợi hại hơn thầy ấy, thầy ấy có cách làm của thầy ấy, tôi có cách làm của tôi”. Nói khoác cũng không có thể nói vống lên quá mức, tích lũy mấy thế hệ của nhà Trần Phúc Hán bọn họ, hơn nữa công lực mấy chục năm của ông ấy, tuyệt đối không phải Hầu mập hai ba cái có thể dễ dàng vượt qua.


“Vậy cậu làm trước thử xem, nếu thật ngon như vậy, tới khi đó lại cho cậu thêm một cái giò heo”. Lão Chu chủ động tăng giá.
“Được! Anh chờ chút, tôi đi làm liền”. Hầu mập không nói hai lời, xắn tay áo làm việc ngay, một bộ dạ dày heo thêm một cái giò heo, cũng miễn cưỡng đủ gã ăn tết rồi.


Bàn từ này làm bánh bao chay bột bắp quả thật là khéo tay, La Mông ở bên cạnh xem cũng cảm thấy khác biệt, chủ yếu là tỉ lệ bột bắp cao, bình thường làm bánh bao chay bột bắp. Đều phải bỏ thêm chút bột mì, bằng không bánh bao chay làm ra cứng, Bàn tử này bỏ nhiều bột bắp như vậy, ít bột mì như vậy, bánh bao chay làm ra, quả nhiên giống như cậu ta nói vậy, xốp mềm không khô, lại rất dai, vị bắp mười phần.


“Thế nào?”. Hầu mạp vẻ mặt chờ mong nhìn ông chủ gã.
“Ăn ngon!”. Lão Chu giơ ngón tay cái lên đối cậu ta: “Dạ dày heo và giò heo, tôi đều nhớ kỹ cho cậu”.
“Ài, tới khi đó anh nhưng đừng quên đó”.


Lúc ăn tết nhà của lão Chu giết hai con heo, này khẳng định là không bán, hiện giờ trên Ngưu Vương trang nhiều người như vậy, giống mấy người Biên Đại Quân, Nạp Mậu Thành, đều là một nhà mấy miệng ăn, một nhà ba người Lâm Xuân Ngọc nghe nói cũng muốn ờ đây ăn tết, ngoài ra còn có bên La Hồng Phượng, bên Tiếu lão đại, bên mợ Tiếu Thụ Lâm vân vân.


Một vòng này chia xuống, hai con heo còn có thể còn lại bao nhiêu chứ? Mỗi người lại có thể được chia được mấy miếng chứ? Tại dưới tình huống hòa thượng nhiều cháo ít, sói nhiều thịt ít, chờ suông khẳng định là không được, phải lo trước tính sau!


“Hôm nay muộn rồi, ngày mai cậu dạy tay nghề này cho các chị Đông Mai, dạy thật tốt, tới khi đó lại cho cậu thêm một cái giò heo”.
“Liền chỉ thêm một cái hả, đây chính là bí quyết gia truyền đó!”.


“Mới nãy tôi xem cậu làm bánh bao chay bột bắp không phải rất phiền phức sao, nếu cậu dạy các chị ấy, sau này bất cứ khi nào thì đều có sẵn để ăn, này còn không tốt?’.
“Nếu tôi làm nhiều một chút, đông lạnh trong tủ lạnh, lúc muốn ăn hấp một lồng, này cũng là như nhau”.


“Được, lại cho cậu thêm một bộ ruột non, nhiều hơn liền không có rồi, thích dạy hay không thì tùy”.
“Mấy cái này là được rồi, một bộ dạ dày, một bộ ruột non, còn có một cặp giò heo, tới khi giết heo, anh phải để tôi chọn trước”.
“Được, để cậu chọn trước”.


“Tới khi đó anh đừng đổi ý đó”. Ở trong mắt Bàn tử, cái giá này vẫn là không tệ, dù sao chính là cái bí quyết gia truyền nhỏ, cũng không phải món chính gì.
“Tôi không đổi ý”. Lão Chu cắn bánh bao chay bột bắp, khoa trương đáp.


“Làm cái gì mà thơm dữ vậy?”. Lúc này Trần Kiến Hoa cũng trở về từ bên lán lớn kia, ngửi được bên căn tin hình như đang nấu nướng, cũng định đi vào ăn ké chút, bình thường quản sự Trần không ra đồng, nhưng mà thi thoảng cũng phải tới bờ ruộng quan tâm một chút tiến triển của các mục công việc.


“Hầu mập làm chút bánh bao chay bột bắp, anh cũng ăn thử chút”. Lão Chu nói.
“Nhìn qua cũng không tệ lắm”. Trần Kiến Hoa rửa sạch tay, tùy tiện lau lau trên quẩn mình, liền giơ tay tóm bánh bao chay trong lồng hấp ăn.
“Anh thấy bánh bao chay này thế nào?”. Lão Chu hỏi quản sự của nhà bọn anh.


“Ngon”. Quản sự Trần gặm bánh bao chay gật gật đầu.


“Vậy ngày mai anh bố trí mấy người, xay nhiều bột bắp chút, lại tổ chức thêm mấy nhân công cho chị Đông Mai, bày biện trong viện tử chúng ta làm bánh bao chay bột bắp, kích cỡ phải lớn hơn một chút so với cái này, tới khi đó để lạnh đóng gói chân không, bên tiệm online cũng có thể bán, mùa đông lạnh buốt này, bánh bao chay chậm trễ mấy ngày trên đường cũng không dễ dàng bị hư”. Lão Chu phân phối nhiệm vụ cho quản sự của nhà anh.


“Được”. Trần Kiến Hoa gật gật đầu, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, không bao lâu nữa, hạt bắp trong kho hàng của bọn họ, liền đều có thể đổi thành tiền mặt.
“Phải làm nhiều như vậy hả?’. Lúc này Hầu mập còn có chút chưa thông.


“…..”. Lão Chu vỗ vỗ bả vai của đầu bếp nhà bọn anh, không nói chuyện, lấy một cái thố ra từ trong ngăn tủ, đựng một thố bánh bao nóng đi ra căn tin, buổi tối nhà bọn anh liền ăn cái này, tới khi đó hâm nóng bánh bao chay này, lại nấu một nồi canh miến, Bé Khỉ và Tiếu Thụ Lâm đoán chừng đều sẽ  thích.


“Tình huống gì đây?”. Hầu mapk chả hiểu cái quỷ quái gì.
“Lần này kỹ thuật làm bánh bao chay bột bắp bán với cái giá nào vậy?’. Quản sự Trần gặm bánh bao chay, hỏi Hầu mập.
“Một bộ dạ dày heo, một bộ ruột heo non, hai cái gì heo”. Bàn tử trả lời chi tiết.


“Bàn tử à”. Quản sự Trần chậc chậc lưỡi, vừa giơ tay cầm hai cái bánh bao chay bột bắp ra từ trong lồng hấp, vừa vươn một bán tay khác vỗ vỗ bả vai Bản tử, nói: “Đời này cậu liền cứ làm đầu bếp đi, ngàn vạn lần đừng học người ta ra khơi buôn bán”.


“Ý gì hả?’. Hầu mập nhìn bóng dáng quản sự Trần cầm bánh bao chay vừa ăn vừa đi ra ngoài ngây ngốc hỏi một câu.
Trần Kiến Hoa dừng bước tại chỗ ngược sáng, quay đầu, quơ quơ bánh ba ochay trong tay, thản nhiên nói với Bàn tử: “Liền kỹ thuật này, đổi cái đầu heo cũng không là vấn đề”.


“……”. Trong căn tin im lặng một lúc lâu sau, một hồi lâu, rốt cục bộc phát ra kêu rên trung khí mười phần của đầu bếp mập Hầu Tuấn: “Ngao!!! Heo của tôi!!!”.


Lại nói kỹ thuật làm bánh bao bột bắp của Hầu mập cống hiến thật sự là giải quyết vấn đề lớn, hạt bắp ế ẩm trên Ngưu Vương trang không phải một ngày hai ngày, bắp tốt như vậy, đều dùng để ép dầu lão Chu là tiếc của lắm.


Tuy rằng nói chỉ cần bán giá dầu bắp cao một chút,  tiền kiếm được cũng không nhất định liền ít hơn so với bánh bao chay, nhưng lão Chu trong lòng chính là không thuận lắm, vẫn cảm thấy lãng phí, chỉ có làm thành bánh bao chay, từng miếng từng miếng tất cả đều ăn vào trong bụng của mọi ngườianh mới cảm thấy chân thực nhất.


Kích cỡ bánh bao chay bột bắp của nhà lão Chu còn lớn hơn một chút so với bánh bao chay sữa bánh bao sữa nhân đậu xanh của nhà anh, một cái bán một tệ, sau khi hấp chín đông lạnh đóng gói chân không, có túi đựng bốn cái, có túi đựng mười cái, bất kể là ở trên tiệm online hay trong siêu thị, đều bán tới cực chạy, ngoài ra bên tiệm đồ ăn sáng của La Hồng Phượng cũng tămg thêm một loại bánh bao chay bột bắp.


Bởi vì buôn bán tốt, lồng hấp bên tứ hợp viện cũng là suốt ngày đều không ngừng hơi nóng, hạt bắp trong kho hàng cứ từng túi một bị lôi ra ngoài như vậy, chế biến thành bánh bao chay bột bắp bán thành tiền mặt, áp lực kinh tế của lão Chu giảm bớt một chút.


Vấn đề tiền giải quyết rồi, bên làng Thượng Thủy còn có một việc cần lão Chu lo lắng, đó chính là vấn đề sử dụng công nhân tương lai, trong đó không hề ít dân làng của làng Thượng Thủy bằng lòng làm việc này, bởi vì là ở làng chính mình, mỗi ngày ngoại trừ làm việc cho La Mông  ra, chính mình còn có thể chiếu cố chút vườn tược, cho nên bọn họ thích làm, ngoài ra, liền tuyển trừ trên internet.


Gần tới tết rồi, ngay tại lúc rất nhiều người bắt đầu lo lắng vì vé xe lửa về nhà, nhóm fan trung thành của Ngưu Vương trang phát hiện, nhà La Mông  lại đăng topic tuyển nhân công.


“Bên chúng tôi cần phát triển gieo trồng nấm, bây giờ tuyển một số nhân công, nội dung làm việc đơn giản, cường độ làm viêc hơi lớn, người có ý xin liên hệ 136*********”.


“Lão Chu, thật sự muốn tuyển người hả? Bây giờ sao không đăng topic tuyển người trên diễn đàn chúng ta?”. Cùng ngày làm việc trên Ngưu Vương trang, có thành viên diễn đãn nhạy tin, rất nhanh tìm La Mông hỏi chuyên này.
“Các người ai muốn tới?”. La Mông hỏi.


“Này nhưng thật ra không có”. Tuy rằng mỗi lần tới Ngưu Vương trang đều là làm việc không phải tiêu phí chơi đùa, nhưng mà mọi người cơ bản cũng đều là xem Ngưu Vương trang là nông trại vui vẻ, lúc ngày nghỉ đi qua thả lỏng thể xác và tinh thần, đổ mồ hôi còn rất tốt, thật muốn làm cu li thời gian dài trên Ngưu Vương trang, này thật đúng là cần một chút quyết đoán và dũng khí.


“Chính xác, tôi nghĩ các người tám phần cũng sẽ không tới”.
“Lần này lán nấm nghe nói dựng ở làng Thượng Thủy?’.
“Ừ, hôm nay bên đó đúng lúc cần nhân công, mấy người có đi không?”.
“Tôi đi”.
“Đi rồi làm việc thật tốt, đừng chỉ lo chụp hình không”.


“Này nào có chứ? Chính là thuận tiện chụp một hai tấm hình thôi, tới khi đó tui đăng lên diễn đàn, để mọi người đều hiểu được bên làng Thượng Thủy rốt cuộc là tình hình gì”. Đây chính là tư liệu trực tiếp đó.


Người này hiệu suất còn rất cao, ngày hôm sau, diễn đàn Đồng thành liền xuất hiện một topic gọi là “Tình hình chung làng Thượng Thủy”, nội dung như sau:


Tin tưởng rất nhiều thành viên diễn đàn đều đã biết rồi, ngày hôm qua lão Chu ở trên tiệm online đăng một topic tuyển nhân công, đoán chừng rất nhiều thành viên diễn đàn đều khó tránh khỏi có chút động tâm, bản thân tui hôm qua đúng lúc làm việc ở làng Thượng Thủy, vì thế liền chỉnh lý một chút tư liệu của làng Thượng Thủy giúp mọi người, rốt cuộc muốn đi chỗ đó làm con sen hay không, mọi người sau khi xem xong topic, tự mình quyết định nha.


Làng Thượng Thủy, tên làng là bắt nguồn từ hoàn cảnh địa lý, nên chân núi xung quang làng có không ít con suối lớn lớn nhỏ nhỏ, nước suối hội tụ thành dòng suối, chính là ngọn nguồn của con suối nhỏ chảy qua làng Đại Loan.


Nơi này cách trấn Thủy Ngưu khoảng chừng một giờ đi xe, đường núi gập ghềnh, ngày mưa khó đi, chút năm trước người trong làng toàn bộ đều đã dọn đi hết rồi, bây giờ bởi vì lão Chu nhận thầu Ngưu Bối Phong, đã khoanh vùng làng này bên trong đó, cho nên mới sẽ dựng lán nấm ở bên này, nghe nói ngoại trừ gần làng có chút ít ruộng cày, bốn phía toàn bộ đều là vùng núi nhận thầu bảy mươi năm của lão Chu.


Hôm qua lúc tui tới đây làm việc, làng Thượng Thủy đang trong khôi phục, phụ trách công việc khôi phục đều là dân làng của làng này, lão Chu cung cấp tài liệu, tự họ khôi phục là nhà cửa, sau đó lại đưa ra cho lão Chu thuê làm ký túc xá.


Nghe Trần Cương nói, cũng chính là sau này người tổng phụ trách trồng nấm của làng Thượng Thủy, anh ta nói bố trí ký túc xá của công nhân, ban đầu định ra hai người một phòng, mặt khác lần này muốn tuyển nhiều công nhân, mà số lượng nhà cửa có hạn, một mặt khác cũng là xuất phát từ suy tính an toàn, núi sâu rừng già, mọi người biết đó, nếu là hai vợ chồng cùng đi, có thể sắp xếp phòng vợ chồng.


Điều kiện ngủ nghỉ còn được, ngoại trừ bàn ghế giường cơ bản nhất, mỗi phòng còn có thể trang bị một cái TV, dây mạng hiện tại cũng đang kéo. Bởi vì trước đó nhà cũ không kèm nhà vệ sinh, hiện tại cơ hồ mỗi nhà đều xây nhà vệ sinh ở đằng sau, có thể tắm vòi sen, có bồn cầu tự hoại.


Căn tin cũng có, chuyên môn có một phòng dùng để nấu cơm và dự trữ nguyên liệu nấu ăn, hiện tại đã dùng tới rồi, vừa tới thời gian ăn cơm, mọi người mỗi người đều bê thố cơm đi múc cơm múc đồ ăn, nguyên liệu nấu ăn cũng xấp xỉ như bên Ngưu Vương trang, trước mắt phụ trách nấu cơm chính là một bác gái của làng Thượng Thủy, tay nghề tự nhiên là kém xa so với Hầu mập.


Ngủ nghỉ và ăn uống cơ bản chính là như vậy, kế tiếp nói chút chuyện làm việc, nội dung làm việc không cần phải nói mọi người đều biết rồi, chính là trồng nấm, nhưng mà trồng nấm cũng có các loại phân công, trong đó chính là trộn nguyên liệu, tiêu độc túi đựng, hái ngắt vân vân, nghe nói sau này sẽ chia ca sáng ca tối, ca sáng rất sớm, ca tối rất muộn, mọi người phải có chuẩn bị tâm lý.


Cuối cùng chính là đãi ngộ tiền lương, tiền lương của bên làng Thượng Thủy quả thật là cao chút so với bên Ngưu Vương trang, căn cứ vị trí công tác khác nhau, công nhân bình thường tiền lương mỗi tháng khoảng hai tới ba ngàn tệ bao ăn ở, có thưởng cuối năm.


Cuối cùng của cuối cùng, ngàn vạn lần đừng tưởng rằng chỉ cần bạn tới rồi người ta sẽ khua chiêng gõ trống cực kỳ hoan nghênh, nơi này đối công nhân cũng là có yêu cầu, hôm qua lúc dựng lán nấm, còn có thanh niên bởi vì làm việc thích kéo dài công việc, bị Trần Cương đuổi về, thuận tiện nói một câu, tên đó và Trần Cương giống nhau, đều là người của làng Thượng Thủy, cho nên mội người biết đó, người này tuyệt đối không phải dễ lừa gạt. Tóm lại, từ chức phải thận trọng.


 Cuối cùng của cuối cùng của cuối cùng, đăng hình ảnh của làng Thượng Thủy, mọi người xem xem nơi này hợp khẩu vị của mọi người không?


Topic này vừa đăng lên, người bình luận bên dưới rất nhiều, trong đó cũng có không ít nói muốn đăng lại, Ngưu Vương trang cũng không là ở nổi tiếng ở diễn đàn Đồng thành, ngoài ra còn có không ít diễn đàn con của diễn đàn địa phương, đều thường thường đều có thể nhìn thấy topic của Ngưu Vương trang.


Xuyên thấu qua topic này, đám dân mạng có thể rành mạch nhìn thấy, làng Thượng Thủy cũng không phải bồng lai tiên cảnh, nơi này chính là một cái làng nhỏ bình thường, nhà cửa cũ kỹ con suối nhỏ chảy qua giếng cổ cây cổ thụ, lán nấm đang trong thi công, gạch bên cạnh con đường xi măng, tất cả những cái này, đều bị chân thật thu vào trong tấm hình.


“Đi không?”. Trước màn hình máy tính, một người phụ nữ trẻ hỏi anh chồng bên cạnh mình.
“Hôm nay muộn rồi, sáng mai chúng ta gọi điện thoại qua hỏi trước một chút”. Người đàn ông nói.


Hai vợ chồng họ cưới muộn, hiện giờ đã sống chung hơn ba năm rồi, tuổi hai người đều hơn ba mươi rồi, bụng của vợ lại chậm chạp không hề động tĩnh, cha mẹ hai bên đều rất sốt ruột, nói cũng là càng nói càng trực tiếp, thậm chí chỉ trích lẫn nhau muốn hỏi ra vấn đề ở trên đứa con nhà ai, khiến cho hai vợ chồng họ áp lực đều rất lớn, mấy hôm trước thậm chí còn ầm ĩ một trận càng lớn.


Ngẫm lại trước đó tình cảm của hai người họ vẫn đều rất tốt, cho dù tương lai không có con cái, ai cũng không có tâm tư muốn ly hôn, bây giờ hai vợ chồng định đi trấn Thủy Ngưu, một mặt là muốn đi giải khuây đổi cái hoàn cảnh có thể gia tăng cơ hội thụ thai hay không, một mặt khác cũng là muốn né tránh một chút cha mẹ hai bên, cứ tiếp tục phát triển như vậy, hôn nhân của họ sớm hay muộn phải xảy ra vấn đề.


“Này liền thu dọn rồi?”. Cách đó ngàn dặm, một ông lão hơn 50 tuổi cúp điện thoại, nói với bà vợ bên cạnh ông.
“Không phải nói có thể đi sao? Tôi mới này đều nghe thấy hết”. Bà vợ cười nói.
“Gấp cái gì, ngày mai tôi còn phải đi đơn vị xin nghỉ không lương nữa”.


“Mới nãy ông gọi điện thoại qua đó, người ta nói sao?’.
“Nói bên làng Thượng Thủy đang dựng lán nấm, hai ta lớn tuổi, không thích hợp làm việc đó, trước để bên tứ hợp viện hỗ trợ, hái rau củ lột đậu vân vân, việc không nặng, bao ăn ở, một ngày liền trả ba mươi tệ”.


“Ba mươi sao? Không trả tiền tôi đều bằng lòng đi”.
“Ái chà, nhịn nhiều năm như vậy, cuối cùng chịu đựng tới cùng rồi, con trai con gái đều tốt nghiệp đại học, tương lai thế nào, đều để bọn nó tự mình phấn đấu đi, tôi là không quản được nữa rồi”.


“Sau này tôi cũng sống cuộc sống của chính mình, sống trong thành phố này thật sự là không khỏe mạnh, không phải xe hơi chính là nhà cửa, vẫn là trong làng tốt, hồi nhỏ tôi liền lớn lên ở trong làng, đáng tiếc hiện tại cũng không có nơi tôi có thể trở về. Tới khi đó hai ta ở làng Thượng Thủy, tìm dân làng bản địa người ta bàn bạc một chút, xem có thể khai hoang một mảnh đất nhỏ, chúng ta cũng tự trồng chút rau củ, không thì tại mảnh đất ven đường, tùy tiện nơi nào đều được, dù sao trong làng nơi nơi đều là đất đai, lại nuôi thêm mấy con gà, mỗi ngày có trứng gà nhặt……”.


“Quý khách xin chú ý, đoàn tàu T** từ XX chạy hướng Đồng thành sắp vào trạm, đoàn tàu dừng ở sân ga số 1, mời mọi người xếp hàng kiểm tra vé vào trạm……..”.


Ở trong sảnh nhà nhà ga nào đó chờ xe lửa, cũng có hành khách tuổi trẻ yên lặng đeo ba lô hành lý trên lưng, tham gia vào đội ngũ kiểm tra của cổng Bắc, mục đích của chuyến đi này là —— Ngưu Vương trang.


Ngay tại lúc Tết gần kề rồi, nhóm dân làng của làng Thượng Thủy bày một cái bàn trong nhà trưởng làng Thôi Bảo Khôn, mời La Mông qua ăn cơm, nói là muốn cám ơn anh mang tới phát triển cho làng bọn họ, thực tế La Mông và Trần Cương đều biết, đằng sau việc này tám phần còn có cái khác muốn diễn.


Quả nhiên, sau khi rượu quá ba lượt, tên thanh niên trước đó mới bị Trần Cường đuổi về và cha cậu ta hai người tới gõ cửa nhà trưởng làng, đúng lúc bọn họ không phải đang uống rượu đó thôi, đám người Thôi Bảo Khôn liền kéo bọn họ ngồi vào bàn, đề tài này thực tự nhiên liền chuyển tới chuyện thanh niên này bị đuổi việc.


Người thanh niê nnày kêu Thôi Khải Nghiệp, khoảng trên dưới hai mươi tuổi, khuôn mặt còn khá non nớt, trước đó đuổi việc cậu ta, Trần Cương liền bắt chuyện trước cùng La Mông, nói đây là thằng nhóc lớn xác, không hiểu chuyện, thuần túy chính là tới đây không lý tưởng kiếm chút tiền lương, nhưng mà bản thân đuổi việc thằng nhóc này, có một số dân làng làng Thượng Thủy có thể sẽ có ý kiến, để La Mông biết một chút, có cái chuẩn bị tâm lý.


“Cháu cái thằng nhóc này, đều nói tốt cùng chú lần này làm thật tốt rồi, cháu xem xem, tổng cộng mới đứng đắn làm việc mấy ngày……”. Trưởng làng Thôi Bảo Khôn lải nhải nói với cậu ta, ấn vai vế, Thôi Khải Nghiệp phải gọi Thôi Bảo Khôn là chú, tuy rằng Thôi Bảo Khôn làm trưởng làng cũng chỉ còn lại một cái danh tiếng thôi, nhưng mà việc này ông vẫn là muốn giúp.


“Đứng đắn làm việc? Cậu ta thật đúng là một ngày đều không có”. Trần Cương mới vừa uống một ngụm bia, vươn tay đầu ngón tay chọt chọt Thôi Khải Nghiệp, tiên phát chế nhân*.
* tiên phát chế nhân: đánh đòn phủ đầu, hành động trước để kiềm chế đối phương


“Ài, người trẻ tuổi vẫn là không hiểu chuyện”. Thôi Bảo Khôn thở dài, đại khái cũng biết Thôi Khải Nghiệp là cái đức hạnh gì.
“Cháu như thế nào không hiểu chuyện chứ? Như thế nào không đứng đắn làm việc?”. Thôi Khải Nghiệp không phục.


“Vậy cậu nói một chút, mấy ngày nay ở trong làng, cậu đều làm chút gì?”. Trần Cương hỏi cậu ta.
“Không phải anh bảo tôi vác cây trúc sao?”.
“Vậy cậu tổng cộng vác bao nhiêu cây trúc hả? Thời gian mấy ngày nay, tổng cộng lại lãnh bao nhiêu tiền lương?”.


“Chú Hậu Trung, chú xem xem, ở trong mắt Khải Nghiệp nhà chú, 500 tệ cũng không kêu là tiền, ngày nào đó chúa cũng kêu một người như vậy tới nhà chú vác mấy cây trúc, bảo chú trả 500 tệ tiền lương, chú bằng lòng không?”.


“Tôi gia đình nhỏ này, làm sao có thể so sánh cùng người ta?”. Thôi Hậu Trung nói đỡ cho con mình.
La Mông nghe ông ta nói như vậy, cười cười cũng không lên tiếng, hôm nay việc này, vẫn là giao cho trần Cương xử lý thôi, dù sao sau này chuyện làng Thượng Thủ cũng là cậu ta quản lý.


“Lời của chú để người ngoài nghe thấy, còn tưởng làng Thượng Thủy chúng là là ổ cướp bóc, bản thân chú cũng không muốn xài tiền oan uổng này, người ta dựa vào cái gì phải bằng lòng chứ? Chỉ bằng có tiền hơn so với chú? Có tiền chính là thiếu nợ chú?”. Trần Cương giơ tay gắp một đũa đồ ăn, mặt không đỏ hơi không suyễn, nói nhưng nói tới rất nặng.


“Ài, ăn đi ăn đi”. Đám người Thôi Bảo Không thấy không khí bất thường, vội vàng gọi muọi người ăn cơm uống rượu.


“Chú, các chú cũng đừng trách cháu nói khó nghe, chú làm trưởng làng chú biết mà, muốn quản mấy người cấp dưới cũng không dễ, nếu quản lý không tốt, chuyện gì còn có thể làm được chứ? Bây giờ chuyện La Mông trồng nấm nếu thất bại, chú nói đối làng chúng ta có ưu đãi gì? Nói ra không sợ các chú chê cười, cháu còn chỉ dựa vào mấy cái lán nấm của anh ta cưới vợ đó”. Mấy ly rượu vào bụng, Trần Cương lại chủ động kéo đề tài lại.


“Chú cũng biết cháu không dễ dàng, không dựa vào cha mẹ, tuổi còn trẻ liền tự mình một người tới Đồng thành làm lên một cái cửa tiệm, người trẻ tuổi trong làng chúng ta, liền cháu có tiền đồ nhất”. Thôi Trung Hậu nịnh hót Trần Cương.


“Khải Nghiệp thằng nhóc này, chú cũng biết nó không hiểu chuyện, cháu liền xem phân thượng người cùng làng, chăm sóc nó một chút, à đúng rồi, năm ngoái nó có bạn gái đó, chú và mẹ nó nhìn đều cảm thấy được rất thích hợp, vốn đều phải muốn bàn chuyện đính hôn, mấy hôm trước con gái người ta nghe nói nó lại ở lỳ trong nhà không chịu ra ngoài làm việc, liền tức giận, liền muốn chia tay”.


“Vậy chú muốn bọn cháu làm sao? Không quy củ bất thành phương viên*, mới lần đầu liền như vậy rồi, sau này ai còn xem trọng lời nói của cháu?”. Trần Cương không chịu nhả ra, không khí trên bàn rượu lại có vẻ có chút cứng ngắc lên rồi.


*không quy tắc bất thành phương viên (=không quy tắc không thành hình tròn được): ý nói không có quy củ quy tắc thì làm sao quản lý được người khác
“Năm nay Khải Nghiệp bao nhiêu tuổi?”. Thấy độ lửa tầm tầm rồi, lúc này La Mông liền lên tiếng.
“Hai mươi bốn”. Thôi Hậu Trung nói.


“À, hai mươi bốn, là nên có bạn gái, nhưng mà việc này mội người cũng đừng trách Trần Cương, trước đây lúc cháu ở bên ngoài xây nhà máy cùng người ta, còn khó khăn hơn so với cậu ấy, không nghĩ thoáng, chuyện gì đều đừng nghĩ làm thành”. Lão Chu đầu tiên tỏ rõ thái độ, chính mình khẳng định là đứng ở bên Trần Cương.


“…..”. Anh thốt ra lời này, không khí trên bàn cơm liền càng cứng ngắc.
“Bạn gái của Khải Nghiệp là người ở đâu, hiện tại làm công việc gì?’. Lúc này La Mông lại hỏi.
“Cũng là người của trấn trên, hiện tại ở Vĩnh Thanh làm nhân viên bán hàng”.


“Vậy à, hôm nào nếu cô ấy được nghỉ, các chú bảo cô ấy đi siêu thị nhà bọn cháu một chuyến tìm Cao Tố Nữ, vừa vặn bên siêu thị nghe nói gần đây muốn tuyển người, tới khi đó cháu nói một tiếng cùng quản lí Cao, quản lí Cao nếu thấy thích hợp, sau này liền để cô ấy làm trong siêu thị bọn cháu, Khải Nghiệp cậu cũng nói nói việc này cùng cô ấy một chút, nếu chuyện công việc của cô ấy có thể thành, hai người đoán chừng liền tạm thời không chia tay được, sau này thế nào, vẫn là phải dựa vào chính cậu, cậu thấy thế nào?”. La Mông nói.


“Kêu cô ấy tới siêu thị làm?’. Mọi người đều xem trọng mấy sản nghiệp của nhà lão Chu, bây giờ mới thời gian bao lâu, siêu thị tiệm bán đồ ăn sáng vân vân, mỗi cái đều làm tới có hình có dáng, qua ba năm năm nữa, nói không chừng có thể ra cái xí nghiệp lớn, hơn nữa tính lưu động của công nhân nhà anh không lớn, công tác ổn định, tiền lương ở trấn trên cũng coi như cao, phúc lợi đãi ngộ lại tốt, hơn nữa viễn cảnh phát triển, này đương nhiên là một phần công tác tốt, tự nhiên là mạnh hơn nhiều so với làm nhân viên bán hàng ở Vĩnh Thanh.


Nếu chuyện công việc của cô gái này thành, nói trắng ra là chính là nhà gái nợ nhà họ một cái nhân tình, chia tay không chia tay sau này còn khó nói, hiện tại mà nói, tám phần là không chia được, hôn sự này nếu có thể thành, lão Chu xem như sắp xếp một công việc cho con dâu nhà bọn họ, này đương nhiên là tốt nhất.


“Vốn chuyện bên siêu thị giao cho quản lí Cao quản lý, tôi là không tốt lại nhúng tay, mọi người bà con cùng quê, liền phá lệ một lần, nhưng mà chuyện này rốt cuộc có thể thành hay không, còn phải do quản lí Cao quyết định”. Thật sự nếu không thích hợp, La Mông cũng không tốt cứng rắn nhét người vào trong siêu thị.


La Mông coi như là đã nhìn ra, hôm nay trên bàn rượu nhiều người làng Thượng Thủy như vậy, tuy rằng mọi người nói đều là chuyện của Thôi Khải Nghiệp, thưc tế, cũng là muốn thăm dò thái độ của anh, nếu làm tới quá mức, những người này sau này liền khẳng định có thành kiến đối anh, bình thường nhìn không ra, một khi bên lán nấm của làng Thượng Thủy xảy ra chuyện gì, có thể lộ ra khác biệt tới, không thể để lán nấm bên kia còn chưa dựng xong, lòng người liền tan rã trước rồi.


“Tôi thấy việc này khẳng định có thể thành, tôi cũng gặp qua cô gái đó rồi, rất nhanh nhẹn”. Thôi Bảo Khôn nói.


Đứng ở góc độ của ông, cảm thấy việc này có thể xử lý như vậy liền cũng rất tốt rồi, La Mông cũng tỏ thái độ rồi, quả thật còn rất chiếu cố dân làng của làng bọn họ, trước đó bên lán nấm tuyển nhân công, liền ưu tiên tuyển nhận người của làng bọn họ, lúc này chuyện Thôi Khải Nghiệp này, ông cũng không có một mực cứng rắn, có bàn có bạc, thậm chí còn làm ra nhượng bộ, có như vậy là được rồi, sau này kề bên Ngưu Vương trang, người của làng Thượng Thủy bọn họ khẳng định cũng sẽ không chịu thiệt.


Mấy người khác trên bàn rượu hiển nhiên đều thấy việc này La Mông làm tới còn rất tốt, kế tiếp ăn cơm uống rượu, cũng đều thân thiện không ít, Thôi Khải Nghiệp lại ăn một lát liền đi rồi, đại khái là nói chuyện này cùng bạn gái cậu ta, cha cậu ta Thôi Hậu Trung không đi, tiếp tục uống rượu cùng mọi người.


Thôi Hậu Trung đối xử lý của chuyện này cũng không cực kỳ hài lòng, nhưng mà không thể nói rất không hài lòng, dù sao bây giờ còn bạn gái của con trai còn không phải con dâu nhà ông, lấy đức hạnh hiện tại của con ông, việc này tương lai thật sự thể sẽ tan nát, nhưng bây giờ ông quả thật cũng không chiếm lý, Thôi Khải Nghiệp là con trai ông, lại lười biếng ông cũng không quản được, nhưng người ta dựa vào cái gì muốn xen vào chứ?


Hơn nữa ông và vợ sau này cũng là phải làm việc ở lán nấm trong làng, hai người tổng cộng, một tháng có thể kiếm máy ngàn tệ, này đối nhà ông mà nói tuyệt đối là một khoản thu nhập lớn.


Ài, nói tới nói lui, nếu con trai nhà ông có thể lại hiểu chuyện chút nữa thì tốt rồi, nếu nó cũng có thể làm việc ở lán nấm, tuổi trẻ sức lực lớn tiền lương có thể còn cao chút so với hai ông bà gì ông, tương lai hai vợ chồng ông, cộng thêm con dâu, người cả nhà mỗi tháng thu nhập gần vạn tệ, cuộc sống lại ổn định, này cũng thật liền cũng không lo lắng gì nữa