*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tháng mười một dương lịch, đang là mùa thu vàng, lúa vàng rực của nhà lão Chu cũng tới lúc có thể thu hoạch rồi, nước trong ruộng đã tháo cạn khô mấy ngày trước rồi, con cua cũng cơ bản đã bắt hết rồi.
Mỗi mảnh đất đều chỉ chừa một cái hố nước ở đầu ruộng, cung cấp nguồn nước cho một số con cua lọt lưới, chờ sau khi lúa nước thu gặt xong, bọn La Mông còn phải quây một mảnh ruộng bậc thang khác, thả đám cua giống chừa lại trước đó vào trong ruộng, tuy rằng mua cua giống rất tiện, nhưng mà La Mông vẫn là muốn thử tự gây giống.
Sáng sớm thứ bảy hôm nay, mọi người liền cầm theo liềm đi ruộng lúa, hai ngày cuối tuần này trên Ngưu Vương trang nhiều người làm việc, vì thế lão Chu liền chọn thời gian lúa ở tại hai ngày này.
cái liềm
“Trước từ từ! Chúng ta chụp hai tấm hình trước!”. Lúc này La Mông vội vàng liền đi lên núi.
“Sao? Lúa này không phải để dành tự chúng ta ăn hả?’. Hầu mập đang ở bờ ruộng gặm bánh bao, thấy lão Chu cầm máy chụp hình lên, lập tức liền có cảm giác nguy cơ rồi.
“Nghĩ đẹp quá, lúa ngon như vầy tự mình ăn? Một cân có thể bán hơn mười tệ đó!”. Lão Chu cầm máy chụp hình tách tách chụp hình, chụp cận cảnh, chụp xa, chụp nhiều tấm, tới khi đó mang về từ từ chọn, lúc này là không thời gian nhìn kỹ, lát nữa anh còn phải đi trấn trên nữa.
“Gì? Muốn mang bán?”. Hầu mập vừa nghe, nhất thời cảm thấy ngày hôm nay đều hết hi vọng rồi.
“Tới khi đó đám gạo mới này xát ra, chúng ta ăn trước một chút, sau này liền đều để dành bán, lát nữa cậu đi về nói một chút cùng quản sự Trần, bảo anh ta sắp xếp trước một chút, chờ đám gạo mới này xát ra, Ngưu Vương trang chúng ta phải xay một đám bột cháo, đăng lên mạng bán”. La Mông vừa chụp hình vừa dặn hầu mập.
“Liền ăn một chút hả?”. Hầu mập kệ La Mông bán cái gì, gã liền quan tâm cái miệng của chính mình.
“Còn muốn ăn mấy bữa? Trên núi chúng ta nhiều người như vậy, cậu biết một bữa phải ăn bao nhiêu gạo?”. Không phải lão Chu rất keo kiệt, là nhân công làm việc ở chỗ anh rất nhiều, vẫn ăn gạo mới hoài ăn được sao?
“Cài này tôi sao không biết chứ?”. Bàn tử nói, cơm vẫn là gã làm mà. “Xay bột cháo kia làm quái gì?”.
“Này còn không phải cho trẻ con ăn sao?”. Trước đó rất nhiều khách hàng trên tiệm online bọn họ, sau khi nghe nói Ngưu Vương trang sản xuất sữa trâu, liền hỏi bọn anh có làm sữa bột hay không.
Bởi vì ô nhiễm môi trường cùng với một ít thương nhân mất nhân tính, hiện tại rất nhiều cha mẹ trẻ đều cực kỳ lo lắng vấn đề an toàn thực phẩm của con cái nhà mình, Ngưu Vương trang bọn họ là tin được, nhưng La Mông nào có nhiều sữa như vậy làm sữa bột chứ, mỗi ngày sữa tươi đều còn chưa đủ bán.
“Lão Chu! Ăn gạo mới là hôm nào vậy?”. Trên bờ ruộng có người hỏi.
“Tối mai”. Những người này cắt lúa không dễ dàng, dù sao cũng phải làm cho bọn họ ăn thử một chút gạo mới rồi hẵng về.
“Ngao!”.
“Tôi phải gọi điện thoại cho vợ tôi, bỏ qua lần này, lần sau muốn ăn đều không có rồi”.
“Nếu không thì lên mạng hú một tiếng đi?”.
“Đúng đó, kêu mọi người đều tới đây nếm thử chút, qua lang này nhưng liền không có cửa tiệm rồi*”.
*qua làng này nhưng liền không có cửa tiệm rồi: bỏ lỡ cơ hội này thì không còn cơ hội nào nữa, không ăn lần này thì chưa chắc đã có lần sau để ăn.
Hai ngày thứ bảy chủ nhật này, nhân số tới Ngưu Vương trang quả nhiên gia tăng mãnh liệt, trên núi hiện ra cảnh tượng lao động nhiệt huyết, xem ra, La Mông vốn đinh chia hai cái cuối tuần thu gặt xong lúa, một cái cuối tuần này có thể hoàn thành rồi.
Cánh đàn ông phụ nữ trong ruộng xoay người cắt lúa, có một số người không biết dùng liềm, mới đầu cũng có cắt vào tay, dùng thảo dược của nhà lão Chu bôi một cái, lại tiếp tục đi làm việc, vết thương nhẹ không rời trận tuyến, kiên quyết không chịu kéo chân sau tiểu đội của bọn họ.
Phải biết rằng, mỗi ngày sau khi kết thúc lao động, lão Chu đều sẽ căn cứ bình quân thành tích cùng ngày của bọn họ, chọn ra một tổ quán quân, ăn uống của tổ quán quân rất tuyệt, người khác có bọn họ đều có, người khác không có bọn họ cũng có, ví dụ như gà hầm hạt dẻ, ví dụ như một chai rượu dương mai quý báu của Ngưu Vương trang, ngao ngao!
Thành viên tổ quán quân, lúc đi mỗi người còn có thể xách một giỏ đặc sản của Ngưu Vương Vương trang về, một giỏ tràn đầy, khá thực dụng! Chủ yếu nhất vẫn là cái vinh dự đó nha, ăn gà hầm hạt dẻ, uống rượu, lúc đi còn có thể xách một cái giỏ lớn, không cần nói đắc ý xiết bao!
Quán quân đương nhiên không phải dễ lấy như vậy, cạnh tranh này vẫn là khá kịch liệt, có nhìn thấy cái tiểu đội bên kia không? Nghe nói lúc trước lúc tuyển nhận đội viên, chỉ lấy giáo viên thể dục, thân thể của mỗi người nam nữ vô cùng khỏe, hì hì, nhưng mà giáo viên thể dục cũng có người nhà kéo chân sau mà, liền trước mắt mà nói, ưu thế của bọn họ còn không phải tuyệt đối.
Còn có cái tiểu đội bên kia, thuần một sắc đều là các thiếu niên, chính là đội nam sinh của trường Tam Cao, đám thằng nhóc này, không chỉ có không dẫn theo cha mẹ anh em, ngay cả nữ sinh xinh đẹp cũng không dẫn, một kiểu tuổi thanh xuân, non nửa năm qua, đã mấy lần giật giải quán quân rồi, khá kiêu ngạo khá đắc ý, còn tại diễn đàn Đồng thành mở một cái topic, chuyên môn ghi ghép chiến quả của bọn nó. Nghe nói danh tiếng của mấy thằng nhóc này ở trường bọn nó cũng khá cao, nhưng mà nếu có nữ sinh nào muốn theo bọn nó cùng lên Ngưu Vương trang? Không được.
“Đại Cái! Chỗ bọn tui rất nhiều lúa, mau tới chở đi”. Lúc này trên sườn núi thấy phía dưới chạy lên một chiếc xe ba bánh, nhanh chóng la lên.
“Gấp cáigì, bên mấy ông còn có thiệt nhiều lúa chưa tuốt hạt mà”. Một cái thiếu niên cao lớn nói xong liền chạy xe ba bánh tới đó.
“Tên này thật nhàn hạ”.
“Nhàn hạ gì chớ, tiểu đội khác đều là bố trí hai ba người phụ trách tuốt lúa, mấy ông liền bố trí một người, muốn làm người ta mệt chết hả?”.
“Ài, nếu không lát nữa tui đi thay cậu ta”.
“Đại Cái, mấy ông ở lại Ngưu Vương trang tới bao giờ hả?”. Lúc bê lúa lên xe ba bánh, có nam sinh liền hỏi.
“Cứ tiếp tục như vầy thôi, những người khác đều chạy hết rồi, đi học thì đi học, học nghề thì học nghề, hiện tại liền còn lại ba người tui và Bàn tử, mắt kiếng”. Thiếu niên cao lớn nói.
“Ài, tui cũng nghe nói rồi, mấy tên lập trường không kiên định này”.
“Cũng không thể trách bọn nó, mấy ông còn chưa tốt nghiệp nên không biết, áp lực khá lớn, những người đó vừa nghe nói bọn tui không đi học muốn trồng trọt, một đám liền giống như nhìn đồ ngốc, chịu không được cũng là bình thường”. Đại Cái lắc đầu, bày ra một bộ bộ dáng từng trải.
“Lại kiên trì mấy tháng người anh em, không lâu sau, mấy anh em sẽ làm bạn với mấy ông”.
“Vậy mấy ông nhưng phải hiểu rõ rồi chứ”.
“Có gì nghĩ không rõ chớ, còn hơn lao động trí óc, anh em chúng ta càng nhiệt tình yêu thương lao động chân tay”.
“Mấy ông muốn tới cũng được, lão Chu nói, nếu chúng ta thật có thể làm được lâu dài, một năm sau liền bố trí phòng đơn”.
“Oa! Một người ở một phòng đơn, sướng chết!”.
“Này có gì? Lão Chu ở trấn trên xây tòa nhà mấy ông biết chưa? Chỉ cần điều kiện phù hợp, có thể thuê rồi mua, Bàn tử là không cơ hội, nhà bọn họ có tiền, nhà đều mấy căn, không phù hợp yêu cầu, tui và mắt kiếng đều định báo danh”.
“Vậy tới khi đó mấy ông là định ở trấn trên hay là ở tứ hợp viện bên này hả?”.
“Tới khi đó nói sau, còn chưa nhất định có hi vọng đâu”.
“Không cần suy nghĩ, khẳng định không hi vọng”. Lúc này Liễu Như Hoa cũng chạy xe ba bánh xình xịch lên núi.
“Tại sao chứ?”. Đám học sinh vội vàng hỏi.
“Chị đã hỏi qua rồi, lão Chu nói muốn muốn nhà ở trấn trên, trước phải bỏ qua ký túc xá bên tứ hợp viện này, hơn nữa lúc này lão Chu người ta chủ yếu nhằm vào đám người trẻ tuổi có nhu cầu lại không trả nổi nhiều tiền như vậy, mấy đứa năm nay mới bao nhiêu, liền có nhu cầu? Còn có nha, đừng nghĩ từ dưới mí mắt lão Chu đục nước béo cò, nói cho mấy đứa hay, này đều là vô dụng”. Liễu Như Hoa nói xong, cưỡi xe ba bánh xình xịch liền đi hướng bên ruộng rau.
“Ài, xem ra là thật không hi vọng rồi”. Lúc này đám học sinh mới rốt cục nhận rõ sự thật.
“Không sao, qua mấy năm nữa nói không chừng còn có cơ hội, nói thật, hiện tại chúng ta mua nhà vẫn là hơi sớm”. Nhóm tuổi thanh xuân an ủi lẫn nhau.
“Tui cũng cảm thấy như vậy, hơn nữa bỏ qua ký túc xá của Ngưu Vương trang thật sự rất tiếc, mấy ông nói đúng không nè?”.
“Tui cảm thấy giống như mấy người chú Biên Đại Quân, một nhà mấy người đều ở Ngưu Vương trang cũng rất tốt”.
“Đúng, tương lai sinh con còn có thể đi căn tin ăn ké, tiền ăn uống đều lược bỏ”.
“Này còn phải vợ bằng lòng mới được, hiện tại có một số con gái liền thích chạy hướng thành phố lớn”.
“…….”
Người bên cạnh làm việc trong ruộng nghe một chút nhịn không được liền cười rồi: “Bát tự còn chưa có xem, nói tới giống như thật”.
Trưa chủ nhật, La Mông và Tiếu Thụ Lâm liền mở máy xát vỏ, xát ra mấy trăm cân gạo mới, Lưu Xuân Lan, ông La cùng với một nhà Tiếu lão đại cũng đều lại đây.
Hơn bốn giờ chiều, Hầu mập liền khẩn cấp bắt đầu nấu cơm, gạo trắng ngâm qua phân biệt bỏ vào trong mấy cái khay chữ nhật lớn, thêm nước bỏ vào nồi hấp, chưa tới một lát, trong căn tin liền bay ra từng trận hương gạo.
“Hít! Hít!”. Hấu mập hít hít mũi, liền đứng ở bên cạnh nồi hấp cơm không chịu đi.
“Ai nha, cơm này rất thơm!”. Đám người Tiếu lão đại ngửi được mùi, cũng đều vào căn tin.
“Cơm phải là mùi này!”. Ông La cũng chậc lưỡi theo, mùi này là thật dễ ngửi, ngửi vào trong lòng rất thoải mái, thật chân thật!
“Nếu thích, lát nữa cơm nước xong cho cha mẹ mỗi người mang một bao về, sau này liền ăn gạo này”. Cũng không phải thứ quý báu gì, để người trong nhà ăn chút gạo La Mông vẫn là bỏ được.
“Ài”. Ông La xua xua tay liền nói: “Không phải nói muốn xay bột cháo sao? Liền xay bột cháo đi, ta còn có thể ăn tranh với bọn trẻ con sao”.
Tiếu lão đại nhưng thật ra thực sự muốn một chút, nhưng mà nếu ông La đều nói như vậy rồi, ông cũng không tốt rơi xuống hạ phong, vì thế cũng nói: “Chúng ta liền coi như thôi, vẫn là giữ lại cho bọn trẻ con đi, ta ăn gì không phải là ăn chứ?”.
Ngoài miệng là nói như vậy, chờ lát sau lúc ăn cơm, hai ông lão này nhưng nửa điểm cũng không ăn ít hơn so với người trẻ tuổi làm việc nông cả ngày.
“Ai nha! Sống hơn nửa đời người, mới biết được cơm thì ra là mùi vị này!”.
“Ăn ngon! Lão Chu gạo này bán không vậy?”.
“Đều nói phải làm cháo bột rồi”.
“Thật muốn mua mấy cân về cho ba mẹ tôi ăn thử!”.
“Nếu không tìm lão Chu thương lượng một chút đi?”.
“Đừng gấp, chờ tui ăn xong trước đã”.
“Tầm tầm là được, đừng no bể bụng”.
“Ăn quá ngon! Dừng không được!”.
“Sư phó mập! Cơm hết rồi, lại hấp một nồi đi!”
“……”
Chạng vạng ngày này trên Ngưu Vương trang phá lệ còn lại rất nhiều đồ ăn, những người này đều chỉ ăn sạch cơm, ăn xong rồi còn tìm La Mông nhõng nhẽo đòi mua, nói muốn mua mấy cân gạo mới về, La Mông ngẫm lại hai ngày nay bọn họ thu hoạch lúa cũng rất vất vả, vì thế đồng ý, mỗi người định mức mua năm cân, một cân mười tệ, chỉ một lần này lần sau không được lấy cớ này nữa.
Những người này mua gạo, lại mua không ít rau dưa lương thực khác, bao lớn bao nhỏ liền đi xuống Ngưu Vương trang, gàn đây mỗi cuối tuần trên Ngưu Vương trang đông người, lúc này, bên cạnh giao lộ đường cái bên ngoài Ngưu Vương trang, còn đậu không ít xe mời chào khách, có xe ba bánh xe bánh mì, cũng có Wulling của công ty bọn Tiếu Thụ Lâm.
“Con trai ba ăn no chưa? Ba sờ sờ xem”. Trên đường quay về nhà nhỏ của mình, La Mông ôm Bé Khỉ ở trong tay, giơ tay sờ sờ cái bụng tròn vo của bé, mới nãy bé con này liền lấy được mứt dương mai từ Lưu Xuân Lan, một hơi ăn ba chén cơm nhỏ.
“Hô……”. Bé Khỉ mỗi sáng thức dậy sớm, lúc này lúc này ăn rất no, cuộn trong lòng La Mông liền buồn ngủ.
“Nhóc con này”. La Mông cười cười, dùng áo khoác của chính mình ủ cả người bé.
“Ngủ rồi?”. Tiếu Thụ Lâm hỏi.
“Ừ”. La Mông đáp một tiếng.
“Định lúc nào dẫn con đi làm phẫu thuật?”. Hai ngày trước kết quả kiểm tra mấy mục khác của Bé Khỉ cũng đều có rồi, ngoại trừ liên tâm nhĩ, cũng không có vấn đề khác, sau khi có kết quả kiểm tra nhiễm sắc thể, bác sĩ lo lắng đần độn bẩm sinh cũng đã bị loại bỏ rồi.
“Không phải nói không nghiêm trọng sao, để xem lại đã”. La Mông muốn từ từ xem nước linh tuyền của anh có thể phát huy tác dụng trên người Bé Khỉ hay không, có thể không phẫu thuật liền không làm.
“Được”. Tiếu Thụ Lâm gật gật đầu, cũng không có dị nghị.
Hai người lẳng lặng đi về nhà trên đường nhỏ, còn có con chó Kim Tử rất ngoan rất im lặng đi đằng trước, tới cửa nhà, Kim Tử ngừng lại ở cửa, chờ Tiếu Thụ Lâm lấy chìa khóa mở cửa. Sau khi vào nhà, đặt Bé Khỉ ở trong cái ổ của chính bé, La Mông và Tiếu Thụ Lâm lần lượt tắm rửa sạch sẽ, liền đi lên lầu nghỉ ngơi.
“Ưm……”.
Trong phòng chỉ mở một cái đèn đầu giường lờ mờ, hai người đàn ông trên giường cả người trần trụi quấn lấy nhau, La Mông dùng một cái cánh tay ôm lấy đầu của Tiếu Thụ Lâm, để cậu ta môi lưỡi một khắc không ngừng quấn quít cùng mình, tay kia thì dọc theo làn da rắn chắc xinh đẹp không ngừng xuống phía dưới, xẹt qua xương quai xanh, sau khi xoa nắn một phen ở lồng ngực chắc nịch của cậu ta, lại lướt qua phần bụng buộc chặt…….
“Ưm…….”. Hô hấp của Tiếu Thụ Lâm dồn dập lên, La Mông cũng trong lòng căng thẳng theo, càng dùng sức ɭϊếʍƈ ʍút̼ môi lưỡi của cậu ta, đầu lưỡi trơn ướt mang theo mùi tình sắc dày đặc, câu tới hô hấp Tiếu Thụ Lâm càng gấp.
………
“A! Nữa, nhanh chút nữa!”. Tiếu Thụ Lâm hai mắt ướt át, dang rộng hai chân, tùy ý La Mông hung mãnh đâm chọc trong cơ thể của gã, nhưng dục vọng trong cơ thể của gã giống như là nước sông trong đập nước vậy, càng gom càng cao, lại chậm chạp tìm không thấy cửa phát tiết ra.
“Ư……..”. Ánh mắt của La Mông gắt gao khóa chặt người đàn ông dưới thân, anh cực kỳ yêu bộ dáng lún sâu vào trong dục vọng của người này.
“A……. Dùng sức! Ư…….”. Hai chân rắn chắc hữu lực của Tiếu Thụ Lâm gắt gao quấn ở trên lưng La Mông, tại trong đâm chọc gã kìm lòng không đậu ngẩng cao cổ, đôi môi không hơi hơi nhếch lên, ánh mắt cũng trở nên có chút tan rả, lúc thích tới cực hạn, còn có thể có nước mắt chảy xuống từ khóe mắt.
“Còn, còn chưa đủ…….”.
“A……..”
Ban đêm hạnh phúc còn rất dài, La Mông và Tiếu Thụ Lâm tại sau khi Bé Khỉ tới đây, số lần thân mật có điều giảm bớt, tương đương có một phần thời gian vốn thuộc về hai người họ biến thành thời gian chung sống của ba người, khát vọng tích góp từng tí một đã lâu làm cho bọn họ mỗi lúc phát tiết, luôn có vẻ cực kỳ nhiệt tình.
Sáng sớm hôm sau, sau một nụ hôn sâu thân mật, hai người vẫn là ở thời gian như cũ thức dậy, một nhà ba người sau khi rửa mặt dẫn Kim Tử đi ra ngoài, lại bắt đầu một ngày mới bận rộn.
Tuy rằng cha mẹ hai bên đều nói không cần, nhưng mà sáng ngày này La Mông thu trái hồng xong sau đó vẫn là đưa một bao gạo qua bên hà cha mẹ hai bên, nói rõ chờ lúc cha mẹ ăn hết liền đưa bao mới qua.
Trên Ngưu Vương trang, đám cháo bột đầu tiên cũng đã bắt đầu chế tác rồi, lúc buổi sáng khởi công, Trần Kiến Hoa liền bố trí mấy người chà xát rửa ngâm một đám gạo, chờ ngâm tới lúc gạo biến mềm, lại vớt lên dùng cối đá xay thành bột, sau đó lại đặt ở trên công cụ gã bảo người chuẩn bị trước phơi nắng.
Hạt gạo nửa khô xay ra bột gạo mang theo rất nhiều chất kết dính kết thành miếng, sau khi phơi nắng khô, lại dùng cối xay xay qua một lần, lúc này mới thành bột gạo mịn.
Dùng loại này bột gạo này nấu thành cháo bột, ngon hơn nhiều so với máy móc làm ra, trong quá trình máy móc tạo ra bột phần lớn đều là trực tiếp dùng lưỡi dao dập nát, mà cối xay ra cháo bột, lại sẽ không tạo thành mức tổn hại quá lớn đối kết cấu vật chất của bản thân hạt gạo, đương nhiên cũng bảo lưu lại thành phần dinh dưỡng của hạt gạo ở mức càng lớn, trên mùi vị cũng sẽ nói rõ.
Đương nhiên, chủ yếu nhất vẫn là gạo của nhà lão Chu vốn cũng rất ngon, đám bột gạo này xay nát phơi nắng ở trong sân, gió thu thổi qua, còn có thể ngửi thấy từng trận hương gạo nhàn nhạt, các người già đều nói gạo này khẳng định đặc biệt dưỡng người.
Sau khi đám cháo bột mới đầu tiên ra lò, La Mông để các người già trong viện tử dùng túi giấy dai niêm phong miệng túi đóng gói tốt, mỗi một túi chính là một cân. Anh mang hình ảnh chụp mớ hàng này và hình hai ngày nay của chính mình tới nhà La Hưng Hữu, để làm cho bọn họ đăng lên giá hàng, nói rõ một cân bán mười lăm tệ, từng người mua hạn mức mua ba cân, mua nhiều không giao hàng.
Không có gì bất ngờ xảy ra, tối cùng ngày cháo bột của nhà La Mông sau khi lên giá hàng, chưa tới hai tiếng đồng hồ liền bị tranh mua sạch, xem số lượng mua trong ghi chép tiêu thụ, tròn vẹn toàn bộ đều là con số 3, nói mỗi người có thể mua ba cân, những người này liền không có mua hai cân.
Chiều thứ hai, một hộ gia đình bình thường ở Đồng thành.
“Mẹ ơi, gần đây bé cưng đều không thích uống sữa, làm sao đây?”. Bà mẹ trẻ ôm con tâm thần không yên đi tới đi lui ở trong phòng.
“Khẳng định là con cho uống nhiều, nó không thích uống con để nó thư hoãn một chút, đừng vẫn ép nó uống”. Người phụ nữ tuổi lớn một chút, ngồi ở trên sô pha chậm rãi gấp quần áo của bé con.
“Hôm nay uống ít, sẽ không là bị bệnh chứ?”.
“Không giống, mẹ thấy rất tốt”.
“Muốn ôm đi bệnh viện khám cái hay không ạ?’.
“Con chính là khẩn trương quá đó biết không? Như vậy cũng không tốt đối trẻ con”.
“Leng keng!”.
“Xin chào! Chuyển phát nhanh!”.
“Ai nha! Cháo bột kia tới rồi!”. Hai người vội vàng liền đi hướng cửa, người phụ nữ tuổi lớn một chút ký nhận chuyển phát nhanh, bà mẹ trẻ liền ôm con duỗi cố đứng ở một bên nhìn.
“Tốt rồi, ài, vất vả rồi”. Nhận chuyển phát nhanh, người phụ nữ khách sáo tiễn nhân viên chuyển phát nhanh, vội vàng mang cái hộp giấy không lớn không nhỏ đi vào nhà.
“Mẹ, nấu trước một chén di, bé cưng mấy tiếng đồng hồ không uống sữa rồi đó”. Bộ dáng của bà mẹ trẻ có chút nóng vội.
“Được”. Mẹ cô cũng đồng ý rồi.
Hơn mười phút sau, một chén cháo bột nấu ra, trong phòng cũng bay bay một cỗ hương gạo nhàn nhạt.
“Xem gạo này thật thơm!”.
“Tới bé cưng, chúng ta ăn một miếng nha”.
“Hừ…….”. Bé cưng hừ hừ, ngửi được mùi hương thoang thoảng phát ra của đồ ăn trong cái muỗng đưa tới trước mặt chính mình, há mồm ngoan ngoãn bị đút một ngụm, cái miệng nhỏ nhắn đóng mở mấy cái, liền nuốt xuống ngụm cháo bột kia.
“Ôi chao! Bé con thích ăn, lại đút một ngụm”.
“Mẹ biết, gấp cái gì, thật là”.
“Leng keng!”.
“Anh về rồi!”. Lúc này, cha của đứa bé cũng đã về rồi.
“Ài, về rồi hả?”.
“Ăn cái gì vậy? Cực kỳ thơm”.
“Cháo bột của Ngưu Vương trang, hì hì, bé cưng nhà mình thích ăn “.
“Mùi vị thế nào? Để anh cũng nếm một ngụm”.
“Thật là, sao còn ăn tranh cùng con trai mình vậy?”. Mẹ gã cười liền đút cho gã một ngụm.
“Mẹ! Cũng nấu một chén cho con đi!”. Loại không thêm phụ gia gì này, từ đầu chí cuối là mùi gạo vị gạo, thật sự là cái gì đều không so sánh được.