Ngưu Nam

Chương 169

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tối ngày này bọn La Mông đuổi theo đám săn trộm kia tới mất vũ khí rớt đồ dạc, thật vất vả mới thoát ra phạm vi khu vực của Ngưu Bối Phong.


Đồng chí của đồn công an tới chậm rồi, không bắt kịp lúc náo nhiệt nhất, La Mông rất phối hợp giao giày ba lô bọn họ một đường nhặt được cho đồng chí cảnh sát nhân dân, lại nói rõ tình hình cùng họ, cho dù cuối cùng nói rõ không tóm được, lướt qua vẫn là phải đi.


Chờ xe của đồn công an chạy đi rồi, lúc này La Mông mới cười ha ha từ trong phòng bên cạnh lấy ra một con Kim Mao, con Kim Mao này không nhỏ, nhưng mà thoạt nhìn còn non, hẳn là có vẻ chưa được một tuổi, nuôi tới không tồi, bóng láng mềm mượt.
*Kim Mao = Goden Retriever


Cũng không biết những người đó rốt cuộc nghĩ như thế nào, trực tiếp liền đưa chó thú cưng lên trên núi dùng làm chó săn, kết quả Kim Mao này tại lúc bị bọn họ một đường đuổi theo chạy đi, không cẩn thận liền rơi vào trong một cái khe suối bên cạnh, sau đó bị một nhà Búa phát hiện, La Mông chạy tới nhìn một cái, là con chó cái xinh đẹp, lập tức liền quyết định giữ nó lại làm áp trại phu nhân (vợ) cho mấy con chó nhà mình.


“Ô…….”. Kim Mao hiển nhiên đã nhận ra sự thật chính mình làm tù binh rồi.
“Yên tâm đi, bọn tao đều là người tốt”. Lão Chu cười ha ha, sờ nhẹ hai cái đỉnh đầu của Kim Mao, sờ tới Kim Mao lạnh run.


Trước đó lúc La Mông gọi điện thoại nhờ Cung Bạch Kì giúp anh tìm kiếm chó cái, Cung Bạch Kì liền nói với anh muốn tìm chó tốt xứng đôi Đông, Tây, Nam, Bắc nhà anh, này chính là tốn không ít tiền, hiện giờ nhặt không được một con, La Mông đương nhiên cao hứng.


“Đặt cái tên cho nó đi”. Tiếu Thụ Lâm nói, trước dây con chó này khẳng định cũng có tên, nhưng mà bọn gã không biết, cho dù biết rồi, cũng không có thể lại dùng, nhị thế tổ người ta tới trên núi bọn gã săn trộm, Tiếu lão đại nể mặt cha người ta bảo bọn La Mông và Tiếu Thụ Lâm thả họ đi, chó này giữ lại Ngưu vương trang cũng liền giữ rồi, nếu lại dùng tên của trước đây, vậy tương đương đâm cửa sổ giấy, không thích hợp.


“Liền kêu Kim Tử đi”. La Mông nghĩ một chút, liền đặt một cái tên như vậy cho nó, mặc kệ chó này là tới như thế nào, dù sao sau này ở lại trên Ngưu Vương trang, chính là chó của anh, cùng một cái đãi ngộ như con chó khác, nếu tại trong nhà nhị thế tổ kia nuôi thành tật xấu hư hỏng gì, nhiều nhất tìm Cung Bạch Kì giúp một chút, huấn luyện một chút cho nó.


Bởi vì Kim Tử còn chưa tới tuổi có thể mang thai con cái, La mông liền không để nó lập tức ở cùng một chỗ cùng đám chó nhà mình, mà là mang về nhà nhỏ của chính mình và Tiếu Thụ Lâm. Đặt một cái làn lớn Tiếu Thụ Lâm đan ở bên cạnh lò sưởi âm tường dưới lầu, lại đặt một cái thảm vào trong làn cho nó, để nó ở cùng một chỗ cùng bọn anh, mỗi ngày cùng la Mông, Tiếu Thụ Lâm đi ra ngoài cùng nhau trở về, thuận tiện bồi dưỡng tình cảm.


Bận việc một buổi tối, mọi người cũng đều mệt mỏi rồi, La Mông và Tiếu Thụ Lâm mang theo Kim Tử trở lại nhà nhỏ của chính mình, sau khi bố trí ổn thỏa con chó cái nhỏ chưa tới tuổi động dục này, lại đều tự tắm rửa một cái, ở trên giường mới vừa nằm một lát, sáng sớm hôm sau liền tới rồi.


La Mông và Tiếu Thụ Lâm lại mang theo Kim Tử đi tới tứ hợp viện, sau khi ăn sáng xong, giao Kim Tử lại cho Sài Phượng Hương chăm sóc, bản thân như cũ lại tới trấn trên làm việc cả buổi sáng, đương nhiên, dưa hấu của Nhị Lang cũng không nợ nó, đã dặn La Tiến Hỉ nhớ rõ đút cho nó ăn.


Về phần ngày này Nhị Lang bị khỉ trên núi phong làm Sơn đại vương, không chỉ có trộm nhận hối lộ riêng, còn gặp mặt bọn nó một lần, lúc này hai người này còn một chút cũng không biết.


Người của trấn Thủy Ngưu bởi vì cuộc sống cực kỳ nhàn nhã, đều có một cái đam mê chung, chính là thích tụ tập tán dóc, từ lúc Tiếu Thụ Lâm ở trấn trên phát thủ công tới nay, hoạt động tụ tập tán dóc liền biến thành tụ tập làm việc, vừa làm việc vừa tán dóc.


“Mấy người nghe nói chưa? Đêm qua có người muốn lên núi bắt khỉ, Ngưu Vương đều nổi giận rồi!”.
“Tiếng động lớn như vậy, ai còn có thể không nghe chớ?”.
“Ái chà chà, núi dó đều sắp bị nó chấn sụp rồi!”.


“Chuyện thế nào vậy? Ý Ngưu Vương, là muốn để đám khỉ này ở lại hả?’.
“Khó nói, không phải Tôn Ngộ Không và Ngưu Ma Vương là anh em ư?”.
“Vậy sau này đám khỉ trên núi sẽ không càng ngày càng nhiều chớ?”.
“Này nhưng làm sao đây? Cháu trai nhà tôi còn nhỏ mà”.


“Nếu không đưa đi học võ thuật đi?”.
“Đúng, không phải hai đứa con gái của Hồng Phượng học võ thuật cùng Bặc sư phụ sao? Khá lợi hại, tròe cây còn nhanh hơn khỉ”.
“La Mĩ Tuệ hả? Con bé đó, tương lai ai dám cưới chứ?”.


“Này nhưng khó nói, mấy người biết thằng bé kêu Khâu Tiểu Đông không? Bị bắt nạt tới nước mắt giàn giụa, còn nói tương lai muốn kết cưới cô bé làm vợ đó”.
“Ha ha ha ha……”.


Chuyện khỉ còn chưa có kết luận, rất nhiều người trấn trên nhờ La Hồng Phượng giúp hỏi Bặc Nhất Quái, xem ông ấy đồng ý  thu mấy học trò nữa hay không, Bặc Nhất Quái ngại phiền phức, vốn không muốn thu, hơn nữa dạy người luyện võ thuật lại không kiếm được mấy đồng tiền, nếu trước đó nếu không xem trúng khối phong thuỷ bảo địa Ngưu Vương trang này, ông cũng không hẳn sẵn lòng dạy hai chị em La Mĩ Linh, La Mĩ Tuệ.


Người già trong viện tử liền nói, dạy con nít luyện võ thuật có cái gì không tốt chớ, việc tốt tích đức làm việc thiện, Bặc Nhất Quái nghĩ cũng đúng, lão kẻ lừa đảo này tung hoành giang hồ mấy chụp năm, tiền là kiếm không ít, việc thiện lại không đứng đắn làm mấy chuyện, hiện giờ tuổi cũng lớn rồi, cũng có lòng vì chính mình thiêm vài nét thiện nghiệp.


Dù sao ông cũng không thiếu mấy đồng tiền đó, dứt khoát ngay cả học phí cũng không thu, bảo con nít của trấn trên mỗi ngày bốn giờ rưỡi sáng tới sáu giờ rưỡi sáng, đi tới quảng trường văn hóa của trấn trên tập võ, một tiếng trước tự đứng trung bình tấn, một tiếng sau ông tiên sinh này mới tới quảng trường, chỉ điểm học trò tập võ.


đứng trung bình tấn


Kết quả sáng hôm sau Bặc Nhất Quái tới quảng trường văn hóa trấn Thủy Ngưu nhìn một cái, cả trai lẫn gái già trẻ lớn bé tới đây mấy trăm người, nghe nói ông muốn ở đây dạy người luyện võ thuật, còn có người cố ý từ bên Vĩnh Thanh lái xe tới đây, ba giờ rưỡi liền ra khỏi nhà.


Bởi vì Bặc Nhất Quái di dời tới quảng trường văn hóa của trấn trên, Tiếu Thụ Lâm, La Chí Phương và La Mĩ Tuệ, La Mĩ Linh cũng chỉ đành tới đó tập võ, La Mông trưng cầu ý kiến của Nạp Mậu Thành và Ngưu Hồng Hà một chút, cũng kéo Nạp Kì Vân qua đó, anh cũng hỏi La Tiến Hỉ, người ta không muốn đi, có cái thời gian đó, cậu nhóc thà đọc sách nhiều hơn chút.


Buổi sáng ngày đầu tiên này La Mông và bọn họ cùng đi, nhìn mấy trăm người trùng trùng điệp điệp, La Mông mất bình tĩnh: “Cậu nói coi tớ có phải phải mua thêm mấy căn nhà ở trấn trên hay không?’.


“Cha tớ đã đang xem rồi, nghe nói Vương Đại Thắng đã sớm bắt đầu ngầm tìm kiếm rồi”. Tiếu Thụ Lâm chậm rãi lái xe đi phía trước, tìm chỗ đậu xe.
“Con cáo già này, một chút tiếng gió cũng không lộ cho tớ”. La Mông cười nói.


“Loại thời điểm này đương nhiên là bịt càng kín càng tốt, mấy căn nhà bọn họ đoán chừng cũng là ngầm tính toán”. Tiếu Thụ Lâm thấy nhưng không thể trách.


“Cũng đúng, chờ lúc họ khua chiêng gõ trống tuyên truyền nhà cửa của trấn Thủy Ngưu phải tăng giá rồi, đoán chừng chính là trong tay họ đã tích đủ rồi, muốn bán ra ngoài rồi”. Làm người khởi xướng của tất cả việc này, La Mông đương nhiên biết nhà cửa của trấn Thủy Ngưu sẽ tăng giá, chẳng qua lúc nhìn thấy mọi người trục như thế, anh vẫn là nhịn không được phải than một câu.


Ngày đầu tiên Bặc Nhất Quái liền khuyên rất nhiều người trở về, có một số người là tuổi thật sự lớn quá rồi, có một số người là không thích hợp tập võ, theo cách nói của ông, không phải mỗi người đều thích hợp tập võ, ba trăm sáu mươi ngũ hành, nghề nào cũng có trạng nguyên, còn phải theo sở trường của chính mình, bằng không liền chỉ có thể làm thật ăn ít.


Đương nhiên ông đều là muốn dạy con nít của trấn trên, con nít mà, học hai ba miếng võ, vừa có thể thân thể khỏe mạnh, lại có thể làm kỹ năng phòng thân, này vẫn là rất cần thiết. Nghe nói hiện tại trên núi bọn họ ngay cả khỉ đều có, con nít của trấn Thủy Ngưu rất mảnh mai, tiếp tục như vậy sớm hay muộn cũng bị đám khỉ bắt nạt.


Qua hai ngày người của đài truyền hình tới, La Mông dẫn bọn họ lên núi một chuyến, kết quả ngay cả cọng lông khỉ cũng không thấy, La Mông là không dám tùy tiện dẫn người đi vào bên khu vực Ngưu Tích Câu, bởi vì không biết đàn khỉ này dã tính tới trình độ nào, có thể có tính công kích hay không, có thể đẩy đá từ trên núi xuống nện bọn họ khay không.


Người của đài truyền hình vô công nhi phản*, đành phải lấy tấm hình trước đó La Mông chụp đưa cho cục Lâm nghiệp làm bản tin, MC ca tụng công đức một phen, nói mấy năm nay huyện bọn họ công tác bảo vệ môi trường có hiệu quả, lại bảo đông đảo quần chúng tiếp tục bảo vệ tự nhiên bảo hộ động vật, về phần xuất hiện chuyện người săn trộm, đó là một chữ không nhắc tới, không biết là sợ ảnh hưởng không tốt, hay là cha nhị thế tổ kia mánh khoé thông thiên.


*vô công nhi phản: tay không trở về


Bọn họ không nhắc tới, chuyện này cũng đều đã lan truyền rộng ở trấn Thủy Ngưu, trấn Vĩnh Thanh rồi, đều biết có người muốn lên núi bắt khỉ, kết quả bị Ngưu vương dọa chạy, nhất là mấy tiếng Ngưu vương kêu dời núi lấp biển kia, tức thì bị truyền tới vô cùng kì diệu.


Trước đó danh tiếng của Ngưu Vương trang ở trấn Thủy Ngưu cũng rất lớn, cơ bản đều là người của làng Đại Loan truyền ra, còn có một số người già tới Ngưu Vương trang làm việc. Đối với cách nói về Ngưu vương, trấn trên có một số người tin, có một số người không tin, lúc này mấy tiếng Ngưu vương kêu, chính là hơn phân nửa mọi người của thị trấn nghe thấy rồi, vì thế người tin liền càng tin, người không tin cũng tin rồi, còn có một đám người thuyết vô thần ngoan cố, cũng thừa nhận con trâu Ngưu Vương trang kia quả thật không giống như con vật bình thường.


Chưa tới mấy ngày, hồi đáp của cục Lâm Nghiệp bên Vĩnh Thanh cũng tới rồi, nói là khỉ Macaca xuất hiện chứng minh công tác bảo hộ tự nhiên mảnh vùng núi bọn họ làm không tệ, bảo La Mông bảo hộ thật tốt đám khỉ này, nếu thu hoạch trên núi có tổn thất gì, có thể đến nghành tương quan xin một phần bồi thường..


Vấn đề của đám khỉ này mang tới, đương nhiên không phải để bộ phận tương quan cho một chút bồi thường có thể giải quyết, bắp non của Ngưu Vương trang năm sáu tệ một cân, anh có thể ấn con số này báo lên để người ta bồi thường cho sao? Báo rồi cũng phải có người chịu bồi cho anh mới được chứ.


Có đàn khỉ này ở trên núi, La Mông liền phải nơi nơi bị bọn nó bó tay bó chân, rất nhiều thứ cũng không thể trồng, như một số trái cây khỉ thích, thật muốn trồng, đoán chừng chưa tới lúc thu hoạch liền có thể bọn nó phá hoại hết.


Nhưng thật phải đi trong huyện bàn bạc chuyện hủy hợp đồng không nói tới người ta có thể đồng ý hay không, bản thân La Mông liền không bỏ được, hiện tại Ngưu Vương trang của anh liền dựa lưng vào Ngưu Bối Phong, sau này nhỡ ra Ngưu Bối Phong bị người khác nhận thầu mất, lại ở trên xây cái đập nước chặn sạch dòng suối, hoặc là làm chút gì khác, tới khi đó không phải anh là phải lúng túng ư?


Nghĩ tới nghĩ lui, La Mông cảm thấy trước đây chính mình giống như liền chỉ có một con đường huấn luyện khỉ có thể đi, vì thế anh lên mạng tra xét không ít tập tính sinh hoạt của khỉ, các loại yêu thích và sợ hãi gì đó, kết quả người ta nói khỉ là động vật ăn tạp, mỗi con khỉ thích ăn mỗi thứ khác nhau.


Con này thật đúng là khó nắm bắt, La Mông nghĩ tới nghĩ lui, không nghĩ được điểm mấu chốt gì huấn luyện khỉ, đành phải tạm thời gác lại việc này.


Đúng lúc này, một bộ phận học sinh trước đó bị bọn La Mông đưa xuống núi lại lên núi. Hai giờ chiều nay, bởi vì thời tiết tháng chín lạnh dần, lúc này mọi người trong viện tử đều đã nghỉ trưa đã xong tập trung vào lao động rồi.


Lúc này La Mông đang giúp mẹ anh nhào bột, một thời gian trước, bởi vì hô hào trên mạng muốn bọn anh làm bánh quy chó thành bánh quy người rất cao, ứng với yêu cầu của đông đảo dân mạng, La Mông liền tại dưới sự trợ giúp của Hầu mập điều chỉnh cách làm bánh quy một chút, đẩy ra một món banh quy sữa trâu thơm giòn ngon miệng.


Bởi vì hương sữa nồng đậm, thuần thiên nhiên không phụ gia, món bánh quy này rất được chào đón, mỗi ngày vừa lên kệ hàng chưa tới mấy phút liền bán sạch bách, La Mông bảo cha mẹ anh kiềm chế chút, có thể làm bao nhiêu liền bán bấy nhiêu, hai ông bà không nghe khuyên bảo, mỗi ngày đều phải làm hai lượt, buổi sáng một lượt buổi chiều một lượt, sợ bọn họ mệt, La Mông đành phải tự hỗ trợ thêm.


“Sao lại trở lại rồi?”. La Mông đánh giá đại khái một chút nhân số của đám học sinh này, ít nhất cũng có ba mươi người.
“Ở nhà chờ mấy ngày, rất chán, cách khai giảngcòn có hơn nửa tháng mà, anh để bọn em ở đây  làm công ngắn hạn đi”.


“Mấy đứa thì sao?”. La Mông mắt sắc, lại nhìn một cái bọn mắt kiếng
“Cha mẹ đều đồng ý rồi”. Mắt kiếng trả lời.
“Đồng ý mấy đứa học trồng trọt ở chỗ anh à?”. La Mông lại hỏi.


“Đồng ý bon em làm việc đồng áng mấy tháng trước ở chỗ anh xem xem”. Bạn học nhếch miệng cười nói.
“Này được, đúng lúc có cái nhiệm vụ muốn giao cho mấy đứa”. La Mông mở vòi nước bên cạnh tự rửa sạch tay cho mình.
“Nhiệm vụ gì ạ?”. Đám học sinh đều nóng lòng muốn thử.


“Lát nữa theo anh lên núi, cụ thể làm gì anh trước không nói, các mấy mục chú ý các em nhớ kỹ trước”. La Mông thần bí hề hề nói.
“Phải chú ý cái gì nha”. Hứng thú của bọn họn sinh đều bị câu lên rồi.


“Thứ nhất, lát nữa mặc kệ thấy cái gì, cũng không cho phép ồn ào, không được ngạc nhiên, nên lanfm gì thì làm đó”. La Mông nói.
“Thứ hai đâu?”.


“Thứ hai, không chính cho phép chụp hình, nhìn tới cái gì cũng đừng đi nói khắp nơi, chúng ta phải giữ bí mật, điểm này quan trọng nhất, ai vi phạm, cho vào sổ đen”.
“Còn nữa không?”.
“Thứ ba, chính là phải chú ý an toàn, không thể đánh lẻ”.
“Còn nữa sao?”.


“Tạm thời liền mấy cái này, các em bảo quản sự Trần bố trí ký túc xá một chút, đều bỏ hành lý vào trong ký túc xá, nhớ rõ di động máy chụp hình cũng đều bỏ ở trong ký túc xá, nửa tiếng sau, chúng ta tập hợp ở sân nhỏ trên núi”.


Nửa tiếng sau, La Mông và Tiếu Thụ Lâm đều tự gánh một cái quang gánh đúng giờ có mặt, một đầu cái gánh của Tiếu Thụ Lâm chính là giá nướng và than củi, một đầu khác một sọt trái bắp, toàn bộ quang gánh của La Mông đều là trái bắp.


Cây bắp trồng trên Ngưu Vương trang chủ yếu chia làm hai bộ phận, một bộ phận là trồng làm lương thực, gieo trồng diện tích lớn đồng loạt, một bộ phận khác trồng làm đồ ăn, diện tích nhỏ trồng thời gian lệch nhau trồng từng nhóm, do đó cam đoan bọn họ từ đầu hè tới đầu đông đều có trái bắp tươi mới bán.


“Nướng bắp!”. Bọn học sinh vừa nhìn trang bị của La Mông và Tiếu Thụ Lâm, nhất thời liền kích động.


“Đám rổ này đều mang theo, chúng ta lên núi”. La Mông chỉ chỉ một đống rổ dây đai trên mặt đất, trước đó đám rổ này là La Toàn Quý và Tiếu Thụ Lâm đan ra, cho bọn học sinh tiểu học hái thứ hồng dùng, lúc này lại có tác dụng rồi.


“Sao lại nhiều rổ như vậy nha? Chúng ta không nhiều người như vậy nha”. Một học sinh cẩn thận liền nói.
“Chẳng lẽ ông chỉ hái một rổ?”. Một người khác tìm cái giải thích cho cậu ta.
“Đúng, mỗi người ít nhất phải hái hai ba rổ”. Liền có một học sinh khác nói.


“Mấy người đừng ngốc vậy, nếu chỉ hái trái cây, lão Chu làm gì không cho chúng ta chụp hình, trong này khẳng định có vấn đề”. Mắt kiếng cỏ vẻ như là người nhiều mưu trí bên trong nhóm người này.


“Rốt cuộc là chuyện gì vậy lão Chu? Nói cho bọn em biết đi, làm tới cực kỳ dọa người, lát nữa thật gặp phải chuyện gì, bọn em chính là ngay cả cái di động kêu cứu đều không có”. Bọn học sinh xem nhiều phim kinh dị máu me lúc này trí tưởng tượng liền phong phú.


“Cho nên nói bọn em đừng đánh lẻ đó”. La Mông bất vi sở động*.
*bất vi sở động = không có động tĩnh, không bị thuyết phục
“Ai nha, không có di động thật sự là không có cảm giác an toàn nha”. Một học sinh thở dài thở ngắn nói.


“Cho nên nói, mua cái loại di động không thể chụp ảnh này thật tốt”. Lão Chu dầu muối không vào.
“Đúng rồi lão Chu, lần này chúng ta lên núi là muốn hái cái gì ạ?”.
“Trái thứ hồng”. La Mông nói.


Lúc này vừa qua khỏi bạch lộ*, trên núi rất nhiều trái thứ hồng đều đỏ thấu rồi, cũng tới mùa có thể hái rồi, hai ngày này La Mông lên mạng tra xét một chút, trái thứ hồng phơi nắng xong, một cân ít nhất cũng có thể bán bốn măm mươi tệ đó.


*Bạch lộ (tiếng Hán: 白露) là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 7 hay 8 tháng 9 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 165° (kinh độ Mặt Trời bằng 165°). Đây là một khái niệm trong công tác lập lịch của các nước Đông Á chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Quốc cổ đại. Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là Nắng nhạt.


Theo quy ước, tiết bạch lộ là khoảng thời gian bắt đầu từ khoảng ngày 7 hay 8 tháng 9 khi kết thúc tiết xử thử và kết thúc vào khoảng ngày 23 hay 24 tháng 9 trong lịch Gregory theo các múi giờ Đông Á khi tiết thu phân bắt đầu.


Về phần mục đích khác lên núi hôm nay của anh, lúc này còn không biết có thể  đạt được hay không, dứt khoát liền không nói cùng đám học sinh này, đỡ phải bọn nó hao hô hào hào, phá hủy chuyện tốt của anh.


Một lát sau tới trên núi rồi, La Mông liền nói rõ cùng bọn học sinh này, hái một rổ trái thứ hồng, anh liền tính tiền công mười tệ cho bọn nó, ngoài ra còn cho một trái bắp nướng.


Sau khi bọn học sinh tới nơi rồi liền tốp năm tốp ba tới khu thứ hồng hái trái, La Mông và Tiếu Thụ Lâm dựng giá nướng nướng bắp, Tiếu Thụ Lâm làm đầu bếp chính, cầm mấy cục than củi bắt đầu nhóm lửa, La Mông trợ thủ, phụ trách lột vỏ bắp, sau đó cắm que trúc vào.


Lột xong bắp non đặt ở trên giá nướng, lửa nhỏ chậm rãi nướng, nướng tới ra mùi bắp thoang thoảng, sau đó quét một lớp sữa trâu lên mặt trên, chưa nướng được một lát, mùi sữa liền bay ra, sau đó lại quét lên một lớp nước mật ong, lại nướng một lát, hương ngọt lại bay ra, cuối cùng, lại rắc lên một ít bột tiêu đặc chế của Hầu mập, mùi này, thật sự là cực kỳ câu hồn người!


“Nướng xong chúng ta ăn một trái trước đi, bọn nó còn chưa có nhanh vậy đâu”. Lão Chu nuốt nước miếng nói với Tiếu Thụ Lâm.
“Một trái không đủ”. Tiếu Thụ Lâm nói.
“Nhanh! Nhanh! Hái nhanh!”. Nhóm nhóc con ngửi được mùi bắp, mỗi đứa đều giống như gắn môtơ.


“Ai nha!”. Có cánh tay của học sinh bị gai trên cây thứ hồng đâm.
“Cẩn thận một chút, cẩn thận sâu, cẩn thận rắn”. La Mông nhịn không được hô một câu hướng bọn nó.
“Lão Chu! Chi trước một trái bắp đi!”. Bọn học sinh thương lượng cùng La Mông.


“Không được”. La Mông quyết đoán từ chối.
Chỉ một lát sau, một đám nam sinh liền gom góp một rổ trái thứ hồng lại đây, từ trong tay Tiếu Thụ Lâm đổi lấy một trái bắp.
“Rổ này tính cho ai đây?”. La Mông lấy ra một cây viết hỏi bọn nó.


“Tùy tiện”. Lúc này ai còn để ý cái này chớ?
“Vậy cho mấy đứa thêm hai trái bắp, rổ trái thứ hồng này liền không ghi sổ”.
“Ngao!”.
“Lão Chu anh minh!”.
“Cho tui cắn một miếng!”.
“Ài ài, đừng đều ăn hết sạch, tui còn chưa ăn mà”.
“Tới lượt tui, tới lượt tui”.


“Ông đó gặm thêm một cái nữa, xấp xỉ là được rồi”.
Các nam sinh kêu loạn cướp bắp ăn, mấy nữ sinh bên cạnh nhìn không vừa mắt: “Dơ quá”.


“Ngải Thủy Tú! Lát nữa hai ta ăn chung một trái bắp ha!”. Một thằng nhóc  trên miệng còn dính hạt bắp, liền không biết ngượng đi dụ dỗ bạn học nữ.
“Ai muốn ăn chung một trái bắp với ông”. Bạn học nữ quả nhiên ghét bỏ cậu ta.


“Này, thời gian dài như vậy cậu liền hái một chút như vậy?”. Mắt kiếng nhìn nhìn trái thứ hồng trong rổ của Ngải Thủy Tú, thiếu đánh nói.
“Tui hái nhưng đều nhiều hơn so với các bạn nữ”. Bỉ thượng bất túc bỉ hạ hữu dư nha.


*Bỉ thượng bất túc bỉ hạ hữu dư: Tuy không bằng khi so với trên nhưng so với dưới lại có thừa, giống như câu nói ‘trông lên thì chẳng bằng ai, trông xuống thì cũng chẳng ai bằng mình’.
“Quên đi, bỏ vào trong rổ tớ đi, lát nữa cho cậu nửa trái bắp”. Mắt kiếng lại nói.


“Ô ô! Mắt kiếng! Ông được đó, mới nãy còn không kết nhóm cùng mấy anh em, thì ra là chờ Ngải Thủy Tú ha!”. Các nam sinh thét to thét to, huýt sáo huýt sáo, lộ sạch thái độ lưu manh.


Trường bọn họ ai chẳng biết mắt kiếng này và Ngải Thủy Tú là bạn từ thuở nhỏ, nói văn nghệ chút, vậy kêu thanh mai trúc mã, đáng tiếc hai người kia này chả biết nói thế nào, sáu năm tiểu học, ba năm sơ trung, hiện giờ ngay cả cuộc sống cao trung đều kết thúc rồi, chính là không xảy ra chuyện gì cả.


“Ăn xong rồi nhanh chóng làm việc đi, sao, mấy ông tổng cộng ăn ba trái bắp liền đủ rồi?”. Mắt kiếng nói bọn nó.
“Hứ, chán òm, mỗi lần vừa nói chuyện này liền nói sang chuyện khác”.
“Tui nói cậu ta khẳng định có ý đối Ngải Thủy Tú”.


“Hừ liền giả vờ đi, lần trước nghe nói cô ấy buổi tối nói chuyện phiếm bên ngoài cùng nam sinh khác, mặt đều tái rồi”.
“Ngày hôm sau lúc ăn dưa hấu còn gửi tin nhắn cho người ta”.
“Tui cũng thấy được, còn chụp hình nữa, chụp trái chụp phải, chụp xấu xóa bỏ chụp lại”.


“Cái bộ dáng đó rõ ràng chính là đang nói: cho cậu nói chuyện phiếm cùng nam sinh khác, giờ hối hận chết chưa?”.
“Ngao ngao!!!”.


Chiều hôm nay trên mảnh sườn núi này náo nhiệt, vừa là hái trái cây lại là nướng bắp, một bên vui sướng, có náo nhiệt có đồ ăn ngon, đám khỉ vui vẻ nhất, hơn nữa cách thời gian săn trộm lần trước cũng qua mấy ngày rồi, chúng nó lá gan cũng lớn chút, Sơn đại vương còn còn tiếp nhận cung phụng của bọn nó rồi, lo lắng trong lòng đám khỉ lại bớt một chút, liền đi ra từ Ngưu Tích Câu.


“!”. Lúc mới gặp đám khỉ, bọn học sinh mỗi người đều mở to hai mắt nhìn, vừa định lớn tiếng kêu la mấy câu, lại nhớ tới mấy mục chú ý của lão Chu, vì thế mỗi người đều ngậm miệng lại, vừa đánh giá đám khỉ này, vừa hái từng trái từng trái thứ hồng.


Bọn học sinh đánh giá đám khỉ này, đám khỉ cũng đang đánh giá những người trên sườn núi này, La Mông và Tiếu Thụ lâm đã sớm chú ý tới đàn khỉ này tới gần rồi, tỉnh bơ tiếp tục nướng bắp của bọn họ. Có con khỉ lén lút tới gần bên giá nướng, vươn tay muốn tóm trái bắp, kết quả bị La Mông một tát đánh bay, chỉ chỉ bọn học sinh làm việc bên kia.


Con khỉ thấy La Mông chỉ là không nặng không nhẹ đập nó một một cái tát, cũng không sợ hãi lắm, không hiểu cho nên theo ngón tay của La Mông nhìn về phía bọn học sinh đang làm việc.


Lúc này, mấy nữ sinh vừa khe khẽ nói nhỏ vừa đi tới hướng bên này, các cô vừa hưng phấn lại sợ hãi, lén nhìn con khỉ kia bên cạnh giá nướng, đều giao một rổ trái thứ hồng tự hái về cho La Mông.


La Mông ghi sổ tên của các cô, vì càng trực quan phản ánh nội dung giao dịch của bọn họ, La Mông bảo các cô để lại cái rổ đựng trái thứ hồng, sau đó lại đưa mấy cái rổ không cho các cô, ngoài ra, mỗi người lại cho một trái bắp nướng.


Đám khỉ nhìn tới các cô cầm theo trái cây tới đây, sau đó lại cầm bắp nướng và rổ không đi rồi, giống như đều có chút rõ ràng rồi.
“Chi chi…….”. Mấy con khỉ mồm năm miệng mười vung tay vung chân thảo luận.


“Chi”. Một con khỉ nhỏ gầy yếu lại bị bọn nó đẩy đi ra, con khỉ nhỏ này sợ hãi đi tới trước mặt La Mông, La Mông liếc mắt nhìn một cái, đưa cái rổ không qua cho nó.


“Chi chi! Chi chi chi!”. Con khỉ này hết sức cao hứng, cầm rổ nhảy nhót, lập tức chạy vào khu thứ hồng hái trái thứ hồng, các con khỉ khác nhìn thấy, cũng đều lại đây tìm La Mông nhận rổ, nhận rỗ rồi liền thẳng tiến khu thứ hồng, tay chân vụng về bắt đầu hái trái thứ hồng.


“Hắc, còn rất dễ sai bảo”. Tiếu Thụ Lâm vừa quạt lửa vừa cười nói.


“Có đàn khỉ này, sau này chúng ta liền không lo không ai hái trái cây”. La Mông cũng cảm thấy khá đắc ý, lúc vừa mới nhìn thấy đàn khỉ này trên Ngưu Vương trang, não anh vừa động, liền nghĩ tới điểm mấu chốt này rồi, không nghĩ tới thật đúng là có thể làm  tới thông suốt.


“Ai nha! Nó trộm trái cây của mình!”. Một nữ sinh đột nhiên hét ầm lên.
“Hống hống hống!!!”. Thanh âm rống lớn của các nam sinh theo sát vang lên.
“Chi chi……..”. Đám khỉ vừa kêu vừa chạy.


Lại nói khỉ này chính là xúc động, không tính nhẫn nại hái trái cây, liền  muốn trộm từ chỗ người khác, bị các nam sinh xua đuổi một trận, đành phải thành thành thật thật chính mình hái, hái mấy trái, lại ngẩng đầu ngửi mùi bắp nương, trái cây trong rổ chính là không bao nhiêu, gấp đến độ bọn nó vò đầu bứt tai.


Sau khi lĩnh giáo qua hành vi lưu manh của đám khỉ, bọn học sinh cũng càng chú ý hoạt động tập thể, mỗi lần hái về một rổ trái thứ hồng, đổi tới một trái bắp, đều phải ngồi ở trên cỏ chỗ gần bọn La Mông dựng giá nướng, ăn hết trái bắp lại cùng đi làm việc.


“Chi!”. Lúc này, một con khỉ cũng xách nửa rổ trái thứ hồng tới đây, La Mông chỉ chỉ một rổ tràn đầy trái thứ hồng của bọn học sinh hái về, lại chỉ chỉ cái rổ kia của nó, lắc đầu, tỏ vẻ trọng lượng không đủ không đổi được trái bắp.


“Chi chi…….”. Con khỉ nhìn nhìn rổ của người ta, lại nhìn nhìn của chính mình, đành phải ủ rũ lại đi rồi.


“Lão Chu, anh cũng không trả tiền lương cho nó, còn muốn nhiều trái thứ hồng như vậy mới bằng lòng đổi mọi trái bắp nha?”. Học sinh bên cạnh đều rất đồng cảm con khỉ kia, thật sự là bị bóc lột thảm rồi.


“Các em biết cái gì? Liền bởi vì đàn khỉ này, mảnh núi đằng sau ông đây bao, một năm mười lăm mười sáu vạn đó, sau này cũng không biết phải làm sao?”. Mang tới phiền phức lớn như vậy cho anh, còn không có thể để anh lấy chút ưu đãi trên người đám khỉ?


Kỳ thật tay chân của khỉ đó là cực kỳ nhanh, chính là không tính nhẫn nại, bằng không hái trái cây về đều phải nhanh mấy lần so với người bình thường.


“Chi chi!”. Lúc này, rốt cục có một con khỉ nhỏ hái đầy một rổ trái thứ hồng rồi, hàng này hưng phấn chạy như bay hướng giá nướng của bọn La Mông, trái thứ hồng trong rổ liền rơi ra, có mấy con khỉ ngay tại đằng sau nhặt, tuy rằng nhặt được không nhanh so với hái, nhưng mà bọn nó đều thật cao hứng, cảm thấy chính mình chiếm hời lớn.


“Làm tới không tồi”. La Mông  giả vờ giả vịt cầm cuốn tập, làm ra một bộ bộ dáng ghi sổ cho nó, đừng tưởng rằng khỉ ngốc, mới nãy La Mông đều làm ghi sổ cho những học sinh này, đổi thành khỉ nếu không ghi sổ, làm không tốt bọn nó liền có thể đoán được bên trong có gian trá, một khi nổi lên lòng nghi ngờ, sau này sẽ rất khó lại tín nhiệm bọn anh.


“Cho này, một trái bắp”. Tiếu Thụ Lâm cũng đưa qua một trái bắp cho nó.


“Chi chi chi chi!”. Con khỉ nhỏ cao hứng hoa tay múa chân nhảy nhót, sau khi cầm lấy trái bắp nóng hầm hập thơm ngào ngạt, nó lại quay đầu nhìn nhìn nhóm khỉ lớn thân thể cường tráng cách đó không xa, thoáng do dự một chút, sau đó  ngồi xổm ngay tại bên người La Mông, trực tiếp ăn.


“Chi chi…….”. Đám khỉ nhìn nhìn con khỉ ăn trái bắp, lại nhìn nhìn dáng người cao lớn của La Mông và Tiếu Thụ Lâm, đành phải uể oải tản đi, tiếp tục hái trái thứ hồng của bọn nó, đã có con khỉ ăn được bắp rồi, chuyện này thật cũng cho bọn nó không ít động lực


Một khi có con khỉ ăn qua bắp nướng của bọn La Mông, lập tức có thể bị loại mỹ vị này mê hoặc, sau đó lại đi hái trái cây cũng không kéo dài như ban đầu nữa, mỗi con nhiệt tình mười phần. Chưa tới hai tiếng đồng hồ, La Mông liền đựng đầy mấy bao tải lớn trái thứ hồng, hiệu suất này cao hơn so với mời người làm việc.


“Cậu xem khỉ nhỏ bên kia có phải có hơi bất thường hay không?’. La Mông vừa lột vỏ bắp, vừa nói với Tiếu Thụ Lâm.


Mới nãy anh liền chú ý tới, trong đàn khỉ có một con khỉ nhỏ giống như lá gan đặc biệt nhỏ, con khỉ khác đều dám tới bên cạnh anh trộm bắp, nó lại còn tại nơi thật xa xem chừng, lúc này nhưng thật ra tới gần rất nhiều rồi, ngồi xổm ngay tại trên cái cây ngoài 70 mét.


“Nhìn không rõ lắm, giống như rất gầy”. Tiếu Thụ Lâm nói. Con khỉ ngồi xổm trên cây, có nhánh cây che dấu, bên bọn gã bên này nhìn không rõ lắm.


“Có phải là mẹ chết rồi hay không?”. Đàn khỉ cho dù tồn tại hiện tượng bắt nạt yếu nhỏ, hẳn là cũng sẽ không ngược đãi con non mới đúng, bình thường chỉ cần có khỉ mẹ tồn tại, khỉ con đều có thể nhận được chăm sóc tỉ mỉ, trong đàn khỉ giúp anh hái trái thứ hồng này, còn có không ít khỉ mẹ là mang theo khỉ con làm việc.


“Tớ đi qua xem xem”. Tiếu Thụ Lâm nói xong cầm lấy một trái bắp nướng rồi liền đi qua.
“Sao lại thế này chứ?”. Qua một hồi lâu, La Mông mới đợi được Tiếu Thụ Lâm trở về.
“Tự cậu đi qua xem xem”.Biểu cảm trên mặt của Tiếu Thụ lâm có chút phức tạp.


La Mông không hiểu nguyên do, đành phải tự mình đi qua xem rốt cuộc là sao, anh đi vào dưới cây lớn chỗ của con khỉ nhỏ kia, chỉ thấy một cái bóng dáng tối đen đang ngồi xổm trên cây gặp bắp, vừa gặm vừa cảnh giác nhìn về phía La Mông dưới tàng cây.


“!”. La Mông nhịn không được mở to hai mắt nhìn, này hiển nhiên không phải một con khỉ!.