Ngưu Nam

Chương 123

Người bên ngoài bị La Mông lừa đi Ngưu Vương trang tên là Trịnh Bác Luân, là người không thích nói chuyện, trên Ngưu Vương trang bao nhiêu người thay nhau ra trận, đều không có thể hỏi ra chút gì từ miệng gã ta.


“Thằng nhóc cậu không phải là tội phạm truy nã chứ?”. Một người thành phố miệng không kiêng dè gì trêu ghẹo nói.


“Không phải”. Trịnh Bác Luân hiếm khi ánh mắt nghiêm túc nhìn đối phương đáp lời, người đàn ông để râu quai nón này có một đôi mắt đẹp, đen thui, sạch sẽ giống như trẻ con, phối hai hàng lông mi chỉnh tề, mặc cho ai cũng không thể tin gã chính là kẻ xấu làm chuyện ác.


“Bình thường chút đi, dọa người ta chạy mất, mấy người xây chuồng trâu cho tôi à?”. La Mông và Tiếu Thụ Lâm ngồi ở cách đó không xa ăn cơm, thấy không khí bên này có chút lạ lùng, vội vàng nói ngắt lời.


“Đây không phải dọa người chạy mất, rõ ràng là liên hệ cảm tình thôi”. Hiện tại những người thành phố này ở Ngưu Vương trang coi như là quen thuộc rồi, lúc không làm việc, một đám đều hi hi ha ha, không để ý hình tượng xíu nào.


“Lão Chu cậu muốn xây chuồng trâu sao không nói sớm, sau khi chúng tôi tu sửa ruộng bậc thang xong, cũng lâu rồi không làm qua công trình lớn, cậu liền giao chuồng trâu này cho mấy người anh em bọn tôi đi, cam đoan làm tới thỏa thỏa đáng đáng”. Vừa nghe Ngưu Vương trang muốn xây chuồng trâu, có người nháy mắt liền kích động rồi, ở trong thành phố cũng không ai cho bọn họ dày vò, mặc cho có bao nhiêu sức sáng tạo, đều đành phải nghẹn.


“Lần này chúng ta làm hình dạng gì? Mái vòm hay là chóp nhọn?”.
“Nếu không thì làm kiểu vườn hoa đi?’.
“Tốt nhất phải có hai tầng, tầng một là chuồng trâu, tầng hai dùng để chứa cỏ khô”.
“Nhưng xây bằng đá, hai tầng kiểu gì?”.


“Đừng ngốc vậy, nhà lầu hai tầng xây bằng đá tốt hơn, sàn ở giữa dùng gỗ lót một chút là được”.
“Theo tôi thì vẫn là làm kiểu lâu đài châu Âu thời Trung cổ ấy, rất oai phong!”.
“Đúng! lại thêm vườn hoa trên không!”.


“Làm vườn hoa gì chứ? Lãng mạn vớ vẩn! Muốn làm liền làm một cái sân phơi, sân phơi chỗ chúng ta mùa thu năm ngoái không phải có chút không đủ dùng sao?”.
“Ài! Sân phơi cũng tốt nha!”.


“Đúng! Sân phơi tốt! Tới khi đó tầng một là chuồng trâu, tầng hai là sân phơi, bên dưới trâu tới trâu đi, bên trên người tới người đi, sát tường lại trồng một loạt hoa tường vi chẳng hạn, vậy rất đẹp nha!”.


“Lão Chu! Cậu cảm thấy được không?”Cả căn tin tôi một lời anh một lới, càng nói càng hưng phấn, hận không thể bỏ đũa xuống liền đi bê tảng đá.
“Ông đây không có tiền”. La Mông một câu nói, những người này nhất thời giống như bị một chậu nước lạnh tạt vô đầu.


“Ài, ài, lão Chu à, tầm mắt phải nhìn xa trông rộng chứ”. Người phản ứng nhanh, vội vàng làm công tác tư tưởng cho La Mông.
“Xây cái chuồng trâu giống lâu đài cổ châu Âu còn có thể có hiệu quả và lợi ích lâu dài gì?”. Đầu óc La Mông còn chưa bị hỏng đâu.


“Nó có thể làm đẹp  phong cảnh nha!”. Có người miễn cưỡng suy nghĩ cái lý do ra.
“Phong cảnh chỗ tôi bây giờ đã không tệ rồi”. Trang trại phải có dáng vẻ của trang trại, làm tới giống như vườn hoa còn ra cái gì nữa?
“Cậu thực dụng quá đi”. Mọi người phê bình nói La Mông.


“Đúng, không kích tình”.
“Thiếu hụt hướng tới cái đẹp”.
“Không quyết đoán”.
“Rất keo kiệt”.
“Lão Chu, suy nghĩ thêm chút đi, dù sao tiền cũng không phải là tiết kiệm ra sao”.


“Tôi đây cũng không thể để mấy người xây chuồng trâu thành lâu đài cổ”. Thật ra La Mông cũng rất hiểu đám người này, ở trong thành phố nghẹn hỏng rồi, một cỗ nhiệt huyết lại không có chỗ phát huy.


“Ài, Thụ Lâm à, anh cảm thấy ý tưởng của bọn tôi thế nào?’. Thấy không đả động được La Mông, có người liền lôi kéo Tiếu Thụ Lâm.
“Tôi vừa mới cho người trong làng mượn tiền xây đập nước, bây giờ cũng không có tiền”. Tiếu Thụ Lâm nói thẳng với bọn họ.


“Không có tiền? Vậy không sao nha, tiền tính chuyện lớn gì chứ? Tôi cho anh mượn trước”. Bên trong những người này vẫn thật có người nhiều tiền.


“Tôi thấy như vầy đi, tôi làm hành động kêu gọi được không? Ở trên diên đàn đăng topic, mọi người đóng góp ý kiến xây nhà đá cùng nhau, có tiền ra tiền, có sức ra sức……”.
“Chủ ý này hay!”. Có người lớn tiếng khen hay.


“Hay cái rắm!”. La Mông thực sự có chút dở khóc dở cười, những người thành phố này nhưng thật ra hào phóng, liền coi như tính tình anh hơi keo kiệt chút, đó cũng là ngẩng đầu ưỡn ngực kiếm tiền mình nên kiếm, khi nào thì làm qua phường chìa tay xin tiền? “Điên rồi sao, ai cần mấy người ra tiền hả? Ông đây còn chưa có chết đâu! Mười lăm vạn, có thể xây thành kiểu gì chính là kiểu đó”.


“Mười lăm vạn? Đủ rồi, năm ngoái lúc sửa sang sườn núi này không phải chở rất nhiều tảng đá tới bên dòng suối sao, bây giờ nên dùng tới”.
“Từ từ, hai tầng nếu muốn làm sân phơi vậy phải dùng đúc bê tông tại chỗ rồi, chỉ là xi măng đều phải không ít tiền rồi”.


“Còn phải làm lớp cách nhiệt, bằng không mùa hè nóng cực kỳ”.
“Còn có phí nhân công nữa?”.
“Phí nhân công tôi dự chi sẵn rồi”. La Mông có chút bất đắc dĩ nói: “Còn có, lúc xây tường gặp phải vấn đề, mấy người hỏi thêm Trịnh Bác Luân”.


“Ôi cha, Lão Chu à! Xem ra tôi đều hiểu lầm cậu rồi, tên lão Chu này không hợp cậu, nếu không tôi sau này đổi tên kêu lão Tống đi?”.
“Lão Tống là ai vậy?”.
“Tống Giang đều không biết, ai bảo cậu không học hành tử tế”.


*Tống Giang: là một nhân vật có thật sống vào thế kỷ 12 dưới triều Tống ở Trung Quốc. Tuy nhiên, cuộc đời thật của ông chỉ được sử sách (Tống sử) đề cập rất ít và không giống những gì miêu tả trong Thủy Hử.
“Có dạy trên sách giáo khoa à?”.
“Tôi hình như cững chưa từng đọc”.


“Vẫn là nói chuyện chuồng trâu đi, khi nào chúng ta khởi công vậy?”.
“Dù thế nào cũng phải cuối tuần sau?”.
“Được, vẽ bản thiết kế ra trước đã”.
“Ngao! Cuối tuần sau tôi hình như phải tăng ca!”.
“Cái công việc rách nát kia của cậu, đổi đi”.
“……..”


Thấy bọn họ hết sức phấn khởi kéo đông lôi tây tới, La Mông nhịn không được cười khổ, vừa không nhịn được, hơn mười hai vạn liền bay đi rồi, anh còn chưa tu luyện tới cảnh giới tâm như chỉ thủy*, nghe những người này nói tới ba hoa chích choè, nhịn không được cũng có chút động lòng.


*tâm như chỉ thủy (tam tĩnh như nước lặng): mô tả một tâm thái tĩnh lặng thanh thản, ngay cả trong hoàn cảnh sóng to gió lớn và hoàn toàn bất động trước những cảm xúc bình thường của con người.
“Cậu đủ tiền à?”. Tiếu Thụ Lâm hỏi La Mông.


“Chờ thêm mấy ngày sơn trà chín, nhất định phải bán giá tốt”. La Mông âm thầm cắn răng, lần này anh thế nào cũng không thể không xuống dao tàn nhẫn (chặt chém).


“Hai ngày trước Tiến Hỉ nói với tôi, hoa thứ hồng trên núi bắt đầu trổ bông”.Bên cạnh La Toàn Hỉ đang yên lặng đang ăn cơm đột nhiên nói một tiếng.


“Tuyệt, cái này cũng có thể bán lấy tiền”. La Mông gật gật đầu, sau đó lại nghĩ tới một vấn đề, hái hoa thứ hồng cũng là rất khó, tuy nói việc không nặng, nhưng mà thứ hồng trồng ở trên núi, cũng không tốt kêu người già trong viện tử đi lên núi hái.


Sau khi ăn cơm trưa xong, La Mông bảo Trịnh Bác Luân đi bên đập nước trước, bản thân anh lại cùng Tiếu Thụ Lâm cùng một chỗ, cầm sọt trúc đi bên mấy lán lớn dựng năm ngoái. Lá nhựa mỏng của những lán lớn này sớm đã bị tháo xuống, một số luống đất đã bị sửa sang lại một lần nữa trồng rau, hiện tại cũng chỉ còn lại hai lán lớn dâu tây và mấy lán lớn dưa leo cà chua vẫn sinh trưởng ở trong đất như trước.


Đám dưa leo cà chua này đều có hơi già rồi, không kết ra được trái lớn, Trần Kiến Hoa định bố trí mấy người nhổ bỏ chúng, lại xới đất lên, bón chút phân xuống, trồng một mớ rau mới. La Mông bảo gã chờ một chút, để những dây già này mọc dài nhu cũ, anh và Tiếu Thụ Lâm mỗi ngày hái chút dưa leo cà chua chở tới bên chỗ xây đập nước, để những người làm việc này cũng giải khát chút, đầu xuân không có trái cây gì, gặm dưa leo, cà chua cũng là không tồi.


Hái xong dưa leo cà chua, La Mông và Tiếu Thụ Lâm lái xe tới bờ kè bên cạnh đường cái, sau đó một trước một sau nhấc cái sọt từ đường nhỏ ven quốc lộ đi xuống khe suối.


“Ai nha, có cà chua ăn”. Thật xa, La Mông chợt nghe tới thanh âm của thằng bé La Văn Phong, năm nay cha mẹ chú dì La Văn Phong đều từ bên ngoài về quê làm sự nghiệp, trong nhà bận tối mày tối mặt, thằng bé La Văn Phong này cũng liền không la cà ở bên ngoài chơi nữa, hơn nữa lúc này còn không tới lúc hái cẩu kỷ, mặc dù đều ở cùng một làng, đầu năm tới đến bây giờ, La Mông còn chưa gặp thằng nhóc này được mấy lần.


“Mang cơm tới cho ông nội cháu à?”. Thấy thằng bé này chào đón, La Mông thuận tay liền từ trong sọt lấy hai trái cà chua đưa cho nó.
“Dạ, hai chú làm việc ở đây à?”. La Văn Phong như ông cụ non nói chuyện cùng La Mông.


“Không, chỉ là tới giúp một tay thôi”. La Mông tìm khối đất bằng phẳng cùng Tiếu Thụ Lâm bỏ cái sọt xuống, sau đó kêu mọi người tự cầm ăn.


“Chú La Mông, chú cháu nói ngày mốt muốn giết heo, chú có tới không?”. La Văn Phong giống như người lớn làm việc trong khe suối, cầm cà chua trong tay, rửa sạch trong nước suối, trực tiếp đưa tới miệng cắn.


“Giết heo lúc mấy giờ?”. Tiếu Thụ Lâm vừa nghe nó nói muốn giết heo, lập tức liền quyết định ngày mốt nhất định đi qua sớm, mua nhiều thịt heo chút, ngoại trừ để mình ăn, lại đưa qua một chút cho cha gã, lúc tết La Mông giết một con heo, gã đưa qua một ít thịt heo sườn heo, ăn tới Tiếu lão đại chẹp chẹp miệng.


“Bốn giờ rưỡi sáng  ạ”. La Văn Phong trả lời.


“Chú cháu tự giết à?”. La Mông nhịn không được hỏi một câu, bình thường nhà mình nuôi gia súc, cũng không thể xuống tay được, hơn nữa chỗ bọn họ nhiều heo như vậy, việc này một khi bắt đầu rồi, sau này chỉ sợ mỗi ngày đều phải giết một hai con bán.


“Không ạ, ba cháu giúp chú cháu giết, chú cháu không xuống tay được, hồi tết con heo con kia cũng là ba cháu giết đó ạ”. La Văn Phong còn rất cảm thấy tự hào vì ba nó.


Lúc tết La Hán Vinh bởi vì kiếm chút tiền, liền từ Vĩnh Thanh mua rất nhiều hàng tết về, còn mua một cái TV cho trong nhà. Người em La Hán Lương lúc ấy còn chưa kiếm được tiền, liền quyết định bắt giết một con heo trong chuồng heo bên kia, kết quả lại là không xuống tay được, cuối cùng vẫn là anh gã xuống dao. Xem ra sau này việc giết heo, đoán chừng đều thuộc về La Hán Vinh.


“Thằng Hán Vinh đó rất khá, tiệm cơm đều mở ở Vĩnh Thanh”. Bên cạnh một lão nông đang nghỉ ngơi trêu ghẹo La Văn Phong, nói: “Văn Phong à, chẳng bằng cháu đừng đi học nữa, giúp đỡ cho cha mẹ cháu, dù sao liền cái điểm số kia của cháu, cũng không hi vọng thi đậu đại học được”.


“Nó thật ra lại muốn thế, Hán Vinh không cho”. La Toàn Thuận híp mắt cười nói.
“Sao, còn muốn nó làm sinh viên à?”. Thành tích kém của La Văn Phong, nổi tiếng khắp xung quanh làng.


“Kệ nó học trường gì, chỉ cần có thể thi đậu, liền bắt nó đi học, cho dù học không tới đâu, tốt xấu cũng mở rộng tầm mắt”. Đối với quyết định của con trai, La Toàn Thuận cũng là rất ủng hộ.


“Ba cháu nói, thật phải ngay cả trường bét nào đều thi không đậu, liền để cháu đi ra ngoài làm thuê mấy năm”. La Văn Phong nửa điểm đều không cảm thấy ngượng ngùng vì thành tích kém tới nổi tiếng của mình.
“Chỉ có một thằng con, nó có thể bỏ được à?”.
“…….”


Liền tại bọn họ đang rôm rả nói chuyện này, La Mông ngược lại nhớ tới một chuyện, anh hỏi La Văn Phong: “Trường cháu năm nay còn tổ chức du xuân không?”.


“Chú hỏi cái này làm gì?”. Nghe La Mông hỏi chuyện du xuân, thằng nhóc La Văn Phong lập tức hểnh mũi vênh mặt, năm ngoái La Mông làm chuyện đó, chính là khiến nó mắt mặt trước thầy chủ nhiệm trong văn phòng.


“Liền nói tổ chức hay không tổ chức?”. La Mông còn có thể bị một đứa bé lông còn chưa dài dắt mũi sao?
“À…… Nghe nói mấy ngày nữa đi mộ liệt sĩ”. La Văn Phong lẩm bẩm nói.
“Mộ liệt sĩ của ai”. La Mông hỏi nó.
“Chính là mộ liệt sĩ của Lan Bình á”.


“Trường cháu bao xe đi à?”.
“…….Đi bộ”. Nói tới việc này, oán khí trên mặt La Văn Phong rất nặng.


“Không phải chứ, vậy không phải phải đi cả ngày à? Hơn nữa, quy định của bên tiểu học Lan Bình cũng là hàng năm đều phải đi cái mộ liệt sĩ đó, các cháu còn đi xem náo nhiệt gì?”. La Mông vẻ mặt đồng tình nói.


“Bọn cháu cũng nói như vậy, lớp trưởng đề nghị nói muốn đi dã ngoại bên đập nước Tây Khê, giáo viên chủ nhiệm không đồng ý, nói là dễ xảy ra tai nạn an toàn”. Vừa nghe tới La Mông nói như vậy, La Văn Phong giống như bỗng chốc tìm được tri kỷ rồi, ào ào liền xả cơn bực với La Mông.


“Đúng vậy!”. La Văn Phong căm giận nói.
“Hơn nữa các cháu đều là lớp năm rồi, còn có thể ở trường được bao lâu nữa chớ, lập tức tạm biệt tiểu học chào đón sơ trung rồi, còn lại hai cái du xuân này, dù thế nào cũng phải giữ lại chút kỷ niệm khó quên mới được chứ”.


“Đúng ạ!”. La Văn Phong cảm thấy những lời của La Mông thật sự là chạm tới trái tim nó.
“Cho nên nha, các cháu vẫn là phải trao đổi lại cùng thầy chủ nhiệm”. La Mông cổ vũ nó.


“Không trao đổi được đâu ạ, thầy ấy đều nói xong cùng những giáo viên khác rồi, mấy lớp bọn cháu phải cùng đi mộ liệt sĩ Lan Bình, hơn nữa, không đi mộ liệt sĩ thì bọn cháu đi đâu ạ?’. Nói tới việc này, La Văn Phong rất là nản lòng, trước đó vì chuyện du xuân này, bạn học trong lớp nó cũng hiến không kế, chỉ tiếc cuối cùng địa điểm chính bọn nó nói ra đều bị thầy chủ nhiệm vô tình bắn chết.


“Chú lại có cái đề nghị”. La Mông cười hì hì nói.
“Đề nghị gì ạ?”. La Văn Phong theo bản năng nổi lên đề phòng.
“Hoa hồng, từng hái chưa?”. La Mông vẻ mặt thần bí nói.


“Thấy qua trong tiệm hoa”. La Văn Phong trên mặt đỏ đỏ, La Mông thấy nó như vậy, liền biết việc này thành công chín phần rồi.


“Trong thuốc Bắc cũng có hoa hồng, chính là tại lúc nụ hoa chưa nở, hái cả nụ hoa xuống, hong khô không chỉ có có thể cho vào thuốc, còn có thể pha trà uống, nghe nói phụ nữ uống cái này có tác dụng làm đẹp”. La Mông không tin quỷ xảo quyệt La Văn Phong trưởng thành sớm này sẽ không mơ mộng gì đối cô bé nào.


“Thật hay giả ạ?”. Bộ dáng La Văn Phong có vẻ có chút do do dự dự.


“Lừa cháu làm gì, năm ngoái chú trồng một mảng lớn trên núi, bây giờ đều bắt đầu trổ bông rồi, cho dù nở không đẹp bằng trong tiệm hoa, những cũng không kém hơn là bao, nếu các cháu bằng lòng hái nụ hoa giúp chú, tới khi đó chờ chế biến xong, chú sẽ sẽ đưa một ít hoa khô cho các bạn lớp cháu”. La Mông tung mồi nhử.


“Nếu không thì cháu lại nói chút cùng thầy chủ nhiệm?”. Khác giới hấp dẫn là bẩm sinh, cho dù đám con nít chưa dài lông này còn chưa dậy thì, vậy cũng không ảnh hưởng trong lòng bọn nó sinh ra cảm tình đối khác giới mà mình để ý, nam sinh nữ sinh cùng nhau lên núi hái hoa và vân vân, việc này ngẫm lại liền…..


“Được, nói tốt cùng bạn học cháu, chỉ cần quyết tâm của các cháu đủ kiên định, thầy chủ nhiệm khẳng định cũng sẽ hiểu”. La Mông rõ ràng chính là xúi giục bọn nó tạo phản.


Tóm được La Văn Phong rồi, La Mông lập tức liền quyết định, ngày mai phải cùng mấy người trong làng đi Tam Cao cùng đi một chuyến Vĩnh Thanh, tới các trường học thăm hỏi chút, thuận tiện hỏi một chút bọn họ tổ chức du xuân hay không, đã du xuân rồi cũng không sao, kế tiếp không phải còn có một cái ngày mồng một tháng năm mà (1/5: quốc tế lao động).


Hôm sau chính là thứ hai, La Văn Phong vừa nói đề nghị lên núi hái hoa trong lớp. đám trẻ con trong lớp học nhất thời liền sôi trào, chờ bọn nó đi ra ngoài vừa tuyên truyền, phòng học phụ cận rất nhanh cũng sôi trào lên theo. Các lớp cử đại biểu, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi văn phòng chủ nhiệm lớp, công bố bọn nó không đi mộ liệt sĩ, muốn đi Ngưu Vương trang hái hoa.


Mấy chủ nhiệm lớp trong văn phòng nghe bọn nó nói muốn đi chỗ La Mông, trong đó còn có một cô giáo nhướn mày, nói: “Sao? Bây giờ lại bằng lòng kêu chúng ta đi chỗ anh ta chơi?