Ngưu Nam

Chương 174

Buổi tối cùng ngày, Mã Đinh Lương liền nói chuyện chính mình chạm mặt Tiếu lão đại và cháu trai ông ta với mọi người, mọi người cũng đều là lắp bắp kinh hãi, khó trách mấy ngày nay La Mông và Tiếu Thụ Lâm thần thần bí bí vậy,  thì ra là không biết từ đâu ôm về một đứa bé.


Hôm sau bọn họ liền đều bảo La Mông ôm đứa bé tới trong viện tử để mọi người đều nhìn một cái, La Mông không đồng ý, trên đường tới một chiếc xe hơi, đều có thể dọa Bé Khỉ nhà bọn anh trèo lên cây rồi, một sân như lang như hổ này, còn không dọa bé trở lại trên núi luôn sao?


Hiện giờ La Mông cũng là có người có con rồi, không cố gắng kiếm tiền nuôi gia đình đó là không được. Mấy ngày nay, tin tức “Đại Thủy Ngưu nhũ phẩm” tung ra một món nước ép của trái thứ hồng lan truyền bên Vĩnh Thanh, đều nói đặc biệt ngon, chính là rất khó mua được. Trần Sung Toàn ông chủ KTV rất nhanh liền tìm tới Ngưu Vương trang, muốn La Mông cung hàng cho gã, La Mông nghĩ lại trước đây lúc tiệm rau của nhà bọn anh vừa mới khai trương, đám người Trần Sung Toàn và Bao Đại Hoa làm không ít công tác tuyên truyền giúp anh, không để thời điểm bọn anh mới vừa khai trương tẻ ngắt, cảm thấy người này cũng rất có lòng, vì thế liền đồng ý rồi, mỗi ngày cung ứng ba trăm phần nước ép cho gã, giá cả liền ấn giá bán lẻ mười hai tệ một chai.


Tên Mã Từ Quân nghe được tin này, cũng lái xe tới trấn Thủy Ngưu, bảo La Mông phải cung ứng thịt quả cho gã, thậm chí không tiếc nâng giá ào ào, vốn mỗi cân thịt quả hai ba trăm tệ nâng giá tới năm trăm tệ, bảo La Mông mỗi ngày cung ứng mười cân cho gã.


La Mông vừa cung hàng cho Mã Từ Quân, số định mức trong tiệm liền ít đi, vốn bảy tám giờ sáng còn có thể mua được nước ép thứ hồng, bị anh làm như vậy, chưa tới sáu giờ rưỡi sáng liền hết sạch, làm tới người của trấn Thủy Ngưu tiếng than khắp trời.


Có người thạo tin, lập tức liền biết rồi, rất nhiều thịt quả thứ hồng của nhà bọn La Mông đều bị Mã Từ Quân mua đi rồi. Mã Từ Quân à ai nha? Chính là ông chủ Đồng thành lần trước từ bên La Mông mua đi rất nhiều mận Quý Lăng đó, kẻ thù chùng của đám quần chúng tham ăn của trấn Thủy Ngưu.


Nước ép thứ hồng cung không đủ cầu, nhưng mà chế biến quá chậm, phí tổn nhân công rất cao, La Mông rất tự nhiên liền nghĩ tới giao ước trước đây của anh và Lâm Khoát, trước đây hai người bọn họ không có nói tới điều khoản cụ thể, cũng không ký hợp đồng, liền làm một cái giao ước miệng, hiện tại cũng là lúc bàn chuyện cụ thể rồi.


Tối nay Lâm Khoát mới vừa cơm nước xong, liền bị lão Chu kêu lên nói chuyện.
“Tôi vừa mới bao một cái Ngưu Bối Phong, anh có hứng thú trồng thảo dược trên núi đó hay không?”. La Mông  vòng vèo một chút.


“Có một số thảo dược nếu có thể trồng tới trong núi lớn đằng sau đó, khẳng định sẽ tốt hơn hiện tại”. Thảo dược thứ này không thể so với hoa màu, không thể một cây củ cải một cái hố, chỉnh lý trồng một loạt, muốn nâng cao dược tính, tốt nhất vẫn là có thể bắt chước hoàn cảnh gieo trồng thuần hoang dại.


“Nếu anh cảm thấy được, cũng có thể trồng hướng phía trên nữa, chỉ cần ở trong địa giới tôi nhận thầu, nói nào thích hợp trồng thì trồng nơi đó”. La Mông nói.


“Hôm nay cậu gọi tôi tới là vì?”. Lâm Khoát cũng không phải thanh niên không có đầu óc mới ra đời, tự nhiên cũng có thể đoán được hôm nay La Mông gọi gã tới chủ yếu không phải vì nói chuyện này.


“Trước đây chúng ta không phải cũng không bàn cụ thể điều khoản hợp tác mà, ngay cả hợp đồng cũng không ký, tôi chính là muốn chứng thực chuyện này, hai ta bàn bạc chi tiết, đỡ phải sau này nói không rõ”. La Mông nói ra ý tứ của mình.


“Có thể, việc này quả thật là cần phải sớm một chút xác định”. Lâm Khoát cũng cảm thấy việc này tốt, bằng không gã bằng chứng gì cũng không có, rơi mồ hôi tứ phía ngay tại trên núi của La Mông, cho dù La Mông không tới nỗi qua cầu rút ván lật mặt không nhận người, đứng ở góc độ của gã mà nói, tóm lại là có phiêu lưu.


“Đây là mấy điều khoản chiều nay tôi nghĩ, anh xem trước một chút, cần phải có bổ sung gì và sửa chữa, lát nữa chúng ta lại bàn tỉ mỉ”. La Mông nói xong liền đưa hai tờ giấy cho Lâm Khoát.


Tờ thứ nhất là điều khoản cụ thể, kỳ thật cũng rất đơn giản, chủ yếu liền là nói rõ một chút, trong phạm vi khu vực của Ngưu Vương trang và Ngưu Bối Phong, hễ là thảo dược cùng với chủng loại khác mà Lâm Khoát gieo trồng bồi dưỡng và thu hoạch về sau cùng,  tiền hàng sau khi tiêu thụ, La Mông được tám phần, Lâm Khoát được hai phần.


Ở giữa quá trình gieo trồng bồi dưỡng thảo dược cùng với thu thập, nếu Lâm Khoát cần nhân công hỗ trợ, dưới năm người, có thể trực tiếp từ bên tứ hợp viện điều phái,  trên năm người, liền cần cả hai bên gánh vác khoản tiền tiền lương thuê nhân viên.


Còn có chính là trên núi trồng một ít thảo dược cụ thể gì đó, Lâm Khoát  cũng phải  thảo luận cùng La Mông, chỉ cần La Mông đồng ý, tiền mua hạt giống trồng cây con liền do anh chi, nếu La Mông không đồng ý, Lâm Khoát liền không thể trồng loại dược liệu chính mình muốn trồng trên núi của anh, đương nhiên, bình thường là sẽ không tồn tại loại tình huống  phía sau này.


Tờ thứ hai là bảng kê, bên trong có mấy mục nội dung cần điền, chủ yếu là chủng loại và phạm vi gieo trồng, cùng với thời gian gieo trồng. Sau này Lâm Khoát liệt kê tất cả thảo dược gieo trồng bồi dưỡng do anh quản lý, đợi cho lúc thu hoạch, bọn họ liền ấn tỉ lệ giao ước trước phân phối thành quả.


Hễ là thảo dược cùng với hết thảy sản xuất trên núi không ở  trong bảng kê này, toàn bộ thuộc về La Mông, Lâm Khoát không tham dự phân phối. Chủng loại thảo dược trong bảng kê tùy thời gia tăng, một tờ bảng kê không đủ dùng có thể viết ở mặt sau rồi đóng dấu, chỉ cần ở mỗi một hạng mục gia tăng hoặc là lúc mấy hạng mục, hai người cùng ở hợp đồng phụ của song phương viết rõ đồng thời ký tên, có thể có hiệu lực.


“Hợp đồng có kỳ hạn hiệu lực chứ?’. Lâm Khoát cầm lấy hợp đồng và bảng kê La Mông đưa cho gã nhìn một cái, cái khác cũng không có vấn đề gì, chính là vấn đề kỳ hạn không nhắc tới.


“Kỳ hạn hả?”. La Mông thật đúng là không nghĩ tới vấn đề này, bị Lâm Khoát nhắc tới, anh cảm thấy thêm kỳ hạn cũng là rất cần thiết, vì thế liền nói: “Sáu mươi tám năm, hợp đồng nhận thầu của Ngưu Vương trang tới hạn, hoặc là một người trong hai ta qua đời, hợp đồng này liền mất đi hiệu lực”.


“Được”. Lâm Khoát suy nghĩ một chút, cảm thấy La Mông hẳn là không đoản mệnh như vậy mới đúng, vì thế đồng ý. La Mông sở dĩ nói như vậy, cũng là vì đề phòng con cháu của Lâm Khoát tới khi đó cầm hợp đồng này dây dưa không rõ cùng anh, anh tin nhân phẩm của Lâm Khoát, người nhà sau này của gã ta liền khó nói rồi.


Vì thế hai người lại thêm một điều này, sau đó ký hợp đồng, mỗi người giữ hai bản, về phần bảng kê đằng sau, hai ngày này để Lâm Khoát sửa sang lại một chút trước, qua mấy ngày La Mông kiểm tra đối chiếu lại ký tên có hiệu lực.


“Thảo dược trên núi của chúng ta trồng thế nào rồi?’. Sau khi ký hợp đồng xong, La Mông hỏi Lâm Khoát.


“Vẫn ổn, sang năm hẳn là có thể ra  một hai cái bài thuốc trà lạnh”. Trồng dược theo bài thuốc, nói thì dễ làm thì khó, chu kỳ sinh trưởng của một số thảo dược cũng không chỉ một năm, phải gom đủ một bài thuốc, thật đúng là phải tốn không ít thời gian và công sức.


“Tù từ  tới, hai năm nay anh liền kiếm tiền dựa vào trái hoa thứ hồng và ếch đá trước đi”. La Mông cười nói, chỉ là hai loại này, thu nhập của Lâm Khoát cũng không ít.


“Trước mắt có thể có như vậy liền coi như rất không tệ rồi”. Lâm Khoát cười cười, trước đó gã đều đã làm tốt chuẩn bị hai ba năm đầu không kiếm được tiền rồi, không nghĩ tới lúc mùa hè nụ hoa thứ hồng vậy mà bán cũng không tệ lắm, cho dù chỉ có 20% thu vào, gã cũng kiếm được một chút.


“Đúng rồi, gần đây trái thứ hồng trên núi của chúng ta, tôi liền không thể ấn giá bán lẻ của thịt quả phân chia với anh, hái chế biến trái thứ hồng đều do bên tôi làm, giá bán lẻ trái khô là sáu mươi tệ, trái tươi liền ấn trọng lượng cả vỏ mỗi cân ba mươi tệ trích phần trăm cho anh được chứ?”. Kỳ thật hôm nay tìm Lâm Khoát tới đây, La Mông cũng là muốn nói chuyện này với gã ta.


“Được”. Một cân ba mươi tệ, 20% liền là sáu tệ, gã trồng mảnh hoa thứ hồng kia nhưng có không ít, tùy tùy tiện tiện liền có thể hái gần ngàn cân trái cây về, nói cách khác chỉ là một khoản trích phần trăm của trái thứ hồng này, gã có thể được chia mấy vạn tệ.


Tính thu vào của bán nụ hoa lúc mùa hè, một năm nay Lâm Khoát kiếm tiền cũng không ít so với lúc đi làm, tuy rằng quả thật vất vả rất nhiều so với lúc đi làm, nhưng mà gã cảm thấy ngày trôi qua cực kỳ phong phú, trải qua thời gian hơn một năm học tập và mày mò, gã có thêm một bước hiểu biết đối thảo dược, sau này còn có thể càng lúc càng tiến bộ.


Đương nhiên gã sở dĩ có thể thuận lợi như vậy, lúc vừa mới bắt đầu cất bước liền không có cảm thấy quá gian khổ, cái này cũng có quan hệ rất lớn cùng La Mông không so đo lắm cùng gã, mùa hè tổ chức đám học sinh còn có người thành phố lên núi hái nụ hoa thứ hồng, cùng với phơi nắng nụ hoa sau đó, hiện tại trên mạng tiêu thụ trái thứ hồng khô, công tác ngắt hái phơi nắng sàng lọc, tiền lương thức ăn đều là bên Ngưu Vương trang chi.


Ký kết một phần hợp đồng này, bên La Mông coi như là làm sáng tỏ một chuyện rồi, giao chuyện trồng thảo dược trên núi cho Lâm Khoát, anh vẫn là rất yên tâm, một mảnh núi lớn như vậy, không trồng chút thảo dược ở bên trong thật đúng là có hơi lãng phí đát đai, chính anh là không có tinh lực đi quản, cũng không có cái sức mạnh đi nghiên cứu.


Sau này nếu anh lâm thời nảy lòng tham, đương nhiên cũng có thể trồng chút dược liệu ở trên núi, tự anh làm, Lâm Khoát liền sẽ không tham gia chia phần, hiện giờ chuyện này coi như là làm rõ rồi, dù sao cũng là chính mình nhận thầu được núi lớn mà, đừng làm tới cuối cùng ngay cả chính anh đều bị trói tay trói chân, vậy không có ý nghĩa.


Nói gần đây nước ép thứ hồng thật đúng là bán chạy, chính là chế biến thịt quả thứ hồng rất phiền toái, trên Ngưu Vương trang lại có vẻ có hơi không đủ nhân công, vì thế La Mông suy nghĩ một chút, đi tìm La Văn Phong.


“Gần đây con nít trường cháu đều đang bận rộn cái gì vậy?”. Hôm nay tại thời gian tan học La Mông chờ ở cổng làng, một lát liền chờ tới con nít trong làng bọn anh ngồi xe về rồi, gần đây sữa trâu trong tiệm của La Hồng Phượng cung ứng số lượng lớn, con nít hái cẩu kỷ trên Ngưu Vương trang thật đúng là thiếu rất nhiều.


“Thi lên sơ trung á”. La Văn Phong cười khổ nói.


“Dù sao cháu lại thi không đậu trường huyện chúng ta, thì sợ gì thi cử chớ? Bây giờ sơ trung cũng không phải thi đậu mới cho học, liền sơ trung Đệ Nhất trấn Thủy Ngưu chúng ta, ít nhiều đều có thể học mà, chín năm giáo dục bắt buộc liền sớm phổ biến rồi”. La Mông nói lời hay vỗ vỗ bả vai của La Văn Phong.


“Ba cháu nói thành tích giảm xuống liền trừ tiền tiêu vặt mỗi ngày của cháu, giảm một điểm trừ một tệ”. Gần đây La Văn Phong miễn bàn đâu khổ bao nhiêu.
“Vậy một ngày cháu có một trăm tệ tiền tiêu vặt không?”. La Mông hỏi nó.


“Không có”. La Văn Phong lắc đầu, có mười tệ liền tốt rồi, một trăm đâu ra chớ?
“Vậy tới khi đó chắc sẽ không bị trừ thành số âm chứ?”. La Mông đồng tình nhìn thoáng qua thằng bé xui xẻo này.
“Chắc là, chắc là không thể nào đâu?”. La Văn Phong cũng không phải rất có tự tin.


“Ba cháu không phải đều đã nhìn thoáng rồi sao, còn nói tương lai nếu cháu không đậu đại học, để cháu đi ra ngoài làm thuê mấy năm, được thêm kiến thức mở rộng tầm mắt”. La Mông nhớ rõ lúc trước người lớn nhà nó hình như là nói như vậy.


“Trên miệng là nhìn thoáng rồi, kỳ thật trong lòng vẫn là không thông, nhất là thời gian trước họp phụ huynh, chủ nhiệm lớp bọn cháu nói với cha cháu, kỳ thật cháu vẫn là rất thông minh, chính là không để tâm vào bài học”. La Văn Phong nói xong có chút ngại ngùng sờ sờ đầu của chính mình.


“Chủ nhiệm lớp bọn cháu mắt bị gì hả?”. La Mông không hề nể mặt nói.
“Mắt chủ nhiệm lớp bọn cháu tốt mà!”. La Văn Phong hếch mũi, liền không muốn phản ứng La Mông nữa.


“Ài, còn định cuối tuần tìm các cháu lên Ngưu Vương trang náo nhiệt một chút, xem ra là không được”. La Mông giả vờ giả vịt than thở nói.
“Náo nhiệt gì vậy ạ?”. Rất ít có con nít dưới mười tuổi không thích góp vui, nhất là con nít hoang dại vùng núi bọn họ.


“Chú vốn định tổ chức một trận đấu lột trái thứ hồng”. Lúc này La Mông mới vẫy đuôi hồ ly.
“Trận đấu lột trái thứ hồng?”. La Văn Phong trợn tròn mắt, còn có loại trận đấu này hả?
“Ừ, nếu chiến thắng, còn có phần thưởng lấy”. La Mông cười nói.


“Thôi đi, còn không phải muốn dụ người ta làm việc cho chú”. La Văn Phong cũng rất không nể mặt, hai ba cái liền vạch trần bàn tính nhỏ của La Mông.
“Vậy cháu tới hay không?”. La Mông cũng không sợ nó không cắn câu.
“Đều có chút phần thưởng gì vậy ạ?”. La Văn Phong hỏi La Mông.


“Phần thưởng khá nhiều đó, có bánh trung thu, có dưa hấu, còn có nước ép thứ hồng, sữa trâu, hạt dẻ ngào đường, thưởng cổ vũ là mỗi người hai quả trứng luộc nước trà, mỗi người đều có phần”. Lúc vừa nãy đang đợi thằng nhóc này, La Mông đã sớm nghĩ sẵn trong đầu xong rồi.


“Mấy giờ bắt đầu ạ?’. La Văn Phong ý động, mặc kệ nói như thế nào, có thể kiếm được hai quả trứng luộc nước trà cũng là có lời rồi, trứng luộc nước trà của nhà La Mông ăn ngon, năm nay lúc du xuân học sinh trường bọn nó ăn qua một lần, bây giờ còn có rất nhiều người vẫn nói về nó đó.


Hơn nữa, nói không chừng tới khi đó nó có thể chiến thắng nha, coi như là hãnh diện một hồi ở trước mặt đám bạn học, lớn như vậy, nó còn chưa  nhận được giải thưởng đàng hoàng gì đâu, nếu không tính giải thưởng của cái quầy nhỏ trước cửa trường bọn nó.


“Hai giờ chiều”. La Mông nói.
“Vậy ngày mai cháu đi học nói một chút cùng các bạn”. La Văn Phong như ông cụ non nói.
“Hai giờ chiều thứ bày, đừng nhớ nhầm đó”.
“Yên tâm đi, này còn có thể nhớ sai?”.


Sau khi sự việc xác định rồi, lúc này cũng không cần La Mông lên mạng tuyên truyền, còn có ngừi trẻ tuổi làm việc trên Ngưu Vương  trang lên diễn đàn Đồng thành đăng bài nói chuyện này.
“Chiều thứ bảy này Ngưu Vương trang cử hành trận đấu lột trái thứ hồng, mọi người tới hay không nha?”.


“Trận đấu lột trái thứ hồng?”.
“Vừa nhìn chính là bút tích của lão Chu”.
“Lại muốn dụ chúng ta làm việc cho anh ta”.
“Có đi hay không nha?”.


“Nghe nói thưởng cổ vũ là mỗi người hai quả trướng  luộc nước trà, trứng gà quê của Ngưu Vương trang sản xuất, Hầu mập đặc biệt bí chế”. (bí chế = chế biến bằng bí quyết riêng, đặc biệt chỉ có mình có).


“Nếu hai giờ chiều thứ bảy, sáng sớm tôi ngủ thẳng tới mười giờ lại đi ra ngoài cũng tới kịp nha”.
“Đúng, tham gia xong trận đấu gì gì đó, chúng ta lại tới trấn Thủy Ngưu ăn ở quầy ăn uống”.


 “Tối cùng ngày liền đừng quay về, hôm sau ăn sáng xong hẵng về, lại tới tiệm nhà lão Chu bọn họ mua chút rau”.
“Nếu  có thể lại mua chút thịt heo của làng bọn họ liền tốt ròi!”.
“Buổi tối ở lại đâu nha?”.


“Tôi có số điện thoại của một khách sạn trấn Thủy Ngưu, mọi người muốn hay không?”.
“…….”


Tên Mã Từ Quân này biết tin này, hôm nay thứ bảy cũng lái xe tới trấn Thủy Ngưu, gã đương nhiên không phải đi tham gia trận đấu, mà là đi tham gia phân phối thành quả của trận đấu, gần đây nước ép thứ hồng mỗi ngày Cực Vị lâu đều cung không đủ cầu, bây giờ gã thế nào cũng phải lấy nhiều chút thịt quả thứ hồng về tích trữ, đóng gói chân không sau đó bỏ trong kho lạnh, tám mười ngày, đều không cần lo lắng sẽ hư mất.


Xe chạy tới trấn Thủy Ngưu, tại sắp tới mép đường cái vào trấn, dựng một tấm biển quảng cáo cao khoảng hai mét, mặt trên in một hàng chữ lớn đỏ tươi: “Nhân dân trấn Thủy Ngưu chào đón bạn!”.


Mã Từ Quân đã sớm quen thuộc mấy chữ này rồi, mỗi lần gã tới trấn Thủy Ngưu, đều phải đối mặt cùng bọn nó trước, nhận một chút chào đón nhiệt tình của nhân dân trấn Thủy Ngưu.


Nhưng mà hôm nay hình như có chút khác biệt, chỗ chỗ trống bên dưới, không biết bị ai lại viết lên thêm mấy chữ nhỏ, Mã Từ Quân vốn không để tâm, ngay tại lúc xe của gã lướt sát qua tấm biển quảng cáo này, trong lúc vô tình gã liếc mắt một cái, phát hiện mấy chữ trong đó thế nhưng có hơi nhìn quen mắt, như thế nào giống như tên của gã vậy?


Vì thế hàng này đạp phanh lại, vòng xe lại, tập trung nhìn một cái, quả nhiên là ba chữ “Mã Từ Quân”, còn chưa hiểu rõ tại sao tên của chính mình sẽ xuất hiện ở trong này, hai chữ đi theo đằng sau liền ánh vào tầm mắt ——”Ngoại trừ”.


Notes:  bên Trung cấu trúc câu nó ngược với bên mình, nguyên câu nó là:  Trấn Thủy Ngưu nhân dân chào đón bạn – Mã Từ Quân ngoại trừ


Nên trong truyện nó mới ghi là hai chữ đằng sau, còn thuận theo cấu trúc câu bên mình phải là: Ngoại trừ Mã Từ Quân, đoạn này mà dịch hai chữ đằng trước thì nó lại không đúng, vì bọn Tàu nó đọc ba chữ Mã Từ Quân trước rồi mới tới hai chữ ngoại trừ.