*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiếu Thụ Lâm một mình về nhà, ngày này La Mông dứt khoát cũng không đi giúp mấy người La Toàn Thuận xây đập, anh và La Tiến Hỉ, Lâm Khoát cùng đi lên núi, tuy nói chuyện trên núi đều giao cho Lâm Khoát, nhưng bản thân anh tốt xấu cũng phải có chút hiểu biết.
Ví dụ như gần đây thứ hồng mới ra nụ, anh phải đi xem tình huống trước, hai này nữa mới dễ bố trí đám học sinh tiểu học học sinh sơ trung tới chỗ anh du xuân.
Thằng nhóc La Tiến Hỉ này cần mẫn, mỗi ngày lúc chăn trâu ở trên núi, rãnh rỗi liền giúp hái chút nụ hoa, tích tiểu thành đại, mấy ngày này trong tứ hợp viện cũng cất chứa một ít.
Những nụ hoa này sau khi bị người già trong viện tử dùng lửa nhỏ sấy khô, La Mông liền pha uống một chút, cảm thấy cũng không tệ lắm, mùi hoa không nồng không nhạt, lại thật sự mê người, chính là mùi vị nhạt nhẽo quá mức, thêm mấy muỗng mật ong vào liền uống càng ngon.
Tin tức của trường La Văn Phong vừa truyền tới, chủ nhật, mấy giáo viên chủ nhiệm của lớp năm dẫn học sinh lên núi trước, sau khi xác nhận khả thi, chủ nhật tới lần lượt sắp xếp lớp khác lên Ngưu Vương trang du xuân.
Sau khi nhận được tin chính xác của bọn họ, La Mông bắt đầu chuẩn bị, anh thu gom nụ hoa La Tiến Hỉ hái về trước, tạm thời không bán cũng không tặng ai, lại đặt hàng một ít hộp giấy từ trên mạng, tới khi đóng gói đám nụ hoa này tới xinh xinh đẹp đẹp, dễ dụ dỗ đám con nít lên núi du xuân làm việc thay anh.
“Em khá lắm, làm việc thật tốt, tích thêm chút tiền, tới khi đó anh nhờ chị anh ở trấn trên tìm đối tượng cho em”. Dưới mặt trời lớn, La Mông và la Tiến Hỉ mỗi người đội một cái nón rơm hái nụ hoa, hiếm khi lên núi, trưa nay Tiếu Thụ Lâm có lẽ cũng chưa về, La Mông liền quyết định dứt khoát làm việc một ngày ở trên núi, hái nhiều nụ hoa, đỡ phải tới khi đó không đủ dùng.
“…….”. La Tiến Hỉ im lặng cười cười, bộ dáng có chút ngại ngùng, La Mông thấy bộ dạng thằng nhóc này thật sự là không tệ, dáng người vốn gầy yếu hiện giờ cũng có chút nở nang rồi, thân thể thẳng tắp, ngũ quan cũng dễ nhìn, nếu không giao lưu cùng người khác, có lẽ ai cũng không ngờ nó chính là người khuyết tật.
“Sao rồi, ở trên núi rất buồn chán hả?”. Trong lòng La Mông cũng ngẫm nghĩ, thằng nhóc Tiến Hỉ này đang trẻ trung, vẫn để nó ở trên núi cũng không hay lắm, thằng nhóc mới từng tuổi này, nào có không hướng tới nơi ồn ào náo nhiệt và sầm uất chứ.
“……..”. La Tiến Hỉ lắc lắc đầu.
“Hắc, em chờ thêm mấy năm nữa thì tốt rồi, chờ cưới được vợ, tới khi đó có người cùng lên núi với em”. La Mông cười ha ha nói.
“A…….”. La Tiến Hỉ thả nụ hoa trong bàn tay vào cái sọt, lại khoa tay múa chân vài cái đối La Mông, trên Ngưu Vương trang có hai người câm, thời gian dài, mọi người liền đều biết nói chút thủ ngữ, bây giờ La Mông liền biết La Tiến Hỉ nói gì rồi, nó nói không cần vợ lên núi, một mình nó ở trên núi là được.
“Ha ha ha, nhóc ngốc, vợ cưới về là phải đồng cam cộng khổ cùng em, sao có thể chỉ cưng chiều”. La Mông rõ ràng chính là nói đùa thôi, La Tiến Hỉ lại coi là thật, càng không ngừng nói một mình nó lên núi là đủ rồi cùng La Mông, hai người một người nói một người khoa tay múa chân, ngày này thật cũng trôi qua tới vui vẻ ấm áp.
Chạng vạng hai người vội vàng lùa đàn trâu xuống núi, mỗi ngày thả trong núi lớn, đám trâu nhỏ này nhưng thật ra tự do, trên núi có đám đất hoang rộng để bọn nó chạy nhảy chơi đùa, đám trâu nhỏ này đều lớn tới cực kỳ khỏe mạnh, tính cách cũng rất hoạt bát.
La Mông phát hiện chính mình mấy tháng không chú ý, Nhị Lang thế nhưng lại lớn lên không ít, nghiễm nhiên đã có một bộ dáng vẻ của Ngưu vương, cho dù là trâu đực nhỏ cứng đầu nhất trong đàn trâu, cũng không dám quậy trước mặt nó. Chính là vẫn rất bám người như cũ, cả ngày nó liền vẫn chuyển động bên người La Mông, nếu La Mông đưa tay vỗ vỗ đầu của nó, sờ sờ cái mũi của nó, Nhị Lang sẽ phát ra tiếng phì phì trong mũi bộ dáng có vẻ thật cao hứng.
Không biết con trâu nhỏ này có biết hay không, là cuộc gặp tình cờ một năm rưỡi trước kia cùng La Mông, giúp nó thoát khỏi vận mệnh bị làm thịt. Đối La Mông mà nói, gặp gỡ cùng Nhị Lang, lại là bắt đầu mới toanh của anh tại mảnh đất này, trước có Nhị Lang, sau đó mới có hết thảy của hiện tại.
“Ụm bò!!”. Tiếng kêu của Nhị Lang truyền ra từ trong núi lớn, một lát, lại từ một phía truyền tới từng trận tiếng vọng.
Khác với lần trước Nhị Lang thể hiện tài năng tiếng “Ngưu vương kêu”, hiện tại trong tiếng kêu của đã thêm mấy phần trầm ổn và thong dong, La Mông tin tưởng không chút do dự, bất kể danh hiệu Ngưu vương của Nhị Lang là tới như thế nào, thời gian trôi qua, nó nhất định sẽ trưởng thành thành một Ngưu vương oai phong lẫm liệt.
Lúc đi qua khe suối nuôi ếch đá, bọn họ gặp Lâm Khoát, sáng nay đi lên núi được nửa đường, Lâm Khoát liền tách ra cùng hai người bọn anh, người này mỗi ngày qua lại như con thoi trong núi lớn, lưu ý tình hình sinh trưởng của thảo dược khắp nơi, một mình mình làm việc vụn vụn vặt vặt, ngoại trừ ăn uống ở tại Ngưu Vương trang, cũng không có lấy qua một đồng tiền lương của La Mông, nhưng mà chờ một đám hoa thứ hồng này thu hoạch, lúc gặt hái của Lâm Khoát cũng liền tới rồi.
“Tới đây xem ếch đá à?”. La Mông bắt chuyện cùng Lâm Khoát.
“Ừ, năm nay trứng mới ấp ra không ít con ếch đá con, cậu muốn rải thức ăn cho bọn nó hay không?”. Nếu không rải thức ăn cho bọn nó, đám ếch đá con thế hệ mới này sẽ trải qua một hồi sàng lọc tàn khốc, cuối cùng còn tồn tại lại, nhất định đều là tinh phẩm, nếu như cho ăn, số lượng ếch đá có thể tồn tại lại liền sẽ tăng thêm rất lớn, đương nhiên chất lượng liền sẽ có điều giảm sút.
“Cho ăn đi, còn nhiều người chờ ăn ếch đá trên núi của tôi mà”. Chỉ là trên Ngưu vương trang, còn có mấy nhóm người tham ăn lớn nhỏ như hổ rình mồi đối đám ếch đá này, càng miễn bàn Mã Từ Quân và những ông lão tham ăn trong tiệm gã ở Đồng thành xa xa kia.
“Tôi đã liên hệ một người nuôi sâu bột ở Đồng thành rồi, mới đầu chúng ta mua sâu từ chỗ gã trước, sau đó lại thử tự mình nuôi”. Lâm Khoát nói.
sâu bột
“Người già nói chỗ có ếch đá nhất định liền sẽ có rắn độc thường lui tới, chỗ chúng ta nuôi ếch đá một thời gian rồi, sau này anh ra vào nơi này phải cẩn thận chút, Bặc tiên sinh không phải đã trở lại rồi sao, hai hôm này anh đi tìm ông ấy lấy chút thuốc phòng rắn, ông ta vào Nam ra Bắc, ông ta khẳng định có loại thuốc phòng bị này”.
La Mông ở lại trên núi một ngày, sâu sắc cảm thấy cỏ cây trên núi này trầm trọng, anh và La Tiến Hỉ còn đỡ, đi nhiều là đường mòn ngày thường bọn họ đi quen rồi, lại có đàn trâu mở đường, cho dù có rắn, cũng sớm bị dọa chạy mất rồi, Lâm Khoát lại khác, một mình mình qua lại như con thoi trong núi hoang cả ngày, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất*
*Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất: câu này thì hàm nghĩa là lo xa, tính trước, có tầm nhìn xa (kiểu như thà giết lầm còn hơn bỏ sót). Phân tích từng câu chữ thì có nghĩa là “không sợ một vạn phần mà chỉ lo một phần vạn” ý là ngăn ngừa trước rủi ro. Nguyên nhân có cụm (thành ngữ) này thì lại xuất phát từ một tiếng lóng có trong câu: “Vạn nhất”. Từ ‘vạn nhất’ theo tiếng lóng nghĩa là “Lỡ như”
“Ông ấy có, còn bảo tôi lấy ếch đá trao đổi với ông ấy”. Lâm Khoát cười cười nói.
“Cái ông già này”. La Mông bất đắc dĩ lắc đầu, hai ông già mê ăn Bặc Nhất Quái và Mã Đinh Lương này, lại thêm tên ăn hàng Hầu Tuấn kia, ba người rãnh rỗi liền tụ tập cùng nhau, cũng không nói cái gì khác, chỉ nói chút món ngon của trời nam biển bắc.
Mã Đinh Lương ở Ngưu vương trang cũng có một thời gian rồi, lúc đầu còn rất tích cực, mỗi ngày không phải đi lung tung ở trên núi chính là ở phòng thí nghiệm làm nghiên cứu, La Mông thật cũng không lo lắng lắm, anh vẫn không tin, thứ linh lực này dựa vào những máy móc trong phòng thí nghiệm có thể xét nghiệm ra.
Sau đó bản thân Mã Đinh Lương cũng như là có chút nản lòng, mỗi ngày nên làm nghiên cứu ông ta vẫn nghiên cứu, nhưng mà đã không tích cực bằng những ngày đầu rồi, lúc rãnh rỗi, liền trò chuyện một chút cùng những người già làm việc trong viện tử, buổi tối lại lôi kéo Bặc Nhất Quái, dụ Hầu Tuấn làm hai món nhắm rượu cho bọn họ, ngày trôi qua cực kỳ thong dong.
“Anh đổi cho ông ấy đi”. La Mông nói với Lâm Khoát: “Nhưng mà ếch đá nợ mấy tháng nữa hãy đưa cho ông ấy, bây giờ ếch đá con còn nhỏ, nếu giết mấy con ếch đá lớn, mấy con rắn nhỏ liền tha hồ tới trong khe suối này, đám ếch đá này liền xong đời”.
“Nợ lại hả”. Lâm Khoát thật không phải cảm thấy làm như vậy có cái gì không tốt, gã chính là cảm thấy Bặc Nhất Quái không giống như là người dễ nói chuyện như vậy.
“Sợ gì chứ, tôi còn nợ Hầu Tuấn và Mã Đinh Lương ếch đá đó, còn phải nợ tiếp, dù sao bây giờ những con ếch đá này là không thể giết”. Ếch đá và rắn là thiên địch (kẻ thù thiên nhiên), rắn lấy ếch đá làm mục tiêu săn mồi, ếch đá là thức ăn của rắn, nếu đụng phải, cho dù rắn không chủ động phát động công kích, bản thân ếch đá cũng sẽ nhào lên. Cho nên có đám ếch đá lớn này ở trong khe núi, đám ếch đá con mới có thể càng an toàn.
“Vậy buổi tối tôi nói chuyện với ông ấy”. Lâm Khoát gật gật đầu.
“Cũng không cần gấp, sáng mai anh dậy sớm chút, trước đi trong làng mua chút thịt heo ngon về, để Hầu Tuấn làm món ngon giùm anh, ông ta ăn ngon, tự nhiên sẽ cho anh thuốc”. La Mông đưa ra chủ ý cho Lâm Khoát, Bặc Nhất Quái này khó đối phó hơn so với Mã Đinh Lương, cũng hơi có chút kiêu ngạo, bằng không trước đây cũng sẽ không không chịu dạy La Mông luyện võ.
Nghĩ tới Mã Đinh Lương, La Mông lập tức lại nghĩ tới một sự việc khác, anh hỏi La Tiến Hỉ: “Lúc em đi học ở trường, giỏi văn hay giỏi tự nhiên?’.
“?”. Tuy rằng La Tiến Hỉ cảm thấy có chút nghi hoặc, nhưng nó vẫn là khoa tay múa chân nói với La Mông nó giỏi tự nhiên hơn văn.
“Học hóa được không?’. La Mông lại hỏi nó.
“Tạm được”. La Tiến Hỉ dùng thủ ngữ trả lời.
“Cũng đúng, con trai mà, bình thường đều là giỏi tự nhiên”. La Mông gật gật đầu, cũng không nói nhiều. Mặc dù anh nghĩ thầm để La Tiến Hỉ đi theo Mã Đinh Lương học một chút, nhưng mà lão giáo sư người ta lại chưa hẳn chịu dạy, việc này bát tự* còn chưa coi, La Mông cũng không để ý, toàn bộ trấn Thủy Ngưu liền người này lớn nhất, có thể xảy ra chuyện gì, cho dù gặp chuyện không may, anh cũng không thể không biết.
*bát tự: tám chữ (giờ ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi) Là một cách xem số mệnh của Trung quốc. Người mê tín cho rằng giờ, ngày, tháng, năm con người được sinh ra đều bị Thiên can Địa chi chi phối. Mỗi giờ, ngày, tháng, năm sinh ấy được thay bằng hai chữ, tổng cộng là tám. Dựa vào tám chữ ấy, ta có thể suy đoán ra vận mệnh của một con người. Theo phong tục cũ, từ khi đính hôn, hai bên nhà trai và nhà gái phải trao đổi “Bát tự thϊế͙p͙” cho nhau, còn gọi là “canh thϊế͙p͙” hay “bát tự”. (Theo Quick tranlator)
“La Mông à, về rồi à?”. Lúc này, Lưu Thải Vân thấy La Mông vào sân, liền nói với anh.
“Ài, La Mông à, sao giờ mới về, Hồ Quần Phong tới rồi”. Mấy người già trong viện tử còn chưa chờ La Mông nói chuyện, liền nói liến thoắng. “Tới chờ một lúc lâu, hai giờ chiều đã tới rồi, này đều mấy tiếng rồi”.
“Sao không gọi điện thoại cho cháu?”. Trước đây La Mông liền nghe nói qua tên của Hồ Quần Phong này, trước đây chợt nghe gã đặc biệt có tiền, hiện giờ giống như đã là người giàu nhất trấn Thủy Ngưu rồi, danh tiếng ở trấn trên cũng rất lớn.
“Ông ta bảo bọn dì không cần gọi điện thoại, dì vừa mới gọi một cuộc cho cháu, lại không liên lạc được, liền thôi luôn”. Lưu Thải Vân nói, tín hiệu ở trên núi kém cũng là rất bình thường, nhất là ở bên trong một số thung lũng.
“Ông ta hiện tại đâu rồi? Về rồi ạ?’. La Mông thật cũng không quá để ý, về liền về, nghe nói người này cũng thường thường tới tiệm của La Hồng Phượng ăn sáng, nhiều nhất hôm nào nhờ chị anh hỏi giùm một chút, người này hôm nay rốt cuộc tới đây làm gì.
“Chưa đâu, ở trên lầu, phòng Bặc tiên sinh”. Mấy người già hưng trí bừng bừng nói, phải biết rằng hiện tại danh tiếng của La Mông ở trấn trên cũng không thấp, nhưng mà bởi vì bữa tiệc rượu của anh và Tiếu Thụ Lâm, chuyện này liền trở nên có chút lạ lùng, “Xã hội thượng lưu” của trấn Thủy Ngưu cũng vẫn không có tỏ thái độ đối chuyện này, hiện giờ Hồ Quần Phong tự mình tới Ngưu vương tìm la Mông, việc này ở trấn Thủy Ngưu tuyệt đối được coi là sự kiện lớn.
“Cháu đi lên xem chút”. Nếu là khách quý, La Mông tự nhiên cũng không thể chậm trễ.
“Cốc cố cốc”. La Mông gõ hai cái trên cửa phòng khép hờ của Bặc Nhất Quái, đẩy cửa đi vào, thấy Bặc Nhất Quái đang ngồi đối diện cùng một người đàn ông trung niên ở hai đầu bàn tròn trong phòng, trên mặt bàn còn rơi rớt mấy đồng xu, bộ dáng như là vừa mới tính quẻ qua.
“Đây là La Mông”. Bặc Nhất Quái nói với người đàn ông trung niên kia, cũng chính là Hồ Quần Phong.
“Hôm nay nghe buổi nói chuyện này của tiên sinh, trong lòng tôi thật sự là thoải mái không ít, tiên sinh thật không hỗ là cao nhân”. Hồ Quần Phong liếc mắt một cái nhìn La Mông, cười gật gật đầu với La Mông, xem như chào hỏi rồi, sau đó từ trong túi rút ví da ra, rút ra một xấp tiền mặt dầy gần nửa cm, đẩy tới trước mặt Bặc Nhất Quái, mời ông ta thu lấy.
Bặc Nhất Quái cũng không đạo đức giả, thoải mái thu tiền, lại bảo La Mông đi vào, ba người di chuyển tới cái ghế tràng kỹ bằng gỗ dựa vào ban công, ông lão này đại khái là định ở lâu dài tại Ngưu vương trang, sắp xếp căn phòng của chính mình rất là không tồi.
ghế tràng kỷ
“Vừa mới trở về, mấy người cao tuổi trong viện tử liền nói với tôi là Hồ Quần Phong tới đây, thật đúng là làm tôi giật mình, hôm nay ngài sao lại rãnh rỗi tới chỗ tôi vậy?’.
Gặp nhau lần đầu, kêu chú liền có vẻ rất vô cùng thân thiết, kêu anh lại rất nịnh nọt, gọi tên lại không lễ phép lắm, dù sao tuổi người ta lớn hơn mình nhiều. Dứt khoát không nói lời nào, ngây ngốc ngồi ở một bên, lại có vẻ rất vô duyên, La Mông liền không mặn không nhạt mở lời như vậy.
“Hài, còn không phải lá cẩu kỷ nhà cậu gây ầm ĩ à”. Hồ Quần Phong ngược lại không kiêu ngạo gì, cũng không giống một số người đàn ông có tuổi sự nghiệp thành công thích bày ra bộ dáng bí hiểm trên cao nhìn xuống như vậy.
“Chuyện gì xảy ra?’. La Mông hỏi.
“Không phải năm ngoái cậu từng bán một ít cẩu kỷ ở trấn trên chúng ta? Một người bạn của cha tôi liền mua chút từ người làng cậu, ông cụ cả ngày dùng cẩu kỷ đó ngâm nước uống, đầu xuân năm nay, thế nhưng phát hiện thân thể chính mình tốt rất nhiều so với năm ngoái”.
“Cậu cũng biết dó, thân thể của những người cao tuổi này luôn luôn đều là năm nay không bằng năm ngoái, nếu không để ý một cái, nói suy sụp cũng liền suy sụp, ông ấy cố tình còn khỏe mạnh lên nhiều, mỗi người đều khen cẩu kỷ nhà cậu giống như linh đan diệu dược, bây giờ không phải còn chưa tới lúc ăn được trái cẩu kỷ à, có người liền đánh chủ ý tới lá cẩu kỷ”.
Hồ Quần Phong dùng giọng điệu nửa đùa nửa thật đơn giản nói một chút chuyện này.
“Vậy ngài đây là……..”. Tới đây muốn lá cẩu kỷ?
“Theo cha tôi, hai ngày nay vẫn nói chính mình không có sức lực làm gì hết, thế nào cũng phải bắt tôi lấy chút lá cẩu kỷ cho ông ấy, thứ này cậu lại không bán, bảo tôi đưa cho ông ấy kiểu gì đây? Nghe người của trấn trên nói, mấy con Mục Dương khuyển của nhà cậu còn rất hung dữ”.
Bộ dáng Hồ Quần Phong nói tới rất thẳng thắn, nhìn như là một người cực kỳ lạc quan, nhân duyên cũng cũng nhất định rất không sai. Nếu không lúc vừa mới vào cửa nghe ông ta nói hai câu kia cùng Bặc Nhất Quái, La Mông thật đúng là không thể tưởng tượng, người giống như ông ta trong lòng cũng sẽ có lúc có không nghĩ thông.