Ngưu Nam

Chương 217

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Ông La và Lưu Xuân Lan không bơi, đi vào tắm nước nóng liền dẫn Hoa Hoa tới khu nghỉ ngơi, bên trên khu nghỉ ngơi là kết cấu thủy tinh, bây giờ ánh nắng ban mai đã nghiêng nghiêng chiếu vào, trong khu này lại mở hệ thống sưởi ấm, ngồi ở bên  ghế mây sưởi nắng một chút cũng là cực kỳ dễ chịu nhàn nhã.


Hoa Hoa hàng này dù sao cũng là thú cưng, hồ bơi lại là nơi công cộng, nếu để nó xuống nước liền có hơi không thể nào nói nổi, vì thế lúc bọn xuống nước liền không mang nó theo, La Mông Tiếu Thụ dắt Bé Khỉ cùng hai cô cháu gái đi bơi. Đại khái là bởi vì người quen của trấn trên nhiều quá, La Hồng Phượng cũng không tiện mặc đồ bơi, ngay tại mép bể bơi trò chuyện cùng hai người phụ nữ.


Hoa Hoa thời gian này trưởng thành không ít, hàng này vừa tới tối liền tinh thần mười phần, ban ngày cơ bản đều đang ngủ, lúc này ông La thả áo bông của Bé Khỉ lên ghế, nó liền cuộn ở bên trong ngủ gật gù, vừa gật gù ngủ vừa còn lưu ý xu hướng bốn phía, mỗi khi có người đi ngang qua chỗ nó, nó vẫn phải nhúc nhích cái lỗ tai, sau đó con mắt mở ra một cái khe, nhìn nhìn nếu cảm thấy không có uy hϊế͙p͙ gì, lại tiếp tục giấc ngủ của nó.


Lấy tiêu chuẩn của con người tới xem, Hoa Hoa hàng này tuyệt đối không thể xem như một đứa bé phẩm hạnh đoan chính, con này ngoại trừ còn có chút cảm tình đối Bé Khỉ, ở trước mặt một nhà La Mông còn có nửa chút ngoan ngoãn, lúc khác chính là  một đứa bắt nạt kẻ yếu điển hình, đáng tiếc trên Ngưu Vương trang ngoại trừ đám gà kia, có thể bị nó bắt nạt thật đúng là không nhiều, cho dù là đám gà kia, cũng có Nha Nha Đại Bảo trông chừng.


Bên bể bơi La Mông và Tiếu Thụ Lâm đang dạy con trai anh và hai cô cháu gái học bơi, La Mĩ Tuệ lớn gan, gì cũng không biết liền dám nhảy ùm vào trong nước, chưa được một lát, cho nó cái kickboard liền có thể tự mình đạp chân đi dạo lungtung, nhưng mà ở dưới cổ vũ của La Hồng Phượng cũng xuống nước, con nít học gì cũng nhanh, chưa tới một lát cũng có thể nổi lên rồi.


kickboard (1 loại ván xốp phao tập bơi í)


Bé Khỉ kiên quyết không chịu tự mình xuống nước, bé con này lá gan rất nhỏ, điểm này bọn La Mông đã sớm phát hiện rồi, đại khái là bởi vì từ nhỏ liền tự mình sống trong rừng núi, bé luôn rất cảnh giác. La Mông và Tiếu Thụ Lâm cũng không ép bé, để bé cưỡi ở trên vai chính mình, mang theo bé ở trong nước chơi, đợi tới khi bé cũng đủ quen thuộc, tự nhiên sẽ chậm rãi mạnh dạn lên, không cần thiết nóng lòng nhất thời.


Hồ bơi này thật là không tồi, ánh sáng tốt hoàn cảnh tốt còn đặc biệt ấm áp, đáng tiếc một tiếng đồng hồ rất nhanh liền trôi qua, bọn La Mông đành phải ra khỏi hồ bơi đi phòng tắm rửa thay quần áo. Mã Từ Quân cho bọn anh vé thể nghiệm, tại trong ba ngày này tùy tiện thời gian nào đều có thể sử dụng, nhưng mà dài cũng chỉ có một tiếng đồng hồ, muốn chơi lâu, có thể làm cái thẻ năm (mua vé cho nguyên một năm), nhưng mà hôm nay vẫn là bỏ đi, người xếp hàng thật sự rất nhiều.


Trên đường trở về hai chị em Mĩ Tuệ Mĩ Linh hiển nhiên có chút chưa thỏa mãn, Bé Khỉ có vẻ cũng hưng phấn hơn một chút so với bình thường, xem ra cách ngày tự bé xuống nước hẳn là cũng sẽ không quá xa.


Hôm Đông chí Ngưu Vường trang tới rất nhiều người, bởi vì có kinh nghiệm của tết Đoan Ngọ, lần này đám người Trần Kiến Hoa làm chuẩn bị trước rồi, tuy rằng lộn xộn, nhưng mà trong lôn xộn có thứ tự, lão Chu nhìn trái nhìn phải không có việc gì cần anh làm, liền yên tâm làm ông chủ rãnh rỗi.


Ngày này chủ cũ của Phì Muội cũng tới đây, hai ngày trước ông chủ Quảng Đông gọi điện thoại cho La Mông nói sau này Phì Muội liền không mang về nhà nữa, để nó sống ở Ngưu Vương trang, chó con gã phải ôm về một con. La Mông vừa nghe thật cao hứng, lão Đại nhà mình rốt cục không cần nối gót Nha Nha trở thành người cha đơn thân nuôi con thứ hai rồi, vì thế liền hỏi gã, muốn hôm đông chí tới đây hay không, bởi vì  ngày này trên Ngưu Vương trang muốn giết heo.


Hai vợ chồng này cũng là fan trung thành của Ngưu Vương trang, trước đó liền bởi vì bà chủ của Phì Muội thường thường mua online nông sản phẩm của tiệm nông sản trực tiếp làng Đại Loan, mới phát hiện hình ảnh của bọn Đông, Tây, Nam, Bắc, cuối cùng thúc đẩy nhân duyên của Phì Muội và lão Đại.


Buổi tối trước đông chí một ngày, ông chủ Quảng Đông và một nhà cậu em vợ, mỗi người chạy một chiếc xe, chở già trẻ một nhà tới trấn Thủy Ngưu, một nhóm này tổng cộng chín người lớn hai đứa trẻ con, lúc này vừa vặn ngồi một bàn.


“Trước buổi tiệc bắt đầu còn có một lát, nếu không chúng ta đi xem Phì Muội  trước một chút?”. Chọn chỗ xong nộp tiền, bà chủ mỹ nữ liền nói.


“Không biết mấy giờ bắt đầu lên đồ ăn, nếu không cơm nước xong lại đi”. Lúc này ông chủ mập liền không muốn nhúc nhích lắm, máy cái nồi lớn bên kia đang nấu đồ ăn đó, học trò dưới tay của Trần Phúc Hán mỗi người đều giỏi, hơn nữa nguyên liệu nấu ăn của Ngưu Vương trang lại ngon, lúc này trong sân đã sớm bay lên từng cỗ mùi thơm của đồ ăn rồi, câu tới sự thèm ăn của người ta rộng mở.


“A, La tiên sinh”. Lúc này bà chủ thấy La Mông khiêng Bé Khỉ đang định đi hướng bên ngoài sân, há miệng liền gọi anh.


“Ài, thì ra các chị ngồi ở đây, mới nãy tôi còn tìm đó, chị thấy đó mùa đông thế này không có trái cây ngon gì tiếp đãi, liền chút hạt dưa rau muối,  chê cười rồi”. La Mông thấy là một nhà bọn họ, nhiệt tình tiếp đón, bởi vì đối phương chủ động đề xuất chuyện cho Phì Muội ở lại Ngưu Vương trang, lúc này La Mông ấn tượng rất tốt đối bọn họ.


“Rau muối này ăn ngon quá, trước đó sao lại không thấy nhà cậu bán trên mạng nhỉ?”. Bà chủ mỹ nữ cười hỏi.
“Hài, đóng gói vận chuyển rất phiền toái, nếu chị thích, lát nữa lúc về mang về một ít”. Một chút rau muối La Mông vẫn là có thể cho được.


“Này tốt quá, khi nào chúng ta bất đầu buổi tiệc?”.
La Mông lấy di động ra nhìn nhìn, nói: “Còn chưa tới 40 phút nữa liền bưng đồ ăn lên”.
“Vậy còn có một lúc lâu, nếu không, cậu dẫn hai chúng tôi đi gặp Phì Muội trước?”.


“Được”. La Mông cũng rất sảng khoái, lập tức liền dẫn bọn họ đi rừng cây ăn trái, lúc này Phì Muội và lão Đại đang dẫn ba con chó con của bọn nó phơi nắng trên một tảng đá lớn bên cạnh con suối nhỏ, ba con chó con này vừa được hơn một tháng, khoẻ mạnh kháu khỉnh đúng là lúc đáng yêu nhất.


“Gâu!”. Phì Muội đột nhiên sủa một tiếng,vốn lười biếng nằm sấp đầu ngẩng lên một chút.


“Ô……”. Lão Đại cũng đứng lên theo từ trên tảng đá, đầu mắt hướng cuối đường nhỏ cạnh con suối, vẻ mặt nghiêm túc. Mấy con chó con trèo lên trèo xuống trên người cha mẹ mình tới đang vui giống như cũng cảm nhận được hơi thở khẩn trương truyền lại từ trên người cha mẹ bọn nó, đều đảo mắt qua hướng con đường bên con suối. Chưa tới một lát, bóng dáng của La Mông Bé Khỉ và hai vợ chồng Quảng Đông liền xuất hiện tại cuối đường nhỏ, một đường nói chuyện, chậm rãi đi tới bên bọn nó.


Đợi tới đi tới gần rồi, bà chủ vẫy tay với Phì Muội, Phì Muội lại nức nở lùi ra sau hai bước.
“Ngốc à, không mang con về đâu, yên tâm đi”. Bà chủ nói xong liền đỏ hốc mắt.


“Ô……Ô……”. Phì Muội nhảy xuống từ trên tảng đá lớn, chậm rãi đi đến bên người cô, dùng da lông ở trên người nàng mình thân mật cọ cọ người cô.


Bà chủ một lòng ôn chuyện cùng Phì muội, ông chủ lại chú ý mấy con chó con bên kia, lão Đại vốn có chút khẩn trương, được La Mông trấn an vài cái, kiềm chế rồi.


“Xem vóc dáng này này, nhìn qua cũng không như là chó con bốn năm mươi ngày, có phải rất mập hay không?”. Ông chủ hiển nhiên rất thích mấy con chó con này.
“Mập chút mưới tốt mà”. Bà chủ hít hít cái mũi, cười nói.


“Có chó cái con không? Vợ tôi vẫn muốn nuôi tiếp một con chó cái”. Bởi vì lão Đại bên cạnh rõ ràng có chút bộ dáng bất an, ông chủ Quảng Đông này cũng không dám trực tiếp giơ tay bắt mấy con chó con xem, đành phải hỏi La Mông.


“Con lông màu  nhạt nhất chính là chó cái, là lão Đại, còn lại hai con đều là chó đực”. La Mông chỉ cho gẫ xem.


“Lão Đại tốt nha, tôi liền thích lão Đại, tôi còn cho rằng nó khẳng định là một con chó đực”. Ông chủ Mập vui vô cùng, một con chó con đẹp như vầy, phải bao nhiêu tiền bao nhiêu tiền chứ, tuy rằng gã khẳng định là không thể đổi con chó con này thành tiền mặt, nhưng chỉ cần tưởng tượng tới con chó con này giá trị thật nhiều tiền, trong lòng gã liền có thể đặc biệt cao hứng, hàng này thích tiền, cũng thích tất cả thứ có giá trị.


“Anh chọn một con này, tôi cũng chọn một con, còn lại một, tôi ra cái giá tiền, tới khi đó gộp luôn cả Phì muội vào, tôi bù tiền cho anh”. May mắn sinh ba con, bị hai vợ chồng này mang đi một con, còn lại hai con cũng có thể làm bạn, tương lai nếu lão Đại và Phì Muội muốn dọn ra tạo một cái ổ khác, hai anh em này cũng đủ canh gác rồi.


“Không ấp, không gấp, chờ một lát ăn xong rồi nói sau”. Ông chủ Quảng Đông xua tay nói.


Mắt thấy  gần thời gian bắt đầu buổi tiệc rồi, hai vợ chồng này lại trở về tứ hợp viện, vốn bọn họ còn định dẫn Phì Muội qua đây ăn ngon một chút, nhưng Phì Muội không chịu đi, lão Đại lại ở bên cạnh như hổ rình mồi, đành phải bỏ qua.


La Mông trấn an lão Đại và Phì Muội một phen, cũng đi bên tứ hợp chờ một lát đồ ăn cố định của mỗi bàn đều bưng lên xong,  lại phải chọn mua thêm đồ ăn, này còn phải tự anh làm.


Hôm nay Tiếu Thụ Lâm vắng mặt, bên công ty có một nhân viên trong nhà xảy ra chút chuyện, xin nghỉ tạm thời, hôm nay lại là đông chí, làm ăn đặc biệt tốt, không thể đẩy người khác ra thay ca được, Tiếu Thụ Lâm đành phải tự mình đi làm, lúc này liền không thể giúp La Mông. La Hồng Phượng ngược lại có thể giúp một tay cho La Mông, sáng sớm hôm nay cô liền lên Ngưu Vương trang.


Lưu Xuân Lan, ông La cùng một nhà Tiếu lão đại, đông chí năm nay cũng đều trải qua ở đây, bớt đi phiền phức tự mình chuẩn bị đồ ăn, vốn bọn họ cũng muốn giúp, La Mông không cho, bảo ông bà chỉ ăn thôi, cái khác cũng không cho làm.


Một nhà mợ Tiếu Thụ Lâm, tính cả bạn gái của con trai bà, buổi sáng ngày này cũng đều bị Tiếu Thụ Lâm chở tới Ngưu Vương trang, vừa vặn một bàn Tiếu lão đại đã hết chỗ, Liễu như Hoa thuận tay liền xếp bọn họ tại bàn Lưu Thải Vân, Nạp Mậu Thành, thân thích cùng thân thích, thật cũng không có vẻ lạnh nhạt.


Ngày này bởi vì Trần Kiến Hoa bố trí công việc trước rồi, đám người Trần Phúc Hán cũng có kinh nghiệm rồi, tốc độ lên đồ ăn đó là nhanh hơn so với tết Đoan Ngọ, giữa buổi tiệc lão Chu lại cầm mấy bình lớn rượu sơn trà ra trợ hứng cho mọi người, một sân người đều ăn tới cực kỳ say sưa tận hứng.


“Lão Chu! Hết chè trôi nước  rồi!”.
“Tầm tầm là được, bàn mấy người là tô thứ mấy rồi?”.
“Không đủ nha, không phải nói chè trôi nước cho ăn no thì thôi sao?”.


“Ai biết mấy nguuời ăn nhiều như vậy chứ, để tôi xem bột gạo phơi nắng hai ngày trước còn hay không, dù sao hiện tại ngâm bột gạo khẳng định là không kịp”.


Nhắc tới một ngày ngoại trừ thịt heo, được hoan nghênh nhất liền là chè trôi nước này, chỗ bọn anh trồng lúa không trồng lúa mì, cũng không có thói quen ăn sủi cảo, ngày đông chí nhất định phải ăn chè trôi nước.


Tại trước đây thời vật chất thiếu thốn, mọi người đều cảm thấy chè trôi nước thật sự rất ngon, vừa thơm lại dẻo ăn đặc biệt ngon, hiện giờ cuộc sống giàu có, thịt bò gà vịt đều không hiếm lạ, ngày đông chí, nhà mình xay gạo nếp nặn chè trôi nước cũng ít, đều mua đồ đông lạnh từ siêu thị.


Bao nhiêu năm không cảm thấy chè trôi nước ăn ngon rồi? Đông chí năm nay, những người này ở Ngưu Vương trang tìm về hương vị trước đây.


Ông La một năm nay vì trồng đám gạo nếp này, cũng thật bận rộn không ít, bón phân làm cỏ cực kỳ tận tâm, hơn nữa năm nay trời lại cực kỳ khô hạn, mỗi ngày sớm tối gì đều phải kiểm tra ruộng xem nước, La Mông tự nhiên cũng tưới không ít nước linh tuyền vào đó, đợi tới lúc mùa thu thu hoạch, một đám gạo nếp này quả nhiên là không khiến bọn anh thất vọng, tuy rằng sản lượng một mẫu không tính rất cao, nhưng mà gạo nếp sau khi tuốt vỏ, từng hạt no tròn bóng loáng, phiếm hương gạo nếp nhàn nhạt.


Ngâm nước bọn nó xay thành bột gạo nếp nặn ra bánh trôi nước, sau khi nấu nấu chín dùng muỗng múc một một cái nhìn kỹ, chỉ thấy cái bánh trơn bóng mịn màng, hiện ra hình dạng trong suốt, giống như còn phiếm một chút dầu, ăn vào miệng, vừa mềm lại dẻo hương vị ngọt ngào, mùi gạo nồng đậm.


“A lô, lão Dương à”. Ông chủ Đoạn ăn tới gần no rồi, liền ôm một chén chè trôi nước chính mình khó lắm mới cướp được ngồi xổm chân tường bên ngoài tứ hợp viện, gọi điện thoại cho Dương Tồn Ba chuyên môn phụ trách đàm phán mua vật tư giữa hội sở nhà gã cùng Ngưu Vương trang.


“Ông chủ! Bây giờ ngài ở đâu?”. Lão Dương kinh hãi, hiện tại trong hội sở bọn gã truyền tới sôi sùng sục đều nói ông chủ muốn xuất gia, như vậy sao được? Nợ mua nhà của gã còn chưa trả hết đâu.


“Anh mặc kệ tôi đang ở đâu đi”. Ông chủ Đoạn nhét một cái bánh trôi nước vào miệng, sau đó hỏi Dương Tồn Ba: “Gần đây bên hộ sở chúng ta buôn bán thế nào?”.


“Vẫn ổn, có cá bỗng suối và canh Ô Long chống đỡ, hơn nữa mấy món tủ từ trước của hội sở chúng ta, trong khoảng thời gian ngắn đại khái là không cần lo”.


“Khách hàng của hội sở chúng ta dễ phục vụ như vậy sao? Ngon thế nào cũng có lúc ăn chán, anh phải thi thoảng làm chút món mới cho bọn họ”. Ông chủ Đoạn nói xong lại nhét một cái bánh trôi nước vào miệng, hỏi: “Anh có biết chè trôi nước gạo nếp của Ngưu Vương trang không?”.


“À, tôi cũng ăn qua một lần, sao ngài biết?”. Lão Dương không hiểu, ông chủ bọn họ cũng quá thạo tin!


“Xem trên diễn đàn Đồng thành, tôi nói với anh, hôm nay ngày lễ thì bỏ qua đi, sáng mai anh sớm liên hệ quản sự Trần một chút, bàn chuyện đặt hàng chè trôi nước cùng La Mông, lát sau tôi gọi điện thoại cho a Bân, bảo cậu ta làm hoạt động sự kiện”. Ông chủ Đoạn dặn dò nói.


“Gạo nếp của nhà họ hình như là cha của La Mông trồng, không định bán, nói là phải để dành nhà mình ăn”.
“Anh nói với bọn họ, đặt trước lần này, không cần yêu cầu cung ứng dài hạn, giá đưa ra cao chút cũng không sao”.


“Vậy được rồi, sáng mai tôi sẽ gọi điện thoại cho Trần Kiến Hoa”.
“Đợi sau khi nhận hàng rồi, anh nhớ mang mười cân qua chỗ cha tôi, bảo ông ấy bỏ trong tủ lạnh ăn từ từ, còn lại đều phải cất vào kho bên hội sở”.


“Yên tâm đi ông chủ, cam đoan bố trí ổn thỏa”. Nhìn ông chủ gã như vậy, không giống như là muốn quy y cửa Phật, tảng đá lớn trong lòng lão Dương cuối cùng là rơi xuống rồi, tiền nhà mỗi tháng của nhà gã, thực không phải chơi đâu.


“Vậy nhé, tôi cúp máy đây”. Một chén chè trôi nước ăn hết rồi, lúc này lại trở lại trên bàn cơm, đại khái còn có thể ăn được chút đồ ăn khác, gọi xong một cuộc điện thoại, gã cảm thấy trong bụng chính mình giống như lại có chỗ trống rồi.


“Vậy, ông chủ, ngài khi nào thì về?”.
“Để xem đã”. Hiện giờ ông chủ Đoạn là càng lúc càng không nỡ xuống Ngưu Vương trang.


Ngày hôm sau Dương Tồn Ba liên hệ trần Kiến Hoa nói muốn đặt hàng một đám bánh trôi nước, Trần Kiến Hoa hỏi ý kiến La Mông,  La Mông bàn một chút cùng ông La, liền đồng ý bán một đám cho bên bọn họ, dù sao một năm nay ông La trồng gạo nếp quá nhiều, thứ này mặc dù ngon, nhưng mà không thể làm cơm ăn, hơn nữa giá tiền đối phương đưa ra cũng là khá tốt.


Mấy ngày sau đợt hàng bánh trôi nước kể cả rau củ cùng ngày chở tới hội sở bọn họ, Dương Tồn Ba lấy mười cân chè trôi nước đi nhà cha ông chủ Đoạn. Ông lão này ở chỗ tuyệt đối được gọi là khu nhà cao cấp, không chỉ có nhà lớn, trước nhà sau nhà đều còn có một cái sân lớn, sửa sang tới cực kỳ xa hoa xinh đẹp.


Lúc lão Dương đi qua, ôgn lão này đang chơi cờ cùng mấy ông bạn già trong vườn hoa, nghe nói ông chủ Đoạn bảo người mang bánh trôi nước tới đây, còn xem thường: “Thằng con chết tiệt, im hơi lặng tiếng chạy mất bóng, đông chí đều qua rồi, còn đưa bánh trôi nước cái gì?”.


“Đúng lúc, giờ mọi người đều đói bụng rồi, nấu một chút lót dạ”. Một ông lão trong đó liền nói, mấy người họ thường xuyên tới nhà nhau, đều rất tùy ý.


Ông lão Đoạn vừa nghe, cũng đồng ý, còn bảo lão Dương ở lại ăn chè trôi nước, lão Dương nhưng thật ra không khách sáo, ở hội sở bọn gã ăn một chén chè trôi nước cũng tốn không ít  tiền đâu, ăn miễn phí phải ăn chứ.


Nào nghĩ tới ông lão cầm một túi bánh trôi nước tới phòng bếp, mở ra gói to ngửi một cái, liền hiểu được là thứ tốt, lát sau nấu chè trôi nước ra, canh suông nước nhạt mỗi người một chén, mấy cái bánh trôi nước dưới đáy chén liếc qua thấy ngay — không nhiều không ít, mỗi chén ba cái.


“Chỉ ba cái? Còn chưa đủ nhét kẽ răng đó”. Mới nãy những người này ở phòng khách cũng ngửi được mùi, lúc này đang tham nè, kết quả liền ba cái……


“……”. Quản lí Dương vốn đầy cõi lòng chờ mong mặt già nhịn không được cũng xoắn xuýt, ba cái, vừa vặn liền đủ câu con sâu thăm ăn của gã ra, ăn hay là khôgn ăn đây? Ăn đi, miễn phí dại sao mà không ăn, ba cái liền ba cái, vẫn tốt hơn không có.


“Lại không phải thời đói kém, chè trôi nước ăn ngán lắm, ăn mấy cái thôi”. Ông lão nói xong, thẳng liền cầm cái chén của mình ăn.


Ông lão này một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày cơ bản không nấu nướng ở nhà mình, bình thường đều tới tiệm ăn, trong nhà thuê người làm theo giờ, không có người làm. Ông thi thoảng cũng sẽ nấu chút đồ ăn cho chính mình, chút thời gian trước con trai ông xách một túi cháo bột tới cho ông, ông lão này mỗi ngày nấu, liền ăn tới không tồi, đáng tiếc sau này liền hết rồi.


“Thật là càng già càng keo kiệt”.
“Lần tới lúc tới nhà tôi ông nhưng biết tay tôi, trái quýt tôi chỉ cho nửa trái”.
“Ái chà, hồi trẻ đều như vậy rồi”.
“Liền mấy cái bánh trôi nước, đều đừng coi như vàng chứ, chỉ cho ba cái……”.


Mấy ông lão vừa ăn vừa oán giận, ăn bánh trôi lại uống nước canh ngọt, xong rồi chép chép miệng, đều lại hướng mắt về phòng bếp.
“Ài, chỉ chút này thôi”. Sau đó, ông chủ Đoạnnói chuyện với cha gã. Vì thế mọi người đành phải chưa thỏa mãn lau miệng, đứng dậy đi về.


Mấy người đó về hết, ông lão này mang dép lê bước chân vòng kiềng, bịch bịch chạy đi phòng bếp nhà mình, một lần nữa lại đổ thêm một nồi nước, nấu một tô lớn tràn đầy bánh trôi nước trắng mập, bưng tới trên bàn trà phòng khách, ăn tới kêu vui vẻ.


“Ái chà! Cái này ngon quá! A! Thật ngon!”.
“Có con trai thiệt là tốt! Ha ha ha!”.
“Có con trai, biết hiếu kính cha nó, không uổng công nuôi!”.
“Ái chà! Ngon quá, ngon qua!”.
“May mà không  đê mấy lão già kia chiếm lợi! Ha ha ha ha!”